Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Old/New Testament

Each day includes a passage from both the Old Testament and New Testament.
Duration: 365 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Dân Số 15-16

Luật Lệ về Các Của Dâng Kèm Theo Các Lễ Vật Khác

15 Chúa phán với Môi-se rằng, “Hãy nói với dân I-sơ-ra-ên và bảo chúng: Khi các ngươi vào trong xứ Ta sẽ ban cho các ngươi, khi các ngươi dùng lửa dâng một lễ vật bắt từ bầy bò hay bầy chiên để làm một lễ vật có mùi thơm dâng lên Chúa, bất kể đó là của lễ thiêu, hoặc một con vật hiến tế để làm tròn lời thệ nguyện, hoặc một lễ vật do lòng vui mừng mà tự nguyện đem dâng, hoặc một lễ vật trong những dịp đại lễ, thì người nào đem dâng lên Chúa một lễ vật như thế phải mang theo một của lễ chay, gồm hai lít[a] bột thượng hạng trộn với một lít[b] dầu. Ngoài ra cứ mỗi con chiên dâng làm của lễ thiêu hay làm con vật hiến tế ngươi phải dâng kèm theo một lít rượu để làm của lễ quán. Cứ mỗi con chiên đực ngươi phải dâng kèm theo một của lễ chay, gồm bốn lít[c] bột thượng hạng trộn với hơn một lít[d] dầu; và cứ mỗi của lễ quán ngươi sẽ dâng kèm theo hơn một lít rượu để làm lễ vật có mùi thơm dâng lên Chúa.

Khi ngươi dâng một con bò làm của lễ thiêu, hoặc làm một con vật hiến tế để làm tròn lời thệ nguyện, hoặc làm của lễ cầu an dâng lên Chúa, ngươi phải dâng kèm theo với con bò đó một của lễ chay, gồm sáu lít rưỡi[e] bột thượng hạng trộn với hai lít dầu;[f] 10 và ngươi cũng phải dâng một của lễ quán gồm hai lít rượu để làm một lễ vật dâng bằng lửa có mùi thơm dâng lên Chúa.

11 Họ phải làm như vậy mỗi khi dâng một con bò đực hay một con chiên đực, hoặc mỗi khi dâng một con chiên con đực hay một con dê con. 12 Tùy theo số con vật hiến tế được đem dâng mà các ngươi phải làm như vậy cho mỗi con. 13 Mọi người bản xứ đều phải làm như vậy, mỗi khi họ dùng lửa dâng lên Chúa một của lễ có mùi thơm. 14 Mọi kiều dân sống giữa các ngươi, hay những người đã thành thường trú nhân giữa các ngươi, ai muốn dùng lửa dâng lên Chúa một của lễ có mùi thơm đều phải làm như vậy.

15 Ðối với hội chúng thì chỉ có một luật chung cho các ngươi và các kiều dân, một luật chung vĩnh viễn trải qua các thế hệ của các ngươi: trước mặt Chúa các ngươi và các kiều dân đều như nhau. 16 Các ngươi và các kiều dân sống giữa các ngươi sẽ có cùng một pháp luật và cùng một luật lệ.”

Luật về Dâng Bánh Ðầu Mùa

17 Chúa phán với Môi-se rằng, 18 “Hãy nói với dân I-sơ-ra-ên và bảo họ: Sau khi các ngươi vào trong xứ Ta sẽ mang các ngươi vào, 19 khi các ngươi bắt đầu ăn thực phẩm của thổ sản trong xứ, hãy trích ra một phần mà dâng lên Chúa. 20 Các ngươi hãy dâng một cái bánh làm từ đống bột thượng hạng đầu tiên; như người ta dành riêng ra một phần lúa từ sân đập lúa để dâng lên thế nào, các ngươi cũng hãy làm thế ấy. 21 Suốt các thế hệ tương lai cũng thế, các ngươi phải lấy một phần từ đống bột thượng hạng đầu tiên để dâng lên Chúa.

