M’Cheyne Bible Reading Plan
Các Hoạt Ðộng Khác của Sa-lô-môn
(1 Vua 9:10-28)
8 Ðến cuối hai mươi năm, sau khi Sa-lô-môn đã xây xong Ðền Thờ Chúa và cung điện cho ông, 2 Sa-lô-môn tái thiết các thành Vua Hu-ram đã tặng ông, và đem dân I-sơ-ra-ên vào định cư trong các thành ấy. 3 Sa-lô-môn tiến đánh Ha-mát Xô-ba và chiếm được miền ấy. 4 Ông cũng xây lại Thành Tác-mô trong đồng hoang và xây lại các thành trong vùng Ha-mát để làm các kho dự trữ lương thực. 5 Ông xây lại Thành Bết Hô-rôn Thượng và Thành Bết Hô-rôn Hạ và biến chúng thành những thành trì kiên cố với tường cao, cổng khóa, và rào cản. 6 Sa-lô-môn cũng xây lại Thành Ba-a-lát và tất cả các thành làm kho dự trữ lương thực của ông, các thành cho các đạo quân sử dụng các xe chiến mã, các thành cho các đạo kỵ binh, và tất cả những gì Sa-lô-môn muốn xây cất ở Giê-ru-sa-lem, ở Li-băng, và ở mọi miền trong vương quốc của ông.
7 Tất cả những người còn lại của các dân Hít-ti, A-mô-ri, Pê-ri-xi, Hi-vi, và Giê-bu-si sống trong xứ, tức những người không phải dân I-sơ-ra-ên 8 – họ là con cháu của những người mà dân I-sơ-ra-ên đã không thể tận diệt và hiện còn sống trong xứ– Sa-lô-môn bắt những người ấy phải đóng thuế nặng dưới hình thức cưỡng bách lao động như đã thấy ngày nay. 9 Nhưng Sa-lô-môn không bắt người I-sơ-ra-ên nào làm nô lệ cho các công trình xây cất của ông, nhưng họ là chiến sĩ, tướng tá, và sĩ quan chỉ huy các đơn vị có xe chiến mã và các đơn vị kỵ binh của ông.
10 Ðây là con số các quan chức cao cấp của Vua Sa-lô-môn: hai trăm năm mươi người. Họ là những người trực tiếp cai quản dân.
11 Sa-lô-môn đem con gái của Pha-ra-ôn ra khỏi Thành Ða-vít và đưa vào ở trong cung điện ông đã xây riêng cho nàng, vì ông nói, “Vợ tôi sẽ không ở trong cung điện của Ða-vít vua I-sơ-ra-ên, vì nơi nào Rương của Chúa đã ngự vào, nơi đó đã trở thành thánh địa.”
12 Sau đó Sa-lô-môn dâng các của lễ thiêu lên Chúa trên bàn thờ Chúa mà ông đã xây trước tiền đình, 13 theo như luật lệ Môi-se đã quy định phải dâng hiến hằng ngày, những ngày Sa-bát, những ngày trăng mới, và ba ngày đại lễ hằng năm: Lễ Bánh Không Men, Lễ Các Tuần, và Lễ Lều Tạm.[a] 14 Ðể duy trì mệnh lệnh về sự thờ phượng mà Ða-vít cha ông đã lập, ông bổ nhiệm các tư tế vào các ban ngành để thực hiện các nhiệm vụ của họ. Ông bổ nhiệm những người Lê-vi vào các chức vụ để lo việc ca hát và vào các ban ngành để phụ giúp các tư tế thi hành chức vụ hằng ngày. Ông cũng bổ nhiệm những người giữ cửa vào các toán, để thay phiên nhau canh gác tại các cửa, theo như Ða-vít người của Ðức Chúa Trời đã truyền. 15 Không ai vi phạm bất cứ mạng lịnh nào của tiên vương liên quan đến chức vụ của các tư tế và chức vụ của những người Lê-vi, kể cả việc quản lý các kho báu của Ðền Thờ. 16 Vậy tất cả những việc Sa-lô-môn dự tính làm, từ lúc khởi công xây móng Ðền Thờ Chúa cho đến khi Ðền Thờ hoàn tất, đều được thực hiện. Thế là công trình xây cất Ðền Thờ Chúa đã hoàn thành cách mỹ mãn.
17 Sau đó Sa-lô-môn đến kinh lý Ê-xi-ôn Ghê-be và Ê-lát, trên bờ biển thuộc lãnh thổ của Ê-đôm. 18 Khi ấy Hu-ram sai các tôi tớ của ông, những người thông thạo việc đi biển, đem tàu thủy tới. Họ dẫn các tôi tớ của Sa-lô-môn đến xứ Ô-phia và lấy hơn mười lăm tấn[b] vàng đem về cho Vua Sa-lô-môn.
Lời Mở Ðầu
1 Trưởng lão kính gởi anh Gai-út quý mến, là người tôi thương mến trong chân lý.[a]
2 Anh thương mến, tôi cầu nguyện cho anh được thịnh vượng trong mọi sự, được mạnh khỏe trong thân xác cũng như được mạnh mẽ trong tâm hồn.
Khen Ngợi Lòng Nhân Hậu và Hào Phóng của Gai-út
3 Tôi rất vui mừng vì anh chị em[b] đến đây đã làm chứng về anh rằng anh luôn trung thành với chân lý và vẫn bước đi[c] trong chân lý. 4 Không gì làm cho tôi vui mừng hơn là nghe các con mình bước đi trong chân lý.
5 Anh thương mến, anh đã làm cách trung tín trong những gì anh đã làm cho anh chị em, mặc dù lúc đó họ còn xa lạ đối với anh. 6 Họ đã làm chứng về tình thương của anh trước hội thánh. Xin anh tiếp tục hỗ trợ họ ra đi một cách xứng đáng là những người hầu việc Ðức Chúa Trời. 7 Bởi họ ra đi vì danh Chúa và không nhận sự trợ giúp nào của người ngoài. 8 Do đó chúng ta phải ủng hộ những người như thế, để chúng ta cũng trở thành bạn đồng lao với họ trong nỗ lực truyền bá chân lý.
Ði-ô-trép và Ðê-mê-triu
9 Tôi đã viết thư cho hội thánh, nhưng Ði-ô-trép, người thích làm đầu trong hội thánh, không chấp nhận cho hội thánh được nghe lời khuyên bảo của chúng tôi. 10 Vì thế nếu tôi đến được, tôi sẽ lưu ý mọi người về những việc ông ấy đã làm; đặc biệt là vu khống chúng tôi bằng những lời thâm độc. Ðã vậy, ông ấy vẫn chưa hài lòng; chính ông ấy đã không tiếp đãi anh chị em, nhưng ai muốn tiếp đãi, ông ấy lại cấm cản, thậm chí còn loại họ ra khỏi hội thánh!
11 Anh thương mến, xin anh đừng bắt chước điều xấu, nhưng hãy bắt chước điều tốt. Ai làm điều tốt là thuộc về Ðức Chúa Trời, còn kẻ làm điều xấu quả là chưa thấy Ðức Chúa Trời.
12 Mọi người đều làm chứng tốt về anh Ðê-mê-triu, và sự thật cũng đã xác minh như vậy; chúng tôi cũng làm chứng nữa, và anh biết rằng lời chứng của chúng tôi là thật.
Lời Chào Cuối Thư
13 Còn nhiều điều tôi muốn viết cho anh, nhưng tôi không muốn viết bằng bút và mực. 14 Tôi hy vọng sẽ sớm gặp lại anh, và chúng ta sẽ hàn huyên tâm sự với nhau mặt tận mặt.
15 Kính chúc anh luôn được bình an. Các bạn hữu ở đây gởi lời thăm anh. Xin cho tôi gởi lời thăm các bạn hữu ở đó đích danh từng người.
Lời Cầu Nguyện của Ha-ba-cúc
3 Lời cầu nguyện của Tiên Tri Ha-ba-cúc theo điệu Si-ghi-ô-nốt:
2 Chúa ôi, con đã từng được nghe sứ điệp Ngài;
Chúa ôi, con đã từng đứng bàng hoàng kinh hãi trước công việc Ngài.
Xin Ngài làm lại điều đó trong thế hệ chúng con;
Xin Ngài bày tỏ điều đó trong thời chúng con;
Khi Ngài tức giận, cầu xin Ngài nhớ đến lòng thương xót.
3 Ðức Chúa Trời từ hướng Tê-man ngự đến;
Ðấng Thánh từ trên Núi Pa-ran giáng lâm. (Sê-la)
Vinh quang Ngài tràn ngập các tầng trời;
Lời ca ngợi Ngài đầy dẫy khắp đất.
4 Ngài rực rỡ như mặt trời sáng chói;
Ánh hào quang từ tay Ngài tỏa ra;
Tại nơi đó quyền năng Ngài tiềm ẩn.
5 Ôn dịch đi trước Ngài mở lối;
Lửa hừng dưới chân Ngài lưu dấu phía sau.
6 Ngài dừng lại, đất bèn rúng động;
Ngài đưa mắt nhìn, các nước đều run lên cầm cập.
Các rặng núi vững thiên thu bỗng chao đảo vỡ tan;
Các ngọn đồi vạn cổ đột nhiên chìm sụp xuống.
Mỗi khi Ngài ra đi, quyền uy của Ngài đời đời vẫn vậy.
7 Con đã thấy các lều của Cư-san gặp hoạn nạn;
Các tấm màn trại trong xứ Mi-đi-an run rẩy.
8 Lạy Chúa, phải chăng Ngài bực mình với các sông?
Hay Ngài nổi giận với các sông?
Hay Ngài nổi cơn thịnh nộ với biển cả,
Ðến nỗi Ngài phải cỡi lên các chiến mã của Ngài;
Ngài ngự lên các xa giá chiến thắng của Ngài ra đi?
9 Ngài lấy cây cung của Ngài ra;
Ngài lắp các mũi tên vào và giương lên chực bắn;
Ngài dùng các dòng sông để xẻ đất ra.
10 Các rặng núi thấy Ngài liền run lên cầm cập;
Các sông suối vội vàng cuồn cuộn trôi qua;
Biển sâu trỗi tiếng gào vang và cất cao các đợt sóng;[a]
11 Mặt trời và mặt trăng đứng yên tại chỗ trước ánh sáng của các mũi tên Ngài bay vụt qua,
Trước ngọn giáo Ngài lòe sáng lướt qua.
12 Trong cơn thịnh nộ Ngài đi thị sát trái đất;
Trong cơn nổi giận Ngài chà đạp các quốc gia.
13 Ngài đến để giải cứu dân Ngài,
Ðể giải thoát những người được xức dầu của Ngài.
Ngài đập nát đầu các thủ lãnh của phường gian ác,
Lật nhà của chúng lên đến bày rõ cả nền. (Sê-la)
14 Ngài dùng cây lao của chúng phóng xuyên sọ kẻ chỉ huy của chúng,
Ðang lúc chúng tấn công con như vũ bão để xua đuổi con đi,
Chúng đắc chí hả hê như bọn ăn nuốt người khốn cùng mà không ai hay biết.
15 Ðoàn chiến mã của Ngài xông qua biển cả;
Những ngọn sóng cao ngút ngàn đều rẽ tạt hai bên.
16 Nghe điều đó người con run lên cầm cập,
Nghe tin ấy truyền về môi con run lập cập, nói chẳng nên lời;
Xương cốt con bỗng dưng như bị mục nát;
Ðôi chân con cứ run lên, không kiềm chế được chút nào.
Con yên lặng chờ ngày tai họa đến,
Ðến trên dân đã xâm chiếm chúng con.
Tin Cậy Chúa và Sống Vui Dù Giữa Nghịch Cảnh
17 Dù cây vả không ra hoa kết nụ,
Dù vườn nho không có trái nào,
Dù sức lao động đổ ra nơi rẫy ô-liu không đem về kết quả,
Dù ruộng đồng không sản xuất hoa màu,
Dù ràn chiên không còn con nào trong đó,
Dù các chuồng bò chẳng có con nào,
18 Dù như vậy tôi vẫn cứ vui mừng trong Chúa,
Tôi vẫn hân hoan trong Ðức Chúa Trời, Ðấng Giải Cứu của tôi.
19 Chúa Hằng Hữu là sức mạnh của tôi;
Ngài làm cho đôi chân tôi khỏe mạnh như chân nai;
Ngài ban sức cho tôi để băng rừng vượt núi.
Trao cho trưởng ban nhạc để dùng với các nhạc khí bằng dây.
