1 Samuel 25
New Catholic Bible
Chapter 25
Death of Samuel. 1 Now Samuel died, and all of Israel gathered to mourn for him. They buried him at his home in Ramah. David then went down into the Desert of Paran.[a]
Nabal and Abigail. 2 There was a certain man from Maon who had property in Carmel, for he was very wealthy. He owned three thousand sheep and one thousand goats, and he was shearing his sheep in Carmel. 3 His name was Nabal, and his wife’s name was Abigail. She was a good woman, intelligent and beautiful, but her husband, who was a Calebite, was difficult and disagreeable in his dealings.
4 While David was in the wilderness, he heard that Nabal was shearing his sheep. 5 David sent ten young men, and David said to the young men, “Go up to Carmel and approach Nabal, greeting him in my name. 6 Say to him, ‘May you have a long and pleasant life, and may your household prosper, and may all that you own multiply. 7 I have heard that you were shearing. When your shepherds were with us, we did not harm them nor did anything that belonged to them go missing the whole time they were at Carmel. 8 Ask your young men, and they will tell you. Therefore, show your favor to these young men, for we are here on a feast day. Please give your servants and your son David whatever comes to hand.’ ”
9 When David’s young men arrived, they said all of these things to Nabal in David’s name. Then they waited. 10 Nabal answered David’s servants, “Who is David? Who is the son of Jesse? There are many slaves these days who have run away from their masters. 11 Why should I take my bread and my water, and the meat that I have butchered for my shearers, and give them to men when I do not even know from where they have come?”
12 David’s young men turned and went on their way. They came back and told him all these things. 13 David said to his men, “Let each man put on his sword.” Each man put on his sword, and David also put on his sword. About four hundred men went up with David while the other two hundred remained with the supplies.
14 One of the young men told Abigail, Nabal’s wife, “Behold, David sent messengers into the wilderness to greet our master, and he insulted them. 15 But they have treated us well, and they have not harmed us, nor did anything go missing when we were wandering about in the fields near them. 16 Night and day, the whole time that we were with them tending the sheep, they were like a wall around us. 17 Now think about it and figure out what you will do, for certain disaster is awaiting our master and his entire household. He is a son of Belial, and no one can speak to him.”
18 Abigail acted quickly. She took two hundred loaves of bread, two skins of wine, five butchered sheep, five seahs of parched grain, one hundred raisin cakes, and two hundred fig cakes, and she loaded it all on donkeys. 19 She then said to her servants, “Go on ahead, I will follow you.” But she did not tell this to her husband.
20 As she was riding along on the donkey, she went down into a mountain ravine, and there was David and his men coming down the other side, and she met them. 21 David had been saying, “Surely it was in vain that I watched over all of his things in the wilderness so that nothing that he owned went missing. He has paid me back evil for good. 22 May God do this to David, and even more, if by morning I have left alive even one male who belongs to him.”
23 When Abigail saw David, she quickly got off the donkey, and she fell down before David, bowing her face to the ground. 24 She fell at his feet and said, “Let the blame be upon me, my lord. Please permit your handmaid to speak to you, hear what your handmaid has to say to you.
25 “May my lord not pay attention to this man of Belial, Nabal. He is just like his name. His name means fool, and folly is his companion. But as for me, I, your handmaid, did not see the young men whom you sent.[b]
26 “Now, my lord, as the Lord lives and you live, the Lord has kept you from coming to shed blood and avenging yourself with your own hands. May your enemies and all who seek to harm my lord be like Nabal. 27 Now, may this gift that your handmaid has brought my lord be given to the young men who follow my lord.
28 “I beg you, forgive your handmaid’s offense, for the Lord will surely establish an enduring dynasty for my lord because he fights the Lord’s battles. May no wrongdoing be found in you all of your days. 29 Even though someone should rise up to pursue you to seek your life, my lord’s life will be bound in the bundle of life with the Lord, your God. He will launch out as from the pocket of a sling the lives of your enemies.
30 “When the Lord has fulfilled all of the good things which he has said to you, my lord, and he has established you as ruler over Israel, 31 then there will have no staggering burden of guilt upon my lord’s conscience for either having shed blood without cause or for my lord having sought his own revenge. When the Lord has brought my lord success, remember your handmaid.”
32 David then said to Abigail, “Blessed be the Lord, the God of Israel, who has sent you to meet me today. 33 May you be blessed for your good advice, for today you have prevented me from coming to shed blood and seeking vengeance for myself with my own hands. 34 For as surely as the Lord, the God of Israel lives, who kept me from harming you, if you had not hurried out to meet me, then by morning there would not have been even one male left to Nabal.”
35 David accepted the things that she had brought him out of her hands. He said to her, “Return home in peace. See, I have listened to what you said and I have granted your request.”
36 Nabal’s Death. When Abigail returned to Nabal, he was in his house feasting as if he were at a king’s banquet. Nabal was in high spirits, for he was very drunk. She, therefore, did not tell him a thing until daybreak. 37 In the morning, when Nabal was no longer under the influence of the wine, his wife told him these things. His heart failed him, and he became like a stone. 38 About ten days later, the Lord struck Nabal down and he died.
39 When David heard that Nabal was dead, he said, “Blessed be the Lord who has upheld my cause against Nabal for having treated me with scorn. He has kept his servant from wrongdoing, and the Lord has repaid Nabal’s wrongdoing upon his own head.”
David’s Marriage to Abigail. David sent word to Abigail, asking her to be his wife. 40 David’s servants came to Abigail in Carmel and they said to her, “David has sent us to you so that he could take you as his wife.” 41 She bowed down with her face to the ground, and she said, “Behold your handmaid, a servant to wash the feet of my lord’s servants.”
42 Abigail quickly got up and rode on a donkey, accompanied by five of her women. She followed David’s messengers, and she became David’s wife. 43 David also married Ahinoam of Jezreel, so both of them were his wives. 44 But Saul gave Michal, his daughter, David’s wife, to Paltri, the son of Laish, who was from Gallim.
Footnotes
- 1 Samuel 25:1 With the death of Samuel, the spiritual leader of the Israelites, a void existed that was not filled until David ascended the throne.
- 1 Samuel 25:25 Abigail seems to know how to protect herself and her family and prudently separates her own lot from her husband Nabal by offering counsel to David.
I Sa-mu-ên 25
Bản Dịch 2011
Sa-mu-ên Qua Ðời
25 Lúc ấy Sa-mu-ên qua đời. Dân I-sơ-ra-ên tập họp lại thương khóc cụ và chôn cất cụ tại Ra-ma. Còn Ða-vít thì đứng dậy và đi xuống vùng đồng hoang ở Pa-ran.
Ða-vít và Vợ của Na-banh
2 Bấy giờ có một người sống tại Ma-ôn, nhưng có cơ sở làm ăn ở Cạt-mên, và người ấy rất giàu có. Ông có ba ngàn chiên và một ngàn dê. Ông ấy đang hớt lông chiên của mình tại Cạt-mên. 3 Ông ta tên là Na-banh, và vợ ông tên A-bi-ga-in. Bà vợ là một phụ nữ thông minh và xinh đẹp, còn ông chồng thì thô lỗ và cộc cằn. Ông ấy là dòng dõi của Ca-lép.
4 Ða-vít ở trong đồng hoang và nghe rằng Na-banh đang hớt lông chiên của ông ta. 5 Ða-vít sai mười người trẻ và dặn những người trẻ ấy, “Hãy đi lên Cạt-mên, đến gặp Na-banh, nhân danh tôi mà vấn an ông ấy. 6 Sau đó hãy nói với người giàu có ấy rằng, ‘Chúc ông được bình an, chúc gia đình ông được bình an, chúc mọi điều ông có được bình an. 7 Tôi có nghe rằng những thợ hớt lông chiên đang làm việc với ông. Những người chăn bầy của ông đã từng ở giữa chúng tôi, và chúng tôi không hề xâm phạm vật gì của họ. Không vật gì của họ bị mất trong suốt thời gian họ ở giữa chúng tôi tại Cạt-mên. 8 Xin ông hỏi các đầy tớ của ông, họ sẽ nói cho ông hay. Bây giờ xin ông cho những người trẻ nầy được ơn trước mắt ông, vì chúng tôi sắp đến ngày lễ, nên xin ông vui lòng cho các tôi tớ ông và cho Ða-vít con trai ông những gì tay ông tìm được.’”
9 Vậy những người trẻ của Ða-vít đến, nhân danh Ða-vít nói với Na-banh tất cả những lời ấy, rồi đợi. 10 Nhưng Na-banh trả lời các tôi tớ của Ða-vít và nói, “Ai là Ða-vít? Ai là con trai của Giê-se? Thời buổi nầy có nhiều đầy tớ bỏ chủ trốn đi lắm. 11 Tôi há sẽ lấy bánh, nước, và thịt đã chuẩn bị cho các thợ hớt lông chiên của tôi ăn và uống, mà cho những kẻ tôi không biết từ đâu đến hay sao?”
12 Vậy những người trẻ của Ða-vít quay gót trở về. Họ đến và tường thuật cho ông mọi lời ấy. 13 Bấy giờ Ða-vít nói với những người theo ông, “Ai nấy hãy nịt gươm mình vào.” Vậy người nào cũng nịt gươm mình sẵn sàng, và Ða-vít cũng nịt gươm của ông vào nữa. Có chừng bốn trăm người đi với Ða-vít, còn hai trăm người ở lại giữ đồ đạc.
Ða-vít Gặp A-bi-ga-in
14 Bấy giờ có một người trẻ trong số các đầy tớ đến báo với A-bi-ga-in vợ của Na-banh rằng, “Kìa, Ða-vít đã sai các sứ giả từ đồng hoang đến chào ông chủ và ông chủ đã mắng họ xối xả. 15 Nhưng họ đã rất tốt với chúng tôi; chúng tôi không bị tổn hại gì cả. Chúng tôi chăn bầy ngoài đồng, và hễ khi nào chúng tôi cho bầy đi theo họ, chúng tôi chẳng bị mất mát gì. 16 Họ như bức tường che chở chúng tôi cả ngày lẫn đêm, trong suốt thời gian chúng tôi chăn giữ các bầy chiên ở giữa họ. 17 Vậy bây giờ xin bà hãy nhận biết và xem phải làm gì, vì họ đã quyết định làm hại ông chủ và cả nhà của ông chủ, vì ông chủ là một người thô lỗ cộc cằn;[a] không ai nói chuyện với ông chủ được.”
18 Thế là A-bi-ga-in vội vàng lấy hai trăm ổ bánh, hai bầu da rượu, năm con chiên đã làm thịt sẵn, năm thùng gạo rang, một trăm vỉ nho khô, hai trăm bánh trái vả, rồi chất chúng trên lưng các con lừa. 19 Bà bảo các đầy tớ của bà, “Hãy đi trước dẫn đường. Nầy, tôi đi theo các cậu.” Nhưng bà không nói gì cho Na-banh chồng bà biết.
20 Khi bà cỡi lừa đi xuống, vừa khuất sau lưng đồi, Ða-vít và những người của ông đi xuống chận đường bà, và bà đã gặp họ. 21 Ða-vít nói, “Tất cả những gì ta đã bảo vệ cho người nầy thật là uổng công. Ta đã giữ để những gì thuộc về hắn không bị mất mát, mà bây giờ hắn lại lấy oán trả ơn. 22 Nguyện Ðức Chúa Trời phạt Ða-vít cách nặng nề, nếu ta để cho những kẻ thù của ta, tức để cho một người nam nào trong nhà hắn sống đến sáng mai.”
23 Vừa khi A-bi-ga-in thấy Ða-vít, bà vội vàng xuống khỏi lừa, sấp mặt xuống đất trước mặt Ða-vít, và lạy. 24 Bà sấp mình xuống nơi chân ông và nói, “Thưa chúa, lỗi tại tôi. Xin để cho tôi gánh lấy tội lỗi nầy. Xin ngài cho đứa nữ tỳ của ngài trình bày đôi lời; xin ngài nghe những lời của nữ tỳ ngài nói. 25 Xin chúa của nữ tỳ đừng để tâm đến những lời ông Na-banh thô lỗ cộc cằn ấy nói. Vì thật như tên ông ấy thế nào, tính ông ta thể ấy. Ông ấy tên là Na-banh mà, thế nên ông ta cứ điên gàn[b] luôn. Còn tôi, nữ tỳ của ngài, thật không hay biết gì về những người trẻ mà ngài đã sai đến. 26 Vậy bây giờ thưa chúa, có Chúa hằng sống và có ngài đang sống đây chứng giám, nguyện Chúa, Ðấng đã ngăn giữ ngài làm đổ máu, không cho ngài dùng tay mình báo thù cho mình, giờ đây, nguyện những kẻ thù của ngài và những ai tìm cách hại chúa của nữ tỳ sẽ giống như Na-banh. 27 Bây giờ nữ tỳ của ngài có chút quà nầy mang đến biếu ngài, xin được trao cho những người trẻ đi theo ngài. 28 Xin ngài tha lỗi cho nữ tỳ của ngài, vì Chúa chắc chắn sẽ lập cho nhà chúa của nữ tỳ được bền vững, vì chúa của nữ tỳ đã đánh những trận chiến cho Chúa, và điều ác sẽ không bao giờ tìm thấy trong suốt đời ngài. 29 Dù cho có người đứng dậy truy lùng ngài và tìm cách hại mạng sống ngài, nhưng mạng sống chúa của nữ tỳ sẽ được bảo bọc trong số những người được sống với Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài; còn mạng sống của những kẻ thù nghịch ngài, Chúa[c] sẽ quăng xa như viên đá trong bọc của trành ném đá bị quăng đi vậy. 30 Rồi đây nguyện Chúa sẽ làm cho chúa của nữ tỳ những điều tốt đẹp mà Chúa[d] đã nói về ngài, tức lập ngài trị vì trên cả I-sơ-ra-ên. 31 Bấy giờ chuyện nầy sẽ không làm cho ngài phải day dứt hoặc khiến cho lòng chúa của nữ tỳ phải ân hận mãi, vì đã làm đổ máu vô cớ hoặc đã tự tay mình báo thù cho mình. Rồi khi Chúa đã thực hiện xong những điều tốt đẹp với chúa của nữ tỳ, ước mong ngài nhớ đến nữ tỳ nầy của ngài.”
