M’Cheyne Bible Reading Plan
Áp-sa-lôm Bị Bại và Chết
18 Ða-vít kiểm điểm quân binh đi theo ông và lập những người chỉ huy các đơn vị ngàn quân và những người chỉ huy các đơn vị trăm quân, 2 rồi Ða-vít sai họ ra trận. Ông giao cho Giô-áp chỉ huy một phần ba đạo quân, A-bi-sai con trai bà Xê-ru-gia em Giô-áp chỉ huy một phần ba, và Ít-tai người Ghít-ti chỉ huy một phần ba. Vua cũng nói với quân sĩ, “Chính ta cũng sẽ ra trận với các ngươi.”
3 Nhưng quân sĩ nói, “Ngài không nên ra trận với chúng tôi, vì nếu chúng tôi phải bỏ chạy, chúng cũng chẳng quan tâm gì đến chúng tôi. Cho dù chúng tôi có chết một phân nửa, chúng cũng chẳng coi chúng tôi ra gì; nhưng ngài có giá trị bằng mười ngàn người chúng tôi. Vì thế ngài sẽ làm cho chúng tôi yên tâm hơn nếu ngài cứ ở trong thành và chỉ huy việc tiếp viện.”
4 Vua nói với họ, “Ðiều gì các ngươi cho là tốt nhất cho các ngươi, ta sẽ làm theo.” Vậy vua đứng bên cổng thành. Toàn quân xuất trận theo từng đơn vị hằng trăm người và hằng ngàn người. 5 Bấy giờ vua truyền cho Giô-áp, A-bi-sai, và Ít-tai rằng, “Xin nể mặt ta mà nhẹ tay với chàng trai trẻ Áp-sa-lôm.” Toàn thể quân dân đều nghe những lời vua dặn dò các tướng lãnh về việc Áp-sa-lôm.
6 Vậy đạo quân đi ra chiến trường để giao chiến với quân I-sơ-ra-ên. Trận chiến đã diễn ra trong rừng Ép-ra-im. 7 Quân I-sơ-ra-ên đã bị các tôi tớ của Ða-vít đánh đại bại. Một cuộc tàn sát kinh hoàng đã xảy ra ngày hôm đó; có đến hai mươi ngàn người bị giết. 8 Trận chiến lan rộng ra khắp vùng ấy. Ngày hôm đó số người thiệt mạng vì những hiểm trở trong rừng nhiều hơn số người bị giết bằng gươm. 9 Khi ấy Áp-sa-lôm đã bị các tôi tớ của Ða-vít bắt gặp. Số là Áp-sa-lôm cỡi trên một con la, nhưng con la đã lủi vào một nhánh rậm của một cây sồi lớn và tóc ông đã bị vướng vào nhánh của cây sồi ấy. Ông bị treo lơ lửng giữa trời và đất, vì con la ông cỡi đã vuột đi mất. 10 Có một người trông thấy cảnh ấy bèn đến báo với Giô-áp, “Này, tôi vừa thấy Áp-sa-lôm đang bị treo lơ lửng dưới nhánh cây sồi.”
11 Giô-áp nói với người đến báo cho ông, “Ngươi nói gì? Ngươi có thấy hắn sao? Thế sao ngươi không đánh hắn chết cho rơi xác xuống đất? Nếu ngươi giết hắn ắt ta phải thưởng cho ngươi ba lượng bạc[a] và một cái đai lưng rồi.”
12 Người ấy trả lời Giô-áp, “Dù tôi có được ông thưởng đến ba trăm lượng bạc,[b] tôi cũng không dám giơ tay ra giết chết con trai vua. Vì tôi có nghe vua dặn ông, A-bi-sai, và Ít-tai rằng, ‘Hãy coi chừng, đừng để ai tra tay trên chàng trai trẻ Áp-sa-lôm.’ 13 Nếu tôi làm trái lệnh vua ắt tôi tự kết liễu đời mình, vì đâu có gì giấu được vua. Còn ông, lúc ấy chắc chắn ông sẽ phó mặc tôi và lánh xa để khỏi bị liên lụy.”
14 Giô-áp nói, “Thôi, ta không muốn mất thì giờ đôi co với ngươi.” Sau đó ông lấy ba cây giáo đang cầm trong tay đâm xuyên qua tim của Áp-sa-lôm, trong khi ông ấy vẫn còn sống và bị treo lơ lửng dưới nhánh cây sồi. 15 Rồi mười người mang binh khí cho Giô-áp vây quanh Áp-sa-lôm, xông vào đánh Áp-sa-lôm, và giết ông ấy. 16 Sau đó Giô-áp cho thổi kèn ra lịnh binh sĩ của ông không truy kích quân I-sơ-ra-ên nữa, nhưng hãy trở về. Vậy Giô-áp đã kiềm hãm quân của ông lại. 17 Người ta lấy xác của Áp-sa-lôm ném vào một hố lớn trong rừng, rồi lấy đá chất lên trên thành một đống to. Toàn thể quân I-sơ-ra-ên đều bỏ trốn, ai về nhà nấy.
18 Khi còn sống Áp-sa-lôm đã dựng cho mình một bia đá cao lớn trong Thung Lũng Quân Vương; vì ông tự nghĩ, “Ta không còn con trai để lưu danh,” nên ông đã lấy tên ông đặt tên cho bia đá đó. Vì thế người ta vẫn gọi nó là “Ðài Tưởng Niệm Áp-sa-lôm” cho đến ngày nay.
Ða-vít Ðược Tin Áp-sa-lôm Chết
19 Bấy giờ A-hi-ma-a con trai Xa-đốc nói, “Xin cho tôi chạy đi báo tin mừng cho vua, thể nào Chúa đã giải cứu vua khỏi tay những kẻ thù của người.”
20 Giô-áp đáp, “Hôm nay ngươi sẽ không đem tin nầy đến cho vua. Ngươi sẽ đem tin đến cho vua trong dịp khác. Nhưng hôm nay ngươi không nên làm người báo tin cho vua, bởi vì con trai của vua đã chết.”
21 Sau đó Giô-áp bảo một người lính vốn là dân Cút, “Hãy đi, báo tin cho vua biết những gì ngươi đã thấy.” Vậy người Cút ấy sấp mình lạy Giô-áp rồi chạy đi. 22 Nhưng A-hi-ma-a con trai Xa-đốc nài nỉ với Giô-áp, “Bất kể chuyện gì sẽ xảy ra, xin ông cho phép tôi chạy theo người Cút ấy.”
Giô-áp đáp, “Chạy theo làm gì, con ơi? Ðem tin nầy con sẽ không được khen thưởng gì đâu.”
23 Nhưng ông ấy cứ nài nỉ mãi, “Bất kể sẽ thế nào, xin cho phép tôi chạy đi.”
Giô-áp nói, “Hãy chạy đi.”
Vậy A-hi-ma-a chạy đi và theo ngả đồng bằng nên ông qua mặt người Cút.
24 Lúc ấy Ða-vít đang ngồi ở khoảng giữa của cổng ngoài và cổng trong của thành. Một người lính canh leo tường lên trên mái cổng thành, phóng tầm mắt để nhìn. Nầy, có một người đang chạy một mình. 25 Người lính canh gọi xuống báo tin cho vua. Vua bảo, “Nếu người ấy chạy một mình tức đến để báo tin vui.” Trong khi người ấy đang chạy nhanh và đến gần, 26 người lính canh lại thấy một người nữa đang chạy tới. Người lính canh gọi xuống người lính gác cổng thành và báo, “Kìa, có một người nữa cũng chạy tới một mình.”
Vua nói, “Hắn cũng sẽ báo tin vui.”
27 Bấy giờ người lính canh nói, “Tôi nghĩ người chạy trước trông giống A-hi-ma-a con trai Xa-đốc.”
Vua nói, “Ông ấy là người tốt. Ông đến để báo tin vui.”
28 A-hi-ma-a tâu lớn tiếng với vua, “Mọi sự đều tốt đẹp!” Rồi ông sấp mình xuống đất trước mặt vua và nói, “Chúc tụng Chúa, Ðức Chúa Trời của ngài, Ðấng đã giải thoát ngài khỏi những kẻ đưa tay chống lại đức vua, chúa thượng của tôi.”
29 Vua hỏi, “Chàng trai trẻ Áp-sa-lôm có an toàn chăng?”
A-hi-ma-a trả lời, “Khi Giô-áp sai một tôi tớ của đức vua và tôi, đầy tớ của ngài, tôi thấy có đông người xôn xao, nhưng không rõ là chuyện gì.”
30 Vua bảo, “Hãy tránh qua một bên và đứng đó.” Vậy ông tránh qua một bên và đứng đó. 31 Ngay lúc ấy người Cút cũng vừa đến. Người Cút nói, “Có tin mừng cho vua, chúa thượng của tôi, vì hôm nay Chúa đã đoán phạt tất cả những kẻ đã dấy lên chống lại ngài thay cho ngài.”
32 Vua hỏi, “Chàng trai trẻ Áp-sa-lôm có an toàn chăng?”
Người Cút đáp, “Nguyện những kẻ thù của vua, chúa thượng của tôi, và tất cả những kẻ nào dấy lên làm hại ngài sẽ cùng chung số phận với người trai trẻ ấy.”
Ða-vít Than Khóc Ápsa-lôm
33 Nghe thế vua rất xúc động. Vua vừa đi lên căn phòng phía trên cổng thành vừa khóc. Vua vừa đi vừa nói, “Ôi, Áp-sa-lôm, con ơi! Áp-sa-lôm, con ơi, con ơi! Ước chi cha chết thay con. Ôi, Áp-sa-lôm con ơi, con ơi!”
Phao-lô và Các Sứ Ðồ Giả
11 Tôi ước ao anh chị em có thể chịu đựng sự điên khùng của tôi một chút, và có lẽ anh chị em đã chịu đựng tôi rồi. 2 Vì tôi đang ghen cho anh chị em, một nỗi ghen thiên thượng, bởi tôi đã hứa gả anh chị em cho một người chồng, để trình diện anh chị em như một trinh nữ trong trắng lên Ðấng Christ. 3 Nhưng bây giờ tôi lo ngại rằng giống như Ê-va đã bị con rắn dùng những mưu chước quỷ quyệt lừa gạt, những suy nghĩ của anh chị em đã bị nhiễm độc, mất đi tính chất đơn thành và tinh khiết dành cho Ðấng Christ. 4 Vì nếu có ai đến rao giảng cho anh chị em một Jesus khác với Ðức Chúa Jesus chúng tôi rao giảng, hoặc giới thiệu đến anh chị em một linh khác với Ðức Thánh Linh anh chị em đã nhận lãnh, hoặc một tin mừng khác với Tin Mừng anh chị em đã tiếp nhận, có lẽ anh chị em sẽ chịu đựng những điều đó một cách dễ dàng!
5 Tôi nghĩ rằng tôi không thua kém gì các sứ đồ siêu đẳng ấy đâu. 6 Có thể tôi không giỏi về nghệ thuật nói trước công chúng, nhưng về kiến thức tôi không thua kém gì họ; vì trong mọi hoàn cảnh và mọi sự, tôi đã chứng tỏ điều đó cho anh chị em rồi.
7 Phải chăng tôi có tội khi hạ mình xuống để anh chị em được tôn lên, bởi vì tôi rao giảng Tin Mừng của Ðức Chúa Trời mà không đòi thù lao? 8 Tôi đã lấy từ các hội thánh khác, tức nhận sự trợ cấp tài chính của họ, để phục vụ anh chị em. 9 Khi tôi ở với anh chị em và lâm vào cảnh túng thiếu, tôi đã không trở thành gánh nặng cho ai, vì các anh em từ Ma-xê-đô-ni-a đến đã chu cấp đầy đủ các nhu cầu của tôi. Trong mọi việc tôi luôn giữ mình để khỏi trở thành gánh nặng cho anh chị em, và tôi sẽ giữ luôn như thế. 10 Ngày nào lẽ thật của Ðấng Christ còn trong tôi, ngày ấy không ai có quyền cấm tôi không được nói lên niềm tự hào này của tôi trong các miền ở A-chai. 11 Tại sao như thế? Phải chăng vì tôi không yêu thương anh chị em? Có Ðức Chúa Trời biết.
12 Nhưng những gì tôi đang làm, tôi sẽ tiếp tục làm, để loại trừ mọi cơ hội mà những kẻ chuyên lợi dụng cơ hội mong muốn hầu có thể khoe rằng họ cũng phục vụ như chúng tôi. 13 Những kẻ ấy là những sứ đồ giả, những viên chức gian dối, đội lốt các sứ đồ của Ðấng Christ. 14 Thật chẳng lạ gì, vì chính Sa-tan đã đội lốt một thiên sứ sáng láng. 15 Vì thế chẳng có gì lạ khi những kẻ phục vụ nó cũng đội lốt những người phục vụ sự công chính; đến ngày chung cuộc, họ sẽ chuốc lấy hậu quả của những việc họ làm.
Những Gian Khổ Trong Chức Vụ của Phao-lô
16 Tôi xin nói lại, xin đừng ai nghĩ tôi là một kẻ điên khùng; nhưng nếu ai nghĩ vậy, thì xin cứ nhận tôi như một kẻ điên khùng đi, để tôi cũng có thể tự hào đôi chút. 17 Những gì tôi sắp nói đây không phải là nói theo ý Chúa, nhưng nói theo ý của một kẻ điên khùng đang tự tin và tự hào.
18 Vì đã có lắm người tự hào về những gì thuộc xác thịt, tôi cũng có thể tự hào vậy. 19 Bởi anh chị em là những người khôn ngoan mà đã hoan hỉ chịu đựng những kẻ điên khùng kia mà! 20 Nếu ai bắt anh chị em làm nô lệ, nếu ai cắn nuốt anh chị em, nếu ai tước đoạt của cải anh chị em, nếu ai lên mình hách dịch với anh chị em, thậm chí nếu ai tát vào mặt anh chị em, anh chị em cũng vẫn chịu đựng được kia mà. 21 Tôi lấy làm hổ thẹn mà nói rằng chúng tôi đã quá yếu đuối, nên không thể làm được như họ! Nhưng nếu ai dám tự hào về bất cứ điều gì, thì tôi nói như một kẻ điên khùng rằng, tôi cũng dám tự hào về điều đó. 22 Họ là người Hê-bơ-rơ chăng? Tôi cũng vậy. Họ là người I-sơ-ra-ên chăng? Tôi cũng vậy. Họ là dòng dõi của Áp-ra-ham chăng? Tôi cũng vậy. 23 Họ là những người phục vụ Ðấng Christ chăng? Tôi nói như một kẻ điên khùng, tôi còn phục vụ nhiều hơn họ. Tôi đã lao động vất vả hơn, bị tù thường xuyên hơn, bị đánh đập vô kể, biết bao lần suýt chết. 24 Năm lần tôi bị người Do-thái đánh bằng roi dây, mỗi lần thiếu một roi đầy bốn chục. 25 Ba lần tôi bị đánh đòn, một lần bị ném đá, ba lần bị chìm tàu, một ngày một đêm lênh đênh trên biển cả. 26 Trong những cuộc hành trình, tôi gặp nguy hiểm trên sông rạch, nguy hiểm với bọn cướp, nguy hiểm với đồng bào mình, nguy hiểm với các dân ngoại, nguy hiểm trong thành phố, nguy hiểm trong đồng hoang, nguy hiểm trên biển cả, nguy hiểm với anh chị em giả dối. 27 Tôi phải lao động vất vả và làm việc khó nhọc, thường khi thiếu ngủ, chịu đói chịu khát, nhiều lúc thiếu ăn, chịu rét mướt, và thiếu mặc. 28 Ngoài bao nhiêu việc khác, mỗi ngày tôi phải chịu áp lực lo lắng cho tất cả các hội thánh. 29 Có ai yếu đuối mà tôi không yếu đuối chăng? Có ai bị vấp ngã mà tôi không như nung như đốt chăng?
30 Nếu phải tự hào, tôi sẽ tự hào về những yếu đuối của tôi. 31 Ðức Chúa Trời, Cha của Ðức Chúa Jesus, Ðấng đáng được chúc tụng đời đời, biết rõ rằng tôi không nói dối. 32 Ở Ða-mách, quan tổng trấn dưới quyền Vua A-rê-ta đã ra lệnh canh giữ Thành Ða-mách để bắt tôi, 33 nhưng tôi đã được dòng xuống trong một cái thúng, qua cửa số, thả ra bên ngoài tường thành, và tôi đã thoát khỏi tay ông ấy.