Chúa CHỊU THƯƠNG KHÓ, CHỊU CHẾT, VÀ SỐNG LẠI
(22:1 – 24:53)
Âm Mưu Giết Chúa
(Mat 26:1-5, 14-16; Mác 14:1-2, 10-11;Gg 11:45-53)
22 Bấy giờ Lễ Bánh Không Men cũng gọi là Lễ Vượt Qua đến gần. 2 Các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật tìm cách giết Ngài, vì họ sợ dân chúng. 3 Sa-tan đã nhập vào Giu-đa, cũng gọi là Ích-ca-ri-ốt, một trong mười hai sứ đồ. 4 Hắn đi bàn mưu với các trưởng tế và các sĩ quan chỉ huy cảnh binh đền thờ về cách nào hắn có thể nộp Ngài cho họ. 5 Họ rất mừng và đồng ý cho hắn một số tiền. 6 Vậy hắn ưng thuận và tìm dịp khi không có đám đông hiện diện để phản nộp Ngài cho họ.
Chúa Chuẩn Bị Dự Lễ Vượt Qua
(Mat 26:17-25; Mác 14:12-21; Gg 13:21-30)
7 Bấy giờ ngày Lễ Bánh Không Men đã đến, ấy là ngày người ta phải giết con chiên làm vật hiến tế trong Lễ Vượt Qua, 8 Ngài sai Phi-rơ và Giăng đi và dặn, “Hãy đi, chuẩn bị tiệc Lễ Vượt Qua cho chúng ta để chúng ta ăn.”
9 Họ hỏi Ngài, “Thưa Thầy, Thầy muốn chúng con dọn tiệc ấy ở đâu?”
10 Ngài đáp với họ, “Này, khi các ngươi vào thành, các ngươi sẽ gặp một người mang một vò nước, hãy đi theo người đó và vào nhà nào người đó vào. 11 Các ngươi hãy hỏi chủ nhà ấy rằng, ‘Thầy chúng tôi xin hỏi ông: “Phòng khách, nơi Ta sẽ dự tiệc Lễ Vượt Qua với các môn đồ Ta ở đâu?”’ 12 Người ấy sẽ chỉ cho các ngươi một phòng lớn, trên lầu, có bàn ghế sẵn sàng; hãy chuẩn bị bữa tiệc tại đó.”
13 Họ ra đi và gặp mọi sự y như Ngài đã bảo trước với họ; họ chuẩn bị bữa tiệc Lễ Vượt Qua tại đó.
Tiệc Thánh
(Mat 26:26-30; Mác 14:22-26; 1Cô 11:23-25)
14 Khi đến giờ, Ngài ngồi vào bàn ăn, các môn đồ cùng ngồi với Ngài. 15 Ngài nói với họ, “Ta rất muốn ăn Lễ Vượt Qua này với các ngươi trước khi Ta chịu khổ hình, 16 vì Ta nói với các ngươi, Ta sẽ không ăn lễ này nữa cho đến khi nó được làm trọn trong vương quốc Ðức Chúa Trời.”
17 Ðoạn Ngài lấy chén, tạ ơn, rồi nói, “Hãy lấy chén này và chia cho nhau, 18 vì Ta nói với các ngươi, từ nay Ta sẽ không uống nước nho nữa cho đến khi vương quốc Ðức Chúa Trời đến.”
19 Kế đó Ngài lấy bánh, tạ ơn, bẻ ra, đưa cho họ, và nói, “Ðây là thân thể Ta vì các ngươi mà phó cho; hãy làm điều này để nhớ Ta.” 20 Tương tự, sau khi ăn, Ngài lấy chén và bảo, “Chén này là giao ước mới trong huyết Ta, vì các ngươi mà đổ ra. [a] 21 Này, bàn tay kẻ phản Ta đang để trên bàn với Ta. 22 Con Người sẽ ra đi theo như đã định, nhưng khốn thay cho kẻ phản bội Con Người.” 23 Các môn đồ bắt đầu hỏi nhau, xem ai trong vòng họ toan làm điều đó.
Các Môn Ðồ Tranh Nhau Làm Lớn
24 Khi ấy các môn đồ nổi lên cãi nhau xem ai là người lớn nhất giữa vòng họ. 25 Ngài nói với họ, “Vua chúa các dân ngoại lấy quyền lực thống trị dân, những kẻ cầm quyền trên dân cho mình là những người làm ơn làm phước cho dân. 26 Nhưng các ngươi thì chẳng như vậy. Người lớn nhất giữa các ngươi phải trở nên như người non kém nhất, và người lãnh đạo phải như người phục vụ. 27 Vì giữa người ngồi ăn và người hầu bàn, ai là người lớn hơn? Há chẳng phải là người ngồi ăn sao? Nhưng ở giữa các ngươi, Ta như một người phục vụ.
28 Còn các ngươi là những người đã gắn bó trung thành với Ta giữa những cơn thử thách của Ta, 29 Ta ban cho các ngươi quyền trị vì như Cha đã ban quyền trị vì vương quốc cho Ta, 30 để các ngươi có thể ăn và uống tại bàn Ta trong vương quốc của Ta, và các ngươi sẽ ngồi trên các ngai để xét đoán mười hai chi tộc I-sơ-ra-ên.”
Chúa Báo Trước Phi-rơ Chối Ngài
(Mat 26:31-35; Mác 14:27-31; Gg 13:36-38)
31 “Hỡi Si-môn, Si-môn! Kìa Sa-tan đã đòi sàng sảy các ngươi như lúa mì. 32 Nhưng Ta đã cầu nguyện cho ngươi, để ngươi không mất đức tin. Phần ngươi, sau khi ngươi quay lại, hãy làm vững mạnh anh chị em[b] ngươi.”
33 Nhưng ông thưa với Ngài, “Lạy Chúa, con sẵn sàng đi với Ngài dù phải vào tù hay phải chết.”
34 Nhưng Ngài đáp, “Hỡi Phi-rơ, Ta nói với ngươi, hôm nay trước khi gà gáy, ngươi sẽ chối không biết Ta ba lần.”
Mang Theo Túi, Bao, và Gươm
35 Ngài nói với họ, “Khi Ta sai các ngươi ra đi, không mang theo túi tiền, bao bị, hay giày dép, nhưng các ngươi có thiếu gì không?”
Họ đáp, “Thưa không thiếu gì.”
36 Ngài nói với họ, “Nhưng bây giờ ai có túi tiền, hãy lấy mang theo; ai có bao bị, cũng làm vậy; ai không có gươm, hãy bán áo choàng và mua một thanh gươm, 37 vì Ta nói với các ngươi, lời Kinh Thánh này về Ta phải được ứng nghiệm,
‘Người đã bị liệt vào hàng kẻ phạm pháp.’
Thật vậy những gì đã viết về Ta phải được ứng nghiệm.”
38 Họ đáp, “Lạy Chúa, này, ở đây chúng con có hai thanh gươm.”
Ngài nói, “Vậy cũng đủ rồi.”
Chúa Cầu Nguyện trên Núi Ô-liu
(Mat 26:36-46; Mác 14:32-42)
39 Ngài đi ra, và theo thường lệ, Ngài đi đến Núi Ô-liu, và các môn đồ cũng đi theo Ngài. 40 Khi đến nơi, Ngài nói với họ, “Hãy cầu nguyện để các ngươi không bị sa vào chước cám dỗ.” 41 Rồi Ngài đi cách xa họ khoảng chừng ném một hòn đá; Ngài quỳ xuống và cầu nguyện rằng, 42 “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin Cha cất chén này khỏi Con. Dầu vậy, không theo ý Con, mà xin ý Cha được nên.”
[43 Bấy giờ một thiên sứ từ trời hiện ra với Ngài và thêm sức cho Ngài. 44 Trong cơn thống khổ Ngài cầu nguyện tha thiết, mồ hôi Ngài toát ra như những giọt máu nhỏ xuống đất.][c]
45 Khi cầu nguyện xong, Ngài đứng dậy, đến chỗ các môn đồ, và thấy họ đều ngủ vì sầu thảm. 46 Ngài nói với họ, “Sao các ngươi lại ngủ? Hãy thức dậy và cầu nguyện để các ngươi khỏi sa vào chước cám dỗ.”
Chúa Phó Mình cho Kẻ Ác
(Mat 26:47-56; Mác 14:43-50; Gg 18:3-11)
47 Ðang khi Ngài còn nói, kìa, một đám đông xuất hiện, có tên phản bội Giu-đa, một trong mười hai sứ đồ, dẫn đầu họ. Hắn lại gần Ðức Chúa Jesus và ôm hôn Ngài. 48 Ðức Chúa Jesus nói với hắn, “Giu-đa, ngươi dùng cái hôn để phản bội Con Người sao?”
49 Những người đang ở quanh Ngài thấy sự việc xảy ra liền hỏi, “Lạy Chúa, chúng con phải dùng gươm để đánh chăng?” 50 Một người trong nhóm họ chém đầy tớ của vị thượng tế đứt tai bên phải.
51 Nhưng Ðức Chúa Jesus trả lời và nói, “Ngừng tay lại! Ðừng đánh nữa.” Ngài sờ tai đầy tớ ấy và chữa lành cho. 52 Ðoạn Ðức Chúa Jesus nói với các trưởng tế, các sĩ quan chỉ huy cảnh binh đền thờ, và các trưởng lão đến bắt Ngài, “Sao các ngươi mang gươm giáo và gậy gộc đến bắt Ta như thể bắt trộm cướp vậy? 53 Hằng ngày Ta ở với các ngươi trong đền thờ, các ngươi không tra tay bắt Ta; nhưng bây giờ là thì giờ của các ngươi và của quyền lực tối tăm.”
Phi-rơ Chối Chúa
(Mat 26:57-58, 69-75; Mác 14:53-54, 66-72; Gg 18:12-18, 25-27)
54 Họ bắt Ngài, dẫn Ngài đi, và đưa Ngài đến nhà của vị thượng tế. Còn Phi-rơ, ông đi theo cách một khoảng xa xa. 55 Họ nhóm một đống lửa ở giữa sân, rồi ngồi xuống sưởi ấm với nhau. Phi-rơ cũng ngồi sưởi ấm với họ. 56 Một cô tớ gái thấy ông ngồi bên đống lửa, bèn nhìn chăm chăm vào ông, và nói, “Ông này cũng ở với ông ấy đây.”
57 Nhưng Phi-rơ chối phăng và nói, “Này bà, tôi không biết ông ấy.”
58 Một lát sau, một người khác thấy ông bèn nói, “Ông cũng là một người trong nhóm ông ấy.”
Nhưng Phi-rơ nói, “Này ông, không phải tôi đâu nhé.”
59 Khoảng một giờ sau, một người khác lại quả quyết, “Ông này đúng là người của ông ấy rồi, vì ông ta cũng là người Ga-li-lê.”
60 Nhưng Phi-rơ đáp, “Này ông, tôi không biết ông nói gì.”
Khi Phi-rơ còn đang nói, ngay lúc đó một con gà cất tiếng gáy. 61 Chúa quay lại nhìn Phi-rơ. Phi-rơ nhớ lại lời Chúa đã nói với ông, “Hôm nay, trước khi gà gáy, ngươi sẽ chối không biết Ta ba lần.” 62 Ông đi ra và khóc lóc đắng cay.
Chúa Chịu Khổ Nhục
(Mat 26:67-68; Mác 14:65)
63 Bấy giờ những kẻ canh giữ Ðức Chúa Jesus chế giễu Ngài và đánh Ngài. 64 Chúng bịt mắt Ngài và hỏi Ngài rằng, “Hãy nói tiên tri đi, ai đánh ông đó?” 65 Chúng còn nói nhiều điều khác xúc phạm đến Ngài.
Hội Ðồng Lãnh Ðạo Do-thái Xử Chúa
(Mat 26:59-66; Mác 14:55-64; Gg 18:19-24)
66 Ðến sáng ngày, các trưởng lão của dân, các trưởng tế, và các thầy dạy giáo luật họp lại; họ đem Ngài ra trước Hội Ðồng của họ và hỏi rằng, 67 “Nếu ông là Ðấng Christ, hãy nói cho chúng tôi biết.”
Nhưng Ngài trả lời họ, “Nếu Ta nói với các ngươi, các ngươi sẽ không tin, 68 và nếu Ta hỏi, các ngươi sẽ không trả lời. 69 Nhưng từ bây giờ trở đi Con Người sẽ ngồi bên phải ngai quyền năng của Ðức Chúa Trời.”
70 Tất cả họ đều hỏi, “Vậy ông là Con Ðức Chúa Trời sao?”
Ngài trả lời họ, “Chính các ngươi nói rằng Ta là Ðấng ấy.”
71 Họ bèn nói, “Chúng ta đâu cần chứng cớ gì nữa? Chính chúng ta đã nghe miệng ông ấy nói rồi.”
Copyright © 2011 by Bau Dang