Old/New Testament
Nỗi Buồn của An-ne
1 Ngày xưa ở Ra-ma-tha-im có dòng họ Xô-phim sống trong miền cao nguyên Ép-ra-im; tại đó có một người tên Ên-ca-na con của Giê-rô-ham, con của Hê-li-hu, con của Tô-hu, con của Xu-phơ, thuộc chi tộc Ép-ra-im. 2 Ên-ca-na có hai vợ; một bà tên An-ne và bà kia tên Pê-nin-na. Pê-nin-na có con, còn An-ne không con.
3 Hằng năm Ên-ca-na thường đi từ thành ông ở lên Si-lô, nơi hai con trai của Hê-li là Hóp-ni và Phi-nê-a làm tư tế của Chúa, để thờ phượng và dâng con vật hiến tế lên Chúa các đạo quân. 4 Ðến ngày Ên-ca-na dâng con vật hiến tế, ông thường chia phần cho Pê-nin-na vợ ông và cho các con trai và con gái của bà; 5 nhưng đối với An-ne, ông cho bà một phần gấp đôi, vì ông rất thương yêu bà, mặc dù Chúa đã để cho dạ bà hiếm muộn không con. 6 Bà vợ kia, đối thủ của bà, luôn tìm mọi cơ hội để chọc tức bà, làm cho bà càng thêm sầu khổ, vì Chúa đã để cho dạ bà hiếm muộn không con.
7 Việc đó cứ tái diễn từ năm nầy qua năm khác. Mỗi khi bà An-ne lên nhà Chúa, đối thủ của bà cứ chọc tức bà, đến nỗi bà phải khóc và chẳng thiết gì ăn uống. 8 Ên-ca-na chồng bà thường an ủi bà, “An-ne, sao em khóc? Sao em không chịu ăn? Sao lòng em buồn bã như vậy? Anh không xứng đáng cho em hơn mười đứa con trai sao?”
An-ne Cầu Nguyện
9 Sau khi gia đình ăn uống xong tại Si-lô, An-ne đứng dậy cầu nguyện. Lúc ấy Tư Tế Hê-li đang ngồi trên ghế bên cửa đền thờ[a] của Chúa. 10 Với tâm hồn cực kỳ sầu khổ, bà vừa cầu nguyện vừa khóc lóc đắng cay trước mặt Chúa. 11 Bà khấn nguyện, “Lạy Chúa của các đạo quân, ước chi Ngài nhìn thấy nỗi khổ của con, tớ gái của Ngài. Xin nhớ đến con, và đừng quên tớ gái của Ngài, mà cho tớ gái của Ngài một con trai. Con nguyện dâng nó lên Chúa, để nó phục vụ Ngài suốt đời nó. Dao cạo sẽ không đụng đến tóc nó.”
12 Ðang khi bà cứ lâm râm cầu nguyện trước mặt Chúa, Hê-li để ý miệng bà. 13 An-ne cứ lầm thầm cầu nguyện, chỉ có môi bà mấp máy, mà không nghe thành tiếng, vì thế Hê-li tưởng bà say rượu. 14 Hê-li bảo bà, “Bà còn say rượu cho đến bao lâu nữa? Thôi hãy về, lo dã rượu đi.”
15 Nhưng An-ne đáp, “Thưa ngài,[b] không phải vậy đâu. Tôi là người đàn bà có tâm sự rất sầu khổ. Không phải tôi bị say vì uống rượu hoặc bia[c] đâu, nhưng tôi đã dốc đổ lòng mình ra trước mặt Chúa. 16 Xin ngài đừng hiểu lầm tớ gái của ngài là một phụ nữ không đàng hoàng. Vì quá sầu khổ và phiền muộn nên tôi mới cầu nguyện lâu như vậy.”
17 Nghe thế Hê-li nói, “Hãy đi bình an. Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên sẽ ban cho bà điều bà cầu xin Ngài.”
