Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
Sự Ðau Khổ và Vinh Hiển của Ðầy Tớ CHÚA
13 Này, Ðầy Tớ Ta sẽ hành động khôn ngoan;
Người sẽ được tôn cao, tán tụng, và suy tôn đến tột cùng.
14 Như bao kẻ đã ngạc nhiên khi trông thấy Người,
Vì mặt mày và hình dáng Người rất tiều tụy, trông chẳng ra người,
15 Thì cũng thế, Người sẽ làm cho muôn dân phải bàng hoàng sửng sốt;
Các vua phải ngậm miệng vì Người;
Bởi họ sẽ thấy những gì họ chưa hề nghe nói,
Họ sẽ hiểu những gì họ chưa nghĩ đến bao giờ.
53 Ai đã tin những gì chúng ta rao báo?[a]
Và cánh tay Chúa đã được bày tỏ cho ai?
2 Người đã lớn lên trước mặt Ngài như một chồi non,
Như một cái rễ mọc lên nơi đất khô.
Khi chúng ta thấy Người, tướng mạo Người chẳng đẹp đẽ hay uy nghi;
Diện mạo Người chẳng có gì thu hút chúng ta.
3 Người đã bị người ta khinh khi và loại bỏ;
Một người kinh nghiệm đau khổ và quen thuộc với bịnh tật;
Một người mà ai thấy đều che mặt chẳng muốn nhìn.
Người đã bị khinh khi hất hủi,
Và chúng ta cũng chẳng coi Người ra gì.
4 Mà kỳ thật Người đã gánh lấy những bịnh tật của chúng ta;
Người đã mang lấy những đau khổ của chúng ta,
Trong khi chúng ta lại tưởng Người đã bị Ðức Chúa Trời đánh phạt, giáng họa, và làm cho khốn khổ.
5 Nhưng Người đã vì những vi phạm của chúng ta mà bị thương,
Vì những tội lỗi của chúng ta mà bị tan da nát thịt.
Nhờ hình phạt Người chịu chúng ta được bình an;
Nhờ thương tích Người mang chúng ta được chữa lành.
6 Chúng ta thảy đều như chiên đi lạc, ai theo đường nấy;
Chúa đã chất tội lỗi của tất cả chúng ta trên Người.
7 Người đã bị áp bức và hành hạ,
Nhưng Người chẳng hề mở miệng.
Như chiên con bị đưa đi làm thịt,
Như con chiên im lặng trước thợ hớt lông,
Người chẳng hề mở miệng.
8 Sau khi bị xét xử cách bức hiếp và bất công,
Người đã bị đem đi hành quyết.
Nhưng trong thế hệ của Người nào có ai lên tiếng cho Người rằng,
Người đã bị dứt bỏ khỏi đất người sống,
Và bị đánh đập vì sự vi phạm của dân tôi chăng?
9 Người đã bị sắp đặt để chôn chung mộ với phường gian ác,
Nhưng lúc chết Người lại được chôn trong mộ của người giàu,
Bởi vì Người chẳng làm điều gì hung bạo,
Và trong miệng Người chẳng có lời gian dối nào.
10 Dầu vậy thánh ý của Chúa là để cho Người chịu tan da nát thịt;
Ngài để cho Người chịu đau khổ,
Hầu sau khi dâng mạng sống mình làm của lễ chuộc tội,
Người sẽ thấy dòng dõi mình, và những ngày của Người sẽ dài ra;
Thánh ý của Chúa nhờ tay Người sẽ thành tựu.
11 Người sẽ nhìn lại nỗi thống khổ của linh hồn mình và lấy làm mãn nguyện.
Nhờ kiến thức mình, Ðầy Tớ ngay lành của Ta sẽ làm cho nhiều người được xưng công chính,
Vì Người sẽ gánh lấy tội lỗi họ.
12 Vì thế Ta sẽ chia phần cho Người với những đại vĩ nhân;
Người sẽ chia chiến lợi phẩm với những người dũng mãnh,
Bởi vì Người đã đổ mạng sống mình ra cho đến chết,
Và đã bị liệt vào hàng tội phạm;
Mà kỳ thật Người đã mang lấy tội lỗi của nhiều người,
Và cầu thay cho những kẻ phạm tội.
