M’Cheyne Bible Reading Plan
Ðặt Rương Giao Ước vào Ðền Tạm
16 Vậy họ rước Rương của Ðức Chúa Trời và đặt Rương Thánh vào lều Ða-vít đã dựng cho Rương Thánh. Sau đó họ dâng các của lễ thiêu và các lễ cầu an trước thánh nhan của Ðức Chúa Trời. 2 Sau khi Ða-vít đã dâng các của lễ thiêu và các của lễ cầu an, ông nhân danh Chúa chúc phước cho dân. 3 Kế đó ông phát cho dân, không phân biệt nam hay nữ, mỗi người một ổ bánh, một phần thịt, và một cái bánh nho khô.
4 Ông bổ nhiệm một số người Lê-vi vào chức vụ hầu việc trước Rương của Chúa để cầu xin, cảm tạ, và ca ngợi Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên. 5 A-sáp làm trưởng; Xa-cha-ri-a làm phó; kế đến là Giê-i-ên, Sê-mi-ra-mốt, Giê-hi-ên, Mát-ti-thi-a, Ê-li-áp, Bê-na-gia, Ô-bết Ê-đôm, và Giê-i-ên để họ sử dụng các hạc cầm và các đàn lia; A-sáp là người sử dụng khánh chiêng. 6 Còn hai vị tư tế Bê-na-gia và Gia-ha-xi-ên có nhiệm vụ thổi kèn thường xuyên trước Rương Giao Ước của Ðức Chúa Trời.
Bài Ca Cảm Tạ của Ða-vít
(Thi 105:1-15; 96:1-13; 106:47-48)
7 Ngày hôm đó lần đầu tiên Ða-vít đưa cho A-sáp và bà con của ông ấy những bài thánh thi để hát lên cảm tạ Chúa:
8 Hãy cảm tạ Chúa, hãy cầu khẩn danh Ngài;
Hãy rao truyền cho các dân biết các công việc Ngài.
9 Hãy ca ngợi Ngài, hãy ca hát chúc tụng Ngài;
Hãy kể ra tất cả những việc lạ lùng của Ngài.
10 Vinh hiển thay cho người được ở trong danh thánh Ngài;
Nguyện lòng những người tìm kiếm Chúa được vui mừng.
11 Hãy tìm kiếm Chúa và tìm kiếm quyền năng Ngài;
Hãy tìm kiếm mặt Ngài luôn luôn.
12 Hãy nhớ mãi những việc lạ lùng Ngài làm,
Tức những việc diệu kỳ và những phán quyết Ngài đã phán.
13 Hỡi dòng dõi của I-sơ-ra-ên,[a] tôi tớ Ngài,
Hỡi con cháu của Gia-cốp, những người Ngài đã chọn.
14 Ngài là Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta;
Các phán quyết của Ngài là định luật cho cả địa cầu.
15 Ngài ghi nhớ giao ước của Ngài mãi mãi,
Lời Ngài đã truyền có hiệu lực cho ngàn thế hệ về sau,
16 Ấy là giao ước Ngài đã lập với Áp-ra-ham,
Và lời thề Ngài đã thề cùng I-sác.
17 Sau đó Ngài đã xác nhận với Gia-cốp như một đạo luật,
Với I-sơ-ra-ên như một giao ước đời đời,
18 Rằng, “Ta sẽ ban xứ Ca-na-an cho các ngươi để làm sản nghiệp,”
19 Trong khi họ chỉ là một số ít người,
Một nhóm thiểu số và là những kiều dân trong xứ.
20 Họ đã đi lang thang từ nước nầy sang nước khác,
Từ vương quốc nọ đến vương quốc kia.
21 Nhưng Ngài đã không cho phép ai hà hiếp họ;
Vì cớ họ, Ngài đã quở trách các vua,
22 “Ðừng đụng đến những người được xức dầu của Ta;
Chớ làm hại các tiên tri của Ta.”
23 Hỡi cả thế giới, hãy ca ngợi Chúa;
Hãy rao truyền ơn cứu rỗi của Ngài từ ngày nọ sang ngày kia.
24 Hãy công bố vinh hiển của Ngài giữa các quốc gia,
Hãy thuật lại những việc lạ lùng của Ngài cho mọi dân tộc.
25 Vì Chúa thật vĩ đại thay!
Chỉ Ngài là Ðấng đáng được ca tụng.
Ngài là Ðấng đáng kính sợ hơn tất cả các thần.
26 Vì tất cả các thần của các dân chỉ là hình tượng vô tri;
Còn Chúa là Ðấng đã dựng nên các từng trời.
27 Huy hoàng và uy nghi ở trước mặt Ngài,
Quyền năng và đẹp đẽ ở trong nơi thánh của Ngài.
28 Hãy quy về cho Chúa, hỡi các dòng họ của muôn dân,
Hãy quy về cho Chúa vinh hiển và quyền năng.
29 Hãy quy về cho Chúa vinh hiển xứng đáng với danh Ngài;
Hãy đem một của lễ đến trước thánh nhan Ngài.
Hãy tôn thờ Chúa trong nơi thánh tráng lệ của Ngài;
30 Hỡi cả thế giới, khá run sợ trước mặt Ngài.
Ðịa cầu đã được lập vững; nó sẽ không bị chuyển dời.
31 Nguyện các từng trời vui mừng, nguyện trái đất vui vẻ;
Nguyện người ta nói giữa các quốc gia, “Chúa trị vì!”
32 Nguyện đại dương và mọi vật trong nó gầm vang;
Nguyện đồng xanh và mọi vật trong nó mừng rỡ;
33 Bấy giờ mọi cây rừng sẽ hát ca vui vẻ,
Ở trước mặt Chúa, vì Ngài sắp đến để phán xét thế gian.
34 Hãy cảm tạ Chúa, vì Ngài rất tốt,
Vì tình thương của Ngài còn đến đời đời.
35 Xin mọi người hãy nói, “Lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng con,
Xin giải cứu chúng con,
Xin đem chúng con từ giữa các dân trở về,
Ðể chúng con cảm tạ danh thánh của Ngài,
Và tôn vinh ca ngợi Ngài.
36 Chúc tụng Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên,
Từ đời đời cho đến đời đời.”
Xin mọi người hãy nói, “A-men!” và hãy ca ngợi Chúa!
37 Ða-vít để A-sáp và bà con của ông ấy ở lại tại đó trước Rương Giao Ước của Chúa, để họ phục vụ thường xuyên mỗi ngày trước Rương Thánh như đã định. 38 Ông cũng để Ô-bết Ê-đôm và sáu mươi tám người bà con của ông ấy ở lại đó. Ô-bết Ê-đôm con của Giê-đu-thun và Hô-sa đặc trách việc giữ cửa. 39 Ngoài ra ông cũng để Tư Tế Xa-đốc và bà con của ông ấy làm tư tế trước Ðền Tạm của Chúa ở nơi cao tại Ghi-bê-ôn, 40 để họ thường xuyên dâng các của lễ thiêu lên Chúa trên bàn thờ dâng của lễ thiêu, mỗi sáng và mỗi chiều, theo như mọi điều đã ghi trong luật pháp Chúa đã truyền cho I-sơ-ra-ên. 41 Cùng ở với họ có Hê-man, Giê-đu-thun, và những người khác đã được chọn và được nêu đích danh để lo việc tạ ơn Chúa, vì tình thương của Ngài còn đến đời đời. 42 Hê-man và Giê-đu-thun được trao cho các kèn, các khánh chiêng, và mọi thứ nhạc khí để họ lo việc tấu nhạc khi hát thánh ca. Các con của Giê-đu-thun được chỉ định túc trực nơi cổng chính.
43 Sau đó toàn dân I-sơ-ra-ên rời nơi ấy trở về nhà họ. Ða-vít cũng trở về nhà ông và chúc phước cho gia đình ông.
Tầm Quan Trọng của Lưỡi
3 Thưa anh chị em của tôi, trong anh chị em đừng có nhiều người tự lập làm giảng sư, vì biết rằng chúng tôi, những người giảng dạy, phải chịu xét đoán nghiêm khắc hơn. 2 Vì tất cả chúng ta đều vấp phạm nhiều cách. Nếu ai không vấp phạm gì trong lời nói mình, ấy là một người trọn vẹn, có khả năng kiềm chế cả thân thể mình.
3 Nếu chúng ta tra các hàm thiếc vào miệng ngựa để bắt chúng vâng phục chúng ta, chúng ta có thể điều khiển toàn thân chúng.
4 Cũng hãy xem, những chiếc tàu dù to lớn đến đâu và mặc cho gió thổi mạnh thế nào, chỉ với một bánh lái rất nhỏ, viên hoa tiêu có thể điều khiển chiếc tàu chạy theo hướng mình muốn. 5 Cũng vậy, cái lưỡi chỉ là một phần nhỏ của cơ thể, nhưng nó lại khoác lác những việc lớn lao.
Hãy xem, một đám rừng lớn biết bao lại có thể bị thiêu rụi bằng một mồi lửa nhỏ. 6 Cái lưỡi là một ngọn lửa, một thế giới tội lỗi; cái lưỡi được đặt giữa các chi thể chúng ta; nó làm hoen ố cả thân thể, đốt cháy cả cuộc đời, và nó bị lửa hỏa ngục thiêu đốt.
7 Thật vậy, mọi loài thú vật và chim chóc, mọi loài bò sát và các sinh vật dưới biển đều bị chế ngự, và đã bị loài người chế ngự. 8 Nhưng không người nào có thể chế ngự cái lưỡi. Nó là một vật dữ khôn lường, đầy chất độc chết người.
9 Với cái lưỡi chúng ta ca ngợi Chúa và Ðức Chúa Cha, rồi cũng với cái lưỡi, chúng ta lại nguyền rủa những người được tạo nên theo hình ảnh Ðức Chúa Trời. 10 Từ một miệng mà ra cả sự ca ngợi lẫn sự nguyền rủa!
Thưa anh chị em của tôi, không thể có những điều như thế được. 11 Một dòng suối phát xuất từ một mạch lại có thể chảy ra cả nước ngọt lẫn nước đắng sao?
12 Thưa anh chị em của tôi, có thể nào cây vả sinh ra trái ô-liu, hay cây nho sinh ra trái vả chăng? Dòng nước mặn cũng không thể tách ra lạch nước ngọt được.
Sự Khôn Ngoan Thiên Thượng
13 Ai là người khôn ngoan và trí thức giữa anh chị em? Người ấy hãy bày tỏ những hành động khiêm nhường của sự khôn ngoan qua cách cư xử tốt đẹp của mình. 14 Nhưng nếu anh chị em có ganh tị cách cay đắng và tranh hơn kém trong lòng thì đừng khoác lác và nói dối mà nghịch với sự thật. 15 Ðó không phải là sự khôn ngoan ban xuống từ thiên thượng, nhưng là thứ khôn ngoan ra từ đất, từ bản năng tự nhiên, từ quỷ dữ. 16 Vì ở đâu có ganh tị và tranh hơn kém, ở đó có rối loạn và mọi thứ gian ác. 17 Nhưng sự khôn ngoan thiên thượng thì trước hết là trong sạch, rồi hiếu hòa, hiền lành, nhường nhịn, đầy thương xót và những trái tốt, không thiên vị, và không đạo đức giả. 18 Bấy giờ những người kiến tạo hòa bình gặt trái của sự công chính đã gieo ra trong hòa bình.
1 Khải tượng của Áp-đia:
Chúa Hằng Hữu phán thế nầy về Ê-đôm:
“Chúng ta đã nghe một sứ điệp từ Chúa,
Một sứ giả được sai đến các nước, hô hào,
‘Hãy đứng dậy! Chúng ta hãy đứng dậy và ra trận đánh nó.’”
2 “Nầy, Ta sẽ làm cho ngươi trở thành một nước nhược tiểu giữa các quốc gia.
Ngươi sẽ bị khinh khi hết mực.
3 Lòng kiêu ngạo của ngươi đã lừa gạt ngươi,
Hỡi kẻ ở trên những gành đá cao kia,
Tức kẻ cư trú trên những ngọn núi cao.
Ngươi đã tự nhủ rằng,
'Ai có thể làm gì để ta phải sa xuống đất?’
4 Dù ngươi lên cao như chim phượng hoàng,
Dù ngươi làm tổ cho mình ở giữa những vì sao,
Thì Ta sẽ làm cho ngươi từ đó sa xuống,”
Chúa phán.
Ê-đôm Bị Báo Trả
5 “Nếu kẻ trộm hoặc quân cướp đêm đến trộm cướp của ngươi,
Phải chăng chúng chỉ lấy những gì chúng muốn lấy?
Khi những thợ hái nho hái trái trong vườn nho,
Há chúng không chừa lại một ít cho những người đi mót sao?
Thế nhưng ngươi, ngươi sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!
6 Ôi, Ê-sau bị quân thù truy kích.
Những kho tàng quý báu của nó bị quân nghịch truy lùng.
7 Tất cả những kẻ đã liên minh với ngươi sẽ trở mặt,
Khiến ngươi phải bỏ xứ trốn đi.
Những kẻ đã ký hòa ước với ngươi sẽ phản bội ngươi,
Và làm ngươi bị đại bại.
Những kẻ đã từng ăn bánh của ngươi sẽ gài bẫy hại ngươi;
Không ai trong các ngươi tiên liệu được điều đó.”
8 Chúa phán, “Trong ngày ấy,
Ta há không dẹp bỏ những kẻ khôn ngoan khỏi Ê-đôm
Và những người thông sáng khỏi các núi của Ê-sau sao?
9 Hỡi Tê-man, bấy giờ những dũng sĩ của ngươi sẽ kinh hoàng,
Và cuối cùng mọi người sống trên các núi của Ê-sau sẽ bị diệt.
Lý Do Ê-đôm Bị Ðoán Phạt
10 Vì ngươi đã đối xử tàn ác đối với Gia-cốp em ngươi,
Nên sự sỉ nhục sẽ bao phủ ngươi,
Và ngươi sẽ bị diệt vong mãi mãi.
11 Vì trong ngày nó bị quân ngoại bang bắt dân nó đem lưu đày,
Ngươi đã khoanh tay đứng nhìn;
Trong ngày quân ngoại xâm tiến vào các cổng thành Giê-ru-sa-lem cướp đoạt của cải nó và bắt thăm chia nhau tài sản nó,
Ngươi đã nhập bọn với những kẻ cướp bóc nó.
12 Ðúng ra ngươi không nên khoanh tay đứng nhìn trong ngày em ngươi bị bắt đem lưu đày,
Ngươi không nên vui mừng trong ngày dân Giu-đa bị hủy diệt,
Ngươi không nên huênh hoang tự đắc trong ngày nó bị hoạn nạn,
13 Ngươi không nên tiến vào cổng thành của dân Ta trong ngày nó bị tai ương.
Thật vậy ngươi không nên khoanh tay đứng nhìn nó chịu đau đớn trong ngày nó bị hoạn nạn,
Ngươi không nên đưa tay cướp đoạt của cải nó trong ngày nó gặp tai ương.
14 Ngươi không nên đón chận các ngả đường để giết người của nó đang tìm đường tẩu thoát,
Ngươi không nên bắt nộp những người còn sót lại của nó trong ngày nó gặp cảnh khốn cùng.
Chúa Sẽ Ðoán Phạt Các Dân
15 Vì ngày Chúa đoán phạt mọi dân trên đất đã gần.
Những gì ngươi đã làm để hại người khác, chính ngươi sẽ gặt lấy y như vậy.
Việc ác ngươi làm cho người khác sẽ đổ lại trên đầu ngươi.
16 Như các ngươi đã ăn nuốt dân Ta trên núi thánh của Ta thể nào,
Tất cả các dân ngoại trong vùng sẽ ăn nuốt các ngươi không ngừng cũng thể ấy.
Chúng sẽ nốc cạn và nuốt chửng các ngươi,
Như thể chúng chưa từng được ăn uống.
Cuối Cùng I-sơ-ra-ên Sẽ Ðắc Thắng
17 Nhưng Núi Si-ôn sẽ được giải cứu,
Nó sẽ trở thành một nơi thánh,
Nhà Gia-cốp sẽ trở về làm chủ đất nước của chúng.
18 Nhà Gia-cốp sẽ trở thành một ngọn lửa,
Nhà Giô-sép sẽ trở thành một ngọn lửa hừng;
Nhưng nhà Ê-sau sẽ trở nên như cỏ rác.
Chúng sẽ đốt cháy và thiêu rụi nhà Ê-sau,
Ðến nỗi nhà Ê-sau sẽ không còn một người sống sót,”
Vì Chúa đã phán vậy.
19 Những người sống ở miền nam sẽ chiếm ngụ các núi của Ê-sau;
Những người sống ở đồng bằng sẽ chiếm lấy xứ của dân Phi-li-tin.
Họ sẽ chiếm lấy các cánh đồng ở Ép-ra-im và các cánh đồng ở Sa-ma-ri.
Con cháu Bên-gia-min sẽ chiếm lấy miền Ghi-lê-át.
