Old/New Testament
Đức Chúa Trời Công Chính
8 Binh-đát, người Su-a, đáp lời Gióp:
2 Anh còn nói như vậy cho đến bao giờ?
Lời từ miệng anh là cuồng phong bão táp!
3 Có thể nào Đức Chúa Trời bẻ cong lẽ phải?
Có thể nào Đấng Toàn Năng bóp méo lẽ công bằng?
4 Con cái anh hẳn đã phạm tội với Ngài,
Cho nên Ngài đã giao chúng nó vào quyền lực của tội ác chúng.
5 Phần anh, nếu anh tìm kiếm Đức Chúa Trời,
Và cầu khẩn Đấng Toàn Năng,
6 Nếu anh thanh sạch và ngay thẳng,
Thì ngay bây giờ, chắc chắn Ngài sẽ giải cứu anh
Và khôi phục gia đình tài sản anh, để thưởng sự công bình anh.
7 Tình trạng ban đầu của anh sẽ chẳng đáng kể
So với tương lai anh rạng rỡ bội phần.
Tội Ác Bị Hình Phạt
8 Tôi xin anh học hỏi thế hệ trước,
Nghiên cứu những điều cha ông họ tìm ra,
9 Vì chúng ta mới sanh hôm qua, chẳng biết gì,
Ngày đời chúng ta trên đất qua đi như cái bóng.
10 Nhưng họ sẽ dạy dỗ và chỉ bảo anh,
Nói lên những gì họ hiểu biết.
11 Cây cói giấy có thể nào mọc nơi không đầm lầy?
Lau sậy có thể nào sống nơi không có nước?
12 Đang lúc xanh mởn, chưa bị cắt,
Chúng sẽ khô héo trước các loài cỏ khác.
13 Đó là số phận của mọi người chối bỏ Đức Chúa Trời;
Kẻ vô đạo tiêu tan hy vọng.
14 Lòng tin tưởng của họ bị cắt đứt,
Họ trông cậy vào một màng nhện!
15 Họ dựa vào nhà mình, nhà không đứng nổi,
Họ bám lấy nhà, cũng không chỗi dậy được.
16 Họ giống như cây xanh mướt dưới ánh mặt trời,
Đâm chồi nảy tược tràn khắp vườn,
17 Rễ quấn quanh đống đá,
Bám chặt từng hòn đá.
18 Nhưng nếu cây bị nhổ lên khỏi chỗ nó mọc,
Chỗ ấy sẽ từ bỏ nó: “Ta chưa hề thấy ngươi.”
19 Kìa, niềm vui của những kẻ từ bỏ Đức Chúa Trời chỉ có bấy nhiêu.
Từ đất ấy, những cây khác sẽ mọc lên.
Đức Chúa Trời Chăm Sóc Người Trung Tín
20 Nhưng Đức Chúa Trời không ruồng bỏ người trọn vẹn,
Cũng không giúp đỡ kẻ ác.
21 Ngài sẽ khiến cho miệng anh đầy tiếng cười,
Môi anh đầy tiếng reo vui.
22 Những kẻ thù ghét anh sẽ chuốc lấy hổ thẹn,
Lều trại kẻ ác sẽ tiêu tan.
Loài Người Không Thể Nào Tranh Luận Với Đức Chúa Trời
9 Gióp đáp lời:
2 Phải, tôi biết như vậy.
Tuy nhiên, loài người làm thể nào được Đức Chúa Trời xét là công bình?
3 Giả sử người có muốn tranh luận với Ngài,
Ngài hỏi ngàn câu, người không thể đáp một lời.
4 Đức Chúa Trời khôn ngoan và quyền năng,
Nào ai chống cự Ngài mà còn nguyên vẹn?
Đức Chúa Trời Quyền Năng Tạo Dựng Vũ Trụ
5 Đức Chúa Trời dời núi, núi chẳng biết trước,
Trong cơn giận, Ngài lật đổ núi.
6 Ngài rung chuyển đất khỏi nền nó,
Cột chống đỡ đất phải rung rinh.
7 Ngài truyền lệnh cho mặt trời đừng mọc,
Ngài đóng ấn niêm phong các vì sao.
8 Một mình Ngài trải các tầng trời ra,
Và chà đạp các ngọn sóng biển.
9 Ngài dựng nên sao Bắc Đẩu, sao Xạ Thủ,
Sao Thất Tinh, và các chòm sao phương nam.[a]
10 Ngài làm những việc lớn lao không sao dò thấu,
Những việc diệu kỳ không ai đếm nổi.
11 Nếu Ngài đi cạnh tôi, tôi cũng không nhìn thấy,
Nếu Ngài lướt ngang qua, tôi cũng không nhận ra.
12 Nếu Ngài cướp mất điều gì của người nào, ai dám ngăn cản Ngài?
Ai dám thưa với Ngài: “Chúa làm gì vậy?”
13 Đức Chúa Trời không đè nén cơn giận Ngài,
Những kẻ giúp đỡ Ra-háp[b] cúi rạp dưới chân Ngài.
Gióp Không Thể Tự Bào Chữa Cho Mình
14 Huống gì tôi, làm sao có thể đáp lời Ngài?
Tôi biết chọn lời nào đối đáp với Ngài?
15 Dù tôi vô tội, tôi cũng không thể tự biện hộ cho mình,
Tôi chỉ có thể van xin lòng thương xót của Đấng phán xét tôi.
16 Dù Ngài có nhận lời tôi yêu cầu, và ra trước tòa,
Tôi cũng không dám tin Ngài lắng tai nghe tiếng tôi.
17 Ngài khiến bão tố vùi dập tôi,
Gia tăng thương tích tôi vô cớ.
18 Ngài không cho tôi thì giờ lấy lại hơi thở,
Nhưng cho tôi nếm đầy cay đắng.
19 Nếu dựa vào sức, kìa, Ngài là Đấng quyền năng,
Nếu dựa vào công lý, ai dám kiện Ngài?
20 Dù tôi vô tội, chính miệng tôi sẽ kết án tôi,
Dù tôi trọn vẹn, Ngài cũng sẽ chứng minh tôi gian dối.
21 Tôi trọn vẹn.
Nhưng tôi không còn thiết gì nữa.
Tôi khinh thường mạng sống tôi.
22 Mọi người đều cùng một số phận.
Vì thế tôi nói:
Ngài hủy diệt cả người trọn vẹn lẫn kẻ ác.
23 Nếu thiên tai giết chết bất ngờ,
Ngài nhạo cười nỗi khổ của người vô tội.
24 Khi đất nước rơi vào tay kẻ ác,
Ngài bịt mắt các quan tòa.
Nếu chẳng phải Ngài, thì còn ai?
Không Có Trọng Tài Giữa Gióp Và Đức Chúa Trời
25 Ngày đời con trôi qua nhanh hơn người chạy đem tin,
Chúng trốn mất, không hề thấy phước hạnh.
26 Chúng lướt nhanh như thuyền nan,
Như đại bàng sà xuống vồ mồi.
27 Nếu con tự nhủ: “Ta sẽ quên đi, không than phiền nữa,
Lột bỏ nét u sầu, và tươi cười lên,”
28 Con sợ tất cả những nỗi thương đau con sẽ phải gánh chịu,
Vì con biết Ngài không kể con vô tội.
29 Nếu con vẫn bị kết tội,
Sao còn mệt nhọc bào chữa cho uổng công?
30 Dù con có tắm gội bằng nước tuyết,
Rửa tay bằng nước tro,
31 Ngài cũng vẫn dìm con xuống hố,
Đến nỗi quần áo con ghê tởm con.
32 Thật, Ngài không phải là người như tôi
Để tôi có thể đối đáp với Ngài,
Để chúng tôi có thể cùng nhau ra tòa.
33 Ước gì có Đấng phân xử giữa chúng tôi,
Có quyền trên cả hai chúng tôi!
34 Đấng ấy sẽ dời ngọn roi của Đức Chúa Trời xa khỏi tôi,
Để tôi không còn khiếp sợ vì Ngài nữa.
35 Bấy giờ tôi sẽ nói, không sợ hãi,
Vì trong thâm tâm, tôi không nhút nhát.
Gióp Trách Đức Chúa Trời Buộc Tội Ông Vô Cớ
10 Tôi chán ngán cuộc sống;
Vì thế tôi sẽ kêu than không ngại ngùng,
Tôi sẽ nói lên tự nỗi lòng cay đắng.
2 Tôi sẽ thưa với Đức Chúa Trời:
Xin đừng kết án con,
Xin cho con biết Ngài buộc con tội gì.
3 Lẽ nào Chúa vui lòng đàn áp,
Ruồng bỏ con là công khó tay Ngài làm nên,
Nhưng lại chấp nhận mưu đồ kẻ ác?
4 Lẽ nào Chúa có mắt thịt,
Nhìn thấy như người trần?
5 Phải chăng Chúa chỉ sống một số ngày như người phàm,
Một số năm như loài người,
6 Đến nỗi Chúa phải tìm kiếm tội ác con,
Vạch cho ra lỗi lầm con?
7 Vì Chúa biết con vô tội,
Không ai cứu con thoát khỏi tay Ngài.
Lẽ Nào Đức Chúa Trời Chăm Sóc Gióp Chỉ Để Hại Ông?
8 Tay Chúa đã nắn và tạo nên con,
Nhưng nay Ngài quay lại hủy diệt con!
9 Xin Chúa nhớ rằng Ngài đã nhồi nắn con như đồ gốm.
Lẽ nào Ngài bóp nát con thành đất bùn?
