M’Cheyne Bible Reading Plan
Am-nôn Hãm Hiếp Ta-ma
13 Sau việc đó có chuyện nầy xảy ra: Áp-sa-lôm con trai Ða-vít có một em gái rất xinh đẹp. Nàng tên là Ta-ma. Am-nôn con trai Ða-vít yêu nàng. 2 Am-nôn đau khổ vì yêu Ta-ma em cùng cha khác mẹ của chàng đến nỗi sinh bịnh tương tư. Vì nàng là một trinh nữ nên Am-nôn không thể làm gì với nàng được. 3 Am-nôn có một người bạn tên là Giô-na-đáp con trai của Si-mê-a,[a] anh của Ða-vít. Giô-na-đáp là một người rất quỷ quyệt. 4 Tên ấy nói với hắn, “Tại sao hoàng tử mỗi ngày một xanh xao gầy mòn như vậy? Hoàng tử có thể nói cho tôi biết được không?”
Am-nôn bèn thố lộ với nó, “Tôi yêu Ta-ma em gái của Áp-sa-lôm, em cùng cha khác mẹ với tôi.”
5 Giô-na-đáp bày kế, “Hoàng tử hãy nằm trên giường, giả vờ bị bịnh. Khi vua cha đến thăm, hoàng tử hãy xin với người, ‘Xin cha cho Ta-ma em gái con đến đây lo việc ăn uống cho con. Con muốn thấy em con làm thức ăn trước mắt con và tự tay nó cho con ăn.’”
6 Am-nôn bèn nằm xuống, giả vờ bị bịnh. Khi nhà vua đến thăm hắn, Am-nôn xin với vua, “Xin cha cho Ta-ma em gái con đến làm cho con mấy cái bánh. Con muốn thấy nó làm và tự tay nó cho con ăn.”
7 Ða-vít sai người đến nhà Ta-ma nói, “Con hãy đến nhà Am-nôn anh con và nấu nướng món gì cho nó ăn.”
8 Vậy Ta-ma đến nhà Am-nôn anh nàng. Trong khi hắn nằm trên giường, nàng lấy bột, nhào bột, làm bánh trước mắt hắn, rồi đem bánh đi nướng. 9 Nàng lấy khay nướng bánh ra, rồi lấy bánh dọn ra trước mặt hắn, nhưng hắn không chịu ăn. Am-nôn nói, “Mọi người hãy ra ngoài hết đi.” Mọi người bèn đi ra hết. 10 Bấy giờ Am-nôn nói với Ta-ma, “Em hãy bưng bánh vô giường anh nằm, để anh có thể ăn bánh do chính tay em làm.” Ta-ma lấy bánh nàng đã làm, bưng vào cho Am-nôn anh nàng trong phòng ngủ của hắn. 11 Khi nàng đem bánh vào cho hắn, hắn ôm choàng lấy nàng và nói, “Hãy lại đây nằm với anh, em gái của anh.”
12 Nhưng Ta-ma đáp, “Ðừng, anh! Ðừng cưỡng hiếp em, vì trong I-sơ-ra-ên không ai làm điều ấy. Xin anh đừng làm chuyện đồi bại ấy. 13 Rồi đây thân em sẽ mang nỗi hổ nhục của em đi đâu? Còn anh, anh sẽ trở thành một kẻ đồi bại trong I-sơ-ra-ên. Vậy bây giờ, xin anh hãy nói với vua cha. Vua cha sẽ không từ chối gả em cho anh đâu.”
14 Nhưng hắn không chịu nghe lời của nàng, và vì hắn mạnh hơn nàng, hắn đã dùng vũ lực hiếp dâm nàng. 15 Chiếm đoạt nàng xong, hắn trở mặt và ghét nàng thậm tệ. Ðúng vậy, lòng hắn ghét nàng nhiều hơn tình hắn yêu nàng khi trước. Am-nôn nói với nàng, “Hãy đứng dậy và cút đi!”
16 Nàng đáp với hắn, “Anh đừng đuổi tôi. Việc anh đuổi tôi còn tồi tệ hơn việc đồi bại anh vừa làm cho tôi.” Nhưng hắn không nghe nàng.
17 Hắn gọi người đầy tớ hầu cận của hắn và bảo, “Ngươi hãy tống cổ con nhỏ nầy ra cho khuất mắt ta, rồi khóa cửa lại để nó không vào được.”
18 Vả, lúc ấy nàng đang mặc một chiếc áo choàng nhiều màu, vì các công chúa còn trinh đều mặc áo như vậy. Tên hầu cận của hắn đẩy nàng ra khỏi phòng và khóa cửa lại. 19 Ta-ma hốt tro bỏ trên đầu nàng, xé rách chiếc áo choàng nhiều màu của nàng, hai tay ôm lấy đầu, vừa đi về vừa khóc rất đắng cay.
20 Áp-sa-lôm anh ruột của nàng hỏi nàng, “Có phải Am-nôn anh của em đã làm nhục em không? Bây giờ hỡi em gái của anh, hãy bình tĩnh. Dù sao hắn cũng là anh của em. Em ráng đừng để tâm vào chuyện ấy nữa.” Vậy Ta-ma xa lánh mọi người và sống buồn thảm trong nhà Áp-sa-lôm anh nàng. 21 Khi Vua Ða-vít biết được mọi chuyện đó, ông rất giận, nhưng ông không phạt Am-nôn con trai ông, vì ông rất thương hắn, bởi hắn là con đầu lòng của ông.[b] 22 Áp-sa-lôm không nói với Am-nôn một lời nào, dù lành hay dữ, vì Áp-sa-lôm ghét Am-nôn, bởi hắn đã hãm hiếp Ta-ma em gái chàng.
Áp-sa-lôm Giết Am-nôn
23 Hai năm trôi qua, nhân dịp Áp-sa-lôm mướn các thợ đến hớt lông chiên cho chàng tại Ba-anh Ha-xơ, gần địa phận của chi tộc Ép-ra-im, Áp-sa-lôm mời tất cả các hoàng tử đến dự tiệc. 24 Áp-sa-lôm đến xin vua, “Thưa cha, tôi tớ cha có thuê các thợ hớt lông chiên đến làm việc; nhân dịp nầy kính mời cha và triều thần của cha đến chung vui với tôi tớ của cha.”
25 Vua nói với Áp-sa-lôm, “Không được, con; tất cả chúng ta sẽ không đi, e chúng ta sẽ trở thành gánh nặng cho con.” Chàng cứ nài nỉ mãi, nhưng ông nhất định không đi, và ông chúc phước cho chàng.
26 Áp-sa-lôm nói, “Nếu cha không thể đến chung vui với con, xin cha cho anh Am-nôn đến với chúng con.”
Nhà vua hỏi, “Tại sao nó phải đến với con?”
27 Nhưng vì Áp-sa-lôm nài nỉ mãi, nên vua bằng lòng cho Am-nôn và tất cả các hoàng tử đến dự tiệc với chàng.[c]
28 Vả, khi ấy Áp-sa-lôm đã ra lịnh cho các tôi tớ của chàng, “Các ngươi hãy để ý, khi lòng Am-nôn đã vui say vì rượu, và khi nghe ta ra lịnh, ‘Hãy đánh Am-nôn!’ thì hãy giết hắn. Ðừng sợ gì cả. Há chẳng phải ta đã ra lịnh cho các ngươi sao? Hãy can đảm và hãy dũng cảm lên.”
29 Vậy các tôi tớ của Áp-sa-lôm giết chết Am-nôn, y như Áp-sa-lôm đã truyền lịnh. Bấy giờ tất cả các hoàng tử đều đứng dậy, mạnh ai nấy cỡi con la của mình mà chạy trốn. 30 Ðang khi họ chạy trốn, tin tức đến tai Ða-vít, báo rằng, “Áp-sa-lôm đã giết tất cả các hoàng tử. Không còn người nào sống sót.” 31 Vua bèn đứng dậy, xé rách áo mình, và nằm sấp xuống đất. Tất cả triều thần của vua đứng bên cạnh và cũng xé rách áo của họ. 32 Nhưng Giô-na-đáp con trai Si-mê-a, anh của Ða-vít nói, “Xin chúa thượng đừng nghĩ rằng họ đã giết tất cả các người trẻ, tức các hoàng tử; chỉ có Am-nôn bị giết thôi, bởi vì Áp-sa-lôm đã định tâm làm điều nầy kể từ ngày Am-nôn hãm hiếp Ta-ma em gái chàng. 33 Vậy bây giờ xin đức vua, chúa thượng của hạ thần, đừng nghĩ trong lòng rằng tất cả các hoàng tử đều đã chết. Chỉ có Am-nôn bị giết thôi.”
Áp-sa-lôm Bỏ Trốn
34 Bấy giờ Áp-sa-lôm đã bỏ trốn. Người lính trẻ đang canh gác cung điện ngước mắt lên và thấy, kìa, có đông người từ con đường phía sau sườn đồi đang tiến về. 35 Giô-na-đáp nói, “Kìa, các hoàng tử đang trở về; việc đã xảy ra y như tôi tớ ngài đã nói.” 36 Thật vậy khi Giô-na-đáp vừa dứt lời, các hoàng tử cũng vừa đến nơi. Họ òa lên khóc. Nhà vua và triều thần của vua cũng bật khóc rất thảm thương. 37 Áp-sa-lôm đã bỏ trốn và đến ở với ông ngoại của chàng là Tanh-mai[d] con trai Am-mi-hút, vua Ghê-sua. Còn Ða-vít ngày ngày cứ than khóc con trai của ông.
38 Vậy Áp-sa-lôm bỏ trốn đến Ghê-sua và ở tại đó ba năm. 39 Bấy giờ Vua Ða-vít bắt đầu thương nhớ Áp-sa-lôm, vì ông đã nguôi ngoai về cái chết của Am-nôn.[e]
Những Gian Khó Trong Chức Vụ Hầu Việc Chúa
6 Với tư cách những người cùng làm việc với Chúa, chúng tôi nài xin anh chị em đừng nhận ân sủng của Ðức Chúa Trời cách uổng phí, 2 vì Ngài phán,
“Ta đã nhậm lời ngươi trong thời điểm thuận lợi.
Ta đã phù hộ ngươi trong ngày cứu rỗi.”
Này, bây giờ là thời điểm thuận lợi! Này, hôm nay là ngày cứu rỗi!
3 Chúng tôi không để điều gì làm cớ vấp ngã cho ai, kẻo chức vụ của chúng tôi bị người ta chê trách. 4 Nhưng trong mọi sự chúng tôi luôn luôn chứng tỏ mình là những đầy tớ của Ðức Chúa Trời, trong sự kiên trì chịu đựng, trong những hoạn nạn, trong những gian khổ, trong những lúc khốn cùng, 5 trong những lần bị đánh đập, trong những ngày bị giam cầm, trong những khi người ta nổi loạn, trong những lúc lao động nhọc nhằn, trong những đêm thiếu ngủ, trong những ngày thiếu ăn, 6 trong sự trong sạch, trong sự hiểu biết, trong sự nhịn nhục, trong sự nhân từ, trong Ðức Thánh Linh, trong tình thương chân thật, 7 trong khi rao giảng lời chân lý, trong quyền năng Ðức Chúa Trời. Chúng tôi dùng sự công chính làm vũ khí để tấn công và tự vệ,[a] 8 khi được vinh hiển cũng như khi bị tủi nhục, khi bị chê bai cũng như khi được khen ngợi. Chúng tôi bị tưởng như những kẻ lừa đảo nhưng là những người chân thật, 9 tưởng như những kẻ vô danh tiểu tốt nhưng lại được nhiều người biết đến, tưởng như những kẻ sắp chết đến nơi, nhưng xem đây, chúng tôi vẫn sống sờ sờ, tưởng như những kẻ bị trừng phạt nhưng vẫn không bị giết chết, 10 tưởng như những kẻ phải đau buồn nhưng luôn luôn vui vẻ, tưởng như những kẻ nghèo khó nhưng đã làm cho nhiều người giàu có, tưởng như những kẻ chẳng có gì nhưng có đủ mọi sự.
11 Thưa anh chị em người Cô-rinh-tô, chúng tôi nói thật lòng[b] với anh chị em, chúng tôi đang mở rộng lòng chúng tôi. 12 Chúng tôi không hẹp hòi với anh chị em, nhưng lòng anh chị em hẹp hòi với chúng tôi. 13 Tôi nói với anh chị em như nói với các con cái tôi: xin hãy đối xử với chúng tôi như cách chúng tôi đã đối xử với anh chị em; xin hãy mở rộng lòng anh chị em.
Cảnh Cáo về Sự Kết Hiệp với Quyền Lực Ðối Nghịch Thuộc Linh
14 Chớ mang ách chung với những kẻ không tin, vì công chính và gian tà có hợp tác với nhau được chăng? Ánh sáng và bóng tối có hiệp thông được chăng? 15 Ðấng Christ và Bê-li-an[c] có hòa hợp chăng? Hay người tin Chúa có gì chung với kẻ không tin chăng? 16 Ðền thờ của Ðức Chúa Trời có thỏa hiệp gì với các thần tượng chăng? Vì chúng ta là đền thờ của Ðức Chúa Trời hằng sống, như Ðức Chúa Trời đã phán,
“Ta sẽ ở giữa họ và đi lại giữa họ,
Ta sẽ là Ðức Chúa Trời của họ,
Và họ sẽ làm dân Ta.
17 Vậy hãy ra khỏi chúng nó,
Và hãy phân rẽ khỏi chúng nó,
Chúa phán,
Ðừng đụng đến đồ ô uế,
Thì Ta sẽ tiếp nhận các ngươi.
18 Ta sẽ làm Cha các ngươi,
Các ngươi sẽ làm con trai và con gái Ta,
Chúa Toàn Năng phán vậy.”
I-sơ-ra-ên Tiếp Tục Phản Loạn
20 Ngày mồng mười, tháng năm, năm thứ bảy, một số trưởng lão của I-sơ-ra-ên đến thỉnh ý Chúa. Họ ngồi xuống trước mặt tôi. 2 Lời của Chúa đến với tôi, 3 “Hỡi con người, hãy nói với các trưởng lão của I-sơ-ra-ên, hãy nói với chúng, ‘Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Tại sao các ngươi đến thỉnh ý Ta?”’” Chúa Hằng Hữu phán, “Ta lấy mạng sống Ta mà thề rằng Ta sẽ không cho các ngươi thỉnh ý Ta đâu. 4 Hỡi con người, ngươi sẽ lên án chúng; ngươi sẽ lên án chúng phải không? Hãy cho chúng biết những hành động gớm ghiếc tổ tiên chúng đã làm, 5 và bảo chúng, ‘Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Trong ngày Ta chọn I-sơ-ra-ên, Ta đã đưa tay lên thề với con cháu của nhà Gia-cốp và tỏ cho chúng biết Ta tại đất Ai-cập. Ta đưa tay lên thề với chúng rằng Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi. 6 Trong ngày Ta đưa tay lên thề với chúng để đem chúng ra khỏi đất Ai-cập và đưa chúng vào một xứ Ta đã tìm cho chúng, một xứ đượm sữa và mật, một xứ tốt đẹp trong các xứ, 7 Ta đã phán với chúng, ‘Mỗi người trong các ngươi hãy quăng đi những thần gớm ghiếc mà mắt các ngươi ngưỡng vọng. Chớ để cho các ngươi bị ô uế vì các thần tượng trong đất Ai-cập. Ta là Chúa, Ðức Chúa Trời của các ngươi.’ 8 Nhưng chúng nổi loạn chống lại Ta và không nghe Ta. Không ai trong chúng quăng đi các thần tượng gớm ghiếc mà mắt chúng ngưỡng vọng, và không ai lìa bỏ các thần tượng của Ai-cập.
