Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Revised Common Lectionary (Semicontinuous)

Daily Bible readings that follow the church liturgical year, with sequential stories told across multiple weeks.
Duration: 1245 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Thánh Thi 37:1-17

Chớ phiền lòng vì những kẻ làm ác;
Cũng đừng ganh tức vì những kẻ làm chuyện gian tà,
Vì chúng sẽ mau héo khô như cỏ dại,
Và sẽ chóng úa tàn như rau dại mới vừa xanh.

Hãy tin cậy Chúa và làm điều lành;
Khá ở trong xứ và nuôi mình bằng sự thành tín của Ngài.
Hãy vui thỏa trong Chúa,
Và Ngài sẽ ban cho bạn những điều lòng bạn ao ước.
Hãy phó thác đường lối bạn cho Chúa,
Hãy tin cậy Ngài, Ngài sẽ làm thành điều bạn muốn.
Ngài sẽ làm cho đức công chính của bạn rạng ngời như ánh sáng,
Và sự trong sạch của bạn lộ ra như giữa trưa.
Hãy an tâm trong Chúa và kiên nhẫn chờ đợi Ngài;
Ðừng phiền lòng vì người khác được may mắn trong đường lối họ,
Hoặc vì họ thực hiện được những mưu ác.
Hãy ngưng cơn giận và bỏ sự tức giận đi;
Ðừng bực bội làm gì, vì nuôi giận như thế chỉ dẫn đến việc ác.
Phàm kẻ nào làm điều ác ắt sẽ bị diệt mất,
Nhưng ai trông đợi Chúa sẽ hưởng được đất.
10 Chỉ trong chốc lát thôi, kẻ ác sẽ không còn nữa;
Bạn sẽ tìm kiếm chỗ nó, nhưng nó chẳng còn ở đó nữa.
11 Nhưng người hiền lành sẽ hưởng được đất
Và được vui thỏa trong bình an thịnh vượng dồi dào.

12 Kẻ ác lập mưu hại người ngay lành,
Và nghiến răng chống lại người ấy;
13 Nhưng Chúa cười nó,
Vì Ngài thấy ngày tàn của nó đến gần.
14 Kẻ ác rút gươm và giương cung để đánh hạ người nghèo nàn và khốn khổ,
Và để giết hại người sống ngay lành;
15 Nhưng gươm của nó sẽ đâm vào lòng nó,
Và cung của nó sẽ gãy cụp làm hai.

16 Những gì người ngay lành có tuy ít ỏi,
Nhưng tốt hơn của cải nhiều của lắm kẻ gian tà.
17 Vì cánh tay của kẻ ác sẽ bị gãy,
Nhưng Chúa bảo vệ người ngay lành.

Ru-tơ 1:1-18

Gia Ðình Ê-li-mê-léc Di Cư đến Mô-áp

Trong thời các thủ lãnh trị vì trong xứ có một nạn đói. Một người kia đã đưa vợ và hai con trai ông rời Bết-lê-hem, xứ Giu-đa, qua miền đồng bằng Mô-áp để sinh sống. Người chồng tên là Ê-li-mê-léc; người vợ tên là Na-ô-mi; hai con trai tên là Mác-lôn và Ki-li-ôn. Họ là con cháu của Ép-ra-tha, vốn là cư dân của Bết-lê-hem xứ Giu-đa. Họ dọn đến đồng bằng Mô-áp và định cư tại đó. Nhưng chẳng bao lâu Ê-li-mê-léc chồng của Na-ô-mi qua đời, để bà và hai con ở lại. Hai người con ấy lấy vợ là các phụ nữ Mô-áp. Một cô tên Ọt-pa và một cô tên Ru-tơ. Họ sống tại đó khoảng mười năm. Sau đó cả Mác-lôn và Ki-li-ôn đều qua đời, để bà Na-ô-mi ở lại không chồng không con.

Na-ô-mi và Các Nàng Dâu Mô-áp

Bấy giờ Na-ô-mi đứng dậy với hai con dâu bà rời đồng bằng xứ Mô-áp để hồi hương, vì lúc ở đồng bằng Mô-áp bà có nghe rằng Chúa đã đoái thăm dân Ngài và ban cho họ lương thực. Vậy bà cùng hai con dâu bà chuẩn bị rời nơi họ đang sống để lên đường trở về xứ Giu-đa. Nhưng Na-ô-mi bảo hai con dâu bà, “Các con hãy trở về nhà mẹ các con đi. Cầu xin Chúa đối xử tốt với các con, như các con đã đối xử tốt với những người đã qua đời và với mẹ. Cầu xin Chúa ban phước cho các con, để người nào cũng được an vui hạnh phúc trong nhà chồng mới của mình.” Nói xong bà ôm hôn họ, và họ bật khóc nức nở.

10 Họ nói với bà, “Không, chúng con sẽ đi với mẹ về quê hương của mẹ.”

11 Nhưng Na-ô-mi đáp, “Hãy trở về, các con gái của mẹ. Tại sao các con muốn đi theo mẹ? Làm sao mẹ có thể sinh các con trai được nữa để chúng làm chồng các con? 12 Hãy về đi, các con gái của mẹ. Hãy đi đi, vì mẹ đã quá già để tái giá, cho dù mẹ nghĩ rằng mẹ vẫn còn hy vọng tái giá. Giả như tối nay mẹ lấy chồng và có thai rồi sinh các con trai, 13 liệu các con có thể đợi cho đến khi chúng khôn lớn chăng? Các con há có thể không lấy chồng khác sao? Không đâu, các con gái của mẹ ơi, nỗi sầu khổ của mẹ còn đắng cay hơn của các con rất nhiều, bởi vì tay Chúa đã đưa ra chống lại mẹ.”

14 Bấy giờ họ lại khóc lớn tiếng, rồi Ọt-pa ôm hôn từ giã mẹ chồng của nàng, nhưng Ru-tơ cứ bám theo bà. 15 Na-ô-mi nói với nàng, “Này, em dâu của con đã trở về với dân của nó và với các thần của nó rồi; con cũng hãy trở về như em dâu của con đi.”

16 Nhưng Ru-tơ đáp, “Xin mẹ đừng ép con rời xa mẹ hay bắt con phải trở về mà không theo mẹ nữa, vì mẹ đi đâu, con sẽ theo đó; mẹ ở nơi nào, con sẽ ở nơi đó. Dân tộc của mẹ là dân tộc của con. Ðức Chúa Trời của mẹ là Ðức Chúa Trời của con. 17 Mẹ chết nơi nào, con cũng muốn chết và được chôn nơi đó. Ví bằng có điều chi ngoài cái chết phân cách con với mẹ, nguyện Chúa giáng họa trên con.”

18 Khi Na-ô-mi thấy Ru-tơ đã cương quyết theo bà, bà không nói thêm với nàng điều gì nữa.

Phi-lê-môn

Lời Mở Ðầu

Phao-lô, một tù nhân của Ðức Chúa Jesus Christ, và Ti-mô-thê anh em chúng ta, kính gởi Phi-lê-môn anh em yêu dấu và bạn đồng lao của chúng tôi, đồng kính gởi Áp-phi chị em của chúng tôi, Ạc-khíp-pu chiến hữu của chúng tôi, và hội thánh nhóm ở nhà anh. Nguyện xin ân sủng và bình an từ Ðức Chúa Trời, Cha chúng ta, và từ Chúa, Ðức Chúa Jesus Christ, đến với anh chị em.

Ðức Tin và Tình Thương

Tôi luôn cảm tạ Ðức Chúa Trời của tôi mỗi khi nhớ đến anh trong khi cầu nguyện, bởi vì tôi đã nghe về đức tin của anh nơi Ðức Chúa Jesus và tình thương của anh đối với tất cả thánh đồ. Nguyện sự hiệp thông trong đức tin của anh được hiệu quả, để mọi người biết rằng mọi điều tốt đẹp trong chúng ta đều hướng về Ðấng Christ. Thật vậy tình thương của anh đã làm cho tôi rất vui mừng và cảm kích, bởi vì thưa anh, anh đã làm phấn khởi lòng các thánh đồ.

Xin cho Ô-nê-sim

Vì lẽ đó dù trong Ðấng Christ, tôi có thể mạnh dạn yêu cầu anh làm một việc chính đáng, nhưng tôi thà nài xin anh trên căn bản của tình yêu thì hơn –một người như tôi, Phao-lô, một người già, và bây giờ cũng là một tù nhân vì Ðức Chúa Jesus Christ– 10 Tôi nài xin anh cho Ô-nê-sim, con tôi, đứa con tôi đã sinh ra trong xiềng xích. 11 Trước kia nó thật vô dụng đối với anh, nhưng bây giờ nó hữu ích cho cả anh và tôi. 12 Tôi gởi nó về lại với anh, như gởi theo lòng dạ của tôi vậy. 13 Tôi thật muốn giữ nó lại với tôi, để nó thay anh giúp tôi trong lúc tôi bị xiềng xích vì Tin Mừng, 14 nhưng tôi không muốn làm điều gì khi chưa được anh đồng ý, để việc nghĩa của anh không phải vì miễn cưỡng, mà là tự nguyện. 15 Có lẽ vì cớ ấy mà nó phải tạm xa cách anh ít lâu, để anh sẽ có nó lại mãi mãi, 16 không phải như một tên nô lệ nữa, nhưng hơn một tên nô lệ, một anh em yêu dấu, đặc biệt là với tôi, huống chi là với anh, cả phần xác lẫn phần trong Chúa.

17 Vậy nếu anh còn xem tôi là bạn đồng lao, xin anh đón nhận nó như thể đón nhận tôi. 18 Nếu nó đã làm thiệt hại anh điều gì hoặc mắc nợ anh bao nhiêu, xin anh tính cho tôi. 19 Tôi, Phao-lô, chính tay tôi viết điều nầy, tôi sẽ trả cho anh. Còn chuyện anh nợ tôi cả cuộc đời của anh, tôi chưa bàn tới. 20 Phải, thưa anh, mong anh cho tôi được món lợi[a] nầy trong Chúa; xin làm phấn khởi lòng tôi trong Ðấng Christ.

21 Tôi viết thư nầy với niềm tin quả quyết rằng anh sẽ làm theo, và tôi biết anh sẽ làm hơn điều tôi xin.

22 Còn điều nầy nữa: xin anh chuẩn bị cho tôi một phòng, vì tôi tin rằng nhờ lời cầu nguyện của anh chị em, tôi sẽ được trả tự do để về với anh chị em.

Lời Chào Cuối Thư

23 Ê-pháp-ra, bạn đồng tù với tôi trong Ðức Chúa Jesus Christ, gởi lời thăm anh. 24 Mác, A-ri-tạc, Ðê-ma, và Lu-ca, các bạn đồng lao của tôi, cũng vậy.

25 Nguyện xin ân sủng của Ðức Chúa Jesus Christ ở với tâm linh anh chị em. A-men.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang