Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
Thánh Thi Đa-vít Cho Nhạc Trưởng Theo Điệu “Nai Hừng Đông”
22 Đức Chúa Trời tôi ôi! Đức Chúa Trời tôi ôi!
Sao Ngài lìa bỏ tôi?
Sao Ngài cách xa, không giải cứu tôi,
Không nghe tiếng kêu gào của tôi?
2 Lạy Đức Chúa Trời của tôi, suốt ngày tôi kêu cầu nhưng Ngài không đáp lời,
Ban đêm tôi cũng không yên nghỉ.[a]
3 Nhưng Ngài là Đấng thánh,
Ngự trị giữa sự khen ngợi của Y-sơ-ra-ên.[b]
4 Tổ phụ chúng tôi đã tin cậy nơi Ngài,
Họ đã tin cậy, nên Ngài giải cứu họ.
5 Họ đã cầu khẩn Ngài và được giải cứu,
Họ đã tin cậy nơi Ngài và không bị hổ thẹn.
6 Nhưng tôi chỉ là con sâu, không phải người,
Bị loài người chế nhạo, bị người ta khinh bỉ.
7 Tất cả những người thấy tôi đều chế nhạo,
Họ trề môi, họ lắc đầu:
8 Nó nhờ cậy CHÚA,
Để Ngài giải cứu nó.
Vì Ngài vui lòng vì nó,
Hãy để Ngài cứu nó.
9 Nhưng chính Ngài là Đấng đem tôi ra khỏi lòng mẹ,
Khiến tôi an toàn[c] ở trên vú mẹ tôi.
10 Từ lòng mẹ, tôi đã được giao cho Ngài,
Ra khỏi lòng mẹ, Ngài là Đức Chúa Trời của tôi.
11 Xin đừng ở xa tôi,
Vì hoạn nạn đang ở gần,
Không ai giúp đỡ.
12 Có nhiều bò tót bao quanh tôi,
Những con bò tót Ba-san mạnh mẽ vây lấy tôi.
13 Họ hả miệng lớn cùng tôi,
Như sư tử cắn xé, gầm thét.
14 Tôi bị đổ ra như nước,
Xương cốt tôi đều rã rời,
Tim tôi như sáp,
Tan chảy trong ngực tôi.
15 Sức tôi khô cạn như mảnh sành,
Lưỡi tôi dính vào cổ họng,
Ngài để tôi nơi tro bụi của sự chết.
Binh-đát Trách Gióp Chê Các Bạn Ngu Dại
18 Binh-đát người Su-a đáp lời Gióp:
2 Bao giờ anh mới ngừng nói?
Anh hãy suy xét lại, rồi chúng ta sẽ bàn tiếp.
3 Sao anh coi chúng tôi như thú vật?
Sao anh kể chúng tôi là ngu dại?
4 Anh tự xé xác mình trong cơn giận!
Lẽ nào vì anh đất trở nên hoang vu, không người ở,
Và núi đá phải dời khỏi chỗ nó?
Gương Kẻ Ác Bị Hình Phạt
5 Phải, ngọn đèn kẻ gian ác sẽ bị dập tắt,
Và tia lửa nó không còn chiếu sáng.
6 Ánh sáng trong lều trại nó trở nên tối tăm,
Ngọn đèn trên đầu nó sẽ bị dập tắt.
7 Bước chân vững vàng trở thành khập khiễng,
Nó sẽ ngã nhào trong mưu chước mình.
8 Vì chân nó đẩy nó vào mạng lưới,
Nó bước đi trên hố bị cành lá che khuất;
9 Bẫy sập xuống gót chân nó,
Nó sa vào tròng;
10 Thòng lọng giấu dưới đất chờ nó,
Lưới bủa trên đường nó đi.
11 Nỗi kinh hoàng tứ phía khiến nó hãi hùng,
Đuổi sát theo gót chân nó.
12 Sức lực nó suy tàn vì cơn đói,
Tai họa chầu chực sẵn cạnh bên.[a]
13 Da nó tiêu hao vì bệnh hoạn,
Con trưởng nam của tử thần ăn nuốt tay chân nó.
14 Nó bị bứng ra khỏi lều trại, là nơi nó được an toàn,
Và điệu đến trước vua kinh hoàng.
15 Người không thuộc về nó sẽ ở trong lều trại nó,
Diêm sinh rải khắp nơi nó từng cư trú.
16 Phía dưới, rễ nó khô cằn,
Bên trên, nhành nó héo tàn.
17 Kỷ niệm nó bị xóa mất khỏi xóm làng,
Không ai nhắc đến tên nó ngoài đồng hoang.
18 Nó bị đuổi khỏi vùng ánh sáng vào cõi tối tăm,
Bị trục xuất khỏi vòng người sống.
19 Trong gia tộc, nó sẽ không con cháu,
Không còn ai sống sót nơi nó từng cư ngụ.
20 Trước số phận nó, người phương tây sững sờ,
Người phương đông kinh hãi.
21 Thật vậy, đó là nơi kẻ gian ác ở,
Là chỗ của người không nhận biết Đức Chúa Trời.
4 Vậy, chúng ta hãy kính sợ kẻo có ai trong anh chị em bị rớt lại trong khi lời hứa cho vào sự an nghỉ của Ngài vẫn còn hiệu lực. 2 Vì chúng ta cũng được nghe truyền giảng Phúc Âm như họ được nghe ngày trước, nhưng sứ điệp họ nghe chẳng có lợi ích gì vì họ đã không kết hợp với đức tin khi nghe. 3 Còn chúng ta đã tin cậy nên được vào sự an nghỉ, đúng như Ngài đã phán:
“Ta đã thề trong cơn thịnh nộ:
‘Chúng sẽ chẳng được vào sự an nghỉ Ta.’ ”
Dù công việc của Ngài đã hoàn tất từ khi sáng tạo vũ trụ.
4 Trong Kinh Thánh có chỗ nói về ngày thứ bảy như sau: “Và ngày thứ bảy, Đức Chúa Trời nghỉ tất cả các công việc mình.”
5 Cũng vấn đề này, Ngài lại phán: “Chúng sẽ chẳng được vào sự an nghỉ Ta.”
6 Vậy vẫn còn một số người sẽ được vào sự an nghỉ đó, và những người trước kia được nghe Tin Mừng nhưng không được vào đó vì không vâng phục, 7 nên Đức Chúa Trời lại ấn định một ngày khác gọi là “ngày nay,” vì sau một thời gian dài Ngài phán dạy qua Đa-vít như đã nói ở trên:
“Ngày nay, nếu các ngươi nghe tiếng Ngài
Thì đừng cứng lòng.”
8 Nếu Giô-suê thật cho họ an nghỉ, thì sau khi đó Đức Chúa Trời đã không phán về một ngày khác. 9 Thế thì vẫn còn sự an nghỉ ngày thứ bảy cho dân Đức Chúa Trời, 10 vì người nào vào sự an nghỉ đó thì nghỉ các công việc mình cũng như Đức Chúa Trời đã nghỉ công việc của Ngài.
11 Vậy, chúng ta hãy gắng sức vào sự an nghỉ đó, để không một ai sa ngã vì theo gương những kẻ không vâng phục.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)