18 Bà đáp, “Nguyện tớ gái của ngài được ơn trước mặt ngài.” Rồi người đàn bà ra về, ăn uống, và nét mặt bà không còn buồn rầu nữa.
Sa-mu-ên Chào Ðời và Ðược Dâng Lên CHÚA
19 Sáng hôm sau gia đình Ên-ca-na dậy sớm; họ thờ phượng trước mặt Chúa, rồi trở về nhà họ ở Ra-ma. Ên-ca-na biết An-ne vợ ông, và Chúa nhớ đến bà. 20 An-ne thụ thai. Mãn kỳ thai nghén, bà sinh một con trai. Bà đặt tên cho nó là Sa-mu-ên, vì bà nói, “Tôi đã cầu xin Chúa mới có được nó.”
21 Ðến kỳ lễ người chồng là Ên-ca-na đưa cả gia đình ông đi lên để dâng lên Chúa con vật hiến tế hằng năm và làm trọn lời khấn nguyện của họ, 22 nhưng An-ne không đi với họ. Bà nói với chồng bà, “Ðợi cho đến khi con dứt sữa, em sẽ dẫn nó theo, để nó ra mắt Chúa, rồi nó sẽ ở lại đó luôn.”
23 Ên-ca-na chồng bà nói, “Em thấy điều gì đúng thì cứ làm. Ðợi đến khi con dứt sữa cũng được, miễn sao em đã hứa với Chúa thế nào thì phải làm thế ấy là được rồi.”[d] Vậy bà cứ ở nhà, cho con bú cho đến khi nó dứt sữa.
24 Khi đứa trẻ đã dứt sữa, bà đưa nó lên với bà. Bà đem theo một con bò đực ba tuổi, một bao bột khoảng hai mươi hai lít,[e] và một bầu da rượu. Lúc ấy đứa trẻ vẫn còn nhỏ lắm. 25 Sau khi người ta giết con vật hiến tế, ông bà đưa đứa trẻ đến gặp Hê-li. 26 Bà nói, “Thưa ngài, tôi xin chỉ mạng sống của ngài mà thề rằng tôi là người đàn bà đã đứng trước mặt ngài ở chỗ nầy trước đây mà cầu nguyện với Chúa. 27 Tôi đã cầu nguyện để có được đứa trẻ nầy, và Chúa đã ban cho tôi điều tôi cầu xin Ngài. 28 Vì thế hôm nay tôi xin dâng nó lên Chúa. Tôi cho Chúa mượn nó suốt đời nó.” Sau đó cả gia đình ông bà[f] thờ phượng Chúa tại đó.
2 Bấy giờ bà An-ne dâng lời cầu nguyện và nói:
“Tâm hồn con rất vui mừng trong Chúa;
Chúa đã làm cho đầu[g] con ngước lên.
Miệng con có thể cười lại đối thủ của con được rồi,
Bởi con rất đỗi vui mừng trong ơn cứu rỗi của Ngài.
2 Chẳng có Ðấng Thánh nào giống như Chúa;
Thật chẳng có ai ngoài ra Ngài.
Không có Vầng Ðá che chở nào như Ðức Chúa Trời chúng ta.
3 Các người đừng hống hách huênh hoang nữa;
Miệng các người đừng thốt ra những lời ngạo mạn nữa,
Vì Chúa là Ðức Chúa Trời biết hết mọi sự;
Ngài sẽ cân nhắc mọi hành vi cử chỉ.
4 Cây cung của kẻ mạnh đã bị gãy;
Còn người yếu đuối đã được mặc lấy sức mạnh.
5 Kẻ no đủ nay phải làm mướn mới có ăn;
Người đói khổ bây giờ không còn đói khát;
Người hiếm muộn nay sinh năm đẻ bảy;[h]
Kẻ đông con lại cằn cỗi héo mòn.
6 Chúa làm cho chết và cũng làm cho sống lại;
Ngài cho xuống âm phủ rồi lại đem lên.
