M’Cheyne Bible Reading Plan
Giô-na-than Can Thiệp cho Ða-vít
19 Bấy giờ Sau-lơ nói với Giô-na-than và tất cả bầy tôi của ông rằng họ phải giết Ða-vít mới được. Nhưng Giô-na-than con trai của Sau-lơ rất quý mến Ða-vít. 2 Vì thế Giô-na-than nói với Ða-vít, “Cha anh đang tìm cách giết em. Vậy từ bây giờ cho đến sáng, em hãy coi chừng, hãy kiếm nơi nào kín đáo mà trốn. 3 Anh sẽ đi ra và đứng bên cạnh cha anh trong cánh đồng nơi em trốn. Anh sẽ nói chuyện với cha anh về em, rồi xem cha anh phản ứng thế nào, sau đó anh sẽ báo cho em hay.”
4 Vậy Giô-na-than nói tốt về Ða-vít với Sau-lơ cha ông. Ông nói, “Con xin phụ hoàng đừng vấp phải lầm lỗi mà hại tôi tớ của phụ hoàng là Ða-vít, bởi vì nó không chống lại phụ hoàng, và những việc nó làm đều đem lại ích lợi cho phụ hoàng. 5 Chính nó đã liều mạng để chiến đấu với tên Phi-li-tin, và Chúa đã ban chiến thắng lớn cho toàn dân I-sơ-ra-ên. Chính mắt phụ hoàng đã thấy và vui mừng. Tại sao bây giờ phụ hoàng lại muốn phạm tội làm đổ máu vô tội mà vô cớ muốn giết Ða-vít?”
6 Vậy Sau-lơ nghe theo lời của Giô-na-than. Sau-lơ thề, “Có Chúa hằng sống làm chứng, nó sẽ không bị giết đâu.” 7 Sau đó Giô-na-than gọi Ða-vít và nói cho ông mọi sự đó. Vậy Giô-na-than dẫn Ða-vít đến với Sau-lơ và ông được đứng chầu trước mặt Sau-lơ như trước.
Sau-lơ Giết Hụt Ða-vít Một Lần Nữa
8 Bấy giờ chiến tranh lại tái diễn. Ða-vít được sai đi chiến đấu với quân Phi-li-tin. Ông đánh chúng thất bại nặng nề. Chúng bỏ chạy trước mặt ông. 9 Nhưng một ác thần từ Chúa đến trên Sau-lơ đang khi ông ngồi trong nhà, trong tay cầm một cây giáo, và Ða-vít đang khảy đàn cho ông nghe. 10 Sau-lơ dùng cây giáo ấy phóng vào Ða-vít để ghim ông vào tường, nhưng ông né được và thoát khỏi Sau-lơ, còn mũi giáo thì ghim thấu vào tường. Thế là nội đêm đó, Ða-vít bỏ trốn và thoát được.
Mi-khanh Cứu Mạng Ða-vít
11 Sau-lơ sai các thủ hạ đến canh giữ nhà Ða-vít, để sáng hôm sau giết ông. Nhưng Mi-khanh vợ Ða-vít nói với ông, “Nếu đêm nay anh không cứu mạng mình, thì ngày mai anh sẽ bị giết.” 12 Vậy Mi-khanh dòng Ða-vít xuống qua cửa sổ. Ông trốn đi và thoát được. 13 Mi-khanh lấy một pho tượng, đặt nó nằm trên giường, lấy tấm lông dê phủ lên đầu, còn thân hình thì nàng lấy quần áo phủ lên trên. 14 Khi Sau-lơ sai các thủ hạ đến bắt Ða-vít, nàng bảo, “Anh ấy bị bịnh.” 15 Sau-lơ sai các thủ hạ trở lại chỗ Ða-vít và dặn, “Hãy khiêng nó nằm trên giường đến đây cho ta, để ta giết nó.” 16 Khi các thủ hạ đến nơi, họ chỉ thấy có pho tượng nằm trên giường, với tấm lông dê phủ trên đầu. 17 Sau-lơ nói với Mi-khanh, “Sao con gạt cha như thế nầy, mà để kẻ thù của cha trốn đi, và nó đã trốn thoát được rồi?”