Tuyên Án Dân Am-môn
25 Lời của Chúa đến với tôi, 2 “Hỡi con người, hãy quay mặt ngươi hướng về dân Am-môn và nói tiên tri chống lại chúng. 3 Hãy nói với dân Am-môn, ‘Hãy nghe lời của Chúa Hằng Hữu. Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Vì ngươi đã nói ‘Ðáng đời!’ cho nơi thánh của Ta khi nó bị làm ra phàm tục, cho đất I-sơ-ra-ên khi nó bị làm cho hoang vu, và cho nhà Giu-đa khi nó bị bắt đem đi lưu đày, 4 nên Ta sẽ trao ngươi cho dân ở phương đông để chúng làm chủ ngươi. Chúng sẽ dựng các trại của chúng ở giữa đất nước ngươi và cắm các lều của chúng ở giữa ngươi để cai trị ngươi. Chúng sẽ ăn hoa quả của ngươi và uống sữa của ngươi. 5 Ta sẽ biến Ráp-ba thành một đồng cỏ cho lạc đà và Am-môn thành một ràn cho các đàn chiên trú ngụ. Bấy giờ các ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa.” 6 Vì Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Bởi vì ngươi đã vỗ tay, giậm chân, reo mừng, biểu lộ rõ ác tâm đối với đất I-sơ-ra-ên, 7 nên Ta đưa tay ra chống lại ngươi, và trao ngươi cho các dân để chúng cướp bóc ngươi. Ta sẽ xóa bỏ ngươi khỏi giữa các dân và diệt trừ ngươi khỏi giữa các nước. Ta sẽ tiêu diệt ngươi. Bấy giờ ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa.”’”
Tuyên Án Dân Mô-áp
8 Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Vì Mô-áp[a] đã nói, ‘Này, nhà Giu-đa cũng giống như các nước khác thôi.’ 9 Vì thế, này, Ta sẽ cho ủi sập các thành của Mô-áp, từ các thành lớn cho đến các thành nằm dọc theo các biên giới, kể cả các thành danh tiếng trong nước như Bết Giê-si-mốt, Ba-anh Mê-ôn, và Ki-ri-át-tha-im. 10 Ta sẽ ban nó cùng với Am-môn cho dân ở phương đông làm chủ. Như thế Am-môn sẽ không còn được nhớ đến nữa giữa các dân. 11 Ta sẽ thi hành các án phạt trên Mô-áp. Bấy giờ chúng sẽ biết rằng Ta là Chúa.”
Tuyên Án Dân Ê-đôm
12 Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Vì cách Ê-đôm đối xử khi nó báo thù nhà Giu-đa đã là không phải, cộng thêm vào đó là những lầm lỗi nghiêm trọng nó gây ra khi nó báo thù,” 13 nên Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Ta sẽ đưa tay ra chống lại Ê-đôm và tiêu diệt khỏi nước nó cả người ta lẫn súc vật. Ta sẽ làm cho đất nước nó ra hoang vu. Chúng sẽ bị gươm ngã chết từ Tê-man cho đến Ðê-đan. 14 Ta sẽ báo trả trên Ê-đôm bằng tay của I-sơ-ra-ên dân Ta. Chúng sẽ xử sự Ê-đôm theo cơn giận của Ta và theo cơn thịnh nộ của Ta. Bấy giờ chúng sẽ biết cơn giận của Ta ra sao,” Chúa Hằng Hữu phán.
Tuyên Án Dân Phi-li-tin
15 Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Vì mối xung đột dai dẳng mà dân Phi-li-tin gây nên để báo thù và biểu lộ ác tâm muốn tận diệt trong khi báo thù,” 16 nên Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Ta sẽ đưa tay ra chống lại dân Phi-li-tin, dứt bỏ người Kê-rê-thi, và tiêu diệt những kẻ còn sống sót dọc theo miền duyên hải. 17 Ta sẽ thi hành những án phạt nặng nề trên chúng để sửa trị chúng. Khi Ta đổ cơn giận của Ta trên chúng, bấy giờ chúng sẽ biết rằng Ta là Chúa.”