Luật về Việc Sơ Ý Phạm Tội

22 Nếu các ngươi sơ ý nên đã không làm theo mọi điều răn nầy mà Chúa đã dùng Môi-se truyền cho các ngươi 23 – tức mọi điều Chúa đã cậy Môi-se truyền cho các ngươi, và chúng có hiệu lực từ ngày Chúa truyền các điều răn ấy cho đến mọi thế hệ về sau của các ngươi– 24 nếu cả hội chúng đã sơ ý và không làm theo thì cả hội chúng phải dâng một con bò đực tơ làm của lễ thiêu để có mùi thơm dâng lên Chúa, cùng với của lễ chay và của lễ quán cặp theo với con vật hiến tế đó, như luật đã định. Ngoài ra họ phải dâng thêm một con dê đực để làm của lễ chuộc tội. 25 Tư tế sẽ cử hành lễ chuộc tội cho toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên, bấy giờ họ sẽ được tha thứ, bởi đó là tội do sơ ý phạm, và họ đã mang của lễ đến dùng lửa dâng lên Chúa, đồng thời họ cũng đã mang của lễ chuộc tội đến trước mặt Chúa để chuộc tội sơ ý của họ. 26 Toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên và những kiều dân sống giữa họ sẽ được tha thứ, bởi toàn dân đã sơ ý phạm tội.

27 Nếu một cá nhân sơ ý phạm tội thì người ấy phải dâng một con dê cái một tuổi làm của lễ chuộc tội. 28 Tư tế sẽ cử hành lễ chuộc tội trước mặt Chúa để chuộc tội cho người đã sơ ý phạm tội, rồi người ấy sẽ được tha thứ.

29 Ðối với những người đã sơ ý phạm tội thì chỉ có một luật chung cho người bản xứ I-sơ-ra-ên và các kiều dân sống giữa họ. Các ngươi chỉ có một luật chung cho bất cứ ai sơ ý phạm tội. 30 Nhưng đối với kẻ cố ý phạm tội, bất kể người bản xứ hay kiều dân, tức cố tình xúc phạm đến Chúa, kẻ ấy sẽ bị khai trừ khỏi dân, 31 vì nó đã khinh bỉ lời Chúa và cố tình vi phạm điều răn Ngài; kẻ đó phải bị khai trừ hẳn khỏi dân và nó phải mang lấy tội lỗi nó.”

Vi Phạm Ngày Sa-bát

32 Khi dân I-sơ-ra-ên còn ở trong đồng hoang, họ bắt gặp một người lượm củi trong ngày Sa-bát. 33 Những người bắt gặp người lượm củi dẫn ông ấy đến với Môi-se, A-rôn, và toàn thể hội chúng. 34 Họ giam ông lại, vì họ không biết phải giải quyết trường hợp của ông như thế nào. 35 Bấy giờ Chúa phán với Môi-se, “Người ấy phải chết. Cả hội chúng sẽ ném đá nó bên ngoài doanh trại.” 36 Toàn thể hội chúng đem ông ra bên ngoài doanh trại; họ ném đá ông và ông chết, y như lệnh Chúa đã truyền qua Môi-se.

Luật về Tua Áo

37 Chúa phán với Môi-se rằng, 38 “Hãy nói với dân I-sơ-ra-ên và bảo họ: suốt các thế hệ trong tương lai các ngươi hãy làm những tua áo ở các góc áo, và hãy kết một sợi dây màu xanh dương nơi tua ở mỗi góc áo. 39 Các ngươi sẽ mặc áo có tua, để khi thấy nó các ngươi sẽ nhớ đến mọi điều răn của Chúa mà thi hành, thay vì đi theo sự thèm muốn của lòng mình và mắt mình mà làm điếm. 40 Vậy các ngươi hãy ghi nhớ và làm theo mọi điều răn Ta, rồi các ngươi sẽ trở nên thánh cho Ðức Chúa Trời của các ngươi. 41 Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi, Ðấng đã đem các ngươi ra khỏi đất Ai-cập để làm Ðức Chúa Trời của các ngươi. Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi.”

Cô-ra, Ða-than, và A-bi-ram Dấy Loạn

16 Bấy giờ Cô-ra con trai của Ít-ha, cháu của Kê-hát, trong chi tộc Lê-vi, cùng với Ða-than và A-bi-ram hai con trai của Ê-li-áp, và Ôn con trai của Pê-lết, những người trong chi tộc Ru-bên, kéo theo họ hai trăm năm mươi người I-sơ-ra-ên –những người quyền thế của hội chúng, những người lãnh đạo của dân, những người có danh tiếng– để chống lại Môi-se. Họ tập họp trước mặt Môi-se và A-rôn, rồi nói, “Các ông thật là quá lắm rồi! Mọi người trong cả hội chúng đều là thánh, và Chúa đang ngự giữa họ. Thế thì tại sao các ông tự cho mình có quyền trên hội chúng của Chúa?”

Khi Môi-se nghe như thế ông sấp mặt xuống đất. Ðoạn ông nói với Cô-ra và đồng bọn của ông ấy, “Sáng mai Chúa sẽ cho chúng ta biết ai thuộc về Ngài, ai là thánh, và ai được phép đến gần Ngài. Thưa ông Cô-ra và mọi người trong nhóm của ông, xin hãy làm điều nầy: Hãy lấy lư hương của quý vị; ngày mai hãy để lửa vào lư hương, sau đó hãy bỏ hương vào lửa trước mặt Chúa. Người nào được Chúa chọn sẽ là người thánh. Hỡi các con cháu của Lê-vi, các người thật là quá lắm.”

Môi-se nói với Cô-ra, “Hỡi các con cháu của Lê-vi, xin hãy nghe đây: Há là một việc nhỏ mà Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên đã biệt riêng các ông ra từ giữa hội chúng I-sơ-ra-ên, để các ông được đến gần Ngài, hầu làm những công việc trong Ðền Tạm của Chúa, và đứng trước hội chúng và phục vụ họ chăng? 10 Còn ông, Ngài đã cho ông được đến gần Ngài, với tất cả anh em người Lê-vi của ông, thế mà ông còn muốn kiếm chức tư tế nữa sao? 11 Rõ ràng là ông và cả đồng bọn của ông đã hiệp nhau chống lại Chúa, chứ A-rôn là ai mà các ông lằm bằm chống ông ấy?”

12 Môi-se sai người đến mời Ða-than và A-bi-ram, hai con trai của Ê-li-áp, nhưng họ trả lời, “Chúng tôi không đến đâu. 13 Ông đã đem chúng tôi ra khỏi một xứ đượm sữa và mật để giết chúng tôi trong đồng hoang, như vậy vẫn chưa đủ sao mà ông còn muốn làm chúa trên tất cả chúng tôi nữa? 14 Rõ ràng là ông không đem chúng tôi vào một xứ đượm sữa và mật, hoặc ban cho chúng tôi được hưởng những đồng ruộng và vườn nho. Bộ ông tính móc hết mắt của những người nầy sao? Chúng tôi không đến đâu!”

15 Môi-se rất giận và thưa với Chúa, “Cầu xin Ngài đừng nhậm của lễ họ dâng. Con không hề lấy một con lừa nào của họ và cũng chưa hề làm hại ai trong họ.” 16 Môi-se nói với Cô-ra, “Xin ông và đồng bọn của ông đến trình diện trước mặt Chúa ngày mai; ông, đồng bọn của ông, và cả A-rôn nữa. 17 Xin mỗi người hãy mang lư hương của mình đến, rồi bỏ hương vào; mỗi người trong các ông hãy dâng hương lên trước mặt Chúa, tức hai trăm năm mươi lư hương. Cả ông và A-rôn nữa, mỗi người hãy mang lư hương của mình đến.”

18 Vậy mỗi người đều lấy lư hương của mình, để lửa vào trong các lư hương ấy, và bỏ hương vào trong lửa, rồi đứng trước cửa Lều Hội Kiến với Môi-se và A-rôn. 19 Bấy giờ Cô-ra đã triệu tập toàn thể hội chúng chống lại hai ông; họ tụ họp nhau trước cửa Lều Hội Kiến. Vinh quang của Chúa hiện ra cho cả hội chúng thấy.

20 Chúa phán với Môi-se và A-rôn, 21 “Các ngươi hãy tách rời khỏi hội chúng nầy, để Ta thiêu rụi chúng trong giây lát.”

22 Hai ông liền sấp mặt xuống đất và thưa, “Lạy Ðức Chúa Trời là Thần[g] ban sinh khí cho mọi loài xác thịt, lẽ nào chỉ vì một người phạm tội mà Ngài phạt cả hội chúng sao?”

23 Chúa phán với Môi-se rằng, 24 “Bảo hội chúng, ‘Hãy dang xa các trại của Cô-ra, Ða-than, và A-bi-ram.’”

25 Vậy Môi-se đứng dậy và đến gặp Ða-than và A-bi-ram; các vị trưởng lão của I-sơ-ra-ên đi theo ông. 26 Ông nói với hội chúng, “Hãy dang xa các trại của những kẻ gian ác nầy, và chớ đụng đến những gì của họ, kẻo anh chị em cũng bị quét sạch vì mọi tội lỗi của họ chăng.” 27 Vậy người ta dang xa khỏi chỗ ở của Cô-ra, Ða-than, và A-bi-ram. Bấy giờ Ða-than và A-bi-ram đi ra đứng trước cửa trại mình, cùng với vợ, các con, và các trẻ thơ của họ. 28 Môi-se nói, “Nhờ điều nầy anh chị em sẽ biết rằng Chúa đã sai tôi làm những việc đó, chứ chẳng phải tôi tự làm theo ý mình: 29 Nếu những người nầy chết theo công lệ thường tình, hoặc nếu họ chết như bao nhiêu người khác, thì Chúa đã chẳng sai tôi. 30 Nhưng nếu Chúa làm một việc mới, chẳng hạn như đất mở miệng ra nuốt họ, nuốt luôn tất cả những gì thuộc về họ, và họ bị nuốt sống xuống âm phủ, bấy giờ anh chị em sẽ biết rằng những kẻ đó đã khinh bỉ Chúa.”

31 Vừa khi ông nói những lời ấy xong, đất bên dưới họ liền nứt ra. 32 Ðất mở miệng nuốt chửng họ cùng với những gì thuộc về nhà họ, tức mọi người trong gia đình của Cô-ra và tất cả đồ vật của họ. 33 Vậy tất cả những gì thuộc về họ đều bị nuốt sống xuống âm phủ; rồi đất khép lại, và họ bị diệt mất khỏi hội chúng. 34 Tất cả những người I-sơ-ra-ên đứng quanh họ thấy vậy bèn vụt chạy và khóc la, “Hãy coi chừng, kẻo đất cũng nuốt chúng ta.” 35 Kế đó một ngọn lửa từ nơi Chúa lòe ra thiêu sống hai trăm năm mươi người đang dâng hương.

36 [h] Bấy giờ Chúa phán với Môi-se, 37 “Hãy bảo Ê-lê-a-xa con trai Tư Tế A-rôn lấy các lư hương ra khỏi những chỗ đang cháy, rồi phân tán mỏng lửa ra, vì các lư hương đó đã trở nên thánh, 38 tức các lư hương của những kẻ tội lỗi đã hại chết chính mình. Hãy lấy chúng làm thành những tấm đồng dát mỏng, rồi đem bọc bàn thờ, vì chúng đã được dùng để dâng hương trước mặt Chúa, và chúng đã nên thánh. Rồi chúng sẽ thành một dấu cho dân I-sơ-ra-ên.”

39 Vậy Tư Tế Ê-lê-a-xa lấy các lư hương bằng đồng do những người mang đến dâng hương và bị chết cháy làm thành những tấm đồng dát mỏng để bọc bàn thờ. 40 Những tấm đồng đó đã trở thành một dấu để nhắc nhở dân I-sơ-ra-ên rằng không một người ngoài nào, tức một người không thuộc dòng dõi của A-rôn, được đến gần để dâng hương trước mặt Chúa, hầu sẽ không bị chung số phận giống như Cô-ra và đồng bọn của ông, y như Chúa đã phán về ông ấy qua Môi-se.

Hội Chúng Bị Hình Phạt và A-rôn Chuộc Tội cho Dân

41 Tuy nhiên ngày hôm sau cả hội chúng I-sơ-ra-ên nổi loạn chống lại Môi-se và chống lại A-rôn; họ nói, “Các ông đã giết dân của Chúa.” 42 Khi thấy hội chúng hiệp lại chống mình, Môi-se và A-rôn bèn trở về Lều Hội Kiến, và kìa, mây đã ngự xuống bao phủ lều và vinh quang Chúa xuất hiện. 43 Môi-se và A-rôn đến trước Lều Hội Kiến. 44 Bấy giờ có tiếng Chúa phán với Môi-se, 45 “Hãy dang xa khỏi hội chúng nầy, để Ta sẽ tiêu diệt chúng trong giây lát.” Nhưng hai ông sấp mặt xuống đất. 46 Môi-se nói với A-rôn, “Xin anh lấy lư hương, lấy lửa ở bàn thờ bỏ vào, rồi bỏ hương vào lửa, xong hãy mau mau mang lư hương đến với hội chúng và chuộc tội cho họ, vì Chúa đã nổi cơn thịnh nộ, và tai họa đã bắt đầu rồi.” 47 Vậy A-rôn lấy lư hương và làm như lời Môi-se đã bảo. Ông chạy vào giữa đoàn dân đang tụ họp, tức giữa nơi tai họa đã khởi sự hoành hành trong dân. Ông bỏ hương vào và chuộc tội cho dân. 48 Ông đứng giữa kẻ chết và người sống; nhờ thế tai họa đã dừng lại. 49 Những người đã chết vì tai họa là mười bốn ngàn bảy trăm người, không kể những kẻ đã chết về vụ Cô-ra. 50 Khi tai họa đã dừng hẳn, A-rôn trở về với Môi-se ở cửa Lều Hội Kiến.

Mác 6:1-29

Chúa Bị Khước Từ ở Na-xa-rét

(Mat 13:53-58; Lu 4:16-30)

Ngài rời nơi đó trở về thị trấn quê hương của Ngài, có các môn đồ Ngài đi theo. Ðến ngày Sa-bát, Ngài bắt đầu giảng dạy trong hội đường. Nhiều người nghe đã ngạc nhiên và nói, “Do đâu người này có được những điều ấy? Người này được ban cho sự khôn ngoan gì thế? Làm sao tay người này có thể làm được những phép lạ như thế? Ông ấy chẳng phải là người thợ mộc con trai của Ma-ry và là anh của Gia-cơ, Giô-sê, Giu-đa, và Si-môn sao? Chẳng phải các em gái của ông ấy đang sống giữa chúng ta sao?” Họ khó có thể chấp nhận Ngài.

Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Một tiên tri không thiếu sự tôn trọng, ngoại trừ ở quê hương mình, giữa vòng bà con mình, và trong gia đình mình.” Ngài không làm những việc quyền năng ở đó, ngoại trừ đặt tay trên vài người bịnh và chữa lành họ. Ngài lấy làm lạ vì lòng vô tín của họ. Sau đó Ngài đến các làng quanh vùng để giảng dạy.

Chúa Sai Mười Hai Sứ Ðồ Ra Ði

(Mat 10:5-15; Lu 9:1-6)

Ngài gọi mười hai sứ đồ đến và bắt đầu sai họ đi ra từng đôi một. Ngài ban cho họ quyền năng trên các tà linh ô uế. Ngài bảo họ đừng đem gì theo cho cuộc hành trình, ngoại trừ một cây gậy; không bánh, không túi đi đường, không tiền bạc trong thắt lưng, chỉ mang một đôi giày, và không mặc hai chiếc áo. 10 Ngài dặn họ, “Khi các ngươi được nhà nào tiếp, hãy ở đó cho đến khi rời nơi ấy. 11 Nơi nào không hoan nghinh các ngươi hoặc từ chối nghe lời các ngươi, khi rời nơi đó hãy phủi bụi đã dính dưới chân các ngươi để làm chứng nghịch lại họ.”

12 Vậy các môn đồ ra đi rao giảng rằng mọi người phải ăn năn. 13 Họ đuổi trừ nhiều quỷ, xức dầu trên nhiều người bịnh, và chữa lành những người ấy.

Giăng Báp-tít Qua Ðời

(Mat 14:1-12; Lu 9:7-9)

14 Vua Hê-rốt[a] được báo cáo việc ấy, vì danh tiếng của Ngài đã vang lừng khắp nơi. Có người tâu rằng, “Ấy là Giăng Báp-tít đã từ cõi chết sống lại nên mới có thể làm những phép lạ như thế.” 15 Nhưng những người khác bảo, “Ấy là Ê-li.” Những người khác nữa lại nói, “Ấy là một đấng tiên tri như các đấng tiên tri thời xưa.” 16 Nhưng khi nghe thế Hê-rốt nói, “Giăng, người ta đã chặt đầu, đã sống lại đó.”

17 Số là chính Hê-rốt đã sai người bắt Giăng đem xiềng trong ngục, vì vụ Hê-rô-đia vợ của Phi-líp anh ông, bởi ông đã lấy bà ấy làm vợ. 18 Vì Giăng đã nói với Hê-rốt, “Ngài lấy vợ của anh ngài là điều không hợp với đạo lý.” 19 Do đó bà Hê-rô-đia rất căm ghét Giăng và tìm cách giết ông, nhưng bà không thể thực hiện được, 20 vì Hê-rốt sợ Giăng. Ông biết Giăng là một người ngay lành và thánh thiện, nên ông bảo vệ Giăng. Mỗi lần được nghe Giăng nhắc nhở, ông rất áy náy, dầu vậy, ông vẫn thích nghe Giăng khuyên bảo.

21 Nhưng một ngày kia, cơ hội đã đến với bà, khi Hê-rốt tổ chức một dạ tiệc để mừng sinh nhật của ông và mời các triều thần, các tướng lãnh, và những người quyền quý trong miền Ga-li-lê đến dự. 22 Con gái của bà Hê-rô-đia vào và nhảy múa khiến cho Hê-rốt và quan khách dự tiệc mê mẩn tâm thần. Vua nói với cô gái ấy, “Hãy xin ta bất cứ điều gì ngươi muốn, ta sẽ ban cho.” 23 Ông lại long trọng thề với nàng, “Bất cứ điều gì ngươi xin, ta sẽ ban cho, dầu đến nửa nước cũng được.”

24 Cô ấy đi ra hỏi mẹ nàng, “Con nên xin gì?”

Bà ấy bảo, “Cái đầu của Giăng Báp-tít.”

25 Cô ấy liền vội vàng đi vào và tâu với vua, “Tiện nữ muốn bệ hạ cho tiện nữ cái đầu của Giăng Báp-tít để trên mâm ngay bây giờ.” 26 Vua rất ân hận, nhưng vì ông đã lỡ thề trước mặt các quan khách, ông không thể từ chối lời yêu cầu của nàng. 27 Vua liền sai một đao phủ đi và truyền đem đầu của Giăng đến. Viên đao phủ đi, chặt đầu Giăng trong ngục, 28 bưng đầu Giăng trên một cái mâm, và đem đến cô gái; cô gái bưng mâm đó đến mẹ cô. 29 Nghe tin ấy, các môn đồ của Giăng đến, lấy xác ông đem đi, và chôn trong một ngôi mộ.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang