Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Old/New Testament

Each day includes a passage from both the Old Testament and New Testament.
Duration: 365 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
I Sử Ký 19-21

Ðánh Bại Dân Am-môn và Dân A-ram

(2 Sa 10:1-5)

19 Sau đó ít lâu Na-hách vua dân Am-môn băng hà; con trai của ông lên ngai kế vị. Ða-vít nói, “Ta nên đối xử tử tế với Ha-nun con của Na-hách, vì cha của ông ấy đã đối xử tử tế với ta.” Vậy Ða-vít sai các sứ giả đến phân ưu với ông ấy về việc cha của ông qua đời. Khi các tôi tớ của Ða-vít đến với Ha-nun trong xứ của dân Am-môn để phân ưu với ông, triều thần của dân Am-môn nói với Ha-nun, “Bệ hạ tưởng rằng Ða-vít sai các sứ giả của hắn đến để an ủi bệ hạ vì tôn kính thân phụ của bệ hạ đó sao? Há chẳng phải các sứ giả của hắn đến để dòm ngó, hầu tìm cách lật đổ và dò thám xứ sao?”

Vì thế Ha-nun truyền bắt hết các tôi tớ của Ða-vít, cho cạo nhẵn râu của họ, cắt áo quần của họ lên đến tận mông, rồi đuổi họ ra đi; và họ đã ra đi. Khi Ða-vít nghe báo cáo về những gì đã xảy đến cho các sứ giả của ông, ông sai người đi đón họ, vì họ bị sỉ nhục quá đỗi. Vua bảo họ, “Các ngươi cứ ở tại Giê-ri-cô cho đến khi râu mọc dài trở lại, rồi hãy trở về kinh thành.”

Khi dân Am-môn thấy chúng đã tự làm cho mình trở nên hôi thối đối với Ða-vít, thì Ha-nun và dân Am-môn gởi một ngàn ta-lâng bạc để thuê các xe chiến mã và kỵ binh từ Mê-sô-pô-ta-mi-a, từ A-ram Ma-a-ca, và từ Xô-ba đến giúp. Chúng đã thuê được ba mươi hai ngàn xe chiến mã và Vua Ma-a-ca với quân đội của ông ấy. Chúng kéo đến và hạ trại trước Mê-đê-ba. Dân Am-môn cũng ban lịnh tổng động viên trong các thành của chúng và kéo quân ra trận.

Khi Ða-vít nghe tin đó, ông sai Giô-áp và toàn thể đạo quân gồm các dũng sĩ kéo đi đối phó. Quân Am-môn kéo ra và dàn trận trước cổng thành, còn các vua đã kéo quân đến đánh thuê đóng quân ngoài đồng trống.

10 Khi Giô-áp thấy rằng địch quân đã dàn trận và đặt ông ở trong thế lưỡng đầu thọ địch, ông chọn một số quân tinh nhuệ của I-sơ-ra-ên ra dàn trận đối phó với quân A-ram; 11 số quân còn lại, ông đặt dưới quyền chỉ huy của A-bi-sai em ông, và họ dàn trận đối phó với quân Am-môn. 12 Ông nói, “Nếu quân A-ram quá mạnh đối với anh, em hãy đến giúp anh; còn nếu quân Am-môn quá mạnh đối với em, anh sẽ đến giúp em. 13 Hãy mạnh mẽ. Chúng ta hãy can đảm lên vì dân tộc của chúng ta và vì các thành của Ðức Chúa Trời chúng ta. Cầu xin Chúa làm điều gì Ngài thấy là tốt đẹp đối với Ngài.”

14 Vậy Giô-áp và đội quân của ông tiến đến tấn công quân A-ram, và chúng đã bỏ chạy trước mặt ông. 15 Khi quân Am-môn thấy quân A-ram đã bỏ chạy, chúng cũng bỏ chạy trước mặt A-bi-sai em của Giô-áp, và rút vào trong thành. Sau đó Giô-áp kéo quân trở về Giê-ru-sa-lem.

