M’Cheyne Bible Reading Plan
I-sác Sai Gia-cốp đến Cha-ran
28 Bấy giờ I-sác gọi Gia-cốp đến, chúc phước cho, và truyền rằng, “Con không được cưới ai trong vòng các con gái của những người Ca-na-an làm vợ. 2 Hãy trỗi dậy, đi đến Pa-đan A-ram, đến nhà của Bê-thu-ên ông ngoại con; tại đó con hãy cưới một người vợ trong vòng các con gái của La-ban cậu con. 3 Cầu xin Ðức Chúa Trời Toàn Năng ban phước cho con và làm con sinh sôi nảy nở thật nhiều, để từ con sẽ ra một cộng đồng của nhiều dân tộc. 4 Cầu xin Ngài ban phước hạnh của Áp-ra-ham cho con, tức cho con và cho dòng dõi con, để con có thể hưởng được xứ con sống trong đó như một kiều dân, tức xứ Ngài đã ban cho Áp-ra-ham.” 5 Sau đó I-sác sai Gia-cốp đi. Gia-cốp đến xứ Pa-đan A-ram, đến với La-ban con trai Bê-thu-ên, người A-ram. La-ban là anh của Rê-be-ca mẹ của Gia-cốp và Ê-sau.
Ê-sau Cưới Ma-ha-lát
6 Ê-sau thấy I-sác đã chúc phước cho Gia-cốp và sai chàng về Pa-đan A-ram để cưới vợ ở đó. Ông cũng đã nghe cha ông truyền cho Gia-cốp rằng, “Con không được cưới ai trong vòng các con gái của người Ca-na-an làm vợ,” 7 và Gia-cốp đã vâng lời cha mẹ đi về Pa-đan A-ram. 8 Ê-sau cũng nhận thấy các con gái của dân Ca-na-an không làm cho I-sác cha ông vui lòng, 9 vì thế Ê-sau đến nhà của Ích-ma-ên và cưới nàng Ma-ha-lát, con gái của Ích-ma-ên, cháu nội của Áp-ra-ham, em gái của Nê-ba-giốt, làm vợ, thêm vào hai người vợ ông đã có.
Gia-cốp Khấn Nguyện với Chúa
10 Bấy giờ Gia-cốp rời khỏi Bê-e Sê-ba và lên đường đến Cha-ran. 11 Chàng đến một nơi kia thì hoàng hôn đã buông xuống nên đành phải nghỉ đêm tại đó. Chàng lấy một hòn đá ở đó dùng làm gối để gối đầu và nằm ngủ tại đó. 12 Chàng thấy chiêm bao, và nầy, một chiếc thang bắc từ mặt đất mà đầu thang lên đến tận trời, các thiên sứ của Ðức Chúa Trời đi lên và đi xuống trên thang ấy. 13 Và kìa, Chúa đứng ở trên đầu thang và phán, “Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham tổ phụ ngươi và Ðức Chúa Trời của I-sác. Ta sẽ ban cho ngươi và dòng dõi ngươi xứ ngươi đang nằm. 14 Dòng dõi ngươi rồi đây sẽ nhiều như bụi trên đất. Dòng dõi ngươi sẽ tràn ra khắp đông, tây, nam, bắc. Qua ngươi và dòng dõi ngươi, mọi gia tộc trên thế gian sẽ được phước. 15 Nầy, Ta ở với ngươi và sẽ gìn giữ ngươi bất cứ ngươi đến đâu. Ta sẽ đem ngươi trở về xứ nầy, vì Ta sẽ không lìa bỏ ngươi, cho đến khi Ta làm xong những gì Ta đã phán với ngươi.”
16 Bấy giờ Gia-cốp giựt mình thức giấc và nói, “Quả thật, Chúa có ở nơi nầy mà mình không biết.” 17 Chàng phát sợ và nói, “Nơi đây thật đáng sợ thay! Quả thật đây là nhà Ðức Chúa Trời, chứ chẳng còn nơi nào khác. Ðây chính là cửa thiên đàng.”
