M’Cheyne Bible Reading Plan
Tai Họa Thứ Tám: Châu Chấu
10 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đến gặp Pha-ra-ôn, vì Ta đã để cho nó và quần thần của nó cứng lòng, hầu Ta có thể bày tỏ các quyền năng phép lạ của Ta ở giữa chúng, 2 và để ngươi có thể thuật lại cho con cháu các ngươi và con cháu chúng những gì Ta đã làm cho người Ai-cập, những phép lạ Ta đã biểu dương giữa chúng ra làm sao, để các ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa.”
3 Vậy Môi-se và A-rôn đến ra mắt Pha-ra-ôn và nói với ông ấy, “Chúa, Ðức Chúa Trời của người Hê-bơ-rơ, phán thế nầy, ‘Ngươi cứ từ chối không chịu hạ mình xuống trước mặt Ta cho đến bao lâu nữa? Hãy để dân Ta đi, để chúng thờ phượng Ta. 4 Vì nếu ngươi từ chối không cho dân Ta đi, ngày mai Ta sẽ đem châu chấu vào trong đất nước ngươi. 5 Chúng sẽ bao phủ mặt đất, đến nỗi không ai có thể thấy mặt đất nữa. Chúng sẽ cắn phá những gì mưa đá còn chừa lại. Chúng sẽ cắn phá mọi cây cối mọc lên ngoài đồng của các ngươi. 6 Chúng sẽ tràn ngập trong cung điện ngươi, dinh thự của quần thần ngươi, và nhà cửa của toàn dân Ai-cập. Ðó là điều cha ông ngươi, hoặc cha ông của tổ tiên ngươi chưa hề thấy, kể từ khi họ có mặt trên đất cho đến ngày nay.’” Nói xong ông quay gót ra đi, lìa khỏi Pha-ra-ôn.
7 Quần thần của Pha-ra-ôn tâu với ông, “Người ấy sẽ còn là mối họa cho chúng ta đến bao lâu nữa? Xin hãy để dân ông ấy ra đi, để họ có thể thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của họ; chẳng lẽ bệ hạ không biết Ai-cập sắp bị diệt vong rồi sao?”
8 Vậy người ta đưa Môi-se và A-rôn trở lại gặp Pha-ra-ôn. Pha-ra-ôn nói với hai ông, “Hãy đi thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi. Nhưng ai sẽ đi?”
9 Môi-se đáp, “Tất cả chúng tôi sẽ đi, già cũng như trẻ, con trai và con gái chúng tôi, luôn cả đàn chiên và đàn bò của chúng tôi, tất cả đều sẽ đi hết, vì chúng tôi sẽ cử hành một đại lễ trọng thể cho Chúa.”
10 Ông đáp, “Thế thì nguyện Chúa ở với các ngươi, vì ta không để cho các ngươi và những con nhỏ của các ngươi đi đâu. Rõ ràng trong đầu các ngươi đang có âm mưu đen tối. 11 Không! Không bao giờ! Nếu đi thì chỉ đàn ông các ngươi đi, để thờ phượng Chúa mà thôi, vì đó là điều các ngươi yêu cầu.” Rồi họ đuổi hai ông ra cho khuất mắt Pha-ra-ôn.
12 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đưa tay ngươi ra trên đất Ai-cập, để châu chấu đến trên nó và cắn phá tất cả cây cối trong nước, tức tất cả những gì mưa đá còn chừa lại.”
13 Vậy Môi-se đưa cây gậy của ông ra trên đất Ai-cập. Chúa khiến một trận gió đông thổi qua trên xứ suốt ngày và suốt đêm đó. Ðến sáng hôm sau trận gió đông ấy đã mang châu chấu vào xứ rồi. 14 Châu chấu đến bao phủ trên cả đất Ai-cập, đậu đầy trên toàn cõi Ai-cập, đông vô số kể, đông đến nỗi trước đó chưa hề có như thế, và sau nầy cũng không bao giờ có như vậy. 15 Chúng bao phủ cả mặt đất, khiến mặt đất biến thành một màu đen. Chúng cắn phá tất cả những cây cỏ trong xứ; chúng ăn sạch những hoa quả mưa đá còn chừa lại. Bấy giờ không một cây nào còn xanh, bất kỳ cây gì hay hoa màu gì ngoài đồng, trong cả đất Ai-cập.
