Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

M’Cheyne Bible Reading Plan

The classic M'Cheyne plan--read the Old Testament, New Testament, and Psalms or Gospels every day.
Duration: 365 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Xuất Hành 12:22-51

22 Hãy lấy một bó cây bài hương, nhúng vào chậu máu, rồi phết máu trong chậu ấy vào thanh ngang và hai thanh dọc của khung cửa nhà mình. Không ai trong anh chị em được ra khỏi nhà mình cho đến sáng, 23 Chúa sẽ đi ngang qua để đánh phạt người Ai-cập. Khi Ngài thấy máu bôi nơi thanh ngang và hai thanh dọc của khung cửa, Chúa sẽ vượt qua cửa nhà ấy và không cho thần hủy diệt vào trong nhà để đánh giết anh chị em. 24 Anh chị em hãy giữ lễ nầy như một quy luật đời đời cho mình và cho con cháu mình. 25 Khi anh chị em vào trong đất Chúa sẽ ban cho anh chị em như Ngài đã hứa, anh chị em phải giữ lễ nầy. 26 Khi con cháu anh chị em hỏi, ‘Lễ nầy có ý nghĩa gì?’ 27 Anh chị em hãy bảo, ‘Ðó là con vật hiến tế của Lễ Vượt Qua dâng lên Chúa, vì Ngài đã vượt qua nhà người I-sơ-ra-ên ở Ai-cập khi Ngài đánh phạt người Ai-cập, nhưng chừa nhà chúng ta lại.’” Dân bèn sấp mình xuống và thờ phượng. 28 Dân I-sơ-ra-ên đi và làm y những gì Chúa đã truyền cho Môi-se và A-rôn.

Tai Họa Thứ Mười: Con Ðầu Lòng Bị Giết

29 Ðến nửa đêm Chúa đánh chết tất cả con đầu lòng trong đất Ai-cập, từ con đầu lòng của Pha-ra-ôn đang ngồi trên ngai cho đến con đầu lòng của người tù bị giam trong ngục tối, cùng tất cả con đầu lòng của mọi súc vật. 30 Ðêm ấy Pha-ra-ôn thức dậy; ông, quần thần của ông, và tất cả người Ai-cập đều thức dậy. Có tiếng kêu la khóc lóc thảm thiết trong khắp đất Ai-cập, vì không nhà nào không có người chết. 31 Ðang đêm, ông cho triệu Môi-se và A-rôn vào và nói, “Hãy đứng dậy và đi khỏi dân ta, các ngươi và dân I-sơ-ra-ên. Hãy đi đi. Hãy thờ phượng Chúa như các ngươi đã nói. 32 Hãy đem các đàn chiên dê và các đàn bò đi như các ngươi đã nói. Hãy đi và cầu phúc cho ta.”

33 Dân Ai-cập hối thúc dân I-sơ-ra-ên phải vội vã ra khỏi xứ sở của họ, vì họ bảo, “Chúng ta sẽ chết hết.” 34 Vì thế dân phải lấy bột đã nhào nhưng chưa kịp dậy men, rồi lấy áo choàng bọc chậu bột lại, và vác lên vai ra đi.

Tước Ðoạt Của Cải Dân Ai-cập

35 Dân I-sơ-ra-ên đã làm như Môi-se đã dặn họ. Họ hỏi xin người Ai-cập những bảo vật bằng bạc và bằng vàng, cùng với những y phục đắt tiền dành để mặc trong những dịp lễ hội. 36 Chúa làm cho người I-sơ-ra-ên được lòng người Ai-cập, nên chúng ban cho người I-sơ-ra-ên những gì họ hỏi xin. Thế là họ đã tước lấy của cải của người Ai-cập.

Hành Trình từ Ram-se đến Su-cốt

37 Dân I-sơ-ra-ên ra đi từ Ram-se đến Su-cốt. Có khoảng sáu trăm ngàn người đàn ông đi bộ, không kể trẻ con. 38 Cũng có những dân tạp chủng đi lên với họ. Ai nấy dẫn theo các đàn súc vật của mình, nào chiên, dê, bò, lừa, thật đông đúc. 39 Họ lấy bột đã nhồi nhưng chưa kịp dậy men mang ra khỏi Ai-cập làm bánh và nướng ăn. Bột ấy chưa kịp dậy men, vì họ bị đuổi ra khỏi Ai-cập, và không thể đợi cho men dậy. Ngay cả thực phẩm, họ cũng không kịp chuẩn bị để mang theo.

