M’Cheyne Bible Reading Plan
Ða-vít Lập Thống Kê Dân Số
(1 Sử 21:1-27)
24 Chúa lại nổi giận với I-sơ-ra-ên một lần nữa. Ngài xui khiến Ða-vít gây họa cho họ khi ra lịnh rằng, “Hãy đi, lập cuộc thống kê dân số I-sơ-ra-ên và Giu-đa.” 2 Vua nói với Giô-áp, tướng chỉ huy quân đội,[a] đang có mặt lúc đó với vua, “Hãy đi khắp các chi tộc I-sơ-ra-ên, từ Ðan cho đến Bê-e Sê-ba, thực hiện cuộc kiểm tra dân số, để ta biết dân số trong nước được bao nhiêu.”
3 Giô-áp thưa với vua, “Cầu xin Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, làm gia tăng gấp trăm lần số người chúng ta đang có, và cầu xin chính mắt vua, chúa thượng của tôi, sẽ chứng kiến được điều ấy. Nhưng tại sao vua, chúa thượng của tôi, lại muốn thực hiện điều ấy?”
4 Tuy nhiên lời của vua thắng hơn lời bàn của Giô-áp và các vị tướng lãnh quân đội. Vậy Giô-áp và các vị tướng lãnh quân đội rời khỏi mặt vua và ra đi thực hiện cuộc thống kê dân số I-sơ-ra-ên. 5 Họ vượt qua Sông Giô-đanh và đến A-rô-e. Họ hạ trại về phía nam của thành, vào khoảng giữa thung lũng, rồi từ đó họ đi về hướng Gia-xe, vào địa phận của Gát. 6 Kế đó họ đi khắp miền Ghi-lê-át, rồi đến miền Ta-tim Hốt-si.[b] Từ đó họ đến Ðan,[c] rồi từ Ðan họ đến các miền xung quanh Si-đôn. 7 Họ cũng đến thành trì kiên cố tại Ty-rơ và tất cả các thành của người Hi-vi và người Ca-na-an. Sau đó họ đến tận Bê-e Sê-ba, thuộc miền nam của Giu-đa. 8 Vậy sau khi họ đã đi qua khắp lãnh thổ, mất chín tháng hai mươi ngày, họ trở về Giê-ru-sa-lem. 9 Giô-áp báo cáo cho vua kết quả của cuộc thống kê dân số: Ở I-sơ-ra-ên có tám trăm ngàn chiến sĩ sử dụng gươm, còn ở Giu-đa năm trăm ngàn.
Bệnh Dịch
10 Bấy giờ Ða-vít cảm thấy bứt rứt trong lòng sau khi đã ra lịnh thống kê dân số. Ða-vít thưa với Chúa, “Con đã phạm trọng tội về việc con đã làm. Nhưng bây giờ, Chúa ôi, cầu xin Ngài cất bỏ tội lỗi của tôi tớ Ngài, vì con đã hành động cách dại dột.”
11 Sáng hôm sau khi Ða-vít thức dậy, có lời của Chúa đến với Gát, vị tiên kiến của Ða-vít, 12 “Hãy đi và nói với Ða-vít. Chúa phán thế nầy: Ta cho ngươi ba điều, ngươi hãy chọn một trong ba điều ấy, rồi ta sẽ thực hiện đối với ngươi.”
13 Vậy Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “Ðây là những điều có thể xảy đến với ngài: ba[d] năm đói kém trong toàn lãnh thổ của ngài, hoặc ba tháng chạy trốn trước mặt quân thù của ngài và bị chúng truy kích, hoặc ba ngày bị bịnh dịch hoành hành khắp nước của ngài. Xin ngài suy nghĩ kỹ, rồi cho tôi biết, để tôi thưa lại với Ðấng đã sai tôi.”
14 Ða-vít nói với Gát, “Tôi bị khốn đốn thật quá lớn! Thà chúng ta rơi vào tay Chúa vì lòng thương xót của Ngài rất lớn, nhưng xin đừng để tôi rơi vào tay loài người.”
15 Vậy Chúa sai một bệnh dịch đến trên toàn cõi I-sơ-ra-ên, từ sáng hôm đó cho đến thời điểm đã định, khiến cho từ Ðan đến Bê-e Sê-ba có bảy mươi ngàn người qua đời. 16 Khi vị thiên sứ còn đưa tay ra hướng về Giê-ru-sa-lem để hủy diệt nó thì Chúa nguôi giận về tai họa ấy, Ngài phán với vị thiên sứ đang thực hiện cơn hủy diệt dân, “Ðủ rồi. Bây giờ hãy dừng tay.” Lúc ấy vị thiên sứ của Chúa đang ở tại sân đập lúa của A-rau-na người Giê-bu-si. 17 Khi Ða-vít thấy vị thiên sứ đang hủy diệt dân, ông thưa với Chúa, “Chỉ một mình con đã phạm tội, chỉ một mình con là người có lỗi, nhưng đàn chiên nầy, họ đâu có làm gì sai? Cầu xin tay Chúa chỉ phạt con và nhà cha con mà thôi.”
Ða-vít Lập Bàn Thờ Ðể Thờ Phượng CHÚA
(1 Sử 21:18-27)
18 Ngày hôm đó Gát đến gặp Ða-vít và nói với ông, “Xin ngài đi lên và lập một bàn thờ để thờ phượng Chúa tại sân đập lúa của A-rau-na người Giê-bu-si.” 19 Nghe theo lời của Gát, Ða-vít đi lên đó như lịnh Chúa đã truyền. 20 Khi A-rau-na nhìn xuống, ông thấy vua và bầy tôi của vua đang tiến về nhà ông. A-rau-na đi ra và sấp mình xuống đất trước mặt vua. 21 A-rau-na nói, “Có chuyện gì mà đức vua, chúa thượng của tôi, phải đích thân đến nhà của tôi tớ ngài như vậy?”
Ða-vít đáp, “Ta đến để xin mua sân đập lúa của ngươi, để xây một bàn thờ dâng của tế lễ lên Chúa, hầu bệnh dịch sẽ ngưng diệt dân.”
22 A-rau-na nói với Ða-vít, “Xin đức vua, chúa thượng của tôi, lấy những gì ngài thấy là tốt để dâng hiến. Ðây, tôi có mấy con bò có thể dùng làm của lễ thiêu, cũng có các xe đạp lúa và các ách để làm củi. 23 Tâu vua, A-rau-na xin biếu tất cả những thứ ấy cho đức vua.” A-rau-na lại nói với ông, “Cầu xin Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, nhậm lời ngài.”
24 Nhưng Ða-vít nói với A-rau-na, “Không, ta muốn mua và trả tiền sòng phẳng cho ngươi, vì ta không muốn dâng các của lễ thiêu lên Chúa, Ðức Chúa Trời của ta, mà ta không tốn kém gì.”
Vậy Ða-vít mua sân đập lúa và các con bò với giá năm mươi sê-ken bạc.[e] 25 Ða-vít xây tại đó một bàn thờ để thờ phượng Chúa, rồi ông dâng các của lễ thiêu và các của lễ cầu an lên Ngài. Chúa nhậm lời cầu nguyện của ông cho đất nước và bệnh dịch ngưng hủy diệt dân I-sơ-ra-ên.
Từ Nô Lệ Trở Thành Con
4 Tôi muốn nói rằng người thừa kế dù là chủ của toàn gia sản nhưng khi còn thơ ấu thì chẳng khác chi một người nô lệ. 2 Người ấy sẽ ở dưới quyền của những người giám hộ và các quản gia cho đến thời hạn người cha đã ấn định. 3 Chúng ta cũng vậy, khi còn thơ ấu, chúng ta bị làm nô lệ cho các quyền lực của thế gian. 4 Nhưng khi thời hạn đã được trọn, Ðức Chúa Trời sai Con Ngài đến, do một người nữ sinh ra, sinh ra dưới Luật Pháp, 5 để cứu chuộc những người ở dưới Luật Pháp, và để qua sự nhận con nuôi chúng ta được làm con. 6 Vì anh chị em là con, nên Ðức Chúa Trời đã ban Ðức Thánh Linh của Con Ngài vào lòng chúng ta, khiến chúng ta gọi Ngài là “A-ba![a] Cha!” 7 Vậy nhờ Ðức Chúa Trời anh chị em không còn là nô lệ nữa, nhưng là con; mà đã là con thì cũng là người thừa kế.
Mối Quan Tâm của Phao-lô về Tín Hữu ở Ga-la-ti
8 Trước kia khi chưa biết Ðức Chúa Trời, anh chị em bị bắt làm nô lệ để thờ lạy các thần linh, mà thật ra chẳng phải là thần linh gì. 9 Nhưng bây giờ anh chị em đã biết Ðức Chúa Trời rồi, đúng ra là được Ðức Chúa Trời biết đến rồi, tại sao anh chị em còn quay về nhờ cậy những thần linh bất lực và chẳng ra gì ấy? Bộ anh chị em muốn làm nô lệ cho chúng trở lại sao? 10 Anh chị em vẫn còn xem ngày, xem tháng, xem mùa, và xem năm! 11 Tôi e rằng công lao khó nhọc của tôi đã đổ ra cho anh chị em sẽ trở nên vô ích quá!
12 Thưa anh chị em, tôi xin anh chị em hãy trở nên giống như tôi,[b] vì tôi cũng đã trở nên giống như anh chị em.[c]
Anh chị em đã không đối xử tệ với tôi, 13 dù khi tôi đến giảng Tin Mừng cho anh chị em lần đầu, như anh chị em đã biết, thân thể tôi lúc đó bị đau yếu. 14 Mặc dù thân thể tôi là một thử thách cho anh chị em, nhưng anh chị em đã không khinh chê tôi hoặc chán ghét tôi; ngược lại, anh chị em đã tiếp rước tôi như một thiên sứ của Ðức Chúa Trời, như chính Ðức Chúa Jesus Christ vậy. 15 Phước hạnh đó của anh chị em bây giờ đâu rồi? Tôi có thể làm chứng với anh chị em rằng lúc đó, nếu có thể được, anh chị em đã móc mắt mình để cho tôi nữa.[d] 16 Phải chăng bây giờ tôi đã trở thành kẻ thù của anh chị em, vì tôi đã nói với anh chị em sự thật?
17 Những người đó[e] nhiệt tình với anh chị em, nhưng không với ý tốt. Họ chỉ muốn cô lập anh chị em với chúng tôi, để anh chị em chỉ nhiệt tình với họ thôi. 18 Nếu lúc nào họ cũng nhiệt tình làm điều tốt cho anh chị em thì như thế mới tốt, chứ không phải đợi khi tôi có mặt với anh chị em thì họ mới làm.
19 Hỡi các con thơ của tôi! Tôi lại phải chịu đau đớn trong cơn lâm bồn cho đến khi Ðấng Christ được thành hình trong các con! 20 Ôi ước gì tôi có mặt với các con lúc này, và có thể thay đổi cách nói của tôi, bởi tôi thật bối rối vì các con.
Gương của Ha-ga và Sa-ra
21 Hãy nói cho tôi nghe, hỡi những người muốn ở dưới Luật Pháp kia, anh chị em không nghe Luật Pháp nói gì sao? 22 Vì có lời chép rằng Áp-ra-ham có hai con trai, một người là con của người nữ nô lệ, một người là con của người nữ tự do. 23 Con của người nữ nô lệ được sinh ra theo xác thịt, còn con của người nữ tự do được sinh ra theo lời hứa. 24 Ðiều ấy ngụ ý rằng hai người đàn bà đó tượng trưng cho hai giao ước. Giao ước ở Núi Si-nai tượng trưng bởi Ha-ga, sinh con ra làm nô lệ. 25 Ha-ga tượng trưng cho Núi Si-nai ở A-ra-bi lúc ấy, tương tự như Giê-ru-sa-lem hiện nay, thành đang bị làm nô lệ với dân của nó. 26 Nhưng người nữ tự do tượng trưng cho Giê-ru-sa-lem thiên thượng, bà là mẹ chúng ta; 27 vì có lời chép rằng,
“Hãy vui lên, hỡi người phụ nữ hiếm muộn, người phụ nữ không con;
Hãy cất lên tiếng hát và trỗi giọng reo mừng, hỡi người phụ nữ chưa hề kinh nghiệm cơn đau lúc lâm bồn;
Vì con cái của người vợ bị hất hủi đông hơn con cái của người vợ đang sống với chồng.”
28 Thưa anh chị em, anh chị em là con cái của lời hứa, giống như I-sác. 29 Nhưng giống như thời ấy, con cái sinh ra theo xác thịt bắt bớ con cái sinh ra theo Ðức Thánh Linh thể nào, thì bây giờ cũng thể ấy. 30 Nhưng Kinh Thánh nói gì?
“Hãy đuổi người nữ nô lệ và đứa con của nàng đi, vì đứa con của người nữ nô lệ sẽ không được thừa hưởng gia tài với đứa con của người nữ tự do.”
31 Thế thì, thưa anh chị em, chúng ta không phải là con cái của người nữ nô lệ, nhưng là con cái của người nữ tự do.
Cây Bá Hương Cao Ngạo
31 Vào ngày mồng một, tháng ba, năm thứ mười một, lời của Chúa đến với tôi, 2 “Hỡi con người, hãy nói với Pha-ra-ôn vua Ai-cập và với đạo quân đông đúc của nó,
‘Ngươi so sánh sự vĩ đại của ngươi với ai?
3 Hãy xem A-sy-ri,
Ðã một thời nó như một cây bá hương của Li-băng,
Cành lá sum suê che mát một vùng,
Thân cây cao lớn, ngọn cây cao ngất tầng mây.
4 Các dòng nước đã nuôi dưỡng nó,
Nguồn nước ngầm đã làm nó cao lớn;
Các dòng sông chảy quanh chỗ nó được trồng,
Và các rạch nước nuôi mọi cây cối trong đồng.
5 Vì vậy thân nó cao lớn hơn mọi cây cối trong đồng;
Các chồi nó mọc ra nhiều,
Các cành nó dài lớn,
Nhờ có nước dồi dào khi nó lớn lên.
6 Ðủ loại chim trời làm tổ trong các cành nó;
Dưới các nhánh nó mọi thú đồng lót ổ sinh con;
Dưới bóng mát nó biết bao dân lớn cư trú.
7 Nó thật là một cây to lớn và đẹp đẽ,
Các nhánh nó vươn dài tỏa rộng,
Các rễ nó đâm sâu vào tận nguồn nước.
8 Các cây bá hương trong vườn của Ðức Chúa Trời cũng không thể sánh với nó;
Các cây thông không sao bằng các cành nó;
So với các nhánh nó, các cây tiêu huyền đều chẳng ra gì;
Không cây nào trong vườn của Ðức Chúa Trời đẹp như nó.
9 Ta đã làm cho nó trở nên đẹp đẽ, cành lá sum suê,
Ðến nỗi mọi cây cối trong Ê-đen, vườn của Ðức Chúa Trời, đều phải ganh tị.’”
10 Vì thế Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Vì nó tự cao tự đại ỷ vào thân cây cao lớn của nó, vào ngọn cây cao vút với cành lá sum suê của nó, và vì lòng nó sinh ra kiêu ngạo nhờ sự cao lớn của nó, 11 nên Ta sẽ trao nó cho kẻ thống lãnh các dân. Hắn sẽ đối xử thích đáng với nó. Ta đã loại trừ nó vì sự gian ác của nó. 12 Quân ngoại xâm đến từ một xứ hung tàn nhất trong các dân đã đốn nó ngã xuống và bỏ nó nằm chơ vơ. Các nhánh nó nằm ngổn ngang trên các núi đồi và trong các thung lũng. Các cành nó gãy rời nằm bừa bãi trong các sông rạch trong xứ. Tất cả các dân trên đất đã bỏ bóng mát của nó ra đi. 13 Trên đống nhánh cây đổ nát của nó, các chim trời làm tổ; dưới các cành của nó, các thú đồng làm chỗ nương thân.
14 Tất cả những điều đó xảy ra để mọi cây mọc bên dòng nước sẽ không cậy vào thân cây cao lớn của mình, không cậy vào ngọn cây cao vút của mình, và không cậy vào cành lá sum suê của mình mà tự cao tự đại, và để không cây nào nhờ hấp thụ nước mà được cao lớn sẽ kiêu ngạo nữa.
Vì tất cả chúng sẽ bị trao cho tử thần để đem vào nơi sâu của lòng đất,
Cùng với những kẻ đi xuống vực sâu, vốn là những phàm nhân từng sống giữa nhân gian.”
