Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

Old/New Testament

Each day includes a passage from both the Old Testament and New Testament.
Duration: 365 days
New Vietnamese Bible (NVB)
Version
Gióp 28-29

Ca Ngợi Sự Khôn Ngoan

28 Bạc tất nhiên phải có mỏ,
    Vàng phải có lò luyện.
Sắt đào lên từ lòng đất,
    Quặng nấu chảy ra đồng.
Công nhân hầm mỏ rọi ánh sáng vào nơi tối tăm,
    Đào cuốc đến tận hang cùng ngõ hẻm,
    Tìm quặng trong bóng tối âm u.
Họ khai thông đường hầm cách xa nơi người ở,
    Họ bị quên lãng vì không ai đặt chân tới đó,
    Họ buộc mình lủng lẳng vào sợi dây, làm việc nơi hoang vắng.
Hoa màu mọc lên từ đất,
    Nhưng lòng đất dường như bị lửa xáo trộn.
Lẫn trong đá có ngọc lam xanh biếc,
    Lóng lánh những chấm vàng.
Con đường này, chim săn mồi không hề biết,
    Mắt chim ưng cũng chẳng thấy,
Thú rừng chưa hề giẫm chân lên,
    Sư tử cũng chẳng đi ngang qua.
Con người đập vỡ đá lửa,
    Đào sập chân núi.
10 Khi họ đục đá mở đường hầm,
    Mắt họ xem xét mọi vật quý.
11 Họ xây đập ngăn sông tận nguồn,
    Để phơi ra ánh sáng những vật giấu kín.

Sự Khôn Ngoan Không Ai Tìm Được, Cũng Không Mua Được

12 Nhưng tìm đâu ra khôn ngoan?
    Đâu là nguồn của thông sáng?
13 Người phàm không biết đường dẫn đến khôn ngoan,[a]
    Không thể tìm được khôn ngoan trên trần gian.
14 Vực sâu nói: “Nó không có trong tôi,”
    Biển cả nói: “Nó không ở cùng tôi.”
15 Không thể trao vàng khối đổi lấy nó,
    Cũng không cân bạc mua được nó.
16 Không thể đánh giá nó bằng vàng Ô-phia,
    Mã não quý hoặc ngọc lam xanh biếc.
17 Vàng hoặc pha lê cũng không so được với nó,
    Dụng cụ bằng vàng ròng cũng không đổi được nó.
18 San hô và thủy tinh chẳng đáng nói đến,
    Khôn ngoan quý giá hơn hồng ngọc.
19 Hoàng ngọc xứ Ê-thi-ô-bi không sánh được với nó,
    Cũng không thể đánh giá nó bằng vàng ròng.
20 Vậy, khôn ngoan đến từ đâu?
    Đâu là nguồn của thông sáng?
21 Khôn ngoan giấu kín khỏi mắt kẻ sống,
    Ngay cả chim trời cũng không thấy.
22 Cõi diệt vong và sự chết nói:
    “Tai chúng tôi có nghe đồn về nó.”

Đức Chúa Trời Biết Đường Dẫn Đến Khôn Ngoan

23 Chỉ một mình Đức Chúa Trời biết đường dẫn đến khôn ngoan,
    Chỉ mình Ngài biết nơi nào tìm được nó,
24 Vì Ngài nhìn thấy tận chân trời góc biển,
    Và nhìn thấy mọi sự dưới bầu trời.
25 Khi Ngài ban sức mạnh cho gió,
    Đo lường mức độ nước,
26 Khi Ngài ấn định luật cho mưa,
    Vạch đường cho sấm sét,
27 Bấy giờ Ngài nhìn thấy khôn ngoan, và công bố ra,
    Ngài khảo sát và lập nó vững vàng.
28 Ngài phán với loài người:
    “Kính sợ CHÚA, chính đó là khôn ngoan,
    Lìa bỏ điều ác, chính đó là thông sáng.”

Gióp Hồi Tưởng Quá Khứ Huy Hoàng

29 Gióp nói tiếp:
Ước gì tôi được sống trở lại những ngày tháng xa xưa,
    Khi Đức Chúa Trời còn chăm sóc tôi!
Lúc ấy, ngọn đèn Chúa chiếu sáng trên đầu tôi,
    Nhờ ánh sáng Ngài tôi bước đi trong đêm tối.
Tôi phát đạt như hoa màu chín rộ trong mùa thu,
    Khi Đức Chúa Trời là bạn thiết che chở gia đình tôi.
Bấy giờ Đấng Toàn Năng còn ở cùng tôi,
    Con cái quây quần chung quanh tôi,
Bước chân tôi đẫm mỡ sữa,
    Và dầu tuôn ra như suối từ bồn đá ép.
Thuở ấy, khi tôi ra cổng thành,
    Chuẩn bị ngồi họp tại quảng trường,
Các thanh niên thấy tôi đều rút lui,
    Các phụ lão đứng dậy chào tôi.
Các bậc lãnh đạo ngừng nói,
    Lấy tay che miệng,
10 Các vị quyền thế im bặt,
    Lưỡi dính chặt vào vòm miệng.

Gióp Đối Xử Nhân Đạo Với Người Nghèo Khó

11 Tai nào nghe đến tôi đều khen tôi có phước,
    Mắt nào nhìn thấy tôi đều đồng ý tán thành,
12 Vì tôi giải cứu người nghèo khó kêu than,
    Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ.
13 Người cùng khổ hấp hối chúc phước tôi,
    Nhờ tôi, lòng người góa phụ reo vui.
14 Tôi mặc sự công chính vào như chiếc áo,
    Choàng sự công bình vào như áo dài khăn đóng.
15 Tôi là mắt của người mù,
    Chân của người què.
16 Tôi là cha kẻ khốn cùng,
    Tôi cứu xét đơn kiện tụng của người không quen biết.
17 Tôi bẻ gẫy nanh vuốt bọn vô đạo,
    Khiến chúng nhả mồi ra khỏi miệng.

Gióp Nhớ Lại Thuở Ông Được Mọi Người Kính Nể

18 Thuở ấy, tôi tự nhủ: “Ta sẽ qua đời trong tổ ấm,
    Ngày đời ta tăng nhiều như cát biển.”
19 Rễ tôi bò lan dài ra mé nước,
    Nhành lá tôi đọng sương đêm.
20 Tôi luôn nhận được vinh dự mới,
    Sức mạnh tôi dồi dào như cung mới lên dây.
21 Người người lắng tai, chờ đợi,
    Im lặng nghe tôi góp ý.
22 Tôi nói xong, không ai bàn thêm nữa,
    Lời tôi thấm từ từ như nước nhỏ giọt.
23 Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa,
    Họ há hốc miệng như chờ hứng mưa xuân.
24 Tôi mỉm cười khi họ nản lòng,
    Nét mặt tươi sáng của tôi nâng đỡ họ.
25 Tôi chọn đường đi cho họ, tôi chỉ huy họ,
    Tôi sống giữa họ như vua giữa quân đội,
    Như người an ủi kẻ tang chế.

Công Vụ 13:1-25

Đoàn Truyền Giáo Ra Đi Từ An-ti-ốt

13 Tại Hội Thánh An-ti-ốt có các tiên tri và giáo sư: Ba-na-ba, Si-môn biệt danh là Ni-giê, Lu-xi-út, người Ly-bi, Ma-na-ên, em nuôi của vua Hê-rốt và Sau-lơ. Họ đang thờ phượng Chúa và kiêng ăn, Đức Thánh Linh bảo: “Các con hãy dành riêng Ba-na-ba và Sau-lơ cho Ta để họ làm công tác Ta đã kêu gọi họ.” Sau khi kiêng ăn và cầu nguyện, họ đặt tay trên hai người và phái đi.

Được Đức Thánh Linh sai đi, hai ông xuống Sê-lơ-xi, đáp tàu qua đảo Síp. Đến Sa-la-môn, họ công bố Đạo Đức Chúa Trời tại các hội đường Do Thái, có Giăng phụ tá.

Đi qua suốt cả hải đảo đến Ba Phô, họ gặp một thầy phù thủy là tiên tri giả người Do Thái tên Ba-Giê-su, đang ở với tổng trấn Sê-giút Phao-lút, một người khôn ngoan. Tổng trấn cho mời Ba-na-ba và Sau-lơ để tìm hiểu Đạo Chúa. Nhưng tên phù thủy (cũng gọi là Ê-ly-ma) chống đối họ và cố gắng đánh lạc hướng để tổng trấn đừng tin Chúa. Nhưng Sau-lơ, cũng gọi là Phao-lô được đầy Thánh Linh, nhìn thẳng người phù thủy 10 mà bảo: “Anh là người đầy gian dối, lừa gạt, là con của quỷ vương, kẻ thù địch của mọi sự công chính! Anh không chấm dứt việc xuyên tạc đường lối ngay thẳng của Chúa sao? 11 Này, bây giờ tay Chúa đánh anh, nên anh sẽ bị mù, không thấy ánh sáng mặt trời một thời gian.” Lập tức mù lòa và bóng tối bao trùm Ê-ly-ma, anh ta phải đưa tay sờ soạng, nhờ người nắm tay dắt mình đi. 12 Thấy thế, tổng trấn liền tin Chúa và vô cùng kinh ngạc về giáo huấn của Chúa.

13 Từ Ba Phô, Phao-lô và các bạn đồng hành đáp thuyền đi Bẹt-ga, thuộc Bam-phi-li. Đến đây, Giăng bỏ họ quay về Giê-ru-sa-lem. 14 Từ Bẹt-ga, họ đi đến tận An-ti-ốt, xứ Bi-si-đi. Nhằm ngày Sa-bát, họ vào ngồi trong hội đường của người Do Thái. 15 Sau khi đọc Kinh Luật và Kinh Tiên Tri, các nhân viên quản trị hội đường cho mời họ và nói: “Thưa các anh em, nếu ai có lời khích lệ hội chúng thì xin cứ phát biểu!”

16 Phao-lô đứng dậy, đưa tay ra hiệu và nói: “Thưa người Y-sơ-ra-ên và các người kính sợ Đức Chúa Trời, xin nghe tôi trình bày. 17 Đức Chúa Trời của người Y-sơ-ra-ên đã chọn tổ phụ chúng ta và cho họ thịnh đạt trong thời gian ngụ tại đất Ai-cập. Ngài dùng tay quyền năng cao cả dìu dắt họ ra khỏi nước này. 18 Ngài chịu đựng họ trong đồng hoang suốt bốn mươi năm. 19 Ngài tiêu diệt bảy dân tộc trong đất Ca-na-an và cho họ thừa hưởng đất nước ấy. Thời kỳ này độ bốn trăm năm mươi năm. 20 Sau đó, Ngài ban cho họ các thẩm phán cho đến đời tiên tri Sa-mu-ên. 21 Lúc ấy họ đòi xin một vị vua. Đức Chúa Trời cho Sau-lơ, con trai của Kích, thuộc bộ tộc Bên-gia-min, lên ngôi vua và trị vì bốn mươi năm. 22 Rồi Ngài loại Sau-lơ và đặt Đa-vít lên ngôi, là người được Ngài chứng nhận:

‘Ta đã tìm thấy Đa-vít, con Gie-sê,[a] người mà Ta hài lòng,[b]

Người sẽ thực hiện tất cả ý định của Ta.’ [c]

23 Do dòng dõi của Đa-vít, Đức Chúa Trời ban cho Y-sơ-ra-ên Đấng Cứu Thế là Đức Giê-su theo lời hứa của Ngài. 24 Trước khi Đức Giê-su xuất hiện, Giăng đã tuyên bố cho toàn dân Y-sơ-ra-ên phép báp-tem ăn năn tội. 25 Khi gần hoàn thành nhiệm vụ, Giăng tuyên bố: ‘Các ngươi nghĩ ta là ai? Ta không phải là Đấng đó, nhưng kìa, Ngài đến sau ta, ta không xứng đáng cởi dép cho Ngài.’

New Vietnamese Bible (NVB)

New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)