Revised Common Lectionary (Complementary)
Thơ Đa-vít Cho Nhạc Trưởng Có Đàn Dây Phụ Họa, Cung Bậc Trầm
6 Lạy CHÚA, trong cơn giận, xin Ngài đừng quở trách tôi,
Trong cơn thịnh nộ, xin Ngài chớ trừng phạt tôi.
2 Lạy CHÚA, xin thương xót tôi vì tôi suy tàn,
Lạy CHÚA, xin chữa lành tôi vì xương cốt tôi run rẩy.
3 Linh hồn tôi vô cùng run sợ!
Lạy CHÚA, CHÚA ôi, cho đến bao giờ?
4 Lạy CHÚA, xin hãy trở lại và giải cứu linh hồn tôi,
Xin cứu rỗi tôi vì tình yêu thương của Chúa.
5 Vì trong sự chết người ta không còn nhớ đến Ngài.
Nơi Âm Phủ ai sẽ ca ngợi Ngài?
6 Tôi kiệt sức vì than thở.
Đêm đêm giường tôi ngập tràn dòng lệ,
Chõng tôi ướt đẫm nước mắt.
7 Mắt tôi mờ yếu vì sầu khổ,
Trở nên mòn mỏi vì những kẻ thù địch tôi.
8 Hãy lìa xa ta, hết thảy kẻ làm ác.
Vì CHÚA đã nghe tiếng khóc ta.
9 CHÚA đã nghe lời cầu xin ta.
CHÚA nhận lời ta cầu nguyện.
10 Tất cả kẻ thù tôi sẽ hổ thẹn và khiếp sợ lắm,
Chúng sẽ vội vàng tháo lui trong hổ thẹn.
Đức Chúa Trời Không Nghe Tiếng Gióp Van Xin
16 Bây giờ lòng tôi tan vỡ,
Những ngày khốn khổ bám chặt tôi.
17 Ban đêm xương cốt tôi bị đâm chích rã rời,
Cơn đau gặm nhấm tôi không ngừng.
18 Đức Chúa Trời níu chặt áo tôi,
Túm tôi ngang hông như thể túm cổ áo dài.
19 Ngài quăng tôi xuống đống bùn,
Tôi khác nào bụi tro.
20 Con kêu xin, nhưng Ngài không đáp lại,
Con khẩn cầu nhưng Ngài chẳng đoái hoài.
21 Ngài trở thành độc ác với con,
Dùng toàn sức Ngài hãm bức con.
22 Ngài khiến gió bốc con lên, thổi bay xa,
Ngài sai bão tố dồi dập con.
23 Phải, con biết Ngài sẽ đưa con về cõi chết,
Nơi họp mặt của mọi người sống.
24 Con không hề đưa tay hại người lâm nạn,
Khi người kêu cứu giữa cảnh đổ nát tang thương.
25 Con đã chẳng từng khóc với người gặp khó khăn,
Lòng con chẳng từng sầu não với người nghèo khổ sao?
26 Thế mà khi con trông đợi phước hạnh, tai họa xảy đến,
Khi con trông chờ ánh sáng, tối tăm lại kéo về.
Gióp Kêu Cứu Nhưng Chẳng Ai Nghe
27 Tôi lo buồn héo cả ruột gan, lòng dạ bất an,
Những ngày gian truân ùn ùn kéo đến.
28 Tôi bước đi trong chiếc áo đen tang tóc, không mặt trời sưởi ấm,
Tôi đứng lên kêu cứu giữa hội chúng.
29 Tiếng tôi kêu than khiến
Tôi trở thành anh em với chó rừng,
Bạn bè với đà điểu.
30 Da tôi xám xịt,
Toàn thân tôi nóng ran vì cơn sốt.
31 Đàn lia tôi gẩy nhạc sầu tang chế,
Sáo tôi thổi lên tiếng khóc than.
46 Rồi Ngài về lại Ca-na, miền Ga-li-lê, nơi Ngài đã hóa nước thành rượu. Một viên quan ở Ca-pha-na-um có đứa con trai lâm bệnh. 47 Nghe tin Đức Giê-su đã rời Giu-đê về Ga-li-lê, ông đến xin Ngài xuống chữa bệnh cho con mình, vì đứa con đang hấp hối.
48 Đức Giê-su nói với ông: “Nếu không thấy dấu lạ phép mầu, hẳn các ngươi chẳng chịu tin đâu!”
49 Viên quan thưa: “Lạy Chúa, xin Chúa đến trước khi con tôi chết!”
50 Đức Giê-su bảo: “Cứ về đi, con của ông sống.” Người ấy tin lời Đức Giê-su nói với mình mà đi về. 51 Trên đường về, các gia nhân ra đón ông trình rằng: “Con của chủ đã bình phục rồi!” 52 Ông hỏi xem bình phục khi nào thì họ thưa: “Hôm qua, vào giờ thứ bảy cơn sốt lìa khỏi.”[a]
53 Người cha nhận ra rằng đó là giờ Đức Giê-su bảo mình: “Con của ông sống!” nên chính ông và cả nhà đều tin.
54 Đây là dấu lạ thứ nhì mà Đức Giê-su đã làm sau khi Ngài rời Giu-đê về Ga-li-lê.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)