Add parallel Print Page Options

耶穌聽見拉撒路病了

11 有一個患病的人名叫拉撒路,住在伯大尼,就是馬利亞和她姐姐馬大的村莊。 馬利亞就是那用香膏抹主,又用頭髮擦他腳的,患病的拉撒路是她的兄弟。 她姐妹兩個就打發人去見耶穌,說:「主啊,你所愛的人病了。」 耶穌聽見就說:「這病不至於死,乃是為神的榮耀,叫神的兒子因此得榮耀。」 耶穌素來愛馬大和她妹子並拉撒路 聽見拉撒路病了,就在所居之地仍住了兩天。 然後對門徒說:「我們再往猶太去吧。」 門徒說:「拉比,猶太人近來要拿石頭打你,你還往那裡去嗎?」 耶穌回答說:「白日不是有十二小時嗎?人在白日走路,就不致跌倒,因為看見這世上的光。 10 若在黑夜走路,就必跌倒,因為他沒有光。」 11 耶穌說了這話,隨後對他們說:「我們的朋友拉撒路睡了,我去叫醒他。」 12 門徒說:「主啊,他若睡了,就必好了。」 13 耶穌這話是指著他死說的,他們卻以為是說照常睡了。 14 耶穌就明明地告訴他們說:拉撒路死了。 15 我沒有在那裡就歡喜,這是為你們的緣故,好叫你們相信。如今我們可以往他那裡去吧!」 16 多馬,又稱為低土馬,就對那同做門徒的說:「我們也去和他同死吧!」

復活在主

17 耶穌到了,就知道拉撒路在墳墓裡已經四天了。 18 伯大尼耶路撒冷不遠,約有六里路。 19 有好些猶太人來看馬大馬利亞,要為她們的兄弟安慰她們。 20 馬大聽見耶穌來了,就出去迎接他;馬利亞卻仍然坐在家裡。 21 馬大對耶穌說:「主啊,你若早在這裡,我兄弟必不死。 22 就是現在,我也知道,你無論向神求什麼,神也必賜給你。」 23 耶穌說:「你兄弟必然復活。」 24 馬大說:「我知道在末日復活的時候,他必復活。」 25 耶穌對她說:「復活在我,生命也在我。信我的人,雖然死了,也必復活; 26 凡活著信我的人必永遠不死。你信這話嗎?」 27 馬大說:「主啊,是的,我信你是基督,是神的兒子,就是那要臨到世界的。」 28 馬大說了這話,就回去暗暗地叫她妹子馬利亞,說:「夫子來了,叫你。」 29 馬利亞聽見了,就急忙起來,到耶穌那裡去。 30 那時耶穌還沒有進村子,仍在馬大迎接他的地方。 31 那些同馬利亞在家裡安慰她的猶太人,見她急忙起來出去,就跟著她,以為她要往墳墓那裡去哭。 32 馬利亞到了耶穌那裡,看見他,就俯伏在他腳前,說:「主啊,你若早在這裡,我兄弟必不死。」

耶穌哭了

33 耶穌看見她哭,並看見與她同來的猶太人也哭,就心裡悲嘆,又甚憂愁, 34 便說:「你們把他安放在哪裡?」他們回答說:「請主來看。」 35 耶穌哭了。 36 猶太人就說:「你看,他愛這人是何等懇切!」 37 其中有人說:「他既然開了瞎子的眼睛,豈不能叫這人不死嗎?」 38 耶穌又心裡悲嘆,來到墳墓前。那墳墓是個洞,有一塊石頭擋著。 39 耶穌說:「你們把石頭挪開!」那死人的姐姐馬大對他說:「主啊,他現在必是臭了,因為他死了已經四天了。」 40 耶穌說:「我不是對你說過,你若信,就必看見神的榮耀嗎?」

主叫拉撒路復活

41 他們就把石頭挪開。耶穌舉目望天,說:「父啊,我感謝你,因為你已經聽我。 42 我也知道你常聽我,但我說這話是為周圍站著的眾人,叫他們信是你差了我來。」 43 說了這話,就大聲呼叫說:拉撒路出來!」 44 那死人就出來了,手腳裹著布,臉上包著手巾。耶穌對他們說:「解開,叫他走!」

45 那些來看馬利亞猶太人見了耶穌所做的事,就多有信他的。 46 但其中也有去見法利賽人的,將耶穌所做的事告訴他們。

法利賽人用計要害死耶穌

47 祭司長和法利賽人聚集公會,說:「這人行好些神蹟,我們怎麼辦呢? 48 若這樣由著他,人人都要信他,羅馬人也要來奪我們的地土和我們的百姓。」 49 內中有一個人名叫該亞法,本年做大祭司,對他們說:「你們不知道什麼。 50 獨不想一個人替百姓死,免得通國滅亡,就是你們的益處。」 51 他這話不是出於自己,是因他本年做大祭司,所以預言耶穌將要替這一國死; 52 也不但替這一國死,並要將神四散的子民都聚集歸一。 53 從那日起,他們就商議要殺耶穌。

54 所以耶穌不再顯然行在猶太人中間,就離開那裡往靠近曠野的地方去,到了一座城,名叫以法蓮,就在那裡和門徒同住。 55 猶太人的逾越節近了,有許多人從鄉下上耶路撒冷去,要在節前潔淨自己。 56 他們就尋找耶穌,站在殿裡彼此說:「你們的意思如何,他不來過節嗎?」 57 那時,祭司長和法利賽人早已吩咐說,若有人知道耶穌在哪裡,就要報明,好去拿他。

11 And there was a certain one ailing, Lazarus, from Bethany, of the village of Mary and Martha her sister --

and it was Mary who did anoint the Lord with ointment, and did wipe his feet with her hair, whose brother Lazarus was ailing --

therefore sent the sisters unto him, saying, `Sir, lo, he whom thou dost love is ailing;'

and Jesus having heard, said, `This ailment is not unto death, but for the glory of God, that the Son of God may be glorified through it.'

And Jesus was loving Martha, and her sister, and Lazarus,

when, therefore, he heard that he is ailing, then indeed he remained in the place in which he was two days,

then after this, he saith to the disciples, `We may go to Judea again;'

the disciples say to him, `Rabbi, now were the Jews seeking to stone thee, and again thou dost go thither!'

Jesus answered, `Are there not twelve hours in the day? if any one may walk in the day, he doth not stumble, because the light of this world he doth see;

10 and if any one may walk in the night, he stumbleth, because the light is not in him.'

11 These things he said, and after this he saith to them, `Lazarus our friend hath fallen asleep, but I go on that I may awake him;'

12 therefore said his disciples, `Sir, if he hath fallen asleep, he will be saved;'

13 but Jesus had spoken about his death, but they thought that about the repose of sleep he speaketh.

14 Then, therefore, Jesus said to them freely, `Lazarus hath died;

15 and I rejoice, for your sake, (that ye may believe,) that I was not there; but we may go to him;'

16 therefore said Thomas, who is called Didymus, to the fellow-disciples, `We may go -- we also, that we may die with him,'

17 Jesus, therefore, having come, found him having been four days already in the tomb.

18 And Bethany was nigh to Jerusalem, about fifteen furlongs off,

19 and many of the Jews had come unto Martha and Mary, that they might comfort them concerning their brother;

20 Martha, therefore, when she heard that Jesus doth come, met him, and Mary kept sitting in the house.

21 Martha, therefore, said unto Jesus, `Sir, if thou hadst been here, my brother had not died;

22 but even now, I have known that whatever thou mayest ask of God, God will give to thee;'

23 Jesus saith to her, `Thy brother shall rise again.'

24 Martha saith to him, `I have known that he will rise again, in the rising again in the last day;'

25 Jesus said to her, `I am the rising again, and the life; he who is believing in me, even if he may die, shall live;

26 and every one who is living and believing in me shall not die -- to the age;

27 believest thou this?' she saith to him, `Yes, sir, I have believed that thou art the Christ, the Son of God, who is coming to the world.'

28 And these things having said, she went away, and called Mary her sister privately, saying, `The Teacher is present, and doth call thee;'

29 she, when she heard, riseth up quickly, and doth come to him;

30 and Jesus had not yet come to the village, but was in the place where Martha met him;

31 the Jews, therefore, who were with her in the house, and were comforting her, having seen Mary that she rose up quickly and went forth, followed her, saying -- `She doth go away to the tomb, that she may weep there.'

32 Mary, therefore, when she came where Jesus was, having seen him, fell at his feet, saying to him, `Sir, if thou hadst been here, my brother had not died;'

33 Jesus, therefore, when he saw her weeping, and the Jews who came with her weeping, did groan in the spirit, and troubled himself, and he said,

34 `Where have ye laid him?' they say to him, `Sir, come and see;'

35 Jesus wept.

36 The Jews, therefore, said, `Lo, how he was loving him!'

37 and certain of them said, `Was not this one, who did open the eyes of the blind man, able to cause that also this one might not have died?'

38 Jesus, therefore, again groaning in himself, cometh to the tomb, and it was a cave, and a stone was lying upon it,

39 Jesus saith, `Take ye away the stone;' the sister of him who hath died -- Martha -- saith to him, `Sir, already he stinketh, for he is four days dead;'

40 Jesus saith to her, `Said I not to thee, that if thou mayest believe, thou shalt see the glory of God?'

41 They took away, therefore, the stone where the dead was laid, and Jesus lifted his eyes upwards, and said, `Father, I thank Thee, that Thou didst hear me;

42 and I knew that Thou always dost hear me, but, because of the multitude that is standing by, I said [it], that they may believe that Thou didst send me.'

43 And these things saying, with a loud voice he cried out, `Lazarus, come forth;'

44 and he who died came forth, being bound feet and hands with grave-clothes, and his visage with a napkin was bound about; Jesus saith to them, `Loose him, and suffer to go.'

45 Many, therefore, of the Jews who came unto Mary, and beheld what Jesus did, believed in him;

46 but certain of them went away unto the Pharisees, and told them what Jesus did;

47 the chief priests, therefore, and the Pharisees, gathered together a sanhedrim, and said, `What may we do? because this man doth many signs?

48 if we may let him alone thus, all will believe in him; and the Romans will come, and will take away both our place and nation.'

49 and a certain one of them, Caiaphas, being chief priest of that year, said to them, `Ye have not known anything,

50 nor reason that it is good for us that one man may die for the people, and not the whole nation perish.'

51 And this he said not of himself, but being chief priest of that year, he did prophesy that Jesus was about to die for the nation,

52 and not for the nation only, but that also the children of God, who have been scattered abroad, he may gather together into one.

53 From that day, therefore, they took counsel together that they may kill him;

54 Jesus, therefore, was no more freely walking among the Jews, but went away thence to the region nigh the wilderness, to a city called Ephraim, and there he tarried with his disciples.

55 And the passover of the Jews was nigh, and many went up to Jerusalem out of the country before the passover, that they might purify themselves;

56 they were seeking, therefore, Jesus, and said one with another, standing in the temple, `What doth appear to you -- that he may not come to the feast?'

57 and both the chief priests and the Pharisees had given a command, that if any one may know where he is, he may shew [it], so that they may seize him.

Sự Sống Lại Của La-xa-rơ

11 Có một người bị bệnh tên là La-xa-rơ quê ở Bê-tha-ni, là làng của hai chị em Ma-thê và Ma-ri. Ma-ri là người đã đổ dầu thơm xức cho Chúa, rồi lấy tóc mình lau chân Ngài; còn La-xa-rơ, anh nàng, đang bị bệnh. Vậy, hai chị em gửi người đến trình: “Thưa Chúa, người Ngài yêu mến mắc bệnh.”

Khi nghe tin, Đức Giê-su lại bảo: “Bệnh này không đến nỗi phải chết, nhưng việc xảy ra để Đức Chúa Trời được hiển vinh và Con của Ngài cũng nhờ đó được hiển vinh!”

Đức Giê-su yêu quý Ma-thê, em nàng và La-xa-rơ. Nhưng khi nghe tin La-xa-rơ bệnh, Ngài nán lại nơi đang ở thêm hai ngày nữa!

Sau đó, Ngài bảo các môn đệ: “Chúng ta hãy trở lại vùng Giu-đê!”

Các môn đệ nói: “Thưa Thầy, người Do Thái mới vừa tìm cách ném đá Thầy mà bây giờ Thầy còn trở lại đó sao?”

Đức Giê-su đáp: “Chẳng phải ban ngày có mười hai giờ sao? Người nào đi giữa ban ngày sẽ không vấp ngã, vì thấy ánh sáng của thế giới này. 10 Nhưng nếu đi trong đêm tối sẽ vấp ngã vì không có ánh sáng!”

11 Rồi Ngài nói tiếp: “La-xa-rơ, bạn của chúng ta đang ngủ, nhưng Ta sắp đến đánh thức người dậy.”

12 Các môn đệ nói: “Thưa Chúa, nếu anh ấy ngủ chắc sẽ khỏi bệnh!” 13 Nhưng Đức Giê-su ngụ ý La-xa-rơ đã chết rồi, còn họ lại tưởng Ngài nói về giấc ngủ thường.

14 Cho nên Đức Giê-su mới nói rõ rằng: “La-xa-rơ đã chết rồi! 15 Nhưng vì các con, Ta mừng đã không có mặt ở đó để các con tin. Thôi, chúng ta hãy đi đến cùng người!”

16 Thô-ma, còn có tên Đi-đim, nghĩa là “sinh đôi”, bảo đồng bạn: “Chúng ta hãy cùng đi, dù phải chết thì chết chung với Thầy!”

17 Đến nơi, Đức Giê-su thấy La-xa-rơ nằm trong mộ đã bốn ngày rồi! 18 Bê-tha-ni gần Giê-ru-sa-lem, chỉ cách chừng ba cây số,[a] 19 nên có nhiều người Do Thái trong vùng đến thăm để chia buồn với Ma-thê và Ma-ri. 20 Khi nghe tin Đức Giê-su đến, Ma-thê đi ra đón Ngài, còn Ma-ri vẫn ngồi ở nhà.

21 Ma-thê nói với Đức Giê-su: “Thưa Chúa, nếu Chúa có ở đây, anh con chắc đã không chết! 22 Nhưng con vẫn biết dù bây giờ Ngài cầu xin bất cứ việc gì, Đức Chúa Trời cũng ban cho Ngài cả!”

23 Đức Giê-su bảo nàng: “Anh ngươi sẽ sống lại!”

24 Ma-thê đáp: “Con biết anh ấy sẽ sống lại trong sự phục sinh vào ngày cuối cùng!”

25 Đức Giê-su bảo: “Chính Ta là sự sống lại và sự sống, người nào tin Ta, dù có chết, cũng sẽ sống. 26 Còn ai sống mà tin Ta sẽ chẳng bao giờ chết, ngươi tin điều ấy không?”

27 Nàng đáp: “Vâng, lạy Chúa, con tin! Con tin Ngài chính là Chúa Cứu Thế, Con của Đức Chúa Trời, Đấng phải đến trần gian!”

28 Nói xong, Ma-thê trở về, gọi Ma-ri ra nói nhỏ: “Thầy đến rồi, đang gọi em đó!” 29 Nghe vậy, Ma-ri vội vàng đứng dậy, đi đến gặp Ngài. 30 Lúc ấy Đức Giê-su chưa vào làng nhưng vẫn còn ở tại chỗ Ma-thê vừa gặp Ngài. 31 Mấy người Do Thái đang ở trong nhà an ủi Ma-ri, thấy nàng vội đứng dậy đi ra ngoài, tưởng nàng đến mộ than khóc anh, nên đi theo.

32 Đến nơi, khi thấy Đức Giê-su, Ma-ri quỳ dưới chân Ngài nói: “Thưa Chúa, nếu Chúa có ở đây, anh con đã không chết!”

33 Đức Giê-su thấy Ma-ri khóc và những người Do Thái cùng đi với nàng cũng khóc, thì xót xa trong lòng, 34 và hỏi: “Các ngươi đặt anh ấy nằm ở đâu?” Họ đáp: “Thưa Chúa, mời Ngài đến xem!”

35 Đức Giê-su khóc!

36 Mấy người Do Thái bảo nhau: “Kìa, ông ấy thương La-xa-rơ biết bao!”

37 Nhưng cũng có vài người nói: “Ông ta đã làm cho mắt người mù được sáng, lại không có thể làm cho người này khỏi chết sao?”

38 Đức Giê-su lại xót xa trong lòng, bước đến trước mộ. Đây là một cái hang có tảng đá chặn lại. 39 Đức Giê-su bảo: “Hãy lăn tảng đá ra!” Ma-thê, em gái người chết nói: “Thưa Chúa, đã có mùi vì người chết đã bốn ngày rồi!”

40 Đức Giê-su bảo Ma-thê: “Ta đã chẳng bảo ngươi rằng nếu có lòng tin, ngươi sẽ thấy vinh quang của Đức Chúa Trời sao?”

41 Họ lăn tảng đá ra. Đức Giê-su ngước mắt lên nói rằng: “Thưa Cha, con cảm ơn Cha vì đã nhậm lời con! 42 Con biết Cha luôn luôn nghe lời con cầu xin, nhưng con phải nói ra vì đám đông đang đứng quanh đây, để họ tin rằng chính Cha đã sai con đến!”

43 Sau đó, Ngài gọi lớn tiếng: “La-xa-rơ! Hãy ra đây!” 44 Người chết đi ra, tay chân vẫn còn quấn vải liệm, mặt còn phủ khăn. Đức Giê-su bảo họ: “Hãy tháo ra cho anh ấy đi!”

45 Nhiều người Do Thái đến thăm Ma-ri, thấy việc Ngài làm, thì tin Ngài; 46 nhưng vài người trong đám họ đi đến các người Pha-ri-si, thuật lại việc Đức Giê-su đã làm. 47 Các thượng tế và nhóm Pha-ri-si liền họp hội đồng bảo nhau: “Người này làm quá nhiều dấu lạ, chúng ta phải tính sao đây? 48 Nếu chúng ta cứ để yên như vậy, mọi người sẽ tin theo hắn, rồi quân La Mã sẽ đến chiếm nơi này và cả quê hương xứ sở chúng ta!”

49 Nhưng một người trong nhóm là Cai-pha, đang giữ chức vụ trưởng tế năm đó, lý luận: “Quý vị chẳng hiểu gì cả! 50 Sao không nghiệm ra rằng: Thà để một người chết thay cho dân hơn là cả dân tộc phải bị hủy diệt?”

51 Không phải ông ta tự mình thốt ra như vậy, nhưng vì là vị trưởng tế, nên ông nói tiên tri về việc Đức Giê-su sắp phải chết vì dân; 52 chẳng những vì dân này thôi đâu, mà còn để hợp nhất các con cái của Đức Chúa Trời đang bị tản lạc. 53 Từ ngày đó trở đi, họ âm mưu giết Ngài.

54 Vì vậy, Đức Giê-su không còn công khai đi lại giữa vòng người Do Thái, nhưng lánh đến vùng gần đồng hoang, vào một thành tên là Ép-ra-im, ở đó với các môn đệ Ngài.

55 Lúc ấy, gần đến ngày lễ Vượt Qua của người Do Thái, dân chúng từ khắp các miền lên Giê-ru-sa-lem để chịu thanh tẩy trước kỳ lễ.[b] 56 Họ trông ngóng Đức Giê-su nên tụ họp trong đền thờ hỏi nhau: “Anh em đoán sao? Chắc ông ấy sẽ không lên dự lễ đâu, phải không?” 57 Các thượng tế và nhóm Pha-ri-si đã ra lệnh, hễ ai biết Ngài ở đâu, phải báo cho họ biết để họ bắt Ngài.

Footnotes

  1. 11:18 Nt: 15 ết-ta-đơ. Mỗi ết-ta-đơ chừng hai trăm mét
  2. 11:55 Nt: Lễ vượt qua