Revised Common Lectionary (Complementary)
Lời Ca Ngợi Và Cảm Tạ Các Ơn Lành Của Chúa
107 Hãy cảm tạ CHÚA vì Ngài là thiện;
Vì tình yêu thương bền vững của Ngài còn mãi mãi.
2 Nguyện những người được cứu chuộc của CHÚA,
Những người được cứu chuộc khỏi tay kẻ thù, hãy nói như vậy;
3 Những người được tập trung từ các xứ,
Từ phương đông, phương tây, phương bắc, phương nam.[a]
23 Có người đi trên biển bằng tàu;
Họ làm việc trên biển cả.
24 Họ thấy công việc của CHÚA,
Những việc diệu kỳ nơi vực sâu.
25 Ngài phán, bão tố nổi lên,
Sóng biển dâng cao.
26 Họ bị đưa lên tận trời cao rồi kéo xuống vực thẳm;
Tâm hồn tan vỡ[a] vì khốn khổ.
27 Họ lảo đảo, ngả nghiêng như người say rượu;
Mọi sự khôn ngoan của họ đều tan biến mất.
28 Trong cơn gian truân họ cầu khẩn CHÚA
Và Ngài giải cứu họ khỏi cảnh khốn cùng.
29 Ngài làm cho bảo tố yên
Và sóng gió lặng.
30 Họ vui mừng vì biển yên lặng;
Ngài đưa họ đến bến họ mơ ước.
31 Nguyện họ cảm tạ CHÚA vì tình yêu thương kiên trì của Ngài,
Vì các việc diệu kỳ Ngài đã làm cho con cái loài người.
32 Nguyện họ tán dương Ngài giữa hội dân
Và ca tụng Ngài trong hội đồng trưởng lão.
21 Người người lắng tai, chờ đợi,
Im lặng nghe tôi góp ý.
22 Tôi nói xong, không ai bàn thêm nữa,
Lời tôi thấm từ từ như nước nhỏ giọt.
23 Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa,
Họ há hốc miệng như chờ hứng mưa xuân.
24 Tôi mỉm cười khi họ nản lòng,
Nét mặt tươi sáng của tôi nâng đỡ họ.
25 Tôi chọn đường đi cho họ, tôi chỉ huy họ,
Tôi sống giữa họ như vua giữa quân đội,
Như người an ủi kẻ tang chế.
Gióp Nhắc Lại Hiện Tại Phũ Phàng
30 Nhưng bây giờ chúng nhạo cười tôi,
Bọn nhãi ranh nhỏ tuổi hơn tôi,
Cha bọn chúng, tôi đã từ chối,
Không cho chăn bầy chung với chó tôi.
2 Sức mạnh tay họ có lợi gì cho tôi,
Khi sức lực họ đã tiêu tan?
3 Gầy mòn vì thiếu thốn và đói kém,
Họ trốn vào đồng khô âm u,
Hoang vắng, tiêu điều.
4 Họ hái lá cẩm quỳ, và các bụi cây dại,
Ngay cả rễ cây đậu chổi cũng làm thức ăn cho họ.
5 Họ bị đuổi ra khỏi khu dân cư,
Bị la mắng như tên trộm.
6 Họ phải sống nơi vách khe, dọc theo sườn núi,
Trong hang động dưới đất, hoặc trong hốc đá.
7 Họ hí rú lên giữa bụi rậm,
Họ nằm chen chúc dưới lùm gai.
8 Vốn dốt nát, không tên tuổi,
Họ bị đánh đập, đuổi ra khỏi xứ.
Gióp Bị Đối Xử Tồi Tệ
9 Nhưng bây giờ, con cái họ đặt vè nhạo tôi,
Đem tôi ra bàn tán chê cười.
10 Chúng ghê tởm tôi, tránh xa tôi,
Không ngại khạc nhổ vào mặt tôi.
11 Vì Đức Chúa Trời đã tháo dây cung tôi và hạ nhục tôi,
Nên chúng không kiêng nể gì tôi.
12 Bên phải tôi, một lũ hỗn tạp nổi dậy,
Đánh tôi phải bỏ chạy,
Đắp mô đắp lũy hại tôi.
13 Chúng phá vỡ đường tôi đi,
Tôi càng bị thiệt, chúng càng được lợi,
Chúng không cần ai giúp.
14 Chúng ùa đến như qua khe thủng rộng trên tường,
Chúng tràn vào giữa cảnh vách đổ đá rơi.
15 Nỗi kinh hoàng xâm chiếm tôi,
Vinh dự tôi bị gió đuổi bay xa,
Sự giải cứu tôi trôi theo làn mây.
Phao-lô Về Giê-ru-sa-lem
21 Chúng tôi từ giã họ ra khơi. Tàu chạy thẳng qua đảo Cốt, hôm sau chúng tôi đến đảo Rô-đơ rồi đến Ba-ta-ra. 2 Gặp một chiếc tàu đi Phê-ni-xi, chúng tôi xuống tàu và rời bến. 3 Thấy bờ biển Síp, chúng tôi chạy ngang phía nam đảo này, trực chỉ Sy-ri, rồi cập bến Ty-rơ cho tàu dỡ hàng. 4 Tại đây, chúng tôi gặp một số môn đồ nên ở lại với họ bảy ngày. Các môn đồ được Thánh Linh báo trước đã khuyên Phao-lô đừng lên Giê-ru-sa-lem. 5 Nhưng sau những ngày đó, chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình. Tất cả môn đồ cùng vợ và các con đều tiễn chúng tôi ra ngoài thành phố, và quỳ gối trên bãi biển mà cầu nguyện. 6 Từ giã nhau, chúng tôi xuống tàu, còn các môn đồ trở về nhà.
7 Chặng hải trình từ Ty-rơ chấm dứt tại Bê-tô-lê-mai. Chúng tôi lên bờ chào các môn đồ và ở lại với họ một ngày. 8 Hôm sau, đến Sê-sa-rê, chúng tôi vào trọ nhà ông truyền giáo Phi-líp là một trong bảy vị chấp sự.[a] 9 Ông có bốn con gái đồng trinh thường nói tiên tri. 10 Mấy ngày sau, A-ga-bút một nhà tiên tri từ xứ Giu-đê xuống, 11 đến thăm chúng tôi, lấy nịt lưng của Phao-lô tự trói tay chân mình và nói: “Đây là điều Thánh Linh phán dạy: Người chủ chiếc dây nịt này sẽ bị người Do Thái trói như vầy tại Giê-ru-sa-lem và nộp vào tay người ngoại quốc.”
12 Nghe xong, chúng tôi và các môn đồ địa phương đều nài nỉ Phao-lô đừng lên Giê-ru-sa-lem. 13 Nhưng Phao-lô đáp: “Anh em làm gì mà khóc lóc cho đau lòng tôi. Chẳng những tôi chịu trói mà còn sẵn lòng chịu chết vì danh Chúa Giê-su tại Giê-ru-sa-lem!” 14 Sau khi không thuyết phục được Phao-lô thì họ nói rằng: “Nguyện ý Chúa được nên!”
15 Sau đó, chúng tôi chuẩn bị và đi lên Giê-ru-sa-lem. 16 Có vài môn đồ ở Sê-sa-rê cùng đi và đưa chúng tôi đến trọ tại nhà của Ma-na-sơn, một người Síp và là một môn đồ kỳ cựu.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)