Lời Than Khóc Trong Cơn Thống Khổ và Bài Ca Tôn Vinh CHÚA
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
1 Ðức Chúa Trời của con ôi, Ðức Chúa Trời của con ôi, sao Ngài lìa bỏ con?
Sao Ngài quá xa vời trong khi con kêu van xin cứu giúp?
2 Ðức Chúa Trời của con ôi, ban ngày con khóc, nhưng Ngài chẳng đáp lời;
Còn ban đêm, con nào có lặng thinh.
3 Dầu vậy Ngài vẫn là Ðấng Thánh,
Đấng ngự trị trên những lời chúc tụng của I-sơ-ra-ên.
4 Tổ tiên chúng con đã tin cậy Ngài;
Họ đã tin cậy Ngài, và Ngài đã giải thoát họ.
5 Họ đã kêu cầu Ngài, và họ đã được giải cứu;
Họ đã tin cậy Ngài, và họ đã chẳng thất vọng.
6 Nhưng con là sâu bọ chứ nào phải loài người;
Con bị người ta sỉ nhục và bị thiên hạ khinh khi.
7 Tất cả ai trông thấy con đều mỉa mai con;
Họ trề môi, lắc đầu, và nói rằng,
8 “Nó tin cậy Chúa, hãy để Ngài giải cứu nó;
Hãy để Ngài giải thoát nó, vì Ngài yêu thích nó kia mà!”
9 Nhưng Ngài là Đấng đã đem con ra từ dạ của mẹ con;
Ngài đã cho con tin cậy Ngài từ khi còn nằm trên bầu sữa mẹ.
10 Từ khi chào đời, con đã được giao phó cho Ngài;
Từ trong bụng mẹ, Ngài đã là Ðức Chúa Trời của con.
11 Xin Ngài đừng lìa bỏ con, vì nỗi gian truân của con đã cận kề,
Và chẳng ai giúp đỡ con cả.
12 Nhiều bò dữ bao quanh con;
Ðàn bò hung bạo ở Ba-san vây lấy con.
13 Chúng hả miệng rộng toác,
Như sư tử gầm, chực ăn tươi nuốt sống con.
14 Mạng sống con bị đổ ra như nước,
Các xương con rời khớp,
Tim con mềm nhũn như sáp và tan chảy ở trong con.
15 Sức lực con khô khan như một miếng sành,
Lưỡi con dính chặt vào cuống họng;
Ngài để con nếm trải bụi tử vong.
16 Một bầy chó bao quanh con;
Một bọn người hung ác vây lấy con;
Chúng đâm thủng hai tay và hai chân con.
17 Con có thể đếm được các xương mình;
Chúng nhìn con và hả hê ngắm nghía con;
18 Chúng chia nhau y phục con;
Còn áo dài của con, chúng bắt thăm nhau lấy.
19 Nhưng Ngài, Chúa ôi, xin đừng lìa bỏ con;
Nguồn Sức Mạnh của con ôi, xin mau đến giúp đỡ con.
20 Xin giải cứu linh hồn con thoát lưỡi gươm;
Xin giải cứu sinh mạng con khỏi quyền lực của bọn chó.
21 Xin cứu con thoát khỏi mồm sư tử,
Và khỏi các sừng của đàn bò điên.
Ngài đã nhậm lời con!
22 Con sẽ rao truyền danh Ngài cho đồng bào[a] con biết;
Con sẽ ca tụng Ngài giữa đại hội đông người.
23 Hỡi những người kính sợ Chúa, hãy ca ngợi Ngài;
Hỡi các con cháu của Gia-cốp, hãy tôn vinh Ngài;
Hỡi dòng dõi của I-sơ-ra-ên, hãy kính sợ Ngài;
24 Vì Ngài không khinh thường hoặc gớm ghê cảnh khốn cùng của người cùng khốn;
Ngài chẳng ẩn mặt Ngài khỏi người ấy bao giờ;
Nhưng khi người ấy kêu xin giúp đỡ, Ngài đã lắng nghe.
25 Ngài là nguồn cảm hứng cho con ca ngợi Ngài giữa đại hội.
Tôi sẽ trả xong những gì tôi đã hứa nguyện trước sự hiện diện của những người kính sợ Ngài.
26 Những người đói khổ sẽ ăn uống và được no nê.
Những người tìm kiếm Chúa sẽ ca ngợi Ngài.