7 Chúa làm cho nghèo và cũng làm cho giàu;
Ngài hạ xuống thấp rồi lại nâng lên cao.
8 Ngài nhấc người nghèo khó lên khỏi nơi bụi đất;
Ngài nâng kẻ bần hàn lên khỏi đống phân tro,
Rồi Ngài đặt họ ngồi chung với những người quyền quý,
Làm cho họ được hưởng ngôi vinh hiển cao sang;
Vì các trụ cột của địa cầu đều thuộc về Chúa;
Ngài đặt thế giới trên các trụ cột ấy.
9 Ngài gìn giữ chân những người thánh của Ngài;
Phường gian ác phải im miệng nơi tối tăm mù mịt,
Bởi vì chẳng phải cậy vào sức mạnh mà người ta thắng được.
10 Những kẻ chống lại Chúa sẽ bị đập nát tan tành;
Từ trời cao Ngài giáng sấm sét xuống đầu chúng.
Chúa phán xét khắp nơi trên thế giới,
Ban quyền năng cho người Ngài chọn làm vua,
Và làm tăng uy quyền[i] người được xức dầu của Ngài.”
11 Sau đó Ên-ca-na trở về Ra-ma, trong khi đứa trẻ ở lại phụng sự Chúa dưới sự chăm sóc và dạy dỗ của Tư Tế Hê-li.[j]
Tội Lỗi của Các Con Hê-li
12 Thuở ấy hai con trai của Hê-li thật là hư đốn.[k] Chúng không biết kính sợ Chúa gì cả, 13 và cũng không biết giữ phép tắc của người làm tư tế đối với dân. Khi ai dâng một con vật hiến tế và lúc thịt còn đang nấu, đầy tớ của tư tế đến, tay cầm chĩa ba, 14 châm vào trong vạc, hoặc chảo, hoặc nồi, hoặc niêu, và hễ miếng thịt nào dính vào chĩa ba thì nó lấy cho tư tế. Ðó là điều hai người ấy đã làm đối với tất cả những người I-sơ-ra-ên đến tại Si-lô. 15 Ngoài ra trước khi thịt mỡ được đem thiêu dâng, đầy tớ của tư tế đến và nói với người dâng con vật hiến tế, “Ðưa thịt đây để tư tế nướng. Ông ấy không lấy thịt luộc đâu, mà chỉ lấy thịt sống thôi.”
16 Nếu người kia đáp lại, “Xin hãy để chúng tôi đem thiêu dâng trước đã, rồi sau đó anh muốn lấy gì thì lấy,” thì nó bảo, “Không, phải đưa ngay bây giờ; nếu không, tôi sẽ dùng vũ lực giựt lấy.” 17 Tội của hai thanh niên ấy rất lớn trước mặt Chúa, vì chúng đã khinh thường các của lễ người ta đem dâng lên Chúa.
Cậu Bé Sa-mu-ên tại Si-lô
18 Sa-mu-ên phục vụ trước mặt Chúa. Cậu bé mặc một ê-phót[l] bằng vải gai. 19 Mỗi năm mẹ cậu may cho cậu một áo choàng nhỏ, rồi đem lên cho cậu khi bà đi với chồng bà đến dâng con vật hiến tế hằng năm. 20 Hê-li chúc phước cho Ên-ca-na và vợ ông rằng, “Cầu xin Chúa đền bù cho ông bằng những đứa con khác do bà nầy sinh cho ông, để bù lại đứa con bà đã cho Chúa mượn.” Sau đó họ trở về nhà của họ. 21 Chúa thăm viếng An-ne. Bà tiếp tục mang thai và sinh được ba con trai và hai con gái nữa. Còn cậu bé Sa-mu-ên cứ tiếp tục lớn khôn trước mặt Chúa.
Sứ Ðiệp Nghịch Lại Gia Ðình Hê-li
22 Bấy giờ Hê-li đã già lắm rồi. Ông nghe biết tất cả những việc các con ông đã làm đối với mọi người I-sơ-ra-ên, và thể nào chúng đã ăn nằm với các phụ nữ phục vụ tại lối vào của Lều Hội Kiến. 23 Ông nói với chúng, “Tại sao các con làm như vậy? Vì toàn dân nầy đã nói cho cha hay những việc đồi bại các con làm. 24 Không, các con ơi, những lời cha nghe dân của Chúa đồn đãi không phải là những gì tốt đẹp đâu. 25 Nếu một người có tội với một người khác thì có tư tế cầu thay để Chúa sẽ xét xử cho người ấy,[m] nhưng nếu một tư tế phạm tội với Chúa thì ai sẽ cầu thay cho tư tế ấy đây?” Nhưng chúng không màng gì đến những lời khuyên răn của cha chúng, vì Chúa đã định sẽ tiêu diệt chúng.
26 Trong khi đó cậu bé Sa-mu-ên càng ngày càng lớn, được đẹp lòng Chúa và người ta.
27 Một người của Ðức Chúa Trời đến gặp Hê-li và nói với ông, “Chúa phán thế nầy: Chính Ta há đã chẳng hiện ra một cách rõ ràng cho nhà cha ngươi, khi chúng còn làm nô lệ cho Pha-ra-ôn ở Ai-cập hay sao? 28 Ta há đã chẳng chọn tổ tiên ngươi trong tất cả các chi tộc I-sơ-ra-ên để làm tư tế cho Ta, dâng con vật hiến tế trên bàn thờ Ta, dâng hương, và mặc ê-phót ở trước mặt Ta hay sao? Ta há đã chẳng ban cho nhà cha ngươi tất cả các của lễ mà dân I-sơ-ra-ên dùng lửa dâng lên hay sao? 29 Tại sao ngươi coi thường các con vật hiến tế và các của lễ chay mà Ta đã truyền đem dâng tại nơi Ta ngự, và coi trọng các con trai ngươi hơn Ta, mà làm cho cha con ngươi mập béo bằng những phần tốt nhất trong tất cả các lễ vật của I-sơ-ra-ên dân Ta? 30 Vì thế Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế nầy: Trước kia Ta đã nói nhà ngươi và nhà cha ngươi sẽ vào ra trước mặt Ta đời đời, nhưng bây giờ Chúa phán: Ðiều đó sẽ không còn nữa, vì hễ ai tôn kính Ta, Ta sẽ tôn trọng người ấy, nhưng ai khinh bỉ Ta, kẻ ấy ắt sẽ bị khinh khi. 31 Nầy, trong những ngày tới, Ta sẽ dứt bỏ sức lực của ngươi và sức lực của nhà cha ngươi, đến nỗi không ai trong gia đình ngươi sẽ sống đến tuổi già. 32 Rồi đây trong nỗi đau buồn, với cặp mắt thèm thuồng, ngươi sẽ nhìn thấy mọi phước hạnh Ta ban xuống trên I-sơ-ra-ên,[n] mà gia đình ngươi sẽ không bao giờ có người sống đến tuổi già để hưởng. 33 Kẻ nào trong gia đình ngươi nếu không bị Ta loại khỏi bàn thờ của Ta thì sống cũng chỉ để lau những giọt lệ sầu và gánh chịu nỗi đau lòng xót dạ, vì mọi người sinh ra trong gia đình ngươi đều sẽ chết ở tuổi thanh xuân. 34 Ðiều sẽ xảy ra cho hai con trai ngươi, Hóp-ni và Phi-nê-a, sẽ là một dấu hiệu cho ngươi. Hai đứa ấy sẽ chết cùng một ngày. 35 Rồi Ta sẽ dấy lên cho Ta một tư tế trung thành, một người sẽ làm theo điều lòng Ta và ý Ta muốn. Ta sẽ xây dựng cho nó một nhà bền vững. Nó sẽ vào ra trước mặt người được xức dầu của Ta mãi mãi. 36 Kẻ nào còn sót lại trong nhà ngươi sẽ đến sụp lạy trước mặt nó để xin một miếng bạc hay một ổ bánh, và sẽ nói rằng, ‘Xin ngài làm ơn cho tôi một chức tế lễ để tôi có bánh ăn.’”
