Book of Common Prayer
Lời Cầu Nguyện của Người Bịnh Có Bạn Giả Dối
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
1 Phước cho người nào quan tâm đến kẻ yếu đau khốn khổ.
Trong ngày hoạn nạn Chúa giải cứu người ấy.
2 Chúa sẽ bảo vệ người ấy và gìn giữ mạng sống người ấy;
Người ấy được ban phước trên đất.
Ngài không để cho người ấy rơi vào hoàn cảnh kẻ thù người ấy muốn.
3 Khi người ấy nằm trên giường bịnh, Chúa bảo vệ người ấy;
Trong cơn đau yếu, Ngài phục hồi sức khỏe người ấy.
4 Còn phần tôi, tôi nói rằng, “Chúa ôi, xin thương xót con;
Xin chữa lành linh hồn con, vì con phạm tội đối với Ngài.”
5 Những kẻ thù của con đã trù ẻo con rằng,
“Khi nào nó mới chết, và danh nó sẽ bị tiêu diệt?”
6 Khi vào thăm con, chúng[a] nói những lời chúc giả dối,
Trong khi lòng chúng chất chứa những điều hiểm độc;
Khi bước ra ngoài, chúng nói toạc những điều ấy ra.
7 Tất cả kẻ ghét con thì thầm với nhau chống lại con;
Ðể nghịch lại con chúng đã thầm thì với nhau rằng,
8 “Một điều dữ đã giáng xuống nó rồi;
Bây giờ nó nằm xuống rồi, nó sẽ không dậy được nữa đâu.”
9 Ngay cả bạn thân của con, người con hằng tin cậy,
Người đã ăn bánh của con, cũng đã trở gót chống lại con.
10 Nhưng Chúa ôi, xin thương xót con và đỡ con dậy,
Ðể con có dịp báo trả chúng.
11 Nhờ điều ấy con biết rằng Ngài vẫn còn hài lòng về con,
Kẻ thù của con không thể reo mừng vì thắng được con.
12 Về phần con, xin Ngài giữ con trong sự thanh liêm của con;
Xin để con trước thánh nhan Ngài mãi mãi.
13 Chúc tụng Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, từ vô cực quá khứ đến vô cực tương lai.
A-men và A-men.
Sự Phô Trương của Kẻ Ác Chỉ Là Phù Phiếm
Cho Trưởng Ban Nhạc
Giáo huấn ca của Ða-vít
Cảm tác khi Ðô-ê người Ê-đôm đến nói với Sau-lơ,
“Ða-vít đã vào nhà của A-hi-mê-léc.”
1 Hỡi kẻ có quyền lực, sao ngươi lại phô trương tính độc ác?
Đức nhân từ của Ðức Chúa Trời hằng còn mãi mãi.
2 Hỡi kẻ gian dối, lưỡi ngươi bàn tính việc hại người;
Lưỡi ngươi quả là một lưỡi dao cạo sắc bén.
3 Ngươi yêu mến gian ác hơn thánh thiện,
Thích nói dối hơn nói thật. (Sê-la)
4 Ngươi quả yêu mến mọi lời gây nên hủy diệt,
Hỡi lưỡi dối trá!
5 Chắc chắn Ðức Chúa Trời sẽ tiêu diệt ngươi vĩnh viễn;
Ngài sẽ dứt bỏ ngươi;
Ngài sẽ nhổ ngươi ra khỏi nhà ngươi;
Ngài sẽ bứng ngươi ra khỏi đất của người sống. (Sê-la)
6 Bấy giờ người ngay lành sẽ thấy và phát sợ;
Người ấy sẽ cười chê nó mà rằng,
7 “Kìa là kẻ không nhờ cậy Ðức Chúa Trời làm nơi nương náu mình,
Nhưng cậy vào tiền tài của cải mình,
Và ỷ vào khả năng tiêu diệt đối thủ của mình.”
8 Còn tôi, tôi như cây ô-liu xanh tươi trong nhà Ðức Chúa Trời;
Tôi tin cậy lòng thương xót của Ðức Chúa Trời đời đời mãi mãi.
9 Con sẽ cảm tạ Ngài cho đến đời đời về những gì Ngài đã làm;
Con sẽ đặt hy vọng vào danh Ngài, vì đó là điều tốt đẹp trước mặt những người thánh của Ngài.
Nhắc Lại Ơn Giải Cứu và Trình Bày Nỗi Hoạn Nạn
Cho Trưởng Ban Nhạc
Giáo huấn ca của con cháu Cô-ra
1 Ðức Chúa Trời ôi, tai chúng con có nghe,
Tổ tiên chúng con có thuật lại cho chúng con
Những việc Ngài đã làm trong thời của họ,
Tức trong thời xa xưa.
2 Thể nào Ngài đã dùng chính tay Ngài đuổi các dân đi,
Nhưng Ngài lại lập cho tổ tiên chúng con được vững vàng;
Ngài đã làm cho các dân kia bị khốn đốn,
Nhưng Ngài cho tổ tiên chúng con hưởng tự do,
3 Vì gươm của tổ tiên chúng con chẳng giúp họ chiếm được xứ;
Cánh tay họ cũng chẳng cứu được họ,
Nhưng ấy là nhờ tay phải Ngài, chính là cánh tay Ngài,
Và nhờ ánh sáng tỏa ra từ thánh nhan Ngài,
Vì Ngài yêu thích họ.
4 Lạy Ðức Chúa Trời, Ngài là Vua của con;
Xin ban lịnh giải cứu Gia-cốp.
5 Nhờ Ngài chúng con đánh lui được quân thù của chúng con;
Nhờ danh Ngài chúng con chà đạp những kẻ nổi lên chống lại chúng con.
6 Bởi vì con không cậy vào cây cung mình;
Thanh gươm của con cũng không cứu con.,
7 Nhưng Ngài đã cứu chúng con khỏi tay quân thù chúng con;
Ngài đã làm cho những kẻ ghét chúng con phải bị hổ thẹn.
8 Ðược thuộc về Ðức Chúa Trời, chúng con hãnh diện suốt ngày;
Chúng con sẽ ca ngợi danh Ngài mãi mãi. (Sê-la)
9 Dầu vậy Ngài đã loại bỏ chúng con, và để cho chúng con bị sỉ nhục;
Ngài đã không ra trận với quân đội chúng con.
10 Ngài đã để chúng con quay lưng trước mặt quân thù mình;
Những kẻ ghét chúng con đã cướp lấy các chiến lợi phẩm.
11 Ngài đã phó chúng con như chiên bị đem đi làm thịt,
Và đã rải chúng con ra các nước.
12 Ngài đã bán đổ bán tháo con dân Ngài với giá rẻ mạt;
Ngài chẳng màng lời lãi gì với giá bán ấy cả.
13 Ngài đã làm cho chúng con thành câu nói mỉa mai trong các nước láng giềng của chúng con;
Chúng con đã thành đầu đề cho những kẻ chung quanh chúng con cười chê và miệt thị.
14 Ngài đã làm cho chúng con thành một câu tục ngữ giữa các nước;
Trong các dân, ai nghe nói đến chúng con đều cũng lắc đầu.
15 Suốt ngày nỗi nhục nhã của con hằng ở trước mặt con;
Nỗi nhuốc nhơ của con bao phủ mặt con,
16 Vì tiếng của những kẻ sỉ vả và mắng nhiếc chúng con,
Và vì sự hiện diện của kẻ thù và kẻ báo thù chúng con.
17 Tất cả những điều ấy đã xảy đến với chúng con, nhưng chúng con không quên Ngài;
Chúng con không hành động giả dối đối với giao ước Ngài.
18 Lòng chúng con không thối lui;
Bước chân chúng con không sai lệch đường lối Ngài.
19 Dù vậy Ngài đã đập nát chúng con thành chỗ ở của chó rừng,[a]
Và bao phủ chúng con bằng bóng của tử thần.
20 Nếu chúng con đã quên danh Ðức Chúa Trời của mình,
Hoặc đã đưa tay lên hướng về các thần khác mà thờ lạy,
21 Chẳng lẽ Ðức Chúa Trời không biết việc ấy sao?
Vì Ngài biết tất cả bí mật của lòng người.
22 Thật vậy, vì cớ Ngài chúng con bị giết suốt ngày;
Chúng con bị coi như chiên bị đem đi làm thịt.
23 Xin thức dậy, Chúa ôi, sao Ngài vẫn còn ngủ?
Xin trỗi dậy, xin đừng bỏ chúng con mãi thếnày.
