M’Cheyne Bible Reading Plan
Tình Bạn Giữa Ða-vít và Giô-na-than
20 Bấy giờ Ða-vít rời khỏi Na-i-ốt trong vùng Ra-ma và đi trốn. Ông đến gặp Giô-na-than và nói, “Em đã làm gì sai? Em có tội tình gì? Em đã có lỗi gì đối với cha anh, mà ông đã tìm cách giết em?”
2 Giô-na-than nói với ông, “Không đời nào! Em sẽ không chết đâu. Nầy, cha anh không làm điều gì, hoặc lớn hoặc nhỏ, mà không bàn trước với anh. Tại sao cha anh giấu anh việc nầy? Không có chuyện như vậy đâu.”
3 Ða-vít lại thề và nói, “Cha anh chắc biết rằng em được ơn trước mặt anh, nên có lẽ ông đã nghĩ, ‘Ðừng để Giô-na-than biết điều nầy, kẻo nó buồn.’ Nhưng có Chúa hằng sống chứng giám và em xin chỉ mạng sống anh mà thề rằng giữa em và cái chết chỉ còn một bước mà thôi.”
4 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Bây giờ em muốn gì anh sẽ làm cho.”
5 Ða-vít đáp với Giô-na-than, “Ngày mai là ngày đầu tháng,[a] đáng lý em phải dùng bữa chung với đức vua. Nhưng xin anh cho em đi, để em vào trong đồng mà trốn cho đến chiều tối ngày thứ ba. 6 Nếu cha anh có hỏi gì về em, xin anh nói giùm rằng, ‘Ða-vít có nài nỉ con, xin cho nó về Bết-lê-hem thành của nó để dự cuộc tế lễ hằng năm của mọi người trong gia đình nó.’ 7 Nếu đức vua nói, ‘Tốt lắm,’ thì tôi tớ anh sẽ được an toàn; nhưng nếu người đùng đùng nổi giận, thì xin anh biết rằng chắc chắn người đã quyết tâm làm điều ác rồi. 8 Vậy xin anh đối xử tốt với tôi tớ anh, vì anh và tôi tớ anh đã lập một giao ước với nhau trước mặt Chúa. Còn nếu anh thấy em có lỗi gì thì xin anh hãy tự tay giết em đi, vì tại sao anh nỡ đem nộp em cho cha anh?”
9 Giô-na-than nói, “Không đời nào có chuyện ấy đâu. Nhưng nếu anh biết chắc cha anh có ác ý và muốn hại em, anh sẽ báo cho em hay.”
10 Ða-vít lại nói với Giô-na-than, “Ai sẽ báo cho em biết cha anh sẽ đáp lời anh cách xẳng xớm bây giờ?”
11 Giô-na-than trả lời Ða-vít, “Hãy đi, chúng ta hãy ra ngoài đồng.” Vậy hai người đi ra ngoài đồng. 12 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Nguyện Chúa, Ðức Chúa Trời của I-sơ-ra-ên, chứng giám! Ngày mai hoặc ba ngày nữa, vào giờ nầy, anh sẽ dọ ý cha anh. Nếu cha anh có ý tốt đối với Ða-vít mà anh không sai người đến báo cho em hay, 13 nguyện Chúa sẽ phạt Giô-na-than cách nặng nề. Còn nếu cha anh có ác ý, muốn hại em, anh sẽ báo cho em biết, để em trốn đi, hầu được an toàn. Cầu xin Chúa ở với em cũng như Ngài đã từng ở với cha anh. 14 Em sẽ lấy đức nhân từ của Chúa đối xử với anh, để anh được sống; còn nếu anh chết rồi, 15 thì mãi mãi em sẽ không bao giờ dứt bỏ lòng nhân từ của em đối với gia đình anh, cho dù Chúa có diệt mọi kẻ thù của Ða-vít khỏi mặt đất đi nữa.”
16 Vậy Giô-na-than lập một giao ước với nhà Ða-vít rằng, “Nguyện Chúa hạch tội mọi kẻ thù của Ða-vít.” 17 Giô-na-than cũng bắt Ða-vít thề, bởi vì ông rất thương Ða-vít. Ông thương Ða-vít như thương chính mạng sống mình. 18 Ðoạn Giô-na-than nói với Ða-vít, “Ngày mai là ngày đầu tháng, và em sẽ vắng mặt. Ghế của em sẽ trống. 19 Ðến ngày thứ ba, em hãy mau xuống nơi đã hẹn hôm trước và núp sau Vầng Ðá Ê-xên. 20 Anh sẽ bắn ba mũi tên vào một bên của vầng đá ấy, như thể anh nhắm bắn một mục tiêu. 21 Rồi anh sẽ sai một đứa trẻ và bảo rằng, ‘Hãy đi, kiếm mấy mũi tên đem về đây.’ Nếu anh bảo nó, ‘Kìa, mấy mũi tên ấy ở bên cạnh ngươi, hãy lượm lên,’ thì em hãy ra, vì có Chúa hằng sống chứng giám, em sẽ được an toàn và không có gì nguy hiểm. 22 Nhưng nếu anh bảo đứa trẻ ấy, ‘Kìa, mấy mũi tên đó ở trước mặt ngươi,’ thì em hãy ra đi bình an, vì Chúa đã bảo em hãy ra đi. 23 Còn những gì em và anh đã nói với nhau, nguyện Chúa sẽ chứng giám giữa em và anh mãi mãi.”
24 Vậy Ða-vít đi trốn trong đồng. Ngày đầu tháng đến, vua ngồi xuống dự tiệc. 25 Vua ngồi vào ghế mình như mọi khi, cái ghế ở sát tường. Giô-na-than ngồi đối diện,[b] Áp-ne ngồi bên cạnh Sau-lơ, còn chỗ Ða-vít thì trống. 26 Nhưng hôm ấy Sau-lơ không nói gì, vì ông nghĩ, “Chắc có chuyện gì đã xảy ra cho nó. Chắc nó không được tinh sạch. Có lẽ nó chưa được thanh tẩy.” 27 Nhưng qua ngày hôm sau, tức ngày thứ hai trong tháng, ghế của Ða-vít cũng trống nữa. Sau-lơ hỏi Giô-na-than con trai ông, “Tại sao con trai của Giê-se không đến ăn, cả hôm qua lẫn hôm nay vậy?”
28 Giô-na-than đáp, “Ða-vít có năn nỉ con cho nó về Bết-lê-hem. 29 Nó nói với con rằng, ‘Xin vui lòng cho tôi đi, vì gia đình tôi có cuộc tế lễ trong thành, anh tôi bảo tôi phải về dự. Vậy bây giờ nếu tôi được ơn trước mặt anh, xin anh làm ơn cho tôi đi về thăm các anh tôi.’ Vì thế nó không đến dùng bữa với phụ hoàng được.”
30 Bấy giờ Sau-lơ đùng đùng nổi giận Giô-na-than. Ông rầy la ông ấy, “Hỡi thằng con[c] hư đốn và phản nghịch kia! Mày tưởng tao không biết mày đã kết bạn với thằng con của Giê-se, để mày sẽ bị nhục và mẹ đã sinh ra mày phải bị nhục sao? 31 Hễ thằng con của Giê-se còn sống trên đất bao lâu thì địa vị của mày và vương quốc của mày sẽ không được vững bấy lâu. Vậy bây giờ hãy sai người đi bắt nó về đây cho tao, vì nó chắc chắn phải chết.”
32 Giô-na-than đáp lại với Sau-lơ cha ông, “Tại sao phải giết nó? Nó đã làm điều gì sai?” 33 Sau-lơ chộp lấy cây giáo và phóng vào người Giô-na-than để giết ông ấy. Vì thế Giô-na-than biết chắc chắn rằng cha ông đã nhất định giết Ða-vít. 34 Giô-na-than nổi giận và đứng dậy khỏi bàn tiệc. Suốt ngày hôm đó, ngày thứ hai trong tháng, ông không ăn gì cả, vì ông đau buồn cho Ða-vít, bởi cha ông đã đối xử với Ða-vít cách đáng thẹn.
35 Sáng hôm sau Giô-na-than ra đồng theo như giờ đã hẹn với Ða-vít. Có một cậu thiếu niên đi với ông. 36 Ông nói với cậu ấy, “Hãy chạy đi lượm mấy mũi tên ta bắn.” Cậu bé vừa bắt đầu chạy thì ông bắn một mũi tên vượt qua phía trước cậu ấy. 37 Khi cậu bé đến nơi mũi tên Giô-na-than đã bắn trước, Giô-na-than la cậu bé và nói, “Mũi tên há không phải ở trước mặt ngươi sao?” 38 Ông lại la cậu bé nữa, “Chạy mau lên! Chạy lẹ lên! Chớ chậm trễ!” Vậy cậu bé chạy đi lượm tất cả các mũi tên ấy rồi đem lại cho chủ nó, 39 nhưng nó không biết gì cả, chỉ có Giô-na-than và Ða-vít biết ý nghĩa của các câu nói ấy thôi. 40 Ðoạn Giô-na-than trao các vũ khí của ông cho cậu bé và bảo nó, “Hãy đi, hãy mang chúng về trong thành trước.”
41 Ðợi cho cậu bé đã đi khỏi rồi, Ða-vít đứng dậy từ phía sau tảng đá,[d] sấp mặt xuống đất, và lạy ba lần. Hai người bạn ôm nhau, hôn chào nhau, và khóc với nhau, nhưng Ða-vít khóc nhiều hơn. 42 Giô-na-than nói với Ða-vít, “Em hãy đi bình an. Chúng ta đã nhân danh Chúa mà thề với nhau rồi. Nguyện Chúa sẽ ở giữa em và anh, giữa dòng dõi em và dòng dõi anh mãi mãi.” Ðoạn Ða-vít đứng dậy và lên đường, còn Giô-na-than trở về trong thành.
Giảng về Chúa Chịu Nhục Hình trên Thập Tự Giá
2 Thưa anh chị em, lúc tôi đến với anh chị em, tôi không đến để rao giảng huyền nhiệm của Ðức Chúa Trời cho anh chị em bằng những lời lẽ cao siêu hoặc uyên bác. 2 Vì tôi đã quyết định rằng, ở giữa anh chị em, tôi không biết gì ngoài Ðức Chúa Jesus Christ là Ðấng đã chịu đóng đinh trên thập tự giá. 3 Tôi ở giữa anh chị em có vẻ yếu kém, sợ sệt, và run rẩy. 4 Lời giảng của tôi và cách giảng dạy của tôi không dựa vào những lời lẽ khôn khéo mang tính cách thuyết phục, nhưng để thể hiện quyền năng của Ðức Thánh Linh, 5 hầu đức tin anh chị em không đặt trên sự khôn ngoan của loài người, nhưng trên quyền năng của Ðức Chúa Trời.
Sự Khôn Ngoan của Ðức Chúa Trời
6 Tuy nhiên giữa những tín hữu đã trưởng thành, chúng tôi vẫn giảng sự khôn ngoan, nhưng không phải sự khôn ngoan của đời này, cũng không phải sự khôn ngoan của những nhà lãnh đạo đời này, những người sẽ thành hư không; 7 nhưng chúng tôi rao giảng sự khôn ngoan của Ðức Chúa Trời, là huyền nhiệm vốn được giữ kín, mà Ðức Chúa Trời đã định trước từ muôn đời cho vinh hiển của chúng ta. 8 Ðó là điều không nhà lãnh đạo nào ở đời này biết được, vì nếu họ biết, họ đã không đóng đinh Chúa vinh hiển của chúng ta trên thập tự giá, 9 như có chép rằng,
“Những điều mắt chưa thấy, tai chưa nghe, và lòng chưa nghĩ đến,
Ðức Chúa Trời đã chuẩn bị những điều ấy cho những kẻ yêu kính Ngài.”
10 Ðức Chúa Trời đã bày tỏ những điều ấy cho chúng ta qua Ðức Thánh Linh, vì Ðức Thánh Linh dò thấu mọi sự, ngay cả những gì sâu nhiệm của Ðức Chúa Trời. 11 Vì ai biết được những gì trong lòng người ta, ngoại trừ tâm linh của người ấy? Cũng vậy, không ai biết được những gì trong lòng Ðức Chúa Trời, ngoại trừ Ðức Thánh Linh của Ðức Chúa Trời.
12 Bây giờ chúng ta đã nhận lãnh, không phải linh của thế gian, nhưng Ðức Thánh Linh đến từ Ðức Chúa Trời, để chúng ta có thể nhận biết những ân tứ Ðức Chúa Trời ban cho chúng ta. 13 Chúng ta nói những điều ấy không dựa vào những lời lẽ khôn ngoan do loài người dạy bảo, nhưng dựa vào sự dạy dỗ của Ðức Thánh Linh, dùng những lời lẽ thuộc linh giãi bày những việc thuộc linh.
14 Một người sống theo bản tính tự nhiên sẽ không nhận biết những gì thuộc về Ðức Thánh Linh của Ðức Chúa Trời, vì người ấy sẽ cho những điều đó là rồ dại; người ấy không thể biết được những điều đó, vì chúng phải được nhận thức theo cách thuộc linh. 15 Một người thuộc linh có thể nhận biết mọi sự, còn chính người ấy, không ai có thể nhận biết chính xác được.
16 “Vì ai biết được tâm trí của Chúa, để chỉ bảo Ngài?”
Nhưng chúng ta có tâm trí của Ðấng Christ.
Cầu Xin Ơn Thương Xót
5 Lạy Chúa, xin nhớ lại những gì xảy đến với chúng con;
Xin đoái xem và nhìn thấy nỗi sỉ nhục của chúng con.
2 Sản nghiệp chúng con giờ đã thuộc về người ngoại quốc,
Nhà cửa chúng con nay trở thành tài sản của ngoại kiều.
3 Chúng con bây giờ là những kẻ côi cút không cha;
Mẹ chúng con nay đã là góa phụ.
4 Nước chúng con uống giờ phải trả tiền mới có;
Củi nấu ăn chúng con phải bỏ bạc ra mua.
5 Kẻ truy đuổi chúng con bắt cổ chúng con phải mang gông;
Chúng con bị sai khiến làm đuối sức mà không được nghỉ ngơi.
6 Chúng con phải ngửa tay xin Ai-cập và A-sy-ri,
Ðể có cơm bánh qua ngày.
7 Tổ tiên chúng con đã phạm tội;
Tuy họ không còn nữa, nhưng chúng con phải mang lấy hậu quả tội lỗi của họ.
8 Những kẻ vốn làm tôi đòi nay cai trị chúng con;
Không ai giải thoát chúng con khỏi tay chúng.
9 Chúng con thiếu điều mất mạng mới có bánh ăn,
Vì trong đồng hoang gươm đao muốn giết ai thì giết.
10 Da chúng con nóng bỏng tựa lò lửa hực,
Nó biến ra đen vì bị cơn đói khủng khiếp dày vò.
11 Chúng hãm hiếp phụ nữ ngay giữa Si-ôn nhưng chẳng ai dám làm gì chúng cả;
Các thiếu nữ trong các thành của Giu-đa cũng cùng chung số phận thảm thương.
12 Chúng trói tay treo các quan tướng của chúng con lên;
Các trưởng lão của chúng con chúng không hề nể mặt.
13 Các thanh niên mệt đuối vì bị cưỡng bách xay cối đá,
Các thiếu niên lảo đảo vì phải khuân vác gỗ nặng nề,
14 Các bô lão phải rời bỏ việc xét xử nơi cổng thành,
Những người trẻ không còn đờn ca hát xướng.
15 Niềm vui trong lòng chúng con nay đã mất,
Nhảy múa vui mừng giờ đổi thành sầu thảm bi ai.
16 Mão miện đắc thắng đã rơi khỏi đầu chúng con;
Khốn cho chúng con vì chúng con phạm tội!
17 Bởi cớ ấy lòng chúng con sờn ngã;
Vì lý do trên nên mắt đã hoen mờ.
18 Bởi Núi Si-ôn nằm bơ vơ đổ nát,
Nên chó rừng lảng vảng khắp nơi.
19 Còn Ngài, Chúa ôi, Ngài trị vì đời đời,
Ngôi Ngài tồn tại hết đời nọ đến đời kia.
20 Nhưng sao Ngài quên bẵng chúng con quá lâu như thế?
Sao Ngài bỏ rơi chúng con thật quá nhiều ngày?
21 Lạy Chúa, xin đem chúng con về lại với Ngài, thì chúng con sẽ được trở về,
Xin làm mới lại những ngày của chúng con như thuở trước,
22 Ngoại trừ Ngài hoàn toàn loại bỏ chúng con,
Và còn rất giận chúng con.
Sự Gian Ác của Loài Người và Lòng Tốt của CHÚA
Thơ của Ða-vít tôi tớ CHÚA
Cho Trưởng Ban Nhạc
1 Khuynh hướng phạm tội nói với kẻ ác, thấu vào lòng nó rằng,
Chẳng có sự kính sợ Ðức Chúa Trời trước mắt nó.
2 Vì trong mắt nó, nó nghĩ rằng tội ác nó sẽ không bao giờ bị lộ ra,
Và như vậy nó sẽ không bị ai ghét.
3 Những lời của miệng nó thật là hiểm độc và giả dối;
Nó đã ngưng cư xử khôn ngoan và làm điều thiện.
4 Khi nằm trên giường, nó toan tính việc ác;
Nó chọn cho mình một con đường bất hảo, và chẳng khước từ chuyện gian tà.
5 Chúa ôi, tình thương của Ngài vươn cao đến tận trời;
Ðức thành tín của Ngài vượt quá các tầng mây.
6 Ðức công chính của Ngài như núi non hùng vĩ;
Công lý của Ngài thăm thẳm tựa vực sâu.
Chúa ôi, Ngài bảo tồn loài người lẫn loài thú.
7 Ðức Chúa Trời ôi, tình thương của Ngài thật quý báu thay!
Con cái loài người nương náu mình dưới bóng của cánh Ngài.
8 Nhờ sự đầy dẫy của nhà Ngài mà họ được no nê;
Ngài cho họ uống nước từ dòng sông phước lạc của Ngài.
9 Vì nguồn sự sống từ nơi Ngài mà ra;
Trong chân quang Ngài chúng con nhìn thấy ánh sáng.
10 Ôi, xin tiếp tục ban tình thương Ngài cho những người biết Ngài,
Và đức công chính Ngài cho những người có lòng ngay thật.
11 Nguyện chân kẻ kiêu ngạo chẳng giày đạp con;
Nguyện tay kẻ gian ác chẳng điều khiển con.
12 Kìa những kẻ làm ác bị ngã nhào;
Chúng bị lật đổ và chẳng đứng dậy được nữa.
Sự An Ninh của Người Tin Cậy CHÚA
Thơ của Ða-vít
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
Copyright © 2011 by Bau Dang