Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

M’Cheyne Bible Reading Plan

The classic M'Cheyne plan--read the Old Testament, New Testament, and Psalms or Gospels every day.
Duration: 365 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Xuất Hành 2

Môi-se Ðược Sinh Ra

Thuở ấy có một người thuộc dòng họ Lê-vi lập gia đình với một thiếu nữ cùng dòng họ Lê-vi. Vợ ông có thai và sinh một con trai. Bà thấy đứa con quá dễ thương nên giấu và nuôi nó được ba tháng. Ðến khi thấy không thể giấu được nữa, bà lấy một cái thúng đan bằng sậy, dùng nhựa chai và hắc ín trét cả trong lẫn ngoài. Kế đó bà để đứa bé trong thúng, rồi đem thúng ấy đặt vào giữa đám sậy nơi bờ sông. Chị của đứa bé đứng xa xa trông chừng em, xem có chuyện gì xảy đến cho đứa bé chăng.

Bấy giờ công chúa của Pha-ra-ôn xuống tắm nơi bờ sông trong khi các nữ tỳ của nàng đi dạo trên bờ. Nàng thấy một cái thúng giữa đám sậy, nên sai một nữ tỳ của nàng đến bưng nó ra. Khi mở nắp ra nàng thấy có một đứa bé. Nhìn thấy đứa bé khóc, nàng động lòng thương xót và bảo, “Ðây chắc là một đứa bé của người Hê-bơ-rơ.”

Chị của đứa bé lại gần thưa với công chúa Pha-ra-ôn, “Em có thể đi kiếm một bà vú người Hê-bơ-rơ để giúp công chúa cho nó bú không?”

Công chúa Pha-ra-ôn đáp, “Hãy đi đi.” Vậy cô bé ấy chạy đi kêu mẹ của đứa bé đến. Công chúa Pha-ra-ôn nói với bà, “Hãy đem đứa bé nầy về và nuôi nó cho tôi. Tôi sẽ chu cấp cho bà.” Thế là bà ấy đem đứa bé về nhà nuôi. 10 Khi đứa bé đã khôn lớn, bà đem nó vào cho công chúa Pha-ra-ôn. Công chúa nhận nó làm con nàng. Nàng đặt tên nó là Môi-se; nàng bảo, “Vì ta đã cứu nó ra khỏi nước.”

Môi-se Trốn Ðến Xứ Mi-đi-an

11 Khi Môi-se đã trưởng thành, một ngày kia ông đi ra thăm đồng bào ông và trông thấy cảnh họ làm lao động khổ sai. Ông thấy một người Ai-cập đang đánh một người Hê-bơ-rơ, tức một người cùng dòng giống với ông. 12 Ông nhìn tới nhìn lui và chẳng thấy ai, ông giết người Ai-cập, rồi vùi thây hắn dưới cát. 13 Hôm sau ông cũng ra thăm đồng bào ông; khi thấy hai người Hê-bơ-rơ đánh nhau, ông nói với người có lỗi, “Tại sao anh đánh đồng bào của mình?”

14 Người ấy đáp, “Ai lập ông làm người cai trị chúng tôi và làm quan để xét xử chúng tôi? Ông định giết tôi như đã giết người Ai-cập kia phải không?”

Bấy giờ Môi-se phát sợ và nghĩ, “Chắc chắn việc nầy đã bị lộ rồi.”

15 Khi Pha-ra-ôn nghe việc đó, ông cho tìm bắt để giết Môi-se. Nhưng Môi-se trốn thoát được cuộc lùng bắt[a] của Pha-ra-ôn và đến ẩn cư trong xứ Mi-đi-an. Bấy giờ ông ngồi nghỉ cạnh một giếng nước.

16 Thuở ấy vị tế sư của dân Mi-đi-an có bảy cô con gái. Các cô ấy đến giếng kéo nước và đổ vào máng cho đàn chiên của cha họ uống. 17 Bấy giờ có mấy cậu chăn chiên đến sau nhưng lại bắt họ phải tránh ra để nhường chỗ. Thấy vậy Môi-se đứng dậy, binh vực các cô ấy, và cho đàn chiên của họ được tiếp tục uống nước. 18 Khi họ về đến nhà, Rê-u-ên cha họ hỏi, “Sao hôm nay các con về sớm thế?”

19 Họ đáp, “Một người Ai-cập kia binh vực chúng con, chống cự với bọn chăn chiên. Người ấy còn phụ kéo nước với chúng con và cho đàn chiên chúng con uống nước.”

20 Rê-u-ên nói với các con gái ông, “Người ấy đâu rồi? Tại sao các con bỏ người ta ngoài đó? Hãy ra mời người ấy về dùng bữa.”

21 Sau đó Môi-se đồng ý sống với gia đình của Rê-u-ên. Rê-u-ên gả Xíp-pô-ra con gái ông làm vợ Môi-se. 22 Nàng sinh cho Môi-se một con trai. Ông đặt tên nó là Ghẹt-sôm,[b] vì ông nói, “Tôi là một kiều dân nơi đất khách quê người.”

23 Sau một thời gian khá lâu, vua Ai-cập băng hà. Dân I-sơ-ra-ên rên siết dưới gánh nặng làm nô lệ, và họ kêu cứu. Tiếng kêu cứu của họ vì bị áp bức dưới ách nô lệ thấu đến Ðức Chúa Trời. 24 Ðức Chúa Trời nghe tiếng rên siết của họ, và Ðức Chúa Trời nhớ lại giao ước Ngài đã lập với Áp-ra-ham, I-sác, và Gia-cốp. 25 Ðức Chúa Trời đoái xem dân I-sơ-ra-ên, và Ðức Chúa Trời quan tâm đặc biệt đến họ.

Lu-ca 5

Mẻ Lưới Lạ Lùng

Một ngày kia, khi Ðức Chúa Jesus đang đứng bên bờ Hồ Ghê-nê-sa-rết, đoàn dân đông chen lấn nhau quanh Ngài để nghe lời Ðức Chúa Trời. Ngài thấy hai chiếc thuyền đang đậu bên bờ hồ; các ngư phủ đã rời khỏi thuyền và đang giặt lưới. Ngài bước vào một trong hai thuyền ấy, đó là chiếc thuyền của Si-môn, rồi Ngài xin ông cho thuyền dang xa bờ một chút. Ngài ngồi xuống và giảng dạy cho dân từ trên thuyền.

Khi giảng dạy xong, Ngài nói với Si-môn, “Hãy chèo thuyền ra chỗ nước sâu và thả lưới xuống đánh cá.”

Si-môn đáp, “Thưa Thầy, chúng con đã đánh cá vất vả suốt đêm và không bắt được con nào. Nhưng bây giờ Thầy bảo vậy, con sẽ thả các lưới xuống.”

Khi thả lưới xuống, họ bắt được rất nhiều cá đến nỗi các lưới gần đứt. Vì thế họ phải ra dấu cho các bạn chài ở chiếc thuyền khác đến giúp họ. Những người ấy đến, phụ kéo lưới lên, và đổ cá đầy hai thuyền, đến nỗi cả hai đều gần chìm.

Khi Si-môn Phi-rơ thấy vậy, ông quỳ xuống nơi chân Ðức Chúa Jesus và nói, “Lạy Chúa, xin lìa khỏi con, vì con là một kẻ tội lỗi.” Số là ông và các bạn chài của ông đều quá kinh ngạc về mẻ lưới cá họ vừa bắt được. 10 Cả Gia-cơ và Giăng hai con của Xê-bê-đê, tức các đồng bạn của Si-môn, cũng kinh ngạc như vậy.

Ðức Chúa Jesus nói với Si-môn, “Ðừng sợ. Từ nay trở đi ngươi sẽ thành tay đánh lưới người.”

11 Sau khi kéo thuyền lên bờ, họ bỏ tất cả mà theo Ngài.

Chúa Chữa Lành Người Phung

(Mat 8:1-4; Mác 1:40-45)

12 Một ngày nọ Ngài đang ở trong một thành kia; này, tại đó có một người mình đầy phung hủi. Khi thấy Ðức Chúa Jesus, người ấy sấp mặt xuống đất và cầu xin Ngài, “Lạy Chúa, nếu Ngài muốn, Ngài có thể chữa cho con được sạch.”

13 Ngài đưa tay, chạm vào người ông, và nói, “Ta muốn. Hãy sạch đi.” Ngay lập tức bịnh phung biến mất. 14 Ngài bảo ông, “Ðừng nói cho ai biết, nhưng hãy đi, trình diện với tư tế, và dâng một của lễ cho sự thanh sạch của ngươi theo như Môi-se đã truyền để làm chứng cho họ.”

15 Tuy nhiên tin tức về Ngài đã được đồn ra khắp nơi. Nhiều đoàn dân đông kéo đến để nghe Ngài giảng dạy và để được Ngài chữa lành bịnh tật. 16 Còn chính Ngài, Ngài thường rút lui vào những nơi hoang vắng để cầu nguyện.

Chúa Chữa Lành Người Bại

(Mat 9:1-8; Mác 2:1-12)

17 Một ngày kia Ngài đang giảng dạy, có những người Pha-ri-si và các thầy dạy giáo luật ngồi gần đó, những vị ấy từ các làng trong miền Ga-li-lê, miền Giu-đê, và từ Thành Giê-ru-sa-lem đến. Quyền năng của Chúa ở trong Ngài để Ngài chữa bịnh. 18 Này, người ta khiêng đến một người bị bại nằm trên cáng; họ tìm cách đem người ấy vào và đặt trước mặt Ngài. 19 Nhưng sau khi không tìm được cách nào vì đoàn dân quá đông, họ bèn lên mái nhà, gỡ tấm bửng ra, và dòng người bại nằm trên cáng xuống giữa đám đông, ngay trước mặt Ðức Chúa Jesus. 20 Thấy đức tin họ, Ngài phán, “Hỡi con, tội lỗi con đã được tha rồi.” [a]

21 Bấy giờ những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si bắt đầu thắc mắc, “Người này là ai mà lộng ngôn như thế? Ngoại trừ một mình Ðức Chúa Trời, ai có quyền tha tội?”

22 Nhưng Ðức Chúa Jesus biết ý tưởng họ, Ngài trả lời và nói với họ, “Tại sao tâm trí các ngươi thắc mắc như vậy? 23 Ðiều nào dễ hơn, nói ‘Tội lỗi của ngươi đã được tha,’ hay nói ‘Hãy đứng dậy và bước đi’? 24 Nhưng để các ngươi biết Con Người có quyền tha tội ở thế gian” –Ngài phán với người bại– “Ta bảo ngươi, hãy đứng dậy, vác cáng của ngươi, và đi về nhà.”

25 Ngay lập tức người ấy đứng dậy trước mặt họ, vác chiếc cáng ông đã nằm, đi về nhà, và tôn vinh Ðức Chúa Trời.

26 Mọi người đều kinh ngạc. Họ tôn vinh Ðức Chúa Trời và kinh hãi nói với nhau, “Hôm nay chúng ta đã thấy những việc thật lạ lùng.”

Chúa Kêu Gọi Lê-vi

(Mat 9:9; Mác 2:13-14)

27 Sau đó, Ðức Chúa Jesus đi ra và thấy một người thu thuế tên là Lê-vi, đang ngồi ở trạm thu thuế. Ngài nói với ông, “Hãy theo Ta.” 28 Ông bỏ mọi sự, đứng dậy, và theo Ngài.

Chúa Dùng Bữa với Những Kẻ Tội Lỗi

(Mat 9:10-13; Mác 2:15-17)

29 Bấy giờ Lê-vi tổ chức một tiệc thật linh đình tại nhà ông để thết đãi Ngài. Có rất đông người thu thuế và những người khác ngồi ăn với họ. 30 Những người Pha-ri-si và các thầy dạy giáo luật phàn nàn với các môn đồ Ngài rằng, “Tại sao các ông lại ăn uống với bọn thu thuế và phường tội lỗi như thế?”

31 Nhưng Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Không phải những người mạnh khỏe cần y sĩ nhưng những người bịnh. 32 Ta đến không phải để gọi những người công chính nhưng để gọi những kẻ tội lỗi ăn năn.”

Chúa Dạy về Sự Kiêng Ăn

(Mat 9:14-17; Mác 2:18-22)

33 Bấy giờ họ nói với Ngài, “Các môn đồ của Giăng thường kiêng ăn và cầu nguyện, các môn đồ của những thầy Pha-ri-si cũng làm thế, nhưng các môn đồ của Thầy thì vẫn ăn và uống như thường.”

34 Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Không lẽ các ngươi bắt các quan khách đến dự tiệc cưới phải kiêng ăn trong khi chàng rể vẫn còn ở với họ sao? 35 Sẽ có ngày chàng rể phải ra đi, bấy giờ họ sẽ kiêng ăn.”

36 Kế đó Ngài kể cho họ một ngụ ngôn, “Không ai xé một miếng vải từ chiếc áo mới để vá vào chiếc áo cũ, vì như thế áo mới sẽ rách, và miếng vải mới sẽ không hợp với chiếc áo cũ.

37 Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như thế rượu mới sẽ làm nứt bầu da, rượu sẽ chảy ra, và bầu rượu sẽ hư. 38 Nhưng rượu mới phải được chứa trong bầu da mới. 39 Cũng không ai sau khi uống rượu cũ lại đòi rượu mới, vì sẽ bảo, ‘Rượu cũ ngon hơn.’”