18 Sáng hôm sau Gia-cốp thức dậy sớm, lấy hòn đá đã gối đầu dựng thành một trụ thờ, rồi đổ dầu lên đầu trụ thờ ấy. 19 Chàng đặt tên chỗ đó là Bê-tên,[a] dù trước kia tên thành ấy là Lu-xơ. 20 Ðoạn Gia-cốp khấn nguyện rằng, “Nếu Ðức Chúa Trời ở với con và gìn giữ con trong suốt cuộc hành trình con đang đi đây, nếu Ngài ban bánh cho con ăn, ban áo quần cho con mặc, 21 để con có thể trở về nhà cha con bình an, thì Chúa sẽ là Ðức Chúa Trời của con. 22 Hòn đá nầy mà con đã dựng thành một trụ thờ sẽ là nhà của Ðức Chúa Trời, và tất cả những gì Ngài ban cho con, con sẽ dâng lại cho Ngài một phần mười.”
Chúa Bị Nộp cho Phi-lát
(Mác 15:1; Lu 23:1-2; Gg 18:28-32)
27 Sáng sớm hôm sau tất cả trưởng tế và trưởng lão trong dân đã bàn với nhau chống lại Ðức Chúa Jesus để kết án tử hình Ngài. 2 Họ trói Ngài lại, dẫn Ngài đi, và đem nộp Ngài cho Tổng Trấn Phi-lát.
Giu-đa Ích-ca-ri-ốt Chết
(Công 1:18-19)
3 Khi Giu-đa, kẻ phản Ngài, thấy Ðức Chúa Jesus đã bị kết án, hắn hối hận và đem ba mươi miếng bạc trả lại cho các trưởng tế và các trưởng lão. 4 Hắn nói, “Tôi có tội vì đã phản nộp máu vô tội.”
Nhưng họ đáp, “Việc ấy có can hệ gì đến chúng tôi. Ðó là chuyện của anh.”
5 Giu-đa đem số bạc đó ném vào đền thờ rồi bỏ đi; hắn đi ra và thắt cổ tự tử. 6 Nhưng các trưởng tế lấy số bạc đó và nói, “Số bạc này không thể bỏ vào kho đền thờ được, vì đó là tiền máu.” 7 Sau khi bàn luận với nhau, họ dùng số bạc đó mua cánh đồng của người thợ gốm, để làm nghĩa trang chôn cất các kiều dân. 8 Vì vậy cánh đồng ấy vẫn còn được gọi là “Cánh Ðồng Máu” cho đến ngày nay. 9 Thế là ứng nghiệm những gì Tiên Tri Giê-rê-mi[a] đã nói,
“Họ đã lấy ba mươi miếng bạc, là giá đã định cho một người, một người mà con cái I-sơ-ra-ên đã định giá.
10 Họ lấy bạc đó mua cánh đồng của người thợ gốm, như Chúa đã truyền cho tôi.”
Phi-lát Chất Vấn Chúa
(Mác 15:2-5; Lu 23:3-5; Gg 18:33-38)
11 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus đứng trước quan tổng trấn. Quan tổng trấn hỏi Ngài, “Ngươi là Vua dân Do-thái phải không?”
Ðức Chúa Jesus trả lời ông, “Chính ngươi đã nói thế.”
12 Nhưng khi các trưởng tế và các trưởng lão tố cáo Ngài, Ngài chẳng trả lời tiếng nào. 13 Phi-lát nói với Ngài, “Ngươi không nghe bao nhiêu người tố cáo ngươi sao?” 14 Nhưng Ngài không trả lời lấy một tiếng, đến nỗi quan tổng trấn rất đỗi ngạc nhiên.
Phi-lát Kết Án Chúa
(Mác 15:6-15; Lu 23:13-25; Gg 18:39-19:16)
15 Bấy giờ là dịp lễ, và cứ mỗi dịp lễ quan tổng trấn có thông lệ phóng thích cho dân một tù nhân, bất cứ người nào họ muốn. 16 Lúc đó có một tù phạm khét tiếng tên Ba-ra-ba. 17 Vậy sau khi dân đã tụ họp, Phi-lát nói với họ, “Các ngươi muốn ta tha ai? Ba-ra-ba hay Jesus người được gọi là Ðấng Christ?” 18 Vì ông biết do lòng ghen ghét mà họ đã nộp Ngài cho ông.
19 Ðang khi ông ngồi xử án, vợ ông gởi lời đến nói, “Xin đừng làm gì đụng đến người công chính đó, vì trong chiêm bao đêm qua, tôi đã khổ nhiều về người ấy.”
20 Khi ấy các trưởng tế và các trưởng lão xúi dân xin tha cho Ba-ra-ba và yêu cầu giết Ðức Chúa Jesus. 21 Quan tổng trấn hỏi họ, “Trong hai người này, các ngươi muốn ta tha ai?”
Họ đáp, “Ba-ra-ba.”
22 Phi-lát hỏi họ, “Vậy ta phải làm gì với Jesus người được gọi là Ðấng Christ?”
23 Tất cả họ đều nói, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
Phi-lát lại nói, “Tại sao? Người này đã phạm tội gì?”
Nhưng họ càng la lớn hơn, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
24 Phi-lát thấy cứ tranh cãi với họ sẽ không đi tới đâu, và cuộc nổi loạn có thể xảy ra, ông lấy nước, rửa tay trước mặt đám đông, và nói, “Ta vô tội về máu của người này; các ngươi phải chịu trách nhiệm lấy.”
25 Bấy giờ cả đám đông đáp lại, “Hãy để máu của hắn đổ trên chúng tôi và trên con cháu chúng tôi.”
26 Vậy Phi-lát phóng thích Ba-ra-ba cho họ. Sau khi cho dùng roi đánh Ðức Chúa Jesus, ông trao Ngài cho họ để đem đóng đinh trên cây thập tự.
Lính của Phi-lát Hành Hạ Chúa
(Mác 15:16-20; Gg 19:2-3)
27 Bấy giờ quân lính của quan tổng trấn đem Ðức Chúa Jesus vào trong bản doanh và tập họp cả đơn vị quanh Ngài. 28 Chúng lột áo Ngài ra, rồi khoác lên Ngài một chiếc áo choàng màu đỏ điều. 29 Chúng lại kết một vương miện bằng gai, rồi đội nó lên đầu Ngài. Chúng cũng lấy một cây sậy đặt vào tay phải Ngài, rồi quỳ xuống trước mặt Ngài và chế nhạo rằng, “Vua dân Do-thái vạn tuế!” 30 Chúng phun nhổ trên Ngài và lấy cây sậy đánh vào đầu Ngài. 31 Sau khi đã chế nhạo Ngài, chúng cởi chiếc áo choàng màu đỏ điều ra và mặc áo của Ngài lại cho Ngài; rồi chúng dẫn Ngài đi đóng đinh trên cây thập tự.
Chúa Chịu Ðóng Ðinh
(Mác 15:21-32; Lu 23:26-43; Gg 19:17-27)
32 Khi chúng đi ra, chúng gặp một người ở Sy-ren tên là Si-môn. Chúng bắt ông vác cây thập tự của Ngài. 33 Khi chúng đến một nơi gọi là Gô-gô-tha, tức Ðồi Sọ, 34 chúng cho Ngài uống rượu pha mật đắng. Ngài nếm nhưng không uống. 35 Sau khi đã đóng đinh Ngài trên cây thập tự, chúng bắt thăm để chia nhau y phục Ngài, 36 rồi ngồi đó canh giữ Ngài. 37 Phía trên đầu Ngài, chúng treo một bảng ghi án Ngài rằng:
Ðây là Jesus,
Vua dân Do-thái.
38 Cũng có hai tên trộm cướp cùng bị đóng đinh với Ngài; một tên bên phải và một tên bên trái. 39 Những ai qua lại đều mỉa mai Ngài, lắc đầu, 40 và nói, “Ông là người muốn phá đền thờ và xây lại trong ba ngày đấy à. Hãy cứu lấy ông đi! Nếu ông là Con Ðức Chúa Trời, hãy xuống khỏi cây thập tự đi.”
41 Tương tự, các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và các trưởng lão cũng chế nhạo Ngài, 42 “Hắn đã cứu được người khác mà không cứu được chính mình. Hắn là Vua của I-sơ-ra-ên mà. Bây giờ nếu hắn xuống khỏi cây thập tự được, chúng ta sẽ tin hắn ngay. 43 Hắn tin cậy Ðức Chúa Trời thì bây giờ hãy để Ngài cứu hắn
44 Hai tên trộm cướp cùng bị đóng đinh với Ngài cũng nhiếc móc Ngài như vậy.
Chúa Chết
(Mác 15:33-41; Lu 23:44-49; Gg 19:28-30)
45 Từ mười hai giờ trưa đến ba giờ chiều,[b] cả xứ đều tối tăm mù mịt. 46 Vào khoảng ba giờ chiều, Ðức Chúa Jesus kêu lớn tiếng, “Ê-li! Ê-li! Lê-ma Sa-bách-tha-ni?” Nghĩa là, “Ðức Chúa Trời của con ôi! Ðức Chúa Trời của con ôi! Sao Ngài lìa bỏ con?”
47 Có mấy người đứng gần đó nghe thế bèn nói, “Ông ấy đang gọi Ê-li.” 48 Một người trong bọn họ vội chạy lấy một miếng xốp, thấm đầy dấm, buộc vào đầu cây sậy, và đưa cho Ngài uống. 49 Nhưng những người khác lại bảo, “Cứ để vậy, xem Ê-li có đến cứu ông ấy không.” 50 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus kêu lên một tiếng lớn nữa, rồi trút linh hồn.
51 Kìa, bức màn trong đền thờ bị xé ra làm hai, từ trên xuống dưới. Ðất rung, đá nứt, 52 các mồ mả mở ra, và thây của nhiều thánh đồ đã an giấc sống lại. 53 Sau khi Ngài đã sống lại, họ ra khỏi phần mộ, vào trong thành thánh, và hiện ra cho nhiều người.
54 Bấy giờ viên đại đội trưởng và quân lính ở với ông để canh giữ Ðức Chúa Jesus thấy động đất và những việc đã xảy ra, họ rất sợ hãi và nói, “Người này quả thật là Con Ðức Chúa Trời.”
55 Cũng có nhiều phụ nữ ở đó; họ đứng từ xa mà nhìn. Họ đã từ Ga-li-lê đi theo Ðức Chúa Jesus để phục vụ Ngài. 56 Trong số những người ấy có Ma-ry Mạc-đa-len, Ma-ry mẹ của Gia-cơ và Giô-sép, và mẹ của các con Xê-bê-đê.
Sự An Táng Chúa
(Mác 15:42-47; Lu 23:50-56; Gg 19:38-42)
57 Ðến chiều tối, một người giàu có ở A-ri-ma-thê tên là Giô-sép đến; ông cũng là một môn đồ của Ðức Chúa Jesus. 58 Giô-sép đến gặp Phi-lát để xin thi thể của Ðức Chúa Jesus. Phi-lát truyền lịnh trao cho ông thi thể Ngài.
59 Vậy Giô-sép nhận thi thể Ngài, lấy một cuộn vải sạch quấn lại, 60 rồi đặt thi thể Ngài trong ngôi mộ mới của ông mà ông đã đục sẵn trong một vách đá. Ðoạn ông lăn một tảng đá lớn chận cửa mộ lại, rồi đi. 61 Khi ấy có Ma-ry Mạc-đa-len và Ma-ry khác ở đó; họ ngồi đối diện với ngôi mộ.
Cắt Lính Canh Mộ Chúa
62 Hôm sau, tức ngày sau Ngày Chuẩn Bị,[c] các trưởng tế và những người Pha-ri-si cùng nhau đến với Phi-lát 63 và nói, “Thưa ngài, chúng tôi nhớ rằng tên lừa dối này lúc còn sống đã nói, ‘Sau ba ngày Ta sẽ sống lại.’ 64 Vậy xin ngài truyền lịnh cắt lính canh gác ngôi mộ cẩn thận cho đến ngày thứ ba, kẻo các môn đồ hắn đến lấy trộm thi thể hắn, rồi phao tin với dân là hắn đã từ cõi chết sống lại, như thế sự lừa dối lần cuối sẽ tệ hại hơn lần đầu rất nhiều.”
65 Phi-lát nói với họ, “Hãy lãnh một đội lính canh. Hãy đi, canh gác ngôi mộ cẩn thận theo ý các ngươi.”
66 Vậy những người ấy đi và niêm phong tảng đá chận cửa mộ cho bảo đảm, và đặt lính canh gác cẩn thận.
Ê-xơ-tê Nhận Lời Vào Cầu Xin Vua cho Dân Do-thái
4 Khi Mạc-đô-chê biết mọi điều ấy đã được thực hiện, ông xé rách y phục của ông, mặc bao gai, và rắc tro trên đầu ông, rồi đi ra giữa thành, lớn tiếng khóc lóc đắng cay. 2 Ông cũng đã đến tận cổng của hoàng cung, vì không ai mặc bao gai mà được phép bước vào bên trong cổng của hoàng cung. 3 Trong mỗi tỉnh, nơi nào lệnh vua và sắc chỉ của vua được truyền đến, nơi ấy người Do-thái sầu thảm rất bi thương. Họ kiêng ăn, khóc lóc, và than van. Nhiều người đã mặc lấy bao gai và nằm trong tro.
