Book of Common Prayer
Sự Trị Vì của Vua Công Chính
Thơ của Sa-lô-môn
1 Ðức Chúa Trời ôi, xin ban cho vua công lý của Ngài,
Và ban cho con của vua lẽ công chính của Ngài.
2 Ðể người xét đoán dân Ngài theo sự công chính,
Và xét xử kẻ khốn khổ theo lẽ công bình.
3 Nguyện các núi đem hòa bình đến cho toàn dân,
Và các đồi đem công chính đến cho họ.
4 Nguyện người giải oan cho kẻ bị khốn khổ trong dân,
Nguyện người cứu con cái của những người nghèo khó,
Và chà nát những kẻ cậy quyền cậy thế bức hại dân lành.
5 Hễ mặt trời còn bao lâu, nguyện họ kính sợ Ngài bấy lâu,
Và kéo dài mãi như mặt trăng hiện hữu, trải qua bao thế hệ.
6 Nguyện người ngự đến như mưa rơi trên cỏ,
Như mưa rào rơi xuống tưới mặt đất khắp nơi.
7 Trong đời người trị vì, nguyện người ngay lành được hưng thịnh,
Và hòa bình được lâu bền cho đến khi mặt trăng không còn nữa.
8 Nguyện người trị vì từ đại dương này đến đại dương kia,
Từ Sông Lớn[a] đến tận cùng trái đất.
9 Nguyện các dân du mục trong sa mạc cúi lạy trước mặt người;
Nguyện những kẻ thù của người sẽ phải liếm bụi đất.
10 Nguyện các vua ở Tạt-si và các hải đảo sẽ triều cống người,
Còn các vua ở Sê-ba và Se-ba sẽ đem lễ vật đến cho người.
11 Nguyện các vua sấp mình xuống trước mặt người,
Và các nước phục vụ người.
12 Bởi vì người giải cứu kẻ nghèo khó khi họ kêu cứu,
Người cứu giúp kẻ khốn cùng và kẻ không được ai giúp đỡ.
13 Người cảm thương những kẻ nghèo nàn và cùng khốn,
Người cứu mạng những kẻ nghèo khó để họ được sống.
14 Người giải cứu đời sống họ khỏi cảnh áp bức và bạo tàn;
Trước mặt người máu của họ thật quý báu biết bao.
15 Nguyện người được cao niên trường thọ;
Nguyện người ta đem vàng ở Sê-ba đến dâng cho người;
Nguyện họ cầu nguyện cho người luôn luôn;
Nguyện họ cầu phước cho người suốt ngày.
16 Nguyện lúa gạo dư dật khắp nơi trong nước, thậm chí những người sống trên các đỉnh núi cũng có lúa gạo đầy tràn;
Nguyện hoa quả nhiều như cây cối trên rừng Li-băng;
Nguyện những người sống ở thành thị phát đạt như cỏ lan trong đồng nội.
17 Nguyện người được lưu danh mãi mãi;
Hễ mặt trời tồn tại bao lâu, nguyện danh người còn lại bấy lâu;
Nguyện người ta lấy danh người chúc phước cho nhau;
Nguyện mọi dân ca tụng rằng, “Người ấy thật có phước.”
18 Chúc tụng Chúa Ðức Chúa Trời,[b] Thần[c] của I-sơ-ra-ên,
Ðấng duy nhất làm những việc lạ lùng.
19 Danh vinh hiển của Ngài thật đáng được ca tụng đời đời;
Nguyện khắp đất đầy dẫy vinh quang Ngài.
A-men và A-men.
20 Những lời cầu nguyện của Ða-vít con trai Giê-se kết thúc ở đây.
Nỗi Buồn của An-ne
1 Ngày xưa ở Ra-ma-tha-im có dòng họ Xô-phim sống trong miền cao nguyên Ép-ra-im; tại đó có một người tên Ên-ca-na con của Giê-rô-ham, con của Hê-li-hu, con của Tô-hu, con của Xu-phơ, thuộc chi tộc Ép-ra-im. 2 Ên-ca-na có hai vợ; một bà tên An-ne và bà kia tên Pê-nin-na. Pê-nin-na có con, còn An-ne không con.
3 Hằng năm Ên-ca-na thường đi từ thành ông ở lên Si-lô, nơi hai con trai của Hê-li là Hóp-ni và Phi-nê-a làm tư tế của Chúa, để thờ phượng và dâng con vật hiến tế lên Chúa các đạo quân. 4 Ðến ngày Ên-ca-na dâng con vật hiến tế, ông thường chia phần cho Pê-nin-na vợ ông và cho các con trai và con gái của bà; 5 nhưng đối với An-ne, ông cho bà một phần gấp đôi, vì ông rất thương yêu bà, mặc dù Chúa đã để cho dạ bà hiếm muộn không con. 6 Bà vợ kia, đối thủ của bà, luôn tìm mọi cơ hội để chọc tức bà, làm cho bà càng thêm sầu khổ, vì Chúa đã để cho dạ bà hiếm muộn không con.
7 Việc đó cứ tái diễn từ năm nầy qua năm khác. Mỗi khi bà An-ne lên nhà Chúa, đối thủ của bà cứ chọc tức bà, đến nỗi bà phải khóc và chẳng thiết gì ăn uống. 8 Ên-ca-na chồng bà thường an ủi bà, “An-ne, sao em khóc? Sao em không chịu ăn? Sao lòng em buồn bã như vậy? Anh không xứng đáng cho em hơn mười đứa con trai sao?”
An-ne Cầu Nguyện
9 Sau khi gia đình ăn uống xong tại Si-lô, An-ne đứng dậy cầu nguyện. Lúc ấy Tư Tế Hê-li đang ngồi trên ghế bên cửa đền thờ[a] của Chúa. 10 Với tâm hồn cực kỳ sầu khổ, bà vừa cầu nguyện vừa khóc lóc đắng cay trước mặt Chúa. 11 Bà khấn nguyện, “Lạy Chúa của các đạo quân, ước chi Ngài nhìn thấy nỗi khổ của con, tớ gái của Ngài. Xin nhớ đến con, và đừng quên tớ gái của Ngài, mà cho tớ gái của Ngài một con trai. Con nguyện dâng nó lên Chúa, để nó phục vụ Ngài suốt đời nó. Dao cạo sẽ không đụng đến tóc nó.”
12 Ðang khi bà cứ lâm râm cầu nguyện trước mặt Chúa, Hê-li để ý miệng bà. 13 An-ne cứ lầm thầm cầu nguyện, chỉ có môi bà mấp máy, mà không nghe thành tiếng, vì thế Hê-li tưởng bà say rượu. 14 Hê-li bảo bà, “Bà còn say rượu cho đến bao lâu nữa? Thôi hãy về, lo dã rượu đi.”
15 Nhưng An-ne đáp, “Thưa ngài,[b] không phải vậy đâu. Tôi là người đàn bà có tâm sự rất sầu khổ. Không phải tôi bị say vì uống rượu hoặc bia[c] đâu, nhưng tôi đã dốc đổ lòng mình ra trước mặt Chúa. 16 Xin ngài đừng hiểu lầm tớ gái của ngài là một phụ nữ không đàng hoàng. Vì quá sầu khổ và phiền muộn nên tôi mới cầu nguyện lâu như vậy.”
17 Nghe thế Hê-li nói, “Hãy đi bình an. Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên sẽ ban cho bà điều bà cầu xin Ngài.”
18 Bà đáp, “Nguyện tớ gái của ngài được ơn trước mặt ngài.” Rồi người đàn bà ra về, ăn uống, và nét mặt bà không còn buồn rầu nữa.
Sa-mu-ên Chào Ðời và Ðược Dâng Lên CHÚA
19 Sáng hôm sau gia đình Ên-ca-na dậy sớm; họ thờ phượng trước mặt Chúa, rồi trở về nhà họ ở Ra-ma. Ên-ca-na biết An-ne vợ ông, và Chúa nhớ đến bà. 20 An-ne thụ thai. Mãn kỳ thai nghén, bà sinh một con trai. Bà đặt tên cho nó là Sa-mu-ên, vì bà nói, “Tôi đã cầu xin Chúa mới có được nó.”
Ðấng Christ Cao Trọng Hơn Môi-se
3 Vì vậy thưa anh chị em[a] thánh, những người cùng dự phần ơn kêu gọi từ trời, xin hãy suy nghĩ kỹ đến Ðức Chúa Jesus, Vị Sứ Ðồ[b] và Vị Thượng Tế mà chúng ta xưng nhận. 2 Ngài đã trung tín với Ðấng bổ nhiệm Ngài, như Môi-se đã trung tín với cả nhà Ðức Chúa Trời.[c] 3 Ngài đã được xem là vinh hiển hơn Môi-se, giống như người xây nhà được tôn trọng hơn cái nhà 4 – Nhà nào cũng do người nào đó xây dựng, còn Ðức Chúa Trời là Ðấng đã dựng nên muôn vật– 5 Môi-se đã trung tín như một đầy tớ trong cả nhà Ðức Chúa Trời, để làm chứng về những điều sẽ được công bố, 6 còn Ðấng Christ trung tín với tư cách là Con, quản trị cả nhà Ðức Chúa Trời, mà chúng ta là nhà Ngài, nếu chúng ta giữ vững đức tin và niềm hãnh diện về hy vọng của mình cho đến cuối cùng.
Chúa Là Ðấng Giúp Ðỡ
1 Hãy ca ngợi Chúa!
Hỡi linh hồn ta, hãy ca ngợi Chúa!
2 Tôi sẽ ca ngợi Chúa trọn đời mình;
Hễ tôi còn sống bao lâu,
Tôi sẽ ca hát tôn ngợi Ðức Chúa Trời của tôi bấy lâu.
3 Ðừng để lòng tin cậy vào những người quyền thế;
Ðừng tin cậy loài người là những kẻ không đủ khả năng cứu giúp.
4 Hơi thở tắt đi, thân xác nó liền trở về cát bụi;
Trong chính ngày đó các toan tính của nó đều tiêu tan.
5 Phước cho người được Ðức Chúa Trời của Gia-cốp giúp đỡ mình,
Người đặt hy vọng nơi Chúa, Ðức Chúa Trời mình.
6 Ngài là Ðấng dựng nên trời và đất,
Biển và mọi vật trong đó.
Ngài giữ sự thành tín đến đời đời.
7 Ngài thực thi công lý cho người bị áp bức;
Ngài ban bánh cho người đói.
Chúa giải thoát người bị giam cầm.
8 Chúa mở mắt người bị mù;
Chúa đỡ dậy những ai bị bắt phải sấp mình;
Chúa yêu mến người ngay lành;
9 Chúa bảo vệ những kiều dân;
Ngài nâng đỡ cô nhi và quả phụ;
Nhưng Ngài phá hỏng đường lối của những kẻ ác.
10 Chúa sẽ trị vì đời đời;
Hỡi Si-ôn, Ðức Chúa Trời của ngươi sẽ trị vì đời đời.
Hãy ca ngợi Chúa!
Ca Tụng Chúa vì Giê-ru-sa-lem Ðược Tái Lập và Thịnh Vượng
1 Hãy ca ngợi Chúa!
Ca hát chúc tụng Ðức Chúa Trời chúng ta là điều tốt đẹp;
Vì tôn ngợi Ngài là điều vui thỏa và hợp lý dường nào!
2 Chúa xây dựng lại Giê-ru-sa-lem;
Ngài gom nhóm những người bị tản lạc của I-sơ-ra-ên trở về.
3 Ngài rịt lành tâm hồn tan vỡ;
Và băng bó các vết thương của họ.
4 Ngài định số lượng các vì sao;
Ngài gọi chúng theo tên riêng của từng vì sao một.
5 Chúa chúng ta vĩ đại biết bao!
Quyền năng Ngài thật là vô hạn.
Kiến thức Ngài quả thật vô cùng.
6 Chúa nhấc đưa những người nghèo khó lên cao,
Nhưng Ngài đánh đổ những kẻ gian ác ngã nhào xuống đất.
7 Hãy dâng lên Chúa những lời cảm tạ;
Hãy dùng nhạc khí[a] ca ngợi Ðức Chúa Trời.
8 Ngài bao phủ các tầng trời bằng mây;
Ngài chuẩn bị các trận mưa cho đất;
Ngài khiến cỏ mọc trên các núi đồi.
9 Ngài ban thực phẩm cho muôn loài cầm thú;
Ngài ban thức ăn cho các quạ con đói bụng kêu gào.
10 Ngài chẳng hài lòng về sức lực của ngựa chiến;
Ngài không vui về đôi chân nhanh nhẹn của loài người;
11 Nhưng Chúa rất vui lòng về những người kính sợ Ngài,
Những người đặt hy vọng vào tình thương của Ngài.
12 Hỡi Giê-ru-sa-lem, hãy ca ngợi Chúa!
Hỡi Si-ôn, hãy tôn ngợi Ðức Chúa Trời!
13 Vì Ngài làm vững mạnh các song sắt ở các cổng thành của ngươi;
Ngài ban phước cho con dân ngươi sống trong ngươi.
14 Ngài ban bình an nơi các biên giới ngươi;
Ngài cho ngươi no thỏa bằng gạo ngon hảo hạng.
15 Ngài truyền lịnh của Ngài cho trái đất;
Lời Ngài phán ra được cấp tốc truyền đi.
16 Ngài ban tuyết xuống phủ trắng như lông chiên;
Ngài rải sương giá ra như tro bụi.
17 Ngài quăng băng giá ra từng mảng;
Ai có thể chịu nổi cơn buốt giá của Ngài?
18 Ngài ban lịnh, chúng liền tan chảy;
Ngài khiến gió thổi qua, nước chảy xuống thành dòng.
19 Ngài tuyên bố lời Ngài cho Gia-cốp,
Luật lệ Ngài và mạng lịnh Ngài cho I-sơ-ra-ên.
20 Ngài chẳng làm như vậy cho một dân nào khác;
Họ chẳng biết gì về các mạng lịnh của Ngài.
Hãy ca ngợi Chúa!
25 Bấy giờ có cuộc tranh luận xảy ra giữa các môn đồ của Giăng với người Do-thái về lễ thanh tẩy. 26 Sau đó họ đến với Giăng và nói với ông, “Thưa thầy, Người đã ở với thầy bên kia Sông Giô-đanh, Người mà thầy đã làm chứng cho, kìa, Người ấy đang làm báp-têm, và mọi người đều đến với Người ấy.”
27 Giăng trả lời và nói, “Nếu chẳng từ trời ban cho, không ai nhận được gì. 28 Chính anh em làm chứng cho tôi rằng tôi đã nói: Tôi không phải là Ðấng Christ, nhưng tôi chỉ là người được sai đến trước Ngài. 29 Ai có cô dâu mới là chàng rể. Bạn của chàng rể chỉ đứng, nghe chàng rể nói, và rất đỗi vui mừng khi nghe tiếng chàng rể. Ðó là niềm vui của tôi và bây giờ đã được trọn. 30 Ngài phải được tôn lên, còn tôi phải hạ xuống.”
Copyright © 2011 by Bau Dang