M’Cheyne Bible Reading Plan
Sau-lơ Dâng Của Lễ Trái Phép
13 Sau-lơ được ba mươi[a] tuổi khi lên làm vua, và ông trị vì trên I-sơ-ra-ên bốn mươi hai[b] năm. 2 Sau-lơ chọn cho ông ba ngàn người I-sơ-ra-ên; hai ngàn ở với Sau-lơ tại Mích-mát và trên Cao Nguyên Bê-tên, còn một ngàn ở với Giô-na-than tại Ghi-bê-a, trong lãnh thổ của chi tộc Bên-gia-min. Dân còn lại, ông cho đi về, ai về nhà nấy.
3 Giô-na-than đánh hạ tiền đồn của dân Phi-li-tin tại Ghê-ba; và dân Phi-li-tin nghe được tin đó. Sau-lơ cho thổi kèn báo động khắp nước rằng, “Hỡi người Hê-bơ-rơ, hãy lắng nghe.” 4 Bấy giờ toàn dân I-sơ-ra-ên đã nghe rằng Sau-lơ đã đánh hạ tiền đồn của dân Phi-li-tin, và dân Phi-li-tin đang căm thù dân I-sơ-ra-ên, vì thế dân được gọi đến tập họp tại Ghinh-ganh để theo Sau-lơ.
5 Dân Phi-li-tin cũng tập họp lại để giao tranh với dân I-sơ-ra-ên. Chúng có ba mươi ngàn xe chiến mã và sáu ngàn kỵ binh; còn dân thì đông như cát nơi bờ biển. Chúng kéo lên đóng trại tại Mích-mát, phía đông của Bết A-vên. 6 Khi dân I-sơ-ra-ên thấy mình bị nguy khốn vì bị quân thù vây chặt, họ trốn vào các hang động, các bụi rậm, các hốc đá, các mộ địa, và các hầm hố. 7 Một số khác đã vượt qua phía đông Sông Giô-đanh để lánh nạn trong miền Gát và miền Ghi-lê-át. Chỉ có Sau-lơ vẫn ở lại Ghinh-ganh. Tất cả những người theo ông đều run sợ.
8 Họ đợi bảy ngày theo thời hạn Sa-mu-ên đã ấn định, nhưng Sa-mu-ên vẫn chưa đến Ghinh-ganh. Bấy giờ dân quân bắt đầu bỏ Sau-lơ và đào ngũ. 9 Thấy vậy Sau-lơ bảo, “Hãy đem của lễ thiêu và các của lễ cầu an đến cho ta.” Rồi ông dâng của lễ thiêu. 10 Nhưng khi ông vừa dâng của lễ thiêu xong thì Sa-mu-ên đến. Sau-lơ đi ra để gặp cụ và chào cụ. 11 Sa-mu-ên hỏi, “Ngài đã làm gì vậy?”
Sau-lơ đáp, “Khi tôi thấy dân quân đã bắt đầu bỏ tôi và đào ngũ, còn cụ thì chưa đến đúng thời hạn đã ấn định trong khi quân Phi-li-tin đã tập họp nhau tại Mích-mát, 12 nên tôi nói, ‘Quân Phi-li-tin sắp sửa xuống tấn công ta ở Ghinh-ganh rồi, mà ta thì chưa cầu hỏi ý Chúa,’ vì vậy tôi cực chẳng đã phải dâng một của lễ thiêu.”
13 Bấy giờ Sa-mu-ên nói với Sau-lơ, “Ngài đã làm một điều thật điên rồ. Ngài đã không tuân giữ mạng lịnh của Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, truyền cho ngài. Ðáng lẽ Chúa sẽ làm cho vương quyền của ngài trên I-sơ-ra-ên được vững lập đời đời, 14 nhưng bây giờ vương quyền của ngài sẽ không được tiếp tục. Chúa đã tìm được cho Ngài một người đẹp lòng Ngài, và Chúa đã truyền cho người ấy sẽ chỉ huy trên toàn thể con dân Ngài, vì ngài đã không vâng giữ những gì Chúa đã truyền cho ngài.”
