Old/New Testament
1 Chớ phiền lòng vì những kẻ làm ác;
Cũng đừng ganh tức vì những kẻ làm chuyện gian tà,
2 Vì chúng sẽ mau héo khô như cỏ dại,
Và sẽ chóng úa tàn như rau dại mới vừa xanh.
3 Hãy tin cậy Chúa và làm điều lành;
Khá ở trong xứ và nuôi mình bằng sự thành tín của Ngài.
4 Hãy vui thỏa trong Chúa,
Và Ngài sẽ ban cho bạn những điều lòng bạn ao ước.
5 Hãy phó thác đường lối bạn cho Chúa,
Hãy tin cậy Ngài, Ngài sẽ làm thành điều bạn muốn.
6 Ngài sẽ làm cho đức công chính của bạn rạng ngời như ánh sáng,
Và sự trong sạch của bạn lộ ra như giữa trưa.
7 Hãy an tâm trong Chúa và kiên nhẫn chờ đợi Ngài;
Ðừng phiền lòng vì người khác được may mắn trong đường lối họ,
Hoặc vì họ thực hiện được những mưu ác.
8 Hãy ngưng cơn giận và bỏ sự tức giận đi;
Ðừng bực bội làm gì, vì nuôi giận như thế chỉ dẫn đến việc ác.
9 Phàm kẻ nào làm điều ác ắt sẽ bị diệt mất,
Nhưng ai trông đợi Chúa sẽ hưởng được đất.
10 Chỉ trong chốc lát thôi, kẻ ác sẽ không còn nữa;
Bạn sẽ tìm kiếm chỗ nó, nhưng nó chẳng còn ở đó nữa.
11 Nhưng người hiền lành sẽ hưởng được đất
Và được vui thỏa trong bình an thịnh vượng dồi dào.
12 Kẻ ác lập mưu hại người ngay lành,
Và nghiến răng chống lại người ấy;
13 Nhưng Chúa cười nó,
Vì Ngài thấy ngày tàn của nó đến gần.
14 Kẻ ác rút gươm và giương cung để đánh hạ người nghèo nàn và khốn khổ,
Và để giết hại người sống ngay lành;
15 Nhưng gươm của nó sẽ đâm vào lòng nó,
Và cung của nó sẽ gãy cụp làm hai.
16 Những gì người ngay lành có tuy ít ỏi,
Nhưng tốt hơn của cải nhiều của lắm kẻ gian tà.
17 Vì cánh tay của kẻ ác sẽ bị gãy,
Nhưng Chúa bảo vệ người ngay lành.
18 Chúa biết những ngày của người thanh liêm trong sạch;
Cơ nghiệp của họ sẽ còn lại đời đời.
19 Họ sẽ không bị hổ thẹn trong thời tai họa;
Trong thời đói kém họ vẫn được no nê.
20 Nhưng kẻ ác sẽ bị chết mất;
Những kẻ thù của Chúa tựa như sắc đẹp của đồng cỏ;
Chúng bị tan biến như khói tan đi.
21 Kẻ ác vay mượn rồi không trả lại,
Còn người ngay lành cứ rộng rãi ban cho.
22 Vì ai được Chúa ban phước sẽ hưởng được đất,
Nhưng kẻ nào bị Ngài nguyền rủa sẽ bị diệt vong.
23 Chúa làm cho vững các bước của người tốt,
Vì Ngài ưa thích đường lối của người ấy.
24 Nếu người ấy có vấp, người ấy sẽ không ngã dài,
Vì Chúa sẽ nắm lấy tay người ấy giữ lại.
25 Trước tôi trẻ, giờ tôi già,
Nhưng tôi chưa thấy người ngay lành nào bị bỏ,
Hoặc dòng dõi người ấy phải đi ăn mày.
26 Cả đời người ấy cứ làm ơn và cho mượn;
Dòng dõi người ấy trở thành nguồn phước cho nhiều người.
27 Hãy tránh điều ác và làm điều thiện,
Ðể bạn sẽ ở trong xứ mãi mãi.
28 Vì Chúa yêu thương người công chính;
Ngài không bỏ các thánh đồ của Ngài;
Họ sẽ được bảo vệ đời đời;
Nhưng dòng dõi của kẻ ác sẽ bị diệt vong.
29 Người ngay lành sẽ hưởng được đất,
Và sẽ ở trong đó mãi mãi.
30 Miệng người ngay lành thốt ra sự khôn ngoan;
Lưỡi người ấy nói ra công lý.
31 Luật pháp Ðức Chúa Trời ở trong lòng người ấy;
Các bước chân người ấy sẽ không bị trợt.
32 Kẻ ác rình rập người ngay lành,
Ðể tìm cơ hội giết hại người ấy,
33 Nhưng Chúa không phó người ấy vào tay nó;
Ngài không để cho người ấy bị kết án khi bị xét xử.
34 Hãy trông cậy Chúa và hãy giữ theo đường lối Ngài;
Ngài sẽ nhấc nâng bạn lên để bạn hưởng được đất;
Bạn sẽ nhìn thấy rõ khi kẻ ác bị diệt mất.
35 Tôi đã từng thấy một kẻ gian ác có thế lực và bạo tàn;
Nó vùng vẫy dọc ngang như một cây sum suê trong vùng đất tốt;
36 Nhưng nó đã mất sớm, và này, nó chẳng còn nữa;
Tôi đã cố tình tìm kiếm nó nhưng chẳng tìm ra.
37 Hãy để ý người liêm khiết và nhìn xem người ngay thật;
Vì tương lai của người hiếu hòa là bình an thịnh vượng.
38 Nhưng những kẻ tội lỗi đều phải bị diệt vong;
Tương lai của những kẻ gian ác là bị tiêu diệt hoàn toàn.
39 Chúa ban ơn cứu rỗi cho người ngay lành;
Ngài là sức mạnh của người ấy trong khi gặp khó khăn rắc rối.
40 Chúa giúp đỡ họ và giải cứu họ;
Ngài giải thoát họ và cứu họ khỏi tay kẻ ác,
Bởi vì họ nương náu nơi Ngài.
Lời Cầu Nguyện của Người Thống Hối
Thơ của Ða-vít
Ðể làm một của lễ tưởng niệm
1 Chúa ôi, xin đừng khiển trách con trong khi Ngài nóng giận;
Xin đừng sửa phạt con giữa cơn thịnh nộ của Ngài,
2 Vì các mũi tên của Ngài đã ghim thấu vào con,
Và tay Ngài đã đè nặng trên con.
3 Vì cơn giận của Ngài, thân thể con không chỗ nào lành lặn;
Vì tội lỗi của con, các xương con chẳng còn cái mạnh lành.
4 Vì các tội lỗi của con đã chồng chất cao quá đầu con;
Chúng giống như một gánh nặng, đè nặng quá sức con.
5 Những vết thương của con đã trở nên hôi thối và mưng mủ,
Bởi vì con đã ngu dại.
6 Con phải cúi khom và khòm cụp;
Con vừa đi vừa rên rỉ suốt ngày.
7 Vì gan ruột con như bị lửa hừng thiêu đốt,
Da thịt con chẳng còn lành lặn chỗ nào.
8 Con bị kiệt lực và bị nghiền nát;
Con rên rỉ than van, vì lòng con luôn lo lắng bồn chồn.
9 Chúa ôi, mọi ước nguyện của con đều ở trước mặt Ngài;
Nỗi thở than của con chẳng thể giấu được Ngài.
10 Lòng con luôn hồi hộp; sức lực con tiêu tan;
Ngay cả thị lực của con cũng biến mất.
11 Những người con yêu thương và bạn bè con đều xa lánh khi con bị đánh phạt;
Những bà con của con cũng đứng tránh ở đằng xa.
12 Những kẻ muốn giết con gài bẫy để hại mạng sống con;
Những kẻ tìm cách làm tổn thương con trù ẻo con sớm mất;
Suốt ngày chúng bàn tính những cách để phản bội lọc lừa.
13 Nhưng con, con như người điếc chẳng thèm nghe,
Như người câm chẳng thèm nói.
14 Thật vậy con như người không nghe không biết;
Miệng con chẳng buồn biện hộ làm gì.
15 Vì Chúa ôi, con chỉ trông cậy nơi Ngài;
Xin nhậm lời con, lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con.
16 Vì con đã nói, “Chúng sẽ chẳng được vui mừng vì cớ tôi đâu;
Dù chân tôi có trợt, nhưng chúng sẽ chẳng có dịp để lên mình.”
17 Vì con sắp ngã rồi,
Nỗi đau đớn của con hằng ở trước mặt con.
18 Con xưng nhận tội lỗi của con;
Con rất khổ tâm vì tội của con.
19 Những kẻ thù của con hăng say và mạnh bạo;
Những kẻ ghét con thật vô cớ nhiều thay.
20 Chúng là những kẻ lấy điều ác báo đáp cho điều thiện;
Chúng chống đối con, vì con quyết tâm theo điều thiện.
21 Chúa ôi, xin đừng bỏ con;
Ðức Chúa Trời của con ôi, xin đừng ở xa con.
22 Xin mau mau đến cứu giúp con;
Lạy Chúa, Ðấng Giải Cứu của con.
Sự Hư Không của Ðời Người
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
Theo điệu Giê-đu-thun
1 Tôi nói, “Tôi phải cẩn thận gìn giữ đường lối mình,
Ðể tôi không phạm tội bằng lưỡi mình;
Tôi phải canh giữ miệng mình như đeo một đai bịt mồm,
Nhất là mỗi khi có kẻ ác hiện diện trước mặt tôi.”
