Revised Common Lectionary (Complementary)
Ỷ lại vào của cải là dại dột
Soạn cho nhạc trưởng. Bài ca của con cháu Cô-rê.
49 Nầy các dân hãy nghe đây;
các người sống trên đất hãy để ý.
2 Tất cả những người thượng lưu hay hạ lưu,
giàu sang hay nghèo hèn, hãy nghe đây.
3 Những lời tôi nói ra đều là khôn ngoan,
lòng tôi phát ra sự thông sáng.
4 Tôi sẽ chú tâm đến những châm ngôn;
và giải câu đố tôi qua đờn cầm.
5 Tại sao tôi phải sợ hãi trong ngày khốn khó?
Tại sao tôi lo sợ khi kẻ ác vây quanh tôi?
6 Chúng ỷ lại vào tiền tài,
lợi lộc và khoe khoang của cải.
7 Không ai có thể chuộc được mạng sống kẻ khác.
Chẳng ai có thể hối lộ [a] Thượng Đế,
8 vì giá trả cho mạng sống mình vô cùng đắt, không ai trả nổi.
9 Có ai sống mãi mãi đâu?
Trước sau mọi người cũng phải lìa đời.
10 Người khôn ngoan cũng phải chết như kẻ dại dột [b].
Kẻ điên dại và ngu xuẩn
cũng qua đi,
để lại của cải cho người khác.
11 Nơi ở cuối cùng của chúng
là nấm mồ.
Đó là nơi ở của chúng từ nay về sau
dù cho chúng lấy tên mình đặt cho các địa danh đi nữa.
12 Người giàu sang cũng không thể sống mãi;
rốt cuộc chúng cũng phải chết đi như thú vật.
1 Sau đây là lời của Thầy, con trai Đa-vít, vua tại Giê-ru-sa-lem.
2 Thầy nói,
“Vô ích! Vô ích!
Hoàn toàn vô nghĩa!
Mọi sự đều vô ích [a].”
3 Người ta lao khổ trên đời nầy [b] để làm gì?
Mọi việc chẳng bao giờ thay đổi
4 Người ta sống, rồi chết,
nhưng đất vẫn còn mãi vô tận.
5 Mặt trời mọc, mặt trời lặn,
rồi nó vội vàng chạy trở về nơi nó mọc.
6 Gió thổi về hướng Nam;
xong quay sang hướng Bắc.
Rồi xoay vần trở lại,
theo chu kỳ cũ nhưng chẳng đi tới đâu.
7 Mọi sông đều đổ vào biển,
nhưng biển không bao giờ đầy.
8 Mọi việc ấy khiến người ta mỏi mệt,
đến nỗi không ai muốn nhắc tới [c] nữa.
Chuyện nghe rồi lại nghe lần nữa,
tai không hề nhàm nghe,
mắt không hề chán ngó.
9 Việc gì cũng diễn tiến giống y như lúc ban đầu.
Việc gì đã xảy ra rồi lại cũng sẽ xảy ra nữa.
Dưới đất nầy chẳng có gì mới lạ.
10 Có người nói, “Kìa! Cái nầy mới,”
nhưng thực ra đã có từ lâu rồi.
Có trước khi chúng ta sinh ra nữa.
11 Người ta chẳng nhớ lại việc xảy ra đời xưa,
người thời tương lai cũng không nhớ chuyện hiện đang xảy ra.
Tương lai sau nầy cũng chẳng ai nhớ người thời trước đã làm gì.
Câu hỏi của một thanh niên giàu có(A)
17 Khi Chúa Giê-xu sắp rời nơi ấy thì có một người chạy lại quì gối trước mặt Ngài và nói rằng, “Thưa thầy nhân đức, tôi phải làm gì để được sống đời đời?”
18 Chúa Giê-xu đáp, “Sao anh gọi ta là nhân đức? Chỉ có một mình Thượng Đế là nhân đức thôi. 19 Anh biết các mệnh lệnh ‘Không được giết người. Không được ngoại tình. Không được trộm cắp. Không được làm chứng dối. Không được lường gạt. Phải tôn kính cha mẹ.’ [a]”
20 Anh đáp, “Thưa thầy, tôi đã vâng giữ những điều ấy từ khi còn nhỏ.”
21 Chúa Giê-xu âu yếm nhìn anh và bảo, “Anh còn thiếu một điều. Hãy bán hết của cải anh có, lấy tiền ấy phân phát cho người nghèo, thì anh sẽ có của báu trên thiên đàng. Rồi đến theo ta.”
22 Khi nghe Chúa Giê-xu nói thế anh ta tỏ vẻ buồn nản thất vọng. Anh ủ rũ bỏ đi vì anh rất giàu.
© 2010 Bible League International