16 Khi quân A-ram thấy rằng chúng đã bị quân I-sơ-ra-ên đánh bại, chúng sai các sứ giả về kêu quân A-ram ở phía bên kia Sông Ơ-phơ-rát kéo qua tiếp viện. Sô-phách chỉ huy trưởng quân đội của Ha-đa-đê-xe dẫn đầu đoàn quân tiếp viện ấy.

17 Khi Ða-vít nghe tin ấy, ông triệu tập toàn thể quân I-sơ-ra-ên lại, vượt qua Sông Giô-đanh, tiến đến ngăn địch, và dàn trận đối phó với chúng. Sau khi Ða-vít đã dàn trận để đương đầu với quân A-ram, chúng đã tiến đến tấn công ông. 18 Tuy nhiên quân A-ram đã bỏ chạy trước mặt quân I-sơ-ra-ên. Ða-vít đánh giết bảy ngàn quân dẫn xe chiến mã của dân A-ram và bốn mươi ngàn bộ binh của chúng. Ông cũng giết luôn Sô-phách, tướng chỉ huy quân đội của chúng.

19 Khi các tôi tớ của Ha-đa-đê-xe thấy rằng chúng đã bị I-sơ-ra-ên đánh bại, chúng xin làm hòa với Ða-vít và thần phục ông. Từ đó dân A-ram không muốn giúp dân Am-môn nữa.

Bao Vây và Chiếm Thành Ráp-ba

(2 Sa 12:26-31)

20 Vào mùa xuân mỗi năm, lúc các vua kéo quân ra giao chiến, Giô-áp dẫn quân ra cướp phá miền đồng quê của dân Am-môn, rồi tiến đến bao vây Thành Ráp-ba. Nhưng Ða-vít vẫn ở tại Giê-ru-sa-lem. Giô-áp tấn công Thành Ráp-ba và lật đổ thành ấy. Ða-vít đến lấy vương miện của vua chúng khỏi đầu ông ấy. Vương miện ấy cân nặng một ta-lâng vàng và trên vương miện ấy có một viên ngọc quý. Ða-vít đội vương miện ấy lên đầu ông. Ông cũng cướp lấy rất nhiều chiến lợi phẩm trong thành và mang đi. Ông bắt dân trong thành đi lao động; ông bắt chúng làm những việc phải dùng cưa, cuốc, và rìu. Ða-vít làm như thế với tất cả các thành của người Am-môn. Sau đó Ða-vít và toàn quân của ông rút về Giê-ru-sa-lem.

Chiến Tranh với Dân Phi-li-tin

(2 Sa 21:15-22)

Sau đó chiến tranh lại xảy ra với dân Phi-li-tin ở Ghê-xe. Trong trận đó Síp-bê-cai con cháu của thị tộc Hu-sa-thi giết được Síp-pai, một người trong dòng dõi của người khổng lồ, và dân Phi-li-tin phải chịu khuất phục.

Nhưng rồi chiến tranh lại tái diễn với dân Phi-li-tin. Trong cuộc chiến đó Ên-ha-nan con của Giai-rơ đã đánh hạ được La-mi em của Gô-li-át người Ghít-ti. Cán giáo của hắn lớn như cây trục của dàn cửi thợ dệt.

Sau đó chiến tranh lại xảy ra ở Gát. Trong trận đó có một tên khổng lồ, mỗi tay hắn có sáu ngón và mỗi chân hắn có sáu ngón, như vậy hắn có hai mươi bốn ngón cả thảy; hắn cũng thuộc dòng dõi của người khổng lồ. Khi hắn ra thách thức quân I-sơ-ra-ên, Giô-na-than con của Si-mê-a, anh của Ða-vít, đã giết chết hắn. Tất cả những kẻ đó đều là dòng dõi của người khổng lồ ở Gát. Chúng đều bị giết chết bởi tay của Ða-vít và các tôi tớ ông.

Thống Kê Dân Số và Bịnh Dịch

(2 Sa 24:1-17)

21 Sa-tan nổi lên chống lại I-sơ-ra-ên và xúi giục Ða-vít thực hiện cuộc thống kê dân số I-sơ-ra-ên. Ða-vít nói với Giô-áp và các vị chỉ huy quân đội, “Hãy đi kiểm tra dân số I-sơ-ra-ên từ Bê-se Sê-ba cho đến Ðan, rồi trở về báo cáo cho ta hay dân số được bao nhiêu.”

Giô-áp tâu, “Nguyện Chúa gia tăng dân số của dân Ngài lên gấp trăm lần! Tâu chúa thượng, há chẳng phải tất cả họ đều là tôi tớ của chúa thượng rồi sao? Tại sao chúa thượng lại đòi phải biết cho được con số ấy? Tại sao chúa thượng làm cho dân I-sơ-ra-ên phải mang tội?” Nhưng lời của Ða-vít thắng hơn lời của Giô-áp. Vì thế Giô-áp ra đi và đến khắp nơi trong I-sơ-ra-ên, rồi trở về Giê-ru-sa-lem. Giô-áp báo cáo tổng số người đã đếm được cho Ða-vít. Trong toàn cõi I-sơ-ra-ên có được một triệu một trăm ngàn người có khả năng sử dụng gươm; còn trong Giu-đa có bốn trăm bảy mươi ngàn người có khả năng sử dụng gươm. Nhưng ông không đếm số người Lê-vi và người Bên-gia-min, vì Giô-áp ghê tởm mệnh lệnh của vua.

Ðức Chúa Trời cũng không hài lòng về mệnh lệnh ấy, nên Ngài đã đánh I-sơ-ra-ên. Ða-vít thưa với Ðức Chúa Trời, “Con đã mắc tội trọng khi con làm điều ấy; nhưng bây giờ con cầu xin Ngài cất tội ấy khỏi con, vì con đã làm một điều ngu muội.”

Chúa phán với Gát, đấng tiên kiến của Ða-vít rằng, 10 “Hãy đi nói với Ða-vít, Chúa phán thế nầy: Ta ban cho ngươi ba điều; ngươi hãy chọn một điều để Ta sẽ làm điều ấy.” 11 Vậy Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “Chúa phán thế nầy: ‘Ngươi hãy chọn: 12 hoặc ba năm bị nạn đói, hoặc ba tháng bị quân thù tàn phá, tức bị gươm của quân thù truy nã ngươi, hoặc ba ngày bị gươm của Chúa tiêu diệt, tức ôn dịch sẽ xảy ra trong nước, và thiên sứ của Chúa sẽ tiêu diệt khắp nơi trong toàn cõi I-sơ-ra-ên.’ Xin chúa thượng trả lời để hạ thần trở về thưa lại với Ðấng đã sai hạ thần.”

13 Bấy giờ Ða-vít nói với Gát, “Tôi thật đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ khốn khó. Thà cho tôi rơi vào tay Chúa, vì lòng thương xót của Ngài rất lớn lao, nhưng xin đừng để tôi rơi vào tay loài người.”

14 Vì thế Chúa sai một cơn ôn dịch đến với dân I-sơ-ra-ên. Bảy mươi ngàn người I-sơ-ra-ên đã qua đời vì bịnh dịch ấy. 15 Ðức Chúa Trời sai một thiên sứ đến tiêu diệt Giê-ru-sa-lem, nhưng khi thiên sứ sắp sửa tiêu diệt thành, Chúa nhìn thấy và thương hại về tai họa đã xảy ra. Ngài phán với vị thiên sứ hủy diệt, “Ðủ rồi! Hãy ngừng tay ngươi lại.” Lúc bấy giờ thiên sứ của Chúa đang đứng tại sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si. 16 Ða-vít nhìn lên và thấy thiên sứ của Chúa đang đứng giữa đất và trời, trong tay đang cầm một thanh gươm chỉ mũi về Giê-ru-sa-lem; Ða-vít và các vị trưởng lão lúc ấy đang mặc tang phục liền sấp mặt xuống đất.

17 Ða-vít thưa với Ðức Chúa Trời, “Há chẳng phải chính con đã ra lịnh thống kê dân số hay sao? Quả là chính con đã phạm tội và làm điều rất có lỗi đó. Nhưng các con chiên nầy, họ đã làm điều gì không đúng? Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con, xin Ngài chỉ sửa phạt con và những người trong nhà cha con, nhưng xin đừng để dân Ngài phải bị ôn dịch nầy.”

Ða-vít Lập Bàn Thờ và Dâng Của Lễ

18 Thiên sứ của Chúa truyền lịnh cho Gát đến bảo Ða-vít đi lên và dựng một bàn thờ cho Chúa trong sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si. 19 Vậy Ða-vít đi lên, theo như lời của Gát đã nhân danh Chúa chỉ dạy.

20 Ọt-nan quay lại và thấy vị thiên sứ. Lúc ấy bốn con trai của ông đang ở đó với ông. Khi thấy vị thiên sứ, họ liền kiếm chỗ trốn, nhưng Ọt-nan vẫn tiếp tục đập lúa.

21 Khi Ða-vít đến gặp Ọt-nan, Ọt-nan nhìn lên và thấy Ða-vít đang đến, ông vội vàng rời khỏi sân đập lúa, đến sấp mặt xuống đất trước mặt Ða-vít. 22 Ða-vít nói với Ọt-nan, “Xin nhường cho ta sân đập lúa của ngươi, để ta xây một bàn thờ cho Chúa tại đó. Xin bán cho ta đúng giá thị trường, hầu ôn dịch có thể lìa khỏi dân.”

23 Ọt-nan thưa với Ða-vít, “Xin bệ hạ, chúa thượng của hạ thần, cứ lấy nó mà dùng theo ý bệ hạ cho là tốt. Này, hạ thần xin dâng các con bò để làm của lễ thiêu, dàn đập lúa để làm củi, và lúa mì để làm của lễ chay. Hạ thần xin dâng tất cả.”

24 Nhưng Vua Ða-vít nói với Ọt-nan, “Không, ta muốn mua chúng đúng giá thị trường. Ta không muốn dâng lên Chúa những gì của ngươi, và ta cũng không muốn dâng của lễ thiêu mà ta không tốn kém gì.” 25 Vậy Ða-vít trả cho Ọt-nan gần bảy ký[a] vàng, tính theo giá thị trường lúc bấy giờ, để mua nơi ấy. 26 Ða-vít xây tại đó một bàn thờ cho Chúa và dâng trên đó các của lễ thiêu và các của lễ cầu an. Ông kêu cầu danh Chúa, và Ngài đáp lời ông bằng cách giáng lửa từ trời xuống bàn thờ dâng của lễ thiêu. 27 Chúa ra lịnh cho thiên sứ, và thiên sứ đã tra gươm vào vỏ.

Chọn Chỗ Xây Dựng Ðền Thờ

28 Bấy giờ Ða-vít thấy rằng Chúa đã đáp lời ông nơi sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si, khi ông dâng của lễ thiêu lên Ngài tại đó. 29 Số là lúc ấy Ðền Tạm của Chúa mà Môi-se đã làm trong đồng hoang và bàn thờ dâng của lễ thiêu vẫn còn ở tại nơi cao ở Ghi-bê-ôn, 30 nhưng Ða-vít không thể đi đến đó để thỉnh ý Ðức Chúa Trời, vì ông sợ gươm của thiên sứ của Chúa.

Giăng 8:1-27

Người Phụ Nữ Phạm Tội Ngoại Tình

Nhưng Ðức Chúa Jesus đi lên Núi Ô-liu. Ðến tảng sáng Ngài trở lại đền thờ. Dân chúng kéo đến với Ngài. Ngài ngồi xuống và bắt đầu dạy dỗ họ.

Bấy giờ các thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si dẫn đến Ngài một phụ nữ bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Họ để bà ấy đứng giữa, rồi nói với Ngài, “Thưa Thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang phạm tội ngoại tình. Trong Luật Pháp Môi-se đã truyền chúng ta phải ném đá hạng người như thế;Xuất 20:14; Lê 20:10; Phục 22:22-24 còn Thầy, Thầy nghĩ sao?” Họ nói vậy cốt để gài bẫy Ngài, hầu có lý do để tố cáo Ngài. Nhưng Ðức Chúa Jesus cúi xuống và dùng ngón tay viết trên mặt đất. Nhưng vì họ cứ hỏi Ngài mãi, Ngài đứng dậy và nói với họ, “Ai trong các ngươi là người không có tội, hãy làm người đầu tiên ném đá bà ấy đi.”

Ngài lại cúi xuống và tiếp tục viết trên mặt đất. Khi nghe những lời ấy, họ lần lượt bỏ đi, bắt đầu với những người lớn tuổi, chỉ còn lại Ðức Chúa Jesus và người đàn bà, vẫn còn đứng đó.

10 Ðức Chúa Jesus đứng dậy và nói với bà ấy, “Này bà, những người tố cáo ngươi đâu rồi? Không ai lên án ngươi sao?”

11 Bà ấy đáp, “Lạy Chúa, không ai cả.”

Ðức Chúa Jesus nói, “Ta cũng không lên án ngươi. Hãy đi và đừng phạm tội nữa.” ][a]

Ánh Sáng của Thế Gian

12 Ðức Chúa Jesus lại nói với họ rằng, “Ta là ánh sáng của thế gian. Người nào theo Ta sẽ không đi trong bóng tối, nhưng sẽ có ánh sáng của sự sống.”

13 Những người Pha-ri-si nói với Ngài, “Thầy tự làm chứng cho mình thì lời chứng ấy đâu có giá trị gì.”

14 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Dẫu Ta tự làm chứng cho mình, nhưng lời chứng của Ta vẫn có giá trị, vì Ta biết Ta từ đâu đến, và Ta sẽ đi đâu, nhưng các ngươi không biết Ta từ đâu đến và không biết Ta sẽ đi đâu. 15 Các ngươi xét đoán theo xác thịt; Ta không xét đoán ai. 16 Nhưng nếu Ta xét đoán, phán quyết của Ta có giá trị; vì Ta không xét đoán một mình, nhưng Ta và Ðấng đã sai Ta. [b] 17 Trong Luật Pháp các ngươi có chép rằng lời chứng của hai người có giá trị. Phục 17:6; 19:15 18 Ta làm chứng cho Ta, và Cha, Ðấng đã sai Ta, làm chứng cho Ta.”

19 Vậy họ hỏi Ngài, “Cha Thầy ở đâu?”

Ðức Chúa Jesus đáp, “Các ngươi không biết Ta và cũng không biết Cha Ta. Nếu các ngươi biết Ta thì các ngươi cũng biết Cha Ta.”

20 Ðức Chúa Jesus đã nói những lời đó khi Ngài giảng dạy trong đền thờ, gần nơi để thùng tiền dâng. Không ai tra tay trên Ngài, vì giờ Ngài chưa đến.

21 Ðức Chúa Jesus lại nói với họ, “Ta sẽ đi, các ngươi sẽ tìm Ta và sẽ chết trong tội lỗi mình. Nơi Ta đi, các ngươi không thể đến.”

22 Người Do-thái nói với nhau, “Bộ ông ấy sẽ tự tử sao mà ông ấy bảo, ‘Nơi Ta đi, các ngươi không thể đến’ ?”

23 Ngài nói với họ, “Các ngươi từ dưới ra, Ta từ trên xuống. Các ngươi thuộc về thế gian này, Ta không thuộc về thế gian này. 24 Vì thế Ta nói với các ngươi, các ngươi sẽ chết trong tội lỗi mình; vì nếu các ngươi không tin Ta là Ðấng ấy, [c] các ngươi sẽ chết trong tội lỗi mình.”

25 Vậy họ hỏi Ngài, “Thầy là ai?”

Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Là Ðấng Ta đã nói với các ngươi từ ban đầu. 26 Ta còn nhiều điều phải nói và xét đoán liên quan đến các ngươi. Ðấng đã sai Ta là thật, và những gì Ta nghe từ Ngài, Ta nói cho thế gian.”

27 Họ không hiểu rằng Ngài đang nói với họ về Ðức Chúa Cha,

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang