Print Page Options
Previous Prev Day Next DayNext

M’Cheyne Bible Reading Plan

The classic M'Cheyne plan--read the Old Testament, New Testament, and Psalms or Gospels every day.
Duration: 365 days
Bản Dịch 2011 (BD2011)
Version
Sáng Thế 41

Ðiềm Chiêm Bao của Pha-ra-ôn

41 Cách hai năm sau, Pha-ra-ôn thấy một điềm chiêm bao. Nầy, ông đứng bên bờ sông. Thình lình từ dưới sông bảy con bò cái đi lên, trông khỏe mạnh và béo tốt. Chúng đến ăn cỏ trong đám sậy bên sông. Và nầy, từ dưới sông lại có bảy con bò cái khác đi lên sau đó, hình dáng xấu xí và gầy còm. Chúng đến gần bảy con bò cái kia nơi bờ sông. Các bò cái xấu xí và gầy còm đó nuốt bảy bò cái khỏe mạnh và béo tốt. Pha-ra-ôn bèn giật mình thức giấc.

Sau đó ông ngủ lại và thấy chiêm bao lần thứ hai. Thình lình ông thấy có bảy gié lúa chắc và tốt, mọc chung với nhau trên một cọng lúa. Kế đó bảy gié lúa khác vừa lép và vừa bị gió đông làm cháy sém mọc ra tiếp theo. Rồi bảy gié lúa lép nuốt bảy gié lúa chắc và tốt. Pha-ra-ôn giật mình thức giấc lần nữa, và nầy, đó chỉ là một giấc chiêm bao.

Sáng ngày tâm thần ông bối rối. Ông truyền lịnh gọi tất cả nhà thông thái và tất cả học giả lỗi lạc của Ai-cập đến. Pha-ra-ôn thuật lại các điềm chiêm bao của ông cho họ, nhưng chẳng ai có thể giải nghĩa các điềm chiêm bao ấy cho ông.

Bấy giờ quan chánh chước tửu tâu với Pha-ra-ôn, “Bây giờ hạ thần mới nhớ đến lỗi của hạ thần. 10 Trước kia Pha-ra-ôn có nổi giận với bầy tôi của hoàng thượng. Hoàng thượng đã giam hạ thần trong ngục thất của dinh quan chỉ huy quân thị vệ, đúng ra là hạ thần và quan ngự thiện nữa. 11 Cùng một đêm kia, hạ thần và ông ấy mỗi người thấy một điềm chiêm bao khác nhau. Mỗi điềm chiêm bao của chúng thần có ý nghĩa riêng của nó. 12 Lúc ấy cũng có một thanh niên Hê-bơ-rơ bị giam chung với chúng thần. Nó là đầy tớ của quan chỉ huy quân thị vệ. Chúng thần kể cho nó nghe điềm chiêm bao của mình, và nó giải nghĩa các điềm chiêm bao ấy cho chúng thần; giấc mơ của ai, nó giải nghĩa cho người ấy. 13 Và sự việc đã xảy ra đúng y như lời nó giải nghĩa. Hoàng thượng đã cho hạ thần được phục chức, còn ông kia đã bị xử treo cổ.”

14 Pha-ra-ôn liền truyền cho đem Giô-sép vào cung. Người ta vội vàng đem Giô-sép ra khỏi ngục, cạo râu, cắt tóc, và thay đổi y phục để đưa vào chầu Pha-ra-ôn.

15 Pha-ra-ôn nói với Giô-sép, “Ta đã nằm mơ và thấy chiêm bao, nhưng không ai có thể giải nghĩa cho ta được. Ta nghe nói rằng ngươi có thể hiểu và giải nghĩa điềm chiêm bao được.”

16 Giô-sép tâu với Pha-ra-ôn, “Thưa, không phải tôi mà là Ðức Chúa Trời; Ngài sẽ ban cho Pha-ra-ôn câu giải đáp để đức vua được bình an.”

17 Bấy giờ Pha-ra-ôn nói với Giô-sép, “Nầy, trong điềm chiêm bao, ta thấy ta đứng bên bờ sông. 18 Thình lình bảy con bò cái từ dưới sông đi lên, trông mạnh khỏe và béo tốt; chúng đến ăn cỏ trong đám sậy bên sông. 19 Kế đó bảy con bò cái khác đi lên sau chúng; đó là những con bò ốm yếu, rất xấu xí, và gầy còm. Ta chưa hề thấy một con bò nào xấu xí như thế trong toàn xứ Ai-cập. 20 Ðoạn các bò cái gầy còm và xấu xí nuốt bảy bò cái béo tốt đã đi lên trước chúng. 21 Dù chúng đã nuốt bảy con bò mập, nhưng không ai có thể nghĩ rằng chúng đã nuốt các con bò mập ấy, vì chúng vẫn còn xấu xí y như trước. Bấy giờ ta giật mình thức giấc.

22 Ta lại thấy trong giấc chiêm bao của ta, này, bảy gié lúa mọc ra trên một cọng lúa; chúng đều chắc và tốt. 23 Và nầy, bảy gié lúa khác, vừa héo, lép, và bị cháy sém vì gió đông, mọc ra sau chúng. 24 Các gié lúa lép nuốt bảy gié lúa chắc. Ta đã thuật lại các điềm chiêm bao ấy cho các nhà thông thái, nhưng không ai có thể giải nghĩa chúng cho ta.”

25 Bấy giờ Giô-sép tâu với Pha-ra-ôn, “Thưa hai điềm chiêm bao của Pha-ra-ôn đều có cùng một ý nghĩa. Ðức Chúa Trời đã cho Pha-ra-ôn biết trước những gì Ngài dự tính sẽ thực hiện. 26 Bảy con bò cái mập là bảy năm; bảy gié lúa chắc cũng là bảy năm. Cả hai điềm chiêm bao ấy đều có cùng một ý nghĩa. 27 Bảy con bò cái gầy còm và xấu xí đi lên sau các con bò mập là bảy năm; bảy gié lúa lép và cháy sém vì gió đông cũng chỉ về bảy năm đói kém. 28 Ðây là điềm tôi đã thưa với Pha-ra-ôn. Ðức Chúa Trời đã tỏ cho Pha-ra-ôn biết những gì Ngài sắp sửa làm. 29 Quả thật, trong khắp nước Ai-cập sẽ có bảy năm được mùa dư dật. 30 Nhưng tiếp sau đó là bảy năm đói kém. Tất cả những dư thừa sẽ bị quên đi trong nước Ai-cập, và nạn đói sẽ làm cho đất nước trở nên kiệt quệ. 31 Vì nạn đói quá lớn theo sau những năm được dư dật trong nước, nên người ta sẽ không còn nhớ đến sự dư thừa ấy nữa. 32 Ðiềm chiêm bao ấy được lặp lại cho Pha-ra-ôn hai lần có nghĩa là Ðức Chúa Trời đã nhất định sẽ thực hiện điều ấy, và Ðức Chúa Trời sẽ cho điều ấy xảy ra không bao lâu nữa đâu.

33 Vậy bây giờ kính xin Pha-ra-ôn chọn một người thông minh và khôn sáng, rồi lập người ấy trên cả nước Ai-cập. 34 Xin Pha-ra-ôn sớm thực hiện điều ấy, và cũng xin đức vua cho lập những viên chức trong khắp nước để thu góp một phần năm hoa lợi trong bảy năm được mùa dư dật trong cả nước Ai-cập. 35 Xin để họ thu góp thực phẩm trong những năm được mùa sắp đến và chứa trong các kho dưới quyền quản lý của Pha-ra-ôn, và xin truyền cho người ta lập các kho tích trữ lương thực trong các thành. 36 Rồi những thực phẩm đó sẽ trở thành thực phẩm dự trữ cho cả nước trong bảy năm đói kém sẽ xảy ra trong nước Ai-cập, để đất nước nầy sẽ không bị tiêu diệt trong giai đoạn đói kém.”

Giô-sép Ðược Làm Tể Tướng

37 Những lời đó đẹp lòng Pha-ra-ôn và tất cả quần thần của ông. 38 Pha-ra-ôn nói với bầy tôi của ông, “Chúng ta có thể tìm được một người như người nầy, một người có Thần của Ðức Chúa Trời ngự bên trong chăng?”

39 Bấy giờ Pha-ra-ôn nói với Giô-sép, “Vì Ðức Chúa Trời đã cho ngươi biết tất cả những điều nầy. Không ai thông minh và khôn sáng như ngươi. 40 Ngươi sẽ cai trị cả nhà ta. Toàn dân ta sẽ vâng lời ngươi. Ta chỉ lớn hơn ngươi vì ngôi vua mà thôi.”

41 Pha-ra-ôn lại nói với Giô-sép, “Nầy, ta lập ngươi trị vì trên toàn cõi Ai-cập.” 42 Rồi Pha-ra-ôn lấy chiếc nhẫn làm ấn dấu ra khỏi tay mình và đeo vào tay Giô-sép. Ðoạn ông truyền mang y phục bằng vải gai mịn đến mặc cho chàng, rồi ông đeo vào cổ chàng một dây chuyền bằng vàng. 43 Ông đặt chàng ngồi trên xa giá thứ hai của ông, và cho người đi trước hô to, “Hãy quỳ xuống!” Vậy ông lập chàng trị vì trên cả nước Ai-cập.

44 Pha-ra-ôn nói với chàng, “Ta, Pha-ra-ôn, truyền rằng: Nếu không có lệnh của ngươi, không ai được phép nhấc tay hay chân mình lên trong khắp nước Ai-cập.”

45 Pha-ra-ôn đặt tên cho Giô-sép là Xáp-nát Pa-a-nê-a, và gả A-sê-nát ái nữ của Pô-ti Phê-ra tư tế Thành Ôn cho chàng làm vợ. Sau đó Giô-sép đi kinh lý khắp nơi trong nước Ai-cập.

46 Giô-sép được ba mươi tuổi khi được trình diện Pha-ra-ôn vua Ai-cập. Giô-sép rời khỏi triều đình Pha-ra-ôn và đi kinh lý khắp nước Ai-cập. 47 Bấy giờ trong bảy năm được mùa, đất đai đã sinh sản hoa màu dư dật. 48 Vì thế ông cho thu góp lương thực trong suốt bảy năm được mùa ở Ai-cập và tích trữ trong các thành. Trong mỗi thành, ông cho thâu trữ lương thực do những ruộng rẫy xung quanh thành đó sản xuất. 49 Giô-sép thâu trữ lúa thóc nhiều như cát nơi bờ biển, đến nỗi người ta ngưng việc đong lường, vì chúng quá nhiều, không đếm xuể.

50 Giô-sép sinh được hai con trai trước khi nạn đói xảy ra, đó là hai con do A-sê-nát ái nữ của Pô-ti Phê-ra tư tế Thành Ôn sinh cho ông. 51 Giô-sép đặt tên con đầu lòng là Ma-na-se,[a] vì ông nói, “Ðức Chúa Trời đã làm tôi quên tất cả nỗi lao khổ của tôi và tất cả những oán hận đối với nhà cha tôi.”[b] 52 Ông đặt tên con thứ hai là Ép-ra-im,[c] vì ông nói, “Ðức Chúa Trời đã làm tôi được sinh sôi nảy nở trong xứ tôi chịu khổ cực.”

53 Sau đó bảy năm được mùa dư dật trong nước Ai-cập chấm dứt, 54 và bảy năm đói kém bắt đầu đến, y như lời Giô-sép đã nói. Nạn đói ấy xảy ra khắp đất, nhưng tại Ai-cập dân chúng vẫn có bánh ăn. 55 Khi toàn thể nước Ai-cập bị nạn đói hoành hành, dân chúng đến kêu nài với Pha-ra-ôn để xin lương thực. Pha-ra-ôn nói với toàn dân Ai-cập, “Hãy đến với Giô-sép. Hễ ông ấy bảo gì, các ngươi hãy làm theo như vậy.” 56 Nạn đói tràn lan khắp mặt đất, Giô-sép mở các kho lương thực và bán lúa cho người Ai-cập, vì nạn đói ấy mỗi ngày một trở nên tàn khốc trong nước Ai-cập. 57 Người ta từ mọi xứ kéo đến tìm Giô-sép ở Ai-cập để mua lúa, bởi vì nạn đói ấy quá trầm trọng trên khắp mặt đất.

Mác 11

Chúa Vào Giê-ru-sa-lem Cách Khải Hoàn

(Mat 21:1-11; Lu 19:28-40; Gg 12:12-19)

11 Khi họ đến gần Giê-ru-sa-lem, khoảng Bết-pha-giê và Bê-tha-ni trên Núi Ô-liu, Ngài sai hai môn đồ ra đi và dặn rằng, “Hãy vào trong làng trước mặt các ngươi. Vừa khi vào làng các ngươi sẽ thấy một con lừa đang bị cột và chưa hề được ai cỡi, hãy mở dây và dắt nó về đây. Nếu ai hỏi các ngươi, ‘Tại sao các anh làm thế?’ các ngươi hãy trả lời, ‘Chúa cần dùng nó và Ngài sẽ gởi trả nó lại ngay.’” Họ ra đi và gặp một con lừa tơ bị cột bên cửa, ở ngoài đường. Ðang khi họ mở dây, mấy người đứng đó hỏi, “Các anh tính làm gì mà mở dây cột lừa thế?” Họ trả lời mấy người ấy y như Ðức Chúa Jesus đã dặn, và những người ấy để họ dắt lừa đi. Họ dắt lừa đến Ðức Chúa Jesus và lấy áo choàng của họ trải lên lưng lừa, rồi Ngài cỡi lên. Nhiều người lấy áo choàng của họ trải ra trên đường; những người khác trải trên đường các nhánh lá họ đã chặt ngoài đồng, rồi kẻ đi trước, người theo sau, hô to,

“Hô-sa-na![a]
Chúc tụng Ðấng nhân danh Chúa ngự đến!
10 Chúc tụng vương quốc sắp đến của Ða-vít tổ phụ chúng ta!
Hô-sa-na trong cõi trời chí cao!”

11 Ngài vào Giê-ru-sa-lem và đi vào đền thờ. Ngài đảo mắt nhìn quanh mọi vật, rồi Ngài cùng mười hai môn đồ trở ra Bê-tha-ni, vì trời đã nhá nhem tối.

Chúa Quở Cây Vả

(Mat 21:18-19)

12 Hôm sau khi họ rời Bê-tha-ni, Ngài đói bụng. 13 Thấy một cây vả đằng xa, cành lá sum sê, Ngài lại gần xem nó có trái không. Khi đến nơi, Ngài thấy cây vả ấy chẳng có gì ngoài lá, vì lúc ấy không phải mùa vả. 14 Ngài quở cây vả và nói, “Từ nay trở đi, không ai sẽ ăn trái của ngươi nữa.” Các môn đồ của Ngài nghe lời quở trách đó.

Chúa Dẹp Sạch Ðền Thờ

(Mat 21:12-17; Lu 19:45-48; Gg 2:13-22)

15 Sau đó họ đến Giê-ru-sa-lem. Ngài đi vào đền thờ và bắt đầu đuổi những người mua bán trong sân đền thờ ra. Ngài lật bàn của những người đổi tiền và xô ghế của những người bán bồ câu. 16 Ngài không cho ai mang vật gì để buôn bán vào trong sân đền thờ. 17 Ðoạn Ngài dạy và nói với họ, “Chẳng có lời chép rằng,

‘Nhà Ta sẽ được gọi là nhà cầu nguyện cho mọi dân hay sao?’Ê-sai 56:7

Nhưng các ngươi đã biến nó thành,

‘Sào huyệt của bọn cướp.’”Giê 7:11

18 Khi các trưởng tế và các thầy dạy giáo luật nghe thế, họ tìm cách giết Ngài, vì họ sợ Ngài, bởi cả đám đông đều lấy làm lạ về sự dạy dỗ của Ngài. 19 Khi trời sụp tối, họ ra ngoài thành.

Cây Vả Bị Khô và Ðức Tin Khi Cầu Nguyện

(Mat 21:20-22)

20 Sáng hôm sau, khi họ đi ngang qua cây vả, họ thấy nó đã khô đến tận gốc. 21 Phi-rơ nhớ lại và nói với Ngài, “Thưa Thầy, xin Thầy xem, cây vả bị Thầy quở đã héo khô.”

22 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói với họ, “Hãy có đức tin nơi Ðức Chúa Trời. 23 Quả thật, Ta nói với các ngươi, ai nói với núi này rằng, ‘Hãy tự nhấc lên và quăng mình xuống biển,’ mà trong lòng không nghi ngờ chi hết, nhưng tin quyết những gì mình nói sẽ xảy ra, nó sẽ xảy ra cho người ấy. 24 Vì thế Ta nói với các ngươi, mọi điều các ngươi xin trong khi cầu nguyện, hãy tin rằng các ngươi đã nhận được, thì các ngươi sẽ nhận được. 25 Khi các ngươi đứng cầu nguyện, nếu ai đã làm mích lòng các ngươi điều chi, hãy tha thứ người ấy, để Cha các ngươi trên trời có thể tha thứ các ngươi về những vi phạm của các ngươi. [26 Nhưng nếu các ngươi không tha thứ người ta, thì Cha các ngươi trên trời cũng sẽ không tha thứ các ngươi về những vi phạm của các ngươi.” ][b]

Chất Vấn Thẩm Quyền của Chúa

(Mat 21:23-27; Lu 20:1-8)

27 Họ trở lại Giê-ru-sa-lem. Khi Ngài đang đi trong sân đền thờ, các trưởng tế, các thầy dạy giáo luật, và các trưởng lão đến gặp Ngài, 28 họ hỏi Ngài, “Ông lấy thẩm quyền nào làm những điều này? Ai cho ông quyền làm những điều này?”

29 Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Ta hỏi các ngươi một câu, các ngươi hãy trả lời Ta, rồi Ta sẽ nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những điều này: 30 Phép báp-têm của Giăng đến từ trời hay từ người? Hãy trả lời Ta đi.”

31 Họ bàn luận với nhau, “Nếu chúng ta nói ‘Từ trời,’ thì ông ấy sẽ hỏi vặn lại, ‘Vậy tại sao các ngươi không tin Giăng?’ 32 Còn nếu chúng ta nói ‘Từ người,’ thì..?” Họ sợ đám đông, bởi mọi người đều nhìn nhận Giăng là một vị tiên tri thật. 33 Vì vậy họ trả lời Ðức Chúa Jesus, “Chúng tôi không biết.”

Ðức Chúa Jesus nói với họ, “Ta cũng không nói cho các ngươi biết bởi thẩm quyền nào Ta làm những điều này.”

Gióp 7

Gióp Tin Rằng Nỗi Khổ của Ông Kéo Dài Vô Tận

Chẳng phải người ta sống trên đất là phải tranh đấu hay sao?
Và đời người vất vả khác gì cuộc sống kẻ làm thuê sao?
Giống như người nô lệ mong cho ngày chóng tàn,
Giống như người làm thuê mong sớm nhận được tiền công,
Cũng thế, tôi đã bị định cho những tháng ngày vô nghĩa,
Những đêm của tôi là những đêm đau khổ triền miên.
Mỗi khi nằm xuống ngủ, tôi tự hỏi, “Không biết mình sẽ thức dậy và đêm sẽ qua chăng?”
Rồi tôi trằn trọc và trăn trở mãi cho đến sáng.
Thịt tôi bị bao bọc bằng giòi và vảy ghẻ cùng mình,
Da tôi bị mưng mủ và lở loét khắp nơi.
Những ngày của đời tôi qua nhanh hơn con thoi của thợ dệt,
Và chúng chấm dứt trong vô vọng não nùng.
Ôi, xin nhớ lại, đời con chỉ dài bằng một hơi thở;
Mắt con sẽ không bao giờ thấy phước hạnh nữa sao?
Mắt của Ðấng đã từng thấy con sẽ không còn thấy con đâu nữa,
Ðang khi mắt Ngài nhìn con, con tan biến, chẳng còn gì.
Như mây tan và biến mất thể nào,
Kẻ xuống âm phủ sẽ không trở lên cũng thể ấy.
10 Nó sẽ không trở về nhà nó nữa;
Nơi nó ở sẽ không nhận biết nó nữa.
11 Vì thế con sẽ không kiềm hãm môi miệng con nữa,
Con sẽ nói ra trong lúc tâm linh con thống khổ âu sầu.
Con sẽ phàn nàn trong khi tâm hồn con buồn rầu cay đắng.
12 Con đâu phải là biển cả hay cá sấu dưới biển,
Mà Ngài phải lập kẻ canh chừng con từng phút từng giây?
13 Khi con nói, “Giường của mình sẽ làm cho mình được an ủi,
Nệm của mình sẽ làm cho mình vơi nhẹ bớt buồn đau,”
14 Thì Ngài lại làm cho con sợ hãi vì những cơn ác mộng,
Ngài làm cho con kinh hoàng vì những khải tượng hãi hùng.
15 Vì vậy con thà bị treo cổ và chết phứt cho rồi,
Hơn là cứ sống trong xương thịt mà đau đớn thế nầy.
16 Con chán ghét đời sống của con rồi;
Con không muốn sống cao niên trường thọ nữa.
Xin buông con ra, để mặc cho con sống hay chết,
Vì đời con chỉ dài bằng một hơi thở.
17 Loài người là gì mà Ngài coi trọng như vậy?
Tại sao Ngài phải bận tâm lưu ý đến con người?
18 Tại sao mỗi sáng Ngài phải thăm viếng nó?
Tại sao Ngài phải thử nghiệm nó từng phút từng giây?
19 Ngài sẽ không ngoảnh mặt khỏi con cho đến bao lâu nữa?
Sao không để con yên thân cho đến khi con nuốt xong nước bọt của mình?
20 Nếu con phạm tội thì mặc kệ con, chứ can hệ gì đến Ngài?
Ôi Ðấng Dò Xét Loài Người, tại sao Ngài lại chọn con làm mục tiêu?
Tại sao con lại trở thành một gánh nặng của Ngài?
21 Tại sao Ngài không tha thứ những vi phạm của con và vứt bỏ tội lỗi của con cho rồi?
Vì chẳng mấy chốc nữa con sẽ bị vùi tan trong đất bụi;
Bấy giờ dù Ngài có vất vả tìm kiếm con, con sẽ không còn.

Rô-ma 11

Lòng Thương Xót của Ðức Chúa Trời Ðối Với Dân Do-thái

11 Vậy tôi xin hỏi, có phải Ðức Chúa Trời đã loại bỏ dân Ngài chăng?

Chẳng hề như vậy! Vì tôi cũng là một người I-sơ-ra-ên, một hậu duệ của Áp-ra-ham, thuộc chi tộc Bên-gia-min. Ðức Chúa Trời chưa từ bỏ dân Ngài, một dân Ngài đã biết trước.

Anh chị em không biết Kinh Thánh chép gì về chuyện Ê-li sao? Thể nào ông ấy đã tố cáo dân I-sơ-ra-ên trước mặt Ðức Chúa Trời,

“Lạy Chúa, họ đã giết các tiên tri của Ngài, họ đã phá đổ các bàn thờ Ngài, chỉ một mình con còn sót lại, thế mà bây giờ họ đang lùng bắt để lấy mạng con.”1Vua 19:10, 14

Nhưng Ðức Chúa Trời đã đáp lại với ông thế nào?

“Ta đã để dành cho Ta bảy ngàn người chưa quỳ gối trước Ba-anh.”1Vua 19:18

Ngày nay cũng vậy, có một số người còn sót lại do được chọn bởi ân sủng. Nhưng nếu là bởi ân sủng thì chẳng cần đến việc làm nữa; bằng không, ân sủng chẳng còn là ân sủng.

Vậy thì sao?

Dân I-sơ-ra-ên không đạt những gì họ đã tìm kiếm, nhưng những người được chọn lại đạt, và số người còn lại thì cứng lòng, như có chép,

“Ðức Chúa Trời đã cho họ một tâm linh hôn mê, mắt họ không thấy, tai họ không nghe, cho đến ngày nay.”Phục 29:4; Ê-sai 29:10

Ða-vít cũng nói,

“Nguyện bàn tiệc của chúng trở thành một cái bẫy và một cạm bẫy,
Một cớ vấp ngã và một hình phạt đích đáng cho chúng.
10 Nguyện mắt chúng đui mù để chẳng còn trông thấy,
Nguyện lưng chúng cụp xuống luôn luôn.”Thi 69:22-23 LXX

Ơn Cứu Rỗi Ðến Các Dân Ngoại

11 Tôi xin hỏi rằng, có phải dân I-sơ-ra-ên vấp chân như thế để ngã nhào chăng?

Chẳng hề như vậy! Nhưng bởi sự phạm tội của họ, ơn cứu rỗi đã đến với các dân ngoại, khiến họ phải ganh tức. 12 Vậy nếu sự phạm tội của họ đã đem phước hạnh dồi dào đến thế gian, và sự thất bại của họ đã đem phước hạnh dồi dào đến các dân ngoại, thì khi họ hoàn toàn tiếp nhận ơn cứu rỗi, phước hạnh đến với thế gian sẽ dồi dào hơn biết bao!

13 Bây giờ tôi xin thưa với anh chị em là những người thuộc các dân ngoại: Với tư cách là sứ đồ cho các dân ngoại, tôi lấy làm vinh hạnh về chức vụ tôi, 14 mong sao nhờ đó có thể kích thích đồng bào tôi sinh lòng ganh tức, hầu cứu được một số người trong họ. 15 Vì nếu việc họ bị loại bỏ đã đem lại sự giải hòa cho thế gian, thì khi họ được nhận lại, sự thể sẽ ra sao, nếu không phải là cải tử hoàn sinh?

Cây Ô-liu Hoang và Cây Ô-liu Tốt

16 Nếu nắm bột dâng lên làm của lễ đầu mùa là thánh thì cả đống bột cũng thánh; nếu cái rễ là thánh thì các nhánh cũng thánh. 17 Nhưng nếu một vài nhánh bị chặt bỏ, và bạn là nhánh ô-liu hoang được tháp vào chỗ của chúng để hưởng nhựa sống phong phú từ rễ của cây ô-liu tốt, 18 thì xin bạn đừng đắc chí mà khinh dể các nhánh ấy. Nếu bạn muốn đắc chí, xin nhớ rằng không phải bạn nuôi cái rễ mà cái rễ nuôi bạn.

19 Bạn nói, “Vì các nhánh ấy đã bị chặt bỏ, nên tôi mới được tháp vào.”

20 Bạn nói đúng. Họ đã bị chặt bỏ vì họ không tin, còn bạn, nhờ tin nên bạn mới được đứng vào đó. Vậy bạn đừng lên mình kiêu ngạo, nhưng thà hãy kính sợ thì hơn. 21 Vì nếu Ðức Chúa Trời đã không tiếc các nhánh tự nhiên, thì Ngài sẽ không tiếc bạn là nhánh tháp vào đâu.[a]

22 Vậy hãy nhận thức đức nhân từ và nghiêm khắc của Ðức Chúa Trời: Ngài nghiêm khắc đối với những kẻ lìa bỏ Ngài,[b] nhưng đức nhân từ của Ðức Chúa Trời dành cho bạn nếu bạn cứ tiếp tục giữ mình trong đức nhân từ của Ngài, bằng không, bạn cũng sẽ bị chặt bỏ. 23 Còn họ, nếu họ không tiếp tục trong sự vô tín, họ sẽ được tháp vào trở lại, vì Ðức Chúa Trời có thừa khả năng để tháp họ vào trở lại.

24 Thế thì theo tự nhiên, bạn vốn là một nhánh từ một cây ô-liu hoang được chặt và tháp vào một cây ô-liu tốt, một việc nghịch với tự nhiên, mà còn được như thế, thì họ, những nhánh tự nhiên của cây ô-liu tốt, khi được tháp trở lại vào chính cây ô-liu của họ, đương nhiên họ sẽ được tốt đẹp hơn biết dường bao!

Lòng Thương Xót của Ðức Chúa Trời Ðối Với Dân Do-thái và Các Dân Ngoại

25 Thưa anh chị em, tôi không muốn anh chị em không biết gì về huyền nhiệm này, kẻo anh chị em cứ cho mình là khôn ngoan hiểu biết, đó là sự cứng lòng đã xảy ra cho một phần dân I-sơ-ra-ên cho đến khi số các dân ngoại gia nhập được đầy đủ, 26 và như thế, toàn thể dân I-sơ-ra-ên sẽ được cứu, như có chép rằng:

“Ðấng Giải Cứu sẽ đến từ Si-ôn;
Ngài sẽ cất bỏ sự vô đạo khỏi Gia-cốp.
27 Ðây là giao ước của Ta với họ,Ê-sai 59:20 LXX
Khi Ta xóa bỏ tội lỗi của họ.”Ê-sai 27:9 LXX

28 Xét theo phương diện của Tin Mừng, họ là những kẻ chống nghịch Ðức Chúa Trời,[c] nhờ vậy anh chị em được lợi;[d] nhưng xét theo phương diện tuyển chọn, họ là những người được yêu thương vì cớ các tổ phụ của họ. 29 Vì những gì Ðức Chúa Trời đã ban cho và những ai Ngài đã kêu gọi, Ngài không rút lại. 30 Giống như anh chị em trước kia vốn không vâng phục Ðức Chúa Trời, nhưng bây giờ đã nhận được ơn thương xót nhờ sự không vâng phục của họ, 31 thì cũng thế, bây giờ họ không vâng phục, nhưng nhờ ơn thương xót đã tỏ ra với anh chị em, bây giờ họ cũng có thể nhận được ơn thương xót vậy. 32 Vì Ðức Chúa Trời đã nhốt mọi người trong sự không vâng phục, để Ngài có thể thương xót tất cả.

Ca Tụng Ðức Chúa Trời

33 Ôi sâu nhiệm thay là sự giàu có, khôn ngoan, và tri thức của Ðức Chúa Trời! Những phán quyết của Ngài không thể nào dò thấu, và những đường lối của Ngài không thể nào hiểu được!

34 “Vì ai biết được Chúa nghĩ gì?[e]
Hay ai có thể làm mưu sĩ cho Ngài?Ê-sai 40:13 LXX
35 Hay ai đã cho Ngài điều gì, để được Ngài ban thưởng lại?”Gióp 41:11

36 Vì muôn vật đều từ Ngài, nhờ Ngài, và hướng về Ngài. Nguyện vinh hiển thuộc về Ngài đời đời vô cùng. A-men.

Bản Dịch 2011 (BD2011)

Copyright © 2011 by Bau Dang