Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Old/New Testament

Each day includes a passage from both the Old Testament and New Testament.
Duration: 365 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Xuất Hành 9-11

Tai Họa Thứ Năm: Súc Vật Bị Ôn Dịch

Chúa phán với Môi-se, “Hãy đến gặp Pha-ra-ôn và nói với nó, ‘Chúa, Ðức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ, phán thế nầy: Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. Vì nếu ngươi từ chối không để chúng đi mà cứ giữ chúng lại, tay Chúa sẽ giáng ôn dịch trên các súc vật của ngươi ở ngoài đồng: ngựa, lừa, lạc đà, các đàn bò, và các đàn chiên dê sẽ chết. Nhưng Chúa sẽ phân biệt giữa các súc vật của người I-sơ-ra-ên và các súc vật của người Ai-cập, để không một con nào trong các súc vật của người I-sơ-ra-ên bị chết.’” Chúa ấn định thời gian và bảo rằng, “Ngày mai Chúa sẽ làm điều ấy trên cả nước.”

Ngày hôm sau Chúa làm y như vậy. Tất cả các súc vật của người Ai-cập đều chết, nhưng các súc vật của người I-sơ-ra-ên không chết một con nào. Pha-ra-ôn ra lịnh điều tra, và nầy, không một con nào trong các súc vật của người I-sơ-ra-ên bị chết. Dù vậy lòng của Pha-ra-ôn vẫn cứng cỏi; ông không chịu để dân ra đi.

Tai Họa Thứ Sáu: Ung Nhọt

Chúa phán với Môi-se và A-rôn, “Hãy hốt hai nắm tro trong lò, để Môi-se tung tro ấy trong không khí trước mặt Pha-ra-ôn. Tro ấy sẽ biến thành bụi trên khắp xứ Ai-cập, và chúng sẽ làm cho ung nhọt nổi lên và mưng mủ trên cơ thể loài người và loài thú trong khắp xứ Ai-cập.”

10 Vậy họ lấy tro trong lò và đứng trước mặt Pha-ra-ôn; Môi-se tung nó lên trong không khí. Tro ấy làm cho cơ thể loài người và loài thú nổi ung nhọt và mưng mủ. 11 Các phù thủy không thể đứng nổi trước mặt Môi-se, vì họ bị ung nhọt, bởi ung nhọt cũng nổi trên mình các phù thủy giống như mọi người dân Ai-cập. 12 Nhưng Chúa để cho lòng Pha-ra-ôn cứ cứng cỏi; ông không nghe lời họ, như Chúa đã phán trước với Môi-se.

Tai Họa Thứ Bảy: Sấm Sét và Mưa Ðá

13 Chúa phán với Môi-se, “Sáng mai ngươi hãy dậy sớm và đến gặp Pha-ra-ôn. Ngươi hãy nói với nó, ‘Chúa, Ðức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ, phán thế nầy: Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. 14 Vì lần nầy Ta sẽ giáng các tai họa xuống trên ngươi, trên quần thần ngươi, và trên dân ngươi, để ngươi biết rằng không có thần nào như Ta trên cả thế gian. 15 Vì ngay bây giờ Ta có thể đưa tay Ta đánh hạ ngươi và dân ngươi bằng bịnh dịch, và các ngươi sẽ bị biến mất khỏi mặt đất. 16 Nhưng đây là lý do tại sao Ta để cho ngươi sống: ấy là để quyền năng của Ta được bày tỏ và danh Ta được vang ra khắp đất. 17 Nếu ngươi vẫn chống đối dân Ta và không để chúng ra đi, 18 thì ngày mai, vào giờ nầy, Ta sẽ khiến mưa đá lớn đổ xuống trên đất Ai-cập, đến nỗi từ ngày lập quốc cho đến bây giờ chưa hề có như vậy. 19 Vậy hãy thông báo để các súc vật và mọi thứ chi ngoài đồng trống phải được đem vào những nơi an toàn. Người nào hay súc vật nào ở ngoài đồng trống và không ẩn núp dưới nơi an toàn sẽ chết khi mưa đá rơi trên chúng.’”

20 Những triều thần nào của Pha-ra-ôn kính sợ lời Chúa đều hối thúc các tôi tớ và súc vật của họ vào trú ẩn ở những nơi an toàn. 21 Nhưng những kẻ không coi lời Chúa ra gì vẫn cứ để các tôi tớ và súc vật của chúng ngoài đồng trống.

22 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đưa tay ngươi lên trời để khiến mưa đá rơi xuống trên khắp đất Ai-cập, trên người ta, trên thú vật, và trên mọi cây cối ngoài đồng trong đất Ai-cập.”

23 Khi Môi-se đưa cây gậy ông lên trời, Chúa khiến sấm sét, mưa đá, và lửa giáng xuống đất. Chúa tuôn đổ mưa đá trên đất Ai-cập. 24 Mưa đá và chớp loé lên liên tục giữa trận mưa đá. Mưa đá lớn khủng khiếp trút xuống trên đất Ai-cập đến nỗi kể từ khi lập quốc đến bấy giờ chưa hề có như vậy. 25 Mưa đá tàn phá tất cả những gì ở ngoài đồng trống trong khắp đất Ai-cập, cả loài người lẫn loài thú. Mưa đá cũng tàn phá tất cả những hoa màu ngoài đồng và làm gãy nát mọi cây cối ngoài đồng. 26 Duy chỉ xứ Gô-sen, nơi người I-sơ-ra-ên sống, là không bị mưa đá.

27 Bấy giờ Pha-ra-ôn cho gọi Môi-se và A-rôn vào và nói với họ, “Lần nầy ta đã có tội. Chúa thật đúng. Ta và dân ta đều có lỗi. 28 Hai ngươi hãy cầu nguyện với Chúa. Sấm sét và mưa đá lớn kinh thần[a] như thế thật quá đủ để ta phục. Ta để cho các ngươi đi. Các ngươi không cần phải ở đây thêm nữa.”

29 Môi-se nói với ông, “Khi tôi ra khỏi kinh thành, tôi sẽ đưa hai tay lên hướng về Chúa; sấm sét sẽ ngừng, mưa đá sẽ dứt, để bệ hạ biết rằng thế gian nầy thuộc về Chúa. 30 Nhưng tôi biết bệ hạ và quần thần của bệ hạ vẫn chưa kính sợ Chúa là Ðức Chúa Trời[b] đâu.”

31 Vả, lúc ấy chỉ có cây lanh và lúa mạch bị tàn phá, vì lúa mạch đã trổ bông và cây lanh đã có nụ. 32 Nhưng lúa mì và lúa miến không bị thiệt hại, vì chúng mọc lên muộn hơn.

33 Môi-se rời Pha-ra-ôn và ra khỏi kinh thành. Ông đưa hai tay lên hướng về Chúa, sấm sét và mưa đá ngưng lại, mưa cũng ngừng tuôn đổ xuống đất. 34 Nhưng khi Pha-ra-ôn thấy mưa đã tạnh, mưa đá và sấm sét đã ngưng, ông phạm tội nữa, lòng ông và lòng của quần thần ông cứng trở lại. 35 Vậy lòng của Pha-ra-ôn cứ cứng cỏi; ông không để cho dân I-sơ-ra-ên đi, như Chúa đã phán trước với Môi-se.

Tai Họa Thứ Tám: Châu Chấu

10 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đến gặp Pha-ra-ôn, vì Ta đã để cho nó và quần thần của nó cứng lòng, hầu Ta có thể bày tỏ các quyền năng phép lạ của Ta ở giữa chúng, và để ngươi có thể thuật lại cho con cháu các ngươi và con cháu chúng những gì Ta đã làm cho người Ai-cập, những phép lạ Ta đã biểu dương giữa chúng ra làm sao, để các ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa.”

Vậy Môi-se và A-rôn đến ra mắt Pha-ra-ôn và nói với ông ấy, “Chúa, Ðức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ, phán thế nầy, ‘Ngươi cứ từ chối không chịu hạ mình xuống trước mặt Ta cho đến bao lâu nữa? Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. Vì nếu ngươi từ chối không cho dân Ta đi, ngày mai Ta sẽ đem châu chấu vào trong đất nước ngươi. Chúng sẽ bao phủ mặt đất, đến nỗi không ai có thể thấy mặt đất nữa. Chúng sẽ cắn phá những gì mưa đá còn chừa lại. Chúng sẽ cắn phá mọi cây cối mọc lên ngoài đồng của các ngươi. Chúng sẽ tràn ngập trong cung điện ngươi, dinh thự của quần thần ngươi, và nhà cửa của toàn dân Ai-cập. Ðó là điều cha ông ngươi, hoặc cha ông của tổ tiên ngươi chưa hề thấy, kể từ khi họ có mặt trên đất cho đến ngày nay.’” Nói xong ông quay gót ra đi, lìa khỏi Pha-ra-ôn.

Quần thần của Pha-ra-ôn tâu với ông, “Người ấy sẽ còn là mối họa cho chúng ta đến bao lâu nữa? Xin hãy để dân ông ấy ra đi, để họ có thể thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của họ; chẳng lẽ bệ hạ không biết Ai-cập sắp bị diệt vong rồi sao?”

Vậy người ta đưa Môi-se và A-rôn trở lại gặp Pha-ra-ôn. Pha-ra-ôn nói với hai ông, “Hãy đi thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi. Nhưng ai sẽ đi?”

Môi-se đáp, “Tất cả chúng tôi sẽ đi, già cũng như trẻ, con trai và con gái chúng tôi, luôn cả đàn chiên và đàn bò của chúng tôi, tất cả đều sẽ đi hết, vì chúng tôi sẽ cử hành một đại lễ trọng thể cho Chúa.”

10 Ông đáp, “Thế thì nguyện Chúa ở với các ngươi, vì ta không để cho các ngươi và những con nhỏ của các ngươi đi đâu. Rõ ràng trong đầu các ngươi đang có âm mưu đen tối. 11 Không! Không bao giờ! Nếu đi thì chỉ đàn ông các ngươi đi, để thờ phượng Chúa mà thôi, vì đó là điều các ngươi yêu cầu.” Rồi họ đuổi hai ông ra cho khuất mắt Pha-ra-ôn.

12 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đưa tay ngươi ra trên đất Ai-cập, để châu chấu đến trên nó và cắn phá tất cả cây cối trong nước, tức tất cả những gì mưa đá còn chừa lại.”

13 Vậy Môi-se đưa cây gậy của ông ra trên đất Ai-cập. Chúa khiến một trận gió đông thổi qua trên xứ suốt ngày và suốt đêm đó. Ðến sáng hôm sau trận gió đông ấy đã mang châu chấu vào xứ rồi. 14 Châu chấu đến bao phủ trên cả đất Ai-cập, đậu đầy trên toàn cõi Ai-cập, đông vô số kể, đông đến nỗi trước đó chưa hề có như thế, và sau nầy cũng không bao giờ có như vậy. 15 Chúng bao phủ cả mặt đất, khiến mặt đất biến thành một màu đen. Chúng cắn phá tất cả những cây cỏ trong xứ; chúng ăn sạch những hoa quả mưa đá còn chừa lại. Bấy giờ không một cây nào còn xanh, bất kỳ cây gì hay hoa màu gì ngoài đồng, trong cả đất Ai-cập.

16 Pha-ra-ôn vội vàng cho triệu Môi-se và A-rôn vào và nói, “Ta đã phạm tội với Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi và có lỗi với các ngươi. 17 Hãy tha lỗi cho ta một lần nầy nữa, và hãy cầu nguyện với Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi, để ít nữa Ngài cũng cất đi khỏi ta tai họa chết người nầy.”

18 Vậy Môi-se rời khỏi Pha-ra-ôn và cầu nguyện với Chúa. 19 Chúa đổi luồng gió thành một trận gió tây cực mạnh, cuốn tất cả châu chấu và quăng chúng vào Hồng Hải;[c] không một con châu chấu nào còn sót lại trên toàn cõi Ai-cập. 20 Nhưng Chúa để cho lòng Pha-ra-ôn cứ cứng cỏi; ông không để dân I-sơ-ra-ên ra đi.

Tai Họa Thứ Chín: Bóng Tối

21 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đưa tay ngươi lên trời, để bóng tối bao trùm cả đất Ai-cập; bóng tối ấy có thể cảm nhận như sờ được.” 22 Môi-se đưa tay lên trời, bóng tối dày đặc bao trùm cả đất Ai-cập suốt ba ngày. 23 Người ta không thể nhìn thấy nhau. Trong ba ngày đó họ không thể rời khỏi chỗ của họ, nhưng nơi ở của toàn dân I-sơ-ra-ên đều có ánh sáng.

24 Bấy giờ Pha-ra-ôn cho gọi Môi-se vào và nói, “Hãy đi và thờ phượng Chúa, chỉ các đàn chiên dê và đàn bò của các ngươi là phải ở lại. Các con nhỏ của các ngươi cũng được phép ra đi chung với các ngươi.”

25 Nhưng Môi-se đáp, “Xin bệ hạ cho chúng tôi mang các con vật hiến tế và các của lễ thiêu của chúng tôi theo để chúng tôi dâng của tế lễ lên Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng tôi. 26 Các đàn súc vật của chúng tôi phải đi với chúng tôi; không một móng nào sẽ bị bỏ lại, vì chúng tôi phải chọn một số trong chúng để dâng làm của lễ thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng tôi. Chúng tôi chưa biết sẽ dùng những con nào để dâng làm của lễ thờ phượng Chúa cho đến khi chúng tôi đến nơi ấy.” 27 Nhưng Chúa để cho lòng Pha-ra-ôn cứng cỏi; ông không để họ đi.

28 Pha-ra-ôn nói với Môi-se, “Hãy đi ra khỏi đây. Hãy liệu hồn mà đừng đến gặp mặt ta nữa, vì ngày nào ngươi thấy mặt ta, ngày ấy ngươi sẽ chết.”

29 Môi-se đáp, “Xin cứ y như lời bệ hạ nói. Tôi sẽ không bao giờ muốn đến triều kiến trước mặt bệ hạ nữa.”

Cảnh Cáo về Tai Họa Cuối Cùng

11 Chúa phán với Môi-se, “Ta sẽ giáng một tai họa xuống trên Pha-ra-ôn và trên cả đất Ai-cập; sau đó nó sẽ để các ngươi đi khỏi đây. Thật vậy khi nó để các ngươi đi, nó sẽ đuổi các ngươi ra đi. Hãy nói với dân rằng mỗi người nam hãy hỏi xin người hàng xóm mình, và mỗi người nữ cũng hỏi xin người láng giềng mình những vật bằng bạc và bằng vàng.”

Chúa làm cho dân được lòng người Ai-cập. Hơn nữa chính Môi-se là một nhân vật rất được tôn trọng trong nước Ai-cập trước mặt các triều thần của Pha-ra-ôn và trước mặt dân chúng.

Môi-se nói, “Chúa phán thế nầy: Vào khoảng nửa đêm, Ta sẽ đi qua khắp đất Ai-cập. Mọi con đầu lòng trong đất Ai-cập sẽ qua đời, từ con đầu lòng của Pha-ra-ôn đang ngồi trên ngai, cho đến con đầu lòng của người nữ nô lệ đang ngồi sau cối xay, cho đến tất cả con đầu lòng của các súc vật. Bấy giờ trong toàn cõi Ai-cập sẽ có tiếng gào khóc thảm thiết như chưa từng có và sẽ không bao giờ có như vậy. Nhưng trong nơi người I-sơ-ra-ên ở sẽ không có một tiếng chó sủa, dù là sủa người hay sủa thú vật, để các ngươi có thể biết rằng Chúa có phân biệt giữa người Ai-cập và người I-sơ-ra-ên.’ Khi ấy tất cả quần thần của bệ hạ sẽ đến gặp tôi, sấp mình trước mặt tôi, mà nói rằng, ‘Xin ông và mọi người theo ông hãy rời khỏi chúng tôi.’ Bấy giờ tôi sẽ ra đi.” Rồi Môi-se giận bừng bừng lìa khỏi Pha-ra-ôn.

Chúa phán với Môi-se, “Pha-ra-ôn sẽ không nghe ngươi đâu, để các phép lạ của Ta sẽ gia tăng trong xứ Ai-cập.” 10 Môi-se và A-rôn đã làm tất cả các phép lạ ấy trước mặt Pha-ra-ôn, nhưng Chúa để cho lòng Pha-ra-ôn cứng cỏi; ông không để dân I-sơ-ra-ên rời khỏi đất nước của ông.

Ma-thi-ơ 15:21-39

Ðức Tin của Thiếu Phụ Ca-na-an

(Mác 7:24-30)

21 Ðức Chúa Jesus rời nơi đó để rút lui về miền Ty-rơ và Si-đôn. 22 Này, một thiếu phụ người Ca-na-an ở miền đó đến, kêu cầu với Ngài rằng, “Lạy Chúa, Con Vua Ða-vít, xin thương xót con, con gái của con bị quỷ hành đau khổ lắm.”

23 Nhưng Ngài chẳng đáp lại tiếng nào. Các môn đồ Ngài lại gần và nói với Ngài, “Xin Thầy bảo bà ấy đi về, chứ bà ấy cứ theo sau chúng ta và kêu nài mãi.”

24 Nhưng Ngài trả lời và nói, “Ta được sai đến với những con chiên lạc mất của nhà I-sơ-ra-ên.”

25 Tuy nhiên bà ấy đến, quỳ trước mặt Ngài, và nói, “Lạy Chúa, xin giúp con.”

26 Ngài trả lời và nói, “Không nên lấy bánh của con cái mà cho chó ăn.”

27 Bà ấy đáp, “Lạy Chúa, thưa đúng vậy, nhưng ngay cả mấy con chó con cũng được ăn những mảnh bánh vụn trên bàn của chủ rớt xuống mà.”

28 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với bà, “Hỡi bà kia, đức tin của ngươi lớn thay! Việc phải xảy ra như ngươi mong muốn.” Chính giờ đó con gái của bà được lành.

Chúa Chữa Lành Nhiều Người

29 Rời nơi đó Ðức Chúa Jesus đi dọc bờ biển Ga-li-lê; Ngài lên một sườn núi và ngồi xuống. 30 Dân chúng lũ lượt kéo đến với Ngài, mang theo những người què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc, và mọi thứ tật bịnh khác. Họ đặt những người ấy nơi chân Ngài, và Ngài chữa lành cho họ. 31 Dân chúng rất đỗi kinh ngạc khi thấy người câm nói được, người tàn tật hết tật nguyền, người què đi được, và người mù thấy được. Vậy họ tôn vinh Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên.

Chúa Hóa Bánh cho Bốn Ngàn Người Ăn

(Mác 8:1-10)

32 Bấy giờ Ðức Chúa Jesus gọi các môn đồ Ngài đến gần và nói, “Ta thương xót đoàn dân này, vì họ đã ở với Ta đến nay đã ba ngày rồi, và không còn gì để ăn. Ta không muốn họ mang bụng đói đi về, vì họ có thể xỉu ở dọc đường.”

33 Các môn đồ Ngài nói với Ngài, “Chúng ta có thể tìm đâu ra đủ bánh trong nơi hoang dã này để cho đoàn dân đông đúc này ăn?”

34 Ðức Chúa Jesus hỏi họ, “Các ngươi có bao nhiêu bánh?”

Họ đáp, “Thưa có bảy cái bánh và vài con cá nhỏ.”

35 Bấy giờ Ngài truyền cho đoàn dân ngồi xuống đất. 36 Ngài cầm bảy cái bánh và mấy con cá, tạ ơn, bẻ ra, rồi đưa cho các môn đồ, các môn đồ phân phát cho đoàn dân. 37 Tất cả đều ăn và được no nê. Sau đó họ gom những miếng bánh thừa và được bảy giỏ đầy. 38 Có khoảng bốn ngàn người ăn, không kể phụ nữ và trẻ em. 39 Sau khi giải tán đoàn dân đông, Ngài xuống thuyền sang vùng Ma-ga-đan.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang