Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
Cảm Tạ Chúa vì Tình Thương của Ngài
1 Hãy cảm tạ Chúa vì Ngài thật tốt,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
2 Nguyện dân I-sơ-ra-ên nói rằng,
“Tình thương của Ngài còn đến đời đời.”
19 Hãy mở cho tôi các cổng công chính,
Ðể tôi sẽ vào và cảm tạ Chúa.
20 Ðây là cổng của Chúa,
Ðể người ngay lành sẽ vào.
21 Con sẽ cảm tạ Ngài vì Ngài đã đáp lời con;
Ngài là Ðấng Giải Cứu của con.
22 Tảng đá bị thợ xây nhà loại ra
Ðã trở thành tảng đá góc nhà.
23 Ðây quả là công việc của Chúa;
Thật quá diệu kỳ đối với mắt chúng ta.
24 Ðây là ngày Chúa đã dựng nên;
Chúng ta hãy vui hưởng và hân hoan trong ngày ấy.
25 Chúa ôi, con cầu xin Ngài, xin cứu chúng con;
Chúa ôi, con cầu xin Ngài, xin cho chúng con được thịnh vượng.
26 Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!
Từ trong nhà Chúa chúng tôi chúc phước cho anh chị em.
27 Chúa chính là Ðức Chúa Trời, Ðấng soi sáng chúng ta;
Xin lấy các sợi dây cột con vật hiến tế vào các sừng bàn thờ.
28 Ngài là Ðức Chúa Trời của con, con cảm tạ Ngài;
Ngài là Ðức Chúa Trời của con, con tôn cao Ngài.
29 Hãy cảm tạ Chúa vì Ngài thật tốt,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
Ca Tụng Luật Pháp của CHÚA
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
Chúa Vào Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn
(Mat 21:1-11; Lu 19:28-40; Gg 12:12-19)
11 Khi họ đến gần Giê-ru-sa-lem, khoảng Bết-pha-giê và Bê-tha-ni trên Núi Ô-liu, Ngài sai hai môn đồ ra đi 2 và dặn rằng, “Hãy vào trong làng trước mặt các ngươi. Vừa khi vào làng các ngươi sẽ thấy một con lừa đang bị cột và chưa hề được ai cỡi, hãy mở dây và dắt nó về đây. 3 Nếu ai hỏi các ngươi, ‘Tại sao các anh làm thế?’ các ngươi hãy trả lời, ‘Chúa cần dùng nó và Ngài sẽ gởi trả nó lại ngay.’” 4 Họ ra đi và gặp một con lừa tơ bị cột bên cửa, ở ngoài đường. Ðang khi họ mở dây, 5 mấy người đứng đó hỏi, “Các anh tính làm gì mà mở dây cột lừa thế?” 6 Họ trả lời mấy người ấy y như Ðức Chúa Jesus đã dặn, và những người ấy để họ dắt lừa đi. 7 Họ dắt lừa đến Ðức Chúa Jesus và lấy áo choàng của họ trải lên lưng lừa, rồi Ngài cỡi lên. 8 Nhiều người lấy áo choàng của họ trải ra trên đường; những người khác trải trên đường các nhánh lá họ đã chặt ngoài đồng, 9 rồi kẻ đi trước, người theo sau, hô to,
“Hô-sa-na![a]
Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!
10 Chúc tụng vương quốc sắp đến của Ða-vít tổ phụ chúng ta!
Hô-sa-na trong cõi trời chí cao!”
11 Ngài vào Giê-ru-sa-lem và đi vào đền thờ. Ngài đảo mắt nhìn quanh mọi vật, rồi Ngài cùng mười hai môn đồ trở ra Bê-tha-ni, vì trời đã nhá nhem tối.
Chúa Vào Thành Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn
(Mat 21:4-9; Mác 11:7-10; Lu 19:35-38)
12 Hôm sau đoàn dân đông về dự lễ nghe tin Ðức Chúa Jesus đang trên đường vào Thành Giê-ru-sa-lem, 13 họ lấy nhánh chà là đi ra đón Ngài và tung hô rằng,
“Hô-sa-na![a]
Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!
Chúc tụng Vua của I-sơ-ra-ên!”
14 Tìm được một con lừa tơ, Ðức Chúa Jesus cỡi lên, y như đã chép,
15 “Hỡi con gái Si-ôn, đừng sợ!
Này, Vua ngươi đến, cỡi trên lừa tơ.”
16 Lúc đầu các môn đồ Ngài không hiểu những điều ấy; nhưng sau khi Ðức Chúa Jesus đã được vinh hiển, họ nhớ ra rằng những điều ấy đã được chép về Ngài, và người ta đã làm thành những điều ấy cho Ngài.
Tinh Thần Vâng Phục của Ðầy Tớ CHÚA
4 Chúa Hằng Hữu đã ban cho tôi cái lưỡi của người có học,
Ðể tôi biết nói lời nào thích hợp hầu nâng đỡ kẻ ngã lòng.
Mỗi buổi sáng Ngài kêu tôi thức dậy;
Ngài đánh thức tai tôi để chăm chú lắng nghe như một học trò.
5 Chúa Hằng Hữu mở tai tôi;
Tôi không phản đối và chẳng quay bước bỏ đi.
6 Tôi đưa lưng cho những kẻ đánh tôi;
Tôi đưa má cho những kẻ nhổ râu tôi;
Tôi không giấu mặt để khỏi bị sỉ nhục và phỉ nhổ,
7 Vì Chúa Hằng Hữu sẽ giúp đỡ tôi;
Vì thế tôi sẽ không hổ thẹn;
Vì thế tôi sẽ trơ mặt ra như đá lửa;
Tôi biết tôi sẽ không bị hổ thẹn.
8 Ðấng xác minh tôi công chính ở gần tôi.
Ai muốn đấu chọi với tôi chăng?
Xin đứng ra để chúng ta đối mặt với nhau.
Ai muốn chống đối tôi chăng?
Mời người ấy hãy đến gần tôi.
9 Này, Chúa Hằng Hữu sẽ giúp đỡ tôi,
Ai là kẻ sẽ lên án tôi?
Kìa, chúng sẽ cũ mòn như chiếc áo;
Mối mọt sẽ ăn chúng hết sạch.
9 Xin thương xót con, Chúa ôi, vì con khốn khổ lắm;
Mắt con thẫn thờ vì sầu khổ,
Linh hồn và thân xác con cũng vậy.
10 Ðời con tiêu hao vì buồn khổ;
Những năm của đời con biến đi với tiếng thở dài;
Sức lực con trở nên yếu ớt vì tội lỗi con,
Và xương cốt con đều suy nhược.
11 Vì cớ mọi kẻ thù của con, con đã trở thành cớ cười chê cho
những người lân cận,
Một kẻ bị tởm cho những người quen biết;
Khi thấy con ngoài đường, họ vội vàng lẩn tránh.
12 Con bị bỏ quên như kẻ đã chết rồi, không ai nhớ đến nữa;
Con trở nên như cái bình đã vỡ.
13 Vì con đã nghe được những lời rỉ tai nói xấu của nhiều người,
Nên nỗi kinh hoàng đã vây quanh con tứ phía;
Chúng bàn luận với nhau chống lại con;
Chúng lập mưu với nhau cất lấy mạng sống con.
14 Dầu vậy con vẫn tin cậy Ngài, Chúa ôi;
Con nói rằng, “Ngài là Ðức Chúa Trời của con.”
15 Sinh mạng con ở trong tay Ngài;
Xin giải cứu con khỏi tay kẻ thù ghét con,
Và khỏi tay những kẻ bách hại con.
16 Xin tỏa sáng mặt Ngài trên tôi tớ Ngài;
Xin giải cứu con vì tình thương của Ngài.
5 Anh chị em hãy có cùng một tâm tình như Ðức Chúa Jesus Christ đã có.
6 Ngài vốn có hình thể của Ðức Chúa Trời,
Nhưng đã chẳng xem sự bình đẳng với Ðức Chúa Trời là điều phải nắm giữ.
7 Ngài đã làm cho mình trống không,
Nhận lấy hình thể của một nô lệ,
Trở nên giống như loài người,
8 Ðược thấy trong hình dạng như một người.
Ngài tự hạ mình xuống,
Vâng phục cho đến chết,
Thậm chí chết trên cây thập tự.
9 Chính vì thế mà Ðức Chúa Trời đã đưa Ngài lên rất cao,
Ban cho Ngài danh trên hết mọi danh,
10 Hầu khi nghe đến danh Ðức Chúa Jesus,
Mọi đầu gối trên trời, trên đất, và bên dưới đất thảy đều quỳ xuống,
11 Và mọi lưỡi phải tuyên xưng Ðức Chúa Jesus Christ là Chúa,
Dâng vinh hiển lên Ðức Chúa Trời là Ðức Chúa Cha.
SỰ THƯƠNG KHÓ, SỰ CHẾT, VÀ SỰ PHỤC SINH của Ðức Chúa Jesus
(14:1 – 16:20)
Âm Mưu Giết Chúa
(Mat 26:1-5; Lu 22:1-2; Gg 11:45-53)
14 Hai ngày trước Lễ Vượt Qua và Lễ Bánh Không Men, các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật bàn với nhau, tìm cách lén bắt Ngài và giết đi. 2 Họ bàn rằng, “Không nên ra tay trong kỳ lễ, kẻo sẽ gây náo động trong dân.”
Chúa Ðược Xức Dầu tại Bê-tha-ni
(Mat 26:6-13; Gg 12:1-8)
3 Khi Ngài ở Bê-tha-ni, trong nhà của Si-môn, người mắc bịnh ngoài da,[a] lúc Ngài đang ngồi tại bàn ăn, một phụ nữ đến và mang theo một bình ngọc chứa đầy dầu cam tùng nguyên chất rất đắt tiền. Nàng đập vỡ bình ngọc và đổ dầu trên đầu Ngài. 4 Nhưng vài người ở đó bực bội nói với nhau, “Tại sao lại phí dầu ấy như thế? 5 Vì dầu ấy có thể bán được ba trăm đơ-na-ri[b] để giúp người nghèo.” Rồi họ quở trách nàng.
6 Nhưng Ðức Chúa Jesus nói, “Hãy để yên nàng. Tại sao các ngươi làm khó nàng? Nàng đã làm một việc tốt cho Ta. 7 Vì các ngươi luôn có người nghèo với mình, và các ngươi có thể làm việc thiện cho họ bất cứ lúc nào các ngươi muốn; nhưng các ngươi sẽ không có Ta luôn. 8 Nàng đã làm những gì nàng có thể làm được, nàng đã xức xác Ta trước khi chôn. 9 Quả thật, Ta nói với các ngươi, bất cứ nơi nào Tin Mừng này được rao giảng trên toàn thế giới, những gì nàng làm cũng sẽ được nhắc lại để tưởng nhớ nàng.”
Giu-đa Phản Bội
(Mat 26:14-16; Lu 22:3-6)
10 Bấy giờ Giu-đa Ích-ca-ri-ốt, một trong mười hai môn đồ, đến với các trưởng tế để phản nộp Ngài cho họ. 11 Khi nghe hắn nói thế, họ rất mừng và hứa sẽ cho hắn một số tiền. Vậy hắn bắt đầu tìm dịp để phản nộp Ngài.
Chúa Ăn Lễ Vượt Qua
(Mat 26:17-25; Lu 22:7-14, 21-23; Gg 13:21-30)
12 Vào ngày thứ nhất của Lễ Bánh Không Men, ngày người ta sát tế con chiên của Lễ Vượt Qua, các môn đồ Ngài hỏi Ngài, “Thầy muốn chúng con đi và chuẩn bị cho Thầy ăn Lễ Vượt Qua ở đâu?”
13 Ngài sai hai môn đồ ra đi và dặn, “Hãy vào trong thành, một người mang một vò nước sẽ gặp hai ngươi, hãy theo người ấy. 14 Khi người ấy vào nhà nào, các ngươi hãy nói với chủ nhà ấy, ‘Thầy hỏi: Phòng khách là nơi Ta sẽ ăn Lễ Vượt Qua với các môn đồ Ta ở đâu?’ 15 Người ấy sẽ chỉ cho các ngươi một phòng rộng trên lầu, đã được chuẩn bị sẵn. Hãy dọn tiệc cho chúng ta tại đó.”
16 Vậy các môn đồ ấy ra đi, vào thành, và gặp mọi sự y như Ngài đã bảo trước với họ. Vậy họ dọn tiệc cho Lễ Vượt Qua.
17 Ðến chiều tối Ngài đến với nhóm mười hai môn đồ. 18 Ðang khi họ ngồi ăn, Ðức Chúa Jesus nói, “Quả thật, Ta nói với các ngươi: một người trong các ngươi sẽ phản Ta, một người đang ăn với Ta.”
19 Các môn đồ bắt đầu buồn bã và lần lượt hỏi Ngài, “Chắc chắn không phải con, phải không?”
20 Ngài trả lời họ, “Ðó là một trong nhóm mười hai người, một người đã chấm miếng bánh chung một tô với Ta. 21 Con Người phải đi y như đã chép về Người, nhưng khốn thay cho kẻ phản bội Con Người. Thà nó đừng sinh ra thì hơn.”
Chúa Thiết Lập Tiệc Thánh
(Mat 26:26-30; Lu 22:14-20; 1 Cô 11:23-35)
22 Trong khi họ dùng bữa, Ngài lấy bánh, tạ ơn, bẻ ra, trao cho các môn đồ, và nói, “Hãy cầm lấy. Ðây là thân thể Ta.” 23 Sau đó Ngài lấy chén, tạ ơn, rồi trao cho các môn đồ, và mọi người đều uống chén ấy. 24 Ngài nói với họ, “Ðây là huyết Ta, huyết của giao ước mới,[c] đổ ra cho nhiều người. 25 Quả thật, Ta nói với các ngươi, Ta sẽ không uống nước nho nữa cho đến ngày đó, ngày Ta uống nước nho mới trong vương quốc Ðức Chúa Trời.”
26 Sau khi hát một bản thánh ca, họ đi ra để lên Núi Ô-liu.
Chúa Báo Trước Phi-rơ Sẽ Chối Ngài
(Mat 26:31-35; Lu 22:31-34; Gg 13:36-38)
27 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Tất cả các ngươi sẽ lìa bỏ Ta, vì có lời chép rằng,
‘Ta sẽ đánh người chăn,
Và bầy chiên sẽ tản lạc.’
28 Nhưng sau khi Ta sống lại, Ta sẽ đến Ga-li-lê trước các ngươi.”
29 Phi-rơ nói với Ngài, “Dầu tất cả lìa bỏ Thầy, con sẽ không bao giờ lìa bỏ Thầy.”
30 Ðức Chúa Jesus nói với ông, “Quả thật, Ta nói với ngươi: đêm nay, trước khi gà gáy hai lần, chính ngươi sẽ chối Ta ba lần.”
31 Nhưng Phi-rơ nói quả quyết hơn, “Dù con phải chết với Thầy, con nhất quyết sẽ không chối Thầy.” Tất cả môn đồ đều nói như vậy.
Chúa Cầu Nguyện trong Vườn Ghết-sê-ma-nê
(Mat 26:36-46; Lu 22:39-46)
32 Bấy giờ họ đến một nơi gọi là Ghết-sê-ma-nê. Ngài nói với các môn đồ Ngài, “Hãy ngồi đây trong khi Ta đi cầu nguyện.” 33 Ngài đem Phi-rơ, Gia-cơ, và Giăng theo, rồi bắt đầu buồn bã và sầu não. 34 Ngài nói với họ, “Linh hồn Ta buồn bã gần chết. Hãy ở đây và thức canh.”
35 Ngài đi xa thêm một quãng nữa, sấp mình xuống đất, và cầu nguyện rằng, nếu có thể được, xin giờ ấy qua khỏi Ngài. 36 Ngài nói, “A-ba, thưa Cha, Cha có thể làm mọi sự. Xin cất chén này khỏi Con, nhưng không theo ý Con, mà theo ý Cha.”
37 Ngài trở lại và thấy họ đều ngủ, Ngài nói với Phi-rơ, “Si-môn, ngươi ngủ sao? Ngươi không thể thức canh một giờ sao? 38 Hãy thức canh và cầu nguyện để các ngươi khỏi sa vào chước cám dỗ. Tâm linh thì muốn lắm, mà xác thịt thì yếu đuối.”
39 Ngài lại đi, cầu nguyện, và nói y như lần trước. 40 Sau đó Ngài trở lại và thấy các môn đồ đang ngủ, vì mắt họ đã nặng trĩu quá rồi. Họ không còn biết trả lời với Ngài thế nào.
41 Ngài trở lại lần thứ ba và nói với họ, “Bây giờ mà các ngươi vẫn còn ngủ và nghỉ ư? Ðủ rồi. Ðã đến giờ rồi. Này, Con Người sắp bị phản nộp vào tay những kẻ tội lỗi. 42 Hãy đứng dậy, chúng ta đi. Này, kẻ phản Ta đến kìa.”
Chúa Phó Mình cho Kẻ Ác
(Mat 26:47-56; Lu 22:47-53; Gg 18:3-12)
43 Trong khi Ngài còn nói, Giu-đa, một trong mười hai môn đồ, xông đến; hắn dẫn theo một đám đông mang gươm giáo, gậy gộc, do các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và các trưởng lão sai đi. 44 Trước đó tên phản bội Ngài đã cho chúng một ám hiệu rằng, “Hễ người nào tôi hôn thì chính là người đó. Hãy bắt người ấy và giải đi cho cẩn thận.” 45 Khi đến nơi, hắn liền tiến ngay lại Ngài và nói, “Chào Thầy,” rồi hắn hôn Ngài. 46 Chúng tra tay trên Ngài và bắt Ngài. 47 Nhưng một trong những người đứng gần đó rút gươm ra, chém một đầy tớ của vị thượng tế, chặt đứt tai người ấy. 48 Ðức Chúa Jesus lên tiếng và nói với họ, “Sao các ngươi đem gươm giáo và gậy gộc đến bắt Ta như thể bắt một tên trộm cướp vậy? 49 Hằng ngày Ta ở với các ngươi trong đền thờ và giảng dạy, mà các ngươi không bắt Ta. Nhưng sự việc phải xảy ra như thế này để lời Kinh Thánh được ứng nghiệm.”
50 Bấy giờ tất cả môn đồ đều bỏ Ngài mà chạy trốn. 51 Nhưng có một thanh niên kia đi theo Ngài, trên người chỉ quấn một tấm vải. Chúng túm lấy chàng, 52 nhưng chàng bỏ tấm vải lại và vuột chạy thoát thân.
Giới Lãnh Ðạo Do-thái Xét Xử Chúa
(Mat 26:57-68; Lu 22:54-55, 63-71; Gg 18:13-14, 19-24)
53 Người ta điệu Ðức Chúa Jesus đến vị thượng tế. Bấy giờ tất cả các trưởng tế, các trưởng lão, và các thầy dạy giáo luật đều họp lại. 54 Phi-rơ đi theo Ngài xa xa cho đến khi vào sân của dinh thượng tế. Ông ngồi chung với các cảnh binh và sưởi ấm bên đống lửa. 55 Các trưởng tế và cả Hội Ðồng cố tìm chứng cớ để buộc tội Ðức Chúa Jesus hầu có thể kết án tử hình Ngài, nhưng họ chẳng tìm được chứng cớ nào. 56 Vì tuy có nhiều kẻ đưa ra những chứng dối để buộc tội Ngài, nhưng các lời chứng của chúng lại không ăn khớp với nhau. 57 Có mấy kẻ đứng dậy làm chứng dối chống lại Ngài rằng, 58 “Chúng tôi có nghe ông ấy nói, ‘Ta sẽ phá đền thờ này, đã do tay người ta xây dựng, trong ba ngày Ta sẽ xây lại một đền thờ khác, không do tay người ta xây dựng.’” 59 Nhưng ngay về điểm ấy, lời chứng của họ cũng không ăn khớp với nhau.
60 Bấy giờ vị thượng tế đứng dậy giữa họ và hỏi Ðức Chúa Jesus rằng, “Ngươi không trả lời sao? Những người này tố cáo ngươi điều gì thế?” 61 Nhưng Ngài vẫn im lặng, không trả lời một tiếng. Vị thượng tế lại chất vấn và hỏi Ngài, “Ngươi có phải là Ðấng Christ, Con của Ðấng Ðược Chúc Tụng không?”
62 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus đáp, “Chính Ta. Rồi đây, các ngươi sẽ thấy Con Người ngồi bên phải Ðấng Quyền Năng và sẽ ngự trên mây trời mà đến.”
63 Vị thượng tế bèn xé toạc chiếc áo choàng của ông và nói, “Chúng ta có cần các nhân chứng nữa chăng? 64 Quý vị đã nghe rõ những lời nói phạm thượng rồi đấy. Quý vị tính sao?” Tất cả Hội Ðồng đều lên án rằng Ngài đáng chết. 65 Một vài kẻ bắt đầu phun nhổ trên Ngài. Chúng bịt mắt Ngài lại rồi thoi đấm Ngài. Chúng nói với Ngài, “Hãy nói tiên tri đi!” Các cảnh binh cũng túm lấy Ngài và tát Ngài túi bụi.
Phi-rơ Chối Chúa
(Mat 26:69-75; Lu 22:56-62; Gg 18:15-18, 25-27)
66 Trong khi đó Phi-rơ đang ở dưới sân. Một tớ gái của vị thượng tế đi tới, 67 khi thấy Phi-rơ đang ngồi sưởi ấm, cô ấy nhìn chăm chăm vào ông, và nói, “Ông cũng là người ở với ông Jesus người Na-xa-rét.”
68 Nhưng Phi-rơ chối phăng và nói, “Tôi không biết và cũng không hiểu cô nói gì.” Nói xong ông đứng dậy và đi ra trước sân. Lúc ấy một con gà cất tiếng gáy.
69 Thấy ông đến đó, người tớ gái bước lại và nói với những người đứng gần đó, “Ông này là người trong bọn họ đấy.” 70 Nhưng Phi-rơ lại chối nữa.
Một lát sau mấy người đứng gần đó nói với Phi-rơ, “Chắc chắn rồi, ông là một người trong bọn họ, vì ông cũng là người Ga-li-lê.”[d]
71 Nhưng Phi-rơ bắt đầu nguyền rủa và thề, “Tôi không biết người các ông nói là ai.” 72 Ngay lúc đó con gà cất tiếng gáy lần thứ hai.
Phi-rơ nhớ lại những lời Ðức Chúa Jesus đã nói với ông, “Trước khi gà gáy hai lần, ngươi sẽ chối Ta ba lần.” Ông bật khóc nức nở.
Chúa Bị Nộp cho Phi-lát
(Mat 27:1-2, 11-14; Lu 23:1-5; Gg 18:28-38)
15 Trời vừa tảng sáng các trưởng tế đã lập tức họp lại với các trưởng lão, các thầy dạy giáo luật, và toàn thể Hội Ðồng. Họ trói Ðức Chúa Jesus, giải Ngài đi, và nộp cho Phi-lát.
2 Phi-lát hỏi Ngài, “Ngươi có phải là Vua dân Do-thái không?”
Ngài đáp, “Chính ngươi nói thế.”
3 Bấy giờ các trưởng tế cáo buộc Ngài đủ điều. 4 Phi-lát lại hỏi Ngài nữa, “Ngươi không trả lời gì sao? Hãy xem, họ cáo buộc ngươi biết bao nhiêu tội.” 5 Nhưng Ðức Chúa Jesus không trả lời gì cả, khiến Phi-lát phải ngạc nhiên.
Phi-lát Kết Án Chúa
(Mat 27:15-26; Lu 23:13-25; Gg 18:39-19:16)
6 Vào thuở ấy cứ mỗi dịp lễ lớn, Phi-lát có thông lệ phóng thích một tù nhân cho dân, bất cứ người nào họ yêu cầu. 7 Lúc ấy có một người tên là Ba-ra-ba đang bị giam trong ngục với những kẻ dấy loạn; ông ấy đã can tội sát nhân trong cuộc nổi loạn. 8 Vậy dân đến và bắt đầu yêu cầu Phi-lát ban ân xá theo thông lệ. 9 Phi-lát hỏi họ, “Các ngươi muốn ta phóng thích Vua dân Do-thái cho các ngươi không?” 10 Bởi ông biết chỉ vì ganh tị mà các trưởng tế đã nộp Ngài cho ông. 11 Nhưng các trưởng tế xúi giục dân, yêu cầu ông phóng thích Ba-ra-ba cho họ. 12 Phi-lát hỏi lại họ, “Vậy các ngươi muốn ta làm gì với người các ngươi gọi là Vua dân Do-thái?”
