Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Old/New Testament

Each day includes a passage from both the Old Testament and New Testament.
Duration: 365 days
New Vietnamese Bible (NVB)
Version
Thẩm Phán 4-6

Đê-bô-ra Và Ba-rác

Sau khi Ê-hút qua đời, dân Y-sơ-ra-ên lại làm điều ác trước mặt CHÚA. Nên CHÚA phó họ vào tay Gia-bin, vua của Ca-na-an, khi ấy đang trị vì tại Hát-so. Tổng tư lệnh quân đội của Gia-bin là Si-sê-ra; Si-sê-ra đặt bộ chỉ huy tại Ha-rô-sết Ha-gô-im. Vì Gia-bin có chín trăm thiết xa và đàn áp dân Y-sơ-ra-ên rất tàn bạo trong hai mươi năm, nên dân Y-sơ-ra-ên kêu van cùng CHÚA xin cứu giúp.

Lúc ấy nữ tiên tri Đê-bô-ra, vợ của Láp-bi-đốt, làm thẩm phán trong Y-sơ-ra-ên. Bà ngồi làm việc dưới cây chà là Đê-bô-ra, ở giữa Ra-ma và Bê-tên, trên cao nguyên Ép-ra-im; dân Y-sơ-ra-ên đến với bà để bà xét xử. Bà sai người đến mời Ba-rác, con trai của A-bi-nô-am, ở Kê-đe, thuộc địa phận của bộ tộc Nép-ta-li, đến và nói với ông rằng: “CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên truyền cho ngươi, ‘Hãy đi, đem theo mười ngàn người từ bộ tộc Nép-ta-li và bộ tộc Sa-bu-luân mà chiếm lấy núi Tha-bô. Ta sẽ khiến Si-sê-ra, tổng tư lệnh quân đội của Gia-bin, với các thiết xa và quân đội của hắn, đến gặp ngươi ở Khe Ki-sôn. Ta sẽ phó hắn vào tay ngươi.’ ” Ba-rác đáp: “Nếu bà đi với tôi thì tôi sẽ đi, nhưng nếu bà không đi với tôi thì tôi sẽ không đi.”

Bà nói: “Chắc chắn tôi sẽ đi với ông; nhưng công chiến thắng trong trận này sẽ không về tay ông; vì CHÚA sẽ phó Si-sê-ra vào tay một phụ nữ.” Vậy Đê-bô-ra đứng dậy đi với Ba-rác đến Kê-đe. 10 Ba-rác triệu tập người Sa-bu-luân và người Nép-ta-li tại Kê-đe. Có mười ngàn người theo ông, và cũng có Đê-bô-ra đi với ông. 11 Bấy giờ, Hê-be người Kê-nít, đã tách rời khỏi dân Kê-nít, tức là dòng dõi của Hô-báp, anh em vợ của Môi-se, mà ra ở riêng. Ông dựng lều trại của ông ở tận Cây Sồi Sa-na-nim, gần Kê-đe. 12 Khi Si-sê-ra đã hay rằng Ba-rác, con trai của A-bi-nô-am, đã đến núi Tha-bô, 13 Si-sê-ra liền truyền lệnh đem tất cả chiến xa, gồm chín trăm thiết xa, và tất cả quân đội dưới quyền mình, từ Ha-rô-sết Ha-gô-im kéo đến Khe Ki-sôn. 14 Bấy giờ Đê-bô-ra nói với Ba-rác: “Hãy đứng lên! Vì đây là ngày CHÚA phó Si-sê-ra vào tay ông. Há chẳng phải chính CHÚA đi trước ông sao?” Vậy Ba-rác từ trên núi Tha-bô đi xuống, với mười ngàn người đi theo ông. 15 Khi Ba-rác tấn công, CHÚA khiến Si-sê-ra, tất cả các chiến xa hắn, và tất cả quân đội đi theo hắn đều ngã chết dưới gươm. Si-sê-ra phải bỏ chiến xa chạy bộ tẩu thoát. 16 Ba-rác đuổi theo các chiến xa và bộ binh đến tận Ha-rô-sết Ha-gô-im. Tất cả các quân sĩ của Si-sê-ra đều bị ngã chết dưới gươm, không một ai sống sót. 17 Nhưng chỉ còn một mình Si-sê-ra là chạy bộ thoát được. Hắn chạy đến lều của Gia-ên, vợ của Hê-be, người Kê-nít; bởi vì giữa vua Gia-bin ở Hát-so và gia tộc của Hê-be, người Kê-nít, có mối giao hảo thân thiện với nhau.

