Revised Common Lectionary (Semicontinuous)
Lời cầu nguyện của kẻ đau khổ
Soạn cho nhạc trưởng theo điệu “Con nai bình minh.” Bài ca của Đa-vít.
22 Thượng Đế tôi ơi, Thượng Đế tôi ơi, sao Ngài lìa bỏ tôi?
Sao Ngài đứng xa, không cứu giúp tôi,
không nghe tiếng tôi rên rỉ?
2 Lạy Thượng Đế tôi, ban ngày tôi kêu xin cùng Ngài,
nhưng Ngài chẳng đáp lời,
ban đêm cũng vậy, tôi có im lặng đâu.
3 Ngài là Đấng thánh đang ngự trị.
Lời ca ngợi của Ít-ra-en là ngôi Ngài.
4 Tổ tiên chúng tôi tin cậy Ngài;
Vì họ tin cậy Ngài cho nên Ngài cứu họ.
5 Họ kêu xin cùng CHÚA liền được giải cứu.
Họ tin cậy Ngài nên không thất vọng.
6 Nhưng tôi là loài sâu bọ chứ không phải con người.
Ai cũng khinh chê và ganh ghét tôi.
7 Ai thấy tôi đều chê cười.
Chúng trề môi, lắc đầu.
8 Chúng giễu, “Hãy kêu CHÚA cứu giúp đi.
Có thể Ngài sẽ cứu ngươi.
Nếu Ngài thích ngươi, Ngài sẽ giải cứu ngươi!”
9 Ngài để mẹ tôi sinh ra tôi.
Khi tôi còn là hài nhi Ngài khiến tôi tin cậy Ngài.
10 Từ khi mới chào đời tôi đã nương cậy nơi CHÚA,
Ngài đã là Thượng Đế tôi từ khi tôi lọt lòng mẹ.
11 Cho nên Thượng Đế ôi, xin đừng đứng xa tôi.
Nay cơn khốn khó gần kề, không ai cứu giúp.
12 Người ta vây tôi đông như bò đực hung tợn.
Chúng vây kín tôi bốn phía,
như bò đực cường bạo của Ba-san.
13 Chúng hả miệng chực ăn nuốt tôi
như sư tử đói gầm thét.
14 Sức lực tôi tiêu tan như nước đổ xuống đất.
Xương cốt tôi rời rã.
Tinh thần tôi như sáp,
tan chảy trong lòng tôi.
15 Sức lực tôi khô cằn như bình thợ gốm,
lưỡi tôi dính nơi vòm họng.
Ngài để tôi nằm trong bụi đất của sự chết.
Binh-đát đáp lời Gióp
18 Lúc đó Binh-đát người Su-ha lên tiếng:
2 “Khi nào anh mới thôi diễn thuyết?
Anh hãy tế nhị thì chúng ta mới nói chuyện được.
3 Anh xem chúng tôi như trâu bò,
cho chúng tôi là đồ ngu si.
4 Cơn giận của anh chỉ hại anh thôi.
Chẳng lẽ trái đất chỉ để cho một mình anh tung hoành?
Chẳng lẽ Thượng Đế phải dời núi đi vì anh?
5 Đèn của kẻ ác sẽ bị dập tắt,
và ngọn đèn của chúng sẽ không còn cháy sáng.
6 Đèn trong lều chúng sẽ tối đen,
và đèn bên cạnh chúng sẽ tắt.
7 Các bước đi vững chắc của chúng sẽ yếu dần;
chúng sẽ rơi vào bẫy gian ác của mình.
8 Chân chúng sẽ mắc vào lưới,
chúng rơi vào bẫy và mắc kẹt.
9 Một cái bẫy sẽ bắt lấy gót chúng,
và giữ chặt lại.
10 Dưới đất có giăng sẵn một cái bẫy,
ngay trên lối đi chúng.
11 Các chuyện khủng khiếp sẽ làm chúng hoảng sợ bốn bên,
và đuổi theo chúng từng bước.
12 Đói kém làm chúng hao mòn sức lực,
và thảm họa kề sát bên chúng.
13 Bệnh tật ăn mòn da chúng;
cái chết [a] gậm nhấm tay chân chúng.
14 Chúng bị giật ra khỏi lều trại, nơi an toàn của chúng
và bị lôi đến trước Thần Chết, vua của kinh hoàng.
15 Lều trại chúng phát hỏa,
còn diêm sinh rải rắc khắp nhà chúng.
16 Rễ chúng khô dưới đất,
và nhánh chúng khô bên trên.
17 Dân cư trên đất không nhớ chúng nữa;
tên tuổi chúng sẽ bị lãng quên trên đất.
18 Chúng sẽ bị xua đuổi từ chỗ sáng vào chỗ tối,
và bị trục xuất ra khỏi thế gian.
19 Chúng không có con cái hay dòng dõi để lưu danh,
Trong gia đình chúng không ai sống sót.
20 Dân cư miền tây sẽ kinh ngạc về cảnh ngộ chúng,
còn dân cư miền Đông đâm ra hãi hùng.
21 Chắc chắn đó là số phận kẻ ác;
và là chốn dành cho kẻ không nhìn biết Thượng Đế.”
4 Vì hiện nay Thượng Đế đã để lại cho chúng ta lời hứa vào sự an nghỉ Ngài nên chúng ta phải rất thận trọng kẻo có ai không được vào sự an nghỉ ấy. 2 Tin Mừng được giảng ra cho chúng ta cũng như đã giảng ra cho họ. Nhưng lời dạy dỗ họ nghe chẳng ích lợi gì vì họ nghe mà không chịu tiếp nhận bằng đức tin. 3 Còn chúng ta là người đã tin thì được hưởng sự an nghỉ của Thượng Đế như Ngài phán,
“Ta nổi giận và thề,
Chúng nó không được hưởng sự an nghỉ ta.” (A)
Ngài phán như thế mặc dù công tác của Ngài đã làm xong từ khi sáng tạo thế gian. 4 Trong Thánh Kinh Ngài nói đến ngày thứ bảy trong tuần: “Rồi đến ngày thứ bảy Thượng Đế nghỉ ngơi các công việc Ngài.” [a] 5 Và cũng trong Thánh Kinh Ngài lại phán, “Chúng nó sẽ không được vào sự an nghỉ ta.”
6 Đành rằng có một số người sẽ vào sự an nghỉ của Thượng Đế nhưng những người đầu tiên đã nghe Tin Mừng ấy không vào được vì không vâng lời. 7 Vì thế, Thượng Đế định cho một ngày khác gọi là “Ngày nay.” Mãi về sau Ngài nói với Đa-vít về ngày ấy và được chép trong cùng khúc Thánh Kinh đã nói trước đó:
“Ngày nay khi các ngươi nghe lời Ngài dạy,
thì đừng ương ngạnh.” (B)
8 Chúng ta biết Giô-suê không có dẫn dân chúng vào sự an nghỉ ấy vì về sau Thượng Đế nói về một ngày an nghỉ khác. 9 Do đó ta thấy sự an nghỉ [b] của dân Chúa là việc sắp đến. 10 Ai được vào sự an nghỉ của Thượng Đế cũng sẽ nghỉ ngơi khỏi các công việc mình như Thượng Đế đã nghỉ. 11 Cho nên chúng ta hãy cố gắng vào sự nghỉ ngơi của Thượng Đế để không ai bị loại ra vì bắt chước các gương phản nghịch.
© 2010 Bible League International