M’Cheyne Bible Reading Plan
Tô-la
10 Sau A-bi-mê-léc có Tô-la con trai Pu-a, con của Ðô-đô, thuộc chi tộc I-sa-ca, dấy lên để giải cứu I-sơ-ra-ên. Ông sống tại Sa-mia, trong miền cao nguyên Ép-ra-im. 2 Ông xét xử trong I-sơ-ra-ên hai mươi ba năm, rồi qua đời, và được chôn ở Sa-mia.
Giai-rơ
3 Sau ông có Giai-rơ ở Ghi-lê-át. Ông xét xử trong I-sơ-ra-ên hai mươi hai năm. 4 Ông có ba mươi con trai, cỡi ba mươi con lừa, và quản trị ba mươi thành trong vùng Ghi-lê-át, mà ngày nay người ta gọi là quận Giai-rơ. 5 Khi Giai-rơ qua đời, người ta chôn ông tại Ca-môn.
Dân Phi-li-tin và Dân Am-môn Ðàn Áp Dân I-sơ-ra-ên
6 Sau việc ấy dân I-sơ-ra-ên làm điều tội lỗi trước mặt Chúa. Họ phục vụ các Thần Ba-anh, Nữ Thần Ách-ta-rốt,[a] các thần của dân A-ram,[b] các thần của dân Si-đôn, các thần của dân Mô-áp, các thần của dân Am-môn, và các thần của dân Phi-li-tin. Họ lìa bỏ Chúa và không thờ phượng Ngài nữa. 7 Cơn thịnh nộ của Chúa nổi phừng lên nghịch lại dân I-sơ-ra-ên. Ngài phó mặc[c] họ vào tay dân Phi-li-tin và tay dân Am-môn. 8 Kể từ năm đó chúng hà hiếp và nghiền nát dân I-sơ-ra-ên; rồi trong mười tám năm, chúng đàn áp dân I-sơ-ra-ên ở phía đông Sông Giô-đanh, trong vùng Ghi-lê-át, xứ của dân A-mô-ri. 9 Dân A-mô-ri cũng vượt qua Sông Giô-đanh tiến đánh Giu-đa, Bên-gia-min, và nhà Ép-ra-im. Dân I-sơ-ra-ên bị khốn đốn rất nhiều.
10 Bấy giờ dân I-sơ-ra-ên kêu cầu Chúa rằng, “Chúng con đã phạm tội đối với Chúa; chúng con đã lìa bỏ Ðức Chúa Trời mà thờ các thần Ba-anh.”
11 Chúa đáp với dân I-sơ-ra-ên, “Khi dân Ai-cập, dân A-mô-ri, dân Am-môn, dân Phi-li-tin, 12 dân Si-đôn, dân A-ma-léc, và dân Ma-ôn đàn áp các ngươi, các ngươi kêu cầu Ta, Ta đã cứu các ngươi khỏi tay chúng. 13 Nhưng sau đó các ngươi lại bỏ Ta mà thờ các thần khác, nên Ta sẽ không cứu các ngươi nữa. 14 Hãy đi kêu cầu các thần các ngươi đã chọn thờ. Hãy để chúng cứu các ngươi khi các ngươi gặp hoạn nạn.”
15 Nhưng dân I-sơ-ra-ên thưa với Chúa, “Chúng con đã phạm tội. Ngài muốn đối xử với chúng con sao cũng được; nhưng ngày nay xin giải cứu chúng con.” 16 Họ dẹp bỏ tất cả các thần ngoại bang ra khỏi họ, và họ trở lại thờ Chúa. Lòng Ngài không thể chịu nổi nỗi đau khổ của dân I-sơ-ra-ên nữa.
17 Khi ấy dân Am-môn kéo quân ra hạ trại tại Ghi-lê-át; dân I-sơ-ra-ên bèn hiệp nhau lại và hạ trại tại Mích-pa. 18 Những người lãnh đạo của dân I-sơ-ra-ên ở Ghi-lê-át nói với nhau, “Ai tấn công dân Am-môn trước sẽ thành lãnh tụ của mọi người ở Ghi-lê-át.”
Giép-thê
11 Giép-thê người Ghi-lê-át là một dũng sĩ, nhưng mẹ của ông là một gái điếm; Ghi-lê-át là cha của Giép-thê. 2 Sau đó vợ của Ghi-lê-át sinh được các con trai. Khi các con trai ấy lớn lên, chúng đuổi Giép-thê đi và bảo rằng, “Anh không được hưởng gia tài trong gia đình nầy, vì anh là con ngoại hôn của người đàn bà khác.” 3 Vậy Giép-thê lánh xa các em mình và đến sống tại xứ Tóp. Những kẻ lãng tử tụ hiệp quanh ông và theo ông đi tung hoành.
4 Một thời gian sau đó, dân Am-môn kéo ra giao chiến với dân I-sơ-ra-ên. 5 Các trưởng lão ở Ghi-lê-át đến xứ Tóp mời Giép-thê về. 6 Họ nói với ông, “Xin về lãnh đạo chúng tôi để đối phó với dân Am-môn.”
7 Nhưng Giép-thê đáp với họ, “Quý vị há chẳng ghét tôi và đuổi tôi khỏi nhà cha tôi sao? Tại sao bây giờ khi gặp hoạn nạn quý vị lại đến với tôi?”
8 Các trưởng lão của Ghi-lê-át đáp, “Xin ông bỏ qua chuyện cũ, bây giờ chúng tôi đều quay về với ông; xin ông hãy đi với chúng tôi để đánh dân Am-môn, và xin ông làm thủ lãnh tất cả chúng tôi ở Ghi-lê-át.”
9 Giép-thê đáp, “Quý vị mời tôi về đánh dân Am-môn và nếu Chúa phó dân Am-môn vào tay tôi, liệu quý vị có thật sự để tôi làm thủ lãnh của quý vị không?”
10 Các trưởng lão của Ghi-lê-át đáp, “Xin Chúa làm chứng. Chúng tôi quả quyết sẽ làm theo điều ông nói.”
11 Vậy Giép-thê đi với các trưởng lão của Ghi-lê-át. Dân Ghi-lê-át lập ông làm thủ lãnh và thống soái của họ. Rồi tại Mích-pa, ông lặp lại mọi lời ông đã giao kết trước mặt Chúa.
Phao-lô và Ba-na-ba tại I-cô-ni-um
14 Tại I-cô-ni-um Phao-lô và Ba-na-ba cùng vào hội đường của người Do-thái và cũng giảng như vậy, khiến nhiều người Do-thái và người Hy-lạp tin theo. 2 Nhưng những người Do-thái không tin đã sách động những người trong các dân ngoại và đầu độc tâm trí họ, khiến họ chống đối anh chị em tín hữu.
3 Vì vậy hai ông phải ở lại đó khá lâu để giảng dạy một cách dạn dĩ về Chúa, Ðấng đã xác chứng Ðạo[a] của ân sủng Ngài bằng những dấu kỳ và phép lạ được thực hiện bởi tay của hai ông. 4 Dân trong thành chia làm hai phe; một phe theo người Do-thái, còn một phe theo các sứ đồ. 5 Ðến khi những người trong các dân ngoại và những người Do-thái hiệp với những người lãnh đạo trong thành để tìm cách khủng bố và ném đá hai ông, 6 hai ông biết trước, nên lánh qua các thành thuộc vùng Ly-cao-ni-a, tức là Lít-tra, Ðẹc-bê, và vùng phụ cận trong miền đó. 7 Tại những nơi đó, hai ông vẫn tiếp tục rao giảng Tin Mừng.
Phao-lô và Ba-na-ba tại Lít-tra
8 Tại Lít-tra có một người kia bị liệt cả hai chân được đem để ngồi đó; người ấy bị què từ trong lòng mẹ, nên chưa bao giờ đi đứng được. 9 Người ấy ngồi nghe Phao-lô giảng. Phao-lô nhìn chăm vào người ấy và thấy người ấy có đức tin, có thể được chữa lành, 10 nên nói lớn tiếng, “Hãy đứng dậy trên đôi chân của ông.” Người ấy nhảy lên và bước đi.
