Old/New Testament
Ca ngợi và cầu xin được cứu giúp
Soạn cho nhạc trưởng. Bài ca của Đa-vít.
40 Tôi kiên nhẫn chờ đợi [a] CHÚA.
Ngài đã quay lại nghe tiếng kêu xin của tôi.
2 Ngài nhấc tôi lên khỏi hố hủy diệt [b],
khỏi vũng bùn nhão [c].
Ngài đặt tôi đứng trên tảng đá,
khiến chân tôi vững vàng.
3 Ngài đặt một bài ca mới vào miệng tôi,
bài ca ngợi tôn Thượng Đế.
Nhiều người sẽ thấy điều đó và thờ phụng Ngài.
Rồi họ sẽ tin cậy Chúa.
4 Phước cho người tin cậy Chúa,
không quay sang lũ kiêu ngạo
hay chạy theo kẻ lường gạt [d].
5 Lạy Chúa là Thượng Đế tôi,
Ngài đã làm nhiều phép lạ.
Các chương trình của Ngài cho chúng tôi thật nhiều,
không ai có thể so với Ngài.
Nếu tôi thử thuật lại các chương trình đó,
thật quá nhiều đếm không hết.
6 Ngài không muốn sinh tế hay các của dâng.
Ngài đã mở lỗ tai cho tôi [e]
để nghe và vâng lời Ngài.
Ngài không muốn của lễ thiêu
hay sinh tế chuộc tội.
7 Rồi tôi nói, “Nầy tôi đến.
Trong sách có viết về tôi.
8 Lạy Thượng Đế, tôi đến để làm theo ý muốn Ngài.
Lời dạy dỗ của Ngài ở trong lòng tôi.”
9 Tôi sẽ thuật lại sự nhân từ [f] Chúa trong các hội lớn.
Chúa ơi, Ngài biết môi tôi không im lặng.
10 Tôi không giấu diếm sự nhân từ Ngài trong lòng tôi.
Tôi rao ra sự thành tín và sự cứu rỗi của Ngài.
Trong hội lớn đông người,
tôi không giấu diếm tình yêu và chân lý Ngài.
11 Lạy Chúa xin đừng khép lòng nhân từ Ngài đối với tôi.
Xin hãy để tình yêu và chân lý
luôn luôn bảo vệ tôi.
12 Những nỗi khốn khổ vây phủ tôi;
nhiều quá không đếm nổi.
Tội lỗi đã bắt lấy tôi
khiến tôi không còn lối thoát.
Tội lỗi tôi còn nhiều hơn tóc trên đầu tôi,
cho nên tôi đâm ra thất vọng.
13 Lạy Chúa xin hãy cứu tôi.
Lạy Chúa, xin mau mau đến giúp tôi.
14 Nhiều kẻ tìm giết mạng sống tôi.
Xin khiến chúng nó bị hổ nhục và nhuốc nhơ.
Kẻ nào muốn hại tôi,
xin khiến chúng nó bỏ chạy vì xấu hổ.
15 Kẻ nào chế giễu tôi,
xin khiến chúng nó câm miệng vì xấu hổ.
16 Nhưng xin hãy cho những ai theo Ngài được vui mừng hớn hở.
Họ yêu mến Ngài vì Ngài cứu họ.
Nguyền cho họ luôn luôn nói, “Đáng ca ngợi Chúa [g]!”
17 Lạy Chúa, vì tôi nghèo khổ và khốn đốn, xin hãy nhớ đến tôi.
Ngài là Đấng giúp đỡ và là Đấng cứu chuộc tôi.
Lạy Thượng Đế, xin đừng chậm trễ.
Lời cầu nguyện trong khi đau yếu
Soạn cho nhạc trưởng. Bài ca của Đa-vít.
41 Phúc cho người nào giúp đỡ kẻ nghèo [h].
Khi gặp hoạn nạn, Ngài sẽ giải cứu người.
2 Chúa sẽ gìn giữ mạng sống người
và ban phước cho người trên đất.
Ngài không để kẻ thù nghịch thắng hơn người.
3 Khi bị đau yếu, Ngài sẽ thêm sức cho người,
và khiến người lành mạnh lại.
4 Tôi nói, “Lạy Chúa, xin thương xót tôi.
Chữa lành tôi vì tôi phạm tội cùng Chúa.”
5 Những kẻ thù tôi trù ẻo tôi rằng,
“Chừng nào thì hắn qua đời và bị quên lãng?”
