Add parallel Print Page Options

Chapter 19

Joab Reproves David. Word was brought to Joab: “The king is weeping and mourning for Absalom.” Therefore, that day’s victory was turned into one of mourning for the entire army when the troops heard the report: “The king is grieving for his son.”

The troops stole furtively into the city that day, much as soldiers steal in who are ashamed when they flee from a battle. Meanwhile the king covered his face and cried out in a loud voice: “O my son Absalom! O Absalom, my son, my son!”

Then Joab came to the king’s house and said to him: “Today you have caused all of your officers and servants to feel ashamed, humiliating those who saved your life today, and the lives of your sons and daughters, and the lives of your wives and concubines, by showing love for those who hate you and hatred for those who love you.

“You have made it perfectly clear that your commanders and soldiers mean nothing to you. I feel certain that if Absalom were still alive and all the rest of us were dead, then you would be pleased. Therefore, get up, come out, and reassure your servants. I swear by the Lord that if you do not go out, not one man will be left with you by nightfall, and that will be worse for you than all the calamities you have endured from your youth until now.”

On hearing these words, the king arose and took his seat at the gate. When it was announced to the troops: “The king is sitting at the gate,” they all assembled there before him.

The Reconciliation. Meanwhile all the Israelites had fled to their homes. However, throughout all the tribes of Israel, there was great dissension, and the people were arguing among themselves, saying: “The king delivered us from the clutches of our enemies and rescued us from the hands of the Philistines. But now he has fled from the country to escape from Absalom. 10 However, Absalom, whom we anointed to reign over us, has fallen in battle. Why, then, does no one offer the suggestion that we should restore the king to his palace?”

11 When King David learned of the debate that was ensuing throughout Israel, he sent this message to the priests Zadok and Abiathar: “Say to the elders of Judah: ‘Why should you be the last to bring back the king to his palace? 12 You are my brothers, my own flesh and blood. Why then should you be the last to bring the king home?’

13 “And say to Amasa: ‘Are you not my bone and my flesh?[a] May God deal with me in the most severe way possible if from now on you are not the commander of my army in place of Joab.’ ” 14 With those words, David won over the hearts of all the men of Judah as though they were one man, and they sent this message to the king: “Return, both you and all who serve you.”

15 David and Shimei. When the king on his return reached the Jordan, the men of Judah came to Gilgal to greet him and escort him across the river. 16 Shimei, the son of Gera the Benjaminite, from Horonaim, hurried down with the men of Judah to welcome King David.

17 Accompanying Shimei were one thousand men from Benjamin. Ziba, the servant of the house of Saul, together with his fifteen sons and twenty servants, hastened to the Jordan ahead of the king. 18 They crossed at the ford to transport the king’s household and to do whatever the king requested.

When Shimei, the son of Gera, crossed the Jordan, he threw himself down before the king, 19 and he said: “I entreat my lord not to hold me guilty or to remember how shamefully I behaved on the day my lord the king departed from Jerusalem. I beg you not to hold my guilt against me. 20 I humbly admit that I have sinned. Today I am the first of all the house of Joseph to come down to meet my lord the king.”

21 However, Abishai, the son of Zeruiah, objected, saying: “Should not Shimei be put to death because he cursed the Lord’s anointed?” 22 David replied: “Of what concern are my decisions to you, you sons of Zeruiah, that you have become my adversary? Should anyone be put to death this day in Israel? Am I not fully aware that today I am king of Israel?” 23 Then the king said to Shimei: “You shall not die,” and he confirmed that with an oath.

24 David and Meribbaal. Meribbaal, the grandson of Saul, also came down to greet the king. He had not bathed his feet or trimmed his beard or washed his clothes from the day the king departed until the day he returned safely.

25 When he came from Jerusalem to meet the king, the king asked him: “Why did you not go with me, Meribbaal?” 26 He said: “My lord the king, my servant betrayed me. Since your servant is lame, I said to him: ‘Saddle a donkey for me so that I may ride on it and accompany the king.’

27 “However, he has slandered your servant to my lord the king. But I well know that your majesty is like an angel of God. Do what you judge to be best. 28 Although my father’s entire family deserved to die at your majesty’s hands, you placed me, your servant, among those who eat at your table. What right do I have to make any further appeals to the king?”

29 However, the king said to him: “There is no necessity for you to say anything further. I have decided that you and Ziba shall divide the property equally.” 30 Meribbaal replied to the king: “Let him take it all, inasmuch as my lord the king has arrived home safely.”

31 David and Barzillai. Barzillai the Gileadite had come down from Rogelim, and he accompanied the king to the Jordan, where he then planned to take leave of him. 32 Barzillai was quite elderly, eighty years old. He was the one who had provided for the king during David’s stay at Mahanaim, for he was a very wealthy man.

33 The king said to Barzillai: “Cross over with me and stay with me as my guest, and I will provide for you in Jerusalem.” 34 But Barzillai replied to the king: “How many more years do I have to live, that I should go up with the king to Jerusalem? 35 I am now eighty years old. Can I distinguish between what is pleasant and what is not? Can your servant taste what he eats or what he drinks? Can I still hear the voices of men and women singing? Why then should your servant be an added burden to my lord the king?

36 “Your servant will go a short distance across the Jordan with the king. That hardly makes me worthy to receive such a generous reward. 37 Please allow your servant to return to his own town and end his days there, near the graves of my father and my mother. But here is your servant Chimham. Let him cross over with my lord the king, and then do for him whatever you think is right.”

38 The king replied: “Chimham shall cross over with me. I shall do for him whatever you wish, and whatever you request from me, I will do for you.” 39 Thereupon all the people crossed the Jordan, and then the king also crossed over. After the king had kissed Barzillai and blessed him, Barzillai returned to his home. 40 Then the king continued on his journey to Gilgal, accompanied by Chimham.

Israel and Judah Quarrel. All the people of Judah and half the people of Israel had escorted the king across the river. 41 Before long, all the men of Israel came to the king and complained: “Why have our brothers, the men of Judah, stolen you away and joined with all David’s men in escorting the king and his household across the Jordan?” 42 Then all the men of Judah replied to the men of Israel: “We did so because the king is our close relative. What right do you have to complain about this? Have we eaten anything at the king’s expense? Have we received any gifts from him?”

43 The men of Israel retorted to the men of Judah: “We have ten shares in the king. In addition, we have a greater claim than you do. Why do you continue to slight us? Were we not the first ones to suggest the possibility of bringing back the king?” However, the words of the men of Judah were even more vitriolic than the words of the men of Israel.

Footnotes

  1. 2 Samuel 19:13 My bone and my flesh: David displays his keen sense of diplomacy in replacing Joab and appointing Amasa as his commander, thereby, effecting the union of the kingdom which is what David was all about.

Giô-áp quở trách Đa-vít

19 Dân chúng bảo Giô-áp, “Xem kìa! Vua buồn rầu và than khóc Áp-xa-lôm.” Hôm đó quân Đa-vít thắng trận. Nhưng ngày vui lại hóa ra buồn thảm cho mọi người vì họ nghe vua rất buồn bực vì con mình chết.

Mọi người lặng lẽ đi vào thành hôm đó. Ai nấy đều giống như một đạo quân thua trận bỏ chạy. Vua trùm mặt và khóc lớn, “Áp-xa-lôm, con ơi! Áp-xa-lôm, con ơi là con!”

Giô-áp đi vào cung và bảo, “Hôm nay bệ hạ đã sỉ nhục tất cả các người theo bệ hạ. Họ đã cứu mạng sống bệ hạ, mạng sống con trai, con gái, vợ và các hầu thiếp bệ hạ. Nhưng bệ hạ đã làm nhục họ vì bệ hạ thương những người ghét bệ hạ và ghét những người thương bệ hạ. Hôm nay bệ hạ đã cho mọi người thấy rõ là các cấp chỉ huy của bệ hạ và các người theo bệ hạ chẳng có nghĩa gì đối với bệ hạ cả. Nếu Áp-xa-lôm còn sống còn tất cả chúng tôi đây đều chết chắc bệ hạ hài lòng lắm phải không? Bây giờ xin bệ hạ đi ra ủy lạo các tôi tớ bệ hạ. Tôi chỉ danh CHÚA mà thề rằng nếu bệ hạ không bước ra thì đêm nay sẽ không còn người nào ở bên bệ hạ cả! Như thế còn tệ hại hơn những khốn đốn mà bệ hạ đã trải qua từ hồi trẻ cho đến hôm nay.”

Vì thế vua đi ra cửa thành [a]. Khi được tin vua ra cửa thành thì mọi người đi ra chào hỏi vua.

Đa-vít chiếm lại ngôi vua

Tất cả những người Ít-ra-en đi theo Áp-xa-lôm đều đã chạy trốn về nhà mình.

Dân chúng trong các chi tộc Ít-ra-en bắt đầu cãi nhau rằng, “Vua đã giải cứu chúng ta khỏi người Phi-li-tin và các kẻ thù khác nhưng phải bỏ xứ ra đi vì Áp-xa-lôm. 10 Chúng ta cử Áp-xa-lôm cai trị chúng ta nhưng bây giờ ông đã chết trong chiến trận. Chúng ta nên cử Đa-vít làm vua trở lại.”

11 Vua Đa-vít nhắn Xa-đốc và A-bia-tha là các thầy tế lễ rằng, “Hãy bảo các bô lão Giu-đa như sau, ‘Ngồi trong nhà ta cũng nghe dân Ít-ra-en bàn tán. Như thế tại sao các ngươi lại là chi tộc cuối cùng đưa ta về cung? 12 Các ngươi là anh em, thân tộc ta. Tại sao các ngươi là chi tộc cuối cùng mang vua trở về?’ 13 Hãy bảo A-ma-sa, ‘Ngươi là thân tộc ta. Nếu ta không cử ngươi làm chỉ huy quân đội thế cho Giô-áp, nguyện CHÚA phạt ta nặng nề!’”

14 Thế là Đa-vít được lòng toàn dân Giu-đa ngay. Họ sai người nhắn vua, “Xin bệ hạ hãy trở về cùng các người đi theo.”

15 Vậy Đa-vít trở về đến sông Giô-đanh. Người Giu-đa ra Ghinh-ganh đón vua đưa qua sông Giô-đanh.

Si-mê-i xin Đa-vít tha thứ

16 Si-mê-i, con Ghê-ra, người Bên-gia-min ở Ba-hu-rim, vội vàng cùng những người Giu-đa ra đón vua Đa-vít. 17 Cùng đi với Si-mê-i, có một ngàn người Bên-gia-min. Xi-ba, tôi tớ của nhà Sau-lơ cũng ra đón mang theo mười lăm con trai và hai mươi tôi tớ. Họ vội vàng đi đến sông Giô-đanh để đón vua.

18 Dân chúng đi qua sông Giô-đanh để giúp đưa gia đình vua trở về Giu-đa và làm những gì Đa-vít cần. Khi vua đi ngang qua sông thì Si-mê-i, con Ghê-ra đến gặp vua và cúi sấp mặt xuống đất trước mặt vua. 19 Hắn thưa với vua, “Thưa chúa, xin đừng kết tội tôi. Xin đừng nhớ lầm lỗi tôi khi vua rời Giê-ru-sa-lem. Xin đừng để bụng giận tôi. 20 Tôi biết mình có lỗi. Vì thế mà tôi là người đầu tiên từ nhà Giô-xép [b] xuống đón vua và chúa tôi hôm nay!”

21 Nhưng A-bi-sai, con Xê-ru-gia bảo, “Thằng Si-mê-i phải chết vì nó đã chửi rủa ngài, là vua được CHÚA bổ nhiệm [c]!”

22 Đa-vít bảo, “Con Xê-ru-gia ơi, việc nầy không can hệ gì đến ngươi! Đừng làm trái ý ta. Sẽ không có ai trong Ít-ra-en bị xử tử ngày hôm nay. Hôm nay ta sẽ làm vua trên Ít-ra-en!”

23 Rồi vua hứa cùng Si-mê-i, “Ngươi sẽ không chết đâu.” [d]

Mê-phi-bô-sết đến thăm Đa-vít

24 Mê-phi-bô-sết, cháu Sau-lơ [e], cùng đi xuống đón vua Đa-vít. Mê-phi-bô-sết không chăm sóc chân đau, không cạo râu và cũng không giặt áo quần từ ngày nhà vua rời Giê-ru-sa-lem cho đến khi vua trở về bình yên. 25 Khi Mê-phi-bô-sết từ Giê-ru-sa-lem ra đón vua thì vua hỏi, “Mê-phi-bô-sết, tại sao ngươi không đi với ta?”

26 Người đáp, “Thưa chúa, Xi-ba, kẻ tôi tớ tôi gạt tôi! Tôi bảo Xi-ba, ‘Tao bị liệt cho nên hãy chuẩn bị yên cương cho lừa để ta đi theo với vua.’ 27 Nhưng nó dối tôi về bệ hạ. Ngài, chúa và vua tôi, như thiên sứ của Thượng Đế. Ngài hãy làm điều gì ngài cho là phải. 28 Bệ hạ có thể giết cả gia đình ông nội [f] tôi. Nhưng bệ hạ lại cho tôi chung bàn với bệ hạ cho nên tôi đâu dám xin gì thêm nữa từ bệ hạ!”

29 Vua bảo ông, “Thôi đừng nói gì thêm nữa. Ta đã định rằng ngươi và Xi-ba sẽ chia nhau đất.”

30 Mê-phi-bô-sết thưa với vua, “Thôi hãy để cho Xi-ba lấy hết đất đi vì bây giờ vua đã trở về nhà bình yên rồi.”

Đa-vít muốn thưởng cho Bát-xi-lai

31 Bát-xi-lai người miền Ghi-lê-át cũng từ Rô-ghê-lim cũng đến giúp vua băng qua sông Giô-đanh. 32 Bát-xi-lai đã tám mươi tuổi, già lắm rồi. Ông đã chăm lo cho vua từ khi Đa-vít còn ở Ma-ha-na-im, vì Bát-xi-lai rất giàu. 33 Đa-vít bảo Bát-xi-lai, “Hãy băng qua sông ở với ta tại Giê-ru-sa-lem, ta sẽ lo cho ngươi.”

34 Nhưng Bát-xi-lai thưa, “Bệ hạ có biết tôi bao nhiêu tuổi không? Bệ hạ có nghĩ rằng tôi có thể đi nổi với bệ hạ đến Giê-ru-sa-lem không? 35 Tôi đã tám mươi rồi! Ăn uống không còn biết mùi vị gì. Tôi già rồi đâu còn nghe tiếng hát của nam nữ ca sĩ được nữa. Sao bệ hạ bận tâm về tôi làm gì? 36 Tôi không đáng nhận phần thưởng gì từ bệ hạ nhưng tôi sẽ băng qua sông Giô-đanh với bệ hạ. 37 Xong rồi để tôi đi về chết trong thành tôi, gần mồ mả của cha mẹ tôi. Nhưng đây là Kim-ham, tôi tớ tôi. Để nó đi theo hầu vua chúa tôi. Bệ hạ cần dùng nó việc gì cũng được.”

38 Vua đáp, “Thôi được, Kim-ham sẽ đi với ta. Ta sẽ làm cho nó bất cứ điều gì ngươi muốn, và ta sẽ làm cho ngươi bất cứ điều gì ngươi ao ước.”

Đa-vít trở về nhà

39 Tất cả quân sĩ băng qua sông Giô-đanh trước, vua còn ở lại. Rồi vua hôn Bát-xi-lai và chúc phước cho ông. Bát-xi-lai trở về nhà mình.

40 Khi vua qua đến Ghinh-ganh thì Kim-ham đi theo. Tất cả các quân sĩ của Giu-đa và phân nửa quân sĩ Ít-ra-en hộ tống vua qua sông Giô-đanh.

Người Ít-ra-en và người Giu-đa cãi nhau

41 Người Ít-ra-en liền đến gặp vua hỏi, “Tại sao thân nhân chúng tôi là người Giu-đa, cướp vua đi? Tại sao họ mang bệ hạ và gia đình bệ hạ cùng những người theo bệ hạ băng qua sông Giô-đanh?”

42 Tất cả người Giu-đa trả lời người Ít-ra-en rằng, “Chúng tôi làm như thế nầy vì vua là thân nhân cật ruột của chúng tôi. Sao các ngươi tức giận làm gì? Chúng tôi không có ăn nhờ gì của vua hay lấy vật gì riêng cho chúng tôi cả!”

43 Người Ít-ra-en đáp với người Giu-đa, “Chúng tôi có mười chi tộc [g] của Đa-vít, cho nên chúng tôi có nhiều quyền đối với Đa-vít hơn các ngươi! Nhưng các ngươi không thèm đếm xỉa gì đến chúng tôi cả! Chính chúng tôi là những người đầu tiên bàn định việc mang vua trở về!”

Nhưng người Giu-đa ăn nói gay gắt hơn người Ít-ra-en.

Footnotes

  1. II Sa-mu-ên 19:8 cửa thành Nơi họp công cộng.
  2. II Sa-mu-ên 19:20 nhà Giô-xép Đây có thể là những người Ít-ra-en đã theo Áp-xa-lôm. Nhiều khi danh từ Ép-ra-im (một trong các con của Giô-xép) được dùng để chỉ tất cả các chi tộc miền Bắc Ít-ra-en.
  3. II Sa-mu-ên 19:21 vua được CHÚA bổ nhiệm Nguyên văn, “Vua được xức dầu.”
  4. II Sa-mu-ên 19:23 “Ngươi sẽ không chết đâu.” Đa-vít không giết Si-mê-i nhưng mấy năm sau đó Sô-lô-môn, con Đa-vít ra lệnh giết Si-mê-i. Xem I Vua 2:44-46.
  5. II Sa-mu-ên 19:24 cháu Sau-lơ Nguyên văn, “con.”
  6. II Sa-mu-ên 19:28 ông nội Nguyên văn, “cha.”
  7. II Sa-mu-ên 19:43 mười chi tộc Giu-đa và Bên-gia-min là hai chi tộc sau nầy lập thành vương quốc Giu-đa sau khi quốc gia bị phân đôi. Mười chi tộc kia thuộc vương quốc Ít-ra-en.