16 Pha-ra-ôn vội vàng cho triệu Môi-se và A-rôn vào và nói, “Ta đã phạm tội với Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi và có lỗi với các ngươi. 17 Hãy tha lỗi cho ta một lần nầy nữa, và hãy cầu nguyện với Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi, để ít nữa Ngài cũng cất đi khỏi ta tai họa chết người nầy.”
18 Vậy Môi-se rời khỏi Pha-ra-ôn và cầu nguyện với Chúa. 19 Chúa đổi luồng gió thành một trận gió tây cực mạnh, cuốn tất cả châu chấu và quăng chúng vào Hồng Hải;[a] không một con châu chấu nào còn sót lại trên toàn cõi Ai-cập. 20 Nhưng Chúa để cho lòng Pha-ra-ôn cứ cứng cỏi; ông không để dân I-sơ-ra-ên ra đi.
Tai Họa Thứ Chín: Bóng Tối
21 Chúa phán với Môi-se, “Hãy đưa tay ngươi lên trời, để bóng tối bao trùm cả đất Ai-cập; bóng tối ấy có thể cảm nhận như sờ được.” 22 Môi-se đưa tay lên trời, bóng tối dày đặc bao trùm cả đất Ai-cập suốt ba ngày. 23 Người ta không thể nhìn thấy nhau. Trong ba ngày đó họ không thể rời khỏi chỗ của họ, nhưng nơi ở của toàn dân I-sơ-ra-ên đều có ánh sáng.
24 Bấy giờ Pha-ra-ôn cho gọi Môi-se vào và nói, “Hãy đi và thờ phượng Chúa, chỉ các đàn chiên dê và đàn bò của các ngươi là phải ở lại. Các con nhỏ của các ngươi cũng được phép ra đi chung với các ngươi.”
25 Nhưng Môi-se đáp, “Xin bệ hạ cho chúng tôi mang các con vật hiến tế và các của lễ thiêu của chúng tôi theo để chúng tôi dâng của tế lễ lên Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng tôi. 26 Các đàn súc vật của chúng tôi phải đi với chúng tôi; không một móng nào sẽ bị bỏ lại, vì chúng tôi phải chọn một số trong chúng để dâng làm của lễ thờ phượng Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng tôi. Chúng tôi chưa biết sẽ dùng những con nào để dâng làm của lễ thờ phượng Chúa cho đến khi chúng tôi đến nơi ấy.” 27 Nhưng Chúa để cho lòng Pha-ra-ôn cứng cỏi; ông không để họ đi.
28 Pha-ra-ôn nói với Môi-se, “Hãy đi ra khỏi đây. Hãy liệu hồn mà đừng đến gặp mặt ta nữa, vì ngày nào ngươi thấy mặt ta, ngày ấy ngươi sẽ chết.”
29 Môi-se đáp, “Xin cứ y như lời bệ hạ nói. Tôi sẽ không bao giờ muốn đến triều kiến trước mặt bệ hạ nữa.”
Khuyên Phải Ăn Năn
13 Trong lúc ấy mấy người ở đó thuật lại với Ngài về việc những người Ga-li-lê bị Phi-lát giết rồi lấy máu họ trộn với những lễ vật họ đem dâng. 2 Ngài đáp lời và nói với họ, “Các ngươi nghĩ những người Ga-li-lê đó bị như vậy là có tội hơn mọi người Ga-li-lê khác sao? 3 Không đâu, Ta nói với các ngươi, nếu các ngươi không ăn năn, tất cả các ngươi cũng sẽ chết mất như vậy. 4 Hay mười tám người bị Tháp Si-lô-am đổ xuống đè chết, các ngươi nghĩ những người đó có tội hơn mọi người sống ở Giê-ru-sa-lem sao? 5 Không đâu, Ta nói với các ngươi, nếu các ngươi không ăn năn, tất cả các ngươi cũng sẽ chết mất như vậy.”
Cây Vả Không Ra Trái
6 Bấy giờ Ngài kể ngụ ngôn này: “Một người kia trồng một cây vả trong vườn nho mình. Người ấy đến hái trái, nhưng chẳng thấy trái nào. 7 Vì thế ông nói với người làm vườn, ‘Anh coi, đã ba năm nay, tôi ra cây vả này tìm trái nhưng chẳng thấy trái nào. Vậy hãy đốn nó đi. Tại sao để nó choán đất?’ 8 Nhưng người làm vườn nói, ‘Thưa chủ, xin chủ để yên nó thêm một năm này nữa. Tôi sẽ đào xung quanh gốc nó và bón phân vào. 9 Có lẽ năm tới nó sẽ ra trái, còn không, xin chủ cứ cho đốn.’”
Chúa Chữa Lành Người Ðàn Bà Bị Còng Lưng
10 Một ngày Sa-bát nọ Ngài giảng dạy trong một hội đường. 11 Này, tại đó có một bà bị quỷ hại phải tàn tật đã mười tám năm. Bà cứ khòm lưng mãi chứ không thể đứng thẳng lên được. 12 Ðức Chúa Jesus thấy bà, Ngài gọi bà lại và nói, “Này bà, bà đã được giải thoát khỏi tật nguyền.” 13 Ngài đặt tay trên bà, lập tức bà đứng thẳng lên và bắt đầu tôn vinh Ðức Chúa Trời.
14 Nhưng người quản lý hội đường nổi giận vì Ðức Chúa Jesus chữa bịnh trong ngày Sa-bát. Ông nói với đám đông, “Có sáu ngày để làm việc. Muốn được chữa bịnh, hãy đến vào những ngày đó; đừng đến trong ngày Sa-bát.”
15 Nhưng Chúa trả lời ông và nói, “Hỡi các ngươi, những kẻ đạo đức giả! Có ai trong các ngươi trong ngày Sa-bát không mở dây cho bò hay lừa của mình rời máng cỏ để dắt nó đi uống nước chăng? 16 Vậy tại sao con gái của Áp-ra-ham này đã bị Sa-tan trói buộc mười tám năm nay lại không được mở trói để hưởng tự do trong ngày Sa-bát?”
17 Sau khi Ngài nói như vậy, những kẻ chống đối Ngài cảm thấy xấu hổ, còn mọi người trong đám đông đều vui mừng vì những việc vinh diệu Ngài làm.
Hạt Cải
(Mat 13:31-32; Mác 4:30-32)
18 Vậy Ngài nói, “Vương quốc Ðức Chúa Trời giống như gì? Ta phải ví sánh nó với gì? 19 Vương quốc Ðức Chúa Trời giống như hạt cải người kia gieo trong vườn mình. Nó mọc lên và trở thành một cây, và chim trời đến làm tổ trong cành nó.”
Men
(Mat 13:33)
20 Ngài lại nói, “Ta phải ví sánh vương quốc Ðức Chúa Trời với gì? 21 Vương quốc Ðức Chúa Trời giống như men người đàn bà kia lấy đem trộn vào ba đấu bột cho đến khi bột dậy cả lên.”
Cửa Hẹp
(Mat 7:13-14, 21-23)
22 Ngài đi khắp các thành và các làng vừa giảng dạy vừa tiến về Giê-ru-sa-lem. 23 Có người hỏi Ngài, “Lạy Chúa, có phải chỉ có một ít người được cứu không?”
Ngài đáp, 24 “Hãy gắng sức vào cửa hẹp, vì Ta nói với các ngươi, nhiều người sẽ tìm cách vào nhưng không vào được. 25 Một khi chủ nhà đã dậy và đóng cửa, nếu các ngươi còn đứng bên ngoài, gõ cửa, và nói, ‘Chủ ơi, xin mở cửa cho chúng tôi.’ Bấy giờ chủ sẽ nói với các ngươi, ‘Ta không biết các ngươi từ đâu đến.’ 26 Khi ấy các ngươi sẽ nói, ‘Chúng tôi đã từng ăn và uống trước mặt ngài. Ngài đã từng giảng dạy trong các đường phố của chúng tôi.’ 27 Bấy giờ chủ sẽ nói, ‘Ta nói với các ngươi, Ta không biết các ngươi từ đâu đến. Hãy rời khỏi ta, hỡi những kẻ làm việc gian tà.’ 28 Bấy giờ sẽ có khóc lóc và nghiến răng khi các ngươi thấy Áp-ra-ham, I-sác, Gia-cốp, và các tiên tri được ở trong vương quốc Ðức Chúa Trời, còn các ngươi lại bị ném ra ngoài. 29 Khi ấy người ta từ phương đông, phương tây, phương bắc, và phương nam sẽ đến ngồi dự tiệc trong vương quốc Ðức Chúa Trời. 30 Này, có những kẻ cuối sẽ lên đầu và những kẻ đầu sẽ thành cuối.”
Con Cáo Già Hê-rốt
31 Ngay lúc đó có mấy người Pha-ri-si đến nói với Ngài, “Thầy nên rời khỏi nơi này, vì Hê-rốt[a] muốn giết Thầy đó.”
32 Ngài nói với họ, “Hãy đi nói với con chồn cáo ấy, ‘Hôm nay và ngày mai Ta đuổi quỷ và chữa bịnh, ngày thứ ba Ta sẽ hoàn tất công việc của Ta.’ 33 Nhưng hôm nay, ngày mai, và ngày mốt Ta phải tiếp tục cuộc hành trình, vì một tiên tri không thể chết bên ngoài Giê-ru-sa-lem.”
Chúa Quở Trách Giê-ru-sa-lem
(Mat 23:37-39)
34 “Hỡi Giê-ru-sa-lem, Giê-ru-sa-lem, ngươi giết các tiên tri và ném đá những người được sai đến với ngươi! Bao nhiêu lần Ta muốn tập họp con cái ngươi lại, như gà mẹ gọi con đến và ấp che dưới cánh, nhưng các ngươi không chịu. 35 Này, Ta phó mặc nhà các ngươi cho các ngươi. Ta nói với các ngươi: Các ngươi sẽ không thấy Ta nữa cho đến khi các ngươi nói,
‘Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!’”
Sự Khôn Ngoan của Con Người Có Hạn
28 Chắc hẳn là có mỏ bạc;
Và phải có nơi để người ta luyện vàng.
2 Sắt được lấy ra từ lòng đất;
Nấu quặng chảy ra người ta lấy được đồng.
3 Người ta xua tan bóng tối và đào bới cho đến nơi cùng tận;
Họ tìm kiếm quặng mỏ trong nơi tối tăm và mù mịt.
4 Họ đào một đường sâu vào lòng đất, nơi không người ở;
Họ vào tận nơi sâu thẳm không dấu chân người;
Họ dùng dây leo xuống nơi xa cách người sống;
Họ bị đong đưa qua lại dưới vực sâu thăm thẳm mịt mù.
5 Ðất, nơi tạo ra cơm bánh nuôi người;
Thế mà sâu bên dưới là lửa hừng nóng chảy.
6 Ðá dưới lòng đất là nơi cho ra ngọc bích;
Bụi của nó lại có vàng lẫn lộn ở trong.
7 Chim săn mồi không biết đường đến đó;
Mắt chim ưng không thấy nó bao giờ.
8 Các thú dữ chưa hề đặt chân đến đó;
Sư tử hung tàn cũng chưa đến đó khi nào.
9 Người ta tra tay vào những tảng đá hoa cương cứng ngắc;
Họ làm cho núi đổ đến tận gốc;
10 Họ đào những đường hầm trong núi đá;
Mắt họ thấy mọi báu vật của quặng mỏ trong lòng đất.
11 Họ lấp nguồn suối nước để nó không rỉ ra;
Và những gì kín giấu đã được mang ra ánh sáng.
12 Nhưng người ta phải tìm sự khôn ngoan ở đâu?
Ai biết sự thông sáng ở nơi nào?
13 Phàm nhân không biết được giá trị của nó;
Nó không thể tìm thấy trong đất của người sống.
14 Vực sâu nói, “Nó không ở trong tôi”;
Ðại dương nói, “Nó không ở với tôi.”
15 Người ta không thể dùng vàng để mua nó;
Không ai có thể cân bạc để trả tiền mua nó bao giờ.
16 Nó không thể được định giá trị bằng vàng Ô-phia,
Hoặc đem so với ngọc mã não quý báu hay ngọc bích.
17 Vàng và kim cương không thể so sánh với nó được;
Ðồ trang sức bằng vàng ròng không thể dùng để đổi nó.
18 Ðá san hô và đá quý đều không có giá trị gì so với nó;
Giá trị của khôn ngoan rất cao so với các ngọc trai.
19 Ngọc hoàng bửu của Ê-thi-ô-pi không thể sánh với nó;
Giá trị của nó không thể so với vàng ròng.
20 Vậy sự khôn ngoan đến từ đâu?
Sự thông sáng ở nơi nào?
21 Nó bị che khuất khỏi mắt của mọi loài đang sống;
Nó bị che kín khỏi mắt của các chim trời.
22 Ðịa ngục và tử thần nói,
“Tai chúng tôi có nghe tiếng đồn về nó.”
23 Duy chỉ Ðức Chúa Trời mới hiểu biết đường lối nó;
Một mình Ngài biết nó ở nơi nào.
24 Vì Ngài nhìn thấy mọi nơi ở tận cùng trái đất;
Ngài trông thấy mọi sự ở dưới trời.
25 Ngài định vận tốc cho gió;
Ngài phân phối lượng nước mưa theo mực độ của Ngài.
26 Ngài lập quy luật cho mưa;
Ngài vạch lằn cho sấm chớp;
27 Bấy giờ Ngài trông thấy sự khôn ngoan và công bố nó;
Ngài thiết lập nó và khám xét nó.
28 Ðoạn Ngài phán với loài người,
“Này, kính sợ Chúa ấy là khôn ngoan; lánh xa điều ác ấy là thông sáng.”
Ơn Nói Tiếng Lạ và Ơn Nói Tiên Tri
14 Hãy đeo đuổi tình yêu và khao khát các ân tứ thuộc linh, đặc biệt là ơn nói tiên tri. 2 Vì người được ơn nói tiếng lạ không nói với loài người, nhưng nói với Ðức Chúa Trời, bởi không ai hiểu được, vì người ấy nói các huyền nhiệm trong Ðức Thánh Linh. 3 Trong khi đó người nói tiên tri thì nói với loài người để xây dựng, khích lệ, và an ủi. 4 Người nói tiếng lạ xây dựng chính mình, còn người nói tiên tri xây dựng hội thánh. 5 Dù tôi muốn tất cả anh chị em được ơn nói tiếng lạ, nhưng tôi càng mong muốn tất cả anh chị em được ơn nói tiên tri hơn. Người được ơn nói tiên tri cao trọng hơn người được ơn nói tiếng lạ, ngoại trừ có người thông giải, để hội thánh được xây dựng.
6 Bây giờ thưa anh chị em, nếu tôi đến với anh chị em và chỉ nói tiếng lạ, mà không nói cho anh chị em một sự mặc khải, hoặc một sự hiểu biết, hoặc một lời tiên tri, hoặc một sự dạy dỗ nào thì tôi giúp ích được gì cho anh chị em chăng? 7 Các nhạc cụ không có sự sống cũng vậy, giống như ống sáo hoặc hạc cầm, nếu chúng không phát ra những âm thanh độc đáo riêng thì làm sao người ta biết đó là tiếng sáo thổi hay hạc cầm đang trỗi khúc? 8 Nếu tiếng kèn thổi lên không rõ điệu thì ai sẽ chuẩn bị ra trận? 9 Anh chị em cũng vậy, nếu miệng lưỡi anh chị em không phát âm những lời có thể hiểu được thì ai biết anh chị em nói gì? Chẳng qua là nghe anh chị em nói líu lo thôi. 10 Hẳn nhiên trên thế giới này có nhiều ngôn ngữ, nhưng không ngôn ngữ nào là không có ý nghĩa. 11 Nếu tôi không hiểu ý nghĩa của một ngôn ngữ thì người nói ngôn ngữ ấy sẽ xem tôi là người ngoại quốc, và tôi cũng xem người ấy là người ngoại quốc. 12 Anh chị em cũng vậy, vì anh chị em nhiệt thành tìm kiếm các ân tứ thuộc linh, vậy hãy tìm kiếm cho nhiều để dùng xây dựng hội thánh.
13 Vậy người được ơn nói tiếng lạ hãy cầu nguyện để có người thông giải điều mình nói. 14 Vì nếu tôi cầu nguyện bằng tiếng lạ thì tâm linh tôi cầu nguyện, nhưng tâm trí tôi chẳng được kết quả gì. 15 Vậy tôi phải làm gì? Tôi sẽ cầu nguyện bằng tâm linh và tôi cũng cầu nguyện bằng tâm trí; tôi sẽ ca ngợi bằng tâm linh và tôi cũng ca ngợi bằng tâm trí. 16 Nếu không, khi bạn chúc tụng bằng tâm linh thì làm sao một người không hiểu đang ở đó có thể nói “A-men” về những lời bạn cảm tạ, khi người ấy không hiểu bạn nói gì? 17 Dù rằng lời cảm tạ của bạn thật tốt nhưng người khác không được xây dựng. 18 Tôi tạ ơn Ðức Chúa Trời vì tôi nói tiếng lạ nhiều hơn mọi người trong anh chị em. 19 Nhưng trong hội thánh, tôi thà nói năm lời bằng tâm trí để có thể dạy dỗ người khác hơn nói mười ngàn lời bằng tiếng lạ.
20 Thưa anh chị em, về sự hiểu biết xin đừng như trẻ con; nhưng về điều ác, hãy nên như trẻ con; về sự hiểu biết, hãy như người trưởng thành.
21 Trong Luật Pháp có chép rằng,
“Bởi các thứ tiếng lạ và bởi môi miệng của những người ngoại quốc,
Ta sẽ nói với dân này;
Nhưng dù như thế, chúng vẫn chẳng nghe Ta.
Chúa phán vậy.”
22 Thế thì các tiếng lạ không phải là dấu kỳ cho các tín hữu, nhưng cho người chưa tin; còn lời tiên tri thì không phải cho người chưa tin, nhưng cho các tín hữu. 23 Khi cả hội thánh nhóm lại với nhau và ai cũng nói tiếng lạ, nếu có những người không biết hoặc những người chưa tin bước vào, họ sẽ chẳng bảo rằng anh chị em đã khùng cả rồi hay sao? 24 Nhưng nếu tất cả đều nói tiên tri, và có người chưa tin hoặc người không biết bước vào, tất cả sẽ làm cho người ấy bị bắt phục về tội lỗi mình, và tất cả sẽ làm cho người ấy bị cáo trách; 25 những gì bí mật trong lòng người ấy bị phơi bày, người ấy sẽ sấp mình xuống thờ lạy Ðức Chúa Trời và nói, “Quả thật, có Ðức Chúa Trời hiện diện giữa quý vị.”
Trật Tự Khi Nhóm Lại
26 Vậy thưa anh chị em, chúng ta phải làm thế nào? Khi anh chị em nhóm lại với nhau, ai có một thánh thi, ai có lời dạy dỗ, ai có sự mặc khải, ai có tiếng lạ, ai có ơn thông giải tiếng lạ, hãy thực hiện tất cả để xây dựng lẫn nhau. 27 Nếu có ai nói tiếng lạ, thì chỉ hai hoặc tối đa là ba người; và mỗi người phải nói theo thứ tự của mình, và phải có người thông giải. 28 Nhưng nếu không có người thông giải, người có ơn nói tiếng lạ phải im lặng trong hội thánh, người ấy hãy nói riêng giữa mình với Ðức Chúa Trời. 29 Các vị tiên tri cũng vậy, chỉ hai hoặc ba người, và những người khác sẽ thẩm định. 30 Nếu ai trong những người ngồi đó nhận được sự mặc khải từ Chúa thì người đang nói hãy ngưng lại để nhường lời, 31 vì mọi người trong anh chị em có thể lần lượt nói tiên tri để tất cả được học hỏi và khích lệ. 32 Tâm linh của các vị tiên tri thuận phục các vị tiên tri, 33 vì Ðức Chúa Trời không phải là Ðức Chúa Trời của hỗn loạn nhưng của hòa bình.
Như trong tất cả các hội thánh của các thánh đồ, 34 phụ nữ phải im lặng trong các hội thánh; họ không được phép phát biểu ý kiến, nhưng phải thuận phục như Luật Pháp đã dạy.
36 Không phải lời Ðức Chúa Trời đã phát xuất từ anh chị em sao? Không lẽ lời Ngài chỉ đến với anh chị em thôi sao?
37 Nếu ai nghĩ mình là một tiên tri hay một người thuộc linh, người ấy phải nhìn nhận rằng những gì tôi viết cho anh chị em đây là lịnh của Chúa. 38 Nếu ai không nhìn nhận điều đó, xin anh chị em đừng nhìn nhận người ấy.
39 Vậy thưa anh chị em, hãy khao khát được ơn nói tiên tri, nhưng cũng đừng cấm cản việc nói tiếng lạ. 40 Xin chúng ta hãy làm mọi sự một cách lễ độ và có trật tự.
Copyright © 2011 by Bau Dang