M’Cheyne Bible Reading Plan
14 CHÚA phán dạy Môi-se: 2 “Con bảo dân Y-sơ-ra-ên quay lại và đóng trại gần Phi-ha Bi-rốt, giữa Mít-đôn và biển, chúng sẽ đóng trại dọc biển, đối diện với Ba-anh Sê-phôn. 3 Pha-ra-ôn sẽ nghĩ rằng: ‘Dân Y-sơ-ra-ên đi lẩn quẩn vì bị sa mạc làm lạc hướng.’ 4 Ta sẽ làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng để vua ấy đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên. Nhưng Ta sẽ rạng danh vì Pha-ra-ôn và quân đội của vua ấy, và dân Ai-cập sẽ biết Ta là CHÚA.” Dân Y-sơ-ra-ên làm đúng như vậy.
5 Khi vua Ai-cập được báo cáo rằng dân Y-sơ-ra-ên đã tẩu thoát, vua và quần thần đổi ý và nói: “Chúng ta đã làm gì vậy? Chúng ta để cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi, không còn phục vụ chúng ta nữa sao?” 6 Vậy, vua ra lệnh chuẩn bị xe chiến mã và dẫn quân đội theo. 7 Vua đem theo sáu trăm xe chiến mã tốt nhất, cùng với một số xe chiến mã khác, do các sĩ quan chỉ huy. 8 CHÚA làm cứng lòng Pha-ra-ôn, vua nước Ai-cập và vua đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên trong khi dân này can đảm ra đi. 9 Người Ai-cập, với tất cả ngựa, xe chiến mã, lính kỵ và bộ binh, đều đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên và bắt kịp họ khi họ đóng trại dọc biển gần Phi-ha Bi-rốt, đối diện Ba-anh Sê-phôn.
10 Vừa khi thấy Pha-ra-ôn và đạo quân Ai-cập đuổi theo kịp, dân Y-sơ-ra-ên khiếp sợ và kêu la với CHÚA. 11 Họ nói với Môi-se: “Có phải vì Ai-cập không đủ chỗ chôn nên ông mới dẫn chúng tôi vào sa mạc để chết hay sao? Ông làm gì cho chúng tôi khi đem chúng tôi ra khỏi Ai-cập? 12 Khi còn ở Ai-cập chúng tôi đã nói với ông cứ bỏ mặc chúng tôi, để chúng tôi cứ phục vụ người Ai-cập. Vì thà phục vụ người Ai-cập còn hơn chết trong sa mạc!”
13 Nhưng Môi-se đáp: “Đừng sợ! Cứ đứng vững rồi anh chị em sẽ thấy sự giải cứu của CHÚA ngày hôm nay. Những người Ai-cập anh chị em thấy hôm nay sẽ không bao giờ còn thấy nữa. 14 CHÚA sẽ chiến đấu cho anh chị em, chỉ cần anh chị em bình an.”
15 CHÚA hỏi Môi-se: “Tại sao các con kêu van với Ta? Con bảo dân Y-sơ-ra-ên cứ tiến bước. 16 Con đưa cây gậy lên, giang tay con ra trên biển để rẽ nước cho dân Y-sơ-ra-ên đi qua biển như đi trên đất khô. 17 Ta sẽ làm cứng lòng người Ai-cập để họ đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên và Ta sẽ rạng danh vì Pha-ra-ôn, quân đội, xe chiến mã và kỵ binh của vua ấy. 18 Người Ai-cập sẽ nhận biết Ta là CHÚA khi Pha-ra-ôn, xe chiến mã và kỵ binh của người làm Ta rạng danh.”
19 Thiên sứ của Đức Chúa Trời, cho đến lúc ấy vẫn đi trước đạo quân Y-sơ-ra-ên, liền quay lại đi phía sau. Trụ mây cũng từ đằng trước dời ra đằng sau 20 và án ngữ giữa đạo quân Ai-cập và đạo quân Y-sơ-ra-ên. Suốt đêm ấy, trụ mây che một phía làm cho bị tối tăm nhưng lại chiếu sáng cho phía bên kia, vì vậy cả đêm hai đạo quân không thể đến gần nhau. 21 Sau đó Môi-se đưa tay trên biển và CHÚA cho một trận gió đông thổi mạnh dồn nước lại và làm cho biển trở thành đất khô. Nước rẽ ra, 22 và dân Y-sơ-ra-ên đi ngang qua biển như đi trên đất khô, bên phải và bên trái đều có bức tường bằng nước.
23 Dân Ai-cập đuổi theo họ, tất cả ngựa, xe chiến mã và lính kỵ của Pha-ra-ôn đều theo họ xuống biển. 24 Vào canh cuối đêm ấy, CHÚA từ trụ lửa và trụ mây nhìn xuống đạo quân Ai-cập và làm cho họ rối loạn. 25 Ngài làm cho xe chiến mã họ sút bánh không chạy được, nên người Ai-cập bảo nhau: “Chúng ta hãy mau lánh xa dân Y-sơ-ra-ên, vì CHÚA thay họ chiến đấu chống Ai-cập!”
26 Lúc đó CHÚA phán bảo Môi-se: “Con đưa tay lên biển để đem nước lại phủ lấp người Ai-cập, xe chiến mã và lính kỵ của họ.” 27 Môi-se đưa tay lên biển vào lúc trời bình minh và biển trở lại như trước. Người Ai-cập tìm cách tẩu thoát nhưng bị CHÚA lùa xuống biển hết. 28 Nước tràn lại, phủ lấp các xe chiến mã và lính kỵ, toàn thể đạo quân của Pha-ra-ôn đã đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên đều bị lùa xuống biển, không một người sống sót. 29 Nhưng dân Y-sơ-ra-ên đi băng qua biển như đi trên đất khô, với bức tường nước bên phải và bên trái. 30 Hôm đó CHÚA giải cứu dân Y-sơ-ra-ên khỏi tay người Ai-cập và họ thấy xác người Ai-cập khắp trên bờ biển. 31 Khi được chứng kiến quyền năng phi thường CHÚA đã bầy tỏ để trừng trị người Ai-cập, dân Y-sơ-ra-ên đem lòng kính sợ CHÚA và tin tưởng nơi Ngài và nơi Môi-se là tôi tớ Ngài.
Các Huấn Thị Khác(A)
17 Đức Giê-su dạy các môn đệ: “Việc gây vấp phạm không thể nào không có, nhưng khốn cho kẻ nào gây ra việc ấy. 2 Thà buộc cối đá vào cổ nó mà quăng xuống biển còn hơn là để nó gây cho một trong các kẻ bé mọn này phạm tội. 3 Các con phải cảnh giác! Nếu anh em con phạm tội, hãy khuyến cáo[a] và nếu người ấy ăn năn, hãy tha thứ. 4 Nếu trong một ngày, người ấy phạm lỗi bảy lần với con, rồi bảy lần đến nói: ‘Tôi ăn năn,’ thì con cũng hãy tha thứ!”
5 Các sứ đồ thưa với Chúa: “Xin Chúa thêm đức tin cho chúng con!”
6 Chúa đáp: “Nếu các con có đức tin như hạt cải, các con có thể bảo cây dâu này: ‘Hãy tự nhổ gốc lên và xuống trồng dưới biển!’ thì nó cũng vâng lệnh các con.
7 Ai trong các con có một đầy tớ đi cày hoặc đi chăn, khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: ‘Vào ngồi ăn ngay đi!’ 8 Chẳng phải các con bảo nó như thế này sao? ‘Hãy dọn cơm và thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong, rồi con hãy ăn uống?’ 9 Người chủ có cám ơn đầy tớ vì nó vâng lệnh không? 10 Các con cũng thế, khi làm xong những điều dặn bảo, hãy nói: ‘Chúng con là những đầy tớ vô dụng, chỉ làm bổn phận[b] của chúng con.’ ”
Mười Người Phung Được Lành Bệnh
11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua miền giáp ranh giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê. 12 Khi Ngài vào một làng kia, có mười người phung[c] ra đón. Họ đứng đàng xa, 13 lên tiếng kêu xin: “Lạy Thầy[d] Giê-su, xin thương xót chúng con!”
14 Thấy vậy, Ngài bảo: “Hãy đi trình diện với các thầy tế lễ!”[e] Khi họ đang đi, thì được sạch bệnh phung.
15 Một người trong nhóm thấy mình được chữa lành, quay lại, lớn tiếng tôn vinh Đức Chúa Trời, 16 rồi sấp mặt nơi chân Đức Giê-su mà cảm tạ Ngài; đó là một người Sa-ma-ri.
17 Đức Giê-su hỏi: “Không phải tất cả mười người đều được lành sao? Còn chín người kia đâu? 18 Không thấy ai quay lại tôn vinh Đức Chúa Trời, chỉ có người ngoại quốc này thôi sao?” 19 Rồi Ngài bảo người ấy: “Con hãy đứng dậy, về đi! Đức tin con đã chữa lành con!”
Nước Chúa Được Thiết Lập(B)
20 Các người Pha-ri-si hỏi Chúa: “Bao giờ Nước Đức Chúa Trời mới đến?”[f] Ngài đáp: “Nước Đức Chúa Trời không đến để người ta có thể quan sát được. 21 Không ai có thể nói: Kìa, Nước Đức Chúa Trời ở đây hoặc ở đó, vì kìa, Nước Đức Chúa Trời ở giữa vòng[g] các ông!”
22 Chúa bảo các môn đệ: “Sẽ có lúc các con mong được thấy một ngày[h] của Con Người mà không được. 23 Người ta sẽ bảo các con: ‘Kìa, Ngài ở đây!’ ‘Kìa, Ngài ở đó!’ Nhưng các con đừng đi, cũng đừng chạy theo! 24 Vì như tia chớp lòe sáng và chiếu rạng từ phương trời này đến phương trời kia thể nào, thì Con Người, trong ngày Ngài hiện ra cũng sẽ như thế. 25 Nhưng trước hết, Con Người phải chịu đau khổ đủ điều và bị thế hệ này loại bỏ.
26 Trong thời Nô-ê thể nào thì thời Con Người cũng thể ấy. 27 Người ta ăn, uống, cưới, gả cho đến ngày Nô-ê vào tàu và nước lụt tràn đến hủy diệt tất cả.
28 Thời của Lót cũng thế, người ta ăn, uống, mua, bán, trồng trọt, xây cất, 29 nhưng đến ngày Lót ra khỏi Sô-đôm, trời mưa lửa và diêm sinh xuống hủy diệt tất cả.
30 Ngày Con Người hiện đến[i] cũng giống như thế. 31 Trong ngày ấy, ai ở trên sân thượng có của cải trong nhà thì đừng xuống lấy; cũng vậy, ai ở ngoài đồng đừng quay về lấy của cải. 32 Hãy nhớ lại vợ của Lót! 33 Hễ ai tìm cách bảo tồn mạng sống thì sẽ mất; nhưng ai chịu mất mạng sống thì sẽ bảo toàn được nó. 34 Ta bảo các con, trong đêm ấy, 35 hai người nằm chung giường, một người sẽ được đem đi, người kia bị bỏ lại; 36 hai người nữ cùng xay cối, một người sẽ được đem đi, người kia bị bỏ lại.”[j]
37 Các môn đệ hỏi: “Thưa Chúa, việc ấy xảy ra tại đâu?” Ngài đáp: “Xác chết ở đâu, diều hâu bâu tại đó!”
Lời Phát Biểu Của Ê-li-hu
32 Ba người này cũng ngưng, không đáp lời Gióp, vì ông tự cho mình là người công chính. 2 Nhưng Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, dòng họ Ram, nổi giận. Ông giận Gióp vì Gióp tự cho mình công chính thay vì tôn Đức Chúa Trời công chính. 3 Ông cũng giận ba bạn của Gióp vì họ không thể đáp lời, chỉ buộc tội Gióp thôi. 4 Vì ba bạn kia đều cao tuổi hơn ông, nên Ê-li-hu chờ dịp đáp lời Gióp. 5 Nhưng khi thấy ba bạn không ai đáp lời chi nữa, Ê-li-hu nổi giận.
Ê-li-hu Biện Minh Cho Quyền Phát Biểu Của Mình
6 Bấy giờ Ê-li-hu, con trai Ba-ra-kê-ên, người Bu-xi, lên tiếng:
Tôi còn trẻ,
Các anh cao tuổi hơn tôi,
Nên tôi rụt rè sợ sệt,
Không dám tỏ bày thiển ý.
7 Tôi tự nghĩ: “Những người cao tuổi cần phải nói,
Các bậc lão thành cần chia sẻ khôn ngoan.”
8 Nhưng chính Thần linh của Đức Chúa Trời ở trong người,
Chính hơi thở của Đấng Toàn Năng ban cho người sự khôn sáng.
9 Sống nhiều năm chưa chắc đã khôn,
Các bậc lão thành chưa hẳn biết điều phải.
10 Vậy nên, xin các anh lắng nghe tôi,
Chính tôi đây xin tỏ bày thiển ý.
Ê-li-hu Trách Các Bạn Không Biết Đáp Lời Gióp
11 Này, tôi chờ đợi lời các anh phát biểu,
Lắng tai nghe các anh tỏ điều thông sáng,
Trong khi các anh cân nhắc từng lời.
12 Tôi chú tâm nghe các anh trình bày,
Nhưng không một ai trong các anh bác bỏ được luận điệu của Gióp,
Không một ai tranh luận nổi với ông.
13 Xin các anh thận trọng, đừng vội nói: “Chúng tôi tìm được sự khôn ngoan!”
Chính Đức Chúa Trời sẽ bài bác luận điệu của Gióp, loài người không làm nổi.
14 Gióp lý luận không nhắm thẳng vào tôi,
Nên tôi cũng không dùng lý lẽ các anh mà đáp lại.
Ê-li-hu Phải Nói Ra Điều Ấm Ức Trong Lòng
15 Họ sững người, không đáp nên lời,
Mọi lý lẽ cao bay xa chạy.
16 Lẽ nào tôi phải đợi chờ, khi họ đã ngưng nói,
Khi họ đứng sững, không đáp nên lời?
17 Tôi đây cũng sẽ dự phần đáp lời Gióp,
Tôi cũng xin tỏ bày thiển ý.
18 Tôi đầy ắp những lời
Tâm linh tôi giục tôi phải nói ra.
19 Lòng tôi như rượu lên men, không ngõ thoát hơi,
Sẵn sàng vỡ tung như bầu rượu mới.
20 Xin cho tôi nói để lòng vơi nhẹ,
Xin cho tôi mở miệng đáp lời.
21 Tôi sẽ không thiên vị,
Không tâng bốc người nào.
22 Vì tôi không hề biết tâng bốc;
Nếu có, Đấng Tạo dựng tôi ắt sẽ diệt tôi ngay!
2 Vì vậy tôi đã quyết định rằng tôi không trở lại cùng anh chị em để khiến anh chị em buồn phiền.[a] 2 Vì nếu tôi làm cho anh chị em buồn phiền thì còn ai là người làm cho tôi vui nếu không phải là người mà tôi đã làm buồn lòng? 3 Tôi đã viết cho anh chị em như thế để khi tôi đến, tôi không phải buồn vì chính những người đáng lẽ làm cho tôi vui. Tôi tin tưởng ở tất cả anh chị em rằng niềm vui của tôi cũng là niềm vui của tất cả anh chị em. 4 Vì tôi đã viết cho anh chị em trong nỗi đau đớn, tấm lòng quặn thắt, nước mắt đầm đìa, không phải để làm anh chị em buồn phiền, trái lại để anh chị em biết rõ tình yêu thương sâu đậm tôi dành cho anh chị em.
Tha Thứ Kẻ Phạm Tội
5 Nếu người nào đã gây ra điều buồn phiền, không phải chỉ làm buồn phiền tôi mà thôi, tôi không có ý nghiêm khắc quá đâu, nhưng đã làm buồn phiền tất cả anh chị em phần nào. 6 Kẻ ấy đã bị đa số anh chị em trừng phạt, như thế đủ rồi. 7 Vậy, anh chị em nên tha thứ và an ủi kẻo người ấy bị sự buồn rầu quá lớn quật ngã. 8 Nên tôi xin anh chị em hãy xác nhận tình yêu thương đối với người ấy. 9 Vì lý do này tôi viết cho anh chị em để thử xem anh chị em có vâng lời trong mọi việc không. 10 Nhưng anh chị em tha thứ ai điều gì, tôi cũng tha thứ và khi tôi đã tha thứ, nếu có điều gì để tha thứ, thì tôi vì anh chị em mà tha thứ trước mặt Chúa Cứu Thế; 11 để chúng ta không bị Sa-tan lợi dụng vì chúng ta không lạ gì mưu chước của nó.
Phao-lô Tại Trô-ách
12 Khi tôi đến thành Trô-ách để truyền giảng Phúc Âm của Chúa Cứu Thế, dù Chúa đã mở cho tôi một cánh cửa tại đó. 13 Tôi không an tâm được vì chưa tìm gặp Tích, một anh em tôi tại đó, nên tôi từ giã họ đi qua xứ Ma-xê-đoan.
14 Nhưng tạ ơn Đức Chúa Trời, Ngài luôn luôn dẫn đầu chúng tôi trong cuộc diễn hành chiến thắng trong Chúa Cứu Thế và dùng chúng tôi để tỏa hương thơm, tức là sự hiểu biết về Ngài ra khắp nơi. 15 Vì chúng tôi là hương thơm của Chúa Cứu Thế trước mặt Đức Chúa Trời giữa những người được cứu rỗi; còn giữa những người 16 hư mất, đối với họ chúng tôi là tử khí đưa đến sự chết; đối với những người kia chúng tôi là sinh khí đưa đến sự sống. Nếu thế, ai là người xứng đáng cho những việc này? 17 Vì chúng tôi không bán rẻ Lời Đức Chúa Trời như nhiều người khác, nhưng với lòng thành thật, được Đức Chúa Trời sai đi; trước sự hiện diện của Đức Chúa Trời chúng tôi truyền giảng Lời Ngài trong Chúa Cứu Thế.
New Vietnamese Bible. Used by permission of VBI (www.nvbible.org)