Revised Common Lectionary (Complementary)
Lời Ca Ngợi Và Cảm Tạ Các Ơn Lành Của Chúa
107 Hãy cảm tạ CHÚA vì Ngài là thiện;
Vì tình yêu thương bền vững của Ngài còn mãi mãi.
2 Nguyện những người được cứu chuộc của CHÚA,
Những người được cứu chuộc khỏi tay kẻ thù, hãy nói như vậy;
3 Những người được tập trung từ các xứ,
Từ phương đông, phương tây, phương bắc, phương nam.[a]
23 Có người đi trên biển bằng tàu;
Họ làm việc trên biển cả.
24 Họ thấy công việc của CHÚA,
Những việc diệu kỳ nơi vực sâu.
25 Ngài phán, bão tố nổi lên,
Sóng biển dâng cao.
26 Họ bị đưa lên tận trời cao rồi kéo xuống vực thẳm;
Tâm hồn tan vỡ[a] vì khốn khổ.
27 Họ lảo đảo, ngả nghiêng như người say rượu;
Mọi sự khôn ngoan của họ đều tan biến mất.
28 Trong cơn gian truân họ cầu khẩn CHÚA
Và Ngài giải cứu họ khỏi cảnh khốn cùng.
29 Ngài làm cho bảo tố yên
Và sóng gió lặng.
30 Họ vui mừng vì biển yên lặng;
Ngài đưa họ đến bến họ mơ ước.
31 Nguyện họ cảm tạ CHÚA vì tình yêu thương kiên trì của Ngài,
Vì các việc diệu kỳ Ngài đã làm cho con cái loài người.
32 Nguyện họ tán dương Ngài giữa hội dân
Và ca tụng Ngài trong hội đồng trưởng lão.
Gióp Hồi Tưởng Quá Khứ Huy Hoàng
29 Gióp nói tiếp:
2 Ước gì tôi được sống trở lại những ngày tháng xa xưa,
Khi Đức Chúa Trời còn chăm sóc tôi!
3 Lúc ấy, ngọn đèn Chúa chiếu sáng trên đầu tôi,
Nhờ ánh sáng Ngài tôi bước đi trong đêm tối.
4 Tôi phát đạt như hoa màu chín rộ trong mùa thu,
Khi Đức Chúa Trời là bạn thiết che chở gia đình tôi.
5 Bấy giờ Đấng Toàn Năng còn ở cùng tôi,
Con cái quây quần chung quanh tôi,
6 Bước chân tôi đẫm mỡ sữa,
Và dầu tuôn ra như suối từ bồn đá ép.
7 Thuở ấy, khi tôi ra cổng thành,
Chuẩn bị ngồi họp tại quảng trường,
8 Các thanh niên thấy tôi đều rút lui,
Các phụ lão đứng dậy chào tôi.
9 Các bậc lãnh đạo ngừng nói,
Lấy tay che miệng,
10 Các vị quyền thế im bặt,
Lưỡi dính chặt vào vòm miệng.
Gióp Đối Xử Nhân Đạo Với Người Nghèo Khó
11 Tai nào nghe đến tôi đều khen tôi có phước,
Mắt nào nhìn thấy tôi đều đồng ý tán thành,
12 Vì tôi giải cứu người nghèo khó kêu than,
Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
13 Người cùng khổ hấp hối chúc phước tôi,
Nhờ tôi, lòng người góa phụ reo vui.
14 Tôi mặc sự công chính vào như chiếc áo,
Choàng sự công bình vào như áo dài khăn đóng.
15 Tôi là mắt của người mù,
Chân của người què.
16 Tôi là cha kẻ khốn cùng,
Tôi cứu xét đơn kiện tụng của người không quen biết.
17 Tôi bẻ gẫy nanh vuốt bọn vô đạo,
Khiến chúng nhả mồi ra khỏi miệng.
Gióp Nhớ Lại Thuở Ông Được Mọi Người Kính Nể
18 Thuở ấy, tôi tự nhủ: “Ta sẽ qua đời trong tổ ấm,
Ngày đời ta tăng nhiều như cát biển.”
19 Rễ tôi bò lan dài ra mé nước,
Nhành lá tôi đọng sương đêm.
20 Tôi luôn nhận được vinh dự mới,
Sức mạnh tôi dồi dào như cung mới lên dây.
Phao-lô Qua Ma-xê-đoan Và Hy Lạp
20 Khi cuộc rối loạn đã êm, Phao-lô triệu tập các môn đệ Chúa, khích lệ họ rồi từ giã, lên đường đi Ma-xê-đoan. 2 Ông đi qua các vùng này, dùng nhiều sứ điệp khích lệ anh em tín hữu. 3 Đến Hy Lạp, ông ở lại ba tháng. Đang chuẩn bị đáp tàu đi về Sy-ri, ông khám phá được âm mưu của người Do Thái hại ông, nên ông quyết định đi đường bộ trở về qua ngả Ma-xê-đoan. 4 Cùng đi có Sô-ba-tê, con Phi-ru, người Bê-rê; A-ri-tạc, Sê-cung-đu, người Tê-sa-lô-ni-ca, Gai-út, người Đẹt-bơ; Ti-mô-thê, Ti-chi-cơ và Trô-phim ở Tiểu Á. 5 Họ đi trước và đợi chúng tôi tại Trô-ách. 6 Sau lễ Bánh Không Men, chúng tôi xuống tàu tại Phi-líp, năm ngày sau, gặp họ tại Trô-ách, chúng tôi ở lại đây một tuần lễ.
Đi Trô-ách
7 Vào ngày thứ nhất trong tuần lễ, chúng tôi họp nhau ăn bữa tiệc tương giao.[a] Phao-lô giảng luận cho anh em tín hữu. Vì hôm sau phải lên đường, nên ông tiếp tục giảng cho đến nửa đêm. 8 Trong phòng họp trên lầu có đốt nhiều đèn. 9 Một thanh niên tên Ơ-tích ngồi trên thành cửa sổ ngủ gục trong khi Phao-lô giảng dài. Vì ngủ say quá, nên anh từ trên tầng thứ ba té xuống. Người ta đỡ dậy, thấy anh đã chết rồi. 10 Nhưng Phao-lô đi xuống, nằm sấp người trên anh, ôm anh rồi bảo: “Đừng sợ! Linh hồn còn ở trong người!” 11 Phao-lô lên lầu bẻ bánh ăn và tiếp tục giảng luận đến sáng mới lên đường. 12 Người ta đưa thanh niên ấy về nhà, thấy còn sống nên được an ủi nhiều.
Đến Mi-lê
13 Chúng tôi đi trước, đáp tàu qua A-sốt, chờ đón Phao-lô; vì ông định đi đường bộ nên đã xếp đặt như thế. 14 Gặp nhau tại A-sốt, chúng tôi đón ông xuống tàu qua My-ti-len. 15 Hôm sau, rời bến My-ti-len, tàu chúng tôi đến ngang đảo Chi-ô, đi được một ngày, ghé vào cảng Sa-mốt. Tàu chạy thêm một ngày nữa thì đến Mi-lê. 16 Phao-lô đã quyết định đi qua Ê-phê-sô chứ không ghé lại để khỏi mất thì giờ tại Tiểu Á. Ông cố đi gấp để nếu được, có thể về đến Giê-ru-sa-lem cho kịp lễ Ngũ Tuần.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)