10 Có phải Chúa đổ con ra như sữa,
Rồi khiến con đông đặc lại như phó mát?
11 Ngài cho con mặc da và thịt,
Kết chặt xương gân con.
12 Chúa ban cho con sự sống,
Ngài yêu con với tình yêu bền vững,
Ngài chăm sóc giữ gìn mạng sống con.
13 Tuy nhiên, Chúa giấu kín những điều này trong lòng,
Con biết Ngài có ý định này.
14 Chúa canh chừng xem con có phạm lỗi,
Ngài không tha tội ác con.
15 Nếu con làm ác, thì khốn nạn cho con!
Nhưng nếu con làm phải, con cũng không dám ngước đầu lên,
Vì con no ắp nhục nhã, uống tràn khổ đau.
16 Nếu con được vẻ vang, như sư tử Ngài sẽ săn đuổi con,
Ngài sẽ làm dấu kỳ phép lạ để hại con.
17 Ngài luôn có chứng cớ mới chống nghịch con,
Cơn giận Ngài gia tăng đối với con,
Viện binh tiếp ứng thay phiên nhau tấn công con.
Gióp Cầu Xin Đức Chúa Trời Đừng Ngó Ngàng Đến Ông Nữa
18 Tại sao Chúa cho con lọt lòng mẹ?
Ước gì con đã tắt hơi lúc ấy để không mắt nào nhìn thấy con!
19 Ước gì con như chưa hề sống,
Từ lòng mẹ xuống ngay mộ phần!
20 Phải chăng con chỉ sống được ít ngày?
Vậy xin Chúa ngừng tay,
Xin đừng ngó ngàng đến con,
Cho con vui thỏa đôi chút,
21 Trước khi con ra đi, không bao giờ trở lại,
Ra đi vào cõi tăm tối âm u,
22 Cõi mù mịt như bóng tối,
Âm u và hỗn loạn,
Nơi đó ánh sáng khác nào bóng tối.
Phi-líp Gặp Thái Giám Ê-thi-ô-bi
26 Một thiên sứ của Chúa bảo Phi-líp: “Ông hãy xuống miền nam, đến con đường hoang vắng chạy từ Giê-ru-sa-lem xuống Ga-xa.” 27 Phi-líp đứng dậy lên đường. Kìa, có một người Ê-thi-ô-bi là thái giám của Can-đác, nữ vương Ê-thi-ô-bi, làm tổng giám đốc ngân khố. Ông đã lên Giê-ru-sa-lem thờ phượng 28 và trên đường về nước, đang ngồi trên xe ngựa mà đọc sách tiên tri I-sa. 29 Thánh Linh bảo Phi-líp: “Con hãy lại gần và theo sát xe ấy!”
30 Phi-líp chạy đến, nghe ông ta đọc sách tiên tri I-sa, liền hỏi: “Ông có hiểu những điều ông đang đọc đó không?” 31 Thái giám đáp: “Nếu không ai hướng dẫn làm sao tôi hiểu được?” Thái giám mời Phi-líp lên xe ngồi với mình. 32 Đoạn Kinh Thánh thái giám đang đọc là:
Người bị dắt đi như chiên đến lò thịt,
Như chiên câm trước mặt kẻ hớt lông;
Thế mà Người chẳng mở miệng.
33 Trong khi bị sỉ nhục, quyền lợi của Người bị tước đoạt.
Ai sẽ nói đến dòng dõi Người?
Vì mạng sống Người bị cất đi khỏi mặt đất.[a]
34 Thái giám hỏi Phi-líp: “Tôi xin hỏi ông: Tiên tri của Chúa nói về ai đây? Về chính ông ta hay về ai khác?” 35 Phi-líp bắt đầu từ đoạn Kinh Thánh ấy mà truyền giảng về Đức Giê-su cho thái giám.
36 Đang đi giữa đường, đến chỗ có nước, thái giám hỏi Phi-líp: “Sẵn có nước đây! Có điều gì ngăn trở tôi chịu phép báp-tem không?” 37 (Phi-líp nói: “Nếu ông hết lòng tin ông có thể chịu phép báp-tem.” Thái giám đáp: “Tôi tin Chúa Cứu Thế Giê-su là Con Đức Chúa Trời.”)[b] 38 Thái giám ra lệnh dừng xe lại. Phi-líp và thái giám cùng xuống dưới nước; Phi-líp làm phép báp-tem cho thái giám. 39 Khi lên khỏi nước, Thánh Linh đem Phi-líp đi mất, thái giám không còn thấy người nữa, nhưng cứ hân hoan tiếp tục cuộc hành trình. 40 Thấy mình đang ở A-xốt, Phi-líp đi qua và truyền giảng Phúc Âm trong tất cả các thành trên con đường đến tận Sê-sa-rê.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)