TẬP THỨ BA
(Bài 73-89)
Cuối Ðời của Người Ngay Lành và Kẻ Gian Ác
Thơ của A-sáp
1 Quả thật Ðức Chúa Trời đối xử thật tốt với I-sơ-ra-ên,
Và với những người có lòng trong sạch.
2 Riêng tôi suýt chút nữa chân tôi đã vấp ngã;
Chỉ chút xíu nữa thôi các bước tôi đã trợt rồi,
3 Vì tôi đã ganh tức với kẻ kiêu ngạo,
Khi tôi thấy kẻ gian ác được hưng thịnh;
4 Bởi chúng chẳng ốm đau gì cả;
Thân thể chúng cứ khỏe khoắn và mạnh lành.
5 Chúng chẳng gặp khó khăn như bao nhiêu người khác;
Chúng chẳng gặp tai họa như người ta.
6 Vì thế chúng lấy kiêu ngạo làm dây chuyền đeo cổ,
Lấy bạo tàn làm quần áo che thân.
7 Mắt chúng chứa đầy những ý đồ thâm hiểm;[a]
Lòng dạ chúng toan tính những tội ác khôn lường.
8 Chúng nhạo báng và nói những lời độc hại;
Chúng ngang tàng hăm dọa đàn áp người ta.
9 Miệng chúng luôn nói nghịch thiên thượng;
Lưỡi chúng cứ khi dễ thế nhân.
10 Ðã vậy mà nhiều người còn quay lại ca tụng chúng,
Và cho rằng chúng chẳng có tội lỗi gì.[b]
11 Chúng nói rằng, “Ðức Chúa Trời làm sao biết được?
Ðấng Tối Cao há thấu rõ được sao?”
12 Hãy xem, không biết tại sao kẻ ác mà lại được như thế;
Chúng luôn được thoải mái và của cải chúng cứ gia tăng.
13 Phải chăng dầu tôi cứ giữ lòng mình trong sạch,
Và rửa tay tôi trong vô tội, tôi cũng chỉ hoài công vô ích?
14 Vì suốt ngày tôi như kẻ bị đánh đòn;
Mỗi buổi sáng tôi như người bị sửa phạt.
15 Nếu con nói rằng, “Con sẽ nói như vậy đó,”
Kìa, con đã không trung thực với con cái của Ngài rồi.
16 Khi con suy gẫm để cố am tường điều ấy,
Con thấy đó thật là một vấn đề nan giải cho con,
17 Cho đến khi con vào trong đền thánh của Ðức Chúa Trời,
Bấy giờ con mới hiểu rõ được số phận cuối cùng của chúng.
18 Quả thật Ngài đã đặt chúng trong một nơi trơn trợt;
Ngài để chúng ngã nhào hầu chúng bị diệt vong.
19 Kìa, chúng bị hủy diệt trong khoảnh khắc;
Tất cả bị đùa đi trong nỗi kinh hoàng.
20 Chúa ôi, người ta đối với giấc mơ sau khi thức dậy thể nào,
Khi trỗi dậy Ngài coi thường phù vinh của chúng cũng thể ấy.
21 Khi lòng con cay đắng,
Khi tự ái con bị tổn thương,
22 Con trở nên quẫn trí và bướng bỉnh;
Con chẳng khác gì một con vật vô ý thức trước mặt Ngài.
23 Dầu vậy con vẫn tiếp tục bám víu vào Ngài;
Ngài nắm lấy tay phải con.
24 Ngài dùng lời khuyên của Ngài dẫn dắt con;
Sau đó Ngài đưa con vào nơi vinh hiển.
25 Ở trên trời, con có ai ngoài Chúa?
Còn dưới đất này, con không ước ao chi khác hơn Ngài.
26 Dù thân xác con và lòng con có thể tàn tạ,
Nhưng Ðức Chúa Trời vẫn là sức mạnh của lòng con và phần của con mãi mãi.
27 Thật vậy những kẻ xa cách Ngài sẽ bị hư mất;
Ngài tiêu diệt những kẻ bất trung với Ngài.
28 Nhưng đối với con, được đến gần Ðức Chúa Trời ấy là phước hạnh;
Con đã chọn Chúa Hằng Hữu làm nơi ẩn náu của con,
Ðể con có thể thuật lại mọi công việc của Ngài.
Copyright © 2011 by Bau Dang