M’Cheyne Bible Reading Plan
Nước Từ Vầng Ðá Tuôn Ra
(Dân 20:1-13)
17 Từ Ðồng Hoang Sin, toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên nhổ trại ra đi từng chặng, như Chúa đã truyền cho họ. Họ hạ trại ở Rê-phi-đim, nhưng nơi đó chẳng có nước cho dân uống. 2 Dân gây sự với Môi-se và nói, “Hãy cho chúng tôi nước uống.”
Môi-se nói với họ, “Tại sao anh chị em gây sự với tôi? Tại sao anh chị em muốn thử Chúa?”
3 Tuy nhiên tại đó dân chúng quá khát nước, nên họ oán trách Môi-se và nói, “Tại sao ông đem chúng tôi ra khỏi Ai-cập, để chúng tôi, các con nhỏ chúng tôi, và các đàn súc vật của chúng tôi chết khát?”
4 Môi-se kêu cầu với Chúa, “Con phải làm gì với dân nầy bây giờ? Thiếu điều họ muốn ném đá con.”
5 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đi trước dân I-sơ-ra-ên và đem một vài trưởng lão I-sơ-ra-ên đi với ngươi. Hãy cầm theo cây gậy ngươi đã dùng để đập vào nước Sông Nin và hãy đi. 6 Nầy, Ta sẽ đứng tại đó, trước mặt ngươi, trên vầng đá ở Hô-rếp. Hãy đập vào vầng đá ấy, nước từ vầng đá ấy sẽ phun ra, để dân có nước uống.”
Môi-se làm y như vậy, trước mặt các trưởng lão của I-sơ-ra-ên. 7 Ông đặt tên nơi đó là Ma-sa[a] và Mê-ri-ba,[b] vì dân I-sơ-ra-ên đã gây sự và thử Chúa rằng, “Không biết Chúa có thật sự ở giữa chúng ta chăng?”
Dân A-ma-léc Tấn Công Dân I-sơ-ra-ên và Bị Bại
8 Lúc ấy quân A-ma-léc đến và tấn công I-sơ-ra-ên ở Rê-phi-đim. 9 Môi-se nói với Giô-suê, “Hãy chọn một số người trong chúng ta để ra đối phó với quân A-ma-léc. Ngày mai ta sẽ đứng trên đỉnh đồi với cây gậy của Ðức Chúa Trời trong tay.”
10 Vậy Giô-suê làm như lời Môi-se đã bảo ông. Ông xuống đánh quân A-ma-léc trong khi Môi-se, A-rôn, và Hu-rơ đi lên đỉnh đồi. 11 Hễ khi Môi-se đưa tay lên thì quân I-sơ-ra-ên thắng hơn, nhưng khi ông hạ tay xuống thì quân A-ma-léc thắng hơn. 12 Hai tay Môi-se mỏi, nên người ta dựng một hòn đá lên cho ông ngồi, rồi A-rôn và Hu-rơ đỡ hai tay ông lên, một người bên nầy, và một người bên kia. Vậy hai tay của ông cứ được đưa lên cho đến khi mặt trời lặn. 13 Giô-suê dùng gươm đánh bại A-ma-léc với dân ông ấy.
14 Bấy giờ Chúa phán với Môi-se, “Hãy chép điều nầy vào một cuốn sách để ghi nhớ, và đọc cho Giô-suê nghe rõ rằng: Ta sẽ xóa sạch kỷ niệm về A-ma-léc dưới trời.” 15 Môi-se cho xây một bàn thờ và đặt tên, “Chúa Là Biểu Kỳ của Tôi.”[c] 16 Ông nói, “Vì tay của A-ma-léc đã đưa lên chống lại ngai của Chúa, cho nên giữa Chúa và A-ma-léc sẽ có chiến tranh từ đời nầy sang đời khác.”[d]
Chất Vấn về Thẩm Quyền của Chúa
(Mat 21:23-27; Mác 11:27-33)
20 Một hôm đang khi Ngài giảng dạy cho dân trong đền thờ và rao giảng Tin Mừng, các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và các trưởng lão đến gần Ngài 2 và nói với Ngài, “Hãy nói cho chúng tôi biết, ông lấy thẩm quyền nào làm những điều này? Hay ai ban cho ông thẩm quyền ấy?”
3 Ngài trả lời và nói với họ, “Ta cũng hỏi các ngươi một câu, các ngươi hãy trả lời Ta: 4 Phép báp-têm của Giăng đến từ trời hay đến từ người?”
5 Họ thảo luận với nhau và nói, “Nếu chúng ta nói ‘Từ trời,’ ông ta sẽ hỏi lại, ‘Thế tại sao các ngươi không tin ông ấy?’ 6 Còn nếu chúng ta nói, ‘Từ người,’ thì toàn dân sẽ ném đá chúng ta, vì họ đều tin rằng Giăng là đấng tiên tri.” 7 Vì thế họ trả lời rằng họ không biết phép báp-têm ấy đến từ đâu.
8 Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ta cũng không nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những điều này.”
Những Tá Ðiền Gian Ác
(Mat 21:33-46; Mác 12:1-12)
9 Ngài bắt đầu kể cho dân ngụ ngôn này: “Một người kia trồng một vườn nho, thuê các tá điền canh tác, rồi đi phương xa một thời gian khá lâu. 10 Ðến mùa hái nho, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi của vườn nho. Nhưng các tá điền đánh người đầy tớ ấy, rồi đuổi người ấy về tay không. 11 Ông sai một đầy tớ khác đến, nhưng chúng cũng đánh người ấy, làm nhục người ấy, và đuổi người ấy về tay không. 12 Ông lại sai một đầy tớ thứ ba đến, nhưng chúng cũng đánh đầy tớ ấy trọng thương, rồi quăng người ấy ra ngoài vườn. 13 Bấy giờ người chủ của vườn nho nói, ‘Ta sẽ làm gì đây? Ta sẽ sai con trai yêu dấu của ta đến. Có lẽ họ sẽ kiêng nể nó.’ 14 Nhưng khi các tá điền thấy người con ấy, chúng nói với nhau, ‘Con thừa kế đây rồi. Chúng ta hãy giết nó, để sản nghiệp của nó có thể thuộc về chúng ta.’ 15 Thế là chúng đuổi cậu ấy ra ngoài vườn và giết cậu ấy. Vậy chủ vườn nho sẽ làm gì đối với bọn ấy? 16 Ông sẽ đến và tiêu diệt bọn tá điền ấy, rồi trao vườn nho cho những người khác canh tác.”
Khi họ nghe như vậy, họ nói, “Không bao giờ có chuyện như thế.”
17 Nhưng Ngài nhìn họ và nói, “Vậy câu Kinh Thánh này,
‘Tảng đá bị những thợ xây nhà loại ra đã trở thành tảng đá góc nhà’
có ý nghĩa gì? 18 Ai ngã nhằm đá ấy sẽ bị nát tan, còn đá ấy rơi trúng ai, kẻ đó sẽ bị nát thành bụi.”
19 Ngay giờ đó các thầy dạy giáo luật và các trưởng tế muốn ra tay bắt Ngài, nhưng họ sợ dân, vì họ biết Ngài kể ngụ ngôn đó để ám chỉ họ.
Chúa Giải Ðáp Việc Ðóng Thuế
(Mat 22:15-22; Mác 12:13-17)
20 Họ theo dõi Ngài và sai các mật thám giả làm người hiền lành đi theo Ngài, chờ nghe Ngài nói lỡ lời, để bắt nộp Ngài cho nhà cầm quyền và cho chính quyền của tổng trấn. 21 Họ hỏi Ngài rằng, “Thưa Thầy, chúng tôi biết Thầy nói và dạy cách thẳng thắn, không thiên vị ai, nhưng cứ theo chân lý dạy dỗ đường lối của Ðức Chúa Trời. 22 Chúng ta có nên nộp thuế cho Sê-sa hay không?”