Lúc ấy Ta định trút cơn thịnh nộ của Ta trên chúng và đổ cơn giận của Ta trên chúng trong đất Ai-cập. 9 Tuy nhiên Ta đã hành động vì cớ danh Ta, để danh Ta không bị xúc phạm giữa các dân ngoại, tức giữa các dân mà chúng đã sống chung; trước mắt chúng, Ta đã tỏ cho chúng biết rằng Ta sẽ đem chúng ra khỏi đất Ai-cập. 10 Ta đã dẫn chúng ra khỏi đất Ai-cập và đem chúng vào đồng hoang. 11 Ta đã ban cho chúng các luật lệ của Ta và chỉ cho chúng các mạng lịnh của Ta, để người nào vâng theo sẽ sống. 12 Ngoài ra Ta đã ban cho chúng những ngày Sa-bát để làm dấu hiệu giữa Ta với chúng, hầu chúng biết rằng Ta là Chúa, Ðấng thánh hóa chúng. 13 Nhưng nhà I-sơ-ra-ên đã nổi loạn chống lại Ta trong đồng hoang. Chúng không vâng giữ các luật lệ Ta, nhưng loại bỏ các mạng lịnh Ta, những điều người nào vâng giữ sẽ được sống; hơn nữa chúng đã làm ra phàm tục những ngày Sa-bát của Ta. Bấy giờ Ta định trút cơn thịnh nộ của Ta trên chúng trong đồng hoang để tiêu diệt chúng. 14 Tuy nhiên Ta đã hành động vì cớ danh Ta, để danh Ta không bị xúc phạm giữa các dân ngoại, tức trước mắt các dân Ta đã đem chúng ra đi. 15 Ngoài ra Ta đã thề với chúng trong đồng hoang rằng Ta sẽ không đem chúng vào trong xứ Ta định ban cho chúng, một xứ đượm sữa và mật, một xứ tốt đẹp trong các xứ, 16 bởi vì chúng đã loại bỏ các mạng lịnh Ta, không vâng giữ các luật lệ Ta, và làm cho ngày Sa-bát của Ta ra phàm tục, vì lòng chúng đi theo các thần tượng của chúng. 17 Tuy nhiên mắt Ta vẫn còn đoái đến chúng, nên Ta đã không tiêu diệt chúng. Ta đã không tuyệt diệt chúng trong đồng hoang.
18 Ta đã phán với các con cháu của chúng trong đồng hoang, ‘Chớ đi theo các luật lệ của ông bà cha mẹ các ngươi, chớ vâng giữ các mạng lịnh của chúng, chớ tự làm ô uế bằng cách thờ phượng các thần tượng của chúng. 19 Ta, Chúa, là Ðức Chúa Trời của các ngươi. Hãy vâng theo các luật lệ Ta, hãy cẩn thận vâng giữ các mạng lịnh Ta, 20 và hãy làm ra thánh những ngày Sa-bát của Ta, để chúng trở thành dấu hiệu giữa Ta và các ngươi, hầu các ngươi biết rằng Ta, Chúa, là Ðức Chúa Trời của các ngươi.’ 21 Nhưng các con cháu ấy đã nổi loạn chống lại Ta. Chúng không vâng theo các luật lệ Ta và không cẩn thận vâng giữ các mạng lịnh Ta, để ai vâng theo sẽ sống. Chúng đã làm ra phàm tục các ngày Sa-bát của Ta. Lúc ấy Ta định trút cơn thịnh nộ của Ta trên chúng và đổ cơn giận của Ta trên chúng trong đồng hoang. 22 Nhưng Ta đã rút tay Ta lại, và Ta đã hành động vì danh Ta, để danh Ta không bị xúc phạm trước mắt các dân ngoại, tức trước mắt các dân Ta đã đem chúng ra đi. 23 Ngoài ra Ta đã thề với chúng trong đồng hoang rằng Ta sẽ rải chúng ra giữa các dân và làm tan lạc chúng ra giữa các nước, 24 bởi vì chúng đã không thi hành các mạng lịnh Ta, nhưng loại bỏ các luật lệ Ta, làm ra phàm tục các ngày Sa-bát của Ta, và mắt chúng cứ gắn chặt vào các thần tượng của tổ tiên chúng. 25 Vì thế Ta đã phó mặc chúng sống theo các luật lệ không tốt và các mạng lịnh chẳng đem đến sự sống. 26 Ta đã làm ra ô uế các của lễ của chúng, vì chúng đã bắt con đầu lòng của chúng thiêu dâng, để chúng phải kinh hãi, hầu chúng biết rằng Ta là Chúa.”’
27 Vì vậy hỡi con người, hãy nói với nhà I-sơ-ra-ên, hãy nói với chúng, ‘Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Tổ tiên các ngươi đã làm điều nầy: Chúng đã xúc phạm đến Ta và đã bất trung với Ta, 28 vì khi Ta đem chúng vào trong xứ Ta đã thề ban cho chúng, hễ nơi nào chúng thấy có một đồi cao hay có một cây sum suê, nơi đó chúng dâng các con vật hiến tế và các của lễ cho các thần tượng của chúng để chọc giận Ta, nơi đó chúng dâng các của lễ có mùi thơm, và nơi đó chúng lấy các của lễ quán đổ ra để dâng cúng. 29 Ta đã hỏi chúng, ‘Nơi cao mà các ngươi đến cúng tế là gì vậy?’ Thế là chúng gọi các nơi ấy là ‘Nơi Cao’ cho đến ngày nay.”’ 30 Vậy hãy nói với nhà I-sơ-ra-ên, Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, ‘Các ngươi tính sẽ làm ô uế chính mình giống như cách tổ tiên các ngươi đã làm khi làm điếm với các thứ gớm ghiếc ấy sao?’ 31 Khi các ngươi dâng các của lễ cho các thần tượng và thiêu con cái các ngươi trong lửa để dâng cho các thần tượng, các ngươi đã làm ô uế chính mình cho đến ngày nay. Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, thế mà các ngươi còn muốn thỉnh ý Ta sao?” Chúa Hằng Hữu phán, “Ta lấy mạng sống Ta mà thề rằng Ta sẽ không để cho các ngươi thỉnh ý Ta đâu. 32 Những gì đầu óc các ngươi suy nghĩ sẽ không bao giờ xảy ra, tức những gì các ngươi nói, ‘Chúng ta sẽ giống như các quốc gia khác, giống như các bộ lạc của các dân, những kẻ thờ phượng gỗ và đá.’”
I-sơ-ra-ên Sẽ Ðược Tái Lập
33 Chúa Hằng Hữu phán, “Ta lấy mạng sống Ta mà thề rằng bằng cánh tay quyền năng, bằng cánh tay đưa thẳng ra, và bằng cơn giận tuôn đổ ra, Ta sẽ cai trị các ngươi. 34 Bằng cánh tay quyền năng, bằng cánh tay đưa thẳng ra, và bằng cơn giận tuôn đổ ra, Ta sẽ đem các ngươi ra khỏi các dân và gom các ngươi lại từ các nước, những nơi các ngươi đã bị tản lạc. 35 Ta sẽ đưa các ngươi vào đồng hoang của các dân, tại đó Ta sẽ đoán xét các ngươi mặt đối mặt. 36 Như Ta đã đoán xét tổ tiên các ngươi trong đồng hoang ở đất Ai-cập thể nào, Ta cũng sẽ đoán xét các ngươi thể ấy,” Chúa Hằng Hữu phán. 37 “Ta sẽ đếm các ngươi khi các ngươi đi qua dưới cây gậy và sẽ đem các ngươi vào trong sự ràng buộc của giao ước Ta. 38 Ta sẽ trừ bỏ những kẻ dấy loạn và những kẻ cố tình vi phạm giao ước giữa các ngươi. Ta sẽ đem chúng ra khỏi các xứ chúng đã sống với thân phận kiều dân, nhưng chúng sẽ không được vào trong đất I-sơ-ra-ên. Bấy giờ các ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa.” 39 “Về phần các ngươi,” Chúa Hằng Hữu phán thế nầy, “Hỡi nhà I-sơ-ra-ên, nếu các ngươi không nghe Ta, hãy đi và thờ phượng các thần tượng của các ngươi, nhưng các ngươi sẽ không còn xúc phạm đến danh Ta bằng các của lễ và bằng các thần tượng của các ngươi nữa.”
40 Chúa Hằng Hữu phán, “Vì trên núi thánh của Ta, tức trên núi cao của I-sơ-ra-ên, tại đó toàn thể nhà I-sơ-ra-ên, tức mọi người trong nước, sẽ thờ phượng Ta, tại đó Ta sẽ nhận chúng, và tại đó Ta sẽ đòi các của lễ, các lễ vật bằng hoa quả đầu mùa, và mọi vật thánh của các ngươi. 41 Ta sẽ nhận các ngươi như một thức hương thơm khi Ta đem các ngươi ra khỏi các dân và gom các ngươi lại từ các nước các ngươi đã bị tản lạc, rồi Ta sẽ thể hiện đức thánh khiết của Ta giữa các ngươi ngay trước mắt các dân. 42 Bấy giờ các ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa, khi Ta đem các ngươi vào trong đất I-sơ-ra-ên, vào trong xứ mà Ta đã đưa tay lên thề sẽ ban cho tổ tiên các ngươi. 43 Tại đó các ngươi sẽ nhớ lại mọi đường lối của các ngươi và mọi hành vi đã làm cho các ngươi ra ô uế; bấy giờ các ngươi sẽ ghét chính mình vì những việc xấu xa tội lỗi các ngươi đã phạm. 44 Bấy giờ các ngươi sẽ biết rằng Ta là Chúa, khi các ngươi thấy cách Ta đối xử với các ngươi vì danh Ta, chứ không đối xử với các ngươi theo các đường lối xấu xa tội lỗi của các ngươi, hoặc theo các hành vi băng hoại của các ngươi, hỡi nhà I-sơ-ra-ên,” Chúa Hằng Hữu phán.
Lời Tiên Tri Nghịch Lại Miền Nam
45 Lời của Chúa đến với tôi, 46 “Hỡi con người, hãy quay mặt ngươi về hướng nam. Hãy tuyên bố sứ điệp chống lại phương nam; hãy nói tiên tri nghịch lại cao nguyên ở miền nam. 47 Hãy nói với cao nguyên ở miền nam rằng, ‘Chúa Hằng Hữu phán thế nầy: Hãy nghe lời của Chúa, “Nầy, Ta sẽ dấy lên một ngọn lửa ở giữa ngươi. Nó sẽ thiêu rụi mọi cây xanh và mọi cây khô ở nơi ngươi. Ngọn lửa hừng đó sẽ không bị dập tắt. Mọi mặt từ nam ra bắc đều sẽ bị cháy sém. 48 Mọi loài xác thịt sẽ thấy rằng chính Ta, Chúa, đã dấy lên ngọn lửa ấy, và nó sẽ không bị dập tắt.”’”
49 Bấy giờ tôi nói, “Ôi lạy Chúa Hằng Hữu, người ta đã nói về con rằng, ‘Không phải ông ấy cứ nói chuyện vớ vẩn[a] đấy sao?’”
Ca Tụng Chúa về Những Việc
Quyền Năng của Ngài và về Sự Nhậm Lời Cầu Nguyện của Ngài
Thơ của Ða-vít
Cho Trưởng Ban Nhạc
1 Hỡi muôn loài trên đất,
Hãy cất tiếng reo mừng dâng lên Ðức Chúa Trời.
2 Hãy ca ngợi danh vinh hiển của Ngài;
Hãy tôn vinh ca ngợi Ngài.
3 Hãy thưa cùng Ðức Chúa Trời rằng,
“Những công việc của Ngài thật đáng kinh hãi thay!
Bởi quyền năng lớn lao của Ngài,
Những kẻ thù của Ngài phải phủ phục trước mặt Ngài.
4 Mọi loài trên đất sẽ thờ phượng Ngài,
Chúng sẽ hát ca tôn ngợi Ngài;
Chúng sẽ ca hát tôn vinh danh Ngài.” (Sê-la)
5 Hãy đến và nhìn xem những công việc của Ðức Chúa Trời;
Những gì Ngài làm cho loài người thật đáng kinh hãi thay!
