Old/New Testament
3 Thuở ấy giữa nhà Sau-lơ và nhà Ða-vít luôn có chiến tranh dai dẳng. Nhà Ða-vít càng ngày càng mạnh, trong khi nhà Sau-lơ càng ngày càng yếu.
Các Con của Ða-vít
(1 Sử 3:1-3)
2 Ðây là các con trai đã sinh cho Ða-vít tại Hếp-rôn: Con đầu lòng là Am-nôn do bà A-hi-nô-am người Giê-rê-ên sinh; 3 con thứ hai là Ki-lê-áp do bà A-bi-ga-in góa phụ của Na-banh, người Cạt-mên sinh; con thứ ba là Áp-sa-lôm do bà Ma-a-ca con gái của Tanh-mai, vua Ghê-sua sinh; 4 con thứ tư là A-đô-ni-gia do bà Hắc-ghít sinh; con thứ năm là Sê-pha-ti-a do bà A-bi-tan sinh; 5 con thứ sáu là Ít-rê-am do vợ của Ða-vít là bà Éc-la sinh. Ðó là các con trai đã sinh cho Ða-vít tại Hếp-rôn.
Áp-ne Ngưng Phò Ích-bô-sết
6 Thuở ấy trong khi giữa nhà Sau-lơ và nhà Ða-vít có chiến tranh với nhau, Áp-ne bắt lấy cơ hội ấy để củng cố địa vị của ông trong nhà Sau-lơ. 7 Vả, Sau-lơ có một cung phi tên là Rít-pa con gái của Ai-a. Khi ấy Ích-bô-sết quở trách Áp-ne rằng, “Tại sao ông lại ăn nằm với cung phi của cha tôi?”
8 Áp-ne rất giận về những lời của Ích-bô-sết và nói, “Tôi chẳng phải là cái đầu chó của nhà Giu-đa sao? Ngày nay tôi đã chứng tỏ lòng trung thành với nhà Sau-lơ cha ngài, với các anh em người, và với các bạn người, mà không để cho ngài lọt vào tay Ða-vít; thế mà ngày nay ngài lại bắt lỗi tôi về chuyện liên hệ với một người đàn bà. 9 Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt Áp-ne cách nặng nề nếu tôi không làm cho Ða-vít những gì Chúa đã thề với ông ấy, 10 tức chuyển vương quyền ra khỏi nhà Sau-lơ và lập ngai vàng của Ða-vít trên I-sơ-ra-ên và Giu-đa, từ Ðan cho đến Bê-e Se-ba.” 11 Nhà vua không dám đáp lại Áp-ne lấy một lời, vì vua sợ ông ấy.
Áp-ne Ðiều Ðình với Ða-vít
12 Áp-ne sai các sứ giả thay mặt ông đến gặp Ða-vít và nói, “Ðất nước nầy thuộc về ai?” Xin hãy lập một giao ước với tôi; tôi sẽ giúp ngài một tay để đem cả I-sơ-ra-ên về với ngài.”
13 Vua đáp, “Tốt lắm. Ta sẽ lập một giao ước với ngươi. Nhưng ta có một việc yêu cầu ngươi: Ngươi sẽ không được gặp mặt ta nếu trước hết ngươi không mang Mi-khanh con gái của Sau-lơ khi ngươi đến gặp mặt ta.”
14 Kế đó Ða-vít gởi sứ điệp đến với Ích-bô-sết con trai Sau-lơ, rằng, “Xin hãy trả Mi-khanh vợ của tôi lại cho tôi. Nàng là người tôi đã nộp một trăm dương bì của quân Phi-li-tin làm sính lễ.” 15 Vậy Ích-bô-sết truyền lịnh cho người đến nhà của Pan-ti-ên chồng bà, tức con trai La-ích, bắt bà dẫn đi. 16 Chồng bà đi theo bà, vừa đi vừa khóc cho đến Ba-hu-rim. Áp-ne bảo ông ấy, “Thôi, ông hãy về đi.” Ông ấy đành trở về.
17 Áp-ne nói với các trưởng lão của I-sơ-ra-ên, “Xưa nay quý vị luôn mong mỏi Ða-vít sẽ làm vua quý vị. 18 Bây giờ xin quý vị hãy làm đi, vì Chúa đã phán về Ða-vít rằng, ‘Bởi tay của Ða-vít tôi tớ Ta, Ta sẽ giải cứu dân Ta khỏi tay dân Phi-li-tin và khỏi tay tất cả quân thù của chúng.’”