13 Họ la to, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
14 Phi-lát hỏi họ, “Tại sao? Người này đã làm điều ác gì?”
Nhưng họ lại gào to hơn, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
15 Vậy để làm vừa lòng đám đông, Phi-lát sai thả Ba-ra-ba cho họ. Sau khi cho đánh Ðức Chúa Jesus bằng roi có móc gai, ông trao Ngài cho họ để đem đóng đinh vào cây thập tự.
Lính La-mã Hành Hạ Chúa
(Mat 27:27-31; Gg 19:2-3)
16 Bọn lính dẫn Ngài vào sân (cũng gọi là bản doanh của tổng trấn), rồi tập họp cả đơn vị lại. 17 Chúng mặc cho Ngài một áo choàng màu đỏ điều; sau khi lấy nhánh gai kết thành một vương miện, chúng đội nó lên đầu Ngài, 18 đoạn chúng chào Ngài rằng, “Vạn tuế Vua dân Do-thái!” 19 Chúng lấy gậy đập đầu Ngài, phun nhổ trên Ngài, rồi quỳ xuống lạy Ngài. 20 Sau khi đã chế nhạo Ngài, chúng lột chiếc áo choàng màu đỏ điều ra và mặc áo của Ngài lại cho Ngài, đoạn chúng dẫn Ngài ra để đóng đinh trên cây thập tự.
Chúa Chịu Ðóng Ðinh
(Mat 27:32-34; Lu 23:26-43; Gg 19:17-27)
21 Dọc đường chúng bắt một người vừa từ dưới quê lên, tình cờ đi ngang qua đó tên là Si-môn, quê ở Sy-ren, cha của A-léc-xan-đơ và Ru-phu, vác cây thập tự cho Ngài. 22 Chúng dẫn Ngài đến một chỗ gọi là Gô-gô-tha, nghĩa là Ðồi Sọ. 23 Chúng cho Ngài uống rượu pha với mộc dược, nhưng Ngài không uống. 24 Kế đó chúng đóng đinh Ngài vào cây thập tự và chia nhau y phục Ngài bằng cách bắt thăm để xem ai được gì.
25 Chúng đóng đinh Ngài vào lúc chín giờ sáng.[e] 26 Bản án kết tội Ngài ghi rằng, “Vua dân Do-thái.”
27 Cùng với Ngài chúng đóng đinh hai tên trộm cướp, một tên ở bên phải và một tên ở bên trái. 28 Thế là ứng nghiệm lời Kinh Thánh,
“Ngài đã bị liệt vào hàng những kẻ phạm pháp.”[f]
29 Những người đi qua đó mỉa mai Ngài; họ lắc đầu và nói, “Ủa, ông là người muốn phá đền thờ và xây lại trong ba ngày đấy à? 30 Hãy cứu chính ông đi và hãy xuống khỏi cây thập tự đi!”
31 Tương tự, các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật cũng nhạo báng Ngài. Họ nói với nhau, “Hắn đã cứu người khác mà không cứu được chính mình. 32 Bây giờ hãy để Ðấng Christ, Vua của I-sơ-ra-ên, xuống khỏi cây thập tự, để chúng ta thấy và tin.” Những kẻ bị đóng đinh với Ngài cũng nhiếc móc Ngài.
Chúa Chết
(Mat 27:45-56; Lu 23:44-49; Gg 19:28-30)
33 Từ mười hai giờ trưa đến ba giờ chiều[g] cả xứ đều tối tăm. 34 Lúc ba giờ chiều, Ðức Chúa Jesus kêu lớn tiếng, “Ê-lô-i! Ê-lô-i! Lê-ma Sa-bách-tha-ni?” Nghĩa là “Ðức Chúa Trời của con ôi! Ðức Chúa Trời của con ôi! Sao Ngài lìa bỏ con?”
35 Mấy người đứng gần đó nghe thế bèn nói, “Kìa, ông ấy đang gọi Ê-li.”
36 Một người chạy đi lấy một miếng xốp, thấm đầy giấm, buộc vào đầu cây sậy, đưa cho Ngài uống, và nói, “Cứ để vậy, xem Ê-li sẽ đến cứu ông ấy xuống chăng.”
37 Ðức Chúa Jesus kêu một tiếng lớn, rồi trút hơi thở cuối cùng. 38 Bức màn trong đền thờ bị xé ra làm hai, từ trên xuống dưới.
39 Khi viên đại đội trưởng đứng đối diện Ngài thấy Ngài tắt thở như vậy, ông nói, “Người này quả thật là Con Ðức Chúa Trời!”
40 Lúc ấy cũng có mấy phụ nữ đứng nhìn từ xa, trong đó có Ma-ry Mạc-đa-len, Ma-ry mẹ của Gia-cơ trẻ và Giô-sê, và Sa-lô-mê. 41 Các bà ấy thường đi theo Ngài và hầu việc Ngài khi Ngài còn ở Ga-li-lê. Nhiều bà khác đã đi với Ngài lên Giê-ru-sa-lem cũng có mặt tại đó.
Sự An Táng Chúa
(Mat 27:56-61; Lu 23:50-56; Gg 19:38-42)
42 Ðến chiều tối, vì hôm đó là Ngày Chuẩn Bị, tức ngày trước ngày Sa-bát, 43 Giô-sép người A-ri-ma-thê, một hội viên được kính trọng của Hội Ðồng, cũng là người hằng trông đợi vương quốc Ðức Chúa Trời, đã bạo dạn đến gặp Phi-lát để xin thi thể Ðức Chúa Jesus. 44 Phi-lát thắc mắc vì không rõ Ngài đã chết chưa nên sai gọi viên đại đội trưởng đến; ông hỏi ông ấy phải chăng Ngài đã chết khá lâu rồi. 45 Sau khi nghe viên đại đội trưởng xác nhận, ông cho Giô-sép thi thể Ngài. 46 Giô-sép mua một cuộn vải gai, đem thi thể Ngài xuống, lấy cuộn vải gai quấn lại, rồi đặt vào một ngôi mộ đã đục sẵn trong vách đá; đoạn ông lăn một tảng đá chận cửa mộ lại. 47 Ma-ry Mạc-đa-len và Ma-ry mẹ của Giô-sê thấy rõ nơi họ an táng Ngài.
Chúa Bị Nộp cho Phi-lát
(Mat 27:1-2, 11-14; Lu 23:1-5; Gg 18:28-38)
15 Trời vừa tảng sáng các trưởng tế đã lập tức họp lại với các trưởng lão, các thầy dạy giáo luật, và toàn thể Hội Ðồng. Họ trói Ðức Chúa Jesus, giải Ngài đi, và nộp cho Phi-lát.
2 Phi-lát hỏi Ngài, “Ngươi có phải là Vua dân Do-thái không?”
Ngài đáp, “Chính ngươi nói thế.”
3 Bấy giờ các trưởng tế cáo buộc Ngài đủ điều. 4 Phi-lát lại hỏi Ngài nữa, “Ngươi không trả lời gì sao? Hãy xem, họ cáo buộc ngươi biết bao nhiêu tội.” 5 Nhưng Ðức Chúa Jesus không trả lời gì cả, khiến Phi-lát phải ngạc nhiên.
Phi-lát Kết Án Chúa
(Mat 27:15-26; Lu 23:13-25; Gg 18:39-19:16)
6 Vào thuở ấy cứ mỗi dịp lễ lớn, Phi-lát có thông lệ phóng thích một tù nhân cho dân, bất cứ người nào họ yêu cầu. 7 Lúc ấy có một người tên là Ba-ra-ba đang bị giam trong ngục với những kẻ dấy loạn; ông ấy đã can tội sát nhân trong cuộc nổi loạn. 8 Vậy dân đến và bắt đầu yêu cầu Phi-lát ban ân xá theo thông lệ. 9 Phi-lát hỏi họ, “Các ngươi muốn ta phóng thích Vua dân Do-thái cho các ngươi không?” 10 Bởi ông biết chỉ vì ganh tị mà các trưởng tế đã nộp Ngài cho ông. 11 Nhưng các trưởng tế xúi giục dân, yêu cầu ông phóng thích Ba-ra-ba cho họ. 12 Phi-lát hỏi lại họ, “Vậy các ngươi muốn ta làm gì với người các ngươi gọi là Vua dân Do-thái?”
13 Họ la to, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
14 Phi-lát hỏi họ, “Tại sao? Người này đã làm điều ác gì?”
Nhưng họ lại gào to hơn, “Hãy đóng đinh hắn trên cây thập tự!”
15 Vậy để làm vừa lòng đám đông, Phi-lát sai thả Ba-ra-ba cho họ. Sau khi cho đánh Ðức Chúa Jesus bằng roi có móc gai, ông trao Ngài cho họ để đem đóng đinh vào cây thập tự.
Lính La-mã Hành Hạ Chúa
(Mat 27:27-31; Gg 19:2-3)
16 Bọn lính dẫn Ngài vào sân (cũng gọi là bản doanh của tổng trấn), rồi tập họp cả đơn vị lại. 17 Chúng mặc cho Ngài một áo choàng màu đỏ điều; sau khi lấy nhánh gai kết thành một vương miện, chúng đội nó lên đầu Ngài, 18 đoạn chúng chào Ngài rằng, “Vạn tuế Vua dân Do-thái!” 19 Chúng lấy gậy đập đầu Ngài, phun nhổ trên Ngài, rồi quỳ xuống lạy Ngài. 20 Sau khi đã chế nhạo Ngài, chúng lột chiếc áo choàng màu đỏ điều ra và mặc áo của Ngài lại cho Ngài, đoạn chúng dẫn Ngài ra để đóng đinh trên cây thập tự.