20 Ðạo quân của dân I-sơ-ra-ên bị lưu đày sẽ trở về,
Và chiếm lấy xứ của dân Ca-na-an cho đến tận miền Xa-rê-phát.
Những người từ Giê-ru-sa-lem bị bắt đem đi lưu đày ở Sê-pha-rát sẽ trở về,
Và chiếm ngụ các thành ở miền nam.
21 Bấy giờ những người được giải cứu trở về sẽ lên Núi Si-ôn,
Ðể xét đoán dân cư trên các núi của Ê-sau,
Rồi vương quốc sẽ thuộc về Chúa.
Mẻ Lưới Lạ Lùng
5 Một ngày kia, khi Ðức Chúa Jesus đang đứng bên bờ Hồ Ghê-nê-sa-rết, đoàn dân đông chen lấn nhau quanh Ngài để nghe lời Ðức Chúa Trời. 2 Ngài thấy hai chiếc thuyền đang đậu bên bờ hồ; các ngư phủ đã rời khỏi thuyền và đang giặt lưới. 3 Ngài bước vào một trong hai thuyền ấy, đó là chiếc thuyền của Si-môn, rồi Ngài xin ông cho thuyền dang xa bờ một chút. Ngài ngồi xuống và giảng dạy cho dân từ trên thuyền.
4 Khi giảng dạy xong, Ngài nói với Si-môn, “Hãy chèo thuyền ra chỗ nước sâu và thả lưới xuống đánh cá.”
5 Si-môn đáp, “Thưa Thầy, chúng con đã đánh cá vất vả suốt đêm và không bắt được con nào. Nhưng bây giờ Thầy bảo vậy, con sẽ thả các lưới xuống.”
6 Khi thả lưới xuống, họ bắt được rất nhiều cá đến nỗi các lưới gần đứt. 7 Vì thế họ phải ra dấu cho các bạn chài ở chiếc thuyền khác đến giúp họ. Những người ấy đến, phụ kéo lưới lên, và đổ cá đầy hai thuyền, đến nỗi cả hai đều gần chìm.
8 Khi Si-môn Phi-rơ thấy vậy, ông quỳ xuống nơi chân Ðức Chúa Jesus và nói, “Lạy Chúa, xin lìa khỏi con, vì con là một kẻ tội lỗi.” 9 Số là ông và các bạn chài của ông đều quá kinh ngạc về mẻ lưới cá họ vừa bắt được. 10 Cả Gia-cơ và Giăng hai con của Xê-bê-đê, tức các đồng bạn của Si-môn, cũng kinh ngạc như vậy.
Ðức Chúa Jesus nói với Si-môn, “Ðừng sợ. Từ nay trở đi ngươi sẽ thành tay đánh lưới người.”
11 Sau khi kéo thuyền lên bờ, họ bỏ tất cả mà theo Ngài.
Chúa Chữa Lành Người Phung
(Mat 8:1-4; Mác 1:40-45)
12 Một ngày nọ Ngài đang ở trong một thành kia; này, tại đó có một người mình đầy phung hủi. Khi thấy Ðức Chúa Jesus, người ấy sấp mặt xuống đất và cầu xin Ngài, “Lạy Chúa, nếu Ngài muốn, Ngài có thể chữa cho con được sạch.”
13 Ngài đưa tay, chạm vào người ông, và nói, “Ta muốn. Hãy sạch đi.” Ngay lập tức bịnh phung biến mất. 14 Ngài bảo ông, “Ðừng nói cho ai biết, nhưng hãy đi, trình diện với tư tế, và dâng một của lễ cho sự thanh sạch của ngươi theo như Môi-se đã truyền để làm chứng cho họ.”
15 Tuy nhiên tin tức về Ngài đã được đồn ra khắp nơi. Nhiều đoàn dân đông kéo đến để nghe Ngài giảng dạy và để được Ngài chữa lành bịnh tật. 16 Còn chính Ngài, Ngài thường rút lui vào những nơi hoang vắng để cầu nguyện.
Chúa Chữa Lành Người Bại
(Mat 9:1-8; Mác 2:1-12)
17 Một ngày kia Ngài đang giảng dạy, có những người Pha-ri-si và các thầy dạy giáo luật ngồi gần đó, những vị ấy từ các làng trong miền Ga-li-lê, miền Giu-đê, và từ Thành Giê-ru-sa-lem đến. Quyền năng của Chúa ở trong Ngài để Ngài chữa bịnh. 18 Này, người ta khiêng đến một người bị bại nằm trên cáng; họ tìm cách đem người ấy vào và đặt trước mặt Ngài. 19 Nhưng sau khi không tìm được cách nào vì đoàn dân quá đông, họ bèn lên mái nhà, gỡ tấm bửng ra, và dòng người bại nằm trên cáng xuống giữa đám đông, ngay trước mặt Ðức Chúa Jesus. 20 Thấy đức tin họ, Ngài phán, “Hỡi con, tội lỗi con đã được tha rồi.” [a]
21 Bấy giờ những thầy dạy giáo luật và những người Pha-ri-si bắt đầu thắc mắc, “Người này là ai mà lộng ngôn như thế? Ngoại trừ một mình Ðức Chúa Trời, ai có quyền tha tội?”
22 Nhưng Ðức Chúa Jesus biết ý tưởng họ, Ngài trả lời và nói với họ, “Tại sao tâm trí các ngươi thắc mắc như vậy? 23 Ðiều nào dễ hơn, nói ‘Tội lỗi của ngươi đã được tha,’ hay nói ‘Hãy đứng dậy và bước đi’? 24 Nhưng để các ngươi biết Con Người có quyền tha tội ở thế gian” –Ngài phán với người bại– “Ta bảo ngươi, hãy đứng dậy, vác cáng của ngươi, và đi về nhà.”
25 Ngay lập tức người ấy đứng dậy trước mặt họ, vác chiếc cáng ông đã nằm, đi về nhà, và tôn vinh Ðức Chúa Trời.
26 Mọi người đều kinh ngạc. Họ tôn vinh Ðức Chúa Trời và kinh hãi nói với nhau, “Hôm nay chúng ta đã thấy những việc thật lạ lùng.”
Chúa Kêu Gọi Lê-vi
(Mat 9:9; Mác 2:13-14)
27 Sau đó, Ðức Chúa Jesus đi ra và thấy một người thu thuế tên là Lê-vi, đang ngồi ở trạm thu thuế. Ngài nói với ông, “Hãy theo Ta.” 28 Ông bỏ mọi sự, đứng dậy, và theo Ngài.
Chúa Dùng Bữa với Những Kẻ Tội Lỗi
(Mat 9:10-13; Mác 2:15-17)
29 Bấy giờ Lê-vi tổ chức một tiệc thật linh đình tại nhà ông để thết đãi Ngài. Có rất đông người thu thuế và những người khác ngồi ăn với họ. 30 Những người Pha-ri-si và các thầy dạy giáo luật phàn nàn với các môn đồ Ngài rằng, “Tại sao các ông lại ăn uống với bọn thu thuế và phường tội lỗi như thế?”
31 Nhưng Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Không phải những người mạnh khỏe cần y sĩ nhưng những người bịnh. 32 Ta đến không phải để gọi những người công chính nhưng để gọi những kẻ tội lỗi ăn năn.”
Chúa Dạy về Sự Kiêng Ăn
(Mat 9:14-17; Mác 2:18-22)
33 Bấy giờ họ nói với Ngài, “Các môn đồ của Giăng thường kiêng ăn và cầu nguyện, các môn đồ của những thầy Pha-ri-si cũng làm thế, nhưng các môn đồ của Thầy thì vẫn ăn và uống như thường.”
34 Ðức Chúa Jesus trả lời họ, “Không lẽ các ngươi bắt các quan khách đến dự tiệc cưới phải kiêng ăn trong khi chàng rể vẫn còn ở với họ sao? 35 Sẽ có ngày chàng rể phải ra đi, bấy giờ họ sẽ kiêng ăn.”
36 Kế đó Ngài kể cho họ một ngụ ngôn, “Không ai xé một miếng vải từ chiếc áo mới để vá vào chiếc áo cũ, vì như thế áo mới sẽ rách, và miếng vải mới sẽ không hợp với chiếc áo cũ.
37 Không ai đổ rượu mới vào bầu da cũ, vì như thế rượu mới sẽ làm nứt bầu da, rượu sẽ chảy ra, và bầu rượu sẽ hư. 38 Nhưng rượu mới phải được chứa trong bầu da mới. 39 Cũng không ai sau khi uống rượu cũ lại đòi rượu mới, vì sẽ bảo, ‘Rượu cũ ngon hơn.’”
Copyright © 2011 by Bau Dang