Nguyện tâm hồn vui thỏa của anh chị em sống đời đời!
27 Người ở mọi chân trời góc bể sẽ nhớ lại và quay về với Chúa;
Mọi dòng họ của muôn dân sẽ thờ phượng trước mặt Ngài,
28 Vì vương quyền thuộc về Chúa;
Ngài trị vì trên các quốc gia.
29 Những người giàu sang ở thế gian sẽ ăn mừng và thờ phượng Ngài;
Mọi kẻ trở thành tro bụi sẽ sấp mình xuống trước mặt Ngài;
Ngay cả kẻ không thể giữ được mạng mình cũng làm như vậy.
30 Một đàn con cháu hậu lai sẽ phụng sự Ngài;
Họ sẽ nói về Chúa cho các thế hệ tương lai.
31 Họ sẽ đến và công bố đức công chính Ngài cho một dân sẽ sinh ra,
Rằng Ngài đã làm những điều ấy.
16 “Ðây là giao ước Ta sẽ lập với chúng,
Sau những ngày ấy, Chúa phán,
Ta sẽ đặt luật pháp của Ta vào lòng chúng,
Ta sẽ ghi khắc luật pháp ấy vào tâm trí chúng.
17 Những tội lỗi của chúng và những gian ác của chúng,
Ta sẽ không nhớ đến nữa.”
18 Vậy nơi nào tội lỗi đã được tha thứ, nơi đó không cần dâng của lễ chuộc tội nữa.
Khuyên Ðến Gần Ðức Chúa Trời
19 Vậy thưa anh chị em, vì nhờ huyết của Ðức Chúa Jesus, chúng ta được dạn dĩ vào Nơi Chí Thánh 20 bằng một con đường mới và sống mà Ngài đã mở cho chúng ta xuyên qua bức màn, tức xuyên qua xác Ngài, 21 và vì chúng ta có một Vị Tư Tế vĩ đại đang cai quản nhà Ðức Chúa Trời, 22 chúng ta hãy đến gần Ðức Chúa Trời với lòng chân thành trong sự bảo đảm hoàn toàn của đức tin, tấm lòng được tẩy sạch[4][a] khỏi lương tâm xấu, và thân thể được rửa sạch bằng nước trong. 23 Chúng ta hãy giữ vững lời tuyên xưng về hy vọng của chúng ta một cách không nao núng, vì Ðấng đã hứa là thành tín. 24 Chúng ta hãy tìm cách giục giã nhau sống yêu thương và làm những điều tốt. 25 Ðừng bỏ sự nhóm lại với nhau như một số người quen làm, nhưng hãy khuyên bảo nhau, và khi anh chị em thấy ngày ấy đến gần chừng nào, thì càng phải làm như vậy chừng nấy.
Ðức Chúa Jesus Là Vị Thượng Tế
14 Thế thì chúng ta có một Vị Thượng Tế vĩ đại, Ðấng đã vượt qua các từng trời, là Ðức Chúa Jesus Con Ðức Chúa Trời, nên chúng ta hãy giữ vững những điều chúng ta đã tuyên xưng. 15 Vì chúng ta không có một Vị Thượng Tế không thể cảm thương những yếu đuối của chúng ta, nhưng có một Vị Thượng Tế đã bị cám dỗ mọi phương diện, giống như chúng ta, nhưng chẳng phạm tội. 16 Vậy chúng ta hãy dạn dĩ đến gần ngai ân sủng, để có thể nhận được ơn thương xót và tìm được ân sủng, hầu giúp chúng ta trong lúc cần.
7 Khi còn trong xác thịt, Ngài đã đổ nước mắt và khóc thành tiếng, dâng lời cầu nguyện và nài xin lên Ðấng có quyền cứu Ngài khỏi chết, và lời cầu xin của Ngài đã được nhậm vì Ngài đã kính cẩn vâng lời. 8 Dù Ngài là Con, Ngài đã học vâng lời bằng những điều Ngài chịu đau đớn, 9 và sau khi được làm cho trọn vẹn, Ngài đã trở thành nguồn cứu rỗi đời đời cho tất cả những ai vâng lời Ngài,
Chúa Phó Mình cho Kẻ Ác
(Mat 26:47-56; Mác 14:43-50; Lu 22:47-53)
18 Sau khi Ðức Chúa Jesus đã nói những lời ấy, Ngài và các môn đồ Ngài đi qua bên kia Khe Kết-rôn, ở đó có một cái vườn; Ngài và các môn đồ Ngài vào vườn đó. 2 Giu-đa kẻ phản Ngài cũng biết chỗ ấy, vì Ðức Chúa Jesus thường họp với các môn đồ Ngài tại đó. 3 Bấy giờ Giu-đa dẫn một đội lính, cùng thuộc hạ của các trưởng tế và những người Pha-ri-si, mang đèn, đuốc, và vũ khí đến đó.
4 Ðức Chúa Jesus biết mọi việc sắp xảy đến với Ngài, Ngài bước tới và hỏi, “Các ngươi tìm ai?”
5 Họ trả lời Ngài, “Jesus người Na-xa-rét.”
Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Chính Ta đây.” Giu-đa, kẻ phản Ngài, cũng đứng chung với họ. 6 Khi Ngài phán với họ, “Chính Ta đây,” họ lùi lại và té xuống đất.
7 Ngài lại hỏi họ, “Các ngươi tìm ai?”
Họ đáp, “Jesus người Na-xa-rét.”
8 Ðức Chúa Jesus nói, “Ta đã nói với các ngươi rằng chính Ta đây. Nếu các ngươi tìm Ta, hãy để những người này đi.”
9 Như thế là ứng nghiệm lời Ngài đã nói, “Con không làm mất một người nào Cha đã ban cho Con.”
10 Lúc ấy Si-môn Phi-rơ có một thanh gươm; ông rút ra, tấn công một đầy tớ của vị thượng tế, và chém đứt tai phải người ấy; người đầy tớ ấy tên là Man-chu. 11 Ðức Chúa Jesus bảo Phi-rơ, “Hãy tra gươm ngươi vào vỏ. Chén Cha đã trao cho Ta, Ta không uống sao?”
Chúa Bị Áp Giải đến An-nát
(Mat 26:57)
12 Vậy quân lính, viên sĩ quan chỉ huy, và các thuộc hạ của người Do-thái bắt Ðức Chúa Jesus và trói lại. 13 Trước hết, họ giải Ngài đến An-nát,[a] vì ông ấy là nhạc phụ của Cai-a-pha, vị thượng tế năm đó. 14 Cai-a-pha là người đã khuyên dân Do-thái rằng thà một người chịu chết cho toàn dân thì hơn.
Phi-rơ Chối Chúa Lần Thứ Nhất
(Mat 26:69-70; Mác 14:66-68; Lu 22:55-57)
15 Si-môn Phi-rơ với một môn đồ khác đi theo Ðức Chúa Jesus. Nhờ quen biết với vị thượng tế môn đồ đó có thể theo Ðức Chúa Jesus vào sân của dinh thượng tế, 16 nhưng Phi-rơ phải đứng bên ngoài cổng. Người môn đồ quen biết với vị thượng tế đi ra nói với chị gác cổng và đem Phi-rơ vào. 17 Bấy giờ người nữ nô lệ gác cổng nói với Phi-rơ, “Bộ ông không phải là một môn đồ của ông ấy sao?”
Phi-rơ trả lời, “Không phải tôi.”
18 Vì trời lạnh nên các đầy tớ và các thuộc hạ nhóm một đống lửa, rồi đứng sưởi ấm; Phi-rơ cũng đứng sưởi ấm với họ.
Thượng Tế An-nát Chất Vấn Chúa
(Mat 26:59-68; Mác 14:56-65; Lu 22:63-71)
19 Bấy giờ vị thượng tế hạch hỏi Ðức Chúa Jesus về các môn đồ Ngài và về những lời dạy của Ngài. 20 Ðức Chúa Jesus trả lời ông, “Ta từng nói công khai giữa thiên hạ; Ta thường giảng dạy trong các hội đường và đền thờ, là những nơi người Do-thái tụ họp; Ta chẳng nói lén lút điều gì. 21 Tại sao ngươi hỏi Ta? Hãy hỏi những người đã nghe Ta nói với họ. Này, họ biết Ta đã nói những gì.”
22 Khi Ngài đã nói như vậy một tên sĩ quan đứng gần đó tát Ðức Chúa Jesus một cái và nói, “Anh trả lời thượng tế như thế sao?”
23 Ðức Chúa Jesus nói với hắn, “Nếu Ta nói sai, hãy chỉ ra chỗ sai của Ta; còn nếu Ta nói đúng, tại sao ngươi đánh Ta?”
24 An-nát sai giải Ðức Chúa Jesus, vẫn bị trói, đến Cai-a-pha, vị thượng tế đương nhiệm.
Phi-rơ Chối Chúa Hai Lần Nữa
(Mat 26:71-75; Mác 14:69-72; Lu 22:58-62)
25 Khi ấy Si-môn Phi-rơ đang đứng sưởi ấm, chợt có người hỏi ông, “Ông cũng là một môn đồ của ông ấy phải không?”
Phi-rơ chối và nói, “Không phải tôi.”
26 Một trong các đầy tớ của vị thượng tế có bà con với người bị Phi-rơ chém đứt tai nói, “Không phải tôi đã thấy ông trong vườn với ông ấy sao?” 27 Phi-rơ lại chối nữa; ngay lúc đó một con gà cất tiếng gáy.
Chúa Trước Tòa Phi-lát
(Mat 27:11-18, 20-23; Mác 15:2-15;Lu 23:2-3, 18-25)
28 Sáng sớm hôm đó họ giải Ðức Chúa Jesus từ nhà Cai-a-pha đến dinh Tổng Trấn, nhưng chính họ không vào dinh để khỏi bị ô uế hầu có thể ăn Lễ Vượt Qua. 29 Vì thế Phi-lát đi ra gặp họ và hỏi, “Các ngươi cáo buộc người này về tội gì?”
30 Họ trả lời và nói với ông, “Nếu người này không phải là kẻ làm ác, chúng tôi đã không nộp hắn cho quan.”
31 Phi-lát nói với họ, “Các ngươi hãy dẫn người ấy đi và xử theo luật các ngươi.”
Người Do-thái trả lời ông, “Chúng tôi không được phép xử tử ai.” 32 Thế là lời Ðức Chúa Jesus đã nói trước về Ngài sẽ chết cách nào được ứng nghiệm.
33 Phi-lát trở vào dinh, sai điệu Ðức Chúa Jesus đến, và hỏi Ngài, “Ngươi có phải là Vua dân Do-thái không?’
34 Ðức Chúa Jesus trả lời, “Ngươi nói điều này là tự ý ngươi hay đã có ai nói với ngươi về Ta?”
35 Phi-lát trả lời, “Ta không phải là người Do-thái phải không? Chính đồng bào ngươi và các trưởng tế đã nộp ngươi cho ta. Ngươi đã làm gì?”
36 Ðức Chúa Jesus đáp, “Vương quốc Ta không thuộc về thế gian này. Nếu vương quốc Ta thuộc về thế gian này thì các tôi tớ Ta đã chiến đấu, để Ta không bị nộp vào tay người Do-thái, nhưng vương quốc Ta không từ thế gian này.”
37 Phi-lát hỏi Ngài, “Vậy ngươi là Vua sao?”
Ðức Chúa Jesus trả lời, “Chính ngươi nói rằng Ta là Vua. Vì lý do đó Ta đã được sinh ra, và vì lý do đó Ta đã đến trong thế gian để làm chứng cho chân lý. Ai thuộc về chân lý thì nghe tiếng Ta.”
38 Phi-lát nói với Ngài, “Chân lý là gì?”
Sau khi nói như vậy, ông trở ra gặp người Do-thái và nói với họ, “Ta không tìm thấy ông ấy có tội gì. 39 Nhưng các ngươi có được thông lệ này: cứ vào Lễ Vượt Qua, ta thả cho các ngươi một người. Các ngươi muốn ta thả ‘Vua dân Do-thái’ ra không?”
40 Họ gào to lại, “Chớ thả người ấy, nhưng hãy thả Ba-ra-ba.” Vả, Ba-ra-ba là một tên trộm cướp.
Phi-lát Kết Án Chúa
(Mat 27:27-31; Mác 15:16-20)
19 Bấy giờ Phi-lát truyền đem Ðức Chúa Jesus đi và cho dùng roi dây có móc đánh Ngài. 2 Bọn lính kết một vương miện bằng gai, đội trên đầu Ngài, và khoác lên mình Ngài một áo choàng màu đỏ điều. 3 Ðoạn chúng đến gần Ngài và nói, “Kính chào Vua dân Do-thái!” rồi chúng tát Ngài mấy cái.