Mi-khanh trả lời Sau-lơ, “Anh ấy nói với con, ‘Hãy để cho anh đi. Tại sao em bắt buộc anh phải giết em?’”
Ða-vít Ðến Gặp Sa-mu-ên
18 Vậy Ða-vít chạy trốn và thoát được. Ông đến với Sa-mu-ên tại Ra-ma và kể cho cụ hay mọi sự Sau-lơ đã làm cho ông. Sau đó ông và Sa-mu-ên đi đến Na-i-ốt. 19 Có người đến báo cho Sau-lơ rằng, “Kìa, Ða-vít đang ở Na-i-ốt trong vùng Ra-ma.” 20 Sau-lơ liền sai các thủ hạ đến bắt Ða-vít. Nhưng khi đến nơi, họ thấy một nhóm tiên tri đang nói tiên tri, có Sa-mu-ên đang dẫn đầu nhóm ấy. Thần của Chúa nhập vào các thủ hạ của Sau-lơ, họ liền bắt đầu nói tiên tri. 21 Khi Sau-lơ nghe báo cáo như thế, ông sai một nhóm thủ hạ khác. Nhóm ấy đến nơi, họ cũng nhập vào và nói tiên tri như nhóm trước. Sau-lơ lại sai nhóm thủ hạ thứ ba. Nhóm nầy đến nơi, họ cũng nhập vào và nói tiên tri như hai nhóm kia. 22 Bấy giờ Sau-lơ bèn đích thân đi đến Ra-ma. Ông đến một nơi gọi là Giếng Lớn của Sê-cư. Ông hỏi, “Sa-mu-ên và Ða-vít ở đâu?”
Người ta trả lời, “Chắc họ đang ở tại Na-i-ốt trong vùng Ra-ma.” 23 Vậy ông đến Na-i-ốt trong vùng Ra-ma. Nhưng Thần của Ðức Chúa Trời ngự trên ông. Ông vừa đi vừa nói tiên tri cho đến khi ông đến Na-i-ốt trong vùng Ra-ma. 24 Ông cởi bỏ áo của ông ra và nói tiên tri trước mặt Sa-mu-ên như vậy. Ông ở trần và nằm đó suốt ngày và suốt đêm. Vì vậy người ta đã nói với nhau, “Chẳng lẽ Sau-lơ cũng thuộc vào hàng ngũ các tiên tri sao?”
Lời Chào Thăm
1 Phao-lô, do ý muốn Ðức Chúa Trời được gọi làm sứ đồ của Ðức Chúa Jesus Christ, và Sốt-then, anh em chúng ta, 2 kính gởi hội thánh của Ðức Chúa Trời tại Cô-rinh-tô, những người được thánh hóa trong Ðức Chúa Jesus Christ, được gọi là thánh đồ, cùng gởi cho mọi người ở mọi nơi đang kêu cầu danh Chúa chúng ta, là Ðức Chúa Jesus Christ, Chúa của họ và Chúa của chúng ta. 3 Nguyện xin ân sủng và bình an từ Ðức Chúa Trời, Cha chúng ta, và từ Ðức Chúa Jesus Christ, Chúa chúng ta, đến với anh chị em.
Phước Hạnh Trong Chúa
4 Tôi luôn cảm tạ Ðức Chúa Trời của tôi về anh chị em, vì ân sủng của Ðức Chúa Trời đã được ban cho anh chị em trong Ðức Chúa Jesus Christ. 5 Vì nhờ ở trong Ngài anh chị em đã trở nên giàu có đủ mọi mặt, cả lời nói lẫn tri thức, 6 ngay cả lời chứng về Ðấng Christ cũng đã được vững lập giữa anh chị em, 7 khiến anh chị em không thiếu bất cứ ân tứ thuộc linh nào, trong khi chờ đợi sự hiện đến của Ðức Chúa Jesus Christ, Chúa chúng ta, 8 Ðấng sẽ làm cho anh chị em được vững mạnh đến cuối cùng, để anh chị em được toàn vẹn trong ngày của Ðức Chúa Jesus Christ, Chúa chúng ta. 9 Ðức Chúa Trời là Ðấng thành tín; Ngài đã gọi anh chị em vào sự hiệp thông với Con Ngài, là Ðức Chúa Jesus Christ, Chúa chúng ta.
