Añadir traducción en paralelo Imprimir Opciones de la página

Quân Phi-li-tin chuẩn bị chiến tranh

28 Về sau quân Phi-li-tin tập họp binh sĩ lại để đánh dân Ít-ra-en. A-kích bảo Đa-vít, “Anh nên biết rằng anh và những người đi theo phải gia nhập hàng ngũ ta.”

Đa-vít trả lời, “Bây giờ vua sẽ thấy tận mắt những gì tôi, kẻ tôi tớ vua, có thể làm!”

A-kích bảo, “Tốt, vậy ta cử ngươi làm cận vệ vĩnh viễn cho ta.”

Sau-lơ cầu bà bóng ở Ên-đô-rơ

Lúc ấy Sa-mu-ên đã qua đời, nên toàn dân Ít-ra-en than khóc ông. Họ chôn cất ông trong thị trấn quê nhà ông ở Ra-ma.

Sau-lơ đã trừ khử tất cả những đồng cốt và thầy bói ra khỏi xứ.

Quân Phi-li-tin tập họp lại và đóng quân ở Su-nem. Sau-lơ cũng tập họp tất cả người Ít-ra-en lại và đóng quân ở Ghinh-bô-a. Khi Sau-lơ nhìn thấy đạo quân Phi-li-tin thì đâm ra sợ hãi, tim đập thình thịch. Ông cầu nguyện cùng CHÚA nhưng Ngài không trả lời dù qua chiêm bao, U-rim, hay qua các nhà tiên tri. Sau-lơ liền bảo các đầy tớ, “Hãy tìm cho ta một bà đồng bóng để ta hỏi thăm về chuyện nầy.”

Các đầy tớ thưa, “Có một bà bóng ở Ên-đô-rơ.” [a]

Sau-lơ liền ăn mặc giả dạng, cùng hai cận vệ đi đến bà bóng lúc ban đêm. Sau-lơ bảo bà, “Hãy cầu một vong linh cho tôi. Triệu lên cho tôi người tôi sẽ nói tên.”

Nhưng bà ấy đáp, “Chắc ông biết điều Sau-lơ đã làm. Ông ta đã trừ khử tất cả đồng bóng và thầy bói ra khỏi xứ rồi. Bộ ông gài bẫy để giết tôi hay sao?”

10 Sau-lơ nhân danh CHÚA cam kết với người đàn bà, “Tôi hứa trong danh CHÚA là chị sẽ không gặp lôi thôi gì đâu.”

11 Người đàn bà hỏi, “Vậy ông muốn tôi triệu ai lên?”

Sau-lơ đáp, “Triệu Sa-mu-ên lên cho tôi.”

12 Khi nhìn thấy Sa-mu-ên thì người đàn bà rú lên. Bà ta bảo, “Sao ông gạt tôi? Ông là Sau-lơ!”

13 Vua trấn an người đàn bà, “Đừng sợ! Chị thấy gì?”

Người đàn bà đáp, “Tôi thấy một thần linh từ dưới đất [b] lên.”

14 Sau-lơ hỏi, “Ông ta hình dáng ra sao?”

Người đàn bà trả lời, “Ông ta là một cụ già mặc áo dài đang hiện lên.”

Lúc đó Sau-lơ biết đúng là Sa-mu-ên liền cúi mọp xuống đất. 15 Sa-mu-ên hỏi Sau-lơ, “Sao ngươi quấy rầy ta, triệu ta lên làm gì?”

Sau-lơ đáp, “Tôi đang gặp khốn đốn. Quân Phi-li-tin đang tấn công tôi, Thượng Đế đã rời khỏi tôi. Ngài không trả lời tôi nữa dù qua các nhà tiên tri hay qua chiêm bao. Vì thế mà tôi cầu đến ông. Bây giờ xin ông cho tôi biết phải làm sao.”

16 Sa-mu-ên bảo, “CHÚA đã từ bỏ ngươi và trở nên kẻ thù ngươi. Vậy ngươi cầu hỏi ta làm gì? 17 Ngài thường cho ta biết trước điều Ngài sẽ làm; và hiện nay Ngài đang làm điều đó. Ngài lấy nước ra khỏi tay ngươi và giao cho một trong những láng giềng ngươi là Đa-vít. 18 Ngươi đã không vâng lời CHÚA; ngươi đã không thi hành cơn thịnh nộ của Ngài đối với dân A-ma-léc. Vì thế mà hôm nay Ngài khiến ngươi lâm hoàn cảnh nầy. 19 CHÚA sẽ trao cả Ít-ra-en lẫn ngươi vào tay dân Phi-li-tin. Ngày mai ngươi và các con trai ngươi sẽ ở cùng một chỗ với ta. CHÚA sẽ trao toàn thể đạo quân Ít-ra-en vào tay quân Phi-li-tin.”

20 Sau khi nghe những lời Sa-mu-ên nói thì Sau-lơ hoảng sợ té nằm dài trên đất. Vua đuối sức vì cả ngày và đêm đó chưa ăn uống gì.

21 Khi người đàn bà đến gần Sau-lơ thì thấy ông đang kinh hoàng. Bà bảo, “Nầy, tôi, kẻ tôi tớ ông đã vâng lời ông. Tôi đã liều mạng làm điều ông bảo tôi. 22 Bây giờ xin nghe tôi. Mời ông ăn món gì để ông lại sức mà lên đường.”

23 Nhưng Sau-lơ từ chối bảo rằng, “Tôi không ăn đâu.”

Tuy nhiên các đầy tớ và người đàn bà ép nài cho nên ông chịu ăn. Ông đứng lên khỏi đất và ngồi trên giường. 24 Người đàn bà có một con bò con mập liền giết nó rồi lấy bột nhồi làm bánh không men. 25 Bà bày thức ăn trước mặt họ, và tất cả đều ăn. Đêm đó họ đứng dậy ra đi.

Notas al pie

  1. I Sa-mu-ên 28:7 Ên-đô-rơ Một thị trấn quanh vùng núi Su-nam, nơi quân Phi-li-tin đóng quân. Sau-lơ phải đi vòng quanh nơi đó để đến Ên-đô-rơ.
  2. I Sa-mu-ên 28:13 dưới đất Hay “âm phủ, chỗ người chết ở.”

Chiến Tranh giữa Phi-li-tin và I-sơ-ra-ên Tái Diễn

28 Vào thuở ấy dân Phi-li-tin tập họp quân đội của họ để chuẩn bị chiến tranh, hầu đánh nhau với dân I-sơ-ra-ên. A-kích nói với Ða-vít, “Ngươi hẳn đã biết rằng ngươi và những kẻ theo ngươi sẽ đi với ta ra trận chứ?”

Ða-vít đáp với A-kích, “Dĩ nhiên ngài biết tôi tớ ngài có thể làm được gì mà.”

A-kích nói, “Tốt lắm, ta sẽ lập ngươi làm một trong những kẻ chỉ huy các cận vệ của ta mãi mãi.”

Sau-lơ Cầu Ðồng Bóng

Lúc ấy Sa-mu-ên đã qua đời, toàn dân I-sơ-ra-ên thương khóc cụ và chôn cất cụ tại Ra-ma, thành của cụ. Trong khi đó Sau-lơ đã loại trừ những kẻ đồng bóng và những kẻ cầu hồn ra khỏi xứ.

Bấy giờ quân Phi-li-tin tập họp nhau lại và đến hạ trại tại Su-nem. Sau-lơ cũng triệu tập toàn thể dân quân I-sơ-ra-ên lại và đến hạ trại tại Ghinh-bô-a. Khi Sau-lơ thấy đội quân của dân Phi-li-tin, ông sợ hãi; lòng ông quá đỗi khiếp sợ. Sau-lơ cầu hỏi ý Chúa, nhưng Ngài không đáp lời, dù là bằng giấc mơ, hoặc bằng U-rim, hoặc bằng các vị tiên tri. Sau-lơ nói với bầy tôi của ông, “Hãy tìm cho ta một bà đồng bóng để ta hỏi bà ấy.”

Bầy tôi của ông đáp, “Thưa có một bà đồng bóng ở Ên Ðô-rơ.”[a] Sau-lơ bèn cải trang và mặc y phục khác vào, rồi cùng hai vệ sĩ ra đi. Ðến tối họ tới nhà bà đồng bóng ấy. Ông nói, “Xin bà làm ơn ngồi đồng cho tôi, rồi gọi cho tôi người tôi sẽ nói tên cho bà.”

Bà ấy đáp, “Nầy, ông biết rõ Sau-lơ đã làm gì rồi; thể nào ông ấy đã diệt trừ những đồng bóng và những kẻ cầu hồn ra khỏi xứ. Tại sao ông muốn gài bẫy để hại mạng sống tôi, khiến tôi phải chết?”

10 Sau-lơ nhân danh Chúa và thề với bà ấy, “Có Chúa hằng sống chứng giám, bà sẽ không bị hình phạt gì về việc nầy.”

11 Bấy giờ người đàn bà nói, “Tôi sẽ gọi ai lên cho ông?”

Ông nói, “Hãy gọi Sa-mu-ên cho tôi.”

12 Khi bà ấy thấy Sa-mu-ên, bà la lên một tiếng lớn. Bà nói với Sau-lơ, “Tại sao ngài gạt tôi? Ngài chính là Sau-lơ đây mà!”

13 Nhà vua nói với bà, “Ðừng sợ. Bà thấy gì?”

Bà ấy nói với Sau-lơ, “Tôi thấy một thần linh từ dưới đất đi lên.”

14 Sau-lơ hỏi bà, “Người ấy hình dáng thế nào?”

Bà đáp, “Một cụ già đi lên, mình mặc áo choàng.”

Sau-lơ biết rằng đó là Sa-mu-ên, nên ông sấp mặt xuống đất và lạy. 15 Bấy giờ Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Tại sao ngài quấy rầy tôi mà gọi tôi lên?”

Sau-lơ đáp, “Tôi đang ở trong tình cảnh rất khốn đốn, vì dân Phi-li-tin đang gây chiến với tôi, Ðức Chúa Trời đã lìa bỏ tôi và không trả lời tôi nữa, không nói với tôi qua các tiên tri mà cũng không qua giấc mộng. Vì thế tôi phải gọi cụ, để cụ nói cho tôi biết tôi phải làm gì.”

16 Sa-mu-ên nói, “Tại sao ngài còn hỏi tôi làm chi, khi Chúa đã rời khỏi ngài và đã trở thành kẻ thù của ngài rồi? 17 Chúa đã làm điều Ngài đã nói qua tôi. Chúa đã lấy vương quốc của ngài mà ban cho Ða-vít kẻ lân cận của ngài. 18 Bởi vì ngài đã không vâng theo tiếng Chúa và cũng không thực thi cơn thịnh nộ của Ngài đối với dân A-ma-léc. Vì vậy ngày nay Chúa làm điều nầy cho ngài. 19 Hơn nữa Chúa sẽ trao I-sơ-ra-ên và ngài vào tay dân Phi-li-tin. Ngày mai ngài và các con trai của ngài sẽ ở một chỗ với tôi. Chúa sẽ phó quân đội của I-sơ-ra-ên vào tay quân Phi-li-tin.”

20 Sau-lơ liền ngã dài xuống đất, vì ông quá sợ những lời Sa-mu-ên vừa nói. Ông chẳng còn sức lực gì nữa, vì ông đã không ăn gì suốt ngày và suốt đêm hôm ấy. 21 Bà đồng bóng lại gần Sau-lơ và thấy ông quá sợ hãi, bèn nói, “Nầy, nữ tỳ của ngài đã vâng lời ngài. Nữ tỳ của ngài đã liều mạng làm theo lời ngài truyền. 22 Giờ đây xin ngài vui lòng nghe lời nữ tỳ của ngài mà dùng miếng bánh do nữ tỳ của ngài dọn ra. Xin ngài ráng ăn để lấy sức mà lên đường.”

23 Nhưng ông từ chối và nói, “Ta không ăn đâu.” Nhưng các tôi tớ của ông và người đàn bà cứ nài nỉ mãi, nên ông nghe theo lời họ. Ông đứng dậy khỏi đất và ngồi lên giường.

24 Người đàn bà có một con bò tơ mập trong nhà. Bà vội vàng bắt nó làm thịt. Bà cũng lấy bột ra nhồi, rồi làm bánh không men và nướng lên. 25 Kế đó bà dọn ra để thết đãi Sau-lơ và các vệ sĩ của ông. Ăn uống xong, họ đứng dậy và đi ngay trong đêm ấy.

Notas al pie

  1. I Sa-mu-ên 28:7 Ên Ðô-rơ cách Su-nem, nơi quân Phi-li-tin hạ trại (28:4), khoảng 10 cây số về hướng tây bắc

31 Đừng đi đến các đồng bóng hay thầy bói mà hỏi ý kiến, vì các ngươi sẽ trở nên ô dơ. Ta là Chúa ngươi.

Read full chapter

31 Các ngươi chớ cầu hỏi đồng bóng hay cầu hồn; chớ cầu hỏi ý kiến chúng, kẻo sẽ vì chúng mà trở nên ô uế. Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi.

Read full chapter

13 Sau-lơ chết vì không trung thành với CHÚA và không vâng lời Ngài. Thậm chí ông đi cầu hỏi đồng bóng 14 thay vì cầu hỏi CHÚA. Vì thế CHÚA giết Sau-lơ và trao nước cho Đa-vít, con trai Gie-xê.

Read full chapter

13 Như thế Sau-lơ đã chết vì tội bất trung của ông. Ông đã bất trung với Chúa, vì ông đã không vâng giữ mạng lịnh của Chúa. Ngoài ra ông còn mang tội cầu vấn đồng bóng; ông tìm cầu sự hướng dẫn của nó, 14 nhưng không tìm cầu sự hướng dẫn của Chúa; vì thế Ngài đã khiến cho ông chết và trao vương quốc của ông cho Ða-vít con trai Giê-se.

Read full chapter

Đa-vít trở về Xiếc-lác

29 Dân Phi-li-tin tập họp các quân sĩ tại A-phéc còn dân Ít-ra-en đóng quân gần suối Ghít-rê-ên. Các lãnh tụ Phi-li-tin đi ra theo từng toán một trăm và một ngàn người. Đa-vít và những người theo ông đi sau lưng A-kích.

Các viên chỉ huy của Phi-li-tin hỏi, “Bọn Hê-bơ-rơ nầy làm gì đây?”

A-kích giải thích, “Đây là Đa-vít, người đã phục vụ Sau-lơ, vua Ít-ra-en, nhưng nó đã ở với ta hơn một năm nay. Ta không thấy nó có điều gì xấu kể từ ngày nó bỏ Sau-lơ.”

Nhưng các vị chỉ huy Phi-li-tin nổi giận cùng A-kích và bảo, “Hãy đuổi nó về thành mà vua cấp cho nó. Nó không thể nào ra trận với chúng ta được đâu, nếu không chúng ta sẽ có một kẻ thù ngay trong doanh trại mình đó. Nó dám lập công với vua nó bằng cách giết quân ta lắm. Chính Đa-vít nầy là người mà dân Ít-ra-en nhảy múa ca hát:

‘Sau-lơ giết hàng ngàn quân thù,
    còn Đa-vít giết hàng vạn.’”

Vậy A-kích gọi Đa-vít lại bảo, “Ta lấy danh CHÚA hằng sống mà cam đoan rằng anh rất trung thành. Ta rất muốn anh phục vụ trong quân ngũ ta. Từ ngày anh đến với ta, ta không thấy anh có lỗi gì. Nhưng các lãnh tụ kia không tin tưởng anh. [a] Thôi anh đi về đi. Đừng làm điều gì phật ý các vua Phi-li-tin.”

Đa-vít hỏi, “Tôi đã làm điều gì sai quấy? Từ ngày tôi đến với vua tới nay vua có thấy tôi làm điều gian ác nào không? Sao tôi không thể đi đánh quân thù của vua và chúa tôi?”

A-kích đáp, “Ta biết anh là người tốt như thiên sứ từ Thượng Đế vậy. Tuy nhiên các vị chỉ huy Phi-li-tin bàn nhau, ‘Đừng cho Đa-vít ra trận.’ 10 Thôi sáng sớm mai anh và các đầy tớ của chủ anh hãy ra đi. Vừa rạng đông thì thức dậy lên đường.”

11 Vậy sáng sớm hôm sau Đa-vít và những người theo ông thức dậy và trở về xứ Phi-li-tin. Còn quân Phi-li-tin tiến lên Ghít-rê-ên.

Notas al pie

  1. I Sa-mu-ên 29:6 các lãnh tụ kia không tin tưởng anh Câu nầy lấy trong bản tiêu chuẩn Hê-bơ-rơ. Bản cổ Hi-lạp ghi rằng những lãnh tụ Phi-li-tin hài lòng về Đa-vít, chỉ có những viên chỉ huy quân đội là e ngại ông ta thôi.

A-kích Cho Ða-vít Trở Về

29 Dân Phi-li-tin tập họp quân đội của họ tại A-phéc, còn dân I-sơ-ra-ên đóng trại bên một dòng suối ở Giê-rê-ên. Các lãnh chúa của dân Phi-li-tin điểm binh của họ. Họ cho quân đội của họ đi qua trước mặt họ theo từng đơn vị hàng trăm người và hàng ngàn người. Ða-vít và những người theo ông đi cuối cùng trong đoàn quân của A-kích. Bấy giờ các tướng lãnh của Phi-li-tin hỏi, “Những người Hê-bơ-rơ nầy làm gì ở đây?”

A-kích trả lời với các tướng lãnh Phi-li-tin, “Ðó là Ða-vít, tôi tớ của Sau-lơ, vua I-sơ-ra-ên, chứ không ai xa lạ. Hắn đã ở với tôi lâu nay, đã mấy năm nay rồi. Từ ngày hắn bỏ chủ mà theo tôi đến nay, tôi không thấy hắn có lỗi gì.”

Các tướng lãnh Phi-li-tin nổi giận với ông. Các tướng lãnh của Phi-li-tin nói với ông, “Hãy bảo tên ấy về đi. Hãy cho nó trở về nơi ngài đã chỉ định cho nó. Ngài không được cho nó đi theo chúng tôi xông vào trận mạc, kẻo khi xung trận hắn đổi ý và trở thành kẻ thù của chúng ta. Vì làm sao hắn có thể làm hòa lại với chủ hắn được nếu không phải là những thủ cấp của chúng tôi? Há chẳng phải là về tên Ða-vít nầy mà chúng đã nhảy múa và ca hát với nhau rằng,

‘Sau-lơ giết hàng ngàn,
Còn Ða-vít giết hằng vạn,’

đó sao?”

Vậy A-kích gọi Ða-vít đến và nói với ông, “Quả thật, có Chúa hằng sống chứng giám, ngươi thật là người chính trực trước mắt ta. Ta muốn ngươi cùng ta ra vào chiến trận với quân đội của ta, vì từ ngày ngươi đến với ta cho đến nay, ta chưa hề thấy ngươi có điều gì không tốt. Tiếc rằng các lãnh chúa không bằng lòng về sự hiện diện của ngươi. Vậy bây giờ, hãy đi về. Hãy đi bình an, để ngươi khỏi làm mích lòng các lãnh chúa của người Phi-li-tin.”

Ða-vít nói với A-kích, “Nhưng tôi đã làm điều gì sai? Ngày nay ngài đã tìm thấy điều gì không phải nơi tôi tớ ngài, mà ngài không cho phép tôi được đi đánh những kẻ thù của đức vua, chúa thượng của tôi?”

A-kích trả lời và nói với Ða-vít, “Ta biết ngươi là người tốt trước mắt ta như thiên sứ của Ðức Chúa Trời vậy; tiếc rằng các lãnh chúa của người Phi-li-tin đã quyết định, ‘Hắn không được theo chúng tôi ra trận.’ 10 Vậy, sáng mai, hãy dậy sớm, cùng với các tôi tớ của chủ ngươi đang theo ngươi, sáng sớm ngày mai, khi bình minh ló dạng, hãy ra đi.”

11 Vậy Ða-vít cùng những người theo ông, sáng sớm hôm sau, trở về xứ Phi-li-tin. Còn quân Phi-li-tin thì tiến lên Giê-rê-ên.

Đa-vít tranh chiến với dân A-ma-léc

30 Đến ngày thứ ba khi Đa-vít và những người đi theo về đến Xiếc-lác thì thấy quân A-ma-léc đã cướp phá vùng miền nam Giu-đa và Xiếc-lác, tấn công Xiếc-lác và đốt phá thành đó. Chúng bắt đàn bà và tất cả dân cư, già trẻ, nhưng chưa giết ai cả. Chúng chỉ bắt họ mang đi thôi.

Khi Đa-vít và những người đi theo về đến Xiếc-lác thì thấy thành đã bị đốt, còn vợ, con trai con gái đều bị bắt làm tù binh. Đa-vít cùng toàn quân khóc lóc thảm thiết cho đến khi không còn sức khóc nữa. Hai vợ của Đa-vít cũng bị bắt đi là A-hi-nô-am ở Ghít-rê-ên và A-bi-ga-in, vợ góa của Na-banh, ở Cạt-mên.

Những người trong quân ngũ Đa-vít đòi ném đá giết ông khiến ông càng thêm lo buồn. Ai cũng đau buồn và tức giận vì con cái mình đã bị bắt nhưng Đa-vít tìm được sức mạnh trong CHÚA là Thượng Đế mình. Đa-vít bảo thầy tế lễ A-bia-tha, “Hãy mang cái áo ngắn thánh lại đây.”

Đa-vít cầu hỏi CHÚA, “Tôi có nên đuổi theo những người đã cướp vợ con chúng tôi không? Tôi có đuổi kịp họ không?”

CHÚA trả lời, “Hãy đuổi theo. Ngươi chắc chắn sẽ đuổi kịp chúng và sẽ giải thoát gia đình các ngươi.”

Đa-vít tìm được một tên nô lệ Ai-cập

Đa-vít và sáu trăm người đi với mình đến hố Bê-xo thì có một số người ở lại. 10 Đa-vít và bốn trăm người còn lại tiếp tục rượt đuổi. Hai trăm người kia ở lại vì họ quá mệt không băng qua hố nổi.

11 Họ bắt gặp một người Ai-cập trong ruộng mang về cho Đa-vít. Họ cho người Ai-cập đó thức ăn và nước uống. 12 Họ cho anh ta một miếng bánh trái vả và hai chùm nho khô. Anh thấy khỏe lại vì đã ba ngày đêm rồi anh chưa ăn uống gì cả.

13 Đa-vít hỏi anh, “Chủ anh là ai? Anh ở đâu đến?”

Anh đáp, “Tôi là người Ai-cập, làm nô lệ cho một người A-ma-léc. Cách đây ba ngày chủ tôi bỏ tôi vì tôi bị đau. 14 Chúng tôi cướp phá vùng miền nam Kê-rê-thít [a], đất Giu-đa, và vùng miền nam của Ca-lép. Chúng tôi cũng thiêu hủy Xiếc-lác.”

15 Đa-vít hỏi anh ta, “Anh có thể dẫn tôi đến những người đã bắt gia đình chúng tôi không?”

Anh ta đáp, “Được, nếu các ông hứa trước mặt Thượng Đế rằng sẽ không giết tôi hay trả tôi về cho chủ tôi. Như thế tôi sẽ dẫn các ông đến với họ.”

Đa-vít đánh bại quân A-ma-léc

16 Vậy người Ai-cập dẫn Đa-vít đến với người A-ma-léc. Chúng đang nằm la liệt trên đất, ăn uống say sưa và reo mừng bằng những của cướp được trong đất Phi-li-tin và đất Giu-đa. 17 Đa-vít đánh chúng từ lúc mặt trời lặn cho đến chiều tối hôm sau. Không ai thoát được, ngoại trừ bốn trăm thanh niên cỡi lạc đà chạy trốn.

18 Đa-vít lấy lại được hai vợ của mình và tất cả những gì dân A-ma-léc đã lấy. 19 Không mất mát món gì. Đa-vít mang về đủ cả, trẻ già, con trai, con gái. Ông cũng thu về những của báu và mọi thứ mà quân A-ma-léc cướp đoạt. 20 Đa-vít cũng lấy lại tất cả chiên, bò. Những người theo Đa-vít cho các con thú đó đi trước và bảo, “Đây là chiến lợi phẩm của Đa-vít.”

21 Rồi Đa-vít đến chỗ hai trăm người quá mệt mỏi không theo ông được nên ở lại hố Bê-xo. Họ ra đón Đa-vít và những người theo ông. Khi họ đến gần thì Đa-vít chào hỏi họ là những người ở lại hố. 22 Nhưng những người xấu tính và hay gây chuyện trong số những người đi theo Đa-vít bảo, “Vì hai trăm người nầy không đi với chúng ta, cho nên đừng cho họ món gì chúng ta cướp được. Chỉ cho họ mỗi người nhận lại vợ con mình rồi đi.”

23 Nhưng Đa-vít bảo, “Không được, anh em! Đừng làm như thế qua những điều CHÚA đã ban cho chúng ta. Ngài đã gìn giữ chúng ta và trao vào tay chúng ta các kẻ thù đã tấn công chúng ta. 24 Ai mà nghe anh em được? Phần người ở lại giữ kho cũng phải bằng phần kẻ ra trận. Tất cả chia đồng đều hết.” 25 Đa-vít ra lệnh và lập điều đó thành qui tắc trong Ít-ra-en, tục lệ nầy vẫn còn áp dụng cho đến ngày nay.

26 Sau khi Đa-vít đến Xiếc-lác, ông gởi mấy món trong số những món đồ ông cướp được từ dân A-ma-léc cho các bạn hữu là các lãnh tụ Giu-đa. Ông bảo, “Đây là quà cho các anh lấy trong của cải chúng tôi cướp được từ kẻ thù của CHÚA.”

27 Đa-vít cũng gởi quà biếu các lãnh tụ ở Bê-tên, Ra-mốt trong vùng miền nam Giu-đa, Giát-tia, 28 A-rô-e, Xíp-mốt, Ết-tê-moa, 29 Ra-canh, các thành của dân Giê-ra-mên và dân Kê-nít. 30 Họt-ma, Bô-A-san, A-thách, 31 Hếp-rôn, và cho dân chúng ở những nơi ông và các người đi theo đã trú ngụ.

Notas al pie

  1. I Sa-mu-ên 30:14 Kê-rê-thít Hay “người Cơ-rết.” Đây là một trong nhóm người Phi-li-tin. Một số binh sĩ thiện chiến của Đa-vít là người Kê-rê-thít.

Ða-vít Ðánh Bại Quân A-ma-léc

30 Vào ngày thứ ba, khi Ða-vít và những người theo ông đang trên đường trở về Xích-lắc, thì quân A-ma-léc đã xâm lăng miền nam và Thành Xích-lắc. Chúng tấn công Xích-lắc và phóng hỏa thành. Ðoạn chúng bắt những phụ nữ và mọi người trong thành, từ trẻ đến già, làm tù binh. Chúng không giết ai, nhưng dẫn hết thảy đi theo chúng, rồi chúng lên đường.

Khi Ða-vít và những người theo ông về đến thành, thì kìa, thành đã bị đốt cháy, lửa bốc ngút ngàn. Vợ, các con trai, và các con gái của họ đều đã bị bắt làm tù binh. Bấy giờ Ða-vít và những người theo ông đều bật khóc nức nở. Họ khóc cho đến khi không còn đủ sức khóc nữa. Hai người vợ của Ða-vít là A-hi-nô-am người Giê-rê-ên và A-bi-ga-in góa phụ của Na-banh người Cạt-mên cũng bị bắt làm tù binh.

Bấy giờ Ða-vít ở trong hoàn cảnh cực kỳ khốn đốn, vì người ta tính ném đá ông, bởi linh hồn của họ quá đắng cay sầu khổ khi nghĩ đến số phận của các con trai và các con gái họ. Nhưng Ða-vít lấy lại sức lực nhờ Chúa, Ðức Chúa Trời của ông. Ða-vít nói với Tư Tế A-bi-a-tha, “Xin thầy vui lòng đem ê-phót đến cho tôi.” A-bi-a-tha đem ê-phót đến cho Ða-vít. Ða-vít cầu hỏi ý Chúa rằng, “Con có nên đuổi theo đoàn quân ấy không? Con sẽ đuổi kịp chúng không?”

Ngài trả lời ông, “Hãy đuổi theo vì ngươi sẽ đuổi kịp chúng và cứu được tất cả các tù binh.”

Vậy Ða-vít ra đi. Ông cùng sáu trăm người của ông đuổi theo. Khi họ đến Khe Bê-sơ thì một số người dừng lại, 10 nhưng Ða-vít cứ tiếp tục đuổi theo, ông và bốn trăm người theo ông, còn hai trăm người kia ở lại, vì họ đã quá đuối sức, không lội qua Khe Bê-sơ nổi.

11 Những người đuổi theo bắt gặp một người Ai-cập đang ở trong đồng. Họ dẫn người ấy đến với Ða-vít. Họ cho hắn bánh và hắn ăn, rồi họ cho hắn uống nước. 12 Họ lại cho hắn một miếng bánh trái vả và hai chùm nho khô. Sau khi ăn uống, sức lực hắn được phục hồi, vì đã ba ngày và ba đêm hắn chẳng được ăn uống gì cả. 13 Kế đó Ða-vít hỏi hắn, “Ngươi là người của ai, và ngươi từ đâu đến đây?”

Hắn trả lời, “Tôi là một thanh niên Ai-cập, làm đầy tớ cho một người A-ma-léc. Chủ tôi đã bỏ tôi lại, vì ba ngày trước đây tôi đã bị bịnh. 14 Chúng tôi đã xâm lăng miền nam của dân Kê-rê-thi, miền nam của Giu-đa, miền nam của người Ca-lép, và chúng tôi đã phóng hỏa Thành Xích-lắc.”

15 Ða-vít nói với hắn, “Ngươi có thể dẫn ta đến chỗ đạo quân ấy được không?”

Hắn đáp, “Nếu ngài nhân danh Ðức Chúa Trời mà thề rằng ngài sẽ không giết tôi, và không giao nộp tôi vào tay chủ tôi, thì tôi sẽ dẫn ngài đến chỗ của đạo quân ấy.”

16 Vậy hắn dẫn ông đến chỗ đạo quân ấy đang đóng. Kìa, chúng đã tản ra khắp miền. Chúng ăn nhậu, uống rượu say mèm, và nhảy nhót cợt nhả, bởi vì chúng đã cướp được rất nhiều chiến lợi phẩm trong xứ của dân Phi-li-tin và trong xứ của người Giu-đa.

17 Ða-vít xông vào chúng và đánh giết từ lúc chạng vạng tối cho đến chiều tối hôm sau. Không một người nào của bọn chúng trốn thoát, ngoại trừ bốn trăm người trẻ cỡi lạc đà bỏ chạy. 18 Ða-vít lấy lại tất cả những gì quân A-ma-léc đã cướp đi. Ða-vít cũng cứu được hai người vợ của ông. 19 Không một thứ gì của họ bị mất, dù lớn hay nhỏ; các con trai hay các con gái, chiến lợi phẩm hay bất cứ món gì chúng đã cướp của họ, Ða-vít đều lấy lại tất cả. 20 Ða-vít cũng lấy luôn tất cả các bầy chiên và bầy bò của chúng. Người ta đi trước, dẫn các đàn súc vật theo sau và nói, “Ðây là chiến lợi phẩm của Ða-vít.”

21 Khi Ða-vít đến chỗ hai trăm người đã đuối sức và không thể cùng Ða-vít truy đuổi, tức những người đã bị bỏ lại ở Khe Bê-sơ, những người ấy chạy ra đón Ða-vít và những người đi với ông trở về. Ða-vít đến gần họ và vấn an họ. 22 Nhưng tất cả những kẻ xấu và những tên vô lại trong số những người cùng truy đuổi với Ða-vít lên tiếng và nói, “Vì họ đã không đi với chúng ta, nên chúng ta không cho họ bất cứ chiến lợi phẩm nào chúng ta lấy được, ngoại trừ vợ con của họ. Họ có thể dắt vợ con của họ mà đi.”

23 Nhưng Ða-vít nói, “Thưa anh em, xin anh em đừng làm như vậy với những gì Chúa đã ban cho chúng ta. Ngài đã gìn giữ chúng ta và trao vào tay chúng ta quân thù đã làm hại chúng ta. 24 Không ai có thể nghe lời anh em được, vì phần của người ra chiến đấu nơi chiến trường cũng phải bằng phần của người ở nhà giữ đồ đạc. Họ sẽ chia chiến lợi phẩm bằng nhau.” 25 Vì thế từ ngày ấy trở đi, ông lập điều đó thành một luật, và nó đã trở thành một lệ cho I-sơ-ra-ên đến ngày nay.

26 Khi Ða-vít về đến Xích-lắc, ông lấy một phần chiến lợi phẩm gởi cho các trưởng lão của Giu-đa, cho các bạn của ông, mà rằng, “Ðây là chút quà mọn xin kính biếu quý vị. Ðó là chiến lợi phẩm lấy được từ những kẻ thù của Chúa.”

27 Ông gởi cho những người ở Bê-tên, những người ở miền nam Ra-mốt, những người ở Giát-tia, 28 những người ở A-rô-e, những người ở Síp-mốt, những người ở Ếch-tê-mô-a, 29 những người ở Ra-canh, những người ở trong các thành của người Giê-ra-mê-ên, những người ở trong các thành của người Kê-ni, 30 những người ở Họt-ma, những người ở Bô A-san, những người ở A-thạch, 31 những người ở Hếp-rôn, và tất cả những người ở các nơi mà Ða-vít và những người theo ông đã có dịp đi qua.

Thượng Đế nhân từ và kẻ ác

Soạn cho nhạc trưởng. Do Đa-vít, tôi tớ Chúa sáng tác.

36 Tội lỗi nói trong lòng kẻ ác.
    Chúng không hề kính sợ Thượng Đế.
Chúng tin chắc rằng
    tội lỗi của chúng sẽ không bị phơi bày.
Lời nói chúng nó toàn là gian ác dối gạt;
    chúng không còn khôn ngoan hay nhân đức nữa.
Ban đêm chúng lập mưu ác;
    chẳng có hành vi nào của chúng gọi là tốt lành cả.
    Chúng không bỏ qua chuyện làm ác.

Lạy CHÚA, tình yêu Ngài cao
    đến tận trời;
    sự thành tín Ngài vút đến mây xanh.
Lòng nhân từ Ngài như núi cao hùng vĩ.
    Sự công bình Ngài như vực sâu đại dương.
    Lạy CHÚA, Ngài bảo tồn nhân loại và sinh vật.
Lạy Thượng Đế, tình yêu Ngài thật cao quí vô cùng!
    Ngài bảo vệ con người dưới bóng cánh của Ngài.
Họ ăn những món ngon trong nhà Ngài.
    Ngài cho họ uống nước sông khoái lạc.
Vì Ngài là Đấng ban nguồn sống.
    Ánh sáng CHÚA khiến chúng tôi an hưởng cuộc đời.
10 Xin hãy cứ yêu những kẻ biết Ngài
    và làm ơn cho những người ngay lành [a].
11 Xin đừng để kẻ tự phụ tấn công tôi
    hoặc kẻ ác đánh đuổi tôi.

12 Những kẻ làm ác đã bị đánh bại.
    Chúng bị xô ngã; không còn làm ác được nữa.

Notas al pie

  1. Thánh Thi 36:10 ngay lành Hay “có tấm lòng thành thật.”

Sự Gian Ác của Loài Người và Lòng Tốt của CHÚA

Thơ của Ða-vít tôi tớ CHÚA

Cho Trưởng Ban Nhạc

Khuynh hướng phạm tội nói với kẻ ác, thấu vào lòng nó rằng,
Chẳng có sự kính sợ Ðức Chúa Trời trước mắt nó.
Vì trong mắt nó, nó nghĩ rằng tội ác nó sẽ không bao giờ bị lộ ra,
Và như vậy nó sẽ không bị ai ghét.
Những lời của miệng nó thật là hiểm độc và giả dối;
Nó đã ngưng cư xử khôn ngoan và làm điều thiện.
Khi nằm trên giường, nó toan tính việc ác;
Nó chọn cho mình một con đường bất hảo, và chẳng khước từ chuyện gian tà.

Chúa ôi, tình thương của Ngài vươn cao đến tận trời;
Ðức thành tín của Ngài vượt quá các tầng mây.
Ðức công chính của Ngài như núi non hùng vĩ;
Công lý của Ngài thăm thẳm tựa vực sâu.
Chúa ôi, Ngài bảo tồn loài người lẫn loài thú.

Ðức Chúa Trời ôi, tình thương của Ngài thật quý báu thay!
Con cái loài người nương náu mình dưới bóng của cánh Ngài.
Nhờ sự đầy dẫy của nhà Ngài mà họ được no nê;
Ngài cho họ uống nước từ dòng sông phước lạc của Ngài.
Vì nguồn sự sống từ nơi Ngài mà ra;
Trong chân quang Ngài chúng con nhìn thấy ánh sáng.

10 Ôi, xin tiếp tục ban tình thương Ngài cho những người biết Ngài,
Và đức công chính Ngài cho những người có lòng ngay thật.
11 Nguyện chân kẻ kiêu ngạo chẳng giày đạp con;
Nguyện tay kẻ gian ác chẳng điều khiển con.

12 Kìa những kẻ làm ác bị ngã nhào;
Chúng bị lật đổ và chẳng đứng dậy được nữa.

Sự An Ninh của Người Tin Cậy CHÚA

Thơ của Ða-vít

(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)

Cái chết của Sau-lơ

31 Quân Phi-li-tin lại đánh dân Ít-ra-en. Người Ít-ra-en chạy trốn trước mặt họ. Nhiều người Ít-ra-en bị giết trên núi Ghinh-bô-a. Quân Phi-li-tin tấn công Sau-lơ và các con ông dữ dội. Họ giết các con ông là Giô-na-than, A-bi-na-đáp, và Manh-ki-sua.

Trận chiến diễn ra vô cùng khốc liệt quanh Sau-lơ. Các lính cầm cung bắn trúng ông khiến ông bị thương nặng. Ông bảo viên sĩ quan mang áo giáp mình rằng, “Hãy rút gươm ngươi và giết ta đi. Ta không muốn bọn không chịu cắt dương bì chế diễu và giết ta.” Nhưng viên sĩ quan đó sợ không dám làm. Cho nên Sau-lơ rút gươm ra và đè người trên mũi gươm rồi chết.

Khi viên sĩ quan thấy Sau-lơ chết thì cũng lấy gươm và đè người trên mũi gươm chết theo Sau-lơ. Vậy Sau-lơ, ba con trai, và viên sĩ quan vác áo giáp của ông cùng chết trong ngày đó.

Người Phi-li-tin ăn mừng cái chết của Sau-lơ

Khi dân Ít-ra-en ở đối ngang thung lũng Ghít-rê-ên và những người ở đối ngang sông Giô-đanh thấy đạo quân Ít-ra-en đã bỏ chạy, còn Sau-lơ và các con ông đã chết thì họ cũng bỏ thành chạy trốn. Rồi người Phi-li-tin vào ở trong các thành đó.

Hôm sau quân Phi-li-tin trở lại lượm các vật quí giá từ các xác chết thì chúng thấy Sau-lơ và ba con trai ông chết trên núi Ghinh-bô-a. Chúng cắt đầu Sau-lơ và tháo áo giáp ông ra. Rồi chúng sai sứ giả đi khắp xứ Phi-li-tin loan tin trong đền thờ các thần của chúng và cho dân chúng hay. 10 Chúng để áo giáp Sau-lơ trong đền thờ thần Át-tô-rết và treo xác ông trên tường thành Bết-San [a].

11 Khi dân Gia-be Ghi-lê-át nghe việc người Phi-li-tin làm cho Sau-lơ, 12 thì các dũng sĩ Gia-be đi trọn đêm đến Bết-San. Họ gỡ xác Sau-lơ và các con trai ông khỏi tường thành Bết-San và mang về Gia-be rồi hỏa thiêu các xác đó. 13 Họ lấy xương các người đó đem chôn dưới gốc cây me ở Gia-be. Sau đó dân Gia-be cữ ăn bảy ngày.

Notas al pie

  1. I Sa-mu-ên 31:10 Bết-San Hay “Bết-Siên.” Xem câu 12.

Sau-lơ và Giô-na-than Tử Trận

(1 Sử 10:1-12)

31 Lúc ấy quân Phi-li-tin giao chiến với quân I-sơ-ra-ên. Quân I-sơ-ra-ên chạy trốn trước mặt quân Phi-li-tin và ngã chết trên núi Ghinh-bô-a. Quân Phi-li-tin cứ bám sát Sau-lơ và các con trai ông mà đánh. Quân Phi-li-tin hạ sát được Giô-na-than, A-bi-na-đáp, và Manh-ki-sua, các con trai của Sau-lơ. Lúc ấy thế trận áp đảo Sau-lơ càng lúc càng trở nên khốc liệt. Lính xạ tiễn của địch quân nhận ra ông, và chúng bắn ông trọng thương. Sau-lơ nói với người mang binh khí của ông, “Hãy rút gươm ngươi ra và đâm ta chết, kẻo những kẻ không được cắt bì đó đến, đâm ta, và làm nhục ta.” Nhưng người mang binh khí cho vua không dám, bởi hắn quá sợ hãi. Vì vậy Sau-lơ rút thanh gươm của ông ra, rồi sấn mình vào mũi gươm mà tự vận. Khi người vác binh khí cho Sau-lơ thấy ông đã chết, hắn cũng lấy gươm ra, sấn mình vào gươm, và chết với ông. Vậy Sau-lơ, ba con trai của ông, người mang binh khí cho ông, và tất cả những người đi với ông đều chết ngày hôm ấy. Khi dân I-sơ-ra-ên ở bên kia thung lũng và những người ở bên kia Sông Giô-đanh, thấy quân I-sơ-ra-ên chạy trốn Sau-lơ và các con trai ông đã chết, họ bỏ các thành của họ mà chạy trốn. Quân Phi-li-tin tiến vào, chiếm lấy, và ở luôn trong các thành ấy.

Ngày hôm sau quân Phi-li-tin đến lục soát các tử thi, chúng thấy Sau-lơ và ba con trai của ông đều đã ngã chết trên Núi Ghinh-bô-a. Chúng chặt đầu ông và lấy binh giáp của ông, rồi chúng truyền tin trong khắp xứ Phi-li-tin, thông báo trong đền thờ các thần tượng của chúng và trong dân của chúng. 10 Chúng lấy các khí giới của ông đem vào để trong đền thờ Nữ Thần Ách-ta-rốt,[a] còn thi thể của ông chúng đem bêu nơi bức tường ở Bết San.

11 Khi dân Thành Gia-bét ở Ghi-lê-át nghe những gì dân Phi-li-tin đã làm cho Sau-lơ, 12 tất cả các dũng sĩ trong thành bèn đứng dậy và đi suốt đêm. Họ đến cướp thi thể của Sau-lơ và thi thể các con trai ông nơi bức tường ở Bết San, rồi mang các thi thể ấy về Gia-bét và hỏa thiêu tại đó. 13 Ðoạn họ lấy xương cốt các người ấy đem chôn dưới gốc cây liễu tại Gia-bét, rồi kiêng ăn buồn bã bảy ngày.

Notas al pie

  1. I Sa-mu-ên 31:10 Có chỗ ghi là Ách-tô-rét. Cũng có tên khác là Át-tạc-tê, nữ thần tình dục và chiến tranh.

Cái chết của vua Sau-lơ

10 Quân Phi-li-tin kéo ra đánh dân Ít-ra-en, dân Ít-ra-en bỏ chạy. Nhiều người Ít-ra-en bị giết trên núi Ghinh-bô-a. Quân Phi-li-tin tấn công Sau-lơ và các con trai ông tới tấp, giết Giô-na-than, A-bi-na-đáp và Manh-ki-sua. Trận đánh thật dữ dội quanh Sau-lơ, các lính cầm cung bắn trúng làm ông bị thương.

Sau-lơ liền bảo viên sĩ quan vác vũ khí mình rằng, “Hãy rút gươm ngươi ra đâm ta đi nếu không bọn Phi-li-tin không chịu cắt dương bì [a] kia sẽ đến giết ta.”

Nhưng viên sĩ quan không dám vì sợ. Nên Sau-lơ rút gươm mình và đè người lên nó. Khi viên sĩ quan thấy Sau-lơ chết nên cũng đè người lên gươm mình và chết theo. Như thế Sau-lơ và ba con trai ông đều chết; cả nhà đều cùng chết.

Khi người Ít-ra-en đang sống trong thung lũng thấy quân đội mình bỏ chạy, Sau-lơ và các con ông chết thì họ cũng bỏ thành chạy trốn. Người Phi-li-tin liền đến định cư trong các thành đó.

Hôm sau quân Phi-li-tin đến lột các xác chết thì thấy Sau-lơ và các con ông đã chết trên núi Ghinh-bô-a. Quân Phi-li-tin lột binh phục khỏi xác Sau-lơ và cắt đầu ông mang đi cùng với áo giáp. Rồi chúng sai sứ đi khắp xứ thông báo tin tức cho thần tượng chúng và toàn dân. 10 Người Phi-li-tin để áo giáp của Sau-lơ trong đền thờ của thần chúng và treo đầu ông trong đền thờ thần Đa-gôn.

11 Cả dân Gia-be Ghi-lê-át nghe việc quân Phi-li-tin làm cho Sau-lơ. 12 Vì thế, những người gan dạ trong Gia-be liền xuống lấy xác Sau-lơ và các con trai ông mang về Gia-be. Họ chôn xương cốt những người đó dưới các cây rậm ở Gia-be. Sau đó dân Gia-be cữ ăn trong bảy ngày.

13 Sau-lơ chết vì không trung thành với CHÚA và không vâng lời Ngài. Thậm chí ông đi cầu hỏi đồng bóng 14 thay vì cầu hỏi CHÚA. Vì thế CHÚA giết Sau-lơ và trao nước cho Đa-vít, con trai Gie-xê.

Notas al pie

  1. I Sử Ký 10:4 bọn … không chịu cắt dương bì Nghĩa rộng, “bọn ngoại quốc.” Những người không chịu cắt bì không được dự phần vào giao ước Thượng Đế lập với Ít-ra-en. Xem “cắt dương bì” trong Bảng Giải Thích Từ Ngữ.

Sau-lơ và Các Con Ông Tử Trận

(1 Sa 31:1-13)

10 Khi ấy quân Phi-li-tin giao chiến với quân I-sơ-ra-ên. Quân I-sơ-ra-ên chạy trốn trước mặt quân Phi-li-tin và ngã chết trên Núi Ghinh-bô-a. Quân Phi-li-tin đuổi kịp Sau-lơ và các con của ông. Quân Phi-li-tin giết chết Giô-na-than, A-bi-na-đáp, và Manh-ki-sua, các con trai của Sau-lơ. Trận chiến trở nên khốc liệt đối với Sau-lơ. Quân xạ tiễn của quân thù đuổi theo bắn ông, khiến ông bị trọng thương. Sau-lơ nói với người mang binh khí của ông, “Hãy rút gươm của ngươi ra và đâm ta chết, kẻo những kẻ không cắt bì đó đuổi kịp và ta sẽ bị chúng làm nhục.” Nhưng người mang binh khí của ông không dám, vì người ấy sợ. Do đó Sau-lơ lấy thanh gươm của ông và tự sấn người vào nó mà chết. Khi người mang binh khí của Sau-lơ thấy ông đã chết, người ấy cũng tự sấn người vào thanh gươm của mình mà chết. Như thế Sau-lơ đã tử trận. Ông, ba con trai của ông, và mọi người trong gia đình ông đều tử trận ngày hôm đó. Khi mọi người I-sơ-ra-ên khác trong thung lũng thấy quân I-sơ-ra-ên bỏ chạy, Sau-lơ và các con trai ông đã chết, họ liền bỏ các thành của họ mà chạy trốn. Dân Phi-li-tin bèn đến, chiếm lấy, và ở trong các thành ấy.

Ngày hôm sau khi quân Phi-li-tin đi ra thu dọn chiến trường, chúng tìm thấy xác của Sau-lơ và các con trai ông nằm chết trên Núi Ghinh-bô-a. Chúng lột binh giáp của ông, chặt đầu ông, lấy các vũ khí của ông, và sai các sứ giả đi khắp xứ của dân Phi-li-tin để rao báo tin mừng cho các thần của chúng và cho dân của chúng. 10 Chúng để các vũ khí của ông trong đền thờ các thần của chúng và treo đầu ông trong đền thờ của Thần Ða-gôn. 11 Nhưng khi mọi người ở Gia-bét Ghi-lê-át nghe được mọi điều dân Phi-li-tin đã làm cho Sau-lơ, 12 tất cả những chiến sĩ dũng cảm ở đó đứng dậy; họ đến lấy thi thể của ông và thi thể của các con trai ông mang về Gia-bét. Họ chôn cất các hài cốt của cha con ông nơi gốc một cây sồi ở Gia-bét và kiêng ăn bảy ngày.

13 Như thế Sau-lơ đã chết vì tội bất trung của ông. Ông đã bất trung với Chúa, vì ông đã không vâng giữ mạng lịnh của Chúa. Ngoài ra ông còn mang tội cầu vấn đồng bóng; ông tìm cầu sự hướng dẫn của nó, 14 nhưng không tìm cầu sự hướng dẫn của Chúa; vì thế Ngài đã khiến cho ông chết và trao vương quốc của ông cho Ða-vít con trai Giê-se.

Na-hách quấy rối Gia-be ở Ghi-lê-át

11 Một tháng sau Na-hách người Am-môn và toàn quân đến vây đánh Gia-be ở Ghi-lê-át. Dân Gia-be nói với Na-hách, “Hãy lập hòa ước với chúng tôi thì chúng tôi sẽ phục vụ ông.”

Nhưng người trả lời, “Ta chỉ lập hòa ước với các ngươi nếu ta được móc mắt phải của mỗi người trong các ngươi. Rồi cả dân Ít-ra-en sẽ xấu hổ!”

Các bô lão của Gia-be nói với Na-hách, “Xin cho chúng tôi bảy ngày để sai sứ đi khắp Ít-ra-en. Nếu không ai đến giúp chúng tôi thì chúng tôi sẽ đầu hàng ông.”

Sau-lơ giải cứu Gia-be Ghi-lê-át

Khi các sứ giả đến Ghi-bê-a là nơi Sau-lơ ở thuật lại mọi việc cho dân chúng ở đó nghe thì tất cả đều kêu khóc thảm thiết. Sau-lơ vừa cày ruộng trở về cùng với mấy con bò thì ông nghe dân chúng khóc lóc. Ông hỏi, “Việc gì mà dân chúng khóc lóc vậy?” Họ liền thuật lại cho ông nghe điều các sứ giả từ Gia-be đến nói. Khi Sau-lơ nghe vậy thì thần của Thượng Đế cảm động ông, ông vô cùng tức giận. Ông bắt đôi bò chặt ra từng miếng rồi giao các miếng đó cho các sứ giả mang đi khắp xứ Ít-ra-en. Các sứ giả loan báo, “Những ai không theo Sau-lơ và Sa-mu-ên thì các con bò của họ sẽ bị chặt ra như thế nầy.”

Cho nên dân chúng rất sợ CHÚA. Họ đều đến muôn người như một. Sau-lơ tập họp mọi người tại Bê-xéc. Có tất cả ba trăm ngàn người đàn ông từ Ít-ra-en và ba mươi ngàn người từ Giu-đa.

Họ nói với các sứ giả ở đó, “Hãy bảo dân Gia-be ở Ghi-lê-át như sau: ‘Trước trưa mai, các ngươi sẽ được giải cứu.’”

Vậy các sứ giả đi về báo tin đó cho dân Gia-be cho nên họ rất mừng rỡ. 10 Dân Gia-be nói với Na-hách người Am-môn, “Ngày mai chúng ta sẽ ra gặp ngươi. Rồi ngươi muốn đối xử với chúng ta thế nào cũng được.”

11 Sáng hôm sau Sau-lơ chia quân lính ra làm ba toán. Sáng sớm họ xông vào trại quân Am-môn đánh chúng đại bại trước buổi trưa. Quân Am-môn nào chạy thoát được thì bị tản lạc; không có ai chạy chung nhau.

Read full chapter

Sau-lơ Ðánh Bại Dân Am-môn

11 Lúc ấy Na-hách người Am-môn kéo quân đến đóng trại trước thành Gia-bét ở Ghi-lê-át để tấn công thành ấy. Toàn dân Gia-bét cử người ra nói với Na-hách, “Xin lập một giao ước với chúng tôi, chúng tôi sẽ phục vụ ngài.”

Nhưng Na-hách người Am-môn nói, “Ta sẽ lập giao ước với các ngươi với một điều kiện: các ngươi phải để ta móc con mắt phải của mọi người trong các ngươi, để làm nhục toàn dân I-sơ-ra-ên.”

Các trưởng lão của Gia-bét đáp với hắn, “Xin ngài gia hạn cho chúng tôi bảy ngày, để chúng tôi phái các sứ giả đi khắp lãnh thổ I-sơ-ra-ên. Ðến lúc ấy nếu không ai cứu chúng tôi, chúng tôi sẽ ra đầu hàng ngài.” Vậy các sứ giả đến Ghi-bê-a, nơi Sau-lơ đang ở, báo tin cho mọi người ở đó nghe. Nghe xong mọi người đều bật lên khóc.

Lúc ấy Sau-lơ đang ở ngoài đồng trở về, đi sau đàn bò. Sau-lơ hỏi, “Có chuyện gì mà người ta khóc lóc như thế?” Họ thuật lại cho ông mọi lời các sứ giả từ Gia-bét đến nói. Khi Sau-lơ nghe tin ấy, Thần của Ðức Chúa Trời tác động trên ông, ông phừng phừng nổi giận. Ông bắt một đôi bò đang được dùng để cày, sả thịt chúng ra từng mảnh, rồi sai các sứ giả mang chúng đến khắp lãnh thổ I-sơ-ra-ên và nói, “Ai không theo Sau-lơ và Sa-mu-ên ra đánh giặc, bò của người ấy sẽ ra như thế nầy.” Chúa giáng cơn sợ hãi trên dân, nên muôn người như một cùng nhau kéo ra đánh giặc.

Ông cho điểm binh tại Bê-xéc. Người I-sơ-ra-ên quy tụ được ba trăm ngàn, và người Giu-đa được ba mươi ngàn. Họ nói với các sứ giả đã đến kêu cứu rằng, “Anh em hãy về nói với đồng bào ở Gia-bét miền Ghi-lê-át như thế nầy: Ngày mai khi ánh nắng mặt trời vừa nóng, anh chị em sẽ được giải cứu.” Các sứ giả trở về tường thuật cho dân thành Gia-bét. Họ vô cùng mừng rỡ.

10 Dân trong thành Gia-bét sai người ra nói với Na-hách, “Ngày mai chúng tôi sẽ ra đầu hàng ngài, rồi ngài sẽ đối xử với chúng tôi như thế nào tùy ý.”

11 Trong khi đó Sau-lơ chia quân ra làm ba đạo. Hôm sau lúc trời còn mờ mờ sáng, họ đồng loạt tấn công vào giữa trại giặc, chém giết quân Am-môn cho đến khi ánh nắng mặt trời bắt đầu nóng. Những kẻ sống sót bỏ chạy thục mạng, đến độ không còn có hai người chạy chung với nhau.

Read full chapter