4 Khi các cung nữ và các thái giám đến báo tin cho Ê-xơ-tê biết, hoàng hậu rất đỗi buồn rầu. Bà sai người mang áo quần đến cho Mạc-đô-chê để ông mặc mà cởi bỏ bao gai ra, nhưng ông không nhận những quần áo ấy. 5 Bấy giờ Ê-xơ-tê cho mời Hà-thạch, một trong các quan thái giám mà vua đã chỉ định để hầu bà, đến và bảo ông phải ra gặp Mạc-đô-chê để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra và nguyên do của sự việc như thế nào. 6 Hà-thạch đi ra gặp Mạc-đô-chê ở quảng trường, phía trước cổng hoàng cung. 7 Mạc-đô-chê nói cho ông tất cả những gì đã xảy ra cho mình và nói luôn cho ông biết số tiền Ha-man đã hứa sẽ nộp vào ngân khố của vua, hầu được phép tiêu diệt người Do-thái. 8 Mạc-đô-chê cũng trao cho ông một bản sao chiếu chỉ đã ban hành tại Su-sa, truyền phải tiêu diệt họ, để ông mang về cho Ê-xơ-tê xem, giải thích ý nghĩa của nó cho bà, và yêu cầu bà đến gặp vua, để cầu xin vua và van nài vua cho dân tộc của bà.
9 Hà-thạch trở về và thuật lại cho Ê-xơ-tê mọi việc Mạc-đô-chê đã nói. 10 Bấy giờ Ê-xơ-tê nói với Hà-thạch và truyền cho ông ra nói với Mạc-đô-chê, 11 “Tất cả các triều thần của vua và dân trong các tỉnh đều biết rằng, hễ ai, bất kỳ nam hay nữ, tự ý đi vào nội điện của triều cung mà không được triệu mời thì chỉ có một luật là bị xử tử, ngoại trừ vua đưa cây phủ việt bằng vàng ra cho người ấy, người ấy mới được để cho sống. Tuy nhiên đã ba mươi ngày rồi con vẫn chưa được gọi vào để hầu vua.”
12 Khi người ta đã thuật lại cho Mạc-đô-chê những gì Ê-xơ-tê đã nói, 13 Mạc-đô-chê bảo họ trở vào và nói lại với Ê-xơ-tê, “Con đừng tưởng rằng nhờ ở trong hoàng cung con sẽ thoát khỏi những điều mọi người Do-thái khác sẽ phải chịu, 14 vì nếu con yên lặng trong lúc này, dân Do-thái sẽ được tiếp trợ và giải cứu bằng cách khác, nhưng con và nhà cha con sẽ bị diệt mất; và nào ai biết rằng phải chăng vì thời điểm như thế này mà con đã được lập làm hoàng hậu?”
15 Bấy giờ Ê-xơ-tê sai người ra trả lời với Mạc-đô-chê, 16 “Xin cha đi và mời tất cả những người Do-thái ở Su-sa nhóm lại, rồi vì cớ con mà kiêng ăn; xin kiêng ăn cữ uống trong ba ngày đêm. Con và các cung nữ của con cũng sẽ kiêng cữ như vậy. Sau đó con sẽ đi vào chầu vua, đó là một việc trái phép; và nếu con phải chết thì con sẽ chết.” 17 Mạc-đô-chê ra đi và làm theo mọi điều Ê-xơ-tê yêu cầu.