18 Gia-ên đi ra đón Si-sê-ra và nói với hắn: “Thưa ngài, xin mời ngài vào tệ xá. Đừng sợ gì cả.” Vậy hắn vào lều của bà, và bà lấy mền đắp hắn lại. 19 Hắn nói với bà: “Tôi khát quá. Cho tôi xin miếng nước.” Bà mở bầu da đựng sữa ra, cho hắn uống, rồi lấy mền đắp hắn lại. 20 Hắn bảo bà: “Bà hãy đứng nơi cửa lều. Nếu có ai đi qua và hỏi: ‘Có ai ở đây không?’ thì hãy trả lời rằng, ‘Không.’ ” 21 Nói xong Si-sê-ra lăn ra ngủ say vì quá mệt mỏi. Bấy giờ Gia-ên, vợ của Hê-be, lấy một cây cọc trại, tay cầm cái búa, nhè nhẹ đến bên hắn. Bà đóng cây cọc trại vào màng tang hắn, thấu xuống đất, và hắn chết liền tại chỗ. 22 Vừa khi Ba-rác truy tầm Si-sê-ra đi ngang qua đó, Gia-ên đi ra đón ông và nói: “Hãy đến đây. Tôi sẽ chỉ cho ông người mà ông đang tìm kiếm.” Vậy Ba-rác đi theo bà, và kìa, ông thấy Si-sê-ra nằm chết với cây cọc trại đâm thủng màng tang. 23 Trong ngày đó Đức Chúa Trời bắt Gia-bin, vua dân Ca-na-an, phải khuất phục trước dân Y-sơ-ra-ên. 24 Tay của dân Y-sơ-ra-ên càng ngày càng mạnh đối với Gia-bin, vua dân Ca-na-an, cho đến khi họ tiêu diệt vua ấy đi.

Bài Ca Ngợi Của Đê-bô-ra

Trong ngày ấy, Đê-bô-ra và Ba-rác, con trai của A-bi-nô-am hát rằng:

“Khi các quan trưởng lãnh đạo trong Y-sơ-ra-ên,
    Và khi dân chúng tự nguyện vâng phục,
    Ca tụng CHÚA!
Hỡi các vua, xin hãy nghe; hỡi các lãnh tụ, xin lắng nghe.
    Tôi sẽ hát cho CHÚA,
    Tôi sẽ hát một bài ca cho CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên.
Lạy CHÚA, khi Ngài từ Sê-i-rơ đi ra,
    Khi Ngài đi qua vùng Ê-đôm,
Thì đất rúng động,
    Trời đổ cơn mưa,
    Mây tuôn nước xuống.
Các núi rúng động trước mặt CHÚA,
Núi Si-nai run rẩy trước mặt CHÚA,
    Là Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên.
Trong ngày của Sam-ga, con trai A-nát,
    Trong ngày của Gia-ên, các đại lộ bị bỏ hoang,
    Khách bộ hành phải đi tránh vào các con đường nhỏ.
Cuộc sống ở nông thôn đã ngưng lại,
Nó đã ngưng lại cho đến khi tôi,
    Là Đê-bô-ra, chỗi dậy,
    Tôi chỗi dậy như một người mẹ trong Y-sơ-ra-ên.
Khi dân chúng chọn cho họ các thần mới,
    Thì quân giặc đã vào tận trong các cổng thành.
Và trong số bốn mươi ngàn người Y-sơ-ra-ên,
    Chẳng ai có được một cái khiên hay một cây giáo.
Lòng tôi ngưỡng mộ các vị tư lệnh của Y-sơ-ra-ên,
    Họ thật hết lòng giúp dân giúp nước.
    Ca tụng CHÚA!
10 Hỡi những ai cưỡi trên lừa trắng,
    Hỡi những ai ngồi trên yên phủ bằng thảm nhung,
    Hỡi những khách bộ hành trên đường,
Xin hãy thuật chuyện ấy ra.
11 Xin thuật ra cho những nhạc sĩ đang trổi nhạc bên bến nước,
    Để họ diễn đi diễn lại ca khúc chiến thắng của CHÚA,
    Là ca khúc chiến thắng của con dân Y-sơ-ra-ên.
Hỡi con dân của CHÚA,
    Hãy cùng nhau kéo ra cổng thành
    Tấn công quân giặc.
12 Thức dậy! Thức dậy! Hỡi Đê-bô-ra!
    Thức dậy! Thức dậy! Hãy hát một bài ca!
Vùng dậy! Hỡi Ba-rác!
    Hãy dẫn những phu tù của ngươi đi;
    Hỡi con trai của A-bi-nô-am!
13 Hãy tiến xuống,
    Hỡi con cháu còn sót lại của những nhà quý tộc;
Dân của CHÚA tiến xuống
    Chống lại những kẻ cường bạo.
14 Quân dân từ bộ tộc Ép-ra-im kéo nhau ra thung lũng,
    Phía sau ngươi lại có Bên-gia-min, là anh em ngươi;
Những vị tư lệnh từ Ma-ki kéo đến,
    Và những người cầm gậy cầm quân từ Sa-bu-luân tiến ra.
15 Những vị chỉ huy của Y-sa-ca cùng đi với Đê-bô-ra;
    Phải, Y-sa-ca đồng tâm hiệp lực với Ba-rác,
    Họ cùng nhau xông vào thung lũng.
Còn trong các gia tộc của Ru-bên,
    Người ta cứ đắn đo suy nghĩ trong lòng.
16 Vì sao các người còn nán trễ trong các ràn chiên,
    Mà nghe tiếng gọi các đàn chiên?
Ở trong các gia tộc của Ru-bên,
    Người ta cứ đắn đo suy nghĩ trong lòng.
17 Ga-la-át vẫn còn ở mãi bên kia sông Giô-đanh;
    Còn Đan, sao ngươi cứ lẩn quẩn trên các chiếc thuyền?
A-se vẫn ngồi bất động bên bờ biển,
    Đành lòng an cư bên các bãi thuyền!
18 Sa-bu-luân là những hào kiệt coi thường cái chết;
    Nép-ta-li cũng vậy, sẵn sàng hy sinh mạng sống ở chốn sa trường.
19 Các vua kéo đến, họ liền tiến đánh;
    Họ đánh các vua Ca-na-an,
Ở Ta-a-nác, bên giòng nước Mê-ghi-đô;
    Họ chẳng màng đến chiến lợi phẩm bạc tiền.
20 Trên trời, các vì sao chiến đấu;
    Theo tuyến đường mình mà đánh hạ Si-sê-ra.
21 Dòng nước ở Ki-sôn đã cuốn trôi chúng mất;
    Dòng nước lũ của Ki-sôn đã lôi cuốn chúng đi.
    Hỡi linh hồn ta, hãy dũng mãnh tiến lên!
22 Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập,
    Tiếng ngựa phi vang dội khắp nơi.
23 Thiên sứ của CHÚA phán:
    ‘Hãy rủa sả Mê-rô,
Hãy rủa sả dân cư của nó cách thậm tệ.’
    Vì chúng chẳng chịu đến giúp đỡ CHÚA,
Chúng không đến giúp đỡ CHÚA
    Đánh lại những kẻ cường bạo.
24 Người phụ nữ được phước nhất là Gia-ên,
    Vợ của Hê-be, người Kê-nít,
    Ấy là người phụ nữ được phước nhất trong các bà nội trợ sống trong lều trại.
25 Hắn hỏi nước, nàng đem cho sữa,
    Dùng chén sang đem sữa béo tiến dâng.
26 Tay trái nàng cầm chiếc cọc,
    Tay phải nàng cầm cái búa của các lao công;
Nàng đóng vào đầu Si-sê-ra một nhát,
    Đập bể đầu và đâm thủng màng tang.
27 Hắn gục xuống, ngã quỵ,
    Nằm bất động nơi chân nàng;
Hắn gục xuống nơi chân nàng, ngã quỵ;
    Hắn gục xuống nơi nào, hắn ngã chết ngay nơi đó.
28 Mẹ của Si-sê-ra ngóng trông qua cửa sổ,
    Bà nhìn qua màng thưa che cửa, hỏi rằng:
‘Tại sao xe chiến mã của con ta chưa về?
    Tại sao tiếng vó ngựa của chiến xa con ta chưa vang dội?’
29 Những nữ nhân hầu hạ khôn khéo lựa lời giải đáp,
    Chính bà cũng tự trả lời và thầm nghĩ:
30 ‘Há chẳng phải chúng đã kiếm được và đang chia nhau chiến lợi phẩm đấy sao?
    Một hay hai phụ nữ cho mỗi chàng chiến sĩ;
    Những chiến lợi phẩm bằng vải nhuộm thì dành cho Si-sê-ra,
    Ô những tấm vải thêu và nhuộm đẹp,
    Há chẳng phải hai tấm vải thêu và nhuộm đẹp
Sẽ là chiến lợi phẩm làm khăn choàng cổ cho ta hay sao?’
31 Lạy CHÚA, nguyện tất cả những kẻ thù của Ngài đều bị diệt vong như vậy!
    Nguyện những kẻ yêu mến Ngài sẽ giống như
    Mặt trời mọc lên rạng rỡ.”

Rồi xứ được hòa bình trong bốn mươi năm.

Dân Y-sơ-ra-ên Bị Dân Ma-đi-an Đàn Áp

Dân Y-sơ-ra-ên làm điều ác trước mặt CHÚA, và Ngài phó họ vào tay dân Ma-đi-an bảy năm. Tay của dân Ma-đi-an thắng hơn dân Y-sơ-ra-ên. Vì cớ dân Ma-đi-an nên người Y-sơ-ra-ên phải sống trốn tránh trong các rừng núi, hang hóc, hoặc trong các thành trì kiên cố. Mỗi khi người Y-sơ-ra-ên ra gieo giống, thì dân Ma-đi-an, dân A-ma-léc, và các dân phương đông kéo đến tấn công. Chúng dựng trại đóng quân đối nghịch họ. Chúng phá hủy tất cả các nông phẩm cho đến tận vùng Ga-xa, không chừa lại một thứ gì trong Y-sơ-ra-ên, kể cả chiên, bò, và lừa. Bởi vì chúng và những đàn súc vật của chúng kéo đến và dựng trại đông như cào cào. Người ta và lạc đà nhiều vô số, không thể đếm hết được. Chúng chiếm lấy xứ và phá hủy tất cả. Vậy, vì cớ dân Ma-đi-an mà người Y-sơ-ra-ên trở nên đói khổ rất thê thảm. Dân Y-sơ-ra-ên bèn khóc van cùng CHÚA xin cứu giúp.

Khi dân Y-sơ-ra-ên kêu cầu cùng CHÚA vì cớ dân Ma-đi-an, CHÚA bèn sai một vị tiên tri đến với dân Y-sơ-ra-ên phán bảo: “CHÚA, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên phán như vầy: ‘Ta đã đem các ngươi lên khỏi xứ Ai-cập, và đem các ngươi ra khỏi nhà nô lệ. Ta đã giải thoát các ngươi khỏi tay của người Ai-cập, và khỏi tay của những kẻ áp bức các ngươi. Ta đã đuổi chúng đi khỏi trước mặt các ngươi và ban cho các ngươi xứ của chúng, 10 Ta đã phán: Ta là CHÚA, Đức Chúa Trời của các ngươi, các ngươi chớ thờ phượng các thần của dân A-mô-rít trong xứ các ngươi cư ngụ.’ Nhưng các ngươi nào có nghe theo tiếng Ta.”

CHÚA Kêu Gọi Ghi-đê-ôn

11 Bấy giờ thiên sứ của CHÚA đến ngồi dưới cây sồi của Óp-ra, trong đất của Giô-ách, thuộc gia tộc A-bi-ê-xê-rít. Ghi-đê-ôn, con trai Giô-ách, đang đập lúa nơi bàn ép rượu, để tránh khỏi dân Ma-đi-an. 12 Thiên sứ của CHÚA hiện ra với ông và phán: “Nguyện CHÚA ở cùng ngươi, hỡi người chiến sĩ anh dũng.” 13 Ghi-đê-ôn đáp: “Thưa Ngài, nếu CHÚA ở cùng chúng tôi, thì tại sao chúng tôi phải ra nông nỗi này? Nào những việc lạ lùng mà các tổ phụ chúng tôi thường kể lại cho chúng tôi nghe ở đâu? Họ bảo rằng: ‘CHÚA há chẳng đem các ngươi lên khỏi xứ Ai-cập hay sao?’ Nhưng bây giờ CHÚA đã bỏ chúng tôi, và phó chúng tôi vào tay dân Ma-đi-an.” 14 CHÚA quay lại cùng ông và phán: “Hãy đi, dùng sức ngươi sẵn có mà giải thoát Y-sơ-ra-ên ra khỏi tay dân Ma-đi-an. Ta há chẳng đang sai ngươi đó sao?” 15 Ông đáp: “Nhưng thưa Ngài, làm sao tôi có thể giải thoát dân Y-sơ-ra-ên được? Gia tộc tôi là gia tộc nhỏ nhất trong bộ tộc Ma-na-se, còn trong gia đình tôi thì tôi là kẻ nhỏ nhất.” 16 CHÚA phán với ông: “Nhưng Ta sẽ ở với ngươi, và ngươi sẽ đánh bại dân Ma-đi-an như đánh một người vậy.” 17 Ghi-đê-ôn nói: “Nếu tôi được ơn trước mặt Ngài, thì xin Ngài hãy cho tôi một dấu lạ, để chứng tỏ rằng chính Ngài đã phán với tôi. 18 Xin Ngài đừng rời khỏi đây cho đến khi tôi trở lại, mang theo tế lễ, kính dâng lên Ngài.” Ngài phán: “Ta sẽ ở đây cho đến khi ngươi trở lại.” 19 Vậy Ghi-đê-ôn trở về nhà, bắt một con dê con, lấy mười ký bột làm bánh không men. Ông lấy thịt để vào một cái giỏ, và để cháo trong nồi, rồi đem tất cả các món ấy đến dưới cây sồi mà dâng cho Ngài. 20 Thiên sứ của CHÚA phán: “Hãy lấy thịt và bánh không men để trên tảng đá này, rồi đổ cháo lên.” Ghi-đê-ôn làm y như vậy. 21 Thiên sứ của CHÚA giơ tay ra, dùng đầu gậy cầm nơi tay đụng vào thịt và bánh không men; lửa từ tảng đá phựt lên thiêu đốt thịt và bánh không men, đồng thời thiên sứ của CHÚA cũng biến mất. 22 Ghi-đê-ôn liền nhận biết rằng ấy là thiên sứ của CHÚA, ông nói: “Ôi lạy CHÚA, là CHÚA Toàn Năng! Thôi, con chắc sẽ chết, vì con đã gặp thiên sứ của CHÚA mặt đối mặt.” 23 Nhưng CHÚA phán: “Hãy an tâm. Đừng sợ. Ngươi sẽ không chết đâu.” 24 Ghi-đê-ôn liền xây một bàn thờ cho CHÚA tại đó và đặt tên là: CHÚA, Đấng Ban Bình An. Bàn thờ ấy vẫn còn ở Óp-ra, trong đất của A-bi-ê-xê-rít, cho đến ngày nay.