11 Khi đám đông thấy việc của Phao-lô đã làm, họ la lên trong tiếng Ly-cao-ni-a rằng, “Các vị thần đã lấy hình người ngự xuống giữa chúng ta!” 12 Rồi họ tôn Ba-na-ba là Thần Xút[b] và Phao-lô là Thần Hẹc-mê,[c] bởi vì ông là người phát ngôn chính. 13 Tư tế của Thần Xút, có đền thờ ở bên ngoài thành, đem các bò đực và những tràng hoa tới cổng thành, để cùng dân chúng dâng tế lễ cho hai ông. 14 Nhưng khi các sứ đồ, tức Ba-na-ba và Phao-lô, nghe vậy, họ xé áo của họ, xông vào giữa đám đông, 15 và nói lớn rằng, “Hỡi các bạn, tại sao các bạn làm như vậy? Chúng tôi cũng chỉ là loài người như các bạn. Chúng tôi giảng cho các bạn Tin Mừng, để các bạn lìa bỏ các thần tượng hư không này, mà quay về với Ðức Chúa Trời hằng sống, Ðấng đã dựng nên trời, đất, biển, và mọi vật trong đó. 16 Ngài đã để cho mọi dân tộc trong các đời trước đi theo những đường lối riêng của họ. 17 Dù vậy Ngài không để cho họ không có bằng chứng về sự hiện hữu của Ngài, Ngài đã làm những việc tốt như ban cho các bạn mưa móc từ trời, mùa màng sung mãn, thực phẩm dồi dào, và tâm hồn an vui.”
18 Hai người nói như vậy và phải khó khăn lắm mới có thể ngăn cản đám đông dâng tế lễ cho họ. 19 Nhưng khi những người Do-thái từ An-ti-ốt và I-cô-ni-um đến, những người ấy xúi giục đám đông đến nỗi họ ném đá Phao-lô, rồi lôi xác ông ra ngoài thành, vì họ tưởng ông đã chết. 20 Nhưng khi các môn đồ tụ lại quanh ông, ông bật đứng dậy và đi vào thành. Hôm sau ông và Ba-na-ba đi đến Thành Ðẹc-bê.
Phao-lô và Ba-na-ba Trở Về An-ti-ốt
21 Sau khi Phao-lô và Ba-na-ba rao giảng Tin Mừng ở thành đó và giúp nhiều người trở thành môn đồ, họ quay trở lại Thành Lít-tra, rồi đến Thành I-cô-ni-um, và đến Thành An-ti-ốt.[d] 22 Nơi nào hai ông cũng làm vững mạnh linh hồn các môn đồ, khuyến khích họ kiên trì trong đức tin, và nói rằng, “Chúng ta phải chịu nhiều gian khổ mới có thể vào được vương quốc Ðức Chúa Trời.”
23 Sau khi chọn các trưởng lão cho mỗi hội thánh, họ kiêng ăn cầu nguyện, rồi phó thác những vị ấy cho Chúa, Ðấng họ tin cậy.
24 Sau khi qua khỏi vùng Pi-si-đi-a, họ vào địa phận Pam-phy-li-a. 25 Sau khi họ giảng Ðạo[e] tại Pẹc-ga, họ đi xuống Thành Át-ta-li-a; 26 rồi từ đó họ đáp tàu về An-ti-ốt,[f] nơi họ đã được phó thác cho ân sủng của Ðức Chúa Trời để thực hiện công việc mà họ đã hoàn tất.
27 Khi đến nơi họ mời cả hội thánh nhóm lại và tường trình mọi điều Ðức Chúa Trời đã làm qua họ, thể nào Ngài đã mở cửa đức tin cho các dân ngoại. 28 Họ ở lại đó với các môn đồ một thời gian dài.