2 Tôi câm nín và yên lặng;
Tôi tự kiềm hãm đến nỗi chẳng nói, dù chỉ một lời lành;
Nhưng sự căng thẳng cứ gia tăng trong tôi.
3 Lòng tôi như bị lửa hừng thiêu đốt;
Trong khi tôi cố nín lặng, lửa càng nung nấu tâm can,
Vì thế lưỡi tôi buộc phải nói ra:
4 Chúa ôi, xin cho con biết cuối cùng của đời con sẽ ra sao,
Những ngày của đời con sẽ dài được bao lâu,
Ðể con biết đời con mỏng manh là dường nào.
5 Kìa, Ngài làm cho những ngày của đời con dài bằng gang tay,
Ðời con như con số không trước mặt Ngài;
Thật vậy mỗi người, dù có ra gì, cũng chỉ là hư không. (Sê-la)
6 Quả thật mỗi người bước đi chẳng khác gì một cái bóng;
Ðúng vậy người ta lao khổ nhọc nhằn rồi cũng luống công;
Người ta để dành của cải, nhưng không biết ai sẽ hưởng.
7 Chúa ôi, bây giờ con còn biết trông cậy vào ai?
Con chỉ còn hy vọng nơi một mình Ngài.
8 Xin giải cứu con khỏi những vi phạm của con;
Xin đừng để con bị khinh bỉ trước mặt những kẻ dại.
9 Con đã bị cứng miệng rồi;
Con không thể mở miệng nói ra được nữa;
Vì Ngài đã làm cho con bị như vậy.
10 Cầu xin Ngài cất sự sửa phạt của Ngài khỏi con;
Kẻo con bị tiêu tan bởi cái đánh của tay Ngài.
11 Ngài quở trách và sửa phạt người có tội;
Ngài khiến những gì nó có biến mất tựa một con bướm đêm;
Thật vậy mỗi người chỉ là hư ảo.
12 Chúa ôi, xin lắng nghe lời cầu nguyện của con;
Xin nghiêng tai nghe tiếng kêu cầu của con;
Xin đừng yên lặng trước nước mắt con,
Vì trước thánh nhan Ngài con chẳng qua là một kiều dân,
Một kẻ tạm trú như tổ tiên con.
13 Xin quay ánh mắt nghiêm khắc của Ngài khỏi con,
Ðể con có thể vui trở lại, trước khi con ra đi và không còn nữa.
Phao-lô Giảng Cho Vua Ạc-ríp-pa
Lời Mở Ðầu
26 Vua Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô, “Ngươi được phép biện hộ cho mình.”
Phao-lô đưa tay ra dấu và tự biện hộ cho ông như sau:
2 “Tâu Vua Ạc-ríp-pa:
Tôi lấy làm vinh dự được biện hộ cho mình hôm nay trước mặt vua về những điều người Do-thái đã tố cáo tôi, 3 bởi vì vua đã quá quen thuộc với những tập tục và những vấn đề tranh chấp của người Do-thái. Vì vậy, kính xin vua nhẫn nại lắng nghe tôi trình bày:
4 Tất cả người Do-thái đều biết rõ nếp sống của tôi từ thuở nhỏ cho đến bây giờ ra sao; tôi đã lớn lên giữa dân tôi và giữa Giê-ru-sa-lem từ ban đầu cho đến nay như thế nào. 5 Họ đã biết rõ điều đó từ lâu. Nếu họ muốn chứng cớ, họ có thể xác nhận rằng tôi sống cuộc đời của một người Pha-ri-si, tức theo một môn phái nghiêm khắc nhất trong tôn giáo của chúng tôi. 6 Bây giờ tôi đứng đây để bị xét xử là vì hy vọng về lời hứa Ðức Chúa Trời đã ban cho tổ phụ chúng tôi, 7 một lời hứa mà mười hai chi tộc chúng tôi ngày đêm hết lòng thờ phượng và hy vọng được hưởng. Tâu vua, chính vì hy vọng đó mà tôi bị người Do-thái tố cáo. 8 Tại sao quý vị không thể tin rằng Ðức Chúa Trời có quyền làm cho người chết sống lại?
9 Thật vậy, chính tôi đã tin rằng tôi phải làm mọi cách để chống lại danh Ðức Chúa Jesus ở Na-xa-rét. 10 Và đó là những điều tôi đã làm tại Giê-ru-sa-lem. Với quyền hành do các trưởng tế ban cho, không những tôi đã bắt nhiều thánh đồ nhốt vào tù, mà còn bỏ phiếu tán thành việc xử tử họ nữa. 11 Tôi thường đi khắp các hội đường để trừng phạt họ, cưỡng bách họ nói những lời phạm thượng. Tôi còn tức giận họ đến độ đến tận các thành ở ngoại quốc để bắt bớ họ.
Thuật Lại Kinh Nghiệm Gặp Chúa
12 Vì lẽ đó nên tôi đi đến Thành Ða-mách với sự ủy quyền và ủy nhiệm của các trưởng tế. 13 Nhưng tâu vua, dọc đường, vào giữa trưa, tôi thấy một luồng ánh sáng, chói lọi hơn cả mặt trời, từ trời chiếu xuống chói lòa quanh tôi và các bạn đồng hành với tôi. 14 Sau khi tất cả chúng tôi đã té xuống đất, tôi nghe có tiếng nói với tôi bằng tiếng Hê-bơ-rơ rằng, ‘Hỡi Sau-lơ, Sau-lơ, sao ngươi bắt bớ Ta? Ngươi đá vào mũi nhọn thì đau đớn cho ngươi thay.’ 15 Tôi hỏi, ‘Lạy Chúa, Ngài là ai?’ Chúa đáp, ‘Ta là Jesus mà ngươi đang bắt bớ. 16 Hãy trỗi dậy và đứng lên. Ta hiện ra với ngươi vì mục đích này: để lập ngươi làm một đầy tớ và một nhân chứng cho Ta không những về những điều ngươi đã thấy, mà còn về những điều Ta sẽ hiện ra tỏ cho ngươi biết. 17 Ta sẽ giải cứu ngươi khỏi đồng bào ngươi và khỏi các dân ngoại là những người Ta sẽ sai ngươi đến 18 để ngươi mở mắt họ, hầu họ xây bỏ tối tăm mà quay qua ánh sáng, lìa bỏ quyền lực của Sa-tan để trở về với Ðức Chúa Trời, và để họ có thể nhận sự tha tội và hưởng gia tài với những người được thánh hóa nhờ tin Ta.’
Thuật Lại Những Việc Ðã Làm
19 Tâu Vua Ạc-ríp-pa, kể từ đó tôi không dám bất tuân khải tượng từ trời, 20 nhưng tôi đã rao giảng trước hết cho những người ở Ða-mách, rồi ở Giê-ru-sa-lem, khắp nơi trong miền Giu-đê, và cho các dân ngoại rằng, họ phải ăn năn, quay về với Ðức Chúa Trời, và hành động xứng hợp với sự ăn năn ấy. 21 Vì lý do đó người Do-thái đã bắt tôi trong đền thờ và định giết tôi. 22 Nhưng nhờ Ðức Chúa Trời phù hộ, nên ngày nay tôi còn được đứng đây, làm chứng cho những người thấp kém lẫn những bậc chức quyền, không nói gì khác hơn là những điều Các Tiên Tri và Môi-se đã nói phải xảy ra, 23 đó là Ðấng Christ phải chịu đau khổ và là người đầu tiên sống lại từ cõi chết, để Ngài công bố ánh sáng cho dân tộc chúng ta và cho các dân ngoại.”
24 Ðang khi Phao-lô tự biện hộ cho ông như thế, Phê-tu nói lớn, “Hỡi Phao-lô, ngươi đã loạn trí rồi. Ngươi học nhiều quá nên đã loạn trí rồi.”
25 Nhưng Phao-lô đáp, “Tâu Quan Phê-tu, tôi không loạn trí đâu, nhưng tôi đang nói những lời chân thật và hữu lý. 26 Vì tôi tin rằng đức vua biết rõ những điều này, nên tôi mới dạn dĩ tâu với vua. Bởi tôi tin chắc rằng không điều nào trong các điều này mà vua không biết, vì việc này không phải đã xảy ra ở một xó xỉnh nào. 27 Tâu Vua Ạc-ríp-pa, vua tin lời Các Tiên Tri phải không? Tôi biết là vua tin.”
28 Ạc-ríp-pa nói với Phao-lô, “Chút xíu nữa ngươi đã thuyết phục được ta trở thành một người của Ðấng Christ.”[a]
29 Phao-lô đáp, “Tôi cầu xin Ðức Chúa Trời rằng chẳng sớm thì muộn, không phải chỉ một mình vua mà tất cả những người nghe tôi hôm nay sẽ trở thành như tôi, ngoại trừ các xiềng xích này thôi.”
30 Ðoạn vua, quan tổng trấn, bà Bẹc-nít, và tất cả những người ngồi chung với họ đứng dậy. 31 Khi họ bước ra, họ nói với nhau, “Người này không làm gì đáng tội chết hay ở tù cả.”
32 Ạc-ríp-pa nói với Phê-tu, “Người này có thể được trả tự do nếu ông ấy không kháng cáo lên hoàng đế.”
Copyright © 2011 by Bau Dang