15 Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Trong ngày nó đi xuống âm phủ,[a] Ta đã khiến có một cuộc thảm sầu. Ta đã lấp vực sâu để chôn vùi nó bên dưới. Ta đã làm cho các dòng sông ngưng chảy, các dòng nước lớn ngừng lại. Ta đã làm cho Li-băng vì nó mà thảm sầu ảo não, và tất cả các cây cối ngoài đồng vì nó mà úa lá rũ cành. 16 Ta đã làm cho các dân nghe tin nó sụp đổ rúng động, khi Ta quăng nó xuống âm phủ với những kẻ đi xuống vực sâu. Bấy giờ tất cả cây cối ở Ê-đen, những cây cối tốt nhất và đẹp nhất của Li-băng, tất cả những cây đã được hấp thụ nước đầy đủ sẽ được an ủi, vì nó cũng ở cùng một chỗ với chúng dưới miền sâu của lòng đất. 17 Chúng thảy đều đi xuống âm phủ với nó, đến chỗ ở của những kẻ đã bị giết bằng gươm, cùng chung số phận với các đồng minh của nó, những kẻ đã sống dưới bóng mát của nó giữa các dân.
18 Có cây nào trong các cây ở Ê-đen được vinh hiển và vĩ đại như ngươi chăng? Thế nhưng ngươi sẽ bị đốn xuống, chung với những cây ở Ê-đen, để đi vào nơi sâu của lòng đất. Ngươi sẽ nằm chung với những kẻ không được cắt bì, với những kẻ bị giết bằng gươm. Ðây là số phận của Pha-ra-ôn và toàn thể đạo quân đông đảo của nó,” Chúa Hằng Hữu phán.
Lời Than Khóc Vì Giê-ru-sa-lem Bị Hủy Phá
Thơ của A-sáp
1 Ðức Chúa Trời ôi, các dân ngoại đã vào sản nghiệp của Ngài;
Chúng đã làm ô uế đền thánh Ngài;
Chúng đã biến Giê-ru-ra-lem thành một nơi đổ nát điêu tàn.
2 Chúng đã ban thây các tôi tớ Ngài làm thức ăn cho chim trời,
Và trao xác các thánh đồ Ngài cho các thú hoang trên đất.
3 Chúng đã làm máu họ chảy ra như nước quanh Giê-ru-sa-lem,
Và chẳng còn ai để chôn cất họ.
4 Chúng con đã thành đối tượng để những kẻ lân bang sỉ nhục,
Ðể những kẻ chung quanh mỉa mai và chế nhạo.
5 Còn bao lâu nữa, Chúa ôi? Chẳng lẽ Ngài giận chúng con đến đời đời sao?
Cơn ghen tức của Ngài há không bùng lên như lửa hừng sao?
6 Xin trút cơn giận Ngài trên các dân không nhìn biết Ngài,
Và trên các nước không chịu cầu khẩn danh Ngài,
7 Vì chúng đã ăn nuốt Gia-cốp,
Và làm cho chỗ ở của ông ra hoang phế.
8 Xin Ngài đừng nhớ đến tội lỗi của tổ tiên chúng con mà quy tội trên chúng con;
Nguyện lòng thương xót của Ngài mau đến với chúng con,
Vì chúng con đang cực kỳ khốn khổ.
9 Lạy Ðức Chúa Trời, Ðấng Giải Cứu của chúng con,
Vì vinh hiển của danh Ngài, xin giúp đỡ chúng con;
Vì cớ danh Ngài, xin giải thoát chúng con và tha thứ tội chúng con.
10 Sao các dân ngoại có thể nói rằng, “Ðức Chúa Trời của chúng nó đâu rồi?”
Cầu xin Ngài báo trả những kẻ đã làm đổ máu các tôi tớ Ngài,
Ngay trước mắt chúng con để các dân đều biết.
11 Nguyện tiếng rên siết của những người bị giam cầm thấu đến trước mặt Ngài;
Xin dùng quyền năng lớn lao của Ngài bảo vệ những người đang bị đày đọa đến chết.
12 Chúa ôi, xin báo trả vào lòng những kẻ lân bang chúng con gấp bảy lần
Những điều ô nhục mà chúng đã làm nhục Ngài,
13 Ðể chúng con, con dân Ngài, bầy chiên của đồng cỏ Ngài, sẽ cảm tạ Ngài mãi mãi,
Ðể chúng con sẽ thuật lại những điều chúng con ca ngợi Ngài cho mọi thế hệ về sau.
Copyright © 2011 by Bau Dang