Sa-mu-ên Ðược Chúa Kêu Gọi và Ban Cho Sứ Ðiệp
3 Bấy giờ cậu bé Sa-mu-ên phục vụ Chúa dưới sự chỉ dạy của Hê-li. Thuở ấy lời của Chúa rất hiếm hoi và khải tượng cũng không thấy xảy ra.
2 Lúc ấy mắt của Hê-li đã lòa và ông không còn thấy nữa, nên ông chỉ nằm trong phòng của ông. 3 Ðèn của Ðức Chúa Trời vẫn chưa tắt, và Sa-mu-ên đang nằm ngủ trong đền thờ của Chúa, nơi để Rương Giao Ước của Ðức Chúa Trời. 4 Bấy giờ Chúa gọi, “Sa-mu-ên!”
Cậu đáp, “Dạ, con đây.” 5 Rồi cậu chạy đến Hê-li và thưa, “Dạ, con đây. Cụ gọi con.”
Nhưng ông nói, “Ta không gọi con. Con về ngủ lại đi.” Vậy cậu đi ngủ lại.
6 Chúa lại gọi nữa, “Sa-mu-ên!” Sa-mu-ên đứng dậy, đến với Hê-li và thưa, “Dạ, con đây. Cụ gọi con.”
Nhưng ông nói, “Ta không gọi con, con à, đi ngủ lại đi.”
7 Khi ấy Sa-mu-ên chưa biết Chúa, và lời Chúa chưa được tỏ ra cho cậu. 8 Chúa lại gọi Sa-nu-ên nữa – đó là lần thứ ba. Cậu đứng dậy, đến với Hê-li, và thưa, “Dạ, con đây. Cụ gọi con.”
Bấy giờ Hê-li nhận biết Chúa đã gọi cậu bé. 9 Vì thế Hê-li nói với Sa-mu-ên, “Con về chỗ, nằm xuống ngủ, nếu có ai gọi con, con hãy đáp, ‘Lạy Chúa, xin phán dạy, tôi tớ Ngài đang nghe.’” Vậy Sa-mu-ên đi và trở lại nằm ngủ nơi chỗ của cậu.
10 Bấy giờ Chúa đến, đứng đó, và gọi như trước, “Sa-mu-ên! Sa-mu-ên!”
Sa-mu-ên đáp, “Xin phán dạy, tôi tớ Ngài đang nghe.”
11 Chúa phán với Sa-mu-ên, “Nầy, Ta sắp làm một việc trong I-sơ-ra-ên mà ai nghe, hai lỗ tai ắt sẽ lùng bùng. 12 Trong ngày ấy Ta sẽ làm ứng nghiệm mọi điều Ta đã nói về nhà Hê-li. Ta sẽ làm xong từ đầu đến cuối, 13 bởi Ta đã bảo nó rằng Ta sắp sửa đoán phạt nhà nó vĩnh viễn vì tội lỗi nó đã biết, tức tội các con trai nó khinh bỉ Ta, thế mà nó vẫn không kiềm chế chúng. 14 Vì thế Ta đã thề với nhà Hê-li rằng tội lỗi của nhà Hê-li sẽ không bao giờ được tẩy sạch dù bằng con vật hiến tế hay bằng của lễ chay.”
15 Sa-mu-ên nằm đó cho đến sáng, rồi cậu mở các cửa nhà Chúa ra. Sa-mu-ên sợ phải thuật lại mặc khải ấy cho Hê-li. 16 Nhưng Hê-li gọi Sa-mu-ên đến và nói, “Sa-mu-ên, con ta.”
Cậu thưa, “Dạ, con đây.”
17 Hê-li hỏi, “Ngài đã phán với con điều gì? Ta xin con đừng giấu ta. Ðức Chúa Trời sẽ phạt con như thế đó và còn hơn thế nữa, nếu con giấu ta bất cứ điều gì trong mọi điều Ngài đã phán với con.”
18 Vậy Sa-mu-ên thuật lại cho ông mọi điều và không giấu ông điều nào cả. Nghe xong ông nói, “Ðó đúng là sứ điệp của Chúa. Nguyện Ngài làm điều gì Ngài thấy là tốt.”
19 Sa-mu-ên tiếp tục lớn khôn. Chúa ở với chàng và không để một lời nào của chàng ra vô nghĩa.[o] 20 Toàn dân I-sơ-ra-ên từ Ðan cho đến Bê-e Sê-ba đều biết Sa-mu-ên được lập làm tiên tri của Chúa. 21 Chúa tiếp tục hiện ra tại Si-lô, vì ngay tại Si-lô, Chúa đã dùng lời Chúa để bày tỏ chính Ngài cho Sa-mu-ên.
Chúa Chữa Lành Người Bị Quỷ Ám
(Mat 8:28-34; Mác 5:1-20)
26 Họ chèo thuyền đến miền Ghê-ra-sê-nê,[a] miền đối ngang bên kia miền Ga-li-lê. 27 Khi Ngài vừa bước lên đất liền, một người trong thành ấy đang bị các quỷ nhập đi ra đón Ngài. Ðã lâu người ấy chẳng mặc quần áo và không ở trong nhà, nhưng sống trong nghĩa địa. 28 Khi người ấy thấy Ðức Chúa Jesus, ông đến sấp mình trước mặt Ngài và rống cổ gào to, “Lạy Ðức Chúa Jesus Con Ðức Chúa Trời Tối Cao, Ngài tính làm gì với tôi đây?[b] Tôi van xin Ngài, đừng làm khổ tôi.” 29 Số là Ðức Chúa Jesus đã truyền cho tà linh ô uế phải ra khỏi ông. Ðã nhiều lần ác quỷ hành hạ ông; dù người ta đã canh giữ ông, lấy xiềng xiềng và lấy cùm cùm ông lại, nhưng ông vẫn bứt xiềng và bẻ cùm, rồi theo quỷ sai khiến, vào sống trong những nơi hoang dã. 30 Ðức Chúa Jesus hỏi ông, “Ngươi tên gì?”
Ông đáp, “Ðạo quân,” vì ông đã bị nhiều quỷ nhập vào. 31 Các quỷ nài xin Ngài đừng bắt chúng phải trở xuống vực sâu.
32 Khi ấy trên triền núi có một bầy heo rất đông đang ăn. Các quỷ cầu xin Ngài cho phép chúng được nhập vào bầy heo đó. Ngài cho phép. 33 Các quỷ xuất ra khỏi ông và nhập vào bầy heo. Bầy heo chạy sồng sộc từ triền núi cao lao xuống hồ và chết chìm hết thảy.
34 Bọn chăn heo thấy việc xảy ra liền bỏ chạy. Họ vào trong thành và các thôn làng thuật lại mọi sự. 35 Dân chúng kéo ra xem sự việc đã xảy ra. Khi họ đến gặp Ðức Chúa Jesus và thấy người được quỷ ra khỏi đang ngồi nơi chân Ðức Chúa Jesus, ăn mặc đàng hoàng, đầu óc tỉnh táo, họ phát sợ. 36 Những người đã chứng kiến việc ấy thuật lại cho họ nghe thể nào người bị các quỷ nhập được chữa lành. 37 Bấy giờ toàn dân ở Ghê-ra-sê-nê và các vùng phụ cận xin Ngài lìa khỏi họ, bởi vì một cơn sợ hãi quá lớn đã phủ lấy họ. Vậy Ngài xuống thuyền và trở về.