Phao-lô Ðược Giải Ðến Rô-ma
27 Khi có quyết định cho chúng tôi đi tàu qua I-ta-ly, họ trao Phao-lô và một số tù nhân khác cho một đại đội trưởng tên là Giu-li-u thuộc quân đoàn Âu-gút-tơ.[a]
2 Chúng tôi xuống một chiếc tàu xuất hành từ Hải Cảng A-ra-my-ti-um; tàu ấy tính nhổ neo chạy ghé các hải cảng dọc vùng A-si-a. Chúng tôi giăng buồm ra khơi. Ðồng hành với chúng tôi có A-ri-tạc là người Ma-xê-đô-ni-a ở Thành Thê-sa-lô-ni-ca. 3 Hôm sau chúng tôi ghé vào Hải Cảng Si-đôn. Giu-li-u đối xử tử tế với Phao-lô; ông cho phép Phao-lô đi thăm các bạn bè và để họ chăm sóc ông. 4 Từ đó chúng tôi ra khơi và đi vòng lên phía bắc Ðảo Chíp-rơ bởi vì gặp gió ngược. 5 Sau khi chúng tôi vượt qua hải phận của Si-li-si-a và Pam-phy-li-a, chúng tôi đến Hải Cảng My-ra, thuộc miền Ly-si-a. 6 Ở đó ông đại đội trưởng tìm được một chiếc tàu từ A-léc-xan-ria sắp nhổ neo đi I-ta-ly, nên ông cho chúng tôi chuyển sang tàu đó.
7 Tàu đi rất chậm; mất rất nhiều ngày và phải vất vả lắm chúng tôi mới đến được gần Cơ-ni-đu. Vì gặp gió ngược nên tàu phải chạy vòng xuống phía nam Ðảo Cơ-rết, đối ngang Sanh-môn. 8 Tàu cứ chạy dọc theo bờ biển và phải vất vả lắm mới vào được một nơi gọi là Mỹ Cảng,[b] gần Thành La-sê.
Gặp Bão Giữa Biển
9 Chúng tôi phải ở đó khá lâu. Bấy giờ kỳ kiêng ăn đã qua rồi, và chuyến hải hành càng trở nên nguy hiểm hơn. Phao-lô khuyên họ; 10 ông nói với họ, “Thưa các ông, tôi nhận thấy chuyến hải hành này từ đây trở đi thật nguy hiểm. Chúng ta có thể bị thiệt hại lớn, không những có thể sẽ mất cả hàng hóa lẫn chiếc tàu, mà còn nguy cả đến tính mạng chúng ta nữa.”
11 Nhưng ông đại đội trưởng tin lời của viên tài công và người chủ tàu hơn lời của Phao-lô. 12 Vì hải cảng đó không thích hợp cho tàu đậu trong mùa đông, nên đa số tán đồng việc nhổ neo ra đi, với hy vọng có thể đến được Phê-nít để tạm trú qua mùa đông; đó là một hải cảng trên Ðảo Cơ-rết, hướng về phía tây nam và tây bắc. 13 Thấy gió nam thổi nhẹ, họ tưởng có thể thực hiện được dự tính, nên họ nhổ neo cho tàu chạy dọc theo bờ Ðảo Cơ-rết. 14 Nhưng chẳng bao lâu, một trận cuồng phong có tên là “Gió Ðông Bắc” từ trên đảo quật xuống. 15 Thế là chiếc tàu bị bão cuốn đi. Vì không thể cho tàu chạy ngược với gió bão để trở vào bờ, chúng tôi đành để cho tàu cứ trôi theo chiều gió. 16 Khi tàu trôi về phía nam của một đảo nhỏ tên là Cau-đa, chúng tôi phải khó khăn lắm mới giữ lại được chiếc xuồng cấp cứu. 17 Sau khi kéo được chiếc xuồng ấy lên, họ tìm cách giữ cho tàu khỏi vỡ, nên đã lấy dây thừng buộc vòng dưới đáy tàu lại. Sau đó họ sợ chiếc tàu bị mắc cạn ngoài khơi Ðảo Sy-ti, nên họ thả neo xuống và cứ để tàu trôi theo chiều gió. 18 Ngày hôm sau tàu chúng tôi liên tục bị bão dồi dập dữ dội, nên họ quăng các hàng hóa xuống biển cho nhẹ tàu. 19 Ðến ngày thứ ba họ tự tay quăng các đồ thiết bị trên tàu xuống biển. 20 Trải qua nhiều ngày chúng tôi không thấy mặt trời hay một vì sao nào, trong khi đó gió bão vẫn thổi mạnh và không chịu dứt. Cuối cùng chúng tôi đành chấp nhận hết hy vọng được cứu thoát.
21 Mọi người trên tàu chẳng màng ăn uống gì đã khá lâu, nên Phao-lô đứng giữa họ và nói, “Thưa các ông, nếu các ông nghe lời tôi mà không rời khỏi Cơ-rết thì chúng ta đã tránh được những thiệt hại và mất mát này rồi. 22 Nhưng bây giờ tôi khuyên các ông hãy can đảm lên, không ai trong các ông sẽ thiệt mạng, chỉ phải mất chiếc tàu này thôi. 23 Vì đêm qua một thiên sứ của Ðức Chúa Trời, Ðấng tôi thuộc về và phục vụ, đã đứng bên tôi 24 và bảo rằng, ‘Hỡi Phao-lô, đừng sợ. Ngươi cần phải ứng hầu trước tòa án của Sê-sa, và này, Ðức Chúa Trời sẽ cho tất cả những người cùng đi trong chuyến hải hành với ngươi được sống.’ 25 Vậy xin các ông hãy can đảm lên, vì tôi tin rằng Ðức Chúa Trời sẽ làm y như lời Ngài đã phán; 26 chỉ có điều là chúng ta sẽ bị mắc cạn ở một hòn đảo nào đó.”
27 Ðến đêm thứ mười bốn mà tàu chúng tôi vẫn còn trôi dạt trên Biển Át-ria. Khoảng nửa đêm các thủy thủ tưởng rằng tàu đã gần tới đất liền, 28 nên họ thả trái dò xuống và thấy sâu hai mươi sải. Ðể cho tàu trôi một quãng nữa, họ lại thả trái dò xuống và thấy chỉ còn mười lăm sải. 29 Sợ tàu sẽ đụng phải đá ngầm, nên họ thả bốn chiếc neo ở mũi tàu xuống, rồi cầu mong cho mau tới sáng.
30 Lúc ấy các thủy thủ tính bỏ tàu và trốn đi, nên họ thả chiếc xuồng cấp cứu xuống và lấy cớ là đi thả neo ở đàng mũi tàu. 31 Phao-lô nói với ông đại đội trưởng và các binh sĩ, “Nếu những người ấy không ở lại trên tàu, quý ông sẽ không được cứu sống đâu.” 32 Các binh sĩ liền cắt đứt những dây buộc chiếc xuồng cấp cứu để nó rớt xuống biển.
33 Bấy giờ trong khi chờ đợi trời sáng, Phao-lô khuyên mọi người nên ăn chút thực phẩm; ông nói, “Hôm nay là ngày thứ mười bốn rồi mà quý vị cứ trông ngóng, nhịn ăn, và không ăn gì. 34 Vì thế tôi khuyên quý vị hãy ăn chút gì đi, vì quý vị rất cần có sức để được cứu thoát. Không ai trong quý vị sẽ mất một sợi tóc trên đầu đâu.”
35 Sau khi ông nói như thế, ông lấy bánh, tạ ơn Ðức Chúa Trời trước mặt mọi người, rồi bẻ bánh ra, và bắt đầu ăn. 36 Thấy vậy mọi người được lên tinh thần và bắt đầu ăn.
37 Chúng tôi có cả thảy hai trăm bảy mươi sáu người trên tàu. 38 Sau khi đã ăn no, họ ném những bao lúa mì xuống biển cho tàu nhẹ bớt.
Bị Ðắm Tàu
39 Ðến khi trời sáng họ không nhận ra được đó là vùng đất nào, nhưng họ thấy có cái vịnh và một bãi biển, vì thế họ muốn cho tàu vào bờ nếu họ có thể lái tàu vào được. 40 Vậy họ cắt bỏ các neo lại dưới biển, đồng thời tháo dây cột bánh lái ra, rồi căng buồm ở đằng mũi lên, và nương theo chiều gió để lái tàu chạy vào bờ. 41 Nhưng tàu chạy nhằm vào bãi cát ngầm do hai dòng nước xáp lại nhau tạo thành, nên bị mắc cạn tại đó. Mũi tàu đâm vào cát, không nhúc nhích gì được, còn đằng lái thì bị sóng mạnh đập nát hết. 42 Bấy giờ các binh sĩ canh tù bàn với nhau nên giết tất cả các tù nhân kẻo có ai lội đi và trốn thoát. 43 Nhưng ông đại đội trưởng muốn cứu Phao-lô nên ngăn cản họ thực hiện ý định đó. Ông ra lịnh cho những ai biết bơi cứ nhảy xuống nước trước và bơi vào bờ, 44 những người còn lại, một số đã bám vào các tấm ván hoặc những mảnh tàu vỡ và lội vào bờ sau. Thế là tất cả đều được lên bờ an toàn.
Copyright © 2011 by Bau Dang