40 Thời gian dân I-sơ-ra-ên ở tại Ai-cập là bốn trăm ba mươi năm. 41 Vào cuối bốn trăm ba mươi năm, trong chính ngày đó, tất cả các đội ngũ của Chúa đã ra khỏi xứ Ai-cập. 42 Ðó là đêm Chúa đã quan tâm đặc biệt để đem họ ra khỏi xứ Ai-cập. Ðêm đó là đêm toàn dân I-sơ-ra-ên phải giữ, trải qua mọi thế hệ, để nhớ ơn Chúa đã giải cứu họ.

Chỉ Thị về Lễ Vượt Qua

43 Chúa phán với Môi-se và A-rôn, “Ðây là quy luật về Lễ Vượt Qua: Không người ngoại bang nào được ăn lễ ấy. 44 Chỉ những nô lệ được mua về và đã được cắt bì mới được phép ăn. 45 Không một du khách ngoại quốc hay một người nào trong dân ngoại đến làm thuê được ăn. 46 Khi cử hành lễ ấy, các ngươi phải ăn trong nhà; không ai được đem thịt ra khỏi nhà mà ăn. Các ngươi không được làm gãy xương nào của con vật. 47 Toàn thể hội chúng I-sơ-ra-ên sẽ ăn lễ ấy. 48 Nếu một người ngoại quốc sống ở giữa các ngươi muốn được ăn lễ ấy thì tất cả người nam trong gia đình người ấy phải được cắt bì; bấy giờ người ấy mới được đến gần để ăn thánh lễ. Người ấy sẽ được xem như người bản quốc. Nhưng bất cứ người nam nào không được cắt bì sẽ không được phép ăn lễ ấy. 49 Ðó là quy luật chung cho người bản quốc và người ngoại quốc sống giữa các ngươi.”

50 Toàn dân I-sơ-ra-ên làm y như lịnh Chúa đã truyền cho Môi-se và A-rôn. 51 Chính ngày đó Chúa đem dân I-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ai-cập, theo từng đội ngũ của họ.

Lu-ca 15

Con Chiên Lạc

(Mat 18:12-14)

15 Khi ấy tất cả những người thu thuế và những kẻ tội lỗi đến gần Ngài để nghe Ngài giảng dạy. Thấy vậy những người Pha-ri-si và các thầy dạy giáo luật lầm bầm rằng, “Người này tiếp những kẻ tội lỗi và ăn uống với chúng.” Vì vậy Ngài kể cho họ ngụ ngôn này:

“Ai trong các ngươi có một trăm con chiên, nếu bị mất một con, mà không để chín mươi chín con kia trong đồng, và đi tìm con bị mất cho đến khi tìm được chăng? Khi đã tìm được rồi, người ấy vui mừng vác nó lên vai mang về. Khi về đến nhà, người ấy mời bạn bè và láng giềng đến và nói, ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên bị mất.’

Cũng vậy, Ta nói với các ngươi, trên thiên đàng sẽ vui mừng về một người tội lỗi ăn năn hơn về chín mươi chín người ngay lành không cần ăn năn.”

Ðồng Bạc Mất

“Hoặc có người phụ nữ nào có mười đồng bạc, [a] nếu bị mất một đồng mà lại không thắp đèn, quét nhà, và tìm kiếm kỹ càng cho đến khi tìm được chăng? Khi đã tìm được rồi, người ấy mời bạn bè và láng giềng đến và nói, ‘Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng bạc bị mất.’

10 Cũng vậy, Ta nói với các ngươi, sẽ có vui mừng trước mặt các thiên sứ của Ðức Chúa Trời về một người tội lỗi ăn năn.”

Ðứa Con Phóng Ðãng

11 Ngài lại nói, “Một người kia có hai con trai. 12 Người con thứ nói với cha, ‘Thưa cha, xin cha cho con phần gia tài sẽ thuộc về con.’ Người cha chia gia tài cho hai con. 13 Chẳng bao lâu sau đó, người con thứ tóm thâu tất cả những gì thuộc về mình và lên đường đi phương xa. Ở đó anh tiêu xài phung phí tài sản của mình và sống rất phóng đãng. 14 Sau khi anh đã tiêu sạch mọi sự mình có, cả xứ gặp phải một nạn đói rất trầm trọng, và anh bắt đầu lâm vào cảnh túng thiếu. 15 Anh xin đi làm thuê cho một người bản xứ. Người ấy sai anh ra đồng chăn heo. 16 Anh ao ước được lấy vỏ đậu của heo ăn để ăn cho no, nhưng người ta không cho. 17 Bấy giờ anh mới giác ngộ và nói, ‘Bao nhiêu người làm thuê ở nhà cha ta có cơm bánh ăn không hết, còn ta ở đây lại bị chết đói thể này.’ 18 Ta sẽ đứng dậy, trở về với cha ta, và thưa với cha ta rằng, ‘Thưa cha, con đã phạm tội với Trời và với cha. 19 Con không xứng đáng được gọi là con của cha nữa. Xin cha cho con được như một người làm thuê của cha.’

20 Ðoạn anh đứng dậy và trở về với cha anh. Trong khi anh còn ở đàng xa, người cha đã trông thấy và động lòng thương xót. Ông chạy đến ôm lấy anh và hôn anh. 21 Người con nói với ông, ‘Thưa cha, con đã phạm tội với Trời và với cha. Con không xứng đáng được gọi là con của cha nữa.’ 22 Nhưng người cha bảo các đầy tớ của ông, ‘Hãy mau mau lấy áo choàng tốt nhất mặc cho cậu, hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, hãy lấy giày mang vào chân cậu, 23 và hãy bắt một bò con mập làm thịt để chúng ta ăn mừng, 24 vì con của tôi đây tưởng đã chết mà bây giờ còn sống, tưởng đã mất mà bây giờ đã tìm lại được.’ Thế là họ bắt đầu ăn mừng.

25 Lúc ấy người con cả của ông đang ở ngoài đồng. Khi anh về gần đến nhà và nghe có tiếng đàn ca nhảy múa, 26 anh gọi một đầy tớ đến và hỏi xem trong nhà có chuyện gì. 27 Người ấy đáp, ‘Em cậu vừa trở về. Cha cậu đã bắt bò con mập làm thịt, vì thấy cậu ấy trở về bình an mạnh khỏe.’ 28 Người con cả liền nổi giận và không chịu vào nhà; vì thế cha anh đi ra và khuyên anh. 29 Nhưng anh trả lời và nói với cha anh, ‘Cha xem đó, bao nhiêu năm nay con phục vụ cha, con không bao giờ làm trái lệnh cha, nhưng chưa bao giờ cha cho con một con dê con để con vui vẻ với bạn bè. 30 Nhưng khi thằng con ấy của cha, đứa đã phung phí gia tài của cha với phường đĩ điếm, trở về thì cha làm thịt bò con mập ăn mừng!’

31 Nhưng người cha nói với anh, ‘Con ơi, con luôn luôn ở với cha. Tất cả những gì của cha là của con. 32 Nhưng bây giờ chúng ta nên làm tiệc ăn mừng và vui vẻ, vì em con đây đã chết mà bây giờ lại sống, đã mất mà bây giờ đã tìm lại được.’”

Gióp 30

Gióp Lại Tiếp Tục Binh Vực Ông

30 Nhưng bây giờ những người trẻ tuổi hơn tôi chế nhạo tôi,
Những người trẻ mà cha của họ tôi coi thường và đặt làm việc chung với đàn chó chăn bầy của tôi.
Phải, sức lực của đôi tay chúng còn có ích gì cho tôi,
Khi sự cường tráng của chúng không còn nữa chăng?
Chúng gầy guộc vì nạn đói;
Chúng phải kiếm ăn trong đồng không mông quạnh,
Nơi trước kia chỉ là chỗ hoang vắng tiêu điều.
Chúng phải bứt lá có chất muối trong bụi để ăn;
Chúng phải ăn rễ cây bách xù để sống.
Chúng bị đuổi đi khỏi xã hội loài người;
Người ta la hét xua đuổi chúng như đuổi quân trộm cắp.
Chúng bị buộc phải sống ở các gành đá trong thung lũng,
Trong các hang hố dưới đất và trong các hốc đá.
Chúng la lối nhau om sòm trong các bụi rậm;
Chúng sống chen chúc với nhau dưới các lùm gai.
Chúng là con cái của những kẻ dại dột, những kẻ không ra gì;
Chúng đã bị đuổi xua ra khỏi xứ.
Nhưng bây giờ tôi đã trở thành đề tài cho chúng nhạo báng,
Làm đầu đề cho chúng mỉa mai.
10 Chúng ghê tởm tôi, chúng lánh xa tôi;
Chúng không ngần ngại phun nước bọt vào mặt tôi.
11 Bởi vì Ngài đã làm cho dây cung của tôi bị chùng và khiến tôi bị tổn thương,
Nên chúng chẳng còn kiêng nể tôi nữa.
12 Ðám người trẻ ấy nổi lên chống lại tôi ở bên phải;
Chúng xô đẩy chân tôi;
Chúng đắp mô gài bẫy trên đường tôi đi, để tôi bị tiêu diệt.
13 Chúng phá hủy đường lối tôi;
Chúng làm mọi cách để tôi sớm bị hại;
Chẳng có ai kiềm chế chúng cả.
14 Chúng ập đến như quân thù xông qua một lỗ thủng lớn nơi tường thành;
Trong lúc tôi bị hoạn nạn, chúng tràn vào tấn công ào ạt.
15 Các cơn kinh hãi ập xuống tôi;
Danh dự của tôi bị chúng đùa đi như gió;
Tài sản của tôi bị tan biến như mây gặp phải cuồng phong.
16 Bây giờ sức sống trong tôi tan đi cách mau chóng;
Những ngày khốn khổ cứ bám chặt lấy tôi.
17 Ban đêm xương tôi nhức nhối như bị đâm vào cơ thể;
Da thịt tôi đau đớn không ngừng.
18 Ngài dùng sức mạnh túm lấy áo tôi;
Ngài siết cổ tôi ngay ở cổ áo.
19 Ngài ném tôi vào vũng bùn;
Tôi trở nên như bụi như tro.
20 Con kêu cầu Ngài, nhưng Ngài không đáp lời con;
Con đứng dậy để Ngài thấy, nhưng Ngài nhìn rồi làm ngơ.
21 Ngài đối với con quá tàn nhẫn;
Ngài dùng cánh tay quyền năng của Ngài bách hại con.
22 Ngài nhấc bổng con lên và tung con theo luồng gió;
Ngài làm cho tài sản của con tan biến như bị bão tố thổi đi.
23 Vì con biết Ngài sẽ đem con vào cõi chết;
Ði đến nơi đã định cho mọi kẻ sống trên đời.
24 Tuy nhiên há chẳng phải trong lúc bị nguy khốn người ta mới đưa tay ra xin cứu giúp?
Hoặc trong lúc gặp hiểm nguy họ mới cất tiếng van nài?
25 Há chẳng phải con đã khóc cho người lầm than vất vả?
Hoặc linh hồn con buồn bã cho người gặp phải cảnh khó nghèo?
26 Khi con đợi phước hạnh, tai họa từ đâu lại ập đến;
Khi con chờ ánh sáng, bóng tối cứ lù lù hiện ra.
27 Ruột gan con rối bời, và con không thể nào an tâm;
Những ngày khốn khó đã ập đến trên con.
28 Con đi tới đi lui trong đêm tối, không chút ánh sáng mặt trời;
Con đứng giữa đại hội và kêu cầu sự giúp đỡ.
29 Con trở thành anh em của chó rừng,
Thành bạn bè của đà điểu.
30 Da của con đổi ra màu đen và trốc ra từng mảnh;
Xương cốt con cứ nóng sốt liên hồi.
31 Tiếng hạc cầm của con đã thành khúc nhạc buồn ảo não;
Tiếng sáo của con đã trỗi lên âm điệu bi thương.

I Cô-rinh-tô 16

Vấn Ðề Quyên Góp Giúp Các Tín Hữu Gặp Khốn Khó

16 Bây giờ về vấn đề quyên góp giúp các thánh đồ, xin anh chị em hãy theo cách tôi đã hướng dẫn các hội thánh ở vùng Ga-la-ti: Cứ vào ngày thứ nhất trong tuần,[a] mỗi người trong anh chị em hãy tùy khả năng mình để riêng ra một phần lợi tức kiếm được, và để dành đó, chứ đừng đợi khi tôi đến mới quyên. Khi tôi đến, tôi sẽ gởi những người được anh chị em tín nhiệm mang thư và món quà của anh chị em về Giê-ru-sa-lem, và nếu cần, tôi cũng sẽ đi, và những người ấy sẽ đi với tôi.

Chương Trình của Phao-lô

Tôi sẽ đến thăm anh chị em sau khi tôi đi xuyên qua vùng Ma-xê-đô-ni-a, vì tôi định sẽ đi xuyên qua vùng Ma-xê-đô-ni-a, và có lẽ tôi sẽ ở lại với anh chị em một thời gian, có thể suốt mùa đông, rồi sau đó mong anh chị em sẽ đưa tôi đến những nơi tôi định đi. Lần này nếu Chúa cho phép, tôi không muốn chỉ ghé thăm anh chị em rồi đi ngay, nhưng tôi hy vọng có thể ở lại với anh chị em ít lâu. Nhưng bây giờ tôi phải ở lại Ê-phê-sô cho đến Lễ Ngũ Tuần, vì một cánh cửa lớn mang lại nhiều kết quả đang mở rộng cho tôi, mặc dù có nhiều kẻ chống đối.

10 Nếu Ti-mô-thê đến, xin anh chị em đừng làm anh ấy sợ, vì anh ấy cũng làm công việc Chúa như tôi. 11 Vậy xin đừng ai khinh dể anh ấy, nhưng hãy tiễn anh ấy ra đi bình an để anh ấy trở về với tôi, vì tôi đang trông đợi anh ấy với các anh em khác đến đây.

12 Về A-pô-lô anh em chúng ta, tôi đã hết sức thúc giục anh ấy đi với các anh em khác đến thăm anh chị em, nhưng anh ấy chưa muốn đi bây giờ. Anh ấy sẽ đi khi có cơ hội.

Những Lời Khuyên Cuối Thư

13 Xin anh chị em hãy tỉnh thức, hãy đứng vững trong đức tin, hãy chứng tỏ khí phách của những bậc trượng phu, hãy mạnh mẽ. 14 Mọi điều anh chị em làm, hãy làm trong tình yêu thương.

15 Thưa anh chị em, tôi xin khuyên anh chị em điều này nữa: Anh chị em đều biết những người trong gia đình của Tê-pha-na; họ là những trái đầu mùa ở vùng A-chai, và họ đã hết lòng phục vụ các thánh đồ. 16 Xin anh chị em hãy thuận phục những người ấy và thuận phục những người cùng làm việc khó nhọc và vất vả với họ.

17 Tôi rất vui vì Tê-pha-na, Phô-tu-na-tu, và A-chai-cơ đã đến đây. Các anh em ấy đã bù lại sự thiếu sót của anh chị em, 18 vì các anh em ấy đã làm cho tinh thần tôi và của anh chị em được tươi mới. Vậy hãy quý trọng những người như thế.

19 Các hội thánh ở vùng A-si-a gởi lời chào thăm anh chị em. A-qui-la và Pơ-rít-ca với hội thánh nhóm họp trong nhà họ gởi lời chào thăm nồng nàn trong Chúa đến anh chị em.

20 Tất cả anh chị em ở đây gởi lời chào thăm anh chị em.

Hãy chào nhau bằng nụ hôn thánh.

21 Tôi, Phao-lô, viết lời chào thăm này bằng chính tay tôi.

22 Nếu ai không yêu mến Chúa, người ấy thật đáng bị nguyền rủa![b]

Lạy Chúa, xin Ngài mau đến![c]

23 Nguyện xin ân sủng của Ðức Chúa Jesus ở với anh chị em. 24 Tình thương của tôi ở với tất cả anh chị em trong Ðức Chúa Jesus Christ. A-men.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang