Chronological
Kêu Gọi Ăn Năn
4 CHÚA phán:
“Hỡi Y-sơ-ra-ên, nếu ngươi muốn trở về,
Hãy trở về với Ta.
Nếu ngươi dẹp bỏ các vật gớm ghiếc khỏi trước mặt Ta,
Nếu ngươi không còn đi lông bông nữa,
2 Nếu ngươi nhân danh CHÚA hằng sống mà thề,
Với lòng chân thật, công bình và chính trực,
Bấy giờ các nước sẽ được Ngài ban phước,
Và chúng sẽ tự hào về Ngài.”
3 CHÚA phán với dân Giu-đa và thành Giê-ru-sa-lem như vầy:
“Hãy cày ruộng bỏ hoang,
Đừng gieo trồng giữa gai gốc.
4 Hỡi dân Giu-đa, và dân cư thành Giê-ru-sa-lem,
Hãy mở lòng các ngươi ra cho CHÚA,
Hãy cắt bỏ lớp vỏ chai lì của lòng các ngươi,[a]
Kẻo cơn giận Ta bừng lên như lửa,
Thiêu cháy mà không ai dập tắt nổi,
Vì điều ác các ngươi đã làm.”
Thảm Họa Gần Kề
5 “Hãy rao ra trong xứ Giu-đa, Hãy loan ra trong thành Giê-ru-sa-lem,
Hãy thổi kèn vang khắp đất,
Hãy công bố thật to:
‘Nào, hãy tập họp lại,
Chúng ta cùng trốn vào các thành kiên cố.’
6 Hãy giương cờ hướng về Si-ôn,
Hãy trốn đến nơi an toàn, đừng dừng lại,
Vì Ta sẽ khiến tai họa và đổ nát
Tan hoang đến từ phương bắc.
7 Sư tử đã ra khỏi rừng rậm,
Kẻ hủy diệt các nước đã nhổ trại,
Rời khỏi căn cứ,
Để làm cho đất nước ngươi tan hoang,
Các thành phố ngươi điêu tàn,
Không người ở.
8 Vì thế, hãy quấn vải tang ngang lưng,[b]
Hãy đập ngực, khóc than:
‘Cơn thịnh nộ của CHÚA
Chưa xây khỏi chúng ta!’ ”
9 CHÚA phán:
“Trong ngày ấy,
Vua quan đều mất hết tinh thần,
Các thầy tế lễ kinh hoàng,
Các tiên tri khiếp đảm.”
10 Tôi thưa: “Ôi, lạy CHÚA! Thật chính Ngài đã lừa gạt dân này và thành Giê-ru-sa-lem. Ngài đã hứa: ‘Các ngươi sẽ sống bình an,’ trong khi lưỡi gươm đã kề cổ họng.”
11 Lúc ấy, người ta sẽ nói với dân này và thành Giê-ru-sa-lem: “Một ngọn gió nóng bỏng từ các đồi trọc trong sa mạc thổi thẳng vào con gái Ta, tức dân Ta, Nhưng gió này không dùng để quạt thóc hay sảy gạo, 12 Gió mạnh quá cho các việc ấy, gió thổi đến theo lệnh Ta. Bây giờ chính Ta cũng sẽ tuyên án chúng nó.
13 Này, kẻ thù[c] kéo đến như đám mây,
Xe chiến mã nó như vũ bão,
Ngựa nó nhanh hơn chim đại bàng.
‘Khốn cho chúng tôi! Xong đời chúng tôi rồi!’
14 Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy rửa sạch gian ác khỏi lòng ngươi, hầu cho ngươi được giải cứu!
Ngươi còn chứa chấp âm mưu độc hại trong lòng ngươi cho đến khi nào?
15 Kìa, có tiếng loan ra từ địa phận Đan,
Tiếng báo tin độc hại từ núi Ép-ra-im.
16 Hãy thông báo cho các nước: ‘Xem kìa!’
Hãy công bố cho thành Giê-ru-sa-lem:
‘Quân thù bao vây đến từ miền xa xăm,
Chúng hò hét chống lại các thành của Giu-đa.
17 Như người canh giữ ruộng, chúng siết chặt vòng vây từ mọi phía,
Vì thành này phản loạn chống lại Ta.’ ”
Đấy là lời CHÚA.
18 Nếp sống và hành động của ngươi
Đã gây ra mọi điều ấy.
Đó là hậu quả cay đắng
Do gian ác ngươi gây ra,
Nó đâm thấu tận đáy lòng ngươi.
Tiên Tri Giê-rê-mi Đau Xót Cho Dân Của Ông
19 Ôi! tôi đau lòng! Tôi đau lòng!
Tôi quằn quại!
Ôi! Lồng ngực tôi!
Tim tôi đập thình thịch,
Tôi không thể nín lặng,
Vì, hỡi linh hồn ta, ngươi có nghe tiếng kèn vang dội,
Tiếng hò hét của chiến trận.
20 Đổ nát và đổ nát,
Khắp đất nước điêu tàn,
Bỗng chốc lều trại tôi tan hoang,
Màn giăng bứt đổ trong giây lát!
21 Tôi còn phải nhìn thấy cờ xí quân thù,
Và nghe tiếng kèn báo hiệu cho đến khi nào?
22 Dân Ta thật là dại dột,
Chúng chẳng nhận biết Ta.
Chúng là con cái đần độn,
Thiếu hiểu biết,
Chúng khéo làm điều ác,
Nhưng làm điều lành thì chúng chẳng biết!
Giê-rê-mi Nhìn Thấy Cảnh Hủy Diệt Tương Lai
23 Tôi nhìn xuống đất,
Này cảnh hỗn độn điêu tàn,
Tôi nhìn lên trời,
Không thấy ánh sáng đâu cả.
24 Tôi nhìn xem các núi,
Này núi rung chuyển,
Hết thảy các đồi đều lắc lư qua lại.
25 Tôi nhìn xem, này không một bóng người,
Hết thảy chim trời đều bay mất biệt.
26 Tôi nhìn xem, này đất màu mỡ thành sa mạc,
Hết thảy các thành đều đổ nát
Trước mặt CHÚA, trước cơn thịnh nộ của Ngài.
27 CHÚA phán như vầy:
“Khắp đất nước sẽ điêu tàn,
Nhưng Ta chưa tận diệt đến cùng.
28 Vì thế, đất sẽ chịu tang,
Bầu trời trên cao sẽ tối sầm lại,
Vì Ta đã phán, Ta đã định,
Ta sẽ không đổi ý, không rút lời.
29 Nghe tiếng kỵ binh và người bắn cung,
Thành nào cũng chạy trốn:
Dân chúng chui vào bụi rậm,
Len lỏi giữa hóc đá.
Thành nào cũng bỏ trống,
Không người ở.
30 Còn ngươi, hỡi kẻ bị định tội kia,[d]
Ngươi làm gì mà mặc áo đỏ thắm,
Trang sức bằng vàng ròng,
Dùng chì vẽ mắt cho to ra?
Ngươi làm đẹp cũng vô ích!
Các tình nhân ngươi
Đã bỏ ngươi.”
31 Tôi nghe tiếng, như tiếng người sản phụ chuyển dạ,
Tiếng đau đớn của người sản phụ sinh con so.
Đó là tiếng của Si-ôn, con gái tôi,
Dang hai tay ra, thở hổn hển:
“Khốn cho tôi! Tôi sắp ngất!
Bọn sát nhân tìm hại mạng sống tôi!”
Tội Ác Của Giê-ru-sa-lem
5 Hãy lùng khắp các nẻo đường Giê-ru-sa-lem,
Hãy quan sát và ghi chú,
Hãy dò hỏi nơi các quảng trường,
Xem có tìm được người nào
Làm điều công bình, đeo đuổi sự thành tín,
Để Ta có thể tha thứ cho thành ấy không?
2 Dù chúng có nói: “Thật như CHÚA hằng sống!”
Đó chỉ là thề dối.
3 Ôi! Lạy CHÚA! Có phải mắt Chúa tìm kiếm lòng thành tín?
Chúa đã đánh chúng, nhưng chúng không biết đau.
Chúa đã tàn hại chúng, nhưng chúng không chịu sửa dạy.
Chúng tự làm cho mặt mình cứng như đá,
Chúng không chịu quay về.
4 Tôi thầm nhủ: “Nhưng đây chỉ là người nghèo khó,
Dại dột,
Vì chúng không biết đường lối của CHÚA,
Luật pháp của Đức Chúa Trời mình.
5 Tôi phải đến với những người quyền thế,
Trình bày cho họ rõ.
Chắc chắn họ biết đường lối của CHÚA,
Sắc lệnh của Đức Chúa Trời mình.
Nhưng những người này cũng đã bẻ ách, bứt dây.
6 Vì thế sư tử từ rừng rậm sẽ chụp giết chúng,
Chó sói từ sa mạc sẽ sát hại chúng,
Beo sẽ rình rập bên ngoài thành,
Người nào ra khỏi thành sẽ bị cắn xé,
Vì vi phạm của chúng quá nhiều,
Tội bội bạc của chúng vô số.
7 Làm sao Ta có thể tha thứ cho ngươi được?
Con cái ngươi đã lìa bỏ Ta,
Chúng nhân danh những thần không phải là thần mà thề.
Trong khi Ta nuôi chúng no đủ,
Chúng lại phạm tội gian dâm,
Tự rạch cắt mình trong nhà chứa!
8 Chúng khác nào ngựa nuôi béo động cỡn,
Chạy theo vợ người lân cận mình mà hí.”
9 CHÚA phán:
“Lẽ nào Ta không đoán phạt chúng
Vì những điều ấy sao?
Đối với một dân tộc như thế,
Lẽ nào Ta không thi hành lẽ công chính sao?
10 Hãy len qua các luống nho và chặt phá,
Nhưng đừng chặt sạch hết.
Hãy chặt bỏ các chồi non,
Vì chúng không thuộc về CHÚA.
11 Thật nhà Y-sơ-ra-ên và nhà Giu-đa đã phản nghịch Ta thậm tệ.”
Đấy là lời của CHÚA.
Đức Chúa Trời Cảnh Cáo Dân Ngài
12 Chúng chối bỏ CHÚA,
Và nói: “Ngài chẳng làm gì đâu!
Chúng ta sẽ chẳng gặp tai họa,
Cũng chẳng gặp phải nạn gươm đao đói kém.
13 Các tiên tri rỗng tuếch như gió,
Họ không có lời Chúa,
Họ sẽ mắc phải tai họa.”
14 Vì thế, CHÚA, Đức Chúa Trời Toàn Năng, phán như vầy:
“Vì chúng nói lời ấy,
Này, Ta sẽ khiến lời Ta nên như lửa trong miệng ngươi,
Dân này như que củi, và lửa sẽ thiêu nuốt chúng.”
15 CHÚA phán:
“Hỡi nhà Y-sơ-ra-ên, này, Ta sẽ đem một dân tộc từ miền xa xăm
Đến xâm chiếm các ngươi,
Một dân tộc hùng cường, lâu đời,
Các ngươi không biết tiếng nói của chúng,
Cũng không hiểu chúng nói gì.
16 Bao đựng tên của chúng giống như huyệt mả mở toang,
Sẵn sàng nuốt xác các ngươi.
Hết thảy bọn chúng đều là chiến sĩ mạnh dạn.
17 Chúng sẽ ăn nuốt mùa màng và thực phẩm của ngươi,
Ăn nuốt con trai và con gái ngươi,
Ăn nuốt bầy chiên và bầy bò của ngươi,
Ăn nuốt cây nho và cây vả của ngươi.
Chúng sẽ dùng gươm đập phá
Các thành trì kiên cố mà ngươi hằng nương cậy.”
18 CHÚA phán: “Tuy nhiên, ngay cả trong những ngày đó, Ta cũng sẽ không diệt sạch các ngươi. 19 Khi chúng hỏi: ‘Vì sao CHÚA, Đức Chúa Trời chúng tôi, lại giáng tất cả những điều này trên chúng tôi?’ Con hãy đáp lời chúng: ‘Các ngươi lìa bỏ CHÚA và phụng sự các thần lạ trong xứ các ngươi thể nào, các ngươi cũng sẽ phụng sự các thần lạ trong xứ chẳng thuộc về các ngươi thể ấy.’
20 Hãy loan báo tin này cho nhà Gia-cốp,
Hãy công bố ra trong xứ Giu-đa:
21 Hãy lắng nghe đây. ‘Hỡi dân dại dột, u mê,
Có mắt mà chẳng thấy,
Có tai mà chẳng nghe.’ ”
22 CHÚA phán:
“Ta đây, sao các ngươi chẳng kính sợ?
Sao các ngươi chẳng run rẩy trước mặt Ta?
Ta là Đấng lấy cát làm bờ cõi biển,
Làm ranh giới đời đời,
Biển không thể vượt qua.
Sóng cuồn cuộn cũng chẳng làm gì được.
23 Nhưng dân này có lòng ương ngạnh và phản nghịch,
Chúng rẽ lối, đi riêng.