24 Sao Ngài vẫn còn tránh mặt chúng con,
Và quên nỗi khốn khổ và áp bức của chúng con?
25 Kìa, linh hồn chúng con đã lún sâu vào trong tro bụi;
Thân xác chúng con đã bị vùi dập trong bụi đất.
26 Xin trỗi dậy và cứu giúp chúng con;
Xin giải cứu chúng con vì lòng thương xót của Ngài.
Ê-li-hu Trách Ba Bạn của Gióp
32 Bấy giờ ba người bạn của Gióp không đáp lời ông nữa, vì ông cứ cho rằng ông là người ngay lành. 2 Nhưng Ê-li-hu con của Ba-ra-kên người Bu-xi thuộc gia tộc Ram nổi giận với Gióp, vì Gióp cứ cho rằng ông công chính chứ không phải Ðức Chúa Trời. 3 Ê-li-hu cũng nổi giận với ba người bạn của Gióp, vì họ không tìm được lời lẽ nào để đáp lại Gióp, mặc dù họ vẫn giữ lập trường rằng Gióp có tội nên mới bị như vậy. 4 Lúc ấy Ê-li-hu đợi cho ba người kia tranh luận với Gióp xong, bởi vì họ lớn tuổi hơn ông. 5 Khi Ê-li-hu thấy ba người ấy không còn lời lẽ nào để đáp lại Gióp nữa, ông nổi giận.
6 Ê-li-hu con của Ba-ra-kên người Bu-xi nói:
Tôi còn trẻ và quý vị là những bậc cao niên trưởng thượng,
Nên tôi ngại và sợ phát biểu ý kiến trước mặt quý vị.
7 Tôi thầm nghĩ, “Ai sống lâu sẽ ngỏ lời chỉ bảo;
Người cao niên trường thọ sẽ dạy dỗ lẽ khôn ngoan.”
8 Nhưng tôi thấy tâm linh trong con người,
Tức hơi thở của Ðấng Toàn Năng mới cho họ sự thông sáng.
9 Người có địa vị cao trọng không hẳn là người khôn ngoan;
Người cao tuổi chưa chắc đã quyết đoán mọi sự đều đúng.
10 Vì thế tôi nói, “Kính xin quý vị nghe tôi phát biểu;
Cho tôi được trình bày ý kiến của tôi.”
19 Này, lòng tôi như chai rượu đầy hơi chờ khui nút,
Như rượu mới trong bầu da căng ra gần làm vỡ bầu ra.
20 Tôi phải nói ra để lòng tôi được thơi thả;
Tôi sẽ mở môi để cất tiếng trả lời.
21 Tôi sẽ không thiên vị một người nào cả;
Tôi sẽ không dùng lời nói mình để nịnh hót một ai.
22 Vì tôi không biết nịnh bợ;
Nếu tôi có ý nịnh nọt, nguyện Ðấng Tạo Hóa của tôi cất lấy mạng sống của tôi.
Ê-li-hu Trách Gióp
33 Nhưng bây giờ, thưa ông Gióp, xin ông nghe tôi nói;
Xin ông lắng nghe mọi lời nói của tôi.
19 Ngài sửa trị nó bằng những đớn đau trên giường bịnh,
Bằng những cơn đau nhức thấu xương;
20 Ðến nỗi sinh mạng nó gớm ghê cơm bánh,
Linh hồn nó không thiết ăn các món cao lương mỹ vị.
21 Thịt nó đã tiêu hao, không còn thấy trên thân thể nữa;
Xương nó vốn chìm sâu trong thịt, giờ lộ hẳn ra.
22 Linh hồn nó bị kéo dần đến huyệt mả;
Sinh mạng nó bị lôi đến những kẻ hành hình.
23 Nếu bấy giờ bên cạnh nó có một sứ giả,
Một người trung gian được chọn ở giữa ngàn người,
Ðể chỉ cho nó biết trở về đường ngay nẻo chánh.
24 Bấy giờ Ngài sẽ dủ lòng khoan nhân ân hậu với nó và bảo rằng,
“Thôi tha cho nó để nó khỏi xuống huyệt mả;
Ta đã tìm được những gì chuộc mạng nó rồi.
25 Hãy để cho da thịt nó trở lại như tuổi thanh xuân;
Hãy cho nó được phục hồi như thời còn tràn đầy nhựa sống.”
26 Bấy giờ nó sẽ cầu nguyện với Ðức Chúa Trời,
Và Ngài sẽ nhậm lời nó.
Nó sẽ ra mắt Ngài với lòng hớn hở vui mừng,
Vì Ngài tái lập nó vào địa vị nó đáng hưởng nhận.
27 Nó sẽ nhìn người ta và nói,
“Tôi đã phạm tội và đã làm sai lệch những gì chân chính,
Nhưng tôi không bị báo trả xứng đáng với tội của tôi.
28 Ngài cứu chuộc linh hồn tôi khỏi sa vào huyệt mả;
Mạng sống tôi được nhìn thấy ánh sáng lại rồi.”
44 Ngày Sa-bát kế tiếp, hầu như cả thành nhóm lại để nghe Ðạo[a] Chúa. 45 Nhưng khi người Do-thái thấy đám đông, họ đầy lòng ganh tị, nên bôi bác những điều Phao-lô rao giảng và mạ lỵ ông. 46 Vì thế Phao-lô và Ba-na-ba bạo dạn nói thẳng với họ, “Chúng tôi thấy cần phải rao truyền Ðạo[b] Ðức Chúa Trời cho anh chị em trước nhất; nhưng vì anh chị em khước từ và xét mình không xứng đáng để hưởng sự sống đời đời, nên này, chúng tôi quay qua các dân ngoại, 47 vì Chúa cũng đã truyền cho chúng tôi rằng,
‘Ta đã đặt ngươi làm ánh sáng cho các dân ngoại,
Ðể ngươi đem ơn cứu rỗi đến tận cùng trái đất.’”
48 Khi những người trong các dân ngoại nghe như vậy, họ vui mừng và tôn vinh Ðạo[c] Chúa. Hễ ai đã được định để hưởng sự sống đời đời đều tin theo.
49 Vậy Ðạo Chúa được tràn ra khắp xứ đó. 50 Tuy nhiên người Do-thái ở đó đã sách động quý bà trong giới thượng lưu theo Do-thái Giáo và những người lãnh đạo trong thành. Họ xúi giục những người ấy bắt bớ Phao-lô và Ba-na-ba và đuổi hai ông ra khỏi địa phận của họ. 51 Vì thế hai ông phủi bụi dính chân mình để phản đối họ, rồi lên đường đến I-cô-ni-um. 52 Còn các môn đồ thì đầy dẫy niềm vui và Ðức Thánh Linh.
19 Vì những lời ấy người Do-thái lại chia rẽ nhau nữa. 20 Nhiều người giữa họ nói rằng, “Ông ấy bị quỷ ám và điên rồi. Sao các người còn nghe ông ấy làm chi?”
21 Nhưng những người khác lại bảo, “Những lời này đâu phải là lời nói của người bị quỷ ám. Người bị quỷ ám làm sao mở mắt người mù được?”
Người Do-thái Khước Từ Chúa
22 Mùa đông ấy có lễ kỷ niệm đền thờ được cung hiến[a] tại Giê-ru-sa-lem. 23 Ðức Chúa Jesus đi dạo ở Hành Lang Sa-lô-môn trong sân đền thờ. 24 Người Do-thái kéo đến quanh Ngài và nói với Ngài, “Thầy cứ để chúng tôi phân vân mãi cho đến bao giờ? Nếu Thầy là Ðấng Christ, xin nói thẳng cho chúng tôi biết đi.”
25 Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Ta đã nói với các ngươi nhưng các ngươi không tin. Những việc Ta nhân danh Cha Ta thực hiện làm chứng cho Ta. 26 Nhưng các ngươi không tin, vì các ngươi không phải chiên Ta. 27 Chiên Ta nghe tiếng Ta; Ta biết chúng, và chúng theo Ta. 28 Ta ban cho chúng sự sống đời đời. Chúng sẽ không bao giờ chết mất. Không ai sẽ cướp chúng khỏi tay Ta. 29 Cha Ta, Ðấng vĩ đại hơn tất cả, đã ban những chiên ấy cho Ta. Không ai có thể giựt chúng khỏi tay Cha. 30 Ta với Cha là một.”
Copyright © 2011 by Bau Dang