6 Ngài biến đại dương thành đất khô;
Ngài cho họ đi bộ vượt qua dòng nước mạnh.
Hãy đến, chúng ta hãy vui mừng trong Ngài!
7 Ngài dùng quyền năng của Ngài trị vì đời đời;
Mắt Ngài nhìn xem các nước,
Kẻo những kẻ phản loạn nổi lên gây rối chăng. (Sê-la)
8 Hỡi các dân, hãy ca ngợi Ðức Chúa Trời chúng ta;
Hãy làm cho âm thanh ca ngợi Ngài vang ra khắp chốn,
9 Vì Ngài giữ gìn mạng sống chúng ta;
Ngài không để cho chân chúng ta trợt ngã.
10 Thật vậy Ðức Chúa Trời ôi, Ngài đã thử thách chúng con;
Ngài đã rèn luyện chúng con như người ta luyện bạc.
11 Ngài đã để cho chúng con bị sa vào lưới;
Ngài đã để gánh nặng bị áp bức đè nặng trên lưng chúng con.
12 Ngài đã để người ta cỡi trên đầu trên cổ chúng con;
Chúng con phải đi qua lửa và qua nước;
Nhưng rồi Ngài đã đem chúng con ra khỏi,
Ðể đưa chúng con vào một nơi trù phú.
13 Con sẽ vào nhà Ngài với những của lễ thiêu;
Con sẽ trả xong cho Ngài những gì con đã hứa nguyện,
14 Những gì môi con đã hứa,
Và miệng con đã nói ra trong lúc bị khốn khổ.
15 Con sẽ dâng lên Ngài những con vật hiến tế béo tốt để làm của lễ thiêu, chung với mỡ của các chiên đực;
Con sẽ dâng các bò đực và các dê đực. (Sê-la)
16 Hỡi mọi người kính sợ Ðức Chúa Trời, xin đến nghe,
Tôi sẽ thuật lại những gì Ngài đã làm cho tôi.
17 Miệng tôi đã kêu cầu Ngài,
Và lưỡi tôi đã tôn vinh Ngài.
18 Nếu lòng tôi chú về tội ác,
Ắt Chúa chẳng nghe tôi;
19 Nhưng Ðức Chúa Trời thật có nghe;
Ngài đã lắng nghe tiếng cầu nguyện của tôi.
20 Tôn ngợi Ðức Chúa Trời, Ðấng chẳng bỏ qua lời cầu nguyện của tôi,
Và không rút lại tình thương của Ngài đối với tôi.
Kêu Gọi Các Dân Ca Ngợi CHÚA
Cho Trưởng Ban Nhạc
Dùng với nhạc khí bằng dây
1 Cầu xin Ðức Chúa Trời bày tỏ lòng thương xót của Ngài đối với chúng con và ban phước cho chúng con,
Cầu xin Ngài chiếu sáng mặt Ngài trên chúng con, (Sê-la)
2 Ðể đường lối của Ngài được biết đến trên đất,
Và ơn cứu rỗi của Ngài được phổ cập giữa các dân.
3 Ðức Chúa Trời ôi, nguyện muôn dân ca ngợi Ngài;
Nguyện tất cả các dân ca ngợi Ngài.
4 Nguyện các dân các nước vui mừng và hân hoan ca hát,
Vì Ngài xét đoán muôn dân một cách công minh,
Và Ngài trị vì các quốc gia trên đất. (Sê-la)
5 Ðức Chúa Trời ôi, nguyện muôn dân ca ngợi Ngài;
Nguyện tất cả các dân ca ngợi Ngài.
6 Ðất sẽ sinh sản hoa màu;
Ðức Chúa Trời là Thần[a] của chúng ta,
Chính Ngài sẽ ban phước cho chúng ta.
7 Nguyện Ðức Chúa Trời tiếp tục ban phước cho chúng ta,
Ðể mọi người ở tận cùng trái đất kính sợ Ngài.
Copyright © 2011 by Bau Dang