Gióp 19

Gióp Vẫn Tin Cậy Chúa Dù Bị Ngài và Loài Người Lìa Bỏ

19 Bấy giờ Gióp trả lời và nói:

Các anh cứ hành hạ tôi cho đến bao giờ mới dứt,
Và dùng lời nói để đay nghiến tôi cho đến khi nào mới thôi?
Các anh đã quở trách tôi cả chục lần rồi;
Các anh không thấy thẹn khi công kích tôi như thế hay sao?
Nếu quả như tôi có lỗi lầm đi nữa,
Chính mình tôi sẽ mang lấy hậu quả mà thôi.
Nếu thật sự các anh muốn dạy đời tôi,
Và muốn đem hoàn cảnh bẽ bàng của tôi ra nói,
Thì xin các anh hãy biết rằng chính Ðức Chúa Trời đã làm cho tôi ra nông nỗi nầy,
Và Ngài đã dùng lưới của Ngài bủa vây tôi tứ phía.
Nếu tôi kêu lên, “Ôi tàn bạo quá!” thì sẽ chẳng ai đáp lời;
Dù tôi kêu xin cứu giúp thì công lý cũng không có cho tôi.
Ngài đã phong tỏa đường tôi, nên tôi không còn ngả nào đi nữa;
Ngài đã đặt bóng tối trên mọi lối tôi đi.
Ngài đã tước đoạt danh dự của tôi;
Ngài đã gỡ mão vinh hiển trên đầu tôi.
10 Ngài đập tôi tứ phía cho đến khi tôi ngất xỉu;
Ngài nhổ hy vọng của tôi lên như người ta nhổ cây non.
11 Ngài nổi cơn thịnh nộ của Ngài đối với tôi;
Ngài đối xử với tôi như kẻ thù của Ngài.
12 Các đạo quân của Ngài đã ào ạt xông tới;
Họ đắp các công sự để bao vây tôi;
Họ hạ trại dàn quân quanh lều tôi để áp đảo.
13 Ngài đã làm cho bà con dòng họ của tôi xa lánh tôi;
Những người quen biết tôi đều trở thành những người xa lạ.
14 Bà con thân thích của tôi đều lìa xa tôi;
Bạn bè thân thiết của tôi đều quên tôi.
15 Những người đã từng sống trong nhà tôi, và ngay cả các nô tỳ của tôi, đều coi tôi như người xa lạ.
Trước mắt chúng tôi bị xem như một người ngoại quốc.
16 Tôi gọi đầy tớ của tôi, nó không thèm trả lời một tiếng;
Tôi năn nỉ nó thế nào, nó vẫn cứ làm ngơ.
17 Hơi thở của tôi hôi hám đối với vợ tôi;
Con cái của mẹ tôi bực bội khi tôi ngỏ lời xin giúp đỡ.
18 Thậm chí trẻ con cũng khinh bỉ tôi;
Khi tôi đứng dậy nói, chúng nhao nhao phản đối.
19 Tất cả bạn bè thân thiết của tôi đều ghê tởm tôi;
Những người tôi yêu mến đã quay lưng chống lại tôi.
20 Thân tôi gầy đét, chỉ còn da bọc xương;
Tôi chỉ còn sống thoi thóp với da và răng.
21 Xin thương hại tôi! Xin thương hại tôi! Hỡi các bạn của tôi,
Vì tay Ðức Chúa Trời đã đụng đến tôi.
22 Tại sao các bạn còn bách hại tôi như Ðức Chúa Trời đã làm?
Các bạn đã cấu xé thân tôi như vậy vẫn chưa đủ sao?
23 Ôi, ước gì những lời của tôi sẽ được ghi chép lại;
Ôi, ước chi có người sẽ ghi chúng vào một cuộn sách nào đó.
24 Ước gì có ai chép chúng bằng bút sắt rồi dùng chì trám lại;
Hoặc có ai khắc chúng vào bảng đá để lưu lại muôn đời.
25 Còn tôi, tôi biết Ðấng Cứu Chuộc tôi vẫn sống;
Cuối cùng Ngài vẫn đứng, cầm quyền trị vì trên đất.
26 Ðến khi da tôi, tức thân xác nầy, bị tiêu hủy;
Thế nhưng trong thân xác nầy tôi sẽ thấy Ðức Chúa Trời,
27 Ðấng mà chính tôi sẽ trông thấy, và mắt tôi sẽ ngắm nhìn Ngài, chứ không ai khác;
Lòng tôi mòn mỏi mong chờ ngày đó biết bao.
28 Nếu các anh nói, “Làm sao chúng ta có thể thuyết phục ông ấy,
Trong khi nguyên nhân của vấn đề đều ở nơi ông ấy cả?”
29 Thì xin các anh hãy sợ lưỡi gươm,
Vì cơn giận của các anh đáng bị hình phạt bằng gươm,
Ðể các anh biết rằng có sự đoán phạt.

I Cô-rinh-tô 6

Tín Hữu Kiện Cáo Nhau

Khi ai trong anh chị em có việc tranh chấp với người khác, sao người ấy dám đưa sự việc ra trước những người không tin kính Chúa[a] để họ xét xử, nhưng không đưa ra trước các thánh đồ? Hay anh chị em không biết rằng các thánh đồ sẽ xét xử thế gian sao? Nếu thế gian sẽ bị xét xử bởi anh chị em, anh chị em không đủ khả năng xét xử những việc nhỏ nhặt giữa nhau sao? Anh chị em không biết rằng chúng ta sẽ xét xử các thiên sứ, huống chi những việc thuộc về đời này sao? Khi có những vụ tranh chấp thuộc đời này, sao anh chị em lại chỉ định những người không được hội thánh kính trọng đứng ra xét xử? Tôi nói điều ấy để anh chị em xấu hổ. Chẳng lẽ giữa vòng anh chị em không ai đủ khôn ngoan để phân xử những vụ tranh chấp giữa nhau sao? Thế thì tại sao anh chị em lại kiện cáo anh chị em mình trước mặt những kẻ chẳng tin như thế?

Thật vậy chỉ việc kiện cáo nhau đủ cho thấy anh chị em đã thất bại rồi. Sao chẳng thà chịu bị đối xử bất công đi? Sao chẳng thà chịu bị lừa gạt đi? Nhưng chính anh chị em đã bất công, lừa gạt, và làm như thế đối với anh chị em mình kia mà. Hay là anh chị em không biết rằng những kẻ bất chính sẽ không được thừa hưởng vương quốc Ðức Chúa Trời sao? Ðừng tự dối mình! Những kẻ gian dâm, những kẻ thờ thần tượng, những kẻ ngoại tình, những người nam làm điếm, những kẻ đồng tính luyến ái, 10 những kẻ trộm cắp, những kẻ tham lam, những kẻ say sưa, những kẻ chưởi rủa, và những kẻ lừa đảo đều sẽ không được thừa hưởng vương quốc Ðức Chúa Trời. 11 Ðây là những điều trước kia một số người trong anh chị em cũng đã như thế, nhưng bây giờ anh chị em đã được thanh tẩy, anh chị em đã được thánh hóa, anh chị em đã được xưng công chính trong danh Ðức Chúa Jesus Christ và trong Ðức Thánh Linh của Ðức Chúa Trời chúng ta rồi.

Khuyên Dùng Thân Thể Làm Vinh Hiển Ðức Chúa Trời

12 Tôi được phép làm mọi sự, nhưng không phải mọi sự đều có ích. Tôi được phép làm mọi sự, nhưng tôi sẽ không để sự gì làm chủ tôi. 13 Thức ăn dành cho bụng, bụng dành cho thức ăn, nhưng Ðức Chúa Trời sẽ hủy diệt cái nọ và cái kia. Thân thể không phải để cho sự gian dâm, nhưng cho Chúa, và Chúa cho thân thể. 14 Ðức Chúa Trời đã làm cho Chúa sống lại, Ngài cũng sẽ làm cho chúng ta sống lại bởi quyền năng Ngài. 15 Anh chị em không biết rằng thân thể anh chị em là chi thể của Ðấng Christ sao? Vậy tôi có nên lấy chi thể của Ðấng Christ làm thành chi thể của đĩ điếm chăng? Không bao giờ! 16 Anh chị em có biết rằng hễ ai kết hợp với đĩ điếm thì trở nên một thân với nó chăng? Vì có lời chép rằng,

“Hai người sẽ trở nên một thịt.”Sáng 2:24

17 Nhưng ai kết hiệp với Chúa thì trở nên một tâm linh với Ngài. 18 Hãy tránh sự gian dâm. Mọi tội người ta phạm đều ở ngoài thân thể, nhưng kẻ gian dâm thì phạm đến chính thân thể mình.

19 Anh chị em không biết rằng thân thể anh chị em là đền thờ của Ðức Thánh Linh, Ðấng đang ngự trong anh chị em, Ðấng Ðức Chúa Trời ban cho anh chị em, và anh chị em không còn thuộc về chính mình nữa sao? 20 Vì anh chị em đã được mua bằng giá rất cao rồi; vậy hãy lấy thân thể mình làm vinh hiển Ðức Chúa Trời.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang