M’Cheyne Bible Reading Plan
Thống Kê Dân Số và Bịnh Dịch
(2 Sa 24:1-17)
21 Sa-tan nổi lên chống lại I-sơ-ra-ên và xúi giục Ða-vít thực hiện cuộc thống kê dân số I-sơ-ra-ên. 2 Ða-vít nói với Giô-áp và các vị chỉ huy quân đội, “Hãy đi kiểm tra dân số I-sơ-ra-ên từ Bê-se Sê-ba cho đến Ðan, rồi trở về báo cáo cho ta hay dân số được bao nhiêu.”
3 Giô-áp tâu, “Nguyện Chúa gia tăng dân số của dân Ngài lên gấp trăm lần! Tâu chúa thượng, há chẳng phải tất cả họ đều là tôi tớ của chúa thượng rồi sao? Tại sao chúa thượng lại đòi phải biết cho được con số ấy? Tại sao chúa thượng làm cho dân I-sơ-ra-ên phải mang tội?” 4 Nhưng lời của Ða-vít thắng hơn lời của Giô-áp. Vì thế Giô-áp ra đi và đến khắp nơi trong I-sơ-ra-ên, rồi trở về Giê-ru-sa-lem. 5 Giô-áp báo cáo tổng số người đã đếm được cho Ða-vít. Trong toàn cõi I-sơ-ra-ên có được một triệu một trăm ngàn người có khả năng sử dụng gươm; còn trong Giu-đa có bốn trăm bảy mươi ngàn người có khả năng sử dụng gươm. 6 Nhưng ông không đếm số người Lê-vi và người Bên-gia-min, vì Giô-áp ghê tởm mệnh lệnh của vua.
7 Ðức Chúa Trời cũng không hài lòng về mệnh lệnh ấy, nên Ngài đã đánh I-sơ-ra-ên. 8 Ða-vít thưa với Ðức Chúa Trời, “Con đã mắc tội trọng khi con làm điều ấy; nhưng bây giờ con cầu xin Ngài cất tội ấy khỏi con, vì con đã làm một điều ngu muội.”
9 Chúa phán với Gát, đấng tiên kiến của Ða-vít rằng, 10 “Hãy đi nói với Ða-vít, Chúa phán thế nầy: Ta ban cho ngươi ba điều; ngươi hãy chọn một điều để Ta sẽ làm điều ấy.” 11 Vậy Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “Chúa phán thế nầy: ‘Ngươi hãy chọn: 12 hoặc ba năm bị nạn đói, hoặc ba tháng bị quân thù tàn phá, tức bị gươm của quân thù truy nã ngươi, hoặc ba ngày bị gươm của Chúa tiêu diệt, tức ôn dịch sẽ xảy ra trong nước, và thiên sứ của Chúa sẽ tiêu diệt khắp nơi trong toàn cõi I-sơ-ra-ên.’ Xin chúa thượng trả lời để hạ thần trở về thưa lại với Ðấng đã sai hạ thần.”
13 Bấy giờ Ða-vít nói với Gát, “Tôi thật đang ở trong hoàn cảnh cực kỳ khốn khó. Thà cho tôi rơi vào tay Chúa, vì lòng thương xót của Ngài rất lớn lao, nhưng xin đừng để tôi rơi vào tay loài người.”
14 Vì thế Chúa sai một cơn ôn dịch đến với dân I-sơ-ra-ên. Bảy mươi ngàn người I-sơ-ra-ên đã qua đời vì bịnh dịch ấy. 15 Ðức Chúa Trời sai một thiên sứ đến tiêu diệt Giê-ru-sa-lem, nhưng khi thiên sứ sắp sửa tiêu diệt thành, Chúa nhìn thấy và thương hại về tai họa đã xảy ra. Ngài phán với vị thiên sứ hủy diệt, “Ðủ rồi! Hãy ngừng tay ngươi lại.” Lúc bấy giờ thiên sứ của Chúa đang đứng tại sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si. 16 Ða-vít nhìn lên và thấy thiên sứ của Chúa đang đứng giữa đất và trời, trong tay đang cầm một thanh gươm chỉ mũi về Giê-ru-sa-lem; Ða-vít và các vị trưởng lão lúc ấy đang mặc tang phục liền sấp mặt xuống đất.
17 Ða-vít thưa với Ðức Chúa Trời, “Há chẳng phải chính con đã ra lịnh thống kê dân số hay sao? Quả là chính con đã phạm tội và làm điều rất có lỗi đó. Nhưng các con chiên nầy, họ đã làm điều gì không đúng? Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con, xin Ngài chỉ sửa phạt con và những người trong nhà cha con, nhưng xin đừng để dân Ngài phải bị ôn dịch nầy.”
Ða-vít Lập Bàn Thờ và Dâng Của Lễ
18 Thiên sứ của Chúa truyền lịnh cho Gát đến bảo Ða-vít đi lên và dựng một bàn thờ cho Chúa trong sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si. 19 Vậy Ða-vít đi lên, theo như lời của Gát đã nhân danh Chúa chỉ dạy.
20 Ọt-nan quay lại và thấy vị thiên sứ. Lúc ấy bốn con trai của ông đang ở đó với ông. Khi thấy vị thiên sứ, họ liền kiếm chỗ trốn, nhưng Ọt-nan vẫn tiếp tục đập lúa.
21 Khi Ða-vít đến gặp Ọt-nan, Ọt-nan nhìn lên và thấy Ða-vít đang đến, ông vội vàng rời khỏi sân đập lúa, đến sấp mặt xuống đất trước mặt Ða-vít. 22 Ða-vít nói với Ọt-nan, “Xin nhường cho ta sân đập lúa của ngươi, để ta xây một bàn thờ cho Chúa tại đó. Xin bán cho ta đúng giá thị trường, hầu ôn dịch có thể lìa khỏi dân.”
23 Ọt-nan thưa với Ða-vít, “Xin bệ hạ, chúa thượng của hạ thần, cứ lấy nó mà dùng theo ý bệ hạ cho là tốt. Này, hạ thần xin dâng các con bò để làm của lễ thiêu, dàn đập lúa để làm củi, và lúa mì để làm của lễ chay. Hạ thần xin dâng tất cả.”
24 Nhưng Vua Ða-vít nói với Ọt-nan, “Không, ta muốn mua chúng đúng giá thị trường. Ta không muốn dâng lên Chúa những gì của ngươi, và ta cũng không muốn dâng của lễ thiêu mà ta không tốn kém gì.” 25 Vậy Ða-vít trả cho Ọt-nan gần bảy ký[a] vàng, tính theo giá thị trường lúc bấy giờ, để mua nơi ấy. 26 Ða-vít xây tại đó một bàn thờ cho Chúa và dâng trên đó các của lễ thiêu và các của lễ cầu an. Ông kêu cầu danh Chúa, và Ngài đáp lời ông bằng cách giáng lửa từ trời xuống bàn thờ dâng của lễ thiêu. 27 Chúa ra lịnh cho thiên sứ, và thiên sứ đã tra gươm vào vỏ.
Chọn Chỗ Xây Dựng Ðền Thờ
28 Bấy giờ Ða-vít thấy rằng Chúa đã đáp lời ông nơi sân đập lúa của Ọt-nan người Giê-bu-si, khi ông dâng của lễ thiêu lên Ngài tại đó. 29 Số là lúc ấy Ðền Tạm của Chúa mà Môi-se đã làm trong đồng hoang và bàn thờ dâng của lễ thiêu vẫn còn ở tại nơi cao ở Ghi-bê-ôn, 30 nhưng Ða-vít không thể đi đến đó để thỉnh ý Ðức Chúa Trời, vì ông sợ gươm của thiên sứ của Chúa.
Ðá Sống
2 Vậy hãy loại bỏ khỏi anh chị em mọi điều hiểm ác, mọi thứ lọc lừa, đạo đức giả, ganh tị, và mọi lời vu khống. 2 Như những trẻ sơ sinh, hãy khao khát sữa tinh khiết của Lời Chúa,[a] để nhờ đó anh chị em được trưởng thành trong ơn cứu rỗi, 3 nếu anh chị em đã nếm biết Chúa tuyệt vời như thế nào.
4 Hãy đến gần Ngài là vầng đá sống, bị người ta loại ra, nhưng được Ðức Chúa Trời chọn và cho là quý báu. 5 Anh chị em cũng vậy, hãy như những tảng đá sống được xây dựng trên nhau thành một đền thờ thiêng liêng, để thi hành chức vụ tư tế thánh, hầu dâng các lễ vật thuộc linh được chấp nhận lên Ðức Chúa Trời qua Ðức Chúa Jesus Christ, 6 vì Kinh Thánh đã chép,
“Nầy ta đặt tại Si-ôn một tảng đá,
Một tảng đá góc được chọn và quý báu;
Hễ ai tin Ngài sẽ không bị hổ thẹn.”
7 Vậy đối với anh chị em, những người có lòng tin, thì Ngài thật quý báu, nhưng đối với những người không tin thì
“Tảng đá đã bị các thợ xây nhà loại ra
Ðã trở thành tảng đá làm chuẩn ở góc nhà,”
8 Và là
“Một tảng đá gây cho vấp ngã,
Một tảng đá làm cho ngã nhào.”
Họ ngã nhào vì họ không vâng theo Lời Chúa, và đó là hậu quả tất nhiên cho những ai làm thế.
9 Nhưng anh chị em là dòng giống được tuyển chọn, là dòng tư tế hoàng gia, là dân tộc thánh, là dân thuộc riêng về Ðức Chúa Trời, để anh chị em có thể rao truyền những việc tuyệt vời của Ngài, Ðấng đã gọi anh chị em ra khỏi nơi tối tăm để vào ánh sáng diệu kỳ của Ngài.
10 Ngày trước anh chị em không phải là một dân,
Nhưng ngày nay anh chị em là dân của Ðức Chúa Trời;
Ngày trước anh chị em không nhận được ơn thương xót,
Nhưng ngày nay anh chị em đã nhận được ơn thương xót.
Nếp Sống của Người Tin Chúa
11 Thưa anh chị em yêu dấu, tôi khuyên anh chị em là những kiều dân và những người tạm cư: hãy kiêng cữ những dục vọng của xác thịt, là những điều đang chiến đấu chống lại linh hồn. 12 Hãy ăn ở ngay lành giữa các dân ngoại, để nếu họ vu khống anh chị em là những người làm điều xấu, thì khi thấy những việc tốt của anh chị em, họ có thể tôn vinh Ðức Chúa Trời trong ngày thăm viếng.
Khuyên Thuận Phục Chính Quyền
13 Vì cớ Chúa xin anh chị em hãy thuận phục mọi thể chế do loài người lập ra, hoặc đối với vua như người có thẩm quyền cao, 14 hoặc đối với các tổng trấn như những người được vua sai phái để phạt những kẻ làm điều ác và thưởng những người làm điều thiện. 15 Vì ý muốn của Ðức Chúa Trời là qua những việc thiện, anh chị em sẽ làm im miệng những kẻ dại khờ thiếu hiểu biết. 16 Hãy sống như những người tự do, nhưng chớ lấy sự tự do làm bình phong che đậy những việc ác, nhưng hãy làm như các nô lệ của Ðức Chúa Trời. 17 Hãy tôn trọng mọi người. Hãy thương mến nhau trong tình anh chị em. Hãy kính sợ Ðức Chúa Trời. Hãy tôn trọng vua.
Gương Chịu Khổ của Ðấng Christ
18 Hỡi các gia nhân, hãy thuận phục các chủ mình với tất cả sự kính trọng, không phải chỉ với những chủ tốt và nhân hậu, nhưng cũng với những chủ cay nghiệt nữa. 19 Vì nếu ai vì cớ lương tâm đối với Ðức Chúa Trời mà chịu đựng những đau buồn, tức chịu khổ một cách bất công, thì đó là một ơn phước. 20 Vì nếu anh chị em phạm tội mà chịu đựng đòn vọt thì đâu có gì phải nói? Nhưng nếu anh chị em làm điều tốt mà phải chịu khổ, thì đó là một ơn phước trước mặt Ðức Chúa Trời. 21 Vì anh chị em được kêu gọi đến điều đó, bởi Ðấng Christ cũng đã chịu khổ vì anh chị em, hầu lưu lại cho anh chị em một gương, để anh chị em noi theo các bước chân Ngài.
22 “Ngài không hề phạm tội,
Trong miệng Ngài chẳng tìm được một lời dối trá.”
23 Khi bị nguyền rủa, Ngài chẳng nguyền rủa lại; khi chịu đau khổ, Ngài chẳng hăm dọa, nhưng phó thác mình cho Ðấng phán xét công bình. 24 Ngài mang tội lỗi chúng ta trong thân thể Ngài trên cây gỗ, để chúng ta có thể chết đối với tội lỗi, nhưng sống đối với sự công chính; nhờ những vết thương Ngài anh chị em được chữa lành. 25 Vì anh chị em vốn như chiên đi lạc, nhưng bây giờ đã trở về với Ðấng Chăn Chiên và Vị Giám Mục của linh hồn mình.
Giô-na Giận CHÚA
4 Bấy giờ Giô-na rất bất mãn, và ông rất giận. 2 Ông cầu nguyện với Chúa rằng, “Lạy Chúa, đây chẳng phải là điều con đã nói trước khi con còn ở trong nước của con sao? Ðó là lý do tại sao con đã vội vàng bỏ trốn qua Tạt-si, vì con biết Ngài là Ðức Chúa Trời nhân từ, thương xót, chậm giận, và giàu tình thương. Ngài là Ðấng hay đổi ý về việc giáng họa. 3 Vì vậy bây giờ, Chúa ôi, xin Ngài cất lấy mạng sống con, vì đối với con chết còn hơn sống!”
4 Chúa phán với ông, “Ngươi giận có nên không?”
5 Sau đó Giô-na đi ra khỏi thành và ngồi ở một nơi, về hướng đông của thành. Tại đó ông cất cho ông một cái chòi, rồi vào ngồi dưới bóng mát của chòi ấy, để chờ xem điều gì sẽ xảy đến cho thành.
6 Khi ấy Chúa đã chuẩn bị sẵn một dây dưa, khiến nó bò lên chòi, phía trên đầu Giô-na, để làm bóng mát che đầu ông, giúp ông đỡ vất vả vì nắng nóng. Giô-na rất hài lòng về dây dưa ấy. 7 Nhưng hôm sau, khi vừa mới hừng đông, Ðức Chúa Trời đã chuẩn bị sẵn một con sâu, khiến nó đến cắn đứt dây dưa, làm dây dưa ấy héo đi. 8 Ðến khi mặt trời lên cao, Ðức Chúa Trời lại chuẩn bị sẵn một cơn gió nóng từ hướng đông thổi tới, đồng thời mặt trời giọi xuống trên đầu Giô-na khiến ông gần ngất xỉu. Ông cầu nguyện xin chết rằng, “Con thà chết còn hơn sống!”
9 Bấy giờ Ðức Chúa Trời phán với ông, “Ngươi nổi giận vì cớ dây dưa ấy có đúng không?”
Ông đáp, “Con tức muốn chết được.”
10 Chúa phán, “Ngươi tiếc một dây dưa mà ngươi không hề khó nhọc vì nó và cũng chẳng làm nó lớn lên; mới đêm nào nó mọc lên, và một đêm kia nó đã chết. 11 Còn Ta, chẳng lẽ Ta không tiếc Ni-ni-ve, một thành lớn có hơn một trăm hai mươi ngàn người không biết phân biệt phải trái[a] và rất nhiều súc vật trong đó hay sao?”
Chúa Sai Mười Hai Sứ Ðồ Ði Truyền Giáo
(Mat 10:5-15; Mác 6:7-13)
9 Ngài gọi mười hai sứ đồ đến, ban cho họ quyền năng và uy quyền để đuổi tất cả các quỷ và chữa lành mọi thứ tật bịnh, 2 rồi Ngài sai họ đi rao giảng về vương quốc Ðức Chúa Trời và chữa lành những người bịnh tật. 3 Ngài dặn họ, “Khi lên đường, các ngươi đừng mang gì theo, đừng mang gậy, đừng mang túi đi đường, đừng mang bánh, đừng mang tiền, và cũng đừng đem hai áo. 4 Hễ các ngươi vào nhà nào, hãy ở đó, cho đến khi rời nơi đó ra đi. 5 Hễ nơi nào người ta không tiếp các ngươi, khi ra khỏi thành đó, hãy phủi bụi đã dính nơi chân các ngươi để làm chứng nghịch lại họ.”
6 Các sứ đồ ra đi, đến các thôn làng, rao giảng Tin Mừng, và chữa lành bịnh tật khắp nơi.
Vua Hê-rốt Bối Rối
(Mat 14:1-12; Mác 6:14-29)
7 Bấy giờ Vua Chư Hầu Hê-rốt[a] được báo cáo tất cả những điều đã xảy ra. Ông rất bối rối, vì có người bảo rằng đó là Giăng đã từ cõi chết sống lại, 8 nhưng một số người khác lại bảo đó là Tiên Tri Ê-li đã xuất hiện, và một số khác thì đồn rằng đó là một trong các vị tiên tri thời xưa đã sống lại.
9 Hê-rốt nói, “Giăng thì ta đã chặt đầu, nhưng người này là ai mà ta nghe những chuyện như thế?” Rồi ông tìm cách gặp Ðức Chúa Jesus.
Chúa Hóa Bánh cho Năm Ngàn Người Ăn
(Mat 14:13-21; Mác 6:30-44; Gg 6:1-14)
10 Các sứ đồ trở về và tường trình cho Ngài mọi việc họ đã làm. Ngài đem họ riêng ra với Ngài, lui về một thành tên Bết-sai-đa. 11 Nhưng đoàn dân đông biết điều đó, họ đi theo Ngài. Ngài tiếp họ, giảng cho họ về vương quốc Ðức Chúa Trời, và chữa lành những người cần được chữa lành.
12 Bấy giờ ngày bắt đầu tàn, mười hai sứ đồ đến và nói với Ngài, “Xin Thầy cho đoàn dân đông giải tán để họ có thể vào các làng mạc và thôn xóm quanh đây tìm chỗ tạm trú và kiếm thức ăn, vì chỗ chúng ta ở đây là nơi hoang vắng.”
13 Nhưng Ngài nói với họ, “Chính các ngươi phải cho họ ăn.”
Họ đáp, “Chúng ta có không quá năm cái bánh và hai con cá. Trừ phi chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đoàn dân này.”
14 Bấy giờ có khoảng năm ngàn đàn ông tại đó. Ngài nói với các môn đồ Ngài, “Hãy bảo họ ngồi xuống thành từng nhóm, mỗi nhóm khoảng năm mươi người.” 15 Họ làm như vậy, và mọi người ngồi xuống. 16 Ðoạn Ngài lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, tạ ơn, bẻ ra, và trao cho các môn đồ để họ phát ra cho đoàn dân đông. 17 Mọi người đều ăn và được no nê. Họ gom lại những mảnh bánh thừa và được mười hai giỏ.
Phi-rơ Tuyên Xưng Ðức Chúa Jesus Là Ðấng Christ
(Mat 16:13-19; Mác 8:27-29)
18 Một ngày kia Ðức Chúa Jesus đang cầu nguyện riêng, các môn đồ Ngài đến với Ngài; Ngài hỏi họ, “Ðám đông nói Ta là ai?”
19 Họ trả lời và nói, “Có người nói Thầy là Giăng Báp-tít, những người khác bảo Thầy là Ê-li, nhưng một số người khác nữa lại bảo Thầy là một trong các vị tiên tri thời xưa đã sống lại.”
20 Ngài hỏi họ, “Nhưng các ngươi nói Ta là ai?”
Phi-rơ trả lời và nói, “Thầy là Ðấng Christ đến từ Ðức Chúa Trời.”
21 Ngài nghiêm cấm và truyền cho họ không được nói điều đó với ai.
Chúa Báo Trước về Sự Chết và Sự Sống Lại của Ngài
(lần thứ nhất)
(Mat 16:21; Mác 8:31)
22 Ngài nói tiếp, “Con Người phải chịu nhiều đau đớn, bị các trưởng lão, các trưởng tế, và các thầy dạy giáo luật loại trừ và giết đi, nhưng đến ngày thứ ba sẽ sống lại.”
Ðiều Kiện Ðể Theo Chúa
(Mat 16:24-27; Mác 8:34-38)
23 Bấy giờ Ngài nói với mọi người, “Nếu ai muốn theo Ta, người ấy phải từ bỏ chính mình, hằng ngày vác thập tự giá mình mà theo Ta. 24 Vì ai muốn cứu mạng sống mình sẽ mất, nhưng ai vì cớ Ta mà mất mạng sống mình sẽ cứu được nó. 25 Vì nếu một người được cả thế giới mà mất chính mình hoặc thiệt hại chính mình thì có ích gì? 26 Vì ai hổ thẹn về Ta và những lời Ta, Con Người cũng sẽ hổ thẹn về kẻ ấy khi ngự đến trong vinh hiển của Người, của Cha Người, và của các thiên sứ thánh. 27 Nhưng quả thật Ta nói với các ngươi, có những người đang đứng đây sẽ không nếm trải sự chết trước khi thấy vương quốc Ðức Chúa Trời.”
Chúa Biến Hóa Hình Dạng
(Mat 17:1-8; Mác 9:2-8)
28 Khoảng tám ngày sau khi nói những lời đó Ngài dẫn Phi-rơ, Giăng, và Gia-cơ lên núi để cầu nguyện. 29 Ðang khi Ngài cầu nguyện, diện mạo Ngài bỗng đổi khác, và y phục của Ngài trở nên trắng toát rạng lòa. 30 Và này, có hai người hầu chuyện với Ngài, đó là Môi-se và Ê-li. 31 Hai vị đó hiện ra trong vinh hiển để hầu chuyện với Ngài về việc Ngài sẽ ra đi, là điều sắp được thực hiện tại Giê-ru-sa-lem. 32 Số là Phi-rơ và các đồng bạn của ông đều buồn ngủ quá đỗi nên đã ngủ thiếp đi; nhưng khi tỉnh dậy, họ thấy hào quang của Ngài và hai vị đứng với Ngài. 33 Khi hai vị ấy sắp sửa rời Ngài, Phi-rơ nói với Ðức Chúa Jesus, “Thưa Thầy, chúng ta ở đây tốt quá. Ðể chúng con dựng ba cái lều: một cái cho Thầy, một cái cho Môi-se, và một cái cho Ê-li.” Ông nói mà không biết mình nói gì. 34 Khi Phi-rơ còn nói những lời ấy, một đám mây kéo đến bao phủ mọi người. Ba vị môn đồ kinh hoảng vì bị mây bao phủ. 35 Bấy giờ từ trong đám mây có tiếng phán, “Ðây là Con Ta, Người-Ðược-Chọn của Ta, hãy nghe lời Người.” 36 Khi tiếng nói ấy vừa dứt, họ chỉ còn thấy một mình Ðức Chúa Jesus.
Các môn đồ giữ im chuyện đó, và trong những ngày ấy họ không thuật lại cho ai biết những gì họ đã thấy.
Chúa Chữa Lành Ðứa Trẻ Bị Quỷ Kinh Phong Ám Hại
(Mat 17:14-18; Mác 9:14-27)
37 Hôm sau khi họ vừa xuống núi, một đoàn dân đông đến gặp Ngài. 38 Này, một người trong đám đông kêu lên, “Thưa Thầy, tôi van xin Thầy đoái xem con trai tôi; cháu là con một của tôi. 39 Này, mỗi lần quỷ nhập vào cháu, cháu đột nhiên gào thét; quỷ vật cháu lăn lộn, sùi bọt mép, khiến cháu bầm cả người, và ít khi chịu xuất ra. 40 Tôi đã khẩn cầu các môn đồ Thầy đuổi quỷ ấy ra, nhưng họ không đuổi được.”
41 Ðức Chúa Jesus trả lời và nói, “Hỡi thế hệ vô tín và băng hoại này. Ta phải ở với các ngươi và chịu đựng các ngươi bao lâu nữa? Hãy đem con ngươi lại đây.”
42 Ðang khi đứa trẻ tiến lại, quỷ vật nó xuống đất, khiến nó lăn lộn quằn quại. Nhưng Ðức Chúa Jesus quở trừ uế linh, chữa lành đứa trẻ, và trao nó lại cho cha nó. 43 Mọi người đều kinh ngạc trước quyền năng lớn lao của Ðức Chúa Trời.
Chúa Báo Trước về Sự Thương Khó của Ngài
(lần thứ hai)
(Mat 17:22-23; Mác 9:30-32)
Trong khi mọi người còn đang sững sờ về việc Ngài làm, Ngài nói với các môn đồ Ngài, 44 “Các ngươi hãy lắng nghe cho kỹ những lời Ta nói đây: [b] Con Người sẽ bị phản nộp vào tay người ta.” 45 Nhưng họ không hiểu những lời ấy. Ý nghĩa những lời ấy bị che khuất đối với họ, nên họ không nhận thức được, và họ cũng ngại mà không dám hỏi Ngài những lời ấy có ý nghĩa gì.
Người Lớn Nhất trong Vương Quốc Ðức Chúa Trời
(Mat 18:1-5; Mác 9:33-37)
46 Khi ấy, các môn đồ nổi lên cãi nhau về việc ai là người lớn nhất trong vòng họ. 47 Ðức Chúa Jesus biết rõ những ý nghĩ thầm kín trong lòng họ, nên Ngài đem một đứa trẻ để đứng bên cạnh Ngài, 48 rồi nói với họ, “Ai nhân danh Ta đón tiếp đứa trẻ này là đón tiếp Ta; ai đón tiếp Ta là đón tiếp Ðấng đã sai Ta, vì người nhỏ nhất trong tất cả các ngươi sẽ là người lớn nhất.”
Nhân Danh Chúa Ðuổi Quỷ
(Mác 9:38-40)
49 Bấy giờ Giăng lên tiếng và nói, “Thưa Thầy, chúng con thấy có người nhân danh Thầy mà đuổi quỷ. Chúng con đã cố gắng ngăn cản người ấy, vì người ấy không đi theo Thầy với chúng con.”
50 Nhưng Ðức Chúa Jesus đáp với ông, “Ðừng ngăn cản người ấy, vì hễ ai không chống lại các ngươi là thuận với các ngươi.”
ÐỨC CHÚA JESUS ÐI LÊN GIÊ-RU-SA-LEM
(9:51 - 19:28)
Một Làng của Người Sa-ma-ri Không Tiếp Chúa
51 Khi ngày Ngài được cất lên trời đến gần, Ngài quyết định đi lên Giê-ru-sa-lem. 52 Ngài sai các sứ giả đi trước. Họ ra đi và vào một làng của người Sa-ma-ri để chuẩn bị mọi sự cho Ngài đến; 53 nhưng dân làng ấy không muốn tiếp Ngài, vì Ngài đang trên đường về Giê-ru-sa-lem. 54 Khi hai môn đồ Ngài là Gia-cơ và Giăng thấy thế, họ nói, “Lạy Chúa, Ngài có muốn chúng con truyền cho lửa từ trời xuống thiêu rụi họ không?”
55 Nhưng Ðức Chúa Jesus quay lại quở hai người. [Ngài nói, “Các ngươi không biết linh nào đã xúi giục mình. 56 Con Người đến không phải để hủy diệt mạng sống người ta, nhưng để cứu họ.” ][c] Sau đó họ đến một làng khác.
Muốn Theo Chúa
(Mat 8:19-22)
57 Ðang khi họ đi đường, có người thưa với Ngài, “Thầy đi đâu, tôi sẽ đi theo đó.”
58 Ðức Chúa Jesus nói với người ấy, “Con cáo có hang, chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ gối đầu.”
59 Ngài lại bảo một người khác, “Ngươi hãy theo Ta.”
Người ấy đáp, “Lạy Chúa, xin cho con về nhà chôn cất cha con trước.”
60 Nhưng Ngài bảo người ấy, “Hãy để kẻ chết chôn người chết của họ, còn ngươi, hãy đi và rao giảng vương quốc Ðức Chúa Trời.”
61 Một người khác đến thưa với Ngài, “Lạy Chúa, con sẽ theo Ngài, nhưng trước hết xin cho con về từ biệt những người trong gia đình.”
62 Ðức Chúa Jesus nói với người ấy, “Không ai đã tra tay cầm cày mà cứ quay nhìn đằng sau lại thích hợp với vương quốc Ðức Chúa Trời.”
Copyright © 2011 by Bau Dang