6 Vài người đến thăm tôi nhưng lòng chúng không thật.
Chúng đến để mong kiếm tin dữ.
Rồi chúng đi ra đồn đãi.
7 Nhiều kẻ thù xầm xì nghịch tôi,
mong tôi gặp điều chẳng lành.
8 Chúng nói, “Hắn mắc cơn bệnh hiểm nghèo,
Hắn sẽ không thể nào ngồi dậy khỏi giường nổi.”
9 Đến nỗi người bạn thân nhất
của tôi, vốn ăn chung bàn cùng tôi
cũng quay lại phản tôi.
10 Lạy Chúa xin thương xót tôi.
Thêm sức để tôi báo thù
chúng nó.
11 Vì kẻ thù tôi không thể đánh bại tôi
nên tôi biết Ngài hài lòng về tôi.
12 Vì tôi thanh liêm, nên Ngài yểm trợ tôi
và ở cùng tôi mãi mãi.
13 Hãy ca ngợi Chúa là Thượng Đế của Ít-ra-en.
Từ nay cho đến muôn đời.
A-men, A-men.
Quyển 2
(Thi thiên 42-72)
Mong được gần Chúa
Soạn cho nhạc trưởng. Bài mạch-kinh của con cháu Cô-rê.
42 Thượng Đế ôi, tôi khao khát Ngài
như con nai thèm suối nước.
2 Tôi khát khao Thượng Đế hằng sống.
Chừng nào tôi mới được đi gặp Ngài?
3 Ngày đêm nước mắt làm thức ăn cho tôi.
Người ta luôn luôn hỏi tôi, “Thượng Đế anh đâu?”
4 Khi tôi nhớ lại thời tươi đẹp ấy,
thì tôi thốt ra nỗi lòng của tôi.
Trước kia tôi thường đi cùng dân chúng,
hướng dẫn họ vào đền thờ để hát ca ngợi Ngài.
5 Tại sao tôi buồn bã đến thế?
Tại sao tôi bực dọc đến thế?
Tôi phải tiếp tục hi vọng nơi Thượng Đế,
và sẽ vẫn ca ngợi Ngài là Cứu Chúa
6 và Thượng Đế tôi.
Tôi rất buồn thảm.
Tôi nghĩ đến Ngài nơi nguồn sông Giô-đanh,
gần đỉnh núi Hẹt-môn và núi Mít-xa.
7 Thác lũ của Ngài vang động.
Những đợt sóng Chúa ập vào tôi [i].
8 Mỗi ngày Chúa tỏ lòng nhân từ của Ngài cùng tôi.
Mỗi tối tôi hát ca ngợi Ngài,
như lời cầu nguyện cùng Thượng Đế hằng sống.
9 Tôi thưa cùng Thượng Đế,
là Khối Đá của tôi rằng,
“Sao Chúa quên tôi?
Tại sao tôi buồn thảm và bị kẻ thù quấy rối?”
10 Những sự sỉ nhục của kẻ thù muốn giết chết tôi.
Chúng luôn luôn hạch hỏi,
“Thượng Đế anh đâu rồi?”
11 Tại sao tôi buồn thảm?
Tại sao tôi bực dọc?
Tôi sẽ tiếp tục đặt niềm hi vọng nơi Chúa,
và sẽ vẫn ca ngợi Ngài
là Cứu Chúa và là Thượng Đế tôi.
Phao-lô đáp tàu sang La-mã
27 Họ quyết định gởi chúng tôi sang Ý nên chỉ định một sĩ quan tên Giu-li-út, phục vụ trong quân lực hoàng đế, canh giữ Phao-lô và các tù nhân khác. 2 Chúng tôi xuống một chiếc tàu, khởi hành từ thành A-ra-mi và sắp đi các hải cảng vùng Tiểu Á. A-ri-tạc, quê ở Tê-sa-lô-ni-ca thuộc miền Ma-xê-đoan cùng đi với chúng tôi. 3 Hôm sau chúng tôi đến Xi-đôn. Giu-li-út rất tử tế với Phao-lô, cho phép ông đi thăm bạn hữu để họ lo những thứ cần dùng. 4 Chúng tôi rời Xi-đôn và chạy gần đảo Chíp vì gặp gió ngược. 5 Chúng tôi băng qua biển gần Xi-xi-li và Băm-phi-li, rồi cập bến Mi-ra thuộc Lý-sa. 6 Ở đó, viên sĩ quan thấy có chiếc tàu từ thành A-lịch-sơn đến và sắp khởi hành sang Ý, nên ông cho chúng tôi qua tàu ấy.
7 Trong nhiều ngày tàu đi rất chậm. Phải khó khăn lắm chúng tôi mới đến được Ni-đu, nhưng rồi không đi được nữa vì gặp gió ngược, nên chúng tôi đi ven theo hướng Nam của đảo Cơ-rết gần Xanh-môn. 8 Thật rất vất vả mới qua khỏi đảo ấy rồi chúng tôi đến một nơi gọi là Mỹ-cảng, gần thành La-xa.
9 Chúng tôi thiệt mất nhiều thì giờ mà nếu giương buồm ra đi cũng nguy hiểm, hơn nữa đã gần ngày cữ ăn của người Do-thái nên Phao-lô cảnh cáo, 10 “Thưa các bạn, tôi thấy chuyến đi nầy rất nguy hiểm. Chúng ta có thể mất mạng cùng với chiếc tàu nầy và hàng hóa.” 11 Nhưng viên thuyền trưởng và người chủ tàu không nghe Phao-lô, còn viên sĩ quan thì tin lời họ hơn lời Phao-lô. 12 Vì hải cảng ấy không tiện để trú lúc mùa đông nên đa số người đồng ý tiếp tục đi. Họ hi vọng chạy đến cảng Phượng Hoàng rồi trú qua mùa đông tại đó. Phượng Hoàng là một thành phố nằm trên đảo Cơ-rết, có một hải cảng hướng về phía Tây Nam và Tây Bắc.
Gặp bão
13 Khi thấy gió xuôi thổi từ phía Nam tới, các thủy thủ trên tàu tưởng rằng, “Đây là gió thuận, chúng ta nên ra đi,” vì thế họ nhổ neo, cho thuyền chạy dọc theo đảo Cơ-rết. 14 Nhưng bỗng có một luồng gió mạnh gọi là “gió Đông Bắc” từ đảo thổi xuống. 15 Tàu bị kẹt trong luồng gió ngược ấy, không chạy tới được nên chúng tôi để mặc gió đưa tàu đi đâu thì đi. 16 Gió thổi tàu chúng tôi trôi dạt đến phía dưới một đảo nhỏ tên Cầu Đá. Họ hết sức vất vả lắm mới kéo được chiếc thuyền cấp cứu lên tàu. 17 Sau khi kéo lên được rồi, họ cột dây thừng chung quanh tàu để tàu khỏi vỡ tung. Họ sợ tàu tấp phải bãi phù sa vùng Xia-tít, nên họ hạ buồm xuống để gió đưa tàu đi. 18 Hôm sau cơn bão lại càng dữ dội hơn, đến nỗi họ phải ném bớt hàng hóa xuống biển [a]. 19 Qua bữa sau nữa họ đích thân ném các máy móc trên tàu xuống biển. 20 Trong nhiều ngày chúng tôi chẳng thấy mặt trời hay trăng sao gì cả mà cơn bão càng ngày càng mạnh, chúng tôi hết hi vọng được cứu sống.
21 Vì ai cũng nhịn đói đã lâu nên Phao-lô đứng lên khuyên, “Các bạn à, nếu các bạn nghe tôi đừng rời đảo Cơ-rết thì chắc hẳn đã tránh được cảnh trạng nguy khốn và thiệt hại nầy. 22 Nhưng bây giờ tôi khuyên các bạn hãy vững lòng vì không ai trong chúng ta sẽ mất mạng đâu. Chỉ mất tàu thôi. 23 Đêm qua, một thiên sứ của Thượng Đế mà tôi phục vụ và thờ phụng đến với tôi. 24 Thiên sứ bảo rằng, ‘Phao-lô ơi, đừng sợ. Ngươi sẽ phải đứng trước mặt Xê-xa. Thượng Đế hứa rằng Ngài sẽ cứu mạng mọi người cùng đi với ngươi.’ 25 Cho nên, hãy can đảm lên các bạn. Tôi tin nơi Thượng Đế rằng mọi việc sẽ xảy ra đúng theo lời thiên sứ bảo tôi. 26 Nhưng chúng ta sẽ bị mắc cạn ở một đảo nào đó.”
© 2010 Bible League International