15 Ðoạn Sa-mu-ên đứng dậy, rời Ghinh-ganh đi đến Ghi-bê-a trong lãnh thổ của chi tộc Bên-gia-min. Sau-lơ điểm lại quân số đang ở với mình và thấy chỉ còn khoảng sáu trăm người.
Quân Ðội I-sơ-ra-ên Không Có Binh Khí Bằng Kim Loại
16 Sau-lơ, Giô-na-than con trai ông, và những người đang ở với họ đến trấn thủ tại Ghi-bê-a trong lãnh thổ của chi tộc Bên-gia-min; còn dân Phi-li-tin thì hạ trại tại Mích-mát. 17 Từ trong trại quân Phi-li-tin, ba đơn vị đột kích được phái đi: một đơn vị tiến vào con đường đến Óp-ra thuộc miền Su-anh, 18 một đơn vị khác tiến vào con đường đến Bết Hô-rôn, còn đơn vị thứ ba tiến vào con đường dọc theo biên giới, nhìn xuống Thung Lũng Xê-bô-im, về phía đồng hoang. 19 Lúc ấy trong toàn cõi I-sơ-ra-ên không có được một thợ rèn, vì dân Phi-li-tin đã nói, “Chớ để cho người Hê-bơ-rơ có cơ hội rèn gươm và giáo.” 20 Vì thế mọi người I-sơ-ra-ên đều phải đi xuống với người Phi-li-tin để mướn họ rèn lưỡi cày, lưỡi cuốc, lưỡi rìu, và lưỡi liềm cho mình. 21 Giá tiền rèn một lưỡi cày hay một lưỡi cuốc là hai phần ba sê-ken[c] bạc, còn một lưỡi rìu hay một mũi nhọn gắn ở đầu gậy thúc bò là một phần ba sê-ken[d] bạc.
22 Vì thế trong ngày chiến trận người ta không thấy trong tay ai đi với Sau-lơ và Giô-na-than có gươm hay giáo; chỉ Sau-lơ và Giô-na-than con trai ông có mà thôi.
23 Khi ấy dân Phi-li-tin ở trong đồn đã kéo ra án ngữ ở Ðèo Mích-mát.
Lòng Thương Xót của Ðức Chúa Trời Ðối Với Dân Do-thái
11 Vậy tôi xin hỏi, có phải Ðức Chúa Trời đã loại bỏ dân Ngài chăng?
Chẳng hề như vậy! Vì tôi cũng là một người I-sơ-ra-ên, một hậu duệ của Áp-ra-ham, thuộc chi tộc Bên-gia-min. 2 Ðức Chúa Trời chưa từ bỏ dân Ngài, một dân Ngài đã biết trước.
Anh chị em không biết Kinh Thánh chép gì về chuyện Ê-li sao? Thể nào ông ấy đã tố cáo dân I-sơ-ra-ên trước mặt Ðức Chúa Trời,
3 “Lạy Chúa, họ đã giết các tiên tri của Ngài, họ đã phá đổ các bàn thờ Ngài, chỉ một mình con còn sót lại, thế mà bây giờ họ đang lùng bắt để lấy mạng con.”
4 Nhưng Ðức Chúa Trời đã đáp lại với ông thế nào?
“Ta đã để dành cho Ta bảy ngàn người chưa quỳ gối trước Ba-anh.”
5 Ngày nay cũng vậy, có một số người còn sót lại do được chọn bởi ân sủng. 6 Nhưng nếu là bởi ân sủng thì chẳng cần đến việc làm nữa; bằng không, ân sủng chẳng còn là ân sủng.
7 Vậy thì sao?
Dân I-sơ-ra-ên không đạt những gì họ đã tìm kiếm, nhưng những người được chọn lại đạt, và số người còn lại thì cứng lòng, 8 như có chép,
“Ðức Chúa Trời đã cho họ một tâm linh hôn mê, mắt họ không thấy, tai họ không nghe, cho đến ngày nay.”
