Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
Người Nữ Hồi Tưởng Lại Cuộc Viếng Thăm Của Người Yêu
Người Nữ
8 Nghe này: Người yêu tôi!
Kìa, chàng đang đến,
Nhảy qua các núi,
Phóng qua các đồi!
9 Người yêu tôi khác nào linh dương, hoặc nai tơ.
Kìa, chàng dừng lại sau vách nhà chúng tôi,
Nhìn chăm qua cửa sổ,
Ngó ngang qua mắt cáo.[a]
10 Người yêu tôi mời gọi tôi:[b]
Người nam
Em yêu dấu của anh, người đẹp của anh,
Hãy chỗi dậy và đến!
11 Xem kìa, mùa đông đã qua,
Mưa đã dứt hạt, đi khỏi rồi.
12 Hoa nở rộ khắp đất,
Mùa ca hát đã đến,
Tiếng chim gáy hót
Vang khắp quê mình.
13 Vả trên cây đổi màu sắp chín,
Nho trổ nụ hương thơm ngào ngạt.
Em yêu dấu của anh, người đẹp của anh.
Hãy chỗi dậy và đến!
Hành Trình Của Gia-cốp
29 Gia-cốp tiếp tục đi đường, và đến một xứ ở phương đông. 2 Thấy đàng xa có ba bầy chiên đang nằm bên giếng, giữa một cánh đồng, là nơi chiên đến uống nước. Trên miệng giếng có một tảng đá lớn đậy lại, 3 vì theo lệ thường phải đợi cho bầy súc vật họp lại đông đủ, người ta mới lăn tảng đá đi. Khi chúng uống xong, họ đặt tảng đá lên miệng giếng như cũ.
4 Gia-cốp đến chào kẻ đang chăn chiên, hỏi họ từ đâu đến đây.
Họ đáp: “Từ Pha-đan A-ram.”
5 Gia-cốp hỏi: “Các anh có biết ông La-ban, con Na-cô không?” Họ đáp: “Biết chứ!” 6 Gia-cốp tiếp: “Ông ấy vẫn bình an chứ?”
Đáp: “Ông ta vẫn bình an. Kìa, cô Ra-chên, con ông ấy đang dẫn bầy chiên đến kia kìa!”
7 Gia-cốp gợi ý: “Trời hãy còn sớm, chưa đến giờ tập họp các bầy gia súc sao các anh không cho chúng uống nước rồi thả đi ăn trở lại?”
8 Họ đáp: “Không được, theo lệ phải đợi các bầy súc vật về đủ mới lăn tảng đá đi, cho chúng uống nước!”
9 Hai bên còn đang chuyện trò, Ra-chên dẫn bầy chiên của cha đến giếng vì cô cũng là người chăn. 10 Gia-cốp biết Ra-chên là em cô cậu với mình và bầy chiên này cũng là của cậu mình, nên Gia-cốp một mình đến lăn tảng đá để trên miệng giếng rồi múc nước cho bầy chiên của cậu mình uống. 11 Gia-cốp hôn Ra-chên rồi khóc òa lên 12 và cho nàng biết mình là bà con, là cháu gọi La-ban bằng cậu ruột. Ra-chên nghe xong, vội vã chạy về báo tin cho cha.
13 La-ban được tin về Gia-cốp, cháu mình, liền chạy ra đón tiếp, ôm chầm lấy Gia-cốp mà hôn, rồi đưa về nhà. Gia-cốp kể lại mọi điều cho La-ban nghe. 14 La-ban đáp: “Cháu đúng là cốt nhục của cậu!” Gia-cốp ở nhà cậu một tháng.
3 Vậy thì người Do Thái được gì thuận lợi hơn? Hay phép cắt bì có lợi ích gì? 2 Lợi nhiều về mọi mặt. Trước hết, người Do Thái được ký thác Lời của Đức Chúa Trời.
3 Nhưng nếu một số người không tin nhận thì sao? Sự thất tín của họ có làm vô hiệu sự thành tín của Đức Chúa Trời không? 4 Chắc chắn là không. Đức Chúa Trời vẫn chân thật dù mọi người đều giả dối, như có chép:
“Hầu cho Chúa được công nhận là công chính khi Ngài phán
Và đắc thắng khi Ngài phán xét.”[a]
5 Nhưng nếu sự bất chính của chúng ta làm tỏ rạng sự công chính của Đức Chúa Trời thì chúng ta sẽ nói làm sao? Có phải Đức Chúa Trời bất công khi Ngài giáng thịnh nộ trên chúng ta không? (Tôi nói theo lối người đời.) 6 Chắc chắn là không. Nếu vậy làm sao Đức Chúa Trời phán xét thế gian được? 7 Nhưng nếu chân lý của Đức Chúa Trời nhờ sự nói dối của tôi làm gia tăng vinh quang cho Ngài thì tại sao tôi còn bị xử như người có tội? 8 Sao không nói như một số người đã vu khống chúng tôi, quả quyết là chúng tôi nói: “chúng ta cứ làm điều ác để có thể đem lại điều lành.” Những kẻ nói như thế là đáng bị hình phạt lắm.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)