M’Cheyne Bible Reading Plan
Vua A-rát Bị Ðánh Bại
21 Khi A-rát vua dân Ca-na-an đang trị vì ở Miền Nam[a] nghe rằng dân I-sơ-ra-ên đã sai quân do thám để theo ngả A-tha-rim tiến tới, ông bất thần tấn công I-sơ-ra-ên và bắt được mấy tù binh. 2 Bấy giờ dân I-sơ-ra-ên lập một lời thề với Chúa rằng, “Nếu Ngài phó dân nầy vào tay chúng con, chúng con sẽ phá hủy hoàn toàn các thành của chúng.” 3 Chúa nhậm lời dân I-sơ-ra-ên và phó dân Ca-na-an vào tay họ. Họ đánh bại chúng và phá hủy hoàn toàn các thành của chúng; rồi họ đặt tên cho xứ đó là Họt-ma.[b]
Con Rắn Bằng Ðồng
4 Từ Núi Hô-rơ họ lên đường đi về hướng Hồng Hải,[c] để đi vòng qua lãnh thổ của dân Ê-đôm, nhưng dọc đường dân chúng ngã lòng. 5 Dân chúng nói những lời chống nghịch Ðức Chúa Trời và chống lại Môi-se, “Tại sao ông đem chúng tôi ra khỏi xứ Ai-cập để chúng tôi phải chết trong đồng hoang nầy, vì ở đây chẳng có gì để ăn và uống cả? Chúng tôi đã chán ngán thứ đồ ăn vô vị nầy rồi.”
6 Bấy giờ Chúa sai những rắn lửa đến trong dân. Chúng cắn dân, và nhiều người I-sơ-ra-ên đã chết. 7 Dân chúng đến với Môi-se và nói, “Chúng tôi đã phạm tội khi nói những lời chống nghịch Chúa và chống nghịch ông. Xin ông cầu xin Chúa để Ngài khiến những rắn độc đó lìa khỏi chúng tôi.” Vậy Môi-se cầu nguyện cho dân.
8 Chúa phán với Môi-se, “Hãy làm một con rắn lửa, rồi treo nó lên một cây sào. Hễ ai bị rắn độc cắn mà nhìn vào con rắn lửa treo trên cây sào ấy thì sẽ sống.” 9 Vậy Môi-se làm một con rắn bằng đồng, rồi treo nó lên một cây sào; hễ ai bị rắn độc cắn mà ngước nhìn vào con rắn bằng đồng thì được sống.
Hành Trình vào Mô-áp
10 Dân I-sơ-ra-ên nhổ trại ra đi và đến đóng trại tại Ô-bốt. 11 Họ nhổ trại rời Ô-bốt và đến đóng trại tại I-giê A-ba-rim, một vùng đồng hoang sát biên thùy phía đông xứ Mô-áp. 12 Rồi từ đó họ nhổ trại và đến đóng trại tại Xa-rết, một thung lũng có suối nước. 13 Từ đó họ nhổ trại ra đi và đến đóng trại phía bên kia Sông Ạc-nôn, một vùng trong đồng hoang dính liền với biên giới của lãnh thổ dân A-mô-ri, vì Sông Ạc-nôn là biên giới của Mô-áp, phân ranh giữa dân Mô-áp và dân A-mô-ri. 14 Vì thế trong Sách Chiến Sử[d] của Chúa đã có chép rằng:
“Qua-hép ở Su-pha và những suối nước ở Ạc-nôn;
15 Những dòng suối chảy dài đến tận thủ phủ của A-rơ, thành nằm ở biên thùy của Mô-áp.”
16 Từ đó họ tiếp tục di chuyển đến Bê-e;[e] đó là giếng nước mà Chúa đã phán với Môi-se, “Hãy tụ họp dân lại, để Ta ban nước cho chúng.” 17 Khi ấy dân I-sơ-ra-ên đã hát bài ca nầy:
“Giếng ơi! Hãy trào tuôn nước uống;
Nào chúng ta hãy luôn hát mừng ngươi.
18 Ðó là giếng các vị lãnh đạo đã khơi,
Ðó là giếng các nhà quyền quý trong dân đào sẵn,
Bằng mệnh lệnh của người cầm cây phủ việt,[f]
Bằng lệnh truyền của người cầm trượng chỉ huy.[g]”
Từ đồng hoang họ di chuyển đến Mát-ta-na; 19 từ Mát-ta-na họ đến Na-ha-li-ên; từ Na-ha-li-ên họ đến Ba-mốt; 20 từ Ba-mốt họ đến một thung lũng nằm trong miền đồng quê của xứ Mô-áp, bên cạnh đỉnh Núi Pít-ga, nơi có thể nhìn thấy cả một vùng đồng hoang trơ trụi.
Vua Si-hôn Bị Ðại Bại
21 Bấy giờ I-sơ-ra-ên sai các sứ giả đến gặp Vua Si-hôn của dân A-mô-ri và nói, 22 “Xin ngài cho phép chúng tôi đi ngang qua lãnh thổ của ngài. Chúng tôi sẽ không băng ngang qua các đồng ruộng hay các vườn nho, và cũng không uống nước ở giếng nào. Chúng tôi chỉ xin được phép cứ theo Ðại Lộ Hoàng Gia mà đi cho đến khi qua khỏi lãnh thổ của ngài.” 23 Nhưng Si-hôn không cho phép dân I-sơ-ra-ên đi ngang qua lãnh thổ của ông. Si-hôn triệu tập toàn thể quân dân của ông và kéo ra đón đánh dân I-sơ-ra-ên trong đồng hoang. Ông kéo quân đến Gia-ha và tấn công dân I-sơ-ra-ên tại đó. 24 Dân I-sơ-ra-ên dùng gươm đánh bại ông và chiếm lấy xứ sở của ông, từ Ạc-nôn cho đến Gia-bốc, cho đến tận biên giới của dân Am-môn, vì biên giới của dân Am-môn rất kiên cố. 25 Dân I-sơ-ra-ên chiếm tất cả thành của ông, và người I-sơ-ra-ên vào chiếm ngụ tất cả thành của người A-mô-ri, luôn cả Thành Hếch-bôn và các thị trấn phụ cận. 26 Thành Hếch-bôn là kinh đô của Si-hôn vua dân A-mô-ri. Vua ấy trước kia đã đánh bại vua đời trước của người Mô-áp và chiếm lấy tất cả lãnh thổ của vua đó cho đến tận Ạc-nôn. 27 Vì thế các tao nhân đã có câu hát rằng:
“Hãy đến Hếch-bôn mà xây thành ấy lại;
Hãy dựng lại thành của Vua Si-hôn cho vững chắc,
28 Vì lửa đã từ Hếch-bôn cháy lan ra,
Ngọn lửa hừng đã từ thành của Vua Si-hôn lan rộng.
Nó đã thiêu hủy luôn cả Thành A-rơ của Mô-áp,
Và thiêu rụi luôn các lãnh chúa trị vì trên những nơi cao của Ạc-nôn.
29 Hỡi Mô-áp! Khốn thay cho ngươi.
Hỡi dân cư ở Kê-mốt! Các ngươi đã tàn đời.
Những con trai các ngươi đã thành những kẻ trốn chui trốn nhủi;
Những con gái các ngươi đã bị bắt làm tù binh cho Vua Si-hôn dân A-mô-ri.
30 Chúng tôi đã bắn hạ chúng từ Hếch-bôn đến Ði-bôn;
Chúng tôi đã thiêu rụi hết từ Nô-pha đến Mê-đê-ba.”
31 Vậy dân I-sơ-ra-ên đã định cư trong đất của dân A-mô-ri. 32 Sau đó Môi-se sai quân do thám đến Gia-xe. Họ đến chiếm các thị trấn của vùng đó và đuổi dân A-mô-ri ở đó đi.
Vua Óc Bị Ðánh Bại
33 Sau đó họ đổi hướng và đi lên Ba-san. Lúc ấy Vua Óc trị vì ở Ba-san. Ông và toàn thể quân dân của ông đi ra đón đánh họ tại trận đánh ở Ét-rê. 34 Bấy giờ Chúa phán với Môi-se, “Ðừng sợ nó, vì Ta đã trao nó, toàn thể quân dân nó, và toàn thể lãnh thổ nó vào tay ngươi. Ngươi sẽ đối xử với nó như ngươi đã đối xử với Si-hôn vua dân A-mô-ri, kẻ trị vì tại Hếch-bôn.” 35 Vậy họ đánh giết ông, các con trai ông, và toàn thể quân dân của ông cho đến khi không còn ai sống sót; rồi họ chiếm lấy xứ của ông.
Lời Kêu Cầu Khi Bị Thất Trận và Cầu Xin Chúa Giúp Ðỡ
Cho Trưởng Ban Nhạc
Theo điệu “Hoa Huệ của Giao Ước”
Giáo huấn ca của Ða-vít
Cảm tác khi ông giao chiến với A-ram Na-ha-ra-im và A-ram Xô-ba,
lúc Giô-áp trở lại đánh bại mười hai ngàn người Ê-đôm ở Thung Lũng Muối
1 Ðức Chúa Trời ôi, Ngài đã từ bỏ chúng con;
Ngài đã phá tan sự phòng vệ của chúng con;
Ngài đã giận chúng con;
Ôi, cầu xin Ngài tái lập chúng con.
2 Ngài làm đất rúng động;
Ngài khiến đất nứt ra;
Cầu xin Ngài hàn gắn những đổ vỡ,
Vì nó đang chao đảo.
3 Ngài đã cho con dân Ngài kinh nghiệm những khó khăn;
Ngài đã bắt chúng con uống thứ rượu làm cho xây xẩm.
4 Ngài đã ban một ngọn cờ cho những ai kính sợ Ngài,
Ðể vì sự thật giương nó lên. (Sê-la)
5 Xin dùng cánh tay phải Ngài cứu giúp và đáp lời chúng con,
Ðể những kẻ Ngài thương được giải cứu.
6 Ðức Chúa Trời đã phán trong nơi thánh của Ngài,
“Ta lấy làm đắc chí;
Ta sẽ chia khu Si-chem,
Và phân lô Thung Lũng Su-cốt.
7 Ghi-lê-át là của Ta;
Ma-na-se là của Ta;
Ép-ra-im là mũ an toàn của đầu Ta;
Giu-đa là vương trượng của Ta;
8 Mô-áp là chậu rửa của Ta;
Ê-đôm là chỗ Ta thảy giày mình;
Phi-li-tin là nơi Ta reo mừng chiến thắng!”
9 Ai sẽ đem con vào thành kiên cố?
Ai sẽ dẫn đưa con vào Ê-đôm?
10 Ðức Chúa Trời ôi, chẳng lẽ Ngài bỏ chúng con rồi sao?
Ðức Chúa Trời ôi, lẽ nào Ngài không đi với quân đội chúng con sao?
11 Xin giúp chúng con đối phó với quân thù,
Vì loài người giúp đỡ cũng như không.
12 Nhờ Ðức Chúa Trời chúng ta sẽ chiến đấu anh dũng,
Vì chính Ngài sẽ giày đạp quân thù của chúng ta.
Lòng Tin Quyết vào Sự Bảo Vệ của CHÚA
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
Dùng với nhạc khí bằng dây
1 Ðức Chúa Trời ôi, xin nghe tiếng kêu cầu của con;
Xin lắng nghe lời cầu nguyện của con.
2 Từ nơi xa xôi ở tận cùng trái đất con kêu cầu Ngài,
Lòng con bị choáng ngợp vì biết bao nỗi lo sợ,
Xin dẫn đưa con đến một vầng đá cao lớn hơn con;
3 Vì Ngài là nơi ẩn náu của con,
Một pháo tháp vững chắc để con đối phó với quân thù.
4 Xin cho con ở trong nhà Ngài mãi mãi;
Xin cho con nương náu dưới sự che chở của bóng cánh Ngài. (Sê-la)
5 Ðức Chúa Trời ôi, vì Ngài đã nghe lời hứa nguyện của con;
Ngài ban cho con cơ nghiệp dành cho những người kính sợ danh Ngài.
6 Cầu xin Ngài gia tăng tuổi thọ cho vua;
Xin cho những năm của đời người kéo dài qua nhiều thế hệ.
7 Nguyện người trị vì trước mặt Ðức Chúa Trời mãi mãi;
Cầu xin Ngài ban tình thương và đức thành tín bảo vệ người.
8 Như vậy con sẽ ca ngợi danh Ngài mãi mãi;
Con sẽ giữ trọn những gì con đã hứa nguyện mỗi ngày.
Sứ Ðiệp Nghịch Lại A-sy-ri
5 “Khốn cho A-sy-ri, cái roi Ta dùng trong cơn thịnh nộ;
Cây đòn trong tay chúng được Ta dùng trong cơn giận của Ta.
6 Ta sai nó đến với một nước vô thần vô đạo đức;
Ta truyền nó đến với một dân cứ chọc giận Ta luôn,
Ðể cướp bóc và tước đoạt,
Và để giày đạp chúng như đạp bùn ngoài đường.
7 Nhưng nó chẳng hiểu như thế, và lòng nó cũng không muốn làm như thế;
Nhưng nó quyết tâm tận diệt và tẩy trừ nhiều nước.
8 Số là nó nói rằng,
‘Các tướng lãnh của ta há chẳng phải là vua cả sao?
9 Há Can-nô chẳng như Cạt-kê-mít sao?
Ha-mát chẳng như Ạt-bát sao?
Sa-ma-ri chẳng như Ða-mách sao?
10 Như tay ta đã nắm gọn các vương quốc đã thờ thần tượng,
Các tượng thần của chúng còn nhiều hơn các tượng thần ở Giê-ru-sa-lem và Sa-ma-ri,
11 Ta há sẽ không làm cho Giê-ru-sa-lem và các thần tượng của nó như ta đã làm cho Sa-ma-ri và các thần tượng của nó hay sao?’”
12 Sau khi Chúa hoàn tất mọi công việc của Ngài trên Núi Si-ôn và tại Giê-ru-sa-lem, Ngài phán, “Ta sẽ trừng phạt vua A-sy-ri vì lòng kiêu căng tự đại và vì cặp mắt kiêu ngạo khinh người của nó, 13 vì nó đã nói,
‘Nhờ sức mạnh của ta, ta đã được những điều đó,
Và cũng nhờ sự khôn ngoan của ta nữa,
Vì ta thông sáng hơn người.
Ta đã xóa bỏ biên giới các dân,
Ta đã chiếm đoạt các kho tàng của chúng,
Ta đã phế lập vua chúa các dân như một anh hùng vô địch.
14 Tay ta đã lấy của cải các dân như thể lấy một tổ chim,
Như người ta lấy trứng trong tổ lúc chim mẹ không canh giữ;
Ta đã tóm thâu mọi nước;
Chẳng có ai vỗ cánh,
Chẳng có ai mở miệng kêu la,
Chẳng có ai cất tiếng kêu lên chiêm chiếp.’”
15 Cái rìu có thể nào lên mặt với kẻ cầm rìu để chặt chăng?
Hay cái cưa có thể tự tôn tự đại với người sử dụng nó chăng?
Vì nếu được thì chẳng khác gì cây roi có thể nâng người cầm roi lên được,
Hay cây gậy có thể nhấc bổng người không phải là gỗ lên!
16 Vì thế Chúa, Chúa các đạo quân, sẽ làm cho các chiến sĩ mập mạnh của nó trở nên gầy yếu;
Rồi dưới sự vinh hoa phú quý của nó, một ngọn lửa sẽ bùng lên, như ngọn lửa phát cháy.
17 Ánh sáng của I-sơ-ra-ên sẽ trở nên như ngọn lửa;
Ðấng Thánh của nó là một ngọn lửa hừng;
Ngọn lửa ấy sẽ đốt cháy và thiêu rụi những gai góc và bụi gai trong một ngày.
18 Sự phong phú của rừng cây và ruộng đồng màu mỡ của nó
Sẽ bị Chúa thiêu hủy, cả nhựa sống lẫn thân cây;[a]
Rồi nó sẽ trở nên như một kẻ kiệt lực hao mòn.
19 Số cây còn sót lại trên rừng của nó quá ít ỏi,
Ðến nỗi một đứa bé cũng có thể kiểm kê được.
Dân I-sơ-ra-ên Còn Sót Lại Ăn Năn
20 Trong ngày ấy những kẻ còn sót lại của I-sơ-ra-ên,
Những người còn sống sót của nhà Gia-cốp
Sẽ không nương tựa vào kẻ đánh họ nữa,
Nhưng họ sẽ nương cậy vào Chúa, Ðấng Thánh của I-sơ-ra-ên, với tất cả lòng chân thành.
21 Một số dân còn sống sót sẽ trở về;
Những kẻ còn sống sót của Gia-cốp sẽ quay về với Ðức Chúa Trời toàn năng.
22 Hỡi I-sơ-ra-ên, dù cho dân ngươi đông như cát nơi bờ biển,
Thì cũng chỉ những kẻ còn sót lại sẽ trở về.
Lịnh hủy diệt đã ban truyền;
Lẽ công chính sẽ ngập tràn khắp chốn.
23 Vì Chúa, Chúa các đạo quân, đã nhất định thực hiện cho xong án lịnh hủy diệt trên khắp đất.
24 Vì vậy, Chúa, tức Chúa các đạo quân, phán, “Hỡi dân Ta, những kẻ sống ở Si-ôn,
Ðừng sợ dân A-sy-ri khi chúng lấy roi đánh ngươi,
Và giơ gậy lên đập ngươi như dân Ai-cập đã làm,
25 Bởi vì không bao lâu nữa Ta sẽ hết giận ngươi,
Rồi cơn thịnh nộ của Ta sẽ hướng về chúng để hủy diệt chúng.”
26 Chúa các đạo quân sẽ lấy roi đánh chúng,
Như Ngài đã đánh Mi-đi-an nơi vầng đá ở Hô-rếp;
Ngài sẽ giơ cây gậy mình trên biển,
Như Ngài đã giơ lên ở Ai-cập ngày xưa.
27 Trong ngày đó gánh nặng của nó trên vai ngươi sẽ được cất bỏ;
Ách của nó đặt trên cổ ngươi sẽ bị phá hủy vì ngươi trở nên mập mạnh.
28 Nó tiến đánh A-giát;
Nó đi ngang qua Mi-gơ-rôn;
Tại Mích-mát, nó chứa đồ tiếp tế;
29 Chúng đã vượt qua đèo và hạ trại qua đêm tại Ghê-ba;
Ra-ma run sợ;
Ghi-bê-a, thành của Sau-lơ, bỏ chạy.
30 Hỡi Ái Nữ ở Ga-lim, hãy lớn tiếng khóc to!
Hỡi La-ít, hãy lắng nghe!
Thật tội nghiệp thay cho dân A-na-tốt!
31 Mát-mê-ma chạy trốn;
Dân Ghê-bim cùng nhau chạy tìm chỗ ẩn núp.
32 Chính ngày ấy nó sẽ dừng lại ở Nóp;
Nó sẽ vung nắm tay nghịch lại núi của Ái Nữ Si-ôn, đồi của Giê-ru-sa-lem.
33 Kìa, Chúa, tức Chúa các đạo quân,
Sẽ dùng quyền năng khủng khiếp chặt trụi các cành;
Những cây cao lớn sẽ bị đốn ngã;
Những cây cao ngất ngưởng sẽ bị triệt hạ.
34 Ngài sẽ dùng rìu sắt đốn ngã những cây cối rậm rạp trong rừng,
Rồi rừng cây hùng vĩ của Li-băng sẽ ngã rạp xuống.
Ðừng Yêu Mến Thế Gian
4 Bởi đâu có sự xung đột và bởi đâu có sự tranh chấp giữa anh chị em? Đó chẳng phải do những dục vọng đang đánh nhau trong các chi thể của anh chị em sao? 2 Anh chị em thèm muốn nhưng không có được, nên anh chị em phạm tội sát nhân. Anh chị em tham muốn nhưng không thể đạt được, nên anh chị em tranh chấp và xung đột. Anh chị em không có được vì anh chị em không cầu xin. 3 Anh chị em cầu xin mà không nhận được vì anh chị em cầu xin với động cơ sai trái, để dùng cho tư dục mình.
4 Hỡi những người ngoại tình, anh chị em không biết rằng kết bạn với thế gian là thù nghịch với Ðức Chúa Trời sao? Cho nên ai muốn kết bạn với thế gian là làm cho mình trở thành kẻ thù của Ðức Chúa Trời. 5 Anh chị em nghĩ rằng lời Kinh Thánh[a] nói,
“Ðức Thánh Linh, Ðấng Ngài đặt trong chúng ta, yêu chúng ta quá đỗi đến nỗi ghen tuông”[b]
là vô nghĩa sao?
6 Tuy nhiên Ngài lại ban ân sủng nhiều hơn, vì thế có lời chép rằng,
“Ðức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo,
Nhưng ban ân sủng cho người khiêm nhường.”
7 Vậy hãy thuận phục Ðức Chúa Trời. Hãy chống cự Ác Quỷ thì nó sẽ chạy trốn khỏi anh chị em. 8 Hãy đến gần Ðức Chúa Trời thì Ngài sẽ đến gần anh chị em.
Hỡi những người tội lỗi, hãy rửa sạch tay mình. Hỡi những người hai lòng, hãy thanh tẩy lòng mình. 9 Hãy đau buồn, than thở, và khóc lóc. Hãy đổi cười ra khóc và đổi vui ra buồn. 10 Hãy hạ mình xuống trước mặt Ðức Chúa Trời, để Ngài sẽ nhấc anh chị em lên.
Ðừng Xét Đoán Nhau
11 Thưa anh chị em, đừng nói xấu nhau. Ai nói xấu anh chị em mình hoặc xét đoán anh chị em mình là nói xấu luật pháp và xét đoán luật pháp. Nếu bạn xét đoán luật pháp thì bạn không còn là người thi hành luật pháp, nhưng là một thẩm phán. 12 Chỉ có một Ðấng ban hành luật pháp, và chỉ có một Vị Thẩm Phán, đó là Ðấng có thể giải cứu và tiêu diệt. Còn bạn là ai mà xét đoán người lân cận mình?
Đừng Khoác Lác
13 Bây giờ hãy nghe đây,[c] hỡi những người nói rằng, “Hôm nay hoặc ngày mai chúng tôi sẽ đi đến thành kia, ở đó một năm, buôn bán, và phát tài,” 14 trong khi anh chị em không biết ngày mai sẽ ra thế nào. Cuộc đời anh chị em là gì? Chẳng qua chỉ là hơi nước, hiện ra một lát, rồi lại tan ngay. 15 Thay vào đó anh chị em nên nói, “Nếu Chúa muốn, chúng tôi sẽ sống và sẽ làm việc nọ hoặc việc kia.” 16 Nhưng bây giờ anh chị em lại khoác lác và tự phụ. Mọi thứ khoác lác như thế đều là xấu. 17 Vậy ai biết điều đúng, đáng phải làm, mà không làm là có tội.
Copyright © 2011 by Bau Dang