9 Ða-vít cũng nói,
“Nguyện bàn tiệc của chúng trở thành một cái bẫy và một cạm bẫy,
Một cớ vấp ngã và một hình phạt đích đáng cho chúng.
10 Nguyện mắt chúng đui mù để chẳng còn trông thấy,
Nguyện lưng chúng cụp xuống luôn luôn.”
Ơn Cứu Rỗi Ðến Các Dân Ngoại
11 Tôi xin hỏi rằng, có phải dân I-sơ-ra-ên vấp chân như thế để ngã nhào chăng?
Chẳng hề như vậy! Nhưng bởi sự phạm tội của họ, ơn cứu rỗi đã đến với các dân ngoại, khiến họ phải ganh tức. 12 Vậy nếu sự phạm tội của họ đã đem phước hạnh dồi dào đến thế gian, và sự thất bại của họ đã đem phước hạnh dồi dào đến các dân ngoại, thì khi họ hoàn toàn tiếp nhận ơn cứu rỗi, phước hạnh đến với thế gian sẽ dồi dào hơn biết bao!
13 Bây giờ tôi xin thưa với anh chị em là những người thuộc các dân ngoại: Với tư cách là sứ đồ cho các dân ngoại, tôi lấy làm vinh hạnh về chức vụ tôi, 14 mong sao nhờ đó có thể kích thích đồng bào tôi sinh lòng ganh tức, hầu cứu được một số người trong họ. 15 Vì nếu việc họ bị loại bỏ đã đem lại sự giải hòa cho thế gian, thì khi họ được nhận lại, sự thể sẽ ra sao, nếu không phải là cải tử hoàn sinh?
Cây Ô-liu Hoang và Cây Ô-liu Tốt
16 Nếu nắm bột dâng lên làm của lễ đầu mùa là thánh thì cả đống bột cũng thánh; nếu cái rễ là thánh thì các nhánh cũng thánh. 17 Nhưng nếu một vài nhánh bị chặt bỏ, và bạn là nhánh ô-liu hoang được tháp vào chỗ của chúng để hưởng nhựa sống phong phú từ rễ của cây ô-liu tốt, 18 thì xin bạn đừng đắc chí mà khinh dể các nhánh ấy. Nếu bạn muốn đắc chí, xin nhớ rằng không phải bạn nuôi cái rễ mà cái rễ nuôi bạn.
19 Bạn nói, “Vì các nhánh ấy đã bị chặt bỏ, nên tôi mới được tháp vào.”
20 Bạn nói đúng. Họ đã bị chặt bỏ vì họ không tin, còn bạn, nhờ tin nên bạn mới được đứng vào đó. Vậy bạn đừng lên mình kiêu ngạo, nhưng thà hãy kính sợ thì hơn. 21 Vì nếu Ðức Chúa Trời đã không tiếc các nhánh tự nhiên, thì Ngài sẽ không tiếc bạn là nhánh tháp vào đâu.[a]
22 Vậy hãy nhận thức đức nhân từ và nghiêm khắc của Ðức Chúa Trời: Ngài nghiêm khắc đối với những kẻ lìa bỏ Ngài,[b] nhưng đức nhân từ của Ðức Chúa Trời dành cho bạn nếu bạn cứ tiếp tục giữ mình trong đức nhân từ của Ngài, bằng không, bạn cũng sẽ bị chặt bỏ. 23 Còn họ, nếu họ không tiếp tục trong sự vô tín, họ sẽ được tháp vào trở lại, vì Ðức Chúa Trời có thừa khả năng để tháp họ vào trở lại.
24 Thế thì theo tự nhiên, bạn vốn là một nhánh từ một cây ô-liu hoang được chặt và tháp vào một cây ô-liu tốt, một việc nghịch với tự nhiên, mà còn được như thế, thì họ, những nhánh tự nhiên của cây ô-liu tốt, khi được tháp trở lại vào chính cây ô-liu của họ, đương nhiên họ sẽ được tốt đẹp hơn biết dường bao!
Lòng Thương Xót của Ðức Chúa Trời Ðối Với Dân Do-thái và Các Dân Ngoại
25 Thưa anh chị em, tôi không muốn anh chị em không biết gì về huyền nhiệm này, kẻo anh chị em cứ cho mình là khôn ngoan hiểu biết, đó là sự cứng lòng đã xảy ra cho một phần dân I-sơ-ra-ên cho đến khi số các dân ngoại gia nhập được đầy đủ, 26 và như thế, toàn thể dân I-sơ-ra-ên sẽ được cứu, như có chép rằng:
“Ðấng Giải Cứu sẽ đến từ Si-ôn;
Ngài sẽ cất bỏ sự vô đạo khỏi Gia-cốp.
27 Ðây là giao ước của Ta với họ,
Khi Ta xóa bỏ tội lỗi của họ.”
28 Xét theo phương diện của Tin Mừng, họ là những kẻ chống nghịch Ðức Chúa Trời,[c] nhờ vậy anh chị em được lợi;[d] nhưng xét theo phương diện tuyển chọn, họ là những người được yêu thương vì cớ các tổ phụ của họ. 29 Vì những gì Ðức Chúa Trời đã ban cho và những ai Ngài đã kêu gọi, Ngài không rút lại. 30 Giống như anh chị em trước kia vốn không vâng phục Ðức Chúa Trời, nhưng bây giờ đã nhận được ơn thương xót nhờ sự không vâng phục của họ, 31 thì cũng thế, bây giờ họ không vâng phục, nhưng nhờ ơn thương xót đã tỏ ra với anh chị em, bây giờ họ cũng có thể nhận được ơn thương xót vậy. 32 Vì Ðức Chúa Trời đã nhốt mọi người trong sự không vâng phục, để Ngài có thể thương xót tất cả.
Ca Tụng Ðức Chúa Trời
33 Ôi sâu nhiệm thay là sự giàu có, khôn ngoan, và tri thức của Ðức Chúa Trời! Những phán quyết của Ngài không thể nào dò thấu, và những đường lối của Ngài không thể nào hiểu được!
34 “Vì ai biết được Chúa nghĩ gì?[e]
Hay ai có thể làm mưu sĩ cho Ngài?
35 Hay ai đã cho Ngài điều gì, để được Ngài ban thưởng lại?”
36 Vì muôn vật đều từ Ngài, nhờ Ngài, và hướng về Ngài. Nguyện vinh hiển thuộc về Ngài đời đời vô cùng. A-men.
Án Phạt Ba-by-lôn
50 Lời của Chúa phán liên quan đến Ba-by-lôn, liên quan đến đất nước của người Canh-đê, qua Tiên Tri Giê-rê-mi:
2 “Hãy rao báo giữa các quốc gia và hãy công bố;
Hãy giăng biểu ngữ lên để thông báo;
Chớ giấu nhẹm tin tức ấy đi;
Hãy nói rằng, ‘Ba-by-lôn đã bị thất thủ,
Thần Bên phải chịu sỉ nhục,
Tượng thần Mê-rô-đác đã vỡ tan ra từng mảnh;
Các hình tượng của nàng phải chịu sỉ nhục,
Các thần tượng của nàng vỡ tan ra từng mảnh.’
3 Vì từ phương bắc, một dân đã nổi lên đánh nàng,
Dân ấy đã biến nàng thành một xứ hoang vu,
Một xứ không ai sống;
Cả loài người và loài thú đều bỏ xứ ấy trốn đi.”
4 Chúa phán, “Trong những ngày ấy, vào lúc đó, dân I-sơ-ra-ên sẽ đến, chúng cùng với dân Giu-đa vừa đi vừa khóc. Chúng sẽ tìm kiếm Chúa, Ðức Chúa Trời của chúng. 5 Chúng sẽ hỏi đường về Si-ôn. Chúng sẽ hướng mặt về đó và bảo nhau, ‘Hãy đến, chúng ta hãy kết hiệp với Chúa trong một giao ước đời đời, không bị lãng quên.’
6 Dân Ta lâu nay là một đàn chiên bị lạc mất; những kẻ chăn dắt chúng đã dẫn chúng đi lạc. Bọn ấy đã dẫn chúng đi lang thang trên các núi, rồi từ núi chúng dẫn qua đồi; cuối cùng chúng quên mất đường trở về ràn. 7 Tất cả những kẻ gặp chúng đều cắn nuốt chúng. Quân thù của chúng nói, ‘Chúng ta đâu có lỗi gì. Ấy chẳng qua là tại chúng đã phạm tội đối với Chúa, đồng cỏ thật của chúng, và Chúa chính là niềm hy vọng của tổ tiên chúng.’
8 Hãy trốn khỏi Ba-by-lôn! Hãy ra khỏi xứ của người Canh-đê! Hãy giống như các con dê đực đi trước dẫn đàn của chúng. 9 Vì này, từ đất bắc, Ta sẽ dấy lên một liên minh gồm các dân hùng cường và dẫn chúng đến Ba-by-lôn. Chúng sẽ dàn quân tấn công nàng, và nàng sẽ bị chiếm đoạt. Các mũi tên của chúng giống như các mũi tên ở trong tay một dũng sĩ thiện xạ, không bao giờ trật mục tiêu. 10 Cả nước Canh-đê sẽ biến thành một chiến lợi phẩm. Tất cả những kẻ cướp lấy của cải nàng sẽ được no nê thỏa thích,” Chúa phán.
11 “Hỡi những kẻ cướp đoạt cơ nghiệp của Ta,
Vì ngươi đã vui mừng, vì ngươi đã cười nói hả hê,
Vì ngươi đã nhảy cỡn lên như con bò cái tơ trên đồng cỏ,
Và hí vang như những con ngựa giống,
12 Nên mẹ ngươi sẽ cực kỳ xấu hổ,
Người mang thai ngươi sẽ chuốc lấy nhục nhã ê chề.
Kìa, nó đứng vào hạng chót giữa các dân các nước,
Nó sẽ thành một đồng hoang, một đất khô cằn, và một miền hoang mạc.
13 Vì cơn giận của Chúa nên nó sẽ không có ai ở đó nữa,
Nhưng nó sẽ thành một nơi hoàn toàn hoang vu.
Ai qua lại trông thấy Ba-by-lôn đều lấy làm kinh ngạc,
Cất tiếng xầm xì chế nhạo khi nhìn thấy những tàn tích thương đau.
14 Hỡi tất cả những tay xạ tiễn,
Hãy tiến vào vị trí của các ngươi ở chung quanh Ba-by-lôn;
Hãy bắn nó và đừng giữ lại mũi tên nào,
Vì nó đã đắc tội với Chúa.
15 Khắp bốn phía hãy reo hò xông tới,
Nó đã đầu hàng rồi;
Các pháo đài đã ngã nhào,
Các tường thành đã sụp đổ.
Vì đó là sự báo trả của Chúa.
Các ngươi hãy báo thù nó.
Hãy làm cho nó những gì nó đã làm cho người khác.
16 Hãy diệt khỏi Ba-by-lôn những kẻ gieo mạ,
Và những kẻ cầm liềm gặt lúa trong mùa gặt;
Vì lưỡi gươm của kẻ áp bức tung hoành,
Nên mọi người đều quay về với dân tộc mình,
Ai nấy đều trốn về xứ của mình.”
17 I-sơ-ra-ên là con chiên bị bầy sư tử săn đuổi. Lúc đầu vua A-sy-ri ăn nuốt nó, đến lúc cuối Nê-bu-cát-nê-xa vua Ba-by-lôn cắn nát xương nó. 18 Vì thế, Chúa các đạo quân, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, phán, “Ta sẽ phạt vua Ba-by-lôn và xứ sở của nó như Ta đã phạt vua A-sy-ri. 19 Ta sẽ đem I-sơ-ra-ên trở về đồng cỏ của nó, và nó sẽ được ăn cỏ trên Cạt-mên và Ba-san. Linh hồn nó sẽ được no thỏa trên các núi đồi ở Ép-ra-im và Ghi-lê-át.”