Chúa Chịu Ðóng Ðinh
(Mat 27:32-34; Lu 23:26-43; Gg 19:17-27)
21 Dọc đường chúng bắt một người vừa từ dưới quê lên, tình cờ đi ngang qua đó tên là Si-môn, quê ở Sy-ren, cha của A-léc-xan-đơ và Ru-phu, vác cây thập tự cho Ngài. 22 Chúng dẫn Ngài đến một chỗ gọi là Gô-gô-tha, nghĩa là Ðồi Sọ. 23 Chúng cho Ngài uống rượu pha với mộc dược, nhưng Ngài không uống. 24 Kế đó chúng đóng đinh Ngài vào cây thập tự và chia nhau y phục Ngài bằng cách bắt thăm để xem ai được gì.
25 Chúng đóng đinh Ngài vào lúc chín giờ sáng.[a] 26 Bản án kết tội Ngài ghi rằng, “Vua dân Do-thái.”
27 Cùng với Ngài chúng đóng đinh hai tên trộm cướp, một tên ở bên phải và một tên ở bên trái. 28 Thế là ứng nghiệm lời Kinh Thánh,
“Ngài đã bị liệt vào hàng những kẻ phạm pháp.”[b]
29 Những người đi qua đó mỉa mai Ngài; họ lắc đầu và nói, “Ủa, ông là người muốn phá đền thờ và xây lại trong ba ngày đấy à? 30 Hãy cứu chính ông đi và hãy xuống khỏi cây thập tự đi!”
31 Tương tự, các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật cũng nhạo báng Ngài. Họ nói với nhau, “Hắn đã cứu người khác mà không cứu được chính mình. 32 Bây giờ hãy để Ðấng Christ, Vua của I-sơ-ra-ên, xuống khỏi cây thập tự, để chúng ta thấy và tin.” Những kẻ bị đóng đinh với Ngài cũng nhiếc móc Ngài.
Chúa Chết
(Mat 27:45-56; Lu 23:44-49; Gg 19:28-30)
33 Từ mười hai giờ trưa đến ba giờ chiều[c] cả xứ đều tối tăm. 34 Lúc ba giờ chiều, Ðức Chúa Jesus kêu lớn tiếng, “Ê-lô-i! Ê-lô-i! Lê-ma Sa-bách-tha-ni?” Nghĩa là “Ðức Chúa Trời của con ôi! Ðức Chúa Trời của con ôi! Sao Ngài lìa bỏ con?”
35 Mấy người đứng gần đó nghe thế bèn nói, “Kìa, ông ấy đang gọi Ê-li.”
36 Một người chạy đi lấy một miếng xốp, thấm đầy giấm, buộc vào đầu cây sậy, đưa cho Ngài uống, và nói, “Cứ để vậy, xem Ê-li sẽ đến cứu ông ấy xuống chăng.”
37 Ðức Chúa Jesus kêu một tiếng lớn, rồi trút hơi thở cuối cùng. 38 Bức màn trong đền thờ bị xé ra làm hai, từ trên xuống dưới.
39 Khi viên đại đội trưởng đứng đối diện Ngài thấy Ngài tắt thở như vậy, ông nói, “Người này quả thật là Con Ðức Chúa Trời!”
40 Lúc ấy cũng có mấy phụ nữ đứng nhìn từ xa, trong đó có Ma-ry Mạc-đa-len, Ma-ry mẹ của Gia-cơ trẻ và Giô-sê, và Sa-lô-mê. 41 Các bà ấy thường đi theo Ngài và hầu việc Ngài khi Ngài còn ở Ga-li-lê. Nhiều bà khác đã đi với Ngài lên Giê-ru-sa-lem cũng có mặt tại đó.
Sự An Táng Chúa
(Mat 27:56-61; Lu 23:50-56; Gg 19:38-42)
42 Ðến chiều tối, vì hôm đó là Ngày Chuẩn Bị, tức ngày trước ngày Sa-bát, 43 Giô-sép người A-ri-ma-thê, một hội viên được kính trọng của Hội Ðồng, cũng là người hằng trông đợi vương quốc Ðức Chúa Trời, đã bạo dạn đến gặp Phi-lát để xin thi thể Ðức Chúa Jesus. 44 Phi-lát thắc mắc vì không rõ Ngài đã chết chưa nên sai gọi viên đại đội trưởng đến; ông hỏi ông ấy phải chăng Ngài đã chết khá lâu rồi. 45 Sau khi nghe viên đại đội trưởng xác nhận, ông cho Giô-sép thi thể Ngài. 46 Giô-sép mua một cuộn vải gai, đem thi thể Ngài xuống, lấy cuộn vải gai quấn lại, rồi đặt vào một ngôi mộ đã đục sẵn trong vách đá; đoạn ông lăn một tảng đá chận cửa mộ lại. 47 Ma-ry Mạc-đa-len và Ma-ry mẹ của Giô-sê thấy rõ nơi họ an táng Ngài.
Copyright © 2011 by Bau Dang