19 Áp-ne cũng nói với người Bên-gia-min về việc đó. Sau đó Áp-ne đến gặp Ða-vít tại Hếp-rôn và báo lại cho ông nghe những gì toàn thể nhà I-sơ-ra-ên và cả nhà Bên-gia-min cho là tốt. 20 Vậy Áp-ne cùng hai mươi người đi đến gặp Ða-vít tại Hếp-rôn. Ða-vít dọn tiệc thết đãi Áp-ne và những người đi với ông. 21 Ðoạn Áp-ne nói với Ða-vít, “Tôi cần phải đứng dậy, đi, và kêu gọi toàn thể I-sơ-ra-ên về với vua, chúa thượng của tôi. Họ sẽ lập một giao ước với ngài, và ngài sẽ trị vì tất cả, theo lòng ngài ao ước.” Vậy Ða-vít tiễn Áp-ne lên đường, và ông ra đi bình an.
Giô-áp Ám Sát Áp-ne
22 Ngay lúc đó các tôi tớ của Ða-vít và Giô-áp vừa từ một trận đột kích trở về, mang theo nhiều chiến lợi phẩm. Lúc ấy Áp-ne không còn ở với Ða-vít tại Hếp-rôn nữa, vì vua đã cho ông đi về, và ông đã ra đi bình an. 23 Nhưng khi Giô-áp và các binh sĩ đi với ông vừa trở về thì có người báo cho Giô-áp hay rằng, “Áp-ne con của Ne có đến gặp đức vua, nhưng vua đã cho ông ấy đi về, và ông ấy đã ra đi bình an rồi.”
24 Giô-áp vội vàng đến gặp vua và nói, “Ngài đã làm gì vậy? Nầy, Áp-ne đã đến gặp ngài, tại sao ngài lại để cho hắn ra đi và hắn đã đi mất rồi? 25 Ngài chắc hẳn đã nhận biết rằng Áp-ne đến để gạt ngài, để biết đường đi nước bước của ngài, và để biết những gì ngài định làm.”
26 Sau khi Giô-áp rời khỏi Ða-vít, ông sai các sứ giả tức tốc đuổi theo Áp-ne. Họ theo kịp ông ở Giếng Si-ra và mời ông trở lại, nhưng Ða-vít chẳng hay biết gì về việc đó. 27 Khi Áp-ne vừa đến Hếp-rôn, Giô-áp đưa ông ra bên cổng thành như thể để nói chuyện riêng với ông, và tại đó Giô-áp đã bất chợt đâm vào bụng Áp-ne, để trả thù cho máu của A-sa-ên em mình, và Áp-ne đã chết.
28 Khi Ða-vít nghe tin ấy, ông nói, “Vương quốc của ta và ta đều vô tội đời đời trước mặt Chúa về máu của Áp-ne con của Ne. 29 Nguyện máu ấy đổ lại trên đầu Giô-áp và trên toàn thể nhà cha nó. Nguyện trong nhà Giô-áp sẽ không bao giờ thiếu người bị bịnh lậu, cùi hủi, què quặt,[a] chết vì gươm, hay đói khổ.” 30 Như vậy Giô-áp và A-bi-sai em ông đã ám sát Áp-ne, vì ông ấy đã giết A-sa-ên em trai họ trong trận chiến tại Ghi-bê-ôn.
Ða-vít Than Khóc Áp-ne
31 Ða-vít nói với Giô-áp và tất cả quân lính đang theo mình, “Hãy xé rách áo quần các ngươi ra, hãy lấy vải tang mặc vào, và hãy khóc cho Áp-ne.” Rồi Vua Ða-vít đi sau quan tài. 32 Vậy người ta chôn Áp-ne tại Hếp-rôn. Vua bật lên khóc lớn tiếng tại ngôi mộ của Áp-ne, và mọi người có mặt đều khóc theo. 33 Ðoạn vua ngâm một bài ai ca về Áp-ne rằng,
“Áp-ne há phải chết như một kẻ khờ dại sao?
34 Hai tay ông không bị trói;
Hai chân ông không bị xiềng;
Như một người ngã gục trước quân gian ác thể nào,
Ông đã bị ngã gục cũng thể ấy.”
Bấy giờ mọi người lại khóc thương ông nữa.
35 Sau đó mọi người đều khuyên Ða-vít nên ăn một chút gì khi trời vẫn còn sáng, nhưng Ða-vít thề, “Nguyện Ðức Chúa Trời sẽ phạt ta cách nặng nề, nếu ta nếm một miếng bánh hoặc ăn một món gì trước khi mặt trời lặn.”
36 Toàn dân ghi nhận điều đó và lấy làm hài lòng, như toàn dân vẫn lấy làm hài lòng về mọi điều vua làm, 37 vì toàn dân và toàn I-sơ-ra-ên đều hiểu rằng ngày hôm đó không phải vua chủ mưu giết chết Áp-ne con của Ne. 38 Vua nói với bầy tôi của mình, “Các ngươi có biết rằng hôm nay một đại tướng, một đại nhân của I-sơ-ra-ên đã ngã xuống chăng? 39 Dù ta đã được xức dầu làm vua, nhưng ngày nay ta vẫn còn yếu thế; và những kẻ nầy, mấy đứa con của bà Xê-ru-gia, thật là hung tàn quá đối với ta. Nguyện Chúa báo trả những kẻ làm ác về các việc ác chúng làm.”
Ích-bô-sết Bị Ám Sát
4 Khi con trai của Sau-lơ nghe rằng Áp-ne đã chết ở Hếp-rôn, ông ngã lòng, và toàn dân I-sơ-ra-ên đều bối rối.
2 Thuở ấy con trai của Sau-lơ có hai sĩ quan chỉ huy hai toán quân đột kích. Người nầy tên Ba-a-na, còn người kia tên Rê-cáp. Hai người ấy là con của Rim-môn, người Bê-ê-rốt, thuộc chi tộc Bên-gia-min, vì người Bê-ê-rốt cùng dòng họ với người Bên-gia-min. 3 Lúc đó người Bê-ê-rốt đã trốn qua Ghi-ta-im, và họ sống tại đó như kiều dân cho đến ngày nay.
4 Giô-na-than con trai Sau-lơ có một con trai bị què cả hai chân. Số là khi đứa bé được năm tuổi, tin tức từ chiến trường báo về Giê-rê-ên cho biết cả Sau-lơ và Giô-na-than đều đã tử trận. Bà vú của đứa bé liền bồng nó chạy trốn. Trong lúc hấp tấp chạy trốn, đứa bé bị té và bị què cả hai chân. Ðứa bé đó tên là Mê-phi-bô-sết.
5 Hai con trai của Rim-môn người Bê-ê-rốt là Rê-cáp và Ba-a-na ra đi. Họ đến nhà của Ích-bô-sết vào giữa trưa, lúc ông đang nằm trên giường nghỉ trưa. 6 Hai người ấy đến nơi, vào trong nhà, giả vờ như đi lấy lúa mì, rồi đâm vào bụng ông. Sau đó Rê-cáp và Ba-a-na anh ông bỏ trốn. 7 Số là khi hai người vào trong nhà nhằm lúc ông đang nằm trên giường, trong phòng ngủ của ông. Chúng đâm chết ông, cắt đầu ông, rồi mang đầu ông đi suốt đêm, trốn theo ngả của Ðồng Bằng A-ra-ba. 8 Hai người ấy mang đầu Ích-bô-sết đến với Ða-vít tại Hếp-rôn và nói, “Ðây là đầu của Ích-bô-sết con trai Sau-lơ, kẻ thù của ngài, kẻ luôn tìm cách tiêu diệt ngài. Ngày nay Chúa đã báo thù Sau-lơ và dòng dõi ông ấy cho vua, chúa thượng của tôi.”
9 Ða-vít đáp với Rê-cáp và Ba-a-na anh hắn, tức hai con trai của Rim-môn người Bê-ê-rốt, “Có Chúa hằng sống, Ðấng đã cứu ta ra khỏi mọi cảnh ngặt nghèo, chứng giám: 10 Khi có kẻ đến báo tin cho ta rằng ‘Nầy, Sau-lơ đã chết,’ vì nghĩ rằng nó đã đem tin mừng, ta đã bắt nó và xử tử nó tại Xích-lắc. Ðó là phần của kẻ đã nghĩ rằng nó sẽ được thưởng khi đem đến ta tin ấy; 11 huống chi những kẻ ác đã giết một người ngay lành trong nhà người ấy, ở trên giường người ấy, thì há sẽ được tha sao? Vậy ta há không đòi máu của người ấy nơi tay các ngươi, mà không trừ khử các ngươi khỏi mặt đất sao?”
12 Ða-vít truyền lịnh cho các tôi tớ ông. Họ giết hai tên ấy; chặt tay và chân chúng, rồi treo xác chúng bên ao ở Hếp-rôn. Sau đó họ lấy đầu của Ích-bô-sết đem chôn trong mộ của Áp-ne tại Hếp-rôn.
Ða-vít Trị Vì Trên Toàn Thể I-sơ-ra-ên
(1 Sử 11:1-9; 14:1-7)
5 Bấy giờ tất cả các chi tộc của I-sơ-ra-ên đến với Ða-vít tại Hếp-rôn và nói, “Chúng tôi đều là cốt nhục của ông. 2 Trước kia khi Sau-lơ làm vua trị vì trên chúng tôi, chính ông là người đã lãnh đạo chúng tôi ra trận và trở về. Chúa đã phán với ông rằng, ‘Ngươi sẽ chăn dắt I-sơ-ra-ên dân Ta và trị vì trên cả I-sơ-ra-ên.’”
3 Vậy tất cả các trưởng lão của I-sơ-ra-ên đến với vua tại Hếp-rôn. Vua Ða-vít lập một giao ước với họ tại Hếp-rôn trước mặt Chúa, và họ xức dầu cho Ða-vít làm vua trên I-sơ-ra-ên.
4 Ða-vít được ba mươi tuổi khi bắt đầu trị vì, và ông trị vì bốn mươi năm. 5 Ông trị vì người Giu-đa tại Hếp-rôn được bảy năm sáu tháng, và ông trị vì trên cả I-sơ-ra-ên và Giu-đa tại Giê-ru-sa-lem ba mươi ba năm.
Chiếm Thành Giê-ru-sa-lem
6 Vua và quân đội của ông đi lên tấn công Giê-ru-sa-lem, thành của dân Giê-bu-si, tức dân bản xứ; đó là những kẻ đã nói với Ða-vít, “Ngươi chớ lên đây. Ngay cả những người mù và những người què ở đây cũng đủ sức đánh lui ngươi,” bởi họ nghĩ rằng “Ða-vít không thể nào vào thành ấy được.”
7 Tuy nhiên Ða-vít đã chiếm được chiến lũy của Si-ôn, về sau nơi ấy trở thành Thành Ða-vít.
8 Số là hôm đó Ða-vít nói, “Ai vào thành và đánh hạ được những kẻ què và kẻ mù của dân Giê-bu-si – những kẻ lòng Ða-vít ghét– thì hãy trèo theo ống cống dẫn nước mà vào.” Bởi đó nên có câu, “Kẻ mù và kẻ què sẽ không được vào cung điện.”[b]
9 Vậy Ða-vít ở trong thành kiên cố và đặt tên là Thành Ða-vít. Kế đó Ða-vít cho xây các công sự phòng thủ xung quanh thành, từ các chiến lũy vào trong. 10 Vậy Ða-vít càng ngày càng cường thạnh, vì Chúa, Ðức Chúa Trời các đạo quân, ở với ông.
11 Lúc ấy Hi-ram vua Ty-rơ sai các sứ giả đến ra mắt Ða-vít. Họ mang theo gỗ bá hương, các thợ mộc và các thợ nề, và họ xây cho Ða-vít một cung điện. 12 Bấy giờ Ða-vít biết Chúa đã lập ông làm vua trên I-sơ-ra-ên, và vì cớ dân Ngài, tức dân I-sơ-ra-ên, nên Ngài đã làm cho vương quyền của ông được tôn trọng.
13 Sau khi rời Hếp-rôn và đến Giê-ru-sa-lem, Ða-vít cưới thêm các vợ và các cung phi. Họ đã sinh cho Ða-vít thêm các con trai và con gái. 14 Ðây là tên các con sinh cho Ða-vít tại Giê-ru-sa-lem: Sam-mu-a,[c] Sô-báp, Na-than, Sa-lô-môn, 15 Íp-ha, Ê-li-su-a, Nê-phéc, Gia-phia, 16 Ê-li-sa-ma, Ê-li-a-đa, và Ê-li-phê-lét.
Dân Phi-li-tin Bị Bại Trận
(1 Sử 14:8-17)
17 Khi ấy dân Phi-li-tin nghe rằng Ða-vít đã được xức dầu làm vua trên I-sơ-ra-ên, quân Phi-li-tin bèn kéo hết lực lượng lên để vây bắt Ða-vít. Nghe tin ấy Ða-vít đi xuống chiến lũy. 18 Quân Phi-li-tin kéo đến và bủa ra trong Thung Lũng Rê-pha-im.
19 Ða-vít cầu hỏi ý Chúa, “Con có nên đi lên đương đầu với quân Phi-li-tin không? Ngài sẽ phó quân Phi-li-tin vào tay con không?”
Chúa trả lời ông, “Ngươi hãy đi lên. Ta chắc chắn sẽ trao quân Phi-li-tin vào tay ngươi.”
20 Vậy Ða-vít đến một nơi gọi là Ba-anh Pê-ra-xim, và Ða-vít đánh chúng đại bại tại đó. Ông nói, “Chúa đã đánh tan quân thù của tôi như thể nước bị vỡ bờ.” Vì thế ông gọi chỗ đó là Ba-anh Pê-ra-xim.[d] 21 Chúng bỏ các thần tượng của chúng ở đó mà chạy cứu mạng. Ða-vít và quân lính của ông cướp lấy và mang đi.
22 Sau đó quân Phi-li-tin tái phối trí và kéo lên một lần nữa. Chúng bủa ra khắp Thung Lũng Rê-pha-im.
23 Ða-vít cầu hỏi ý Chúa và Ngài phán, “Ngươi chớ đi lên đối đầu với chúng, nhưng hãy đi vòng ra phía sau và đánh bọc hậu chúng. Ngươi hãy xông tới tấn công chúng ở phía trước nương dâu. 24 Khi ngươi nghe trên ngọn các cây dâu có âm thanh như tiếng của đoàn quân xung trận, thì hãy lập tức tấn công. Vì Chúa sẽ đi trước ngươi và tấn công trại quân Phi-li-tin.”
25 Ða-vít làm như vậy, y như Chúa đã truyền cho ông. Ông đánh đuổi quân Phi-li-tin chạy về xứ của họ, từ Ghê-ba cho đến Ghê-xe.
Ðiều Kiện Ðể Làm Môn Ðồ Chúa
(Mat 10:37-38)
25 Lúc ấy một đoàn đông đi theo Ngài, Ngài quay lại và nói với họ, 26 “Nếu ai đến với Ta mà không yêu Ta hơn[a] cha, mẹ, vợ, con, anh em, chị em, và ngay cả mạng sống của chính mình thì không thể làm môn đồ Ta. 27 Nếu ai không vác thập tự giá mình mà theo Ta thì không thể làm môn đồ Ta.
28 Vì ai trong các ngươi muốn xây một cái tháp mà trước hết không ngồi xuống tính phí tổn, xem có đủ khả năng để hoàn tất công trình xây cất ấy chăng? 29 Nếu không, sau khi xây nền, rồi không thể hoàn tất, khiến ai nấy thấy vậy đều chê cười 30 rằng, ‘Người này đã khởi công xây cất nhưng không đủ sức để hoàn tất.’
31 Hoặc có vua nào kéo quân đi giao chiến với vua khác mà trước hết không ngồi xuống bàn tính, xem mười ngàn quân của mình có thể thắng nổi hai mươi ngàn quân của kẻ sẽ giao chiến với mình chăng? 32 Nếu liệu sức không thắng nổi thì khi vua kia vẫn còn ở xa, hãy sai sứ giả đến cầu hòa.
33 Cũng vậy, ai trong các ngươi không từ bỏ tất cả những gì mình có thì không thể làm môn đồ Ta.”
Muối Mất Mặn
(Mat 5:13; Mác 9:50)
34 “Muối là vật tốt, nhưng nếu muối mất mặn, làm sao để nó mặn lại? 35 Muối ấy không thể dùng để bón đất hay làm phân bón. Người ta phải quăng nó đi. Ai có tai để nghe, hãy lắng nghe.”
Copyright © 2011 by Bau Dang