Beginning
Tội Ai Nấy Mang
18 Lời của Chúa đến với tôi, 2 “Các ngươi nghĩ gì khi các ngươi cứ truyền tụng với nhau câu tục ngữ nầy trong đất I-sơ-ra-ên, ‘Cha mẹ ăn nho chua mà con cái ê răng’?” 3 Chúa Hằng Hữu phán, “Ta lấy mạng sống Ta mà thề rằng câu tục ngữ ấy sẽ không còn được các ngươi truyền tụng nữa trong I-sơ-ra-ên. 4 Khá biết rằng mọi mạng sống đều thuộc về Ta; mạng sống của cha mẹ cũng như mạng sống của con cái. Kẻ nào phạm tội, kẻ ấy phải chết.
5 Nếu một người sống công chính, làm theo luật pháp và hợp với lẽ phải, 6 nếu người ấy không ăn của cúng thần tượng trên núi, không ngước mắt ngưỡng vọng sự phù hộ từ các thần tượng của nhà I-sơ-ra-ên, không làm nhục vợ người khác, không đến gần phụ nữ trong thời kỳ nàng có kinh, 7 không áp bức ai, nhưng trả lại của cầm cho người ta, không dùng bạo lực cướp bóc ai, nhưng ban bánh cho người đói và chia sẻ áo quần cho người nghèo khó không có quần áo che thân, 8 không đầu cơ trục lợi, không bắt chẹt cho vay lấy lãi cao, không nhúng tay vào tội lỗi, xét xử công bình cho đôi bên, 9 làm theo các luật lệ Ta, cẩn thận vâng giữa các mạng lịnh Ta mà thi hành một cách trung tín, thì đó là người công chính. Nó chắc chắn sẽ sống,” Chúa Hằng Hữu phán.
10 “Nếu người ấy có một đứa con, mà đứa con ấy cướp của giết người, và phạm bất cứ điều nào trong các điều trên, 11 dù cha nó không phạm các điều ấy, nhưng đứa con đó ăn của cúng thần tượng trên núi, làm nhục vợ người khác, 12 áp bức người nghèo và người cùng khốn, dùng bạo lực cướp bóc người khác, không chịu trả lại của cầm cho người ta, ngước mắt ngưỡng vọng sự phù hộ từ các thần tượng, phạm những điều gớm ghiếc, 13 đầu cơ trục lợi, bắt chẹt cho vay lấy lãi cao, thì nó có thể sống sao? Nó sẽ không sống được đâu. Nó đã làm những việc gớm ghiếc ấy, nên chắc chắn nó phải chết. Máu của nó phải đổ lại trên đầu nó.
14 Nhưng nếu kẻ ấy có một đứa con, mà đứa con ấy thấy mọi việc tội lỗi của cha nó đã làm, và biết suy xét mà không làm như cha nó đã làm, 15 tức không ăn của cúng thần tượng trên núi, không ngước mắt ngưỡng vọng sự phù hộ từ các thần tượng của nhà I-sơ-ra-ên, không làm nhục vợ người khác, 16 không áp bức ai, trả lại của cầm cho người ta, không trộm cướp, nhưng ban bánh cho người đói và chia sẻ áo quần cho người nghèo khó không có quần áo che thân, 17 không nhúng tay vào tội lỗi, không đầu cơ trục lợi, không bắt chẹt cho vay lấy lãi cao, nhưng vâng giữ các mạng lịnh Ta, và làm theo các luật lệ Ta, nó sẽ không chết vì tội lỗi của cha nó; nó chắc chắn sẽ sống. 18 Còn về phần cha nó, thì vì hắn đã tống tiền người khác, cướp của người khác, và làm những việc bất lương giữa dân tộc hắn, nên hắn phải chết vì tội của hắn.
19 Tuy nhiên các ngươi nói, ‘Tại sao con cái lại được tránh gánh hậu quả tội lỗi của cha mẹ?’ Bởi vì đứa con ấy đã làm theo luật pháp và hợp với lẽ phải, lại còn cẩn thận vâng giữ mọi luật lệ Ta, nên nó chắc chắn sẽ sống. 20 Kẻ nào phạm tội, kẻ ấy phải chết. Con cái không gánh tội lỗi của cha mẹ; cha mẹ không gánh tội lỗi của con cái. Ðức công chính của người công chính là của người ấy; sự gian ác của kẻ gian ác là của kẻ ấy.
21 Nhưng nếu kẻ gian ác ăn năn từ bỏ mọi tội lỗi nó đã phạm, vâng giữ mọi luật lệ Ta, làm theo luật pháp và hợp với lẽ phải, nó chắc chắn sẽ sống; nó sẽ không chết. 22 Không tội lỗi nào nó đã phạm sẽ bị nhớ đến để buộc tội nó nữa. Nhờ vào những việc công chính nó đã làm, nó sẽ sống.” 23 Chúa Hằng Hữu phán, “Ta há vui khi thấy kẻ xấu xa tội lỗi phải chết sao? Ta thà thấy nó ăn năn lìa bỏ con đường xấu xa tội lỗi để được sống. 24 Ngược lại khi người công chính lìa bỏ con đường công chính mà phạm tội và làm những việc gớm ghiếc như kẻ xấu xa tội lỗi đã làm, nó có thể được sống chăng? Không một việc công chính nào nó đã làm sẽ được nhớ đến nữa, vì nó đã phạm tội nên nó trở thành kẻ có tội, và vì các tội lỗi nó phạm, nó phải chết.
25 Tuy nhiên các ngươi nói, ‘Ðường lối của Chúa như vậy là không công bình!’ Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, bây giờ hãy nghe đây. Có phải đường lối của Ta không công bình chăng? Không phải đường lối của các ngươi mới là không công bình sao? 26 Khi người công chính lìa bỏ con đường công chính mà phạm tội và chết trong tội lỗi nó, thì đó là vì tội lỗi nó đã phạm mà nó phải chết. 27 Còn nếu kẻ gian ác ăn năn lìa bỏ sự gian ác nó đã phạm và làm theo luật pháp và hợp với lẽ phải, nó sẽ cứu được mạng nó. 28 Vì nó đã nhận thấy và ăn năn lìa bỏ mọi tội lỗi nó đã phạm, nên nó sẽ sống; nó sẽ không chết. 29 Thế mà nhà I-sơ-ra-ên nói, ‘Ðường lối của Chúa như thế là không công bình!’ Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, có phải đường lối của Ta không công bình chăng? Không phải đường lối của các ngươi mới là không công bình sao?
30 Vì thế hỡi nhà I-sơ-ra-ên, Ta sẽ xét đoán mỗi người trong các ngươi theo các đường lối của người ấy,” Chúa Hằng Hữu phán. “Hãy ăn năn và lìa bỏ mọi tội lỗi của các ngươi, để tội lỗi của các ngươi sẽ không gây hại cho các ngươi. 31 Hãy quăng xa khỏi các ngươi mọi tội lỗi các ngươi đã phạm chống lại Ta. Hãy làm cho mình một tấm lòng mới và một tâm linh mới. Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, sao các ngươi muốn chết? 32 Vì Ta không vui khi thấy bất cứ ai phải chết cả,” Chúa Hằng Hữu phán. “Thế thì, hãy quay trở lại và sống.”
Bài Ai Ca cho Những Người Lãnh Ðạo I-sơ-ra-ên
19 “Về phần ngươi, hãy cất tiếng lên hát một bài ai ca để tiếc thương những người lãnh đạo của I-sơ-ra-ên. 2 Ngươi hãy nói:
Mẹ của ngươi là ai?
Nó giống như một sư tử cái ở giữa bầy sư tử.
Nó nằm xuống giữa các sư tử tơ và nuôi đàn con nhỏ.
3 Trong đàn con của nó,
Nó nuôi dạy một con trở thành một sư tử đực,
Học cách săn mồi và vồ lấy người để ăn thịt.
4 Các nước báo động với nhau chống lại nó.
Nó bị sa hố và bị bắt.
Chúng dùng móc treo nó lên và đem nó qua đất Ai-cập.
5 Khi sư tử mẹ thấy những gì nó trông cậy bị gãy đổ,
Hy vọng của nó bị tiêu tan,
Nó chọn một con khác trong đàn con của nó,
Rồi nuôi dạy con ấy thành một con sư tử đực.
6 Con sư tử ấy đi tới đi lui dọc ngang giữa bầy sư tử.
Nó trở thành một con sư tử đực,
Học cách săn mồi và vồ lấy người để ăn thịt.
7 Nó triệt hạ các tiền đồn heo hút của các nước láng giềng;
Nó làm cho tan hoang các thành của các lân bang;
Nghe tiếng rống của nó, dân trong nước bị liên lụy phải bỏ xứ trốn đi.
8 Từ các tỉnh của các nước chung quanh, người ta nổi lên chống lại nó;
Chúng giăng lưới để bắt nó,
Nó bị sa vào hố của chúng và bị bắt.
9 Chúng nhốt nó vào trong cũi và lấy móc treo nó lên,
Rồi mang nó đến vua Ba-by-lôn;
Chúng đem giam nó trong ngục,
Ðể tiếng gầm của nó sẽ không được nghe nữa trên các đồi núi của I-sơ-ra-ên.
10 Mẹ của ngươi giống như cây nho tràn đầy nhựa sống trồng bên dòng nước,
Nhờ nước dồi dào mà cây có nhiều nhánh và ra trái nhiều đến nỗi quằn cành.
11 Các cành cứng nhất trở thành các cây vương trượng của những kẻ trị vì;
Thân của nó vươn cao với các cành lá sum suê;
Nó cao lớn nổi bật với lá um tùm tươi tốt.
12 Nhưng trong cơn thịnh nộ, nó đã bị nhổ lên và bị quăng xuống đất;
Ngọn gió đông đã làm cho nó héo khô;
Các trái nó thay nhau rơi rụng;
Ngay cả cành cứng mạnh nhất cũng bị khô queo,
Và bị lửa thiêu rụi.
13 Bây giờ nó bị đem trồng xuống một miền hoang vắng,
Trong một đất khô khan và thiếu nước.
14 Ngọn lửa đã cháy từ cành cây mạnh lan ra thiêu rụi các cành khác và các trái,
Nên chẳng còn cành nào cứng mạnh để có thể làm vương trượng trị vì.
Ðó là một bài ai ca được dùng để hát lên bày tỏ nỗi thương tiếc ai hoài.”
I-sơ-ra-ên Tiếp Tục Phản Loạn
20 Ngày mồng mười, tháng năm, năm thứ bảy, một số trưởng lão của I-sơ-ra-ên đến thỉnh ý Chúa. Họ ngồi xuống trước mặt tôi. 2 Lời của Chúa đến với tôi, 3 “Hỡi con người, hãy nói với các trưởng lão của I-sơ-ra-ên, hãy nói với chúng, ‘Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Tại sao các ngươi đến thỉnh ý Ta?”’” Chúa Hằng Hữu phán, “Ta lấy mạng sống Ta mà thề rằng Ta sẽ không cho các ngươi thỉnh ý Ta đâu. 4 Hỡi con người, ngươi sẽ lên án chúng; ngươi sẽ lên án chúng phải không? Hãy cho chúng biết những hành động gớm ghiếc tổ tiên chúng đã làm, 5 và bảo chúng, ‘Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Trong ngày Ta chọn I-sơ-ra-ên, Ta đã đưa tay lên thề với con cháu của nhà Gia-cốp và tỏ cho chúng biết Ta tại đất Ai-cập. Ta đưa tay lên thề với chúng rằng Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi. 6 Trong ngày Ta đưa tay lên thề với chúng để đem chúng ra khỏi đất Ai-cập và đưa chúng vào một xứ Ta đã tìm cho chúng, một xứ đượm sữa và mật, một xứ tốt đẹp trong các xứ, 7 Ta đã phán với chúng, ‘Mỗi người trong các ngươi hãy quăng đi những thần gớm ghiếc mà mắt các ngươi ngưỡng vọng. Chớ để cho các ngươi bị ô uế vì các thần tượng trong đất Ai-cập. Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi.’ 8 Nhưng chúng nổi loạn chống lại Ta và không nghe Ta. Không ai trong chúng quăng đi các thần tượng gớm ghiếc mà mắt chúng ngưỡng vọng, và không ai lìa bỏ các thần tượng của Ai-cập.
Lúc ấy Ta định trút cơn thịnh nộ của Ta trên chúng và đổ cơn giận của Ta trên chúng trong đất Ai-cập. 9 Tuy nhiên Ta đã hành động vì cớ danh Ta, để danh Ta không bị xúc phạm giữa các dân ngoại, tức giữa các dân mà chúng đã sống chung; trước mắt chúng, Ta đã tỏ cho chúng biết rằng Ta sẽ đem chúng ra khỏi đất Ai-cập. 10 Ta đã dẫn chúng ra khỏi đất Ai-cập và đem chúng vào đồng hoang. 11 Ta đã ban cho chúng các luật lệ của Ta và chỉ cho chúng các mạng lịnh của Ta, để người nào vâng theo sẽ sống. 12 Ngoài ra Ta đã ban cho chúng những ngày Sa-bát để làm dấu hiệu giữa Ta với chúng, hầu chúng biết rằng Ta là Chúa, Ðấng thánh hóa chúng. 13 Nhưng nhà I-sơ-ra-ên đã nổi loạn chống lại Ta trong đồng hoang. Chúng không vâng giữ các luật lệ Ta, nhưng loại bỏ các mạng lịnh Ta, những điều người nào vâng giữ sẽ được sống; hơn nữa chúng đã làm ra phàm tục những ngày Sa-bát của Ta. Bấy giờ Ta định trút cơn thịnh nộ của Ta trên chúng trong đồng hoang để tiêu diệt chúng. 14 Tuy nhiên Ta đã hành động vì cớ danh Ta, để danh Ta không bị xúc phạm giữa các dân ngoại, tức trước mắt các dân Ta đã đem chúng ra đi. 15 Ngoài ra Ta đã thề với chúng trong đồng hoang rằng Ta sẽ không đem chúng vào trong xứ Ta định ban cho chúng, một xứ đượm sữa và mật, một xứ tốt đẹp trong các xứ, 16 bởi vì chúng đã loại bỏ các mạng lịnh Ta, không vâng giữ các luật lệ Ta, và làm cho ngày Sa-bát của Ta ra phàm tục, vì lòng chúng đi theo các thần tượng của chúng. 17 Tuy nhiên mắt Ta vẫn còn đoái đến chúng, nên Ta đã không tiêu diệt chúng. Ta đã không tuyệt diệt chúng trong đồng hoang.
18 Ta đã phán với các con cháu của chúng trong đồng hoang, ‘Chớ đi theo các luật lệ của ông bà cha mẹ các ngươi, chớ vâng giữ các mạng lịnh của chúng, chớ tự làm ô uế bằng cách thờ phượng các thần tượng của chúng. 19 Ta, Chúa, là Ðức Chúa Trời của các ngươi. Hãy vâng theo các luật lệ Ta, hãy cẩn thận vâng giữ các mạng lịnh Ta, 20 và hãy làm ra thánh những ngày Sa-bát của Ta, để chúng trở thành dấu hiệu giữa Ta và các ngươi, hầu các ngươi biết rằng Ta, Chúa, là Ðức Chúa Trời của các ngươi.’ 21 Nhưng các con cháu ấy đã nổi loạn chống lại Ta. Chúng không vâng theo các luật lệ Ta và không cẩn thận vâng giữ các mạng lịnh Ta, để ai vâng theo sẽ sống. Chúng đã làm ra phàm tục các ngày Sa-bát của Ta. Lúc ấy Ta định trút cơn thịnh nộ của Ta trên chúng và đổ cơn giận của Ta trên chúng trong đồng hoang. 22 Nhưng Ta đã rút tay Ta lại, và Ta đã hành động vì danh Ta, để danh Ta không bị xúc phạm trước mắt các dân ngoại, tức trước mắt các dân Ta đã đem chúng ra đi. 23 Ngoài ra Ta đã thề với chúng trong đồng hoang rằng Ta sẽ rải chúng ra giữa các dân và làm tan lạc chúng ra giữa các nước, 24 bởi vì chúng đã không thi hành các mạng lịnh Ta, nhưng loại bỏ các luật lệ Ta, làm ra phàm tục các ngày Sa-bát của Ta, và mắt chúng cứ gắn chặt vào các thần tượng của tổ tiên chúng. 25 Vì thế Ta đã phó mặc chúng sống theo các luật lệ không tốt và các mạng lịnh chẳng đem đến sự sống. 26 Ta đã làm ra ô uế các của lễ của chúng, vì chúng đã bắt con đầu lòng của chúng thiêu dâng, để chúng phải kinh hãi, hầu chúng biết rằng Ta là Chúa.”’
27 Vì vậy hỡi con người, hãy nói với nhà I-sơ-ra-ên, hãy nói với chúng, ‘Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Tổ tiên các ngươi đã làm điều nầy: Chúng đã xúc phạm đến Ta và đã bất trung với Ta, 28 vì khi Ta đem chúng vào trong xứ Ta đã thề ban cho chúng, hễ nơi nào chúng thấy có một đồi cao hay có một cây sum suê, nơi đó chúng dâng các con vật hiến tế và các của lễ cho các thần tượng của chúng để chọc giận Ta, nơi đó chúng dâng các của lễ có mùi thơm, và nơi đó chúng lấy các của lễ quán đổ ra để dâng cúng. 29 Ta đã hỏi chúng, ‘Nơi cao mà các ngươi đến cúng tế là gì vậy?’ Thế là chúng gọi các nơi ấy là ‘Nơi Cao’ cho đến ngày nay.”’ 30 Vậy hãy nói với nhà I-sơ-ra-ên, Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, ‘Các ngươi tính sẽ làm ô uế chính mình giống như cách tổ tiên các ngươi đã làm khi làm điếm với các thứ gớm ghiếc ấy sao?’ 31 Khi các ngươi dâng các của lễ cho các thần tượng và thiêu con cái các ngươi trong lửa để dâng cho các thần tượng, các ngươi đã làm ô uế chính mình cho đến ngày nay. Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, thế mà các ngươi còn muốn thỉnh ý Ta sao?” Chúa Hằng Hữu phán, “Ta lấy mạng sống Ta mà thề rằng Ta sẽ không để cho các ngươi thỉnh ý Ta đâu. 32 Những gì đầu óc các ngươi suy nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra, tức những gì các ngươi nói, ‘Chúng ta sẽ giống như các quốc gia khác, giống như các bộ lạc của các dân, những kẻ thờ phượng gỗ và đá.’”
I-sơ-ra-ên Sẽ Ðược Tái Lập
33 Chúa Hằng Hữu phán, “Ta lấy mạng sống Ta mà thề rằng bằng cánh tay quyền năng, bằng cánh tay đưa thẳng ra, và bằng cơn giận tuôn đổ ra, Ta sẽ cai trị các ngươi. 34 Bằng cánh tay quyền năng, bằng cánh tay đưa thẳng ra, và bằng cơn giận tuôn đổ ra, Ta sẽ đem các ngươi ra khỏi các dân và gom các ngươi lại từ các nước, những nơi các ngươi đã bị tản lạc. 35 Ta sẽ đưa các ngươi vào đồng hoang của các dân, tại đó Ta sẽ đoán xét các ngươi mặt đối mặt. 36 Như Ta đã đoán xét tổ tiên các ngươi trong đồng hoang ở đất Ai-cập thể nào, Ta cũng sẽ đoán xét các ngươi thể ấy,” Chúa Hằng Hữu phán. 37 “Ta sẽ đếm các ngươi khi các ngươi đi qua dưới cây gậy và sẽ đem các ngươi vào trong sự ràng buộc của giao ước Ta. 38 Ta sẽ trừ bỏ những kẻ dấy loạn và những kẻ cố tình vi phạm giao ước giữa các ngươi. Ta sẽ đem chúng ra khỏi các xứ chúng đã sống với thân phận kiều dân, nhưng chúng sẽ không được vào trong đất I-sơ-ra-ên. Bấy giờ các ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa.” 39 “Về phần các ngươi,” Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, nếu các ngươi không nghe Ta, hãy đi và thờ phượng các thần tượng của các ngươi, nhưng các ngươi sẽ không còn xúc phạm đến danh Ta bằng các của lễ và bằng các thần tượng của các ngươi nữa.”
40 Chúa Hằng Hữu phán, “Vì trên núi thánh của Ta, tức trên núi cao của I-sơ-ra-ên, tại đó toàn thể nhà I-sơ-ra-ên, tức mọi người trong nước, sẽ thờ phượng Ta, tại đó Ta sẽ nhận chúng, và tại đó Ta sẽ đòi các của lễ, các lễ vật bằng hoa quả đầu mùa, và mọi vật thánh của các ngươi. 41 Ta sẽ nhận các ngươi như một thức hương thơm khi Ta đem các ngươi ra khỏi các dân và gom các ngươi lại từ các nước các ngươi đã bị tản lạc, rồi Ta sẽ thể hiện đức thánh khiết của Ta giữa các ngươi ngay trước mắt các dân. 42 Bấy giờ các ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa, khi Ta đem các ngươi vào trong đất I-sơ-ra-ên, vào trong xứ mà Ta đã đưa tay lên thề sẽ ban cho tổ tiên các ngươi. 43 Tại đó các ngươi sẽ nhớ lại mọi đường lối của các ngươi và mọi hành vi đã làm cho các ngươi ra ô uế; bấy giờ các ngươi sẽ ghét chính mình vì những việc xấu xa tội lỗi các ngươi đã phạm. 44 Bấy giờ các ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa, khi các ngươi thấy cách Ta đối xử với các ngươi vì danh Ta, chứ không đối xử với các ngươi theo các đường lối xấu xa tội lỗi của các ngươi, hoặc theo các hành vi băng hoại của các ngươi, hỡi nhà I-sơ-ra-ên,” Chúa Hằng Hữu phán.
Lời Tiên Tri Nghịch Lại Miền Nam
45 Lời của Chúa đến với tôi, 46 “Hỡi con người, hãy quay mặt ngươi về hướng nam. Hãy tuyên bố sứ điệp chống lại phương nam; hãy nói tiên tri nghịch lại cao nguyên ở miền nam. 47 Hãy nói với cao nguyên ở miền nam rằng, ‘Chúa Hằng Hữu phán thế nầy: Hãy nghe lời của Chúa, “Nầy, Ta sẽ dấy lên một ngọn lửa ở giữa ngươi. Nó sẽ thiêu rụi mọi cây xanh và mọi cây khô ở nơi ngươi. Ngọn lửa hừng đó sẽ không bị dập tắt. Mọi mặt từ nam ra bắc đều sẽ bị cháy sém. 48 Mọi loài xác thịt sẽ thấy rằng chính Ta, Chúa, đã dấy lên ngọn lửa ấy, và nó sẽ không bị dập tắt.”’”
49 Bấy giờ tôi nói, “Ôi lạy Chúa Hằng Hữu, người ta đã nói về con rằng, ‘Không phải ông ấy cứ nói chuyện vớ vẩn[a] đấy sao?’”
Copyright © 2011 by Bau Dang