Tái Lập Sau Khi Bị Lưu Ðày
23 “Khốn thay cho những kẻ chăn bầy đã làm hại và làm tản lạc đàn chiên của đồng cỏ Ta.” 2 Vì thế Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán thế này về những kẻ chăn bầy có nhiệm vụ chăn dắt dân Ta, “Chính các ngươi đã làm tan tác đàn chiên của Ta, các ngươi đã làm chúng phải đi xa, và các ngươi đã không chăm sóc chúng. Này, Ta sẽ để ý đến các ngươi và sẽ đoán phạt các ngươi vì những việc ác do các ngươi gây ra,” Chúa phán. 3 “Sau đó Ta sẽ gom nhóm đàn chiên còn sót lại của Ta từ mọi nước Ta đã đùa chúng đến. Ta sẽ đem chúng trở về ràn của chúng, rồi chúng sẽ sinh sản đông đúc và tăng lên nhiều. 4 Ta sẽ dấy lên những người chăn tốt để chăn dắt chúng. Bấy giờ chúng sẽ không phải sợ hãi nữa, chúng sẽ không kinh khiếp nữa, và chúng sẽ không bị lạc mất nữa,” Chúa phán.
Nhánh Công Chính của Ða-vít
5 “Này, trong những ngày đến,” Chúa phán, “Ta sẽ dấy lên cho Ða-vít một Nhánh Công Chính. Người ấy sẽ làm vua cai trị cách khôn ngoan. Người ấy sẽ thi hành công lý và công chính trong xứ. 6 Trong thời của người ấy, Giu-đa sẽ được cứu và I-sơ-ra-ên sẽ sống an toàn. Ðây là danh người ta sẽ gọi người ấy, ‘Chúa Là Sự Công Chính của Chúng Ta.’
7 Vì thế trong những ngày đến,” Chúa phán, “Người ta sẽ không còn nói, ‘Nguyện Chúa hằng sống, Ðấng đã đem dân I-sơ-ra-ên lên khỏi xứ Ai-cập,’ 8 nhưng sẽ nói, ‘Nguyện Chúa hằng sống, Ðấng đã đem và đã đưa con cháu của nhà I-sơ-ra-ên ra khỏi phương bắc và ra khỏi mọi nước mà họ đã bị đùa đến.’ Bấy giờ chúng sẽ sống trong đất nước của chúng.”
Các Tiên Tri Giả Bị Lên Án
9 Về các tiên tri:
Lòng tôi tan nát trong tôi,
Tất cả xương cốt tôi rã rời;
Tôi đã trở nên như một người say rượu,
Như một kẻ choáng váng vì bị rượu làm cho say,
Vì Chúa và vì những lời thánh của Ngài,
10 Vì đất nước đang đầy những kẻ ngoại tình,
Vì lời nguyền rủa mà đất nước phải chịu sầu thảm;
Những đồng cỏ trong đồng hoang đã trở nên khô cằn.
Người ta chỉ lo đeo đuổi những chuyện gian tà;
Họ chỉ dồn nỗ lực để làm những điều bất chính.
11 “Cả giới tiên tri và giới tư tế đều là phường vô đạo;
Ngay ở trong nhà của Ta mà Ta còn thấy chúng làm những việc gian tà,” Chúa phán.
12 “Vì thế đường chúng đi sẽ trở nên trơn trợt,
Chúng sẽ bị đẩy vào nơi tăm tối mịt mù,
Và chúng sẽ bị ngã nhào trong đó,
Vì Ta sẽ mang tai họa đến trên chúng,
Vào năm chúng bị đoán phạt,” Chúa phán.
13 “Về các tiên tri ở Sa-ma-ri:
Ta đã thấy những điều gớm ghiếc:
Chúng nhân danh Ba-anh mà nói tiên tri,
Chúng đã dẫn dắt dân I-sơ-ra-ên của Ta đi lạc.”
14 “Còn các tiên tri ở Giê-ru-sa-lem:
Ta lại thấy những điều gớm ghiếc bội phần hơn:
Chúng phạm tội ngoại tình và sống bằng những lời nói dối;
Chúng tiếp tay củng cố quyền lực của kẻ làm ác, để không ai quay khỏi điều ác;
Ðối với Ta, tất cả chúng đều giống như Sô-đôm,
Dân cư của thành ấy đều giống như Gô-mô-ra.”
15 Vì thế Chúa các đạo quân phán thế này về bọn tiên tri ấy,
“Ta sẽ bắt chúng phải ăn ngải đắng,
Ta sẽ cho chúng uống nước độc;
Vì từ các tiên tri ở Giê-ru-sa-lem sự vô đạo đã lan tràn khắp nước.”
16 Chúa các đạo quân phán thế này, “Chớ nghe lời các tiên tri đó nói tiên tri với các ngươi. Chúng bảo các ngươi tin vào những hy vọng hão huyền. Chúng nói với các ngươi những khải tượng do lòng chúng suy tưởng, chứ không phải những lời do miệng Chúa phán ra. 17 Chúng luôn nói với những kẻ khinh bỉ Ta rằng, ‘Chúa phán, “Anh chị em sẽ được bình an.”’ Còn đối với mọi kẻ đi theo sự tham muốn của lòng mình, chúng bảo, ‘Chẳng có tai họa gì sẽ xảy đến với anh chị em đâu.’”
18 Vì ai đã đứng dự trong cuộc nghị luận của Chúa,
Ðể được thấy và nghe lời phán của Ngài?
Ai đã chăm chú ghi nhận lời Ngài để công bố ra?
19 Này, cơn bão tố của Chúa đang đến!
Cơn thịnh nộ của Ngài đã nổi lên như trận cuồng phong dữ dội;
Nó sẽ phủ xuống trên đầu của quân gian ác.
20 Cơn thịnh nộ của Chúa sẽ không nguôi,
Cho đến khi Ngài thi hành và hoàn tất những ý định của lòng Ngài.
Về sau này các người sẽ hiểu được điều đó.
21 “Ta không hề sai các tiên tri ấy,
Nhưng chúng đã chạy đi rao báo.
Ta đã không phán với chúng điều gì,
Nhưng chúng đã tự động nói tiên tri.
22 Giá mà chúng chịu đứng dự trong cuộc nghị luận của Ta,
Chúng có thể công bố những lời Ta cho dân Ta rồi,
Và chúng đã có thể giúp dân Ta quay khỏi con đường gian ác,
Tức lìa bỏ những việc gian tà của chúng rồi.”
23 Chúa phán, “Ta há chỉ là Ðức Chúa Trời ở gần chứ không phải Ðức Chúa Trời ở xa sao? 24 Ai có thể trốn trong những nơi bí mật nào mà Ta không thể thấy được chăng?” Chúa phán.
25 “Ta đã nghe rõ những gì các tiên tri đã nhân danh Ta nói tiên tri dối rằng, ‘Tôi có thấy chiêm bao. Tôi có thấy điềm chiêm bao.’ 26 Cho đến bao giờ lòng các tiên tri nói dối đó, tức những kẻ nói tiên tri theo sự tưởng tượng của lòng chúng, mới quay về với Ta? 27 Chúng tưởng rằng những giấc chiêm bao chúng kể cho nhau nghe sẽ làm cho dân Ta quên danh Ta, giống như tổ tiên chúng đã quên hẳn danh Ta mà chỉ nhớ đến Ba-anh thôi sao?
28 Hãy để cho tiên tri nào nhận được sứ điệp qua giấc chiêm bao cứ thuật lại giấc chiêm bao, và hãy để cho tiên tri nào nhận được lời Ta cứ rao báo lời Ta cách trung thực. Rơm với lúa có gì giống nhau chăng?” Chúa phán. 29 “Lời Ta há chẳng phải như lửa, như búa đập vỡ đá ra từng mảnh sao?” Chúa phán. 30 “Vì thế, này,” Chúa phán, “Ta chống lại các tiên tri ấy, tức những kẻ ăn cắp lẫn nhau những lời Ta. 31 Này,” Chúa phán, “Ta chống lại các tiên tri ấy, tức những kẻ dùng lưỡi chúng và nói, ‘Chúa phán.’ 32 Này,” Chúa phán, “Ta chống lại những kẻ nói tiên tri dựa vào những giấc chiêm bao giả dối. Chúng thuật lại những điềm chiêm bao không có thật và làm cho dân Ta đi lạc bằng những lời nói dối và những chuyện phù phiếm của chúng, trong khi Ta không hề sai chúng hoặc chỉ định chúng làm. Bọn ấy thật là vô dụng cho dân này,” Chúa phán.
33 “Khi dân này, hoặc một tiên tri, hoặc một tư tế nào hỏi ngươi, ‘Sấm ngôn[a] của Chúa là gì?’ Ngươi hãy trả lời chúng, ‘Sấm ngôn gì?’ Này Ta sẽ từ bỏ các ngươi,” Chúa phán. 34 “Còn tiên tri nào, tư tế nào, hay người nào tự ý nói, ‘Sấm ngôn của Chúa,’ thì Ta sẽ phạt nó và nhà nó.”
35 Vì thế giữa vòng anh chị em, anh chị em phải hỏi kỹ lẫn nhau, “Chúa đã đáp lời thế nào?” hay “Chúa đã phán thế nào?” 36 Nhưng anh chị em chớ nói càn, “Sấm ngôn của Chúa,” bởi vì mỗi người nói lời riêng mình mà bảo là sấm ngôn, đến nỗi đã làm cho người ta không còn phân biệt được sứ điệp nào thật sự là những lời của Ðức Chúa Trời hằng sống, Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời chúng ta. 37 Vậy anh chị em phải hỏi người làm tiên tri, “Chúa đã trả lời ông thế nào?” hay “Chúa đã nói gì với ông?” 38 Nhưng nếu anh chị em cứ nói càn, “Sấm ngôn của Chúa,” thì Chúa phán thế này, “Vì các ngươi đã nói những lời này, ‘Sấm ngôn của Chúa,’ trong khi Ta đã sai người đến nói với các ngươi rằng các ngươi không được nói càn, ‘Sấm ngôn của Chúa.’ 39 Vì thế, này, Ta sẽ nhấc các ngươi lên và quăng các ngươi ra xa để khuất mặt Ta, tức các ngươi cùng với thành phố Ta đã ban cho các ngươi và tổ tiên các ngươi. 40 Ta sẽ đem nỗi sỉ nhục muôn đời và nỗi tủi hổ trường kỳ, khó nhạt phai, giáng trên các ngươi.”
9 Ngài nói với họ, “Quả thật, Ta nói với các ngươi, vài người đứng đây sẽ không nếm trải sự chết cho đến khi thấy vương quốc Ðức Chúa Trời đến trong quyền năng.”
Chúa Hóa Hình
(Mat 17:1-8; Lu 9:28-36)
2 Sáu ngày sau Ðức Chúa Jesus đem Phi-rơ, Gia-cơ, và Giăng theo Ngài. Ngài dẫn riêng họ lên núi cao, và Ngài biến hóa trước mặt họ. 3 Y phục Ngài tỏa rực hào quang và trở nên cực trắng mà không thợ giặt nào trên đất có thể làm cho trắng được như thế. 4 Có Ê-li và Môi-se hiện ra với họ, và các vị ấy đàm đạo với Ðức Chúa Jesus.
5 Bấy giờ Phi-rơ cất tiếng và thưa với Ðức Chúa Jesus, “Thưa Thầy, chúng ta ở đây tốt quá. Ðể chúng con dựng ba cái lều, một cái cho Thầy, một cái cho Môi-se, và một cái cho Ê-li.” 6 Ông nói mà không biết mình nói gì, bởi vì họ quá đỗi kinh hoàng.
7 Một đám mây kéo đến bao phủ họ; và từ trong đám mây có tiếng phán, “Ðây là Con yêu dấu của Ta, hãy nghe lời Người!” 8 Bất chợt họ nhìn quanh và không thấy ai ở với họ nữa ngoại trừ một mình Ðức Chúa Jesus.
Chúa Dạy về Việc Ê-li Ðến
(Mat 17:9-13)
9 Khi xuống núi Ngài ra lịnh cho họ không được nói với ai những gì họ đã thấy cho đến khi Con Người từ cõi chết sống lại. 10 Họ ghi nhớ điều ấy trong lòng và bàn bạc với nhau về những lời “từ cõi chết sống lại” có nghĩa gì. 11 Họ hỏi Ngài, “Tại sao các thầy dạy giáo luật lại bảo rằng Ê-li phải đến trước?”
12 Ngài trả lời họ, “Ê-li thật phải đến trước để tái lập mọi sự. Còn những gì đã viết về Con Người phải chịu nhiều đau khổ và bị miệt thị thì sao? 13 Này, Ta nói với các ngươi, Ê-li quả đã đến rồi, và họ đã đối xử với ông ấy theo ý họ muốn, y như lời đã viết về ông ấy.”
Chúa Chữa Lành Cậu Bé Bị Quỷ Ám
(Mat 17:14-21; Lu 9:37-43)
14 Khi họ đến gặp các môn đồ, họ thấy một đám đông bao quanh các môn đồ ấy, và có mấy thầy dạy giáo luật đang tranh luận với các môn đồ ấy. 15 Vừa thấy Ngài cả đám đông rất ngạc nhiên, họ chạy đến chào Ngài. 16 Ngài hỏi họ, “Các ngươi đang tranh luận với họ về việc gì thế?”
17 Một người trong đám đông đáp, “Thưa Thầy, tôi đem con trai tôi đến nhờ Thầy cứu chữa. Cháu bị quỷ ám làm cháu không nói được. 18 Mỗi khi quỷ bắt lấy cháu, nó vật cháu xuống; cháu trào bọt mép, nghiến răng, và cứng người. Tôi đã xin các môn đồ Thầy đuổi quỷ ấy ra, nhưng họ không đuổi được.”
19 Ngài nói với họ, “Hỡi thế hệ vô tín, Ta phải ở với các ngươi bao lâu nữa? Ta phải chịu đựng các ngươi bao lâu nữa? Hãy đem đứa trẻ đến với Ta.” 20 Họ đem nó đến với Ngài. Vừa khi thấy Ngài, quỷ liền hành hạ đứa trẻ; nó ngã xuống đất, lăn lộn, và trào bọt mép.
21 Ngài hỏi cha đứa trẻ, “Nó bị như thế đã bao lâu rồi?”
Ông đáp, “Thưa từ khi cháu còn bé. 22 Cháu thường bị quỷ quăng vào lửa và vào nước để giết cháu. Nhưng nếu Thầy có thể làm được gì, xin Thầy dủ lòng thương xót chúng tôi và giúp chúng tôi.”
23 Ðức Chúa Jesus phán, “Nếu có thể à? Mọi sự đều có thể xảy ra cho người có lòng tin.”
24 Người cha của đứa trẻ liền bật khóc lớn tiếng,[a] “Tôi tin. Xin giúp tôi khắc phục sự vô tín của tôi.”
25 Khi Ðức Chúa Jesus thấy đám đông kéo nhau chạy đến, Ngài quở trừ uế linh và bảo nó, “Hỡi quỷ câm và điếc, Ta ra lệnh cho ngươi, hãy ra khỏi đứa trẻ này và không được nhập lại vào nó nữa.” 26 Con quỷ thét lên một tiếng lớn, vật mạnh đứa trẻ khiến nó co giật dữ dội, rồi xuất ra. Ðứa trẻ trở nên như người chết đến nỗi nhiều người nói, “Ðứa nhỏ đã chết rồi.” 27 Nhưng Ðức Chúa Jesus nắm tay nó, đỡ nó dậy, và nó đứng dậy.
28 Sau khi đã vào trong nhà, các môn đồ Ngài đến hỏi riêng Ngài, “Tại sao chúng con không thể đuổi quỷ ấy ra được?
29 Ngài đáp, “Thứ quỷ ấy không thể đuổi ra ngoại trừ cầu nguyện.”[b]
Chúa Nói Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài
(lần thứ hai)
(Mat 17:22-23; Lu 9:43-45)
30 Từ nơi đó họ đi ngang qua miền Ga-li-lê, nhưng Ngài không muốn ai biết, 31 vì Ngài muốn dạy dỗ các môn đồ Ngài. Ngài bảo họ, “Con Người sẽ bị phản nộp vào tay người ta. Họ sẽ giết Người, và Người sẽ bị giết, nhưng ba ngày sau Người sẽ sống lại.” 32 Tuy nhiên các môn đồ Ngài không hiểu những lời đó, và họ ngại nên không hỏi Ngài.
Người Lớn Nhất
(Mat 18:1-5; Lu 9:46-48)
33 Sau đó họ đến Thành Ca-bê-na-um. Khi đã vào trong nhà, Ngài hỏi họ, “Các ngươi đã bàn cãi với nhau việc gì ở dọc đường thế?” 34 Họ đều nín thinh, vì dọc đường họ đã cãi với nhau xem ai là người lớn hơn hết giữa họ. 35 Sau khi ngồi xuống, Ngài gọi mười hai môn đồ lại và nói với họ, “Nếu ai muốn làm đầu, người ấy phải làm kẻ cuối rốt của tất cả và làm đầy tớ của tất cả.”
36 Ngài đem một em bé để đứng giữa các môn đồ. Ðoạn Ngài ôm đứa bé vào lòng và nói, 37 “Ai vì danh Ta tiếp một đứa bé như đứa bé này tức là tiếp Ta. Ai tiếp Ta thì không phải chỉ tiếp Ta mà cũng tiếp Ðấng đã sai Ta.”
Không Chống Là Ủng Hộ
(Lu 9:49-50)
38 Giăng nói với Ngài, “Thưa Thầy, chúng con thấy có người nhân danh Thầy để đuổi quỷ. Chúng con đã cấm người ấy, vì người ấy không theo chúng ta.”
39 Nhưng Ðức Chúa Jesus đáp, “Ðừng cấm cản người ấy, vì không ai nhân danh Ta làm một việc quyền năng phép lạ lại có thể vội vàng nói xấu Ta. 40 Vì ai không chống chúng ta là ủng hộ chúng ta. 41 Quả thật, Ta nói với các ngươi, ai cho các ngươi uống một chén nước vì các ngươi mang danh là người của Ðấng Christ, người ấy sẽ không mất phần thưởng của mình đâu.”
Gây Cớ Vấp Ngã
(Mat 18:6-9; Lu 17:1-2)
42 “Kẻ nào làm cho một trong những đứa trẻ này đã tin Ta bị vấp ngã, thà kẻ ấy bị buộc một cối đá lớn vào cổ và bị quăng xuống biển còn hơn.
43 Nếu tay ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy chặt nó đi; thà cụt một tay mà vào sự sống còn hơn có cả hai tay mà vào hỏa ngục, nơi lửa không hề tắt.[c]
44-45 Nếu chân ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy chặt nó đi. Thà què chân mà vào sự sống còn hơn có cả hai chân mà bị ném vào hỏa ngục.
46-47 Nếu mắt ngươi gây cho ngươi vấp ngã, hãy móc nó đi; thà chột mắt mà vào vương quốc Ðức Chúa Trời còn hơn có đủ hai mắt mà bị ném vào hỏa ngục, 48 nơi giòi bọ của chúng không hề chết và lửa không hề tắt. 49 Vì mỗi người sẽ bị muối bằng lửa.
50 Muối là vật tốt, nhưng nếu muối bị mất mặn, các ngươi sẽ làm sao cho nó mặn lại? Hãy có muối trong các ngươi, và hãy sống hòa bình với nhau.”
Copyright © 2011 by Bau Dang