Old/New Testament
Xin Chúa Giải Cứu Khỏi Kẻ Thù
Thơ của Ða-vít
1 Chúa ôi, xin đối chọi với kẻ đối chọi con;
Xin đón đánh kẻ tiến đánh con;
2 Xin lấy mộc và khiên,
Và trỗi dậy để giúp đỡ con;
3 Xin lấy giáo và lao để đối phó với những kẻ đuổi bắt con;
Xin nói với linh hồn con rằng, “Ta là Ðấng Giải Cứu của ngươi.”
4 Xin khiến những kẻ tìm giết con phải bị hổ thẹn và sỉ nhục;
Xin làm cho những kẻ toan mưu ác hại con phải quay lưng bỏ chạy và bị nhục nhã ê chề.
5 Nguyện chúng như rác bay trước gió,
Bị thiên sứ của Chúa đùa đi!
6 Nguyện con đường của chúng trở nên tối tăm và trơn trợt,
Trong khi thiên sứ của Chúa truy kích chúng phía sau!
7 Vì chúng đã âm thầm giăng bẫy để gài bắt con vô cớ;
Chẳng có lý do gì mà chúng đã đào hầm đặt bẫy để hại con.
8 Nguyện sự hủy diệt ập đến trên chúng cách thình lình!
Nguyện chúng sa vào lưới do chính chúng đã giăng!
Nguyện chúng rơi vào hầm hủy diệt do tay chúng đã đào!
9 Bấy giờ linh hồn con sẽ vui mừng trong Chúa,
Sẽ hân hoan trong ơn cứu rỗi của Ngài.
10 Tất cả xương con sẽ nói, “Chúa ôi, nào ai giống như Ngài,
Ðấng giải cứu người khốn cùng khỏi tay kẻ mạnh hơn nó,
Ðấng cứu giúp người gặp hoạn nạn và khốn khó khỏi tay kẻ cướp bóc nó?”
11 Những kẻ làm chứng gian đứng dậy;
Chúng hạch hỏi con những điều con không hề biết.
12 Chúng lấy điều ác báo trả điều thiện con đã làm cho chúng;
Linh hồn con thật buồn đau chán ngán.
13 Còn con, khi chúng bị bịnh, con đã lấy vải thô làm y phục;
Con tự làm khổ mình bằng cách kiêng ăn;
Con cúi đầu cầu nguyện cho chúng thường xuyên.
14 Con đối với chúng như bạn bè hay anh chị em[a] ruột mình;
Như một người than khóc cho mẹ mình,
Con cúi xuống khóc than sầu thảm.
15 Nhưng khi con vấp ngã, chúng đã họp lại với nhau để ăn mừng;
Chúng đã họp với nhau để chống lại con;
Những kẻ tấn công đã thay phiên nhau đả kích con không ngớt;
Thế mà con chẳng hay biết gì cho đến khi mọi sự đã rồi.
16 Chúng tha hồ báng bổ nhạo cười con;
Chúng nghiến răng mình để chống lại con.
17 Chúa ôi, Ngài cứ để như vậy mà nhìn cho đến bao lâu nữa?
Xin cứu linh hồn con khỏi bị chúng tiêu diệt,
Xin cứu mạng báu con khỏi bầy sư tử!
18 Con sẽ dâng lên Ngài lời cảm tạ ở giữa đại hội;
Con sẽ ca ngợi Ngài trong cuộc hội họp đông người.
19 Xin đừng để những kẻ chống con cách sai trái có dịp vui mừng;
Xin đừng để những kẻ ghét con vô cớ có cơ hội nháy mắt biểu lộ niềm vui.
20 Vì chúng chẳng bàn luận để có hòa bình,
Nhưng chúng lập mưu để lừa gạt những người hiền hòa trong xứ, bằng cách đặt ra những lời dối gạt.
21 Chúng mở miệng khoác lác chống lại con;
Chúng bảo, “A ha! A ha! Mắt chúng ta đã thấy điều ấy rồi!”
22 Chúa ôi, Ngài đã thấy hết rồi, xin Ngài đừng yên lặng nữa!
Chúa ôi, xin Ngài đừng ở xa con!
23 Xin trỗi dậy và đứng lên binh vực lẽ phải cho con;
Xin binh vực duyên cớ con, lạy Ðức Chúa Trời của con và Chúa của con.
24 Xin minh oan cho con theo đức công chính của Ngài, lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con,
Và xin đừng để chúng vui mừng vì cớ con.
25 Xin đừng để chúng nói trong lòng rằng, “A ha! Khoái quá!”
Xin đừng để chúng nói, “Chúng ta đã nuốt trộng nó rồi!”
26 Nguyện những kẻ tụ tập nhau lại ăn mừng khi con gặp hoạn nạn bị xấu hổ và bối rối!
Nguyện những kẻ phách lối với con mặc lấy sỉ nhục và hổ ngươi!
27 Nguyện những người ủng hộ sự minh oan của con trỗi tiếng reo mừng và vui vẻ;
Nguyện họ nói không ngớt rằng,
“Hãy tán tụng Chúa,
Ðấng vui thích về sự hưng thịnh của tôi tớ Ngài.”
28 Lưỡi con sẽ rao truyền đức công chính của Ngài
Và ca ngợi Ngài suốt ngày.
Sự Gian Ác của Loài Người và Lòng Tốt của CHÚA
Thơ của Ða-vít tôi tớ CHÚA
Cho Trưởng Ban Nhạc
1 Khuynh hướng phạm tội nói với kẻ ác, thấu vào lòng nó rằng,
Chẳng có sự kính sợ Ðức Chúa Trời trước mắt nó.
2 Vì trong mắt nó, nó nghĩ rằng tội ác nó sẽ không bao giờ bị lộ ra,
Và như vậy nó sẽ không bị ai ghét.
3 Những lời của miệng nó thật là hiểm độc và giả dối;
Nó đã ngưng cư xử khôn ngoan và làm điều thiện.
4 Khi nằm trên giường, nó toan tính việc ác;
Nó chọn cho mình một con đường bất hảo, và chẳng khước từ chuyện gian tà.
5 Chúa ôi, tình thương của Ngài vươn cao đến tận trời;
Ðức thành tín của Ngài vượt quá các tầng mây.
6 Ðức công chính của Ngài như núi non hùng vĩ;
Công lý của Ngài thăm thẳm tựa vực sâu.
Chúa ôi, Ngài bảo tồn loài người lẫn loài thú.
7 Ðức Chúa Trời ôi, tình thương của Ngài thật quý báu thay!
Con cái loài người nương náu mình dưới bóng của cánh Ngài.
8 Nhờ sự đầy dẫy của nhà Ngài mà họ được no nê;
Ngài cho họ uống nước từ dòng sông phước lạc của Ngài.
9 Vì nguồn sự sống từ nơi Ngài mà ra;
Trong chân quang Ngài chúng con nhìn thấy ánh sáng.
10 Ôi, xin tiếp tục ban tình thương Ngài cho những người biết Ngài,
Và đức công chính Ngài cho những người có lòng ngay thật.
11 Nguyện chân kẻ kiêu ngạo chẳng giày đạp con;
Nguyện tay kẻ gian ác chẳng điều khiển con.
12 Kìa những kẻ làm ác bị ngã nhào;
Chúng bị lật đổ và chẳng đứng dậy được nữa.
Sự An Ninh của Người Tin Cậy CHÚA
Thơ của Ða-vít
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
Phao-lô Yêu Cầu Ðược Hoàng Ðế Xét Xử
25 Khi Phê-tu đến nhậm chức trong tỉnh được ba ngày, ông từ Sê-sa-rê đi lên Giê-ru-sa-lem. 2 Các trưởng tế và những người lãnh đạo dân Do-thái đến tố cáo Phao-lô với ông. Họ khẩn nài ông 3 cho họ một ân huệ là ông giải Phao-lô về Giê-ru-sa-lem, vì họ đã lập mưu phục kích giết ông ở dọc đường. 4 Nhưng Phê-tu trả lời rằng Phao-lô đang bị giam ở Sê-sa-rê, và chính ông sẽ trở về đó sớm. 5 Vì thế ông bảo, “Những người có thẩm quyền trong các ngươi hãy xuống đó gặp ta. Nếu các ngươi thấy người ấy phạm tội gì, các ngươi cứ việc tố cáo.”
6 Ông ở lại với họ khoảng tám hay mười ngày, rồi trở xuống Sê-sa-rê. Hôm sau ông ngồi vào ghế xử án ở tòa và truyền đem Phao-lô đến. 7 Khi Phao-lô vừa đến, những người Do-thái từ Giê-ru-sa-lem xuống ập đến vây lấy ông và tố cáo ông nhiều tội trọng, nhưng chẳng có bằng chứng nào cả.
8 Phao-lô đã nói khi tự biện hộ rằng, “Tôi không phạm luật nào của người Do-thái, cũng không phạm luật nào của đền thờ, và không phạm tội gì đối với hoàng đế.”[a]
9 Nhưng Phê-tu muốn được lòng người Do-thái nên hỏi Phao-lô, “Ngươi có muốn lên Giê-ru-sa-lem để ta xử việc này không?”
10 Phao-lô trả lời, “Tôi muốn được hầu tòa của hoàng đế. Ðó là nơi tôi phải được xét xử, vì quan đã thừa biết rằng tôi không làm điều gì phạm luật của người Do-thái. 11 Nếu tôi đã làm điều gì có tội, hoặc nếu tôi đã làm điều gì đáng chết, tôi quyết không từ chối chịu chết đâu. Nhưng nếu tôi không làm điều gì có tội như những người này đã cáo buộc, không ai có quyền nộp tôi cho họ. Tôi yêu cầu được hoàng đế xét xử.”
12 Phê-tu tham khảo với hội đồng cố vấn của ông, rồi đáp, “Ngươi đã yêu cầu được hoàng đế xét xử, ngươi sẽ được hầu tòa của hoàng đế.”
Phao-lô Bị Ðưa Ra Xử Trước Mặt Vua Ạc-ríp-pa
13 Mấy ngày sau Vua Ạc-ríp-pa[b] và bà Bẹc-nít đến Sê-sa-rê để tỏ lòng hoan nghinh Phê-tu đến nhậm chức. 14 Vì họ ở lại đó nhiều ngày, Phê-tu trình với vua về vụ xét xử Phao-lô. Ông nói, “Có một tù nhân này Phê-lít để lại cho tôi. 15 Khi tôi lên Giê-ru-sa-lem các trưởng tế và các trưởng lão của dân Do-thái đã tố cáo hắn và yêu cầu tôi kết tội hắn. 16 Tôi đã trả lời họ rằng theo luật của người La-mã, tôi không thể giao nộp bị cáo trước khi bị cáo có cơ hội đối chất tận mặt với các nguyên cáo và có dịp biện hộ cho mình về những lời tố cáo. 17 Vì thế tôi đã mời họ đến đây, và tôi đã không chậm trễ, nhưng ngày hôm sau tôi đã ngồi vào tòa và truyền đem bị cáo đến. 18 Tuy nhiên khi các nguyên cáo đứng dậy buộc tội, tôi chẳng thấy họ buộc tội đương sự được một tội ác nào như tôi tưởng. 19 Họ chỉ bất đồng ý kiến với đương sự về những điều thuộc về tín ngưỡng của họ và về một ông Jesus nào đó đã chết rồi mà Phao-lô cứ quả quyết rằng vẫn còn sống. 20 Vì tôi không biết làm sao điều tra những điều này, nên tôi đã hỏi Phao-lô có muốn lên Giê-ru-sa-lem để được xét xử về những lời cáo buộc ấy không, 21 thì Phao-lô đã kháng cáo xin được giữ lại trong tù để chờ ngày được giải lên hoàng đế xét xử. Vì thế tôi đã truyền lịnh cứ giam đương sự trong tù, chờ đến ngày được giải lên hoàng đế.”
22 Vua Ạc-ríp-pa nói với Phê-tu, “Ta cũng muốn đích thân được nghe người ấy.”
Phê-tu đáp, “Ngày mai ngài sẽ nghe đương sự.”
23 Vậy hôm sau Vua Ạc-ríp-pa và bà Bẹc-nít tiến vào công đường một cách trọng thể, tháp tùng có các quan chức chỉ huy quân đội và các lãnh tụ trong thành. Phê-tu truyền lệnh đem Phao-lô đến. 24 Kế đó Phê-tu nói, “Tâu Vua Ạc-ríp-pa và kính thưa tất cả quý vị hiện diện với chúng tôi hôm nay. Người mà quý vị đang thấy đây là người đã bị toàn thể người Do-thái ở Giê-ru-sa-lem và ở đây yêu cầu tôi xét xử; họ đã kêu gào rằng đương sự không đáng sống nữa. 25 Nhưng tôi đã không tìm thấy đương sự có tội gì đáng chết, nhưng vì đương sự đã kháng cáo lên hoàng đế, nên tôi đã quyết định sẽ giải đương sự đến hoàng đế. 26 Nhưng tôi không có lý do cụ thể gì để tâu với chúa thượng, nên tôi đem đương sự ra trước tất cả quý vị, đặc biệt với ngài, tâu Vua Ạc-ríp-pa, để mong rằng sau khi tra xét, tôi có thể có được vài dữ liệu hầu viết sớ tâu trình. 27 Vì tôi thấy rằng giải nộp một tù nhân mà không nói rõ đương sự bị tố cáo về tội gì thì thật là phi lý.”
Copyright © 2011 by Bau Dang