23 Nhưng Ngài nhìn thấy rõ lòng xảo quyệt của họ nên nói với họ, 24 “Hãy cho Ta xem một đồng tiền. [a] Hình ảnh và danh hiệu này của ai?”
Họ đáp, “Của Sê-sa.”
25 Ngài phán, “Hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và hãy trả cho Ðức Chúa Trời những gì của Ðức Chúa Trời.”
26 Trước mặt mọi người họ không thể bắt bẻ một lời nào của Ngài. Họ sững sờ trước câu trả lời của Ngài và im miệng.
Sự Sống Lại của Người Chết
(Mat 22:23-33; Mác 12:18-27)
27 Bấy giờ có mấy người Sa-đu-sê, những người cho rằng không có sự sống lại, đến gặp Ngài và hỏi 28 rằng, “Thưa Thầy, Môi-se đã viết cho chúng ta rằng, nếu anh hay em trai của một người có vợ rồi qua đời mà không con nối dõi thì em trai hay anh của người đó phải lấy người vợ góa ấy để lưu truyền dòng giống cho anh hay em mình. 29 Bây giờ có bảy anh em. Người thứ nhất lấy vợ rồi chết, không con; 30 người thứ hai, 31 rồi người thứ ba đều lấy người vợ góa ấy. Cứ thế bảy anh em đều lấy người đàn bà ấy và đều chết, không con nối dõi. 32 Cuối cùng người đàn bà ấy cũng chết. 33 Vậy trong ngày sống lại, người đàn bà ấy sẽ là vợ ai? Vì cả bảy anh em đều đã lấy bà làm vợ.”
34 Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Con cái ở đời này cưới vợ gả chồng, 35 nhưng những ai được coi là xứng đáng để hưởng phước của cõi đời đời và sống lại từ cõi chết thì khi ấy sẽ không cưới không gả nữa. 36 Vì họ không thể chết nữa, bởi họ sẽ giống như các thiên sứ và là con cái Ðức Chúa Trời, vì họ là con cái của sự sống lại. 37 Còn về sự sống lại của người chết, Môi-se cũng đã cho thấy điều ấy trong đoạn kinh văn về bụi gai cháy khi ông gọi Chúa là Ðức Chúa Trời của Áp-ra-ham, Ðức Chúa Trời của I-sác, và Ðức Chúa Trời của Gia-cốp. 38 Ðiều đó có nghĩa rằng Ðức Chúa Trời không phải là Ðức Chúa Trời của những kẻ chết, nhưng của những người sống, vì đối với Ngài, tất cả đều đang sống.”
39 Nghe vậy mấy thầy dạy giáo luật nói, “Thưa Thầy, Thầy giải đáp hay quá!” 40 Từ đó họ không dám chất vấn Ngài điều gì nữa.
Liên Hệ Giữa Chúa và Ða-vít
(Mat 22:41-46; Mác 12:35-37)
41 Bấy giờ Ngài hỏi họ, “Làm thể nào người ta có thể nói Ðấng Christ là Con của Ða-vít, 42 trong khi chính Ða-vít đã nói trong Thánh Thi,
‘Chúa phán với Chúa của tôi,
“Hãy ngồi bên phải Ta,
43 Cho đến khi Ta đặt những kẻ thù của Con làm bệ chân Con.”’
44 Vậy Ða-vít đã gọi Ngài là ‘Chúa,’ thì làm thể nào Ngài là con ông ấy?”
Chúa Trách Các Thầy Dạy Giáo Luật
(Mat 23:1-36; Mác 12:38-40)
45 Trong khi mọi người đang lắng nghe, Ngài nói với các môn đồ Ngài, 46 “Các ngươi hãy coi chừng các thầy dạy giáo luật, những người ưa dạo quanh trong chiếc áo dài lụng thụng, muốn được chào hỏi kính cẩn ở giữa chợ, luôn dành những chỗ ngồi tôn trọng nhất trong các hội đường, và thích ngồi ở bàn danh dự nơi các đám tiệc. 47 Họ nuốt nhà các bà góa, mà lúc nào cũng làm ra vẻ đạo mạo bằng những bài cầu nguyện dài lê thê. Những người ấy sẽ nhận bản án nặng nề hơn.”
Ê-li-hu Lên Án Thái Ðộ Tự Cho Mình Là Công Chính của Gióp
35 Ê-li-hu lại tiếp tục nói:
2 Ông nói, “Các người nghĩ tôi bị như thế nầy là đúng hay sao?
Trong việc nầy chẳng phải tôi đúng hơn Ðức Chúa Trời sao?”
3 Ông đặt vấn đề rằng, “Ðối với Ngài, con sống ngay lành nào có lợi gì chăng?
Nếu con cứ giữ mình không phạm tội thì có ích gì chăng?”
4 Tôi xin trả lời ông,
Và trả lời luôn cho các bạn của ông.
5 Xin quý vị hãy nhìn lên bầu trời và ngắm các tầng mây;
Há chẳng phải chúng ở trên trời cao trên đầu quý vị sao?
6 Nếu ông phạm tội, liệu ông sẽ gây thiệt hại gì cho Ngài chăng?
Nếu tội ông gia tăng, điều đó có ảnh hưởng gì đến Ngài sao?
7 Nếu ông là người ngay lành, ông sẽ cho Ngài được điều gì?
Hay Ngài sẽ nhận được gì nơi tay của ông chăng?
8 Sự gian ác của ông chỉ có hại cho loài người giống như ông thôi;
Sự ngay lành của ông cũng chỉ có lợi cho con cái loài người.
9 Vì bị quá nhiều áp bức người ta kêu la than oán;
Bị tay bọn cường quyền bóc lột, người dân kêu cứu khắp nơi.
10 Nhưng không ai hỏi, “Ðức Chúa Trời, Ðấng Tạo Hóa của tôi,
Ðấng làm cho tôi có thể cất tiếng hát giữa đêm khuya,
11 Ðấng dạy chúng ta hiểu biết nhiều hơn các loài thú trên đất,
Ðấng làm cho chúng ta khôn hơn các chim trời đâu rồi?”
12 Người ta cứ kêu la than oán nhưng chẳng ai đáp lời,
Vì lòng con người tội lỗi vẫn còn đầy kiêu ngạo.
13 Thật vậy Ðức Chúa Trời không muốn lắng nghe những lời kêu cầu rỗng tuếch,
Ðấng Toàn Năng không đoái đến những lời kêu cứu ấy chút nào,
14 Huống chi nay ông nói, “Tuy tôi không thấy Ngài, nhưng tôi cứ trình duyên cớ của tôi lên trước mặt Ngài,”
Rồi ông trông đợi Ngài cứu xét thì quả là luống công vô ích.
15 Bây giờ Ngài không thèm trừng phạt trong khi Ngài nổi giận,
Ấy chẳng qua là Ngài chẳng màng đến sự điên dại của loài người.
16 Cho nên thưa ông Gióp, ông đã nói toàn những chuyện không đâu;
Ông nói nhiều nhưng toàn là hư văn rỗng tuếch.
Chỗ Ở Trên Trời
5 Vì chúng ta biết rằng nếu căn lều tạm của chúng ta, nơi chúng ta đang sống dưới đất này bị phá hủy, chúng ta có một tòa nhà đời đời trên trời, không do bàn tay loài người dựng nên nhưng do Ðức Chúa Trời. 2 Thật vậy chúng ta đang rên rỉ trong nơi ở tạm này, mong mỏi sớm được mặc lấy chỗ ở trên trời; 3 một khi chúng ta được mặc lấy chỗ ở ấy, chúng ta sẽ không còn trần trụi nữa. 4 Vì khi còn ở trong lều tạm này, chúng ta rên rỉ dưới những gánh nặng, không phải vì chúng ta muốn cổi bỏ thân xác thuộc về đất này, nhưng vì chúng ta muốn được mặc lấy thân thể thuộc về trời, để những gì sẽ chết này có thể bị sự sống nuốt đi. 5 Ðấng đã chuẩn bị chúng ta cho mục đích này là Ðức Chúa Trời, Ðấng ban Ðức Thánh Linh làm bảo chứng cho chúng ta.
6 Vậy chúng ta phải luôn có niềm tin vững vàng đó, và biết rằng khi chúng ta còn ở trong thân thể này, chúng ta còn ở ngoài thân thể Chúa sẽ ban. 7 Vì chúng ta bước đi bởi đức tin, chứ không phải bởi mắt thấy.
8 Do chúng tôi có niềm tin vững vàng đó, chúng tôi nghĩ rằng thà vắng mặt khỏi thân xác để về hiện diện với Chúa thì hơn. 9 Vì vậy dù ở trong thân xác này hay dù ra khỏi, mục đích của chúng ta vẫn là làm vui lòng Chúa. 10 Vì tất cả chúng ta phải trình diện trước tòa của Ðấng Christ, để mỗi người được báo trả xứng đáng cho những việc tốt hay xấu mình làm lúc còn trong thân xác.
Chức Vụ Giải Hòa
11 Vậy do biết kính sợ Chúa, chúng tôi cố gắng thuyết phục mọi người. Ðức Chúa Trời biết rõ chúng tôi và tôi hy vọng rằng lương tâm anh chị em cũng biết rõ chúng tôi. 12 Chúng tôi không muốn lại nói về mình với anh chị em, nhưng muốn cho anh chị em có cơ hội để hãnh diện về chúng tôi, hầu có thể đối đáp với những kẻ thích phô trương bề ngoài nhưng không có thực chất trong lòng. 13 Vì nếu chúng tôi cuồng nhiệt, ấy là vì Ðức Chúa Trời; hoặc nếu chúng tôi thận trọng, ấy là vì anh chị em.
14 Vì tình yêu của Ðấng Christ thúc giục chúng tôi, chúng tôi tin rằng, khi một người đã chết thay cho mọi người thì mọi người coi như đã chết, 15 và vì Ngài đã chết thay cho mọi người, nên những người đang sống không nên sống cho mình nữa, nhưng hãy sống cho Ðấng đã chết và đã sống lại cho mình.
16 Vậy từ nay trở đi chúng tôi không nhận thức ai theo xác thịt nữa, dù rằng đã có lần chúng tôi nhận thức Ðấng Christ theo xác thịt, nhưng nay chúng tôi không nhận thức Ngài theo cách ấy nữa. 17 Vậy nếu ai ở trong Ðấng Christ thì người ấy là một tạo vật mới; những gì cũ đã qua đi; này, mọi sự đều trở nên mới.
18 Mọi điều ấy đều đến từ Ðức Chúa Trời, Ðấng đã giải hòa chúng ta với chính Ngài qua Ðấng Christ và đã ban cho chúng ta chức vụ giải hòa; 19 hay nói cách khác, trong Ðấng Christ, Ðức Chúa Trời đang giải hòa thế gian với chính Ngài, không kể đến các vi phạm của họ nữa, và đã trao cho chúng ta sứ điệp giải hòa. 20 Vậy chúng ta là những đại sứ của Ðấng Christ, như thể Ðức Chúa Trời đang mời gọi qua chúng ta. Thay cho Ðấng Christ chúng tôi nài xin anh chị em: hãy làm hòa với Ðức Chúa Trời. 21 Vì cớ chúng ta, Ðức Chúa Trời đã khiến Ðấng không biết tội lỗi thành người có tội, để nhờ ở trong Ngài, chúng ta trở nên những người công chính trước mặt Ðức Chúa Trời.
Copyright © 2011 by Bau Dang