Old/New Testament
Đời Người Ngắn Ngủi
14 Con người vốn yếu đuối mong manh[a]
Sống một số ngày ngắn ngủi,
Nhưng lại đầy phiền muộn.
2 Người nở ra như đóa hoa, rồi lại tàn,
Người vụt qua như chiếc bóng, không dừng lại.
3 Lẽ nào Chúa quan tâm đến một người như vậy,
Và đem con ra xét xử?
4 Ai có thể khiến người ô uế trở thành trong sạch?
Không một ai!
5 Vì Chúa đã định ngày cho người,
Chúa biết số tháng trong đời người,
Chúa đặt cho người một giới hạn không thể vượt qua,
6 Xin Chúa ngoảnh mặt cho người an phận
Vui hưởng ngày mình như kẻ làm thuê.
So Sánh Người Với Cây
7 Khi cây bị đốn, ta vẫn còn hy vọng
Cây sẽ mọc lại, đâm chồi nẩy lộc.
8 Dù rễ bắt đầu già cỗi dưới đất,
Và gốc khởi sự chết trong bụi,
9 Vừa bắt được hơi nước, cây liền nứt lộc,
Đâm nhành như một cây tơ.
10 Nhưng con người, khi chết rồi, mất tất cả năng lực;
Người tắt hơi, rồi về đâu?
11 Như nước hồ bốc hơi biến mất,
Như sông cạn dần rồi khô hẳn,
12 Con người nằm xuống, không hề chỗi dậy;
Khi bầu trời còn đó, người không hề thức dậy,
Không ai có thể đánh thức người khỏi giấc ngủ say.
Ước Mơ Khó Thực Hiện
13 Ôi, ước gì Chúa giấu con nơi âm phủ,
Che kín con cho đến khi cơn giận Chúa nguôi,
Định kỳ hạn cho con tại đó,
Và nhớ đến con khi mãn kỳ!
14 Người chết rồi có thể nào sống lại?
Trọn những ngày nghĩa vụ nhọc nhằn,
Con sẽ trông chờ phiên gác thế con.
15 Bấy giờ Chúa gọi, con xin thưa,
Chúa sẽ nhớ thương công trình của tay Ngài.
16 Bấy giờ Chúa sẽ đếm từng bước con đi,
Nhưng Ngài sẽ không canh chừng tội lỗi con.
17 Vi phạm con sẽ được niêm phong trong túi,
Gian ác con, Chúa sẽ che đậy.
Thực Tế Phũ Phàng
18 Tuy nhiên, như núi lở tan ra từng mảnh vụn,
Như tảng đá tách rời khỏi sườn núi,
19 Như nước chảy đá mòn,
Như mưa lũ cuốn trôi bụi đất,
Chúa phá tan hy vọng con người.
20 Chúa đánh bại người một lần đủ cả, và người ra đi,
Chúa biến đổi sắc diện người, và xua người đi.
21 Con cái người có vẻ vang, người cũng chẳng biết,
Hoặc chúng có thấp hèn, người cũng chẳng hay.
22 Người chỉ cảm biết được nỗi đau của chính thân mình,
Chỉ sầu khổ vì chính mình mà thôi.
Người Khôn Ngoan Kính Sợ Đức Chúa Trời Và Giữ Gìn Lời Nói
15 Ê-li-pha người Thê-man đáp lời:
2 Lẽ nào người khôn ngoan nói lời tri thức như bão táp,
Bụng căng đầy gió đông?
3 Lẽ nào người dùng lập luận vô bổ,
Lời vô ích mà tự bào chữa mình sao?
4 Thật vậy, anh gạt bỏ lòng kính sợ Đức Chúa Trời,
Anh khinh thường giờ suy gẫm trước mặt Ngài.
5 Tội ác anh hướng dẫn miệng anh,
Khiến anh chọn lưỡi gian xảo.
6 Chính miệng anh lên án anh, chớ chẳng phải tôi,
Chính môi anh tố cáo anh.
7 Có phải anh là người sanh ra đầu tiên,
Có phải anh vào đời trước cả núi non?
8 Anh có được dự nghe trong buổi họp kín của Đức Chúa Trời?
Có phải chỉ riêng anh khôn ngoan thôi sao?
9 Có điều chi anh biết mà chúng tôi chẳng biết?
Có điều chi anh hiểu mà chúng tôi chẳng hiểu?
10 Giữa chúng ta đây có người tóc bạc tuổi cao,
Cao niên hơn cả phụ thân anh.
11 Lời an ủi từ Đức Chúa Trời,
Lời Ngài khuyên nhẹ nhàng chưa đủ cho anh sao?
12 Sao trí anh lại nghĩ quẩn,
Sao mắt anh mờ đi, không thấy.[b]
13 Đến nỗi anh cả gan giận Đức Chúa Trời,
Và miệng anh tuôn ra những lời dường ấy?
14 Loài người là gì mà thanh sạch được?
Loài người sanh ra từ người nữ làm sao công chính được?
15 Nếu Đức Chúa Trời không tin cậy ngay cả các thiên thần,
Nếu các tầng trời vẫn chưa sạch dưới mắt Ngài,
16 Huống chi loài người gớm ghiếc và hư đốn,
Là kẻ phạm tội ác như uống nước lã!
Số Phận Kẻ Ác
17 Xin anh nghe tôi, tôi sẽ trình bày,
Tôi sẽ kể lại điều gì tôi thấy,
18 Điều mà các nhà hiền triết đã dạy,
Và không giấu những gì học được từ tổ tiên,
19 Khi Đức Chúa Trời ban đất nước cho riêng họ,
Không có người nước ngoài sống giữa họ.
20 Kẻ ác bị dằn vặt suốt đời,
Trọn những năm dành cho kẻ hà hiếp;
21 Tiếng kinh hoàng luôn văng vẳng bên tai,
Đang bình an, kẻ Hủy Diệt xông vào;
22 Không hy vọng thoát khỏi cảnh tối tăm,
Gươm giết hại luôn luôn chực sẵn.
23 Xác kẻ ác bị ném ra ngoài, làm thức ăn cho kên kên,[c]
Nó cảm biết ngày tăm tối gần kề.
24 Cảnh khốn khó cùng quẫn làm nó khiếp sợ,
Dồn ép nó như ông vua sẵn sàng tấn công.
25 Vì nó đã vung tay lên chống nghịch Đức Chúa Trời,
Ra vẻ anh hùng thách thức Đấng Toàn Năng.
26 Nó gân cổ chạy xông vào Ngài,
Tay cầm khiên dày có núm, có u.
27 Dù mỡ phủ lấp mặt nó,
Căng phồng bụng hông nó,
28 Nó sẽ sống trong những thành sắp bị tàn phá,
Nhà cửa bỏ hoang
Chờ đổ nát thành đống.
29 Nó không giàu có được, của cải nó không bền,
Tài sản nó không lan rộng trên đất.
30 Nó không thoát khỏi cảnh tối tăm;
Lửa sém khô các chồi nó,
Hơi thở của Đức Chúa Trời cuốn nó đi mất.
31 Kẻ ác chớ cậy vào của phù du mà tự dối mình,
Vì của phù du sẽ là phần thưởng của nó.
32 Nó sẽ nhận đầy đủ phần mình trước ngày định,
Nhành nó sẽ không xanh tươi;
33 Nó giống như cây nho rụng trái non,
Như cây ô liu không đậu hoa.
34 Vì phường vô đạo không con cháu,
Và lửa thiêu rụi lều trại cả bọn hối lộ và bọn ăn hối lộ.
35 Chúng cưu mang việc gây hấn và sanh ra tội ác,
Dạ chúng thai nghén điều gian xảo.
Gióp Nói Với Các Bạn
16 Gióp đáp lời:
2 Tôi đã từng nghe những lời như vậy nhiều lần rồi,
Hết thảy các anh đều là những kẻ an ủi gây thêm phiền toái!
3 Lời vô nghĩa bao giờ mới dứt?
Hoặc giả anh mắc bệnh gì nên phải nói ra?
4 Nếu các anh ở trong hoàn cảnh tôi,
Tôi cũng có khả năng nói y như các anh,
Tôi có thể nói thao thao bất tuyệt,
Và lắc đầu nhìn các anh.
5 Nhưng tôi sẽ dùng môi miệng khích lệ các anh,
Xoa dịu nỗi đau khổ của các anh.
6 Còn nỗi đau của riêng tôi không thuyên giảm khi tôi nói,
Cũng không xa lìa nếu tôi nín lặng.
Gióp Than Thân Trách Phận
7 Nhưng bây giờ Chúa làm tôi mòn mỏi,
Ngài hủy diệt cả gia đình tôi.
8 Ngài khiến da tôi nhăn nheo,
Thân tôi gầy mòn làm chứng nghịch lại tôi.
9 Cơn giận Chúa xâu xé tôi,
Ngài nghiến răng thù ghét tôi,
Kẻ thù tôi trừng mắt nhìn tôi.
10 Chúng mở miệng nhạo báng tôi,
Tát má tôi với lời thô lỗ,
Kết bè nhau hãm đánh tôi.
11 Đức Chúa Trời nộp tôi cho bọn vô đạo,
Trao tôi vào tay bọn gian ác.
12 Tôi đang sống yên vui, bỗng bị Ngài đập nát,
Ngài chụp cổ tôi, ném tôi vỡ tan tành.
Ngài dựng tôi lên làm bia;
13 Bọn bắn cung của Ngài bao vây tôi.
Ngài đâm thủng thận tôi, không chút xót thương,
Ngài đổ mật tôi ra trên đất.
14 Ngài đánh tôi bị thương, vết này đến vết kia,
Xông đánh tôi như chiến sĩ ra trận.
15 Tôi may áo tang mặc phủ lên da,
Vùi danh giá[d] tôi trong bụi đất.
16 Mặt tôi sưng đỏ vì khóc,
Mắt tôi thâm quầng bóng chết chóc,
17 Dù tay tôi không làm điều bạo ngược,
Và lời cầu nguyện tôi trong sạch.
Gióp Trông Đợi Vào Nhân Chứng Trên Trời
18 Ôi đất, xin đừng lấp máu tôi,
Xin đừng ngăn chặn tiếng kêu báo oán!
19 Ngay giờ này, có một đấng làm chứng cho tôi trên trời,
Có một đấng biện hộ cho tôi trên nơi cao.
20 Các bạn tôi nhạo báng tôi,
Tôi đầm đìa nước mắt cầu khẩn Đức Chúa Trời.
21 Đấng làm chứng trên trời sẽ biện hộ cho tôi trước mặt Đức Chúa Trời,
Như loài người biện hộ cho bạn mình.
22 Vì chỉ còn một vài năm nữa thôi,
Rồi tôi sẽ ra đi, không bao giờ trở lại.
22 Nhưng Sau-lơ ngày càng đầy quyền năng bắt bẻ những người Do Thái tại Đa-mách, lập luận chứng minh rằng Đức Giê-su chính là Chúa Cứu Thế.
23 Nhiều ngày trôi qua, người Do Thái bàn kế giết Sau-lơ, 24 nhưng ông biết được âm mưu đó. Họ canh giữ rất nghiêm mật các cổng thành cả ngày lẫn đêm để bắt giết ông. 25 Nhưng ban đêm, các môn đệ Chúa đem ông đặt vào cái thúng dòng dây thả xuống bên ngoài tường thành. 26 Về đến Giê-ru-sa-lem, ông cố gắng gia nhập với các môn đệ Chúa nhưng tất cả đều nghi sợ, không tin rằng ông là môn đệ thật. 27 Nhưng Ba-na-ba nhận ông, đưa đến gặp các sứ đồ và tường thuật cách ông được thấy Chúa trên đường, được Chúa phán dạy và cách ông mạnh dạn truyền giảng tại Đa-mách nhân danh Đức Giê-su. 28 Vậy, Sau-lơ ở lại với họ, tự do ra vào thành Giê-ru-sa-lem, mạnh dạn truyền giảng trong danh Chúa. 29 Ông cũng nói chuyện và tranh luận với những người Do Thái nói tiếng Hy Lạp nhưng họ tìm cách ám sát ông. 30 Được tin ấy, các anh em tín hữu đưa ông xuống Sê-sa-rê rồi phái đi Tạc-sơ.
31 Vì thế, Hội Thánh khắp vùng Giu-đê, Ga-li-lê và Sa-ma-ri được bình an một thời gian. Hội Thánh được xây dựng, sống trong sự kính sợ Chúa, và nhờ Đức Thánh Linh nâng đỡ, số tín hữu ngày càng gia tăng.
Phê-rơ Thăm Ly-đa Và Giốp-bê
32 Phê-rơ đi khắp nơi, một lần kia ông đến thăm các thánh đồ tại Ly-đa. 33 Tại đây, ông gặp một người bại tên Ê-nê đau liệt giường đã tám năm. 34 Phê-rơ bảo: “Anh Ê-nê! Chúa Cứu Thế Giê-su chữa lành cho anh! Anh hãy đứng dậy, dọn giường đi!” Lập tức, Ê-nê đứng dậy. 35 Tất cả dân chúng ở Ly-đa và Sa-rôn thấy Ê-nê lành bệnh đều quay về với Chúa.
36 Tại Giốp-bê, có một môn đồ tên là Ta-bi-tha, nghĩa là Hoàng Dương, thường làm việc thiện và cứu giúp người nghèo khổ. 37 Lúc ấy, bà mắc bệnh và qua đời. Người ta tắm rửa xác bà và đặt nằm trong một phòng trên lầu. 38 Vì Ly-đa ở gần Giốp-bê nên khi các môn đệ Chúa nghe tin Phê-rơ đang ở Ly-đa liền sai hai người qua đó nài xin: “Mời ông đến ngay!”
39 Phê-rơ đứng dậy lên đường với hai người. Đến nơi, ông được đưa lên lầu. Tất cả các quả phụ đứng quanh ông vừa khóc vừa chỉ các bộ áo và y phục mà bà Hoàng Dương đã may cho khi bà còn sống với họ. 40 Phê-rơ mời tất cả ra khỏi phòng rồi quỳ gối cầu nguyện. Quay lại xác chết ông bảo: “Bà Ta-bi-tha, hãy dậy!” Bà mở mắt, thấy Phê-rơ, liền ngồi dậy. 41 Phê-rơ đưa tay nâng bà đứng dậy rồi gọi các thánh đồ và các quả phụ đến cho họ thấy bà đang sống. 42 Tin này loan báo khắp cả khu vực Giốp-bê nên nhiều người tin nhận Chúa. 43 Phê-rơ ở lại Giốp-bê lâu ngày trọ tại nhà Si-môn, một người thợ thuộc da.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)