24 Chúng chẳng nói trong lòng rằng:
‘Chúng ta hãy kính sợ CHÚA, Đức Chúa Trời chúng ta,
Là Đấng ban mưa xuống đúng thì, mưa mùa thu và mùa xuân,
Là Đấng vì chúng ta giữ các tuần lễ đúng thì cho mùa gặt.’
25 Tội ác các ngươi đã xoay những điều này khỏi các ngươi,
Tội lỗi các ngươi đã ngăn cản ơn mưa móc.
26 Có kẻ ác sống giữa dân Ta,
Chúng rình rập như người bẫy chim thu nhỏ mình lại,
Chúng gài bẫy, bắt người.
27 Nhà chúng đầy của gian trá,
Như lồng đầy chim.
Vì thế chúng giàu có, mạnh quyền,
28 Chúng béo tốt, mỡ màng.
Chúng làm ác vượt bậc,
Chúng không xét xử công minh, không bênh vực lý lẽ của người mồ côi,
Không xét lẽ của người khốn cùng.”
29 CHÚA phán:
“Lẽ nào Ta không đoán phạt chúng vì những điều ấy sao?
Đối với một dân tộc như thế,
Lẽ nào Ta không thi hành lẽ công chính sao?
30 Một việc hãi hùng rùng rợn
Đã xảy ra trong xứ:
31 Tiên tri nói tiên tri giả dối,
Thầy tế lễ cai trị theo ý các tiên tri,
Thế nhưng dân Ta lại ưa thích như vậy!
Các ngươi sẽ làm gì khi sự cuối cùng đến?”
Thành Giê-ru-sa-lem Bị Bao Vây
6 Hỡi dân Bên-gia-min, hãy trốn đến nơi an toàn,
Hãy ra khỏi thành Giê-ru-sa-lem.
Hãy thổi kèn báo động tại Thê-cô-a,
Hãy đốt lửa báo hiệu tại Bết-ha-kê-rem.
Vì tai họa và đổ nát tan hoang
Đã lộ ra từ phương bắc.
2 Ta ví Si-ôn, con gái Ta,
Với đồng cỏ mượt mà nhất.
3 Các kẻ chăn sẽ dẫn bầy chiên mình đến đó,
Cắm trại chung quanh thành,
Mỗi người thả chiên ăn cỏ nơi phần của mình.
4 Hãy chuẩn bị xông trận!
Nào, ta hãy tấn công vào lúc giữa trưa!
Khốn cho chúng tôi, vì ngày đã xế tàn!
Bóng chiều đã dài ra!
5 Nào, ta hãy tấn công trong ban đêm!
Ta hãy hủy diệt các đền đài chiến lũy!
6 Vì CHÚA Vạn Quân đã phán như vầy:
“Hãy đốn cây,
Hãy đổ đất đắp mô vây hãm thành Giê-ru-sa-lem!
Đó là thành dành cho sự đoán phạt,
Trong nó chỉ toàn là đàn áp, bóc lột.
7 Như giếng giữ nước mình tươi mát thể nào,
Nó cũng giữ sự gian ác nó cho tươi mới thể ấy.
Trong thành chỉ nghe toàn là chuyện bạo ngược tàn phá,
Bệnh hoạn và thương tích hằng ở trước mặt Ta.
8 Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy nghe lời cảnh cáo,
Kẻo Ta lìa xa ngươi,
Kẻo Ta khiến ngươi điêu tàn,
Không người ở.”
Y-sơ-ra-ên Từ Bỏ Đường Lối CHÚA
9 CHÚA Vạn Quân phán như vầy:
“Chúng sẽ mót sạch dân Y-sơ-ra-ên còn sót lại
Như người ta mót nho.
Hãy đưa tay con qua các nhành nho một lần nữa,
Như người hái nho.”
10 “Con sẽ nói với ai và cảnh cáo ai,
Để họ chịu nghe?
Này, tai họ như có lớp da bọc kín,[e]
Họ không thể lắng nghe.
Họ khinh thường lời CHÚA,
Họ không vui thích nghe lời Ngài.
11 Về phần con, lòng con đầy tràn cơn thịnh nộ của CHÚA,
Con không dằn lòng được nữa.”
“Hãy đổ nó ra trên trẻ con ngoài đường phố,
Trên các thanh niên đang tụ tập.
Phải, cả chồng lẫn vợ đều sẽ bị bắt,
Các trưởng lão cùng những người già nua cũng vậy.”
12 CHÚA phán:
“Nhà cửa chúng sẽ bị giao cho kẻ khác,
Luôn cả vườn tược và vợ chúng nó nữa,
Vì Ta sẽ dang tay
Trừng phạt dân cư trong xứ.”
13 Từ kẻ hèn đến người sang,
Hết thảy đều lo trục lợi.
Từ tiên tri đến thầy tế lễ,
Hết thảy đều gian lận.
14 Chúng chữa vết thương dân Ta
Cách sơ sài,
Chúng hô hào: “Bình an! Tốt đẹp!”
Trong khi chẳng có bình an.[f]
15 CHÚA phán:
“Chúng làm điều xấu hổ, chúng làm điều gớm ghiếc,
Thế nhưng chúng chẳng biết xấu hổ,
Cũng chẳng biết nhục nhã là gì.
Vì thế chúng sẽ ngã với những kẻ ngã,
Đến ngày Ta thăm phạt chúng, chúng sẽ ngã sải dài.”
16 CHÚA phán như vầy:
“Hãy đứng nơi các nẻo đường và quan sát,
Hãy dò hỏi về các đường lối xa xưa:
‘Đường nào dẫn đến phúc lành?’ Hãy bước đi trên đường ấy,
Và tìm sự an nghỉ cho tâm hồn các ngươi.”
Nhưng chúng đáp: “Chúng tôi không muốn đi con đường đó.”
17 “Ta đã tự cắt người canh phòng cho các ngươi:
‘Hãy chú ý nghe tiếng kèn thổi!’ ”
Nhưng chúng đáp: “Chúng tôi không muốn chú ý.”
18 “Vì thế, hỡi các dân, hãy lắng nghe,
Hỡi các chứng nhân, hãy nhận biết
Những điều Ta sẽ làm để trừng phạt chúng!
19 Hỡi cả trái đất, hãy lắng nghe!
Này, Ta sẽ đem thảm họa đến cho dân này,
Đó là bông trái của chính những âm mưu của chúng,
Vì chúng chẳng chịu lắng nghe lời Ta,
Và luật pháp Ta, chúng đã khước từ.
20 Các ngươi dâng cho Ta[g] nhũ hương từ Sê-ba,
Và xương bồ từ miền xa xăm để làm gì?
Ta không nhận tế lễ thiêu của các ngươi,
Sinh tế các ngươi chẳng đẹp lòng Ta.”
21 Vì thế, CHÚA phán như vầy:
“Này, Ta sẽ đặt chướng ngại vật trước mặt dân này,
Và chúng sẽ vấp ngã.
Cả cha lẫn con, hàng xóm và bạn bè đều chết mất.”
Quân Xâm Lăng Từ Phương Bắc
22 CHÚA phán như vầy:
“Này, một dân đến
Từ phương bắc,
Một dân hùng mạnh dấy lên
Từ nơi đầu cùng đất.
23 Chúng nắm chặt cung và lao,
Chúng hung ác, không thương xót,
Tiếng chúng hét tựa như biển cả gào thét,
Chúng cưỡi ngựa,
Chúng trang bị đủ để xông trận đánh ngươi,
Hỡi Si-ôn, con gái Ta!”
24 Chúng tôi nghe tiếng đồn về bọn chúng,
Tay chúng tôi rụng rời,
Nỗi lo sợ siết chặt chúng tôi,
Lòng chúng tôi quặn thắt như người sản phụ chuyển dạ.
25 “Đừng ra ngoài đồng,
Cũng đừng bước đi trên đường cái,
Vì quân thù có gươm,
Gieo kinh hoàng tứ phía!”
26 “Hỡi dân tôi, con gái tôi, hãy quấn vải thô,
Hãy lăn lộn trong tro,
Hãy than khóc
Như người ta than khóc con trai một!
Hãy than khóc đắng cay,
Vì kẻ hủy diệt thình lình xông đánh chúng ta.”
27 “Ta đặt con làm người luyện kim,
Người thử nghiệm, giữa dân Ta,
Để con biết cách
Thử đường lối chúng.
28 Hết thảy chúng đều cứng đầu, phản loạn,
Ngồi lê đôi mách,
Chúng cứng như đồng, như sắt,
Hết thảy đều hư hoại.
29 Ống bể thổi,
Lửa nung tan hết chì,
Người luyện kim luyện luống công,
Kẻ ác chưa bị diệt trừ.
30 Chúng bị gọi là ‘bạc phế thải,’
Vì CHÚA đã thải trừ chúng.”
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)