20 Chúa phán, “Trong những ngày đó và vào lúc đó, tội của I-sơ-ra-ên sẽ bị tìm, nhưng chẳng tìm ra được tội gì, lỗi của Giu-đa sẽ bị kiếm, nhưng chẳng kiếm ra được lỗi chi, vì Ta sẽ tha thứ những kẻ Ta đã chừa lại.”
21 “Hãy đi lên xứ của dân Mê-ra-tha-im;[a]
Hãy xông lên tấn công nàng;
Hãy tiến đánh dân cư ở Pê-cốt,[b]
Hãy tận diệt đến kẻ cuối cùng,” Chúa phán.
“Hãy làm mọi điều Ta đã truyền cho các ngươi.
22 Tiếng giao tranh vang lên trong xứ,
Cơn tàn diệt thật khốc liệt biết bao!
23 Cái búa đe dọa cả thế giới bị chặt đứt ra từng khúc và bị đập nát tan tành.
Ba-by-lôn trở thành một chứng tích kinh hoàng giữa các nước.
24 Hỡi Ba-by-lôn, Ta đã giăng bẫy bắt ngươi,
Và ngươi đã bị sập bẫy,
Nhưng ngươi không biết;
Ngươi đã bị tìm được và bị tóm cổ,
Vì ngươi dám chống lại Chúa.
25 Chúa đã mở kho vũ khí của Ngài,
Và Ngài lấy các khí giới ra dùng, để trút cơn thịnh nộ,
Vì Chúa Hằng Hữu có một việc phải làm,
Trong đất của dân Canh-đê.
26 Hỡi những kẻ ở các nơi xa xăm hẻo lánh,
Hãy đến tấn công nàng,
Hãy mở các vựa lẫm của nàng ra,
Hãy chất những gì thuộc về nàng thành từng đống như các đống lúa,
Rồi hãy tận diệt nàng đi;
Chớ để vật chi thuộc về nàng còn sót lại.
27 Hãy giết tất cả các bò mộng của nàng,
Hãy để chúng đi xuống gặp tay đồ tể.
Khốn thay cho chúng!
Ngày tàn của chúng đến rồi,
Thời kỳ chúng bị đoán phạt đã đến!
28 Hãy lắng nghe! Tiếng những kẻ đào thoát và những kẻ chạy trốn khỏi đất Ba-by-lôn đã về đến Si-ôn công bố về sự báo thù của Chúa, Ðức Chúa Trời chúng ta, và sự báo thù cho đền thờ của Ngài.
29 Hãy triệu tập những tay xạ tiễn, tức tất cả những người sử dụng cung tên, để tiến đánh Ba-by-lôn. Hãy hạ trại đóng quân vây quanh nàng. Chớ để ai trốn thoát. Hãy báo trả nàng tùy theo những việc nàng đã làm. Nàng đã đối với người ta sao, hãy làm cho nàng y như vậy, vì nàng đã kiêu kỳ thách đố Chúa, Ðấng Thánh của I-sơ-ra-ên. 30 Vì thế các chiến sĩ trẻ tuổi của nàng sẽ ngã chết trong các quảng trường của nàng, và tất cả chiến sĩ của nàng đều bị tiêu diệt trong ngày ấy,” Chúa phán.
31 Chúa, Ðức Chúa Trời của các đạo quân, phán,
“Này, hỡi kẻ kiêu ngạo, Ta chống lại ngươi,
Vì ngày tàn của ngươi đã đến,
Thời kỳ Ta đoán phạt ngươi đã tới rồi.
32 Kẻ kiêu ngạo sẽ vấp và ngã nhào,
Chẳng ai đỡ nó dậy;
Ta sẽ đốt lên một ngọn lửa trong các thành của nó,
Ngọn lửa ấy sẽ thiêu rụi mọi vật chung quanh nó.”
33 Chúa các đạo quân phán thế này, “Dân I-sơ-ra-ên bị áp bức, và dân Giu-đa cũng bị áp bức. Những kẻ đã bắt chúng làm tôi cứ giữ chặt lấy chúng và không cho chúng ra đi. 34 Ðấng Cứu Chuộc của chúng thật mạnh mẽ; danh Ngài là Chúa các đạo quân. Ngài sẽ đứng ra binh vực chúng, để xứ sở của chúng được nghỉ ngơi, còn dân cư ở Ba-by-lôn thì bị rối loạn.”
35 Chúa phán,
“Gươm đao nghịch lại dân Canh-đê,
Nghịch lại dân cư Ba-by-lôn,
Nghịch lại các thủ lãnh của nàng và các mưu sĩ của nàng!
36 Gươm đao nghịch lại bọn ba hoa khoác lác của nàng,
Khiến chúng trở nên những kẻ điên dại!
Gươm đao nghịch lại các dũng sĩ của nàng,
Khiến chúng bị hoảng sợ.
37 Gươm đao nghịch lại các chiến mã của nàng,
Nghịch lại các xe chiến mã của nàng,
Và nghịch lại tất cả quân ngoại quốc đánh thuê ở giữa nàng,
Khiến chúng trở nên như các phụ nữ yếu đuối.
Gươm đao nghịch lại các kho tàng của nàng,
Khiến chúng bị cướp lấy.
38 Nạn hạn hán nghịch lại các nguồn nước của nàng,
Khiến chúng bị cạn khô,
Vì đó là một xứ thờ hình tượng,
Chúng điên cuồng sùng bái các thần tượng của chúng.
39 Vì thế các thú rừng sẽ sống chung với chó rừng ở đó; các đà điểu sẽ ở trong đó. Nàng sẽ không bao giờ có người ở hoặc có ai sống cho đến mọi thế hệ về sau. 40 Giống như khi xưa Ðức Chúa Trời đã lật đổ Sô-đôm và Gô-mô-ra cùng các miền phụ cận của chúng thể nào,” Chúa phán, “thì nàng sẽ không có ai ở đó và sẽ không có ai đến định cư trong đất của nàng nữa cũng thể ấy.”
41 “Này, một dân đến từ phương bắc, một nước hùng cường,
Và nhiều vua dấy lên từ những nơi xa xăm trên đất.
42 Chúng mang cung tên và giáo mác đến,
Chúng hung tàn và chẳng chút xót thương,
Tiếng của chúng vang động như tiếng gào của biển cả;
Chúng cỡi các ngựa chiến;
Chúng dàn quân như các dũng sĩ sắp xông vào chiến trận,
Ðể đánh lại ngươi,
Hỡi Ái Nữ Ba-by-lôn!
43 Vua Ba-by-lôn nghe báo tin về chúng,
Hai tay nó liền bủn rủn;
Nỗi thống khổ bắt lấy nó;
Nó đau đớn như sản phụ lâm bồn.”
44 “Như con sư tử ra khỏi bụi rậm ở bờ sông Giô-đanh đuổi theo con mồi trong đồng cỏ quanh năm tươi tốt, Ta sẽ bất ngờ đuổi chúng rời khỏi nàng, sau đó Ta sẽ lập trên nàng một người cai trị Ta chọn. Vì ai giống như Ta? Ai có thể triệu Ta đến? Kẻ chăn dân nào có thể đứng nổi trước mặt Ta?”
45 “Vậy hãy nghe chương trình Chúa đã lập để chống lại Ba-by-lôn và các kế hoạch Ngài đã lập ra để chống lại đất của dân Canh-đê: Chắc chắn ngay cả những con chiên nhỏ bé trong đàn cũng sẽ bị lôi đi. Chắc chắn những ràn của chúng trong đồng cỏ sẽ trở nên tiêu điều vắng vẻ. 46 Khi nghe tin Ba-by-lôn bị thất thủ trái đất sẽ run lên lẩy bẩy, và tiếng khóc la sẽ vang dội khắp muôn dân.”
Xin Chúa Giúp Ðỡ, Cảm Tạ Chúa Khi Ngài Nhậm Lời
Thơ của Ða-vít
1 Chúa ôi, con cầu xin Ngài;
Vầng Ðá của con ôi, xin đừng làm ngơ với con;
Vì nếu Ngài cứ làm thinh với con,
Con sẽ thành như kẻ đi xuống phần mộ mà thôi.
2 Xin lắng nghe lời cầu xin ơn thương xót của con, khi con khẩn xin sự giúp đỡ,
Khi con đưa hai tay lên hướng về nơi chí thánh của Ngài.
3 Xin đừng đem con đi với những kẻ gian ác,
Tức với những kẻ làm điều tội lỗi;
Những kẻ ngoài miệng nói năng hòa nhã với người ta,
Nhưng trong lòng chứa đầy âm mưu hiểm độc.
4 Cầu xin Ngài báo trả chúng theo những việc chúng làm,
Và theo những điều gian ác chúng thực hiện.
Xin báo trả chúng theo những việc do tay chúng tạo ra;
Xin báo lại chúng tương xứng với điều chúng đã gây nên,
5 Vì chúng chẳng nghĩ gì đến công việc Chúa,
Cũng không màng gì đến các tác phẩm của tay Ngài.
Nguyện Ngài phá đổ những công việc của tay chúng,
Và không cho những việc ấy được thành hình.
6 Chúc tụng Chúa,
Vì Ngài đã nghe lời cầu xin ơn thương xót của tôi.
7 Chúa là sức mạnh của tôi và là thuẫn khiên của tôi.
Tôi để lòng tin cậy nơi Ngài, và tôi được giúp đỡ.
Vì thế lòng tôi rất vui mừng,
Nên tôi hát lên bài ca của mình để cảm tạ Ngài.
8 Chúa là sức mạnh của dân Ngài;
Ngài là thành trì cứu rỗi cho những người được xức dầu của Ngài.
9 Xin cứu con dân Ngài và ban phước cho cơ nghiệp Ngài;
Xin làm Ðấng chăn giữ họ và cưu mang họ đến đời đời.
Tiếng của Chúa Thật Uy Linh
Thơ của Ða-vít
1 Hãy quy về cho Chúa, hỡi các con cái của Ðức Chúa Trời;[a]
Hãy quy về cho Chúa vinh hiển và quyền uy;
2 Hãy quy về cho Chúa vinh hiển xứng đáng với danh Ngài;
Hãy thờ phượng Chúa trong nơi thánh tôn nghiêm của Ngài.
3 Tiếng của Chúa vang dội trên mặt các đại dương;
Ðức Chúa Trời vinh hiển cho sấm sét nổ vang;
Chúa cho sấm sét nổ vang trên các luồng nước biển.
4 Tiếng của Chúa đầy quyền uy;
Tiếng của Chúa thật oai nghiêm.
5 Tiếng của Chúa làm gãy các cây bá hương;
Chúa làm gãy nát các cây bá hương ở Li-băng.
6 Ngài khiến Li-băng nhảy lên như bò con,
Và Si-ri-ôn nhảy lên như bò tơ rừng.
7 Tiếng của Chúa phát ra những lằn lửa;
8 Tiếng của Chúa làm rúng động đồng hoang;
Chúa làm rúng động đồng hoang ở Ca-đe.
9 Tiếng của Chúa khiến những cây sồi cong cành,
Làm cho rừng trụi lá,
Và trong đền thờ Ngài, tất cả đều tung hô rằng, “Vinh hiển thay!”
10 Chúa ngự trị trên cơn hồng thủy;
Thật vậy Chúa ngự trên ngai làm Vua đời đời.
11 Cầu xin Chúa ban sức mạnh cho con dân Ngài;
Cầu xin Chúa ban phước bình an thịnh vượng cho con dân Ngài.
Copyright © 2011 by Bau Dang