Ghi-đê-ôn Phá Đổ Bàn Thờ Ba-anh

25 Đêm đó CHÚA phán với ông: “Hãy bắt con bò đực của cha ngươi, và một con bò đực thứ nhì bảy tuổi, rồi cho kéo đổ bàn thờ Ba-anh của cha ngươi xuống. Cũng hãy chặt bỏ cây trụ A-sê-ra ở bên cạnh nó xuống. 26 Sau đó hãy xây một bàn thờ cho CHÚA, Đức Chúa Trời của ngươi trên vầng đá này, theo như cách đã ấn định; rồi bắt con bò đực thứ nhì làm tế lễ thiêu, và lấy gỗ của cây trụ A-sê-ra làm củi đốt.” 27 Vậy, Ghi-đê-ôn chọn mười đầy tớ để giúp ông làm y như lời CHÚA dặn. Vì ông sợ những người khác trong gia đình và dân thành trông thấy, nên thay vì làm ban ngày, ông đã thực hiện việc đó trong ban đêm. 28 Sáng hôm sau, khi dân thành thức dậy, họ thấy bàn thờ của Ba-anh đã đổ xuống, trụ tượng của A-sê-ra đã bị đốn mất, con bò thứ nhì đã được dâng trên bàn thờ vừa mới được xây. 29 Họ bèn hỏi nhau: “Kẻ nào đã làm việc này?” Sau khi dò la và tra xét, họ được báo: “Ấy là Ghi-đê-ôn, con của Giô-ách, đã làm điều đó.” 30 Dân thành liền nói với Giô-ách: “Hãy đem con ông ra đây, để nó phải chết. Vì nó đã dám phá dỡ bàn thờ của Ba-anh, và đốn bỏ trụ tượng của A-sê-ra ở bên cạnh.” 31 Nhưng Giô-ách trả lời những người đương đầu với ông: “Có phải các người muốn đấu tranh cho Ba-anh chăng? Các người muốn binh vực cho nó phải không? Ai muốn đấu tranh cho nó thì sẽ bị xử tử sáng nay. Vì nếu nó là thần thì hãy để nó tự đấu tranh cho nó đi. Bởi vì bàn thờ của nó đã bị phá đổ kia mà.” 32 Vì thế, ngày hôm đó người ta gọi Ghi-đê-ôn là Giê-ru-ba-anh; vì nói rằng: “Thôi để cho Ba-anh đấu tranh với ông ấy đi.” Vì ông ấy đã phá đổ bàn thờ của nó kia mà.

Ghi-đê-ôn Mộ Binh

33 Bấy giờ tất cả dân Ma-đi-an, dân A-ma-léc, và các dân tộc ở phương đông hiệp lại với nhau. Chúng vượt qua sông Giô-đanh và hạ trại ở thung lũng Ghít-rê-ên. 34 Thần của CHÚA cảm động Ghi-đê-ôn; ông thổi kèn triệu tập, và gia tộc A-bi-ê-xê-rít đều nhóm lại theo ông. 35 Ông sai sứ giả đến khắp địa phận Ma-na-se, và họ cùng nhau hiệp lại theo ông. Ông cũng sai sứ giả đến A-se, Sa-bu-luân, và Nép-ta-li. Họ thảy đều đi lên và hiệp với ông.

Dấu Hiệu Tấm Lông Chiên

36 Bấy giờ Ghi-đê-ôn thưa với Đức Chúa Trời rằng: “Để biết chắc là Ngài muốn dùng tay con giải thoát dân Y-sơ-ra-ên, như lời Ngài đã phán, 37 thì con xin để một tấm lông chiên trong sân đập lúa; nếu sương chỉ đọng trên tấm lông chiên mà thôi, còn đất xung quanh đều khô ráo, thì con biết rằng Ngài sẽ dùng tay con để giải thoát dân Y-sơ-ra-ên như lời Ngài đã phán.” 38 Việc bèn xảy ra như vậy. Sáng hôm sau, ông dậy sớm, ra lấy tấm lông chiên mà vắt, sương từ trong tấm lông chiên chảy ra, hứng đầy một chén. 39 Ghi-đê-ôn lại thưa với Đức Chúa Trời: “Xin Ngài đừng nổi giận cùng con. Xin cho con thưa thêm một lần nữa. Xin cho con thử lại với tấm lông chiên một lần nữa. Lần này, xin cho chỉ tấm lông chiên là khô, còn đất xung quanh sẽ phủ đầy sương.” 40 Đêm đó, Đức Chúa Trời làm y như vậy. Chỉ có tấm lông chiên là khô ráo, còn đất xung quanh đều đọng sương ướt đẫm.

Lu-ca 4:31-44

Người Bị Quỷ Ám(A)

31 Đức Giê-su xuống Ca-pha-na-um, một thành phố thuộc vùng Ga-li-lê. Đến ngày Sa-bát, Ngài dạy dỗ dân chúng.[a] 32 Họ ngạc nhiên khi nghe Ngài dạy, vì lời Ngài đầy quyền uy.

33 Trong hội đường có một người đàn ông bị tà linh[b] ám, la lớn lên: 34 “Lạy Đức Giê-su, người Na-xa-rét, chúng tôi có can hệ gì với Ngài? Ngài đến để hủy diệt chúng tôi sao? Chúng tôi biết Ngài là ai, Ngài là Đấng Thánh của Đức Chúa Trời!”

35 Đức Giê-su quở trách nó: “Im đi! Hãy xuất khỏi người này!” Quỷ vật nhào người ấy giữa đám đông, rồi xuất khỏi, nhưng không gây thương tích gì.

36 Mọi người đều kinh ngạc và hỏi nhau: “Đạo gì vậy? Vì Ngài lấy quyền uy và năng lực, ra lệnh cho các tà linh, thì chúng liền xuất.” 37 Tin đồn về Ngài loan truyền khắp các vùng lân cận.

Chúa Chữa Lành Nhiều Bệnh Tật(B)

38 Đức Giê-su đứng dậy, rời hội đường, đến nhà Si-môn. Bấy giờ bà gia Si-môn đang bị sốt nặng. Người ta xin Ngài chữa bệnh cho bà. 39 Ngài đến đứng bên bà, quở bệnh sốt, cơn sốt biến mất, bà liền đứng dậy phục vụ họ.

40 Khi mặt trời sắp lặn, dân chúng đem đến cho Ngài nhiều người đau đủ các chứng bệnh, Ngài đặt tay trên từng người chữa lành cho họ. 41 Các quỷ cũng xuất khỏi nhiều người và la lớn: “Ngài là Con Đức Chúa Trời!” Nhưng Ngài quở trách chúng, không cho chúng nói vì chúng biết Ngài là Chúa Cứu Thế.

42 Vào lúc rạng đông, Đức Giê-su đi ra một nơi thanh vắng. Dân chúng đi tìm Ngài, khi gặp được, họ cố giữ Ngài lại, không cho rời họ. 43 Nhưng Ngài bảo: “Ta phải truyền giảng Phúc Âm về Nước Đức Chúa Trời cho các thành khác nữa, đó là lý do Ta được sai đến.” 44 Ngài tiếp tục truyền giảng Phúc Âm trong các hội đường Giu-đê.

New Vietnamese Bible (NVB)

New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)