32 Bấy giờ Ða-vít nói, “Chúc tụng Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, Ðấng đã sai bà đến gặp tôi hôm nay. 33 Phước thay cho những lời can gián của bà và phước thay cho bà, vì hôm nay bà đã ngăn cản tôi khỏi làm đổ máu và khỏi dùng tay mình báo thù cho mình. 34 Vì thật như Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên hằng sống, Ðấng đã kiềm hãm tôi không hại bà, chứng giám, nếu bà không vội vàng đến gặp tôi, chắc chắn sáng mai sẽ không một người nam nào trong nhà Na-banh còn sống sót.”
35 Thế rồi Ða-vít nhận nơi tay bà những gì bà mang đến biếu ông, và ông nói với bà, “Bà hãy trở về nhà bình an. Nầy, tôi đã nghe lời bà và ban cho bà điều bà cầu xin rồi đó.”
36 A-bi-ga-in trở về với Na-banh, và kìa, ông đang đãi một bữa tiệc trong nhà, như đại tiệc của một vị vua. Na-banh rất khoái chí, và ông đang say khướt, vì thế bà không nói với ông một lời nào dù nhỏ hay lớn cho đến sáng hôm sau. 37 Sáng hôm sau, khi Na-banh đã dã rượu, vợ ông mới thuật lại mọi sự cho ông hay. Bấy giờ tim ông chết lặng trong người; ông trở nên như một tượng đá. 38 Rồi khoảng mười ngày sau, Chúa đánh Na-banh, và ông chết.
Ða-vít Cưới A-bi-ga-in Làm Vợ
39 Khi Ða-vít nghe nói Na-banh đã chết, ông nói, “Chúc tụng Chúa, Ðấng đã binh vực duyên cớ của con khỏi nỗi sỉ nhục Na-banh đã gây cho con, và đã ngăn trở tôi tớ Ngài báo trả điều ác. Quả thật Chúa đã đem sự gian ác do Na-banh tạo ra đổ lại trên đầu hắn.” Sau đó Ða-vít sai người đến xin cưới A-bi-ga-in làm vợ.
40 Khi các tôi tớ của Ða-vít đến gặp A-bi-ga-in ở Cạt-mên, họ nói với bà, “Ða-vít sai chúng tôi đến gặp bà để xin bà làm vợ ông ấy.” 41 Bà đứng dậy, rồi sấp mình xuống mặt đất và nói, “Tôi đây là một nữ tỳ của người, một đầy tớ để rửa chân cho các tôi tớ của chúa tôi.” 42 Ðoạn A-bi-ga-in vội vàng đứng dậy và cỡi lên một con lừa, cùng năm nữ tỳ của bà, đi theo các sứ giả của Ða-vít, và trở thành vợ của ông ta.
43 Ða-vít cũng cưới A-hi-nô-am người Giê-rê-ên, và cả hai bà đều làm vợ của ông. 44 Còn Sau-lơ, ông bắt Mi-khanh vợ của Ða-vít đem gả cho Pan-ti-ên con trai của La-ích người Ga-lim.
Footnotes
- I Sa-mu-ên 25:17 nt: con của Bê-li-an (1 Côr 6:15)
- I Sa-mu-ên 25:25 Nebalah nghĩa là điên gàn (Nabal tên riêng)
- I Sa-mu-ên 25:29 nt: Ngài
- I Sa-mu-ên 25:30 nt: Ngài
Copyright © 2011 by Bau Dang