Khuyên Phải Hiệp Một
10 Thưa anh chị em,[a] nhân danh Ðức Chúa Jesus Christ, Chúa chúng ta, tôi nài khuyên anh chị em hãy đồng tâm nhất trí với nhau, đừng để có sự chia rẽ giữa anh chị em, nhưng hãy hiệp một, đồng lòng hiệp ý với nhau.
11 Vì thưa anh chị em của tôi, những người trong gia đình của Cơ-lô-ê đã báo cho tôi hay rằng giữa anh chị em đang có sự tranh cãi với nhau. 12 Ðiều tôi muốn nói là thế này: Người nào trong anh chị em cũng nói, “Tôi là người của Phao-lô,” hoặc “Tôi là người của A-pô-lô,” hoặc “Tôi là người của Sê-pha,” hoặc “Tôi là người của Ðấng Christ.” 13 Có phải Ðấng Christ đã bị chia cắt sao? Có phải Phao-lô đã chịu đóng đinh trên cây thập tự thay cho anh chị em sao? Hay là anh chị em đã nhân danh Phao-lô mà chịu phép báp-têm sao?
14 Tôi cảm tạ Ðức Chúa Trời vì tôi không làm báp-têm cho ai trong anh chị em, ngoại trừ Cơ-rít-pu và Gai-út, 15 để không ai có thể nói rằng họ đã nhân danh tôi mà chịu báp-têm. 16 À, tôi cũng đã làm báp-têm cho những người trong gia đình của Tê-pha-na. Ngoài ra tôi không nhớ tôi đã làm báp-têm cho ai khác. 17 Vì Ðấng Christ không sai tôi đi làm báp-têm, nhưng để giảng Tin Mừng, và không dùng những lời lẽ khôn khéo để giảng, kẻo quyền năng thể hiện qua sự chết của Ðấng Christ trên thập tự giá trở nên vô hiệu chăng.
Ðấng Christ Là Quyền Phép và Sự Khôn Ngoan của Ðức Chúa Trời
18 Vì sứ điệp về thập tự giá bị xem là rồ dại đối với những người hư mất, nhưng đối với chúng ta, những người được cứu, thì đó là quyền phép của Ðức Chúa Trời, 19 như có chép rằng,
“Ta sẽ hủy bỏ sự khôn ngoan của người khôn ngoan;
Ta sẽ loại trừ sự thông thái của người thông thái.”
20 Người khôn ngoan ở đâu? Người học thức[b] ở đâu? Nhà hùng biện của đời này ở đâu? Chẳng phải Ðức Chúa Trời đã làm cho sự khôn ngoan của thế gian trở nên rồ dại sao? 21 Vì thế gian không chịu nhận biết Ðức Chúa Trời bằng sự khôn ngoan của mình, nên trong sự khôn ngoan của Ðức Chúa Trời, Ðức Chúa Trời đã vui lòng dùng sự rao giảng rồ dại của chúng ta để cứu những người tin.
22 Trong khi người Do-thái đòi hỏi dấu lạ, người Hy-lạp tìm kiếm sự khôn ngoan, 23 thì chúng ta rao giảng Ðấng Christ chịu đóng đinh trên thập tự giá; đó là điều người Do-thái cho là ô nhục, còn các dân ngoại cho là điên rồ, 24 nhưng đối với những người được kêu gọi, bất luận là người Do-thái hay người Hy-lạp, thì Ðấng Christ là quyền phép của Ðức Chúa Trời và sự khôn ngoan của Ðức Chúa Trời, 25 vì sự rồ dại của Ðức Chúa Trời khôn hơn sự khôn ngoan của loài người, và sự yếu đuối của Ðức Chúa Trời mạnh hơn sự mạnh mẽ của loài người.
26 Xin anh chị em hãy nghĩ lại xem, lúc anh chị em được gọi, trong anh chị em chẳng có nhiều người khôn ngoan theo tiêu chuẩn đời này, chẳng có nhiều người quyền thế, và chẳng có nhiều người quý tộc. 27 Nhưng Ðức Chúa Trời đã chọn những gì thế gian cho là rồ dại để làm hổ thẹn những kẻ khôn ngoan; Ðức Chúa Trời đã chọn những gì thế gian cho là yếu đuối để làm hổ thẹn những kẻ mạnh mẽ. 28 Ðức Chúa Trời đã chọn những gì thế gian cho là thấp kém, đáng khinh, và không ra gì, để vô hiệu hóa những gì thế gian cho là có giá trị, 29 hầu không người nào có thể tự phụ trước mặt Ðức Chúa Trời.
30 Nhờ Ngài anh chị em được ở trong Ðức Chúa Jesus Christ, Ðấng từ Ðức Chúa Trời đến, Ðấng đã làm cho chúng ta trở nên khôn ngoan, được kể là công chính, được thánh hóa, và được cứu chuộc, 31 thật phù hợp với lời đã chép rằng,
“Ai muốn tự hào, hãy tự hào trong Chúa.”
Hình Phạt của Si-ôn
(Theo mẫu tự Hê-bơ-rơ)
4 Hỡi ôi, vàng thật mà lại mờ, vàng ròng mà lại đổi màu!
Những tảng đá của nơi thánh sao lại nằm rải rác khắp đầu đường góc phố thế này?
2 Hỡi ôi, những đứa con yêu quý của Si-ôn đáng giá vàng ròng,
Nay sao lại bị xem như các bình đất do tay thợ gốm làm ra như thế?
3 Ngay cả lang sói còn biết đưa vú cho con chúng bú,
Nhưng các phụ nữ của dân tôi hung dữ tựa đà điểu trong đồng hoang.
4 Lưỡi các ấu nhi dính vào hốc miệng chúng vì khát sữa;
Các trẻ thơ van xin cơm bánh nhưng chẳng ai cho chúng thứ gì.
5 Những người từng ăn cao lương mỹ vị giờ chết đói trên các đường phố;
Những người từng được lớn lên trong nhung lụa giờ phải lăn lộn giữa các đống phân tro.
6 Vì hình phạt dành cho Ái Nữ của dân tôi thật nặng hơn hình phạt dành cho Sô-đôm,
Thành đã bị lật đổ trong phút chốc mà chẳng cần ai nhúng tay vào.
7 Các con nhà quyền quý của nàng mới ngày nào còn tinh khiết hơn tuyết, trắng ngần hơn sữa,
Thân hình của họ hồng hào hơn san hô, nước da mịn màng đẹp như bích ngọc.
8 Thế mà nay mặt họ đen đúa hơn lọ nồi;
Gặp họ ngoài đường, không ai nhận ra được họ;
Họ chỉ còn da bọc xương,
Thân thể họ gầy khô như khúc củi.
9 Những kẻ chết vì gươm được may mắn hơn những kẻ chết vì đói,
Bởi đói làm cho gầy yếu, kiệt sức, vì không được ăn hoa quả của ruộng đồng.
10 Những người mẹ vốn hy sinh cho con cái bây giờ lại tự tay nấu thịt chính con mình;
Thịt của những đứa con đã trở thành thức ăn cho mẹ chúng khi Ái Nữ của dân tôi bị tiêu diệt.
11 Chúa trút hết cơn thịnh nộ của Ngài;
Ngài đổ hết cơn giận của Ngài ra;
Ngài nhen lên một ngọn lửa ở Si-ôn,
Và nó thiêu rụi những nền ở đó.
12 Các vua thế gian và mọi dân trên đất không thể tin rằng địch quân và những kẻ thù có thể tiến vào các cổng thành Giê-ru-sa-lem.
13 Nhưng vì tội lỗi của các tiên tri nàng và những gian ác của các tư tế nàng mà điều đó đã xảy ra;
Họ đã làm đổ máu những người ngay lành vô tội ngay giữa thành.
14 Họ như những người mù đi lang thang trong các đường phố,
Mình mẩy đầy máu me đến nỗi không ai dám đụng đến y phục họ.
15 Trông thấy họ người ta la lên, “Cút đi! Quân ô uế! Cút đi! Cút đi! Chớ đụng đến!”
Vì thế họ phải bỏ xứ trốn đi và lang thang ra ngoại quốc;
Nhưng ở giữa các dân ngoại, người ta cũng bảo, “Các người không được ở đây nữa.”
16 Chính Chúa đã rải họ ra,
Ngài chẳng quan tâm đến họ nữa;
Các tư tế chẳng được ai tôn trọng,
Các trưởng lão chẳng còn được đặc ân.
17 Phần chúng tôi, mắt chúng tôi đã mỏi mòn trông đợi,
Ðợi chờ sự cứu giúp chẳng bao giờ đến;
Chúng tôi đã nôn nóng ngóng trông,
Trông chờ một cường quốc không có khả năng giải cứu.
18 Mỗi bước chân của chúng tôi quân thù đều dòm ngó,
Ðến nỗi chúng tôi không thể bước ra đường;
Ngày cuối cùng của chúng tôi đã gần,
Ngày tận số của chúng tôi đã trọn,
Thật vậy ngày tận cùng của chúng tôi đã đến.
19 Những kẻ truy đuổi chúng tôi nhanh nhẹn hơn cả đại bàng trên trời xanh;
Chúng rượt theo chúng tôi trên các núi;
Chúng nằm phục kích chúng tôi trong đồng hoang.
20 Người được xức dầu của Chúa;
Người mà chúng tôi coi là lẽ sống của đời chúng tôi;
Người mà chúng tôi nói, “Dưới bóng người chúng tôi sẽ sống giữa các quốc gia,”
Thì nay đã sa vào hố của chúng rồi.
21 Hỡi Ái Nữ của Ê-đôm, kẻ sống trong xứ U-xơ,
Cứ hân hoan và hí hửng đi!
Chén thịnh nộ rồi đến lượt ngươi phải uống;
Ngươi sẽ uống say và tự cởi bỏ y phục của ngươi ra.
22 Hỡi Ái Nữ của Si-ôn, hình phạt vì tội của ngươi sẽ chấm dứt;
Ngài sẽ không bắt ngươi đem đi lưu đày nữa;
Nhưng hỡi Ái Nữ của Ê-đôm, tội lỗi ngươi chắc chắn Ngài sẽ phạt,
Ngài sẽ phơi bày những tội của ngươi ra.
Xin Chúa Giải Cứu Khỏi Kẻ Thù
Thơ của Ða-vít
1 Chúa ôi, xin đối chọi với kẻ đối chọi con;
Xin đón đánh kẻ tiến đánh con;
2 Xin lấy mộc và khiên,
Và trỗi dậy để giúp đỡ con;
3 Xin lấy giáo và lao để đối phó với những kẻ đuổi bắt con;
Xin nói với linh hồn con rằng, “Ta là Ðấng Giải Cứu của ngươi.”
4 Xin khiến những kẻ tìm giết con phải bị hổ thẹn và sỉ nhục;
Xin làm cho những kẻ toan mưu ác hại con phải quay lưng bỏ chạy và bị nhục nhã ê chề.
5 Nguyện chúng như rác bay trước gió,
Bị thiên sứ của Chúa đùa đi!
6 Nguyện con đường của chúng trở nên tối tăm và trơn trợt,
Trong khi thiên sứ của Chúa truy kích chúng phía sau!
7 Vì chúng đã âm thầm giăng bẫy để gài bắt con vô cớ;
Chẳng có lý do gì mà chúng đã đào hầm đặt bẫy để hại con.
8 Nguyện sự hủy diệt ập đến trên chúng cách thình lình!
Nguyện chúng sa vào lưới do chính chúng đã giăng!
Nguyện chúng rơi vào hầm hủy diệt do tay chúng đã đào!
9 Bấy giờ linh hồn con sẽ vui mừng trong Chúa,
Sẽ hân hoan trong ơn cứu rỗi của Ngài.
10 Tất cả xương con sẽ nói, “Chúa ôi, nào ai giống như Ngài,
Ðấng giải cứu người khốn cùng khỏi tay kẻ mạnh hơn nó,
Ðấng cứu giúp người gặp hoạn nạn và khốn khó khỏi tay kẻ cướp bóc nó?”
11 Những kẻ làm chứng gian đứng dậy;
Chúng hạch hỏi con những điều con không hề biết.
12 Chúng lấy điều ác báo trả điều thiện con đã làm cho chúng;
Linh hồn con thật buồn đau chán ngán.
13 Còn con, khi chúng bị bịnh, con đã lấy vải thô làm y phục;
Con tự làm khổ mình bằng cách kiêng ăn;
Con cúi đầu cầu nguyện cho chúng thường xuyên.
14 Con đối với chúng như bạn bè hay anh chị em[a] ruột mình;
Như một người than khóc cho mẹ mình,
Con cúi xuống khóc than sầu thảm.
15 Nhưng khi con vấp ngã, chúng đã họp lại với nhau để ăn mừng;
Chúng đã họp với nhau để chống lại con;
Những kẻ tấn công đã thay phiên nhau đả kích con không ngớt;
Thế mà con chẳng hay biết gì cho đến khi mọi sự đã rồi.
16 Chúng tha hồ báng bổ nhạo cười con;
Chúng nghiến răng mình để chống lại con.
17 Chúa ôi, Ngài cứ để như vậy mà nhìn cho đến bao lâu nữa?
Xin cứu linh hồn con khỏi bị chúng tiêu diệt,
Xin cứu mạng báu con khỏi bầy sư tử!
18 Con sẽ dâng lên Ngài lời cảm tạ ở giữa đại hội;
Con sẽ ca ngợi Ngài trong cuộc hội họp đông người.
19 Xin đừng để những kẻ chống con cách sai trái có dịp vui mừng;
Xin đừng để những kẻ ghét con vô cớ có cơ hội nháy mắt biểu lộ niềm vui.
20 Vì chúng chẳng bàn luận để có hòa bình,
Nhưng chúng lập mưu để lừa gạt những người hiền hòa trong xứ, bằng cách đặt ra những lời dối gạt.
21 Chúng mở miệng khoác lác chống lại con;
Chúng bảo, “A ha! A ha! Mắt chúng ta đã thấy điều ấy rồi!”
22 Chúa ôi, Ngài đã thấy hết rồi, xin Ngài đừng yên lặng nữa!
Chúa ôi, xin Ngài đừng ở xa con!
23 Xin trỗi dậy và đứng lên binh vực lẽ phải cho con;
Xin binh vực duyên cớ con, lạy Ðức Chúa Trời của con và Chúa của con.
24 Xin minh oan cho con theo đức công chính của Ngài, lạy Chúa, Ðức Chúa Trời của con,
Và xin đừng để chúng vui mừng vì cớ con.
25 Xin đừng để chúng nói trong lòng rằng, “A ha! Khoái quá!”
Xin đừng để chúng nói, “Chúng ta đã nuốt trộng nó rồi!”
26 Nguyện những kẻ tụ tập nhau lại ăn mừng khi con gặp hoạn nạn bị xấu hổ và bối rối!
Nguyện những kẻ phách lối với con mặc lấy sỉ nhục và hổ ngươi!
27 Nguyện những người ủng hộ sự minh oan của con trỗi tiếng reo mừng và vui vẻ;
Nguyện họ nói không ngớt rằng,
“Hãy tán tụng Chúa,
Ðấng vui thích về sự hưng thịnh của tôi tớ Ngài.”
28 Lưỡi con sẽ rao truyền đức công chính của Ngài
Và ca ngợi Ngài suốt ngày.
Copyright © 2011 by Bau Dang