Add parallel Print Page Options

Chúa Chữa Lành Người Bị Quỷ Ám

(Mat 8:28-34; Lu 8:26-39)

Sau đó họ đến bờ biển bên kia, vào miền Ghê-ra-sê-nê. Khi Ngài vừa bước ra khỏi thuyền, liền có một người bị tà linh ô uế nhập từ nghĩa địa ra đón Ngài. Ông sống giữa các mồ mả. Không ai có thể kiềm chế ông được nữa, ngay cả xiềng xích cũng vô dụng, vì ông thường bị cùm và bị xiềng, nhưng ông đã bứt xiềng và bẻ cùm, và không ai đủ sức chế ngự ông. Ngày đêm ông ở giữa các mồ mả và trên núi; ông thường gào rú và lấy đá đập vào mình. Khi thấy Ðức Chúa Jesus ở đàng xa, ông chạy đến, sấp mình trước mặt Ngài, và nói lớn tiếng, “Lạy Ðức Chúa Jesus, Con Ðức Chúa Trời Tối Cao, Ngài định làm gì với tôi? Tôi nhân danh Ðức Chúa Trời van xin Ngài đừng hành hạ tôi.” Số là Ngài đã nói với ông, “Hỡi tà linh ô uế, hãy ra khỏi người này.”

Ngài hỏi ông, “Ngươi tên chi?”

Ông đáp, “Tôi tên là ‘Ðạo quân,’ vì chúng tôi rất đông.” 10 Rồi ông cứ lải nhải van xin Ngài đừng đuổi chúng ra khỏi miền đó.

11 Khi ấy gần đó có một bầy heo rất đông đang ăn trên triền núi. 12 Chúng van nài, “Xin sai chúng tôi đến với bầy heo để chúng tôi có thể nhập vào chúng.” 13 Ngài cho phép. Bầy quỷ ô uế xuất ra khỏi người ấy và nhập vào bầy heo. Bầy heo từ trên triền núi cùng nhau lao mình xuống biển. Có khoảng hai ngàn con heo chết chìm dưới biển.

14 Thấy vậy những người chăn heo bỏ chạy và thuật chuyện ấy khắp thành và các làng xung quanh. Người ta đổ xô nhau đến xem việc đã xảy ra. 15 Khi họ đến gặp Ðức Chúa Jesus và thấy người bị quỷ ám, tức người vốn đã bị bầy quỷ ‘đạo quân’ ám nhập, ngồi đó, ăn mặc đàng hoàng, và đầu óc tỉnh táo, họ phát sợ. 16 Những người chứng kiến việc ấy thuật lại cho họ những gì đã xảy đến cho người bị quỷ ám và bầy heo. 17 Họ liền nài xin Ngài rời khỏi miền của họ.

18 Ðang khi Ngài xuống thuyền, người vốn bị quỷ ám đến xin Ngài cho ông theo Ngài. 19 Ngài không cho nhưng bảo ông, “Hãy về nhà ngươi, về với bà con bạn hữu ngươi, thuật lại mọi việc lớn lao mà Chúa đã làm cho ngươi, và cho họ biết Ngài đã thương xót ngươi thế nào.” 20 Ông đi về và bắt đầu rao truyền khắp miền Ðê-ca-pô-li[a] những việc lớn lao mà Ðức Chúa Jesus đã làm cho ông, và ai nghe đều lấy làm lạ.

Giai-ru Xin Chúa Cứu Chữa Con Gái của Ông

(Mat 9:18-19; Lu 8:40-42)

21 Ðức Chúa Jesus xuống thuyền và trở lại bờ bên kia; bấy giờ một đám đông rất lớn tụ lại quanh Ngài, đang khi Ngài ở gần bờ biển. 22 Này, một trong những người quản lý hội đường tên là Giai-ru đến đó; vừa khi thấy Ngài ông sấp mình xuống nơi chân Ngài 23 và khẩn thiết cầu xin Ngài rằng, “Con gái tôi sắp chết. Kính xin Thầy đến đặt tay trên cháu, để cháu được lành và sẽ sống.” 24 Vậy Ngài đi với ông. Một đoàn dân rất đông đi theo Ngài và chen lấn nhau quanh Ngài.

Chúa Chữa Lành Người Ðàn Bà Bị Băng Huyết

(Mat 9:20-22; Lu 8:43-48)

25 Khi ấy có một bà bị băng huyết đã mười hai năm. 26 Bà đã khổ sở làm theo cách chữa trị dưới tay nhiều y sĩ và đã tốn hết tiền bạc, nhưng bịnh tình đã không thuyên giảm mà còn trở nên trầm trọng hơn. 27 Bà đã nghe người ta nói về Ðức Chúa Jesus, nên bà chen lấn trong đám đông đang theo Ngài và sờ vào áo Ngài, 28 vì bà nghĩ rằng, “Nếu tôi chỉ được chạm vào áo Ngài thì tôi sẽ được lành.” 29 Ngay lập tức máu trong người bà cầm lại, và bà cảm biết trong người rằng bịnh của bà đã được chữa lành. 30 Ðức Chúa Jesus biết ngay rằng quyền năng từ Ngài vừa xuất ra; Ngài quay lại đám đông và hỏi, “Ai đã chạm vào áo Ta?”

31 Các môn đồ nói với Ngài, “Thầy thấy đó, người ta đông đúc chen lấn nhau quanh Thầy, mà Thầy còn hỏi, ‘Ai đã đụng vào Ta?’ 32 Nhưng Ngài vẫn tiếp tục nhìn quanh, để xem ai đã làm điều đó. 33 Bấy giờ người đàn bà biết điều gì đã xảy đến cho mình, nên sợ và run, đến sấp mình trước mặt Ngài, và trình bày hết sự thật. 34 Ngài nói với bà, “Hỡi con gái, đức tin của con đã làm cho con được cứu chữa. Hãy đi bình an và được lành bịnh.”

Con Gái của Giai-ru Ðược Sống Lại

(Mat 9:23-26; Lu 8:49-56)

35 Khi Ngài còn đang nói, có mấy người từ nhà của người quản lý hội đường đến và báo rằng, “Con gái ông đã chết rồi. Sao ông còn làm phiền Thầy làm chi?”

36 Nhưng khi Ðức Chúa Jesus nghe những lời đó, Ngài nói với người quản lý hội đường, “Ðừng sợ, chỉ tin mà thôi.” 37 Ngài không cho ai đi theo Ngài ngoại trừ Phi-rơ, Gia-cơ, và Giăng em của Gia-cơ. 38 Khi họ đến nhà người quản lý hội đường, Ngài thấy một cảnh ồn ào hỗn độn, kẻ khóc lóc, người kêu gào. 39 Khi vào trong nhà, Ngài nói với họ, “Tại sao các ngươi kêu gào và khóc than như thế? Ðứa trẻ không chết đâu, nhưng chỉ ngủ thôi.” 40 Họ chế nhạo Ngài. Sau khi mọi người được mời ra ngoài, Ngài đưa cha mẹ đứa trẻ và các môn đồ Ngài vào chỗ đứa trẻ nằm. 41 Ngài nắm tay đứa trẻ và nói với nó, “Ta-li-tha Cum,” nghĩa là “Hỡi con gái nhỏ, Ta truyền cho con: hãy đứng dậy.” 42 Ngay lập tức đứa trẻ đứng dậy và bước đi, vì nó đã mười hai tuổi. Thấy vậy họ vô cùng kinh ngạc. 43 Ngài nghiêm dặn họ đừng cho ai biết việc ấy và bảo họ hãy cho đứa trẻ ăn.

Footnotes

  1. Mác 5:20 Mười Thành

Người Bị Quỷ Ám Và Đàn Heo(A)

Đức Giê-su cùng môn đệ[a] đến bờ biển bên kia thuộc địa phận của người Giê-ra-sê. Một người bị tà linh ám từ nghĩa địa chạy ra đón khi Ngài vừa bước ra khỏi thuyền. Hắn sống nơi mồ mả, dù dùng dây xích cũng không ai xiềng hắn được. Đã nhiều lần bị cùm, bị xích, song hắn bẻ xích phá cùm, chẳng ai trị nổi. Suốt ngày đêm hắn lang thang nơi nghĩa địa và trên đồi hoang, la hét và lấy đá rạch mình.

Khi thấy Đức Giê-su từ đằng xa hắn chạy đến quỳ lạy Ngài, kêu lớn lên rằng: “Lạy Đức Giê-su, Con Đức Chúa Trời Chí Cao, tôi có làm gì đến Ngài đâu? Tôi cầu Trời xin Ngài đừng hành hạ tôi;” vì Đức Giê-su vừa bảo rằng: “Hỡi tà linh, hãy xuất khỏi người này.”

Rồi Ngài lại hỏi: “Tên mày là gì?” Quỷ đáp: “Tên tôi là đạo binh, vì chúng tôi đông.” 10 Quỷ nài xin Ngài đừng đuổi chúng ra khỏi vùng ấy.

11 Bấy giờ có đàn heo rất đông đang ăn trên đồi, 12 các quỷ van nài Ngài: “Xin cho chúng tôi đến nhập vào bầy heo kia.” 13 Ngài cho phép. Các tà linh xuất khỏi người bị ám và nhập vào bầy heo ước chừng hai ngàn con, cả bầy lao đầu qua bờ đá, rơi xuống biển chết chìm hết.

14 Những kẻ chăn heo chạy trốn và đồn tin này khắp thành phố và thôn xóm gần đó. Dân chúng đến để xem việc gì đã xảy ra. 15 Khi họ đến cùng Đức Giê-su và thấy người bị quỷ ám đang ngồi đó, quần áo chỉnh tề, tâm trí tỉnh táo, thì sợ hãi. 16 Những người chứng kiến thuật lại cho họ nghe việc đã xảy đến cho người bị quỷ ám và bầy heo. 17 Họ nài xin Ngài rời khỏi vùng đất của họ.

18 Khi Ngài bước lên thuyền, người vốn bị quỷ ám xin theo Ngài, 19 nhưng Ngài không cho, lại bảo: “Con hãy về nhà, đến với họ hàng thân thuộc và thuật cho họ nghe mọi việc Đức Chúa Trời đã làm và thương xót con.” 20 Người ấy đi khắp vùng Mười Thành kể lại những việc mà Đức Giê-su đã làm cho mình. Ai nấy đều kinh ngạc.

Con Gái Giai-ru Và Người Đàn Bà Bị Bệnh Băng Huyết(B)

21 Khi Đức Giê-su đi thuyền qua bờ bên kia, một đoàn dân đông đảo tụ họp đón Ngài dọc theo bờ biển. 22 Viên quản lý hội đường[b] tên là Giai-ru đến, vừa thấy Đức Giê-su; người quỳ xuống nơi chân Ngài. 23 Ông nài xin: “Con gái nhỏ tôi đang hấp hối, xin Thầy đến đặt tay cứu cho nó sống.” 24 Ngài đi với ông, và đoàn dân rất đông kéo theo lấn ép Ngài.

25 Trong đám đông, có một người đàn bà bị bệnh băng huyết đã mười hai năm. 26 Bà đã chịu khổ chạy chữa qua tay nhiều thầy thuốc, tốn hết tiền nhưng bệnh không khỏi, lại còn nặng hơn nữa. 27 Nghe nói về Đức Giê-su, bà chen vào đám đông theo sau Ngài để sờ vào áo Ngài. 28 Vì bà tự nhủ: “Tôi mà sờ được áo Ngài, thế nào cũng lành bệnh.” 29 Lập tức máu cầm lại và bà cảm biết mình đã được chữa lành.

30 Đức Giê-su nhận biết ngay có một luồng năng lực vừa ra khỏi Ngài, nên quay lại phía đám đông hỏi: “Ai đã sờ vào áo Ta?”

31 Các môn đệ Ngài thưa rằng: “Thầy thấy đám đông lấn ép mà sao Thầy còn hỏi: Ai sờ đến Ta?”

32 Và Ngài nhìn quanh để xem người đã đụng vào mình. 33 Người đàn bà nhận biết việc đã xảy ra cho mình thì run rẩy, sợ hãi, đến quỳ dưới chân Ngài mà trình bày tất cả sự thật. 34 Ngài bảo bà: “Con ơi, đức tin con đã chữa lành cho con, hãy về bình yên, khỏe mạnh hết đau yếu.”[c]

35 Ngài còn đang nói, người nhà của Giai-ru, viên quản lý hội đường, đến nói rằng: “Con gái chủ qua đời rồi, còn phiền Thầy làm chi?”

36 Nhưng Đức Giê-su chẳng quan tâm đến lời đó. Ngài bảo viên quản lý hội đường: “Đừng sợ, chỉ tin mà thôi.”

37 Ngài chẳng cho ai theo mình, ngoại trừ Phê-rơ, Gia-cơ và Giăng là em Gia-cơ. 38 Khi đến nhà viên quản lý hội đường, Ngài thấy cả nhà huyên náo, đầy tiếng người khóc lóc, kể lể. 39 Vừa bước vào nhà, Ngài bảo mọi người: “Tại sao lại khóc lóc ồn ào? Cháu không chết đâu, chỉ ngủ mà thôi!” 40 Họ chế nhạo Ngài, nhưng Ngài bảo mọi người lui ra, chỉ cho cha mẹ và các môn đệ theo Ngài vào nơi đứa bé đang nằm. 41 Cầm tay nó, Ngài gọi: “Ta-li-tha-cum,” nghĩa là: “Bé gái ơi, Ta truyền cho con, hãy dậy.”

42 Cô bé liền chỗi dậy, bước đi vì đã lên mười hai tuổi. Ai nấy đều sững sờ kinh ngạc vô cùng. 43 Ngài cấm ngặt họ không được tiết lộ việc này cho bất cứ ai và bảo cho cô bé ăn.

Footnotes

  1. 5:1 Họ
  2. 5:22 Nt: một trong nhiều quản lý
  3. 5:34 Bệnh con dứt rồi, hãy sống mạnh mẽ

And they came over unto the other side of the sea, into the country of the Gadarenes.

And when he was come out of the ship, immediately there met him out of the tombs a man with an unclean spirit,

Who had his dwelling among the tombs; and no man could bind him, no, not with chains:

Because that he had been often bound with fetters and chains, and the chains had been plucked asunder by him, and the fetters broken in pieces: neither could any man tame him.

And always, night and day, he was in the mountains, and in the tombs, crying, and cutting himself with stones.

But when he saw Jesus afar off, he ran and worshipped him,

And cried with a loud voice, and said, What have I to do with thee, Jesus, thou Son of the most high God? I adjure thee by God, that thou torment me not.

For he said unto him, Come out of the man, thou unclean spirit.

And he asked him, What is thy name? And he answered, saying, My name is Legion: for we are many.

10 And he besought him much that he would not send them away out of the country.

11 Now there was there nigh unto the mountains a great herd of swine feeding.

12 And all the devils besought him, saying, Send us into the swine, that we may enter into them.

13 And forthwith Jesus gave them leave. And the unclean spirits went out, and entered into the swine: and the herd ran violently down a steep place into the sea, (they were about two thousand;) and were choked in the sea.

14 And they that fed the swine fled, and told it in the city, and in the country. And they went out to see what it was that was done.

15 And they come to Jesus, and see him that was possessed with the devil, and had the legion, sitting, and clothed, and in his right mind: and they were afraid.

16 And they that saw it told them how it befell to him that was possessed with the devil, and also concerning the swine.

17 And they began to pray him to depart out of their coasts.

18 And when he was come into the ship, he that had been possessed with the devil prayed him that he might be with him.

19 Howbeit Jesus suffered him not, but saith unto him, Go home to thy friends, and tell them how great things the Lord hath done for thee, and hath had compassion on thee.

20 And he departed, and began to publish in Decapolis how great things Jesus had done for him: and all men did marvel.

21 And when Jesus was passed over again by ship unto the other side, much people gathered unto him: and he was nigh unto the sea.

22 And, behold, there cometh one of the rulers of the synagogue, Jairus by name; and when he saw him, he fell at his feet,

23 And besought him greatly, saying, My little daughter lieth at the point of death: I pray thee, come and lay thy hands on her, that she may be healed; and she shall live.

24 And Jesus went with him; and much people followed him, and thronged him.

25 And a certain woman, which had an issue of blood twelve years,

26 And had suffered many things of many physicians, and had spent all that she had, and was nothing bettered, but rather grew worse,

27 When she had heard of Jesus, came in the press behind, and touched his garment.

28 For she said, If I may touch but his clothes, I shall be whole.

29 And straightway the fountain of her blood was dried up; and she felt in her body that she was healed of that plague.

30 And Jesus, immediately knowing in himself that virtue had gone out of him, turned him about in the press, and said, Who touched my clothes?

31 And his disciples said unto him, Thou seest the multitude thronging thee, and sayest thou, Who touched me?

32 And he looked round about to see her that had done this thing.

33 But the woman fearing and trembling, knowing what was done in her, came and fell down before him, and told him all the truth.

34 And he said unto her, Daughter, thy faith hath made thee whole; go in peace, and be whole of thy plague.

35 While he yet spake, there came from the ruler of the synagogue's house certain which said, Thy daughter is dead: why troublest thou the Master any further?

36 As soon as Jesus heard the word that was spoken, he saith unto the ruler of the synagogue, Be not afraid, only believe.

37 And he suffered no man to follow him, save Peter, and James, and John the brother of James.

38 And he cometh to the house of the ruler of the synagogue, and seeth the tumult, and them that wept and wailed greatly.

39 And when he was come in, he saith unto them, Why make ye this ado, and weep? the damsel is not dead, but sleepeth.

40 And they laughed him to scorn. But when he had put them all out, he taketh the father and the mother of the damsel, and them that were with him, and entereth in where the damsel was lying.

41 And he took the damsel by the hand, and said unto her, Talitha cumi; which is, being interpreted, Damsel, I say unto thee, arise.

42 And straightway the damsel arose, and walked; for she was of the age of twelve years. And they were astonished with a great astonishment.

43 And he charged them straitly that no man should know it; and commanded that something should be given her to eat.