38 Người được Ngài đuổi quỷ ra xin Ngài cho ông đi theo Ngài, nhưng Ngài bảo ông đi về và dặn rằng, 39 “Hãy về nhà ngươi và thuật lại mọi việc lớn lao Ðức Chúa Trời đã làm cho ngươi.”
Ông đi về và rao truyền khắp nơi trong thành những việc lớn lao Ðức Chúa Jesus đã làm cho ông.
Chúa Đi Chữa Lành Con Gái Giai-ru
(Mat 9:18-19; Mác 5:21-24)
40 Khi Ðức Chúa Jesus trở về, một đoàn dân đông ra nghinh đón Ngài, vì ai nấy đều trông ngóng Ngài. 41 Này, một người tên là Giai-ru, làm quản lý hội đường, đến sấp mình nơi chân Ðức Chúa Jesus, khẩn khoản xin Ngài đến nhà ông, 42 bởi vì con gái duy nhất của ông, chừng mười hai tuổi, đang hấp hối. Khi Ngài đi, đám đông chen lấn nhau theo sát Ngài.
Người Ðàn Bà Bị Băng Huyết Ðược Chữa Lành
(Mat 9:20-22; Mác 5:25-34)
43 Khi ấy một bà bị bịnh băng huyết làm khổ đã mười hai năm –dù bà đã tiêu sạch của cải cho các y sĩ, nhưng không ai có thể chữa trị cho bà được lành– 44 đi theo phía sau Ðức Chúa Jesus và đưa tay sờ vào viền áo Ngài; ngay lập tức, máu trong người bà cầm lại. 45 Ðức Chúa Jesus hỏi, “Ai đã đụng đến Ta?”
Mọi người đều chối cả. Phi-rơ nói, “Thưa Thầy, đám đông chen lấn nhau quanh Thầy, và có lẽ ai đó đã lỡ đụng vào Thầy.”
46 Nhưng Ðức Chúa Jesus nói, “Có người đã cố tình đụng vào Ta, vì Ta biết quyền năng đã từ Ta xuất ra.”
47 Khi người đàn bà biết không thể giấu được nữa, bà run rẩy đến phủ phục trước mặt Ngài và nói rõ trước mặt mọi người tại sao bà đã cố tình đụng vào Ngài, và thể nào bà đã được chữa lành ngay tức khắc.
48 Ngài nói với bà, “Hỡi con gái, đức tin của con đã cứu con. [c] Hãy đi bình an.”
Chúa Kêu Con Gái Giai-ru Sống Lại
(Mat 9:23-26; Mác 5:35-43)
49 Khi Ngài còn đang nói, có người từ nhà ông quản lý hội đường đến báo, “Con gái của ông đã chết rồi. Thôi đừng làm phiền Thầy chi nữa.”
50 Khi Ðức Chúa Jesus nghe thế, Ngài nói, “Ðừng sợ. Chỉ vững tin; con gái của ngươi sẽ được cứu.”
51 Khi Ngài đến nhà, Ngài không cho ai vào nhà với Ngài ngoại trừ Phi-rơ, Giăng, Gia-cơ, cha, và mẹ đứa trẻ. 52 Lúc ấy mọi người đang khóc thương và than tiếc đứa trẻ, nhưng Ngài nói, “Ðừng khóc nữa. Ðứa trẻ không chết nhưng chỉ ngủ thôi.”
53 Họ chế nhạo Ngài, vì họ biết chắc đứa trẻ đã chết rồi. 54 Nhưng Ngài nắm tay đứa trẻ và gọi, “Hỡi con trẻ. Hãy dậy!” 55 Linh hồn[d] đứa trẻ trở lại, và ngay lập tức nó ngồi dậy. Ngài bảo họ đem thức ăn cho đứa trẻ ăn. 56 Cha mẹ của đứa trẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng Ngài nghiêm dặn họ không được nói cho ai biết việc đã xảy ra.
Copyright © 2011 by Bau Dang