4 Phi-lát lại trở ra và nói với họ, “Này, ta đem ông ấy ra trước các ngươi, để các ngươi biết rằng ta không tìm thấy ông ấy có tội gì.” 5 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus đi ra, đầu đội vương miện bằng gai, mình khoác áo choàng màu đỏ điều, Phi-lát nói với họ, “Hãy xem, người ấy.”
6 Khi các trưởng tế và đám thuộc hạ thấy Ngài, họ la to, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự! Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
Phi-lát nói với họ, “Các ngươi hãy bắt ông ấy và đóng đinh lấy, vì ta không tìm thấy ông ấy có tội gì.”
7 Người Do-thái trả lời ông, “Chúng tôi có một luật, và theo luật ấy, hắn phải chết, vì hắn đã tự cho mình là Con Ðức Chúa Trời.”
8 Khi Phi-lát nghe như thế, ông càng sợ hơn. 9 Ông trở vào dinh và hỏi Ðức Chúa Jesus, “Ngươi từ đâu đến?” Nhưng Ðức Chúa Jesus không trả lời ông. 10 Vì thế Phi-lát nói với Ngài, “Tại sao ngươi không trả lời ta? Ngươi không biết rằng ta có quyền đóng đinh ngươi, và ta cũng có quyền thả ngươi sao?”
11 Ðức Chúa Jesus đáp, “Ngươi không có quyền gì trên Ta, nếu ngươi không được ban cho từ trên. Về việc này, kẻ nộp Ta cho ngươi có tội nặng hơn.”
12 Từ lúc đó Phi-lát tìm cách thả Ngài, nhưng người Do-thái la lên, “Nếu quan thả người này, quan không là trung thần của Sê-sa.[b] Kẻ nào tự xưng là Vua thì chống nghịch với Sê-sa.”
13 Khi Phi-lát nghe những lời ấy, ông cho dẫn Ðức Chúa Jesus ra, rồi ông ngồi vào ghế xử án tại nơi gọi là Tòa Ðá, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Ga-ba-tha.
14 Bấy giờ là ngày Chuẩn Bị cho Lễ Vượt Qua, vào khoảng mười hai giờ trưa.[c] Ông nói với người Do-thái, “Hãy xem, Vua các ngươi!”
15 Họ la lớn, “Hãy trừ hắn đi! Hãy trừ hắn đi! Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
Phi-lát hỏi họ, “Ta sẽ đóng đinh Vua các ngươi trên cây thập tự sao?”
Các trưởng tế đáp, “Chúng tôi không có vua nào khác ngoài Sê-sa.”
16 Vậy Phi-lát trao Ngài cho họ để họ đóng đinh Ngài trên cây thập tự. Thế là họ bắt Ðức Chúa Jesus và dẫn đi.
Chúa Chịu Ðóng Ðịnh
(Mat 27:33-44; Mác 15:22-32; Lu 23:33-43)
17 Ngài vác thập tự giá mình đi ra, đến nơi gọi là Ðồi Sọ, tiếng Hê-bơ-rơ gọi là Gô-gô-tha. 18 Tại đó họ đóng đinh Ngài vào cây thập tự. Có hai người khác cũng bị đóng đinh vào cây thập tự như Ngài; một người bên này và một người bên kia, còn Ðức Chúa Jesus ở chính giữa. 19 Phi-lát sai người làm một tấm bảng và gắn vào đầu thập tự giá. Tấm bảng ghi rằng,
“Jesus Người Na-xa-rét,
Vua Dân Do-thái.”
20 Nhiều người Do-thái đã đọc bảng ấy, vì chỗ Ðức Chúa Jesus chịu đóng đinh ở gần thành, và bảng đó được viết bằng tiếng Hê-bơ-rơ, tiếng La-tinh, và tiếng Hy-lạp.
21 Các trưởng tế của dân Do-thái nói với Phi-lát, “Xin quan đừng viết, ‘Vua dân Do-thái’, nhưng xin hãy viết, ‘Hắn nói, Ta là Vua dân Do-thái.’”
22 Phi-lát đáp, “Những gì ta đã viết, ta đã viết rồi.”
23 Khi đóng đinh Ðức Chúa Jesus xong, bọn lính lấy y phục của Ngài chia làm bốn mảnh, mỗi người lấy một mảnh. Chúng cũng lấy chiếc áo dài của Ngài; áo này không có đường may, nhưng được dệt liền từ trên xuống dưới. 24 Vậy chúng nói với nhau, “Không nên xé áo này ra, nhưng chúng ta hãy bắt thăm, ai trúng nấy được.” Thế là ứng nghiệm lời Kinh Thánh,
“Chúng chia nhau y phục của con;
Còn áo dài của con, chúng bắt thăm lấy.”
Ðó là việc bọn lính đã làm.
25 Ðứng tại chân thập tự giá của Ðức Chúa Jesus có mẹ Ngài, em gái của mẹ Ngài, Ma-ry vợ của Cơ-lê-ô-pa, và Ma-ry Mạc-đa-len. 26 Ðức Chúa Jesus thấy mẹ Ngài và môn đồ Ngài thương yêu đang đứng gần bên, Ngài nói với mẹ Ngài, “Mẹ ơi, [d] đó là con của mẹ.” 27 Ðoạn Ngài phán với môn đồ ấy, “Ðó là mẹ của ngươi.” Bắt đầu từ giờ đó, môn đồ ấy rước bà về nhà mình.
Chúa Chết
(Mat 27:48-50; Mác 15:36-37; Lu 23:36)
28 Sau đó Ðức Chúa Jesus biết mọi sự đã hoàn tất, và để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm, Ngài nói, “Ta khát.”
29 Tại đó có một bình đựng đầy giấm. Vậy họ lấy một miếng xốp, thấm đầy giấm, cột vào đầu nhánh cây bài hương, và đưa lên miệng Ngài. 30 Khi Ðức Chúa Jesus nhấm giấm xong, Ngài nói, “Mọi sự đã hoàn tất.” Rồi Ngài gục đầu và trút linh hồn.
31 Vì hôm đó là ngày Chuẩn Bị, người Do-thái không muốn thấy thây người chết còn bị treo trên thập tự giá trong ngày Sa-bát, vì ngày Sa-bát đó rất trọng thể, họ yêu cầu Phi-lát cho đập gãy chân những người bị đóng đinh và gỡ xác xuống.
32 Vậy quân lính đến đập gãy hai chân người thứ nhất và người kia, hai người cùng bị đóng đinh với Ngài; 33 nhưng khi họ đến chỗ Ðức Chúa Jesus, họ thấy Ngài đã chết rồi, nên họ không đập gãy hai chân Ngài. 34 Thay vào đó một tên lính lấy giáo đâm vào hông Ngài, ngay lập tức máu và nước chảy ra. 35 Người chứng kiến việc ấy làm chứng, và lời chứng của người ấy là thật, vì người ấy biết mình nói thật, để các người cũng có thể tin. 36 Những việc ấy đã xảy ra để làm ứng nghiệm lời Kinh Thánh,
“Chẳng một cái xương nào của Ngài bị gãy.”[e]
37 Lại có chỗ khác trong Kinh Thánh chép,
“Họ sẽ nhìn thấy người mình đã đâm.”
An Táng Chúa
(Mat 27:57-61; Mác 15:42-47; Lu 23:50-56)
38 Sau các việc ấy, Giô-sép người A-ri-ma-thê, một môn đồ thầm kín của Ðức Chúa Jesus vì sợ người Do-thái, đến xin Phi-lát để lấy xác Ðức Chúa Jesus đem chôn. Phi-lát chấp thuận. Vậy ông đến lấy xác Ngài và đem đi. 39 Ni-cô-đem, người trước kia đã đến gặp Ðức Chúa Jesus trong ban đêm, cũng đến và mang theo khoảng một trăm cân mộc dược trộn với trầm hương. 40 Họ lấy thi hài Ðức Chúa Jesus, dùng vải gai mịn và thuốc thơm bó xác Ngài lại, theo tục khâm liệm của người Do-thái. 41 Vả, gần chỗ Ngài chịu đóng đinh có một cái vườn, trong vườn ấy có một hang mộ còn mới, chưa chôn ai. 42 Vì hôm đó là ngày Chuẩn Bị của người Do-thái và ngôi mộ lại ở gần, nên họ chôn Ðức Chúa Jesus trong đó.
Copyright © 2011 by Bau Dang