Add parallel Print Page Options

Words of a preacher, son of David, king in Jerusalem:

Vanity of vanities, said the Preacher, Vanity of vanities: the whole [is] vanity.

What advantage [is] to man by all his labour that he laboureth at under the sun?

A generation is going, and a generation is coming, and the earth to the age is standing.

Also, the sun hath risen, and the sun hath gone in, and unto its place panting it is rising there.

Going unto the south, and turning round unto the north, turning round, turning round, the wind is going, and by its circuits the wind hath returned.

All the streams are going unto the sea, and the sea is not full; unto a place whither the streams are going, thither they are turning back to go.

All these things are wearying; a man is not able to speak, the eye is not satisfied by seeing, nor filled is the ear from hearing.

What [is] that which hath been? it [is] that which is, and what [is] that which hath been done? it [is] that which is done, and there is not an entirely new thing under the sun.

10 There is a thing of which [one] saith: `See this, it [is] new!' already it hath been in the ages that were before us!

11 There is not a remembrance of former [generations]; and also of the latter that are, there is no remembrance of them with those that are at the last.

12 I, a preacher, have been king over Israel in Jerusalem.

13 And I have given my heart to seek and to search out by wisdom concerning all that hath been done under the heavens. It [is] a sad travail God hath given to the sons of man to be humbled by it.

14 I have seen all the works that have been done under the sun, and lo, the whole [is] vanity and vexation of spirit!

15 A crooked thing [one] is not able to make straight, and a lacking thing is not able to be numbered.

16 I -- I spake with my heart, saying, `I, lo, I have magnified and added wisdom above every one who hath been before me at Jerusalem, and my heart hath seen abundantly wisdom and knowledge.

17 And I give my heart to know wisdom, and to know madness and folly: I have known that even this [is] vexation of spirit;

18 for, in abundance of wisdom [is] abundance of sadness, and he who addeth knowledge addeth pain.'

Suy Tư của Một Triết Gia Vương Giả

Lời của Giảng Sư, con của Ða-vít, vua ở Giê-ru-sa-lem:

Vô nghĩa của mọi vô nghĩa, Giảng Sư nói,
Vô nghĩa của mọi vô nghĩa, tất cả chỉ là vô nghĩa.

Một người làm lụng vất vả cả đời để rồi sẽ được gì dưới ánh mặt trời?

Thế hệ nầy qua đi, thế hệ khác đến, nhưng trái đất vẫn còn mãi mãi.
Mặt trời mọc lên, mặt trời lặn xuống, vội vàng đi đến chỗ nó, để rồi mọc lên trở lại.
Gió thổi về hướng nam, rồi vòng lên hướng bắc;
Gió tiếp tục bay lòng vòng, đảo tới đảo lui, rồi lại vòng về luồng cũ.
Tất cả các sông đều đổ vào biển, nhưng biển không bao giờ đầy.
Nước trở về các dòng sông, rồi lại tiếp tục đổ ra biển.

Mọi việc trở nên mệt mỏi chán chường; con người không thể nói sao cho hết.
Con mắt nhìn mãi, nhưng thấy vẫn không đủ.
Tai nghe biết bao nhiêu, nhưng ghi nhận vẫn chưa đầy.

Những gì đã có là những gì sẽ có; những gì đã được làm là những gì sẽ được làm.
Chẳng có gì mới mẻ dưới ánh mặt trời.
10 Có điều gì mà người ta nói, “Hãy xem, có cái nầy mới” chăng?
Nó đã có rồi, có tự thời xưa, trước khi chúng ta sinh ra.

11 Những người sống tự ngàn xưa chẳng còn được ai nhớ đến.
Những người đến sau sẽ không được các thế hệ sinh ra sau họ nhớ đến.

Khôn Ngoan Trần Thế Chỉ Là Phù Phiếm

12 Tôi, Giảng Sư, khi làm vua I-sơ-ra-ên ở Giê-ru-sa-lem 13 đã quyết tâm dùng trí khôn của tôi để tìm kiếm và khảo sát mọi sự đã làm ra dưới trời. Những gì người ta đã làm được chẳng qua chỉ là thành quả của những gian lao khổ cực mà Ðức Chúa Trời đã khiến con người chuốc lấy cho mình. 14 Tôi đã thấy mọi sự được làm ra dưới ánh mặt trời; và này, tất cả đều vô nghĩa và là hoài công bắt gió.

15 Những gì đã cong, không thể mong làm thẳng lại được.
Những gì đã thiếu, đành phải chịu chứ không thể đếm thêm vào.

16 Tôi đã tự nhủ trong lòng, “Tôi đã được ban cho trí khôn ngoan trỗi hơn mọi người sống trước tôi ở Giê-ru-sa-lem; tâm trí tôi kinh nghiệm sự khôn ngoan và tri thức vượt bực.” 17 Tôi đã chú tâm để biết rõ sự khôn ngoan và biết rõ sự điên rồ cùng dại dột. Tôi nhận thấy rằng điều ấy cũng chỉ là hoài công bắt gió.

18